Phòng bệnh cao cấp nằm ở vị trí rất tuyệt vời, ánh sáng cũng tốt.
Lâm Uyển Bạch đứng bên cạnh cửa sổ, cả một khoảng ráng chiều hắt lên gương mặt, cảnh tượng tối qua không ngừng len lỏi vào đầu óc.
Khi Hoắc Trường Uyên xé bao cao su ra, cô còn tưởng anh đang đùa cợt.
Không ngờ một giây sau anh thật sự nhào tới. Chiếc ghế xe được anh hạ bằng xuống. Anh ngồi thẳng lên người cô, sau đó là tiếng kéo khóa quần của cô và tiếng van nài không thể trực diện hơn.
Lâm Uyển Bạch cũng muốn giãy giụa nhưng trong phạm vi do anh kiểm soát, cô chỉ có thể để mặc anh tìm tòi.
Cô còn không dám mở mắt ra, sợ có ai đó lại gần bất kỳ lúc nào.
Dường như suốt cả đêm, chiếc xe đều rung lắc.
Đây có lẽ là chuyện điên cuồng nhất cô làm cho đến thời điểm này, chỉ cần nhớ lại vẫn cảm thấy gò má nóng bừng.
"Sau này chỉ được hát cho mình tôi nghe thôi!"
Lâm Uyển Bạch nhớ lại câu nói của anh ngày hôm qua trước khi bước vào dữ dội.
Cô giơ tay sờ lên ngực, qua lớp vải vẫn cảm nhận được chiếc chìa khóa đung đưa trên xương hõm vai. Hôm đó khi anh đeo vào cho cô, anh cũng nói một câu tương tự: "Sau này đi tới đâu cũng phải đeo nó!"
Sau này, sau này...
Lâm Uyển Bạch mím môi, giữa họ làm gì có nhiều sau này đến vậy.
Lắc lắc đầu, cô quay người lại, phát hiện bà ngoại nằm trên giường đang mỉm cười nhìn mình.
"Tiểu Hoắc tặng sao?"
"Vâng..."
Bà ngoại mỉm cười giơ tay về phía cô, Lâm Uyển Bạch bước tới: "Để bà xem nào, cũng đắt lắm đấy, nhiều kim cương vậy mà!"
"Cháu không định nhận, nhưng anh ấy kiên quyết tặng..."
Lâm Uyển Bạch nhớ tới hành động của mình khi ở New York, vẫn còn chút khó xử, nhưng không ngờ lọt vào tai bà lại giống như làm nũng.
"Tiểu Bạch, ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi cháu! Cháu cũng phải cố gắng trân trọng đoạn duyên phận này!" Bà ngoại thở dài, rồi chợt cảm khái: "Bà ngoại biết, lòng cháu ít nhiều vẫn không buông bỏ được người ấy... Bà cũng không thể không thừa nhận, Yến Phong là một chàng trai tốt. Có điều nó không chỉ hơn cháu những mười hai tuổi lại còn từng kết hôn, và mang theo một đứa con riêng..."
Lâm Uyển Bạch cúi gằm xuống: "Cháu hiểu ạ..."
Bà ngoại thấy vậy, ngập ngừng định nói tiếp rồi thôi, thở dài.
Buổi tối hai bà cháu ăn tối cùng nhau, trong lúc đó Hoắc Trường Uyên gọi điện tới, nói rằng anh đã tới bệnh viện rồi.
Cô vừa ngắt máy, bà ngoại đã thúc giục: "Mau đi đi!"
Lâm Uyển Bạch bước ra từ tòa nhà lớn, Giang Phóng đứng bên cạnh chiếc Bentley mở cửa giúp cô.
Có lẽ anh vừa từ một buổi tiếp khách trở về, đang vắt chân vào nhau, đôi giày da đung đưa, hơi thở thoang thoảng mùi rượu nhưng không quá nồng nặc.
Giờ này đường không tắc, giao thông rất thuận lợi.
Hoắc Trường Uyên hỏi một câu: "Bà ngoại thế nào rồi?"
"Rất tốt..." Lâm Uyển Bạch đáp lại anh.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn anh thật nhanh, cứ cảm thấy anh đang cố kiếm chuyện gì để nói...
Khoảng thời gian sau đó, Hoắc Trường Uyên rút một điếu thuốc ra khỏi bao, nhưng không châm lên.
Ngón tay anh cọ cọ lên thân điếu thuốc, anh vờ như vô tình đánh mắt nhìn Giang Phóng: "Khụ!"
"À đúng rồi Hoắc tổng!" Giang Phóng quay đầu, nói với vẻ như vừa mới nhớ ra: "Chủ tịch tập đoàn Đại Thương muốn mời anh tới khách sạn nhà mình dùng bữa."
"Ồ?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Giang Phóng cố tình ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Chẳng phải thứ Tư tuần sau là sinh nhật của anh sao, ông ta cũng muốn mượn cơ hội đó để thân thiết hơn."
Hoắc Trường Uyên lẳng lặng đánh mắt nhìn sang bên cạnh, hờ hững "ừm" một tiếng.
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng cắn môi.
Sinh nhật à...
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới thứ Tư.
Lâm Uyển Bạch ngồi trước bàn làm việc, có chút không tập trung. Màn hình máy tính phản chiếu sắc mặt thấp thỏm của cô.
Bàn tay cô để hờ hững trên bàn phím khoảng mấy phút, cuối cùng cô vẫn đứng lên.
Cô cầm di động đi tới phòng trà nước, gọi điện cho bạn thân: "Cá nhỏ à, mình đây!"
"Tiểu Bạch, sao thế?"
Nét mặt Lâm Uyển Bạch để lộ chút không tự nhiên. Cô ngập ngừng rất lâu rồi mới hỏi thành lời: "À, cậu có biết nếu có một người bạn khác giới tổ chức sinh nhật thì thường mình nên tặng quà gì không..."
Khi màn đêm dần buông, Lâm Uyển Bạch khoác túi xách đi về phía tiểu khu cao cấp.
Cô những tưởng tối nay sẽ không nhận được điện thoại của Hoắc Trường Uyên, nào ngờ anh vẫn gọi cô đến.
Cô đặt tay lên túi xách, khác với bình thường, hôm nay nó hơi lồi lên.
Lâm Uyển Bạch hít sâu, bỗng dưng có phần căng thẳng.
Một chiếc ô tô lặng lẽ đi ngang qua cô, sau đó cửa sau bất ngờ bật mở, một cánh tay đầy sức mạnh thò ra, kéo thẳng cô vào trong xe.
Nếu là một người bình thường, họ nhất định sẽ cho rằng mình gặp cướp.
Lâm Uyển Bạch ngã xuống hàng ghế sau, đập thẳng vào một đôi mắt sâu hút.
Tay Hoắc Trường Uyên kẹp điếu thuốc, trông tâm trạng anh có vẻ không tệ: "Từ xa đã nhìn thấy em rồi, đi như con ốc sên vậy!"
"..." Lâm Uyển Bạch không phản bác lại anh.
Phía trước chính là lối vào tiểu khu, chiếc xe Bentley giảm tốc độ xuống một chút.
Đến tòa nhà, Giang Phóng mở cửa xe sau ra, rồi lại ra sau cốp lấy ra hai chiếc túi xách: "Hoắc tổng, những món quà này em mang lên cho anh chứ ạ?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên hờ hững.
Trong lúc đi thang máy lên, Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn chiếc túi đó.
Bên trong la liệt những chiếc hộp tinh xảo, những logo bên trên thể hiện đó toàn là đồ cao cấp, xa xỉ. Hơn nữa đáng sợ hơn là trên cùng có một chiếc hộp trong suốt, bên trong đặt một chiếc chìa khóa...
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ giấu túi xách của mình ra phía sau.
Vào cửa, Giang Phóng để đồ ở cửa rồi cúi đầu chào, rời đi trước.
Hoắc Trường Uyên có vẻ không mấy hứng thú. Anh chỉ liếc qua rồi tháo cà vạt đi vào trong. Lâm Uyển Bạch thay giày đi theo anh, vẫn đặt chiếc túi của mình ở sau eo, giống như sợ anh phát hiện ra.
Anh cởi áo khoác ngoài, vắt bừa lên thành ghế, rồi gập chân ngồi xuống sofa.
Anh không bật tivi lên, chỉ khoanh tay đặt lên đầu gối.
Đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô không có động tĩnh gì, anh khẽ nhíu mày: "Hôm đó em không nghe thấy lời của Giang Phóng ở trong ô tô à?"
"... Lời gì cơ?" Lâm Uyển Bạch khẽ liếm môi.
"Bỏ đi!" Hoắc Trường Uyên mặt thối hoắc.
Lâm Uyển Bạch nhìn ra phía cửa ra vào, dè dặt hỏi: "À... ý anh nói hôm nay là sinh nhật anh hả?"
"Em nghe thấy rồi mà không có động thái?" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập giật giật chiếc túi xách của mình, cuối cùng vẫn nhún vai.
Cô ngẫm nghĩ, đành đi tới trước mặt anh, hai tay quy củ xếp bằng phía trước giống như một đứa trẻ thận trọng, mềm mại gọi tên anh: "Hoắc Trường Uyên, sinh nhật vui vẻ!"
"Đây là lần thứ hai em gọi cả tên họ của tôi."
Yết hầu của Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống, anh khẽ nheo mắt lại.
"Lần thứ hai?" Lâm Uyển Bạch nghe xong kinh ngạc, lại thấy rất khó hiểu: "Vậy lần đầu tiên là khi nào?"
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật. Anh từ chối trả lời câu hỏi này, mà bình tĩnh nói bằng một cảm xúc không rõ ràng: "Lâm Uyển Bạch, ngoại trừ bố mẹ tôi ra, em là người đầu tiên dám gọi cả họ lẫn tên của tôi đấy!"
Lâm Uyển Bạch đứng bên cạnh cửa sổ, cả một khoảng ráng chiều hắt lên gương mặt, cảnh tượng tối qua không ngừng len lỏi vào đầu óc.
Khi Hoắc Trường Uyên xé bao cao su ra, cô còn tưởng anh đang đùa cợt.
Không ngờ một giây sau anh thật sự nhào tới. Chiếc ghế xe được anh hạ bằng xuống. Anh ngồi thẳng lên người cô, sau đó là tiếng kéo khóa quần của cô và tiếng van nài không thể trực diện hơn.
Lâm Uyển Bạch cũng muốn giãy giụa nhưng trong phạm vi do anh kiểm soát, cô chỉ có thể để mặc anh tìm tòi.
Cô còn không dám mở mắt ra, sợ có ai đó lại gần bất kỳ lúc nào.
Dường như suốt cả đêm, chiếc xe đều rung lắc.
Đây có lẽ là chuyện điên cuồng nhất cô làm cho đến thời điểm này, chỉ cần nhớ lại vẫn cảm thấy gò má nóng bừng.
"Sau này chỉ được hát cho mình tôi nghe thôi!"
Lâm Uyển Bạch nhớ lại câu nói của anh ngày hôm qua trước khi bước vào dữ dội.
Cô giơ tay sờ lên ngực, qua lớp vải vẫn cảm nhận được chiếc chìa khóa đung đưa trên xương hõm vai. Hôm đó khi anh đeo vào cho cô, anh cũng nói một câu tương tự: "Sau này đi tới đâu cũng phải đeo nó!"
Sau này, sau này...
Lâm Uyển Bạch mím môi, giữa họ làm gì có nhiều sau này đến vậy.
Lắc lắc đầu, cô quay người lại, phát hiện bà ngoại nằm trên giường đang mỉm cười nhìn mình.
"Tiểu Hoắc tặng sao?"
"Vâng..."
Bà ngoại mỉm cười giơ tay về phía cô, Lâm Uyển Bạch bước tới: "Để bà xem nào, cũng đắt lắm đấy, nhiều kim cương vậy mà!"
"Cháu không định nhận, nhưng anh ấy kiên quyết tặng..."
Lâm Uyển Bạch nhớ tới hành động của mình khi ở New York, vẫn còn chút khó xử, nhưng không ngờ lọt vào tai bà lại giống như làm nũng.
"Tiểu Bạch, ông trời cuối cùng cũng không bạc đãi cháu! Cháu cũng phải cố gắng trân trọng đoạn duyên phận này!" Bà ngoại thở dài, rồi chợt cảm khái: "Bà ngoại biết, lòng cháu ít nhiều vẫn không buông bỏ được người ấy... Bà cũng không thể không thừa nhận, Yến Phong là một chàng trai tốt. Có điều nó không chỉ hơn cháu những mười hai tuổi lại còn từng kết hôn, và mang theo một đứa con riêng..."
Lâm Uyển Bạch cúi gằm xuống: "Cháu hiểu ạ..."
Bà ngoại thấy vậy, ngập ngừng định nói tiếp rồi thôi, thở dài.
Buổi tối hai bà cháu ăn tối cùng nhau, trong lúc đó Hoắc Trường Uyên gọi điện tới, nói rằng anh đã tới bệnh viện rồi.
Cô vừa ngắt máy, bà ngoại đã thúc giục: "Mau đi đi!"
Lâm Uyển Bạch bước ra từ tòa nhà lớn, Giang Phóng đứng bên cạnh chiếc Bentley mở cửa giúp cô.
Có lẽ anh vừa từ một buổi tiếp khách trở về, đang vắt chân vào nhau, đôi giày da đung đưa, hơi thở thoang thoảng mùi rượu nhưng không quá nồng nặc.
Giờ này đường không tắc, giao thông rất thuận lợi.
Hoắc Trường Uyên hỏi một câu: "Bà ngoại thế nào rồi?"
"Rất tốt..." Lâm Uyển Bạch đáp lại anh.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn anh thật nhanh, cứ cảm thấy anh đang cố kiếm chuyện gì để nói...
Khoảng thời gian sau đó, Hoắc Trường Uyên rút một điếu thuốc ra khỏi bao, nhưng không châm lên.
Ngón tay anh cọ cọ lên thân điếu thuốc, anh vờ như vô tình đánh mắt nhìn Giang Phóng: "Khụ!"
"À đúng rồi Hoắc tổng!" Giang Phóng quay đầu, nói với vẻ như vừa mới nhớ ra: "Chủ tịch tập đoàn Đại Thương muốn mời anh tới khách sạn nhà mình dùng bữa."
"Ồ?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
Giang Phóng cố tình ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Chẳng phải thứ Tư tuần sau là sinh nhật của anh sao, ông ta cũng muốn mượn cơ hội đó để thân thiết hơn."
Hoắc Trường Uyên lẳng lặng đánh mắt nhìn sang bên cạnh, hờ hững "ừm" một tiếng.
Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng cắn môi.
Sinh nhật à...
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới thứ Tư.
Lâm Uyển Bạch ngồi trước bàn làm việc, có chút không tập trung. Màn hình máy tính phản chiếu sắc mặt thấp thỏm của cô.
Bàn tay cô để hờ hững trên bàn phím khoảng mấy phút, cuối cùng cô vẫn đứng lên.
Cô cầm di động đi tới phòng trà nước, gọi điện cho bạn thân: "Cá nhỏ à, mình đây!"
"Tiểu Bạch, sao thế?"
Nét mặt Lâm Uyển Bạch để lộ chút không tự nhiên. Cô ngập ngừng rất lâu rồi mới hỏi thành lời: "À, cậu có biết nếu có một người bạn khác giới tổ chức sinh nhật thì thường mình nên tặng quà gì không..."
Khi màn đêm dần buông, Lâm Uyển Bạch khoác túi xách đi về phía tiểu khu cao cấp.
Cô những tưởng tối nay sẽ không nhận được điện thoại của Hoắc Trường Uyên, nào ngờ anh vẫn gọi cô đến.
Cô đặt tay lên túi xách, khác với bình thường, hôm nay nó hơi lồi lên.
Lâm Uyển Bạch hít sâu, bỗng dưng có phần căng thẳng.
Một chiếc ô tô lặng lẽ đi ngang qua cô, sau đó cửa sau bất ngờ bật mở, một cánh tay đầy sức mạnh thò ra, kéo thẳng cô vào trong xe.
Nếu là một người bình thường, họ nhất định sẽ cho rằng mình gặp cướp.
Lâm Uyển Bạch ngã xuống hàng ghế sau, đập thẳng vào một đôi mắt sâu hút.
Tay Hoắc Trường Uyên kẹp điếu thuốc, trông tâm trạng anh có vẻ không tệ: "Từ xa đã nhìn thấy em rồi, đi như con ốc sên vậy!"
"..." Lâm Uyển Bạch không phản bác lại anh.
Phía trước chính là lối vào tiểu khu, chiếc xe Bentley giảm tốc độ xuống một chút.
Đến tòa nhà, Giang Phóng mở cửa xe sau ra, rồi lại ra sau cốp lấy ra hai chiếc túi xách: "Hoắc tổng, những món quà này em mang lên cho anh chứ ạ?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên hờ hững.
Trong lúc đi thang máy lên, Lâm Uyển Bạch đánh mắt nhìn chiếc túi đó.
Bên trong la liệt những chiếc hộp tinh xảo, những logo bên trên thể hiện đó toàn là đồ cao cấp, xa xỉ. Hơn nữa đáng sợ hơn là trên cùng có một chiếc hộp trong suốt, bên trong đặt một chiếc chìa khóa...
Lâm Uyển Bạch lặng lẽ giấu túi xách của mình ra phía sau.
Vào cửa, Giang Phóng để đồ ở cửa rồi cúi đầu chào, rời đi trước.
Hoắc Trường Uyên có vẻ không mấy hứng thú. Anh chỉ liếc qua rồi tháo cà vạt đi vào trong. Lâm Uyển Bạch thay giày đi theo anh, vẫn đặt chiếc túi của mình ở sau eo, giống như sợ anh phát hiện ra.
Anh cởi áo khoác ngoài, vắt bừa lên thành ghế, rồi gập chân ngồi xuống sofa.
Anh không bật tivi lên, chỉ khoanh tay đặt lên đầu gối.
Đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô không có động tĩnh gì, anh khẽ nhíu mày: "Hôm đó em không nghe thấy lời của Giang Phóng ở trong ô tô à?"
"... Lời gì cơ?" Lâm Uyển Bạch khẽ liếm môi.
"Bỏ đi!" Hoắc Trường Uyên mặt thối hoắc.
Lâm Uyển Bạch nhìn ra phía cửa ra vào, dè dặt hỏi: "À... ý anh nói hôm nay là sinh nhật anh hả?"
"Em nghe thấy rồi mà không có động thái?" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh.
Lâm Uyển Bạch ngượng ngập giật giật chiếc túi xách của mình, cuối cùng vẫn nhún vai.
Cô ngẫm nghĩ, đành đi tới trước mặt anh, hai tay quy củ xếp bằng phía trước giống như một đứa trẻ thận trọng, mềm mại gọi tên anh: "Hoắc Trường Uyên, sinh nhật vui vẻ!"
"Đây là lần thứ hai em gọi cả tên họ của tôi."
Yết hầu của Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống, anh khẽ nheo mắt lại.
"Lần thứ hai?" Lâm Uyển Bạch nghe xong kinh ngạc, lại thấy rất khó hiểu: "Vậy lần đầu tiên là khi nào?"
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật. Anh từ chối trả lời câu hỏi này, mà bình tĩnh nói bằng một cảm xúc không rõ ràng: "Lâm Uyển Bạch, ngoại trừ bố mẹ tôi ra, em là người đầu tiên dám gọi cả họ lẫn tên của tôi đấy!"
/367
|