Men theo bờ sông đi được khoảng hơn mười phút, Lâm Uyển Bạch có chú ý thấy anh thường cách bờ sông một quãng khá xa.
Nghĩ tới cảnh cô từng vớt anh từ dưới sông lên, cô bất chợt nghiêng đầu hỏi anh: "Anh thật sự không biết bơi à?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, im lặng mấy giây rồi mới nói: "Lúc nhỏ nghịch ngợm từng bị ngụp nước."
Thế nên có bóng ma tâm lý sao?
"Ở nơi nào vậy?" Lâm Uyển Bạch tò mò chớp mắt.
"Trong bồn tắm." Hoắc Trường Uyên rầu rĩ lên tiếng.
Khóe môi Lâm Uyển Bạch cứng lại, sau đó không nhịn được cười.
Tuy rằng là lúc nhỏ, nhưng vì từng bị ngụp nước trong bồn tắm nên từ đó sợ nước, thật sự không phù hợp với hình tượng một vị tổng giám đốc bá đạo giờ đây.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại đầy nguy hiểm, dường như còn có tiếng nghiến răng: "Em cười thêm lần nữa xem!"
Lâm Uyển Bạch cố gắng nhẫn nhịn, nhưng khóe môi không chịu nghe theo kiểm soát của cô. Cô bị anh đen mặt kéo vào lòng, cúi đầu xuống hôn, nuốt toàn bộ nụ cười của cô: "Còn cười?"
"Không cười nữa, không cười nữa..."
Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi, xấu hổ nhìn trái ngó phải xem có ai không.
Thôn quê này không thể so với thành phố, nếu bị ai nhìn thấy, mấy ngày sau chắc cô không dám ra cửa mất.
Sau khi thả cô ra, Hoắc Trường Uyên đứng im tại chỗ, điếu thuốc trong tay sắp cháy hết anh cũng không hút nữa, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, rồi từ tốn đáp: "Tôi đang nghiên cứu khả năng dã chiến tại đây."
"..." Lâm Uyển Bạch suýt nữa thì nhảy dựng lên.
"Kết quả bằng không." Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên có phần nuối tiếc.
Trong đầu người đàn ông này chứa cái gì không biết!
Lâm Uyển Bạch không thể tiếp tục thảo luận cùng anh nữa. Nhìn về phía những ngọn khói bốc lên từ những căn nhà mái bằng gần đó, cô bèn vội vàng đổi chủ đề: "Chúng ta về thôi, ra ngoài lâu quá một mình bà ngoại ở nhà tôi không yên tâm!"
Trở về nhà, bà ngoại đã uống thuốc và nằm nghỉ rồi, còn chưa tỉnh dậy.
Lâm Uyển Bạch nhìn giờ, bắt đầu chuẩn bị cơm nước. Cô chọn ra hai loại rau trong bếp rồi mang ra sân nhặt.
Cô bê một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, cứ cảm thấy trước cửa có bóng người qua lại, dường như đang lén lút nhìn vào trong này.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Dưới quê đa phần đều là người quen, chắc ai đó đi ngang qua tò mò nhìn vào trong mà thôi, nhất là khi trước cửa nhà còn đường hoàng đỗ một chiếc ô tô quả thực hấp dẫn người khác.
Nhặt xong rau, cô rửa sạch sẽ rồi vào bếp bận rộn trước sau.
Khi vô tình ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang tựa vào cạnh cửa, dáng người rất cao, dường như chỉ cần hơi rướn cổ lên là sẽ bị cụng đầu.
Lâm Uyển Bạch cắt toàn bộ rau, khi ngẩng lên thì phát hiện anh vẫn đang nhìn mình.
Có lẽ vì trong bếp chỉ có hai người họ nên ánh mắt anh càng trở nên tập trung.
Lâm Uyển Bạch thật sự không thể bình thản nấu nướng dưới ánh mắt này của anh. Đã có mấy lần cô suýt nữa lấy nhầm gia vị. Cuối cùng cô nấu xong món canh cuối, đậy nắp nồi bằng gỗ lên, cô mở tủ ra: "Trong nhà không còn tương nữa, tôi đi mua một chai!"
Có điều khi đứng lên cô lại khó xử. Bếp lò không thể so với ga hay nồi điện, không ai trông dễ mất lửa.
"Hoắc Trường Uyên, anh trông lửa giúp tôi một chút nhé?" Lâm Uyển Bạch do dự nhìn về phía sinh vật sống duy nhất còn lại trong bếp.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên không từ chối, đi qua.
Lâm Uyển Bạch đưa cho anh một chiếc quạt, bê một cái ghế con rồi chỉ vào bếp lò và nói: "Có thể ngồi ở đây. Nếu lửa nhỏ thì anh quạt thêm, sau đó thêm củi một cách thích hợp..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch bước ra kỏi bếp vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhìn.
Vóc dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên ngồi thu lu trên chiếc ghế nhỏ, có phần chật chội. Dáng vẻ mặc vest cầm quạt của anh trông rất khôi hài. Đầu mày anh hơi nhíu lại, anh nghe lời nhìn chằm chằm lỗ thông gió như một cậu bé.
Cô vẫn không dám tin vào mắt mình, đường đường là một tổng giám đốc lại đi làm mấy chuyện trông lửa thêm củi này.
Sợ lát nữa anh trở mặt không vui, Lâm Uyển Bạch rảo nhanh bước chân. Trong cửa hàng có không ít người. Cô cầm chai tương rồi đi thanh toán ngay. Đang trong lúc đợi trả lại tiền thì có cô bị ai đó vỗ vai: "Tiểu Bạch phải không? Lớn từng này rồi, ban nãy suýt nữa thím không dám nhận!"
"Là cháu đây, thím Triệu." Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
"Thím nghe nói ở thành phố cháu đã có bạn trai, chiếc ô tô to trước cửa là của cậu ấy phải không?"
Nét mặt Lâm Uyển Bạch lộ ra một chút gượng gạo. Vì giọng của thím Triệu khá to nên có một vài người trong cửa hàng đã nhìn qua đây.
Cô gật đầu: "Dạ... vâng..."
"Tiểu Bạch à!" Thím Triệu bỗng nhiên trở nên ngập ngừng: "Thím Triệu cũng coi như đã chăm cháu vài ngày khi còn nhỏ, có những lời biết là khó nghe nhưng buộc phải nói, chúng ta không được giống như con nhà lão Trương đâu nhé..."
"Còn phải nói, chắc chắn là cũng cặp đại gia như nó rồi!"
Thím Triệu còn chưa nói hết câu, tiếng những người khác đã lấp mất.
Lâm Uyển Bạch khó xử, tự giải thích cho mình: "Không phải, cháu không có..."
Nhưng dường như không ai nghe cô nói, đã có người tự kết luận, tiếng phụ họa trầm bổng cao thấp: "Đúng quá, chiếc xe đó tôi nhìn thấy rồi, chí ít phải có giá bảy chữ số! Người bình thường làm sao mua nổi!"
"Học cái hay không học lại học con gái nhà lão Trương, xem ra đối phương chắc chắn cũng là đã có con riêng rồi."
"Mấy cô gái trẻ bây giờ đều muốn ngồi không hưởng thụ, quan tâm gì nhà người ta có vợ hay chưa, tuổi xứng làm bố mình. Thể diện quan trọng gì, có tiền là được!"
Ở dưới quê có điểm này không tốt, chuyện nhỏ gì cũng có thể làm dấy lên tin đồn đại.
Hơn nữa tốc độ lan tin cũng nhanh như cỏ dại mọc. Ai cũng thích ghé đầu vào nhau mà bàn tán. Thấy câu chuyện càng nói càng khó nghe, Lâm Uyển Bạch xách chai tương cắm đầu rời đi. Nhưng mọi người đang hăng nói, ai chịu nhường đường, tất cả đều chặn cô lại răn dạy như trưởng bối.
"Khẩn trương cắt đứt đi, hai vợ chồng nhà họ Trương đến giờ còn chưa dám bước ra khỏi cửa nữa!"
"Phải đó, bảo bà ngoại cô sau này gặp mặt mọi người thế nào!"
...
Càng lúc càng nhiều âm thanh, tai của Lâm Uyển Bạch ong lên.
Cho dù cô tự nhủ mình không quan tâm nhưng tâm tình khó tránh bị ảnh hưởng.
Ngón tay cô bấu chặt đến trắng bệch, khi chai nước tương sắp bị bóp vỡ thì bất ngờ một giọng nam trầm thấp vang lên giữa đám đông: "Sao mua chai tương mà đi lâu quá vậy?"
Anh không cố tình cao giọng, nhưng không ai có thể tảng lờ.
Mọi người im bặt trong phút chốc, không hẹn mà gặp đều nhìn về phía anh.
Ánh nắng hắt từ ngoài cửa sổ vào chiếu lên gương mặt Hoắc Trường Uyên, bộ vest làm tôn lên đường nét trên người anh. Anh như một dãy núi sừng sững, trầm ổn thản nhiên, cả người toát ra một khí chất bức người, tự động khiến những người xung quanh trở thành phong cảnh.
Hoắc Trường Uyên đi thẳng tới trước mặt cô, cầm chai tương trong tay cô lên.
"Sao vậy?" Dường như thấy sắc mặt cô không ổn, anh nhíu mày hỏi.
Sự xuất hiện của Hoắc Trường Uyên đã giáng một cú tát hoàn hảo xuống mặt những người hóng chuyện, không ai dám nhiều lời thêm một câu.
Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên không muốn tính toán chút nào nữa. Cô chủ động sát lại gần anh một chút, khoác lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng: "Không sao đâu, chúng ta về nhà ăn cơm thôi!"
Mặc kệ những người đó, cô khoác tay anh đi ra khỏi cửa hàng.
Hoắc Trường Uyên im lặng nhướng mày, cúi đầu nhìn tay cô đang chủ động khoác tay mình, rất thân mật, cũng rất dịu dàng.
Giống như... một người vợ vậy.
~Hết chương 76~
Nghĩ tới cảnh cô từng vớt anh từ dưới sông lên, cô bất chợt nghiêng đầu hỏi anh: "Anh thật sự không biết bơi à?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, im lặng mấy giây rồi mới nói: "Lúc nhỏ nghịch ngợm từng bị ngụp nước."
Thế nên có bóng ma tâm lý sao?
"Ở nơi nào vậy?" Lâm Uyển Bạch tò mò chớp mắt.
"Trong bồn tắm." Hoắc Trường Uyên rầu rĩ lên tiếng.
Khóe môi Lâm Uyển Bạch cứng lại, sau đó không nhịn được cười.
Tuy rằng là lúc nhỏ, nhưng vì từng bị ngụp nước trong bồn tắm nên từ đó sợ nước, thật sự không phù hợp với hình tượng một vị tổng giám đốc bá đạo giờ đây.
Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại đầy nguy hiểm, dường như còn có tiếng nghiến răng: "Em cười thêm lần nữa xem!"
Lâm Uyển Bạch cố gắng nhẫn nhịn, nhưng khóe môi không chịu nghe theo kiểm soát của cô. Cô bị anh đen mặt kéo vào lòng, cúi đầu xuống hôn, nuốt toàn bộ nụ cười của cô: "Còn cười?"
"Không cười nữa, không cười nữa..."
Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi, xấu hổ nhìn trái ngó phải xem có ai không.
Thôn quê này không thể so với thành phố, nếu bị ai nhìn thấy, mấy ngày sau chắc cô không dám ra cửa mất.
Sau khi thả cô ra, Hoắc Trường Uyên đứng im tại chỗ, điếu thuốc trong tay sắp cháy hết anh cũng không hút nữa, dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Lâm Uyển Bạch không hiểu.
Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, rồi từ tốn đáp: "Tôi đang nghiên cứu khả năng dã chiến tại đây."
"..." Lâm Uyển Bạch suýt nữa thì nhảy dựng lên.
"Kết quả bằng không." Ngữ khí của Hoắc Trường Uyên có phần nuối tiếc.
Trong đầu người đàn ông này chứa cái gì không biết!
Lâm Uyển Bạch không thể tiếp tục thảo luận cùng anh nữa. Nhìn về phía những ngọn khói bốc lên từ những căn nhà mái bằng gần đó, cô bèn vội vàng đổi chủ đề: "Chúng ta về thôi, ra ngoài lâu quá một mình bà ngoại ở nhà tôi không yên tâm!"
Trở về nhà, bà ngoại đã uống thuốc và nằm nghỉ rồi, còn chưa tỉnh dậy.
Lâm Uyển Bạch nhìn giờ, bắt đầu chuẩn bị cơm nước. Cô chọn ra hai loại rau trong bếp rồi mang ra sân nhặt.
Cô bê một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, cứ cảm thấy trước cửa có bóng người qua lại, dường như đang lén lút nhìn vào trong này.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Dưới quê đa phần đều là người quen, chắc ai đó đi ngang qua tò mò nhìn vào trong mà thôi, nhất là khi trước cửa nhà còn đường hoàng đỗ một chiếc ô tô quả thực hấp dẫn người khác.
Nhặt xong rau, cô rửa sạch sẽ rồi vào bếp bận rộn trước sau.
Khi vô tình ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đang tựa vào cạnh cửa, dáng người rất cao, dường như chỉ cần hơi rướn cổ lên là sẽ bị cụng đầu.
Lâm Uyển Bạch cắt toàn bộ rau, khi ngẩng lên thì phát hiện anh vẫn đang nhìn mình.
Có lẽ vì trong bếp chỉ có hai người họ nên ánh mắt anh càng trở nên tập trung.
Lâm Uyển Bạch thật sự không thể bình thản nấu nướng dưới ánh mắt này của anh. Đã có mấy lần cô suýt nữa lấy nhầm gia vị. Cuối cùng cô nấu xong món canh cuối, đậy nắp nồi bằng gỗ lên, cô mở tủ ra: "Trong nhà không còn tương nữa, tôi đi mua một chai!"
Có điều khi đứng lên cô lại khó xử. Bếp lò không thể so với ga hay nồi điện, không ai trông dễ mất lửa.
"Hoắc Trường Uyên, anh trông lửa giúp tôi một chút nhé?" Lâm Uyển Bạch do dự nhìn về phía sinh vật sống duy nhất còn lại trong bếp.
"Ừm." Hoắc Trường Uyên không từ chối, đi qua.
Lâm Uyển Bạch đưa cho anh một chiếc quạt, bê một cái ghế con rồi chỉ vào bếp lò và nói: "Có thể ngồi ở đây. Nếu lửa nhỏ thì anh quạt thêm, sau đó thêm củi một cách thích hợp..."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Lâm Uyển Bạch bước ra kỏi bếp vẫn không nhịn được, quay đầu lại nhìn.
Vóc dáng cao lớn của Hoắc Trường Uyên ngồi thu lu trên chiếc ghế nhỏ, có phần chật chội. Dáng vẻ mặc vest cầm quạt của anh trông rất khôi hài. Đầu mày anh hơi nhíu lại, anh nghe lời nhìn chằm chằm lỗ thông gió như một cậu bé.
Cô vẫn không dám tin vào mắt mình, đường đường là một tổng giám đốc lại đi làm mấy chuyện trông lửa thêm củi này.
Sợ lát nữa anh trở mặt không vui, Lâm Uyển Bạch rảo nhanh bước chân. Trong cửa hàng có không ít người. Cô cầm chai tương rồi đi thanh toán ngay. Đang trong lúc đợi trả lại tiền thì có cô bị ai đó vỗ vai: "Tiểu Bạch phải không? Lớn từng này rồi, ban nãy suýt nữa thím không dám nhận!"
"Là cháu đây, thím Triệu." Lâm Uyển Bạch mỉm cười.
"Thím nghe nói ở thành phố cháu đã có bạn trai, chiếc ô tô to trước cửa là của cậu ấy phải không?"
Nét mặt Lâm Uyển Bạch lộ ra một chút gượng gạo. Vì giọng của thím Triệu khá to nên có một vài người trong cửa hàng đã nhìn qua đây.
Cô gật đầu: "Dạ... vâng..."
"Tiểu Bạch à!" Thím Triệu bỗng nhiên trở nên ngập ngừng: "Thím Triệu cũng coi như đã chăm cháu vài ngày khi còn nhỏ, có những lời biết là khó nghe nhưng buộc phải nói, chúng ta không được giống như con nhà lão Trương đâu nhé..."
"Còn phải nói, chắc chắn là cũng cặp đại gia như nó rồi!"
Thím Triệu còn chưa nói hết câu, tiếng những người khác đã lấp mất.
Lâm Uyển Bạch khó xử, tự giải thích cho mình: "Không phải, cháu không có..."
Nhưng dường như không ai nghe cô nói, đã có người tự kết luận, tiếng phụ họa trầm bổng cao thấp: "Đúng quá, chiếc xe đó tôi nhìn thấy rồi, chí ít phải có giá bảy chữ số! Người bình thường làm sao mua nổi!"
"Học cái hay không học lại học con gái nhà lão Trương, xem ra đối phương chắc chắn cũng là đã có con riêng rồi."
"Mấy cô gái trẻ bây giờ đều muốn ngồi không hưởng thụ, quan tâm gì nhà người ta có vợ hay chưa, tuổi xứng làm bố mình. Thể diện quan trọng gì, có tiền là được!"
Ở dưới quê có điểm này không tốt, chuyện nhỏ gì cũng có thể làm dấy lên tin đồn đại.
Hơn nữa tốc độ lan tin cũng nhanh như cỏ dại mọc. Ai cũng thích ghé đầu vào nhau mà bàn tán. Thấy câu chuyện càng nói càng khó nghe, Lâm Uyển Bạch xách chai tương cắm đầu rời đi. Nhưng mọi người đang hăng nói, ai chịu nhường đường, tất cả đều chặn cô lại răn dạy như trưởng bối.
"Khẩn trương cắt đứt đi, hai vợ chồng nhà họ Trương đến giờ còn chưa dám bước ra khỏi cửa nữa!"
"Phải đó, bảo bà ngoại cô sau này gặp mặt mọi người thế nào!"
...
Càng lúc càng nhiều âm thanh, tai của Lâm Uyển Bạch ong lên.
Cho dù cô tự nhủ mình không quan tâm nhưng tâm tình khó tránh bị ảnh hưởng.
Ngón tay cô bấu chặt đến trắng bệch, khi chai nước tương sắp bị bóp vỡ thì bất ngờ một giọng nam trầm thấp vang lên giữa đám đông: "Sao mua chai tương mà đi lâu quá vậy?"
Anh không cố tình cao giọng, nhưng không ai có thể tảng lờ.
Mọi người im bặt trong phút chốc, không hẹn mà gặp đều nhìn về phía anh.
Ánh nắng hắt từ ngoài cửa sổ vào chiếu lên gương mặt Hoắc Trường Uyên, bộ vest làm tôn lên đường nét trên người anh. Anh như một dãy núi sừng sững, trầm ổn thản nhiên, cả người toát ra một khí chất bức người, tự động khiến những người xung quanh trở thành phong cảnh.
Hoắc Trường Uyên đi thẳng tới trước mặt cô, cầm chai tương trong tay cô lên.
"Sao vậy?" Dường như thấy sắc mặt cô không ổn, anh nhíu mày hỏi.
Sự xuất hiện của Hoắc Trường Uyên đã giáng một cú tát hoàn hảo xuống mặt những người hóng chuyện, không ai dám nhiều lời thêm một câu.
Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên không muốn tính toán chút nào nữa. Cô chủ động sát lại gần anh một chút, khoác lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng: "Không sao đâu, chúng ta về nhà ăn cơm thôi!"
Mặc kệ những người đó, cô khoác tay anh đi ra khỏi cửa hàng.
Hoắc Trường Uyên im lặng nhướng mày, cúi đầu nhìn tay cô đang chủ động khoác tay mình, rất thân mật, cũng rất dịu dàng.
Giống như... một người vợ vậy.
~Hết chương 76~
/367
|