Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lang thang bên ngoài hết một ngày, chín giờ tối Mặc Khuynh mới để Hoắc Tư đưa về nhà.
Bước vào phòng khách, Mặc Khuynh thấy Giang Khắc đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha. Mặc phu nhân và Mặc Tùy An đều không thấy đâu.
"Vừa đi đâu?"
Ngón trỏ hơi cong nhẹ, Giang Khắc gập cuốn sách lại, giọng nói trầm thấp, hắn nhấc mắt nhìn qua, khí chất không giận mà uy.
"Thăm thú cuộc sống thành thị."
Mặc Khuynh một tay ôm sách, một tay xách theo túi lớn túi bé thong thả bước qua. Dưới chiếc quần bò màu xanh là đôi chân thắng tắp mịn màng.
Cô hết sức ung dung, dáng vẻ thong dong, không nhìn ra chút sợ hãi dè dặt nào.
"Với ai?"
"Hoắc Tư." Mặc Khuynh thả túi lớn túi bé ở một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha, một chân gác lên chân còn lại, sau đó hơi cúi người về trước, cánh tay thon dài vươn ra, cầm dâu tây trên bàn bỏ vào miệng, "Vị cảnh sát đưa tôi về Mặc gia."
Xem như biết thành thật.
Thế nhưng, đâu ra một vị cảnh sát tốt bụng đến mức sắp xếp trường tốt xong rồi còn mua cho cả đống đồ như thế?
Đặt sách lên bàn trà, Giang Khắc cố tình quét mắt qua chỗ túi lớn túi bé kia một lượt, trầm giọng hỏi: "Mua cái gì?"
"Quần áo."
"Ai trả tiền?"
"Hoắc Tư."
Mặc Khuynh hời hợt trả lời.
Giang Khắc muốn tìm một tia cảm xúc nào đó trên mặt cô, ví như chột dạ, căng thẳng, ngượng ngùng, nhưng đều không tìm được, chỉ thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô. Thế là, hắn hít vào một hơi thật sâu, cầm một chiếc blackcard từ trong ví da đưa qua.
(*) úi dời thẻ đen chi tiêu không giới hạn đồ:>
"Sau này dùng chiếc thẻ này thanh toán."
"Vì sao?"
Hôm nay Hoắc Tư dạy cho cô các phương thức thanh toán tiền, Mặc Khuynh cũng đã được nghe qua về thẻ ngân hàng. Cô nhận lấy chiếc blackcard, lật trái lật phải nghiên cứu, có vẻ rất hứng thú.
Nhưng không nhìn ra mảy may tham lam nào.
"Tôi là trưởng bối, cho con cháu tiền là điều hiển nhiên." Giang Khắc không tỏ rõ cảm xúc nói, nói xong cái lý do đến hắn cũng thấy thật vớ vẩn, "Hoắc Tư không liên quan đến Mặc gia này, không thể tiêu tiền của cậu ta."
"Trưởng bối?"
Mặc Khuynh hơi ngừng lại, ánh mắt dừng trên mặt hắn.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hồi lâu sau, Mặc Khuynh mới cầm chiếc thẻ lên: "Được."
Ăn thêm mấy quả dâu tây nữa, Mặc Khuynh ôm sách và đống túi lớn nhỏ kia đi lên tầng.
Giang Khắc nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cô, lông mày vừa nhấc, như chợt nhớ ra cái gì.
Không đúng.
Rõ ràng hắn muốn dạy dỗ cô, thế nào cuối cùng nửa câu nặng lời còn chưa nói đã đưa cho cô tấm thẻ đó rồi?
*
Sách Hoắc Tư tìm cho Mặc Khuynh đều là nhập môn cơ bản, nhưng đều rất hữu dụng, hữu dụng hơn nhiều so với tìm kiếm những tri thức vụn vặt trên mạng.
Mặc Khuynh về phòng, tắm rửa xong xuôi, sau đó cầm sách ngồi vào bàn học.
Một lần ngồi xuống này thẳng đến nửa đêm.
Đọc liền một mạch hết cả cuốn sách có hơi buồn ngủ, Mặc Khuynh chớp mắt mấy cái rồi đứng dậy đi ra ban công. Gió đêm cuốn theo hơi lạnh quét qua gò má, ngược lại mang đến cảm giác khoan khoái lạ thường.
Dưới màn đêm, ánh đèn rải rác, êm dịu yên bình.
Thành thị tan hoang tiêu điều một trăm năm sau trở nên rực rỡ phồn hoa. Một ngày hôm nay, cô thấy con người sống an cư lạc nghiệp, mạnh khỏe hạnh phúc, thấy được khoa học kỹ thuật không ngừng tiến bộ phát triển, nhanh chóng tiện lợi, thấy được quá khứ đã bị quên lãng, lịch sử phủ bụi.
Cô sinh ra vì một ngọn lửa chiến, ngủ say vì hòa bình của loài người.
Thời đại này đã không cần cô, hà cớ gì cho cô tỉnh lại?
- - "Mặc Khuynh, tôi hi vọng em sinh ra ở thái bình thịnh thế, ở một thời đại mà sẽ không có ai giao cho em bất cứ sứ mệnh gì. Em không cần cầm thương, cũng không cần nâng đao. Xã hội bao dung và tự do, ở đó có đủ những nhóm người, đa dạng chủng tộc, văn hóa, nhiều quan điểm có thể cùng tồn tại, không ai có thành kiến, kỳ thị hay đứng ở phía đối lập với em. Em rõ ràng là một người đang sống sờ sờ, là đồng loại của chúng tôi."
Ánh trăng như miếng lụa mỏng thướt tha, Mặc Khuynh ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Núi sông vẫn thế.
Thế nhưng thời đại đã đổi khác.
Cô đã chứng kiến một thời đại khắp nơi thây xác chồng chất, chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, hiện tại đều đã hóa thành ảo mộng, cô lại được chứng kiến một thời đại hoàn toàn mới, giống như trong lời miêu tả của hắn. Phải chăng đây chính là sở nguyện của họ?
...
Vì ngủ muộn nên lúc Mặc Khuynh tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Mặc phu nhân vẫn còn e dè với cô nên không cho người lên gọi.
Lúc Mặc Khuynh đi xuống, trùng hợp gặp Mặc phu nhân đang chuẩn bị ra ngoài. Mặc phu nhân nhìn thấy cô, trong một khắc hơi khựng lại.
"Tài xế đã đưa Tùy An đến trường rồi." Mặc phu nhân cố gắng tỏ ra bình thản, duy trì khoảng cách và lạnh nhạt, "Tao ra ngoài có việc, không rảnh. Mày tự bắt xe đến trường đi."
Còn cố tình bỏ qua chuyện sinh hoạt phí của cô.
Mặc Khuynh dù có kiên trì được đến đâu thì cũng chỉ là một học sinh trung học. Không có nguồn cung tài chính, có thể lấy gì đấu với bà ta chứ? Chờ đến khi Mặc Khuynh khốn đốn đủ đường, thì đó chính là ngày bà ta lấy lại tôn nghiêm của một trưởng bối.
"Ừm."
Mặc Khuynh thuận miệng đáp một tiếng, ngạo mạn không đổi chưa từng biến mất trên khuôn mặt cô, rất khiến người ta có cảm giác vừa rồi chính là một lời "phê chuẩn".
Cực kỳ giống là Mặc phu nhân đang báo cáo tình hình với cô.
"..."
Mặc phu nhân suýt thì ôm tim tức chết.
Bà ta cố tình lề mề lui lại thời gian ra ngoài, đợi Mặc Khuynh nhớ đến chuyện học phí, đi đường, báo danh mà lo lắng, sau đó sẽ phải chạy đến xun xoe bà ta. Thế nhưng bà ta lề mề nửa ngày chỉ thấy Mặc Khuynh thong thả ăn sáng, suýt thì lại ôm tim mà tức chết lần nữa.
Đứa con gái này đúng là chăn dê mà lớn lên, đầu óc không dùng được, cái gì cũng không nghĩ!
Mặc phu nhân đi rồi, Mặc Khuynh tiếp tục thong thả ăn bữa sáng, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm mang theo cảnh giác của mẹ Dương bước ra cửa, cầm điện thoại đặt xe, đến Trung học trực thuộc số một.
Cùng lúc đó.
Chủ nhiệm lớp 10A7 của Trung học trực thuộc số một Tống Nhất Nguyên đang ngồi trong văn phòng.
Rõ ràng anh ta có một khuôn mặt anh tuấn soái khí đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng giờ phút này lại đang nhìn chằm chằm một vị giáo viên trung niên trên mặt đã có nếp nhăn, trong mắt chất đầy oán hận hâm mộ và ghen tị.
"... Ha ha."
Giáo viên trung niên uống một hớp trà, ánh mắt dừng trên bài thi trong tay mình, sau đó lại cười ha hả đến là vui vẻ.
Tống Nhất Nguyên vỗ bàn: "Thầy Lý, thầy vui thì cứ vui, vui thành tiếng thì quá đáng lắm!"
"Ha ha." Giáo viên trung niên thấy anh ta nhảy cả lên thế thì chỉ đành kìm lại, giả vờ giả vịt khuyên nhủ, "Thầy Tống đừng như thế mà, lục bục nội bộ là không tốt. Trường chúng ta có học sinh ưu tú chuyển đến là vinh dự của cả trường, dù xếp vào đâu cũng là chuyện tốt."
Tống Nhất Nguyên: "..."
Tôi nhổ vào!
Trên con đường bình xét giáo sư của tôi, tất cả các người đều là vật cản đường!
"Mà trường cũng đã sắp xếp một học sinh chuyển trường khác vào lớp cậu rồi còn gì?" Vị giáo viên trung niên cười rạng rỡ, "Chưa biết chừng thành tích còn ưu tú hơn đó."
"Người đó--"
Tống Nhất Nguyên tự biết mình đang tranh cãi vô ích.
Khối 12 năm nay có hai học sinh mới chuyển vào.
Một người là Ôn Nghênh Tuyết, từng học ở Đế thành, đứng nhất toàn khối, xứng đáng với cái danh gọi học bá. Vừa rồi Ôn Nghênh Tuyết đã làm bài thi nhập học, toàn bộ các môn đều gần như là đạt điểm tối đa, khiến cả văn phòng này phải há miệng trầm trồ.
Một hạt giống khiến người ta thèm rỏ dãi như thế lại bị chia vào lớp ba của thầy Lý này.
Cũng là lý do khiến thầy Lý cười đến nửa tiếng sau vẫn chưa thể ngừng lại.
Mà học sinh chuyển trường còn lại chính là vật phẩm cất giữ số 909, tên Mặc Khuynh, được chia vào lớp bảy của Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên cảm thấy mình vừa bị chơi một vố.
- - Một món đồ cổ từ một trăm năm trước làm bài thi trung học của hiện đại thì có thể được mấy điểm chứ?
- - Không giao cho anh ta một tờ giấy trắng đã đủ khiến anh ta phải bật ngón cái mà khen ngợi "rất tốt" rồi.
***
Lang thang bên ngoài hết một ngày, chín giờ tối Mặc Khuynh mới để Hoắc Tư đưa về nhà.
Bước vào phòng khách, Mặc Khuynh thấy Giang Khắc đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha. Mặc phu nhân và Mặc Tùy An đều không thấy đâu.
"Vừa đi đâu?"
Ngón trỏ hơi cong nhẹ, Giang Khắc gập cuốn sách lại, giọng nói trầm thấp, hắn nhấc mắt nhìn qua, khí chất không giận mà uy.
"Thăm thú cuộc sống thành thị."
Mặc Khuynh một tay ôm sách, một tay xách theo túi lớn túi bé thong thả bước qua. Dưới chiếc quần bò màu xanh là đôi chân thắng tắp mịn màng.
Cô hết sức ung dung, dáng vẻ thong dong, không nhìn ra chút sợ hãi dè dặt nào.
"Với ai?"
"Hoắc Tư." Mặc Khuynh thả túi lớn túi bé ở một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha, một chân gác lên chân còn lại, sau đó hơi cúi người về trước, cánh tay thon dài vươn ra, cầm dâu tây trên bàn bỏ vào miệng, "Vị cảnh sát đưa tôi về Mặc gia."
Xem như biết thành thật.
Thế nhưng, đâu ra một vị cảnh sát tốt bụng đến mức sắp xếp trường tốt xong rồi còn mua cho cả đống đồ như thế?
Đặt sách lên bàn trà, Giang Khắc cố tình quét mắt qua chỗ túi lớn túi bé kia một lượt, trầm giọng hỏi: "Mua cái gì?"
"Quần áo."
"Ai trả tiền?"
"Hoắc Tư."
Mặc Khuynh hời hợt trả lời.
Giang Khắc muốn tìm một tia cảm xúc nào đó trên mặt cô, ví như chột dạ, căng thẳng, ngượng ngùng, nhưng đều không tìm được, chỉ thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô. Thế là, hắn hít vào một hơi thật sâu, cầm một chiếc blackcard từ trong ví da đưa qua.
(*) úi dời thẻ đen chi tiêu không giới hạn đồ:>
"Sau này dùng chiếc thẻ này thanh toán."
"Vì sao?"
Hôm nay Hoắc Tư dạy cho cô các phương thức thanh toán tiền, Mặc Khuynh cũng đã được nghe qua về thẻ ngân hàng. Cô nhận lấy chiếc blackcard, lật trái lật phải nghiên cứu, có vẻ rất hứng thú.
Nhưng không nhìn ra mảy may tham lam nào.
"Tôi là trưởng bối, cho con cháu tiền là điều hiển nhiên." Giang Khắc không tỏ rõ cảm xúc nói, nói xong cái lý do đến hắn cũng thấy thật vớ vẩn, "Hoắc Tư không liên quan đến Mặc gia này, không thể tiêu tiền của cậu ta."
"Trưởng bối?"
Mặc Khuynh hơi ngừng lại, ánh mắt dừng trên mặt hắn.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hồi lâu sau, Mặc Khuynh mới cầm chiếc thẻ lên: "Được."
Ăn thêm mấy quả dâu tây nữa, Mặc Khuynh ôm sách và đống túi lớn nhỏ kia đi lên tầng.
Giang Khắc nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cô, lông mày vừa nhấc, như chợt nhớ ra cái gì.
Không đúng.
Rõ ràng hắn muốn dạy dỗ cô, thế nào cuối cùng nửa câu nặng lời còn chưa nói đã đưa cho cô tấm thẻ đó rồi?
*
Sách Hoắc Tư tìm cho Mặc Khuynh đều là nhập môn cơ bản, nhưng đều rất hữu dụng, hữu dụng hơn nhiều so với tìm kiếm những tri thức vụn vặt trên mạng.
Mặc Khuynh về phòng, tắm rửa xong xuôi, sau đó cầm sách ngồi vào bàn học.
Một lần ngồi xuống này thẳng đến nửa đêm.
Đọc liền một mạch hết cả cuốn sách có hơi buồn ngủ, Mặc Khuynh chớp mắt mấy cái rồi đứng dậy đi ra ban công. Gió đêm cuốn theo hơi lạnh quét qua gò má, ngược lại mang đến cảm giác khoan khoái lạ thường.
Dưới màn đêm, ánh đèn rải rác, êm dịu yên bình.
Thành thị tan hoang tiêu điều một trăm năm sau trở nên rực rỡ phồn hoa. Một ngày hôm nay, cô thấy con người sống an cư lạc nghiệp, mạnh khỏe hạnh phúc, thấy được khoa học kỹ thuật không ngừng tiến bộ phát triển, nhanh chóng tiện lợi, thấy được quá khứ đã bị quên lãng, lịch sử phủ bụi.
Cô sinh ra vì một ngọn lửa chiến, ngủ say vì hòa bình của loài người.
Thời đại này đã không cần cô, hà cớ gì cho cô tỉnh lại?
- - "Mặc Khuynh, tôi hi vọng em sinh ra ở thái bình thịnh thế, ở một thời đại mà sẽ không có ai giao cho em bất cứ sứ mệnh gì. Em không cần cầm thương, cũng không cần nâng đao. Xã hội bao dung và tự do, ở đó có đủ những nhóm người, đa dạng chủng tộc, văn hóa, nhiều quan điểm có thể cùng tồn tại, không ai có thành kiến, kỳ thị hay đứng ở phía đối lập với em. Em rõ ràng là một người đang sống sờ sờ, là đồng loại của chúng tôi."
Ánh trăng như miếng lụa mỏng thướt tha, Mặc Khuynh ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Núi sông vẫn thế.
Thế nhưng thời đại đã đổi khác.
Cô đã chứng kiến một thời đại khắp nơi thây xác chồng chất, chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, hiện tại đều đã hóa thành ảo mộng, cô lại được chứng kiến một thời đại hoàn toàn mới, giống như trong lời miêu tả của hắn. Phải chăng đây chính là sở nguyện của họ?
...
Vì ngủ muộn nên lúc Mặc Khuynh tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Mặc phu nhân vẫn còn e dè với cô nên không cho người lên gọi.
Lúc Mặc Khuynh đi xuống, trùng hợp gặp Mặc phu nhân đang chuẩn bị ra ngoài. Mặc phu nhân nhìn thấy cô, trong một khắc hơi khựng lại.
"Tài xế đã đưa Tùy An đến trường rồi." Mặc phu nhân cố gắng tỏ ra bình thản, duy trì khoảng cách và lạnh nhạt, "Tao ra ngoài có việc, không rảnh. Mày tự bắt xe đến trường đi."
Còn cố tình bỏ qua chuyện sinh hoạt phí của cô.
Mặc Khuynh dù có kiên trì được đến đâu thì cũng chỉ là một học sinh trung học. Không có nguồn cung tài chính, có thể lấy gì đấu với bà ta chứ? Chờ đến khi Mặc Khuynh khốn đốn đủ đường, thì đó chính là ngày bà ta lấy lại tôn nghiêm của một trưởng bối.
"Ừm."
Mặc Khuynh thuận miệng đáp một tiếng, ngạo mạn không đổi chưa từng biến mất trên khuôn mặt cô, rất khiến người ta có cảm giác vừa rồi chính là một lời "phê chuẩn".
Cực kỳ giống là Mặc phu nhân đang báo cáo tình hình với cô.
"..."
Mặc phu nhân suýt thì ôm tim tức chết.
Bà ta cố tình lề mề lui lại thời gian ra ngoài, đợi Mặc Khuynh nhớ đến chuyện học phí, đi đường, báo danh mà lo lắng, sau đó sẽ phải chạy đến xun xoe bà ta. Thế nhưng bà ta lề mề nửa ngày chỉ thấy Mặc Khuynh thong thả ăn sáng, suýt thì lại ôm tim mà tức chết lần nữa.
Đứa con gái này đúng là chăn dê mà lớn lên, đầu óc không dùng được, cái gì cũng không nghĩ!
Mặc phu nhân đi rồi, Mặc Khuynh tiếp tục thong thả ăn bữa sáng, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm mang theo cảnh giác của mẹ Dương bước ra cửa, cầm điện thoại đặt xe, đến Trung học trực thuộc số một.
Cùng lúc đó.
Chủ nhiệm lớp 10A7 của Trung học trực thuộc số một Tống Nhất Nguyên đang ngồi trong văn phòng.
Rõ ràng anh ta có một khuôn mặt anh tuấn soái khí đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng giờ phút này lại đang nhìn chằm chằm một vị giáo viên trung niên trên mặt đã có nếp nhăn, trong mắt chất đầy oán hận hâm mộ và ghen tị.
"... Ha ha."
Giáo viên trung niên uống một hớp trà, ánh mắt dừng trên bài thi trong tay mình, sau đó lại cười ha hả đến là vui vẻ.
Tống Nhất Nguyên vỗ bàn: "Thầy Lý, thầy vui thì cứ vui, vui thành tiếng thì quá đáng lắm!"
"Ha ha." Giáo viên trung niên thấy anh ta nhảy cả lên thế thì chỉ đành kìm lại, giả vờ giả vịt khuyên nhủ, "Thầy Tống đừng như thế mà, lục bục nội bộ là không tốt. Trường chúng ta có học sinh ưu tú chuyển đến là vinh dự của cả trường, dù xếp vào đâu cũng là chuyện tốt."
Tống Nhất Nguyên: "..."
Tôi nhổ vào!
Trên con đường bình xét giáo sư của tôi, tất cả các người đều là vật cản đường!
"Mà trường cũng đã sắp xếp một học sinh chuyển trường khác vào lớp cậu rồi còn gì?" Vị giáo viên trung niên cười rạng rỡ, "Chưa biết chừng thành tích còn ưu tú hơn đó."
"Người đó--"
Tống Nhất Nguyên tự biết mình đang tranh cãi vô ích.
Khối 12 năm nay có hai học sinh mới chuyển vào.
Một người là Ôn Nghênh Tuyết, từng học ở Đế thành, đứng nhất toàn khối, xứng đáng với cái danh gọi học bá. Vừa rồi Ôn Nghênh Tuyết đã làm bài thi nhập học, toàn bộ các môn đều gần như là đạt điểm tối đa, khiến cả văn phòng này phải há miệng trầm trồ.
Một hạt giống khiến người ta thèm rỏ dãi như thế lại bị chia vào lớp ba của thầy Lý này.
Cũng là lý do khiến thầy Lý cười đến nửa tiếng sau vẫn chưa thể ngừng lại.
Mà học sinh chuyển trường còn lại chính là vật phẩm cất giữ số 909, tên Mặc Khuynh, được chia vào lớp bảy của Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên cảm thấy mình vừa bị chơi một vố.
- - Một món đồ cổ từ một trăm năm trước làm bài thi trung học của hiện đại thì có thể được mấy điểm chứ?
- - Không giao cho anh ta một tờ giấy trắng đã đủ khiến anh ta phải bật ngón cái mà khen ngợi "rất tốt" rồi.
/191
|