Cả tối hôm đó nó cứ phải đối diện với ống kính chụp ảnh mãi. Đáng lẽ Maybe là nhân vật chính nhưng chính nó lại bị người ta vây quanh đông nhất. Hỏi về đủ sự việc. Nó không trả lời nhà báo nào hết. Mãi tới lúc về...- Cô đã có hôn phu trong tương lai chưa? Người đó là ai?
Nghe câu này nó dừng bước quay lại.
- Đã có, bật bí: Toby_ Nó chỉ nói có thể rồi xách váy lên xe về dinh.
Mọi nhà báo từ đó nhao nhao đi tìm mọi thứ liên quan tới từ Toby.
Vì tối hôm đó về muộn nên nó lỡ chuyến bay . Nó nhớ hắn tới nỗi cả tối nhắn tin với hắn tới khi hắn ngủ quên không trả lời tin nhắn nó nữa thì nó cũng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau con người đó lại lên chuyến máy bay sớm và về.
Khi trời còn chưa sáng, nó đã ở biệt thự Thiên Thiên. Trong phòng hắn đang ngủ say, nó nhẹ nhàng bước vào trong phòng. Kéo chăn cho hắn, khẽ nhấc cái điện thoại ra. Ngồi cạnh giường nhìn hắn, nó nghĩ về nhiều chuyện. Nó vội vàng vì sợ thời gian bên hắn ngắn ngủi lắm. Chạm tay lên khuân mặt ấy...như lần đầu tiên nó bước chân vào cái ngôi biệt thự này. Lần đầu tiên nó khóc ngất trong mưa, lần đầu tiên có một con người thực lòng yêu con tim nó mà tỏ tình.... Nó nhớ chứ, nhớ hết kể cả những chi tiết nhỏ nhất. Chỉ là nó đau môi khi nhắc về quá khứ cho nên nó mới làm bộ mất trí nhớ.
Làn da trắng mịn, đôi mắt dù nhắm nhưng vẫn hiện rõ một chút thâm đầy vẻ mệt mỏi. Chắc hắn cũng rất bận trong ngày qua. Đột nhiên mi mắt hắn nháy nháy rồi dần mở ra, nó rút tay lại. Nhìn thấy nó hắn mở to mắt ra rồi ngồi dậy ôm lấy nó, miệng cười hớn hở vui mừng. Nó cũng bất giác mà cười.
- Vợ yêu của chồng về lúc nào vậy?_ Hắn nhìn nó đầy nhu tình.
- Mới về. Mà ai là vợ ngươi?_ Nó bữu môi.
- You đó._ Hắn vẫn nhăn răng ra cười rồi véo má nó.
- Sao véo má em_ Nó đau điếng xoa hai bên má hơi ửng hồng.
- Con trai chỉ véo má người con gái mà họ yêu thui đó, cưng à_ Hắn hất hàm.
- Eo, anh bị làm sao ý_ Nó chu mỏ ra nói nhìn hắn với ánh mắt người ngoài hành tinh, trông siêu cute.
- Sao là sao?_ Hắn vẻ thản nhiên.
- Như con gái không bằng_ Nó lườm hắn vẻ soi xét.
- Haha,...anh đùa em thôi, ngốc ạ_ Hắn cười lớn rồi ấn đầu nó.
- Hừm...ăn đấm bây giờ....ở im dùm cái_ Nó lườm hắn đầy bực bội bởi cái ấn đầu.
- So sorry. I'm bad_ Mặt hắn buồn thiu rồi thả người đổ về sau.
Nó thấy thế thì bữu môi rồi đè lên người hắn. CÒn có xíu nữa là môi chạm môi rồi. Nó nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích, hắn thì nhíu mày nhìn nó.
- Này, em mà cứ thế này anh không kìm chế được hành động của mình đâu đấy_ Hắn dọa rồi quay, mặt sang một bên.
- Em có làm gì đâu, chỉ ở vậy thôi mà_ Nó cắn môi, áp mặt vào ngực hắn.
- Mặc Kệ em_ Hắn nhìn xuống rồi lại ngẩng lên.
5 phút....10 phút...15 phút....
Hắn lộn người lại, lúc này, nó nằm dưới, hắn bên trên. Nó vẫn nhìn hắn với ánh mắt cũ. Hắn nhăn mày, rồi đứng phắt dậy. Nó thì khó hiểu.
- Phụ tình..._ Nó buông hai chữ rồi ngồi dậy.
- Lè... _hắn lè lưỡi trêu ngươi nó rồi chạy đi thay bộ đồ khác.
- Hừ..._ Nó lườm.
Ngồi trong phòng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh phòng một lát thì điện thoại hắn reo. Hình như có tin nhắn, nó với xem.
Mai con về nước gặp mặt hôn phu nhé!
Một tin nhắn từ mẹ hắn, nó sốc....sốc đến nỗi cái điện thoại rơi xuống sàn nhà, đúng lúc hắn đi ra. Câu cau mày đi tới nhặt điện thoại lên nhưng chưa xem.
- Em sao vậy_ Hắn đặt tay lên vai nó.
- Tin nhắn _ Nó gạt tay hắn ra một cách phũ phàng.
Lức này hắn mới mở điện thoại coi. Và hắn cũng ngạc nhiên không kém. Ngay lập tức hắn gọi điện thoại cho mẹ mình.
- Mẹ...chuyện mẹ nói là sao?_ hắn như quát lên
-....
- COn không biết, nếu mẹ thích thì tự cưới cô ta đi_ hắn bức xúc vô cùng.
-...
- Dù gia đình cô ta có ra sao thì con cũng không quan tâm. COn đã yêu người khác rồi_ Hắn nắm chặt lấy tay nó nói với mẹ một cách chắc như đinh đóng cột.
- ...
- Vậy con thà chết còn hơn_ Hắn nói câu này làm nó ngẩng lên nhìn hắn...rồi từng giọt long lanh rơi.
-...
- Con có thể mất tất cả nhưng cô ấy thì không. Mẹ thích nghĩ sao thì tùy. _ Nói xong hắn tắt máy, tắt nguồn luôn.
Nhìn qua nó đang cúi mặt nhìn sàn nhà. Hắn quỳ xuống trước mặt nó, hai tay nắm lấy tay nó, khuân mặt vướng buồn. Nó khóc...một vài giọt lệ lăn dài trên má. Hắn đưa tay lên lau đi những giọt lệ lạnh đấy.
- Đừng khóc nữa người anh yêu ơi. _ Hắn dỗ nó.
-..._ Nó không nói gì
- Trên đời này, anh yêu em hơn cả, dù có chết đi sống lại, anh cũng chỉ yêu mình em, ngốc à_ Hắn cười khổ.
-..._ Nó vẫn im lìm.
- Tình yêu có biết mỗi khi nàng khóc như này, ta đau lắm không? Xin nàng đó, đừng có khóc nữa, yêu nàng nhất mà_ hắn ôm nó vào lòng, vuốt nhe mái tóc.
- Cô gái đó...là ai?_ Nó hỏi.
- Không quan trọng_ Hắn vuốt nhẹ lưng nó.
- Nói đi_ Giọng nó chắc hơn.
- Là Lâm Hạ Vĩ Diệu..._ Giọng hắn buồn buồn.
- Hóa ra là cô ta_ Nó cười đau.
- Thôi. Không nhắc chuyện này nữa, đi ăn sáng nào_ Hắn đổi mặt, tươi cười đứng dậy kéo nó theo.
Nó thấy hắn vậy cũng không muốn làm hắn phải bận tâm nên cũng cố bỏ qua chuyện đó. Thế nhưng khi về nhà, chuyện đó lại hiện lên trong đầu nó. Nó cho người điều tra mọi thứ về cái tên này.
Lâm Hạ Vĩ Diệu: 17 tuổi, cao, trắng, tóc ngắn ngang vai, học giỏi, mưu mô, xảo quyệt, con gái tập đoàn bất động sản Army, sống ở Pháp. Tên khác: Demi.
Và nó quyết định sẽ giúp cô ta gần đất xa trời sớm hơn tuổi thọ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cứ tưởng chừng nó và hắn sẽ hạnh phúc nào ngờ mới 3 ngày kể từ khi nó trở về thì ba mẹ hắn đã huy động một lực lượng đông đảo tới bắt hắn về Pháp. Hắn không thể làm gì ngoài việc nghe theo. Trước khi đi không quên nói với nó ba chữ: Hãy đợi anh . Hai ngày sau đó nó cũng đi Pháp, lúc đi anh hai có giữ nó lại nhưng nó đã chốt một câu: Nếu anh có thể nhìn Daisy cưới người khác...em sẽ buông tay James . Harry nghe xong thì cũng không làm gì thêm được nữa. Đành đưa cho nó các chức quyền tối cao của anh ở Pháp để nó thuận lợi hơn trong mọi việc.
Sáng nay nó đã tới Biệt thự nhà nó ở Pháp - Biệt thự Violet: Một căn biệt thự với hoa màu tím bao quanh, trong nhà cũng được bài trí nhiều màu tím, trắng và màu vàng. Nó sẽ tới trụ sở lớn của Gloria ở đây, trụ sở này lớn gần bằng trụ sở ở đức của nó. Nó cũng sẽ dành thời gian ngắn nhất đệ tạo quan hệ trong những mối làm ăn cũng cấp vũ khí của anh trai nó cho các nguyên thủ.
Nghe câu này nó dừng bước quay lại.
- Đã có, bật bí: Toby_ Nó chỉ nói có thể rồi xách váy lên xe về dinh.
Mọi nhà báo từ đó nhao nhao đi tìm mọi thứ liên quan tới từ Toby.
Vì tối hôm đó về muộn nên nó lỡ chuyến bay . Nó nhớ hắn tới nỗi cả tối nhắn tin với hắn tới khi hắn ngủ quên không trả lời tin nhắn nó nữa thì nó cũng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau con người đó lại lên chuyến máy bay sớm và về.
Khi trời còn chưa sáng, nó đã ở biệt thự Thiên Thiên. Trong phòng hắn đang ngủ say, nó nhẹ nhàng bước vào trong phòng. Kéo chăn cho hắn, khẽ nhấc cái điện thoại ra. Ngồi cạnh giường nhìn hắn, nó nghĩ về nhiều chuyện. Nó vội vàng vì sợ thời gian bên hắn ngắn ngủi lắm. Chạm tay lên khuân mặt ấy...như lần đầu tiên nó bước chân vào cái ngôi biệt thự này. Lần đầu tiên nó khóc ngất trong mưa, lần đầu tiên có một con người thực lòng yêu con tim nó mà tỏ tình.... Nó nhớ chứ, nhớ hết kể cả những chi tiết nhỏ nhất. Chỉ là nó đau môi khi nhắc về quá khứ cho nên nó mới làm bộ mất trí nhớ.
Làn da trắng mịn, đôi mắt dù nhắm nhưng vẫn hiện rõ một chút thâm đầy vẻ mệt mỏi. Chắc hắn cũng rất bận trong ngày qua. Đột nhiên mi mắt hắn nháy nháy rồi dần mở ra, nó rút tay lại. Nhìn thấy nó hắn mở to mắt ra rồi ngồi dậy ôm lấy nó, miệng cười hớn hở vui mừng. Nó cũng bất giác mà cười.
- Vợ yêu của chồng về lúc nào vậy?_ Hắn nhìn nó đầy nhu tình.
- Mới về. Mà ai là vợ ngươi?_ Nó bữu môi.
- You đó._ Hắn vẫn nhăn răng ra cười rồi véo má nó.
- Sao véo má em_ Nó đau điếng xoa hai bên má hơi ửng hồng.
- Con trai chỉ véo má người con gái mà họ yêu thui đó, cưng à_ Hắn hất hàm.
- Eo, anh bị làm sao ý_ Nó chu mỏ ra nói nhìn hắn với ánh mắt người ngoài hành tinh, trông siêu cute.
- Sao là sao?_ Hắn vẻ thản nhiên.
- Như con gái không bằng_ Nó lườm hắn vẻ soi xét.
- Haha,...anh đùa em thôi, ngốc ạ_ Hắn cười lớn rồi ấn đầu nó.
- Hừm...ăn đấm bây giờ....ở im dùm cái_ Nó lườm hắn đầy bực bội bởi cái ấn đầu.
- So sorry. I'm bad_ Mặt hắn buồn thiu rồi thả người đổ về sau.
Nó thấy thế thì bữu môi rồi đè lên người hắn. CÒn có xíu nữa là môi chạm môi rồi. Nó nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích, hắn thì nhíu mày nhìn nó.
- Này, em mà cứ thế này anh không kìm chế được hành động của mình đâu đấy_ Hắn dọa rồi quay, mặt sang một bên.
- Em có làm gì đâu, chỉ ở vậy thôi mà_ Nó cắn môi, áp mặt vào ngực hắn.
- Mặc Kệ em_ Hắn nhìn xuống rồi lại ngẩng lên.
5 phút....10 phút...15 phút....
Hắn lộn người lại, lúc này, nó nằm dưới, hắn bên trên. Nó vẫn nhìn hắn với ánh mắt cũ. Hắn nhăn mày, rồi đứng phắt dậy. Nó thì khó hiểu.
- Phụ tình..._ Nó buông hai chữ rồi ngồi dậy.
- Lè... _hắn lè lưỡi trêu ngươi nó rồi chạy đi thay bộ đồ khác.
- Hừ..._ Nó lườm.
Ngồi trong phòng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh phòng một lát thì điện thoại hắn reo. Hình như có tin nhắn, nó với xem.
Mai con về nước gặp mặt hôn phu nhé!
Một tin nhắn từ mẹ hắn, nó sốc....sốc đến nỗi cái điện thoại rơi xuống sàn nhà, đúng lúc hắn đi ra. Câu cau mày đi tới nhặt điện thoại lên nhưng chưa xem.
- Em sao vậy_ Hắn đặt tay lên vai nó.
- Tin nhắn _ Nó gạt tay hắn ra một cách phũ phàng.
Lức này hắn mới mở điện thoại coi. Và hắn cũng ngạc nhiên không kém. Ngay lập tức hắn gọi điện thoại cho mẹ mình.
- Mẹ...chuyện mẹ nói là sao?_ hắn như quát lên
-....
- COn không biết, nếu mẹ thích thì tự cưới cô ta đi_ hắn bức xúc vô cùng.
-...
- Dù gia đình cô ta có ra sao thì con cũng không quan tâm. COn đã yêu người khác rồi_ Hắn nắm chặt lấy tay nó nói với mẹ một cách chắc như đinh đóng cột.
- ...
- Vậy con thà chết còn hơn_ Hắn nói câu này làm nó ngẩng lên nhìn hắn...rồi từng giọt long lanh rơi.
-...
- Con có thể mất tất cả nhưng cô ấy thì không. Mẹ thích nghĩ sao thì tùy. _ Nói xong hắn tắt máy, tắt nguồn luôn.
Nhìn qua nó đang cúi mặt nhìn sàn nhà. Hắn quỳ xuống trước mặt nó, hai tay nắm lấy tay nó, khuân mặt vướng buồn. Nó khóc...một vài giọt lệ lăn dài trên má. Hắn đưa tay lên lau đi những giọt lệ lạnh đấy.
- Đừng khóc nữa người anh yêu ơi. _ Hắn dỗ nó.
-..._ Nó không nói gì
- Trên đời này, anh yêu em hơn cả, dù có chết đi sống lại, anh cũng chỉ yêu mình em, ngốc à_ Hắn cười khổ.
-..._ Nó vẫn im lìm.
- Tình yêu có biết mỗi khi nàng khóc như này, ta đau lắm không? Xin nàng đó, đừng có khóc nữa, yêu nàng nhất mà_ hắn ôm nó vào lòng, vuốt nhe mái tóc.
- Cô gái đó...là ai?_ Nó hỏi.
- Không quan trọng_ Hắn vuốt nhẹ lưng nó.
- Nói đi_ Giọng nó chắc hơn.
- Là Lâm Hạ Vĩ Diệu..._ Giọng hắn buồn buồn.
- Hóa ra là cô ta_ Nó cười đau.
- Thôi. Không nhắc chuyện này nữa, đi ăn sáng nào_ Hắn đổi mặt, tươi cười đứng dậy kéo nó theo.
Nó thấy hắn vậy cũng không muốn làm hắn phải bận tâm nên cũng cố bỏ qua chuyện đó. Thế nhưng khi về nhà, chuyện đó lại hiện lên trong đầu nó. Nó cho người điều tra mọi thứ về cái tên này.
Lâm Hạ Vĩ Diệu: 17 tuổi, cao, trắng, tóc ngắn ngang vai, học giỏi, mưu mô, xảo quyệt, con gái tập đoàn bất động sản Army, sống ở Pháp. Tên khác: Demi.
Và nó quyết định sẽ giúp cô ta gần đất xa trời sớm hơn tuổi thọ.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cứ tưởng chừng nó và hắn sẽ hạnh phúc nào ngờ mới 3 ngày kể từ khi nó trở về thì ba mẹ hắn đã huy động một lực lượng đông đảo tới bắt hắn về Pháp. Hắn không thể làm gì ngoài việc nghe theo. Trước khi đi không quên nói với nó ba chữ: Hãy đợi anh . Hai ngày sau đó nó cũng đi Pháp, lúc đi anh hai có giữ nó lại nhưng nó đã chốt một câu: Nếu anh có thể nhìn Daisy cưới người khác...em sẽ buông tay James . Harry nghe xong thì cũng không làm gì thêm được nữa. Đành đưa cho nó các chức quyền tối cao của anh ở Pháp để nó thuận lợi hơn trong mọi việc.
Sáng nay nó đã tới Biệt thự nhà nó ở Pháp - Biệt thự Violet: Một căn biệt thự với hoa màu tím bao quanh, trong nhà cũng được bài trí nhiều màu tím, trắng và màu vàng. Nó sẽ tới trụ sở lớn của Gloria ở đây, trụ sở này lớn gần bằng trụ sở ở đức của nó. Nó cũng sẽ dành thời gian ngắn nhất đệ tạo quan hệ trong những mối làm ăn cũng cấp vũ khí của anh trai nó cho các nguyên thủ.
/50
|