Núi Vân Vọng đứng cao ngất giữa không trung, màu xanh um tươi tốt tiếp nối mây trời, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy hé lộ một góc, không rõ màu vốn có.
Đang giữa mùa hè, dưới chân núi Vân Vọng cỏ hoa san sát, phong cảnh tự nhiên này giống như do trời tạo thành, không khí trong lành thấm sâu vào tận tim.
Nước từ trên núi chảy xuống trong vắt, một bóng người từ phía xa xa dần dần tiến lại gần, vóc người thon dài, quần áo màu xanh nhạt bình thường, đai lưng bên hông cùng màu, làm cho cả người thoạt nhìn càng to lớn hơn.
Mái tóc dài của nàng tùy tiện buộc sau gáy, để lộ ra cái trán trơn bóng, trên mặt không có son phấn, lại không giấu được vẻ đẹp, lông mày lá liễu, hai mắt hơi sắc bén, mũi thắng tắp, đôi môi dày mỏng vừa phải, trên miệng cắn một cây cỏ xanh lúc ẩn lúc hiện phá nát diện mạo xinh đẹp như tranh vẽ của nàng.
Tay phải nàng cầm theo bảo kiếm màu nâu đỏ, trên vỏ kiếm có khắc hoa văn tinh xảo, không phải vật bình thường.
Sở Lương Âm đã lâu không trở lại Vân Vọng Sơn, mấy năm nhỉ? Nàng hơi nheo mắt tính toán một chút, ừ, năm năm.
Mười ba tuổi nàng xuống núi, đi ngao du khắp núi nam biển bắc, thoáng một cái đã năm năm trôi qua, đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa.
Con đường phía trước dần dần hẹp lại, cây cối xanh tươi hai bên đường đã chặn ánh mắt trời lại,những chú dế mèn kêu vang trong bụi cỏ như đang mở đại nhạc hội.
Con đường này là con đường nhỏ đi lên Vân Vọng Sơn, người trong nhà đều đi đường này lên, từ nơi này nàng có thể đi trực tiếp đến nơi ở của sư phụ nàng, cũng chính là đỉnh núi. Nàng đã lâu không trở về, lần này trở về cũng chính vì đại thọ trăm tuổi của sư phụ, nàng về để tặng quà cho lão nhân gia ông, đương nhiên phải lên gặp ông trước.
Cây cối hai bên đường nhỏ đi lên đỉnh núi đã lớn rất nhiều so với lúc trước khi nàng rời đi, nhưng mà con đường đi lại cũng rất rõ ràng, mấy ngàn đệ tử ở núi Vân Vọng lên núi xuống núi đều đi con đường này, bùn đất bị giẫm đạp cũng bằng phẳng hơn.
Sở Lương Âm quen đường đi lên núi, đi được gần một ngàn thước đột nhiên dừng bước, hơi ngửa đầu nhìn mỏm núi nhỏ bên trái, nàng phun cây cỏ trong miệng ra, khóe môi cong lên mỉa mai, năm năm không trở lại, lại có người dám nhổ lông trước mặt hổ à!.
“Khụ khụ” Nàng ho nhẹ một tiếng, thanh âm trong trẻo vang vọng cả núi rừng.
Quả nhiên, cây cối ở đỉnh núi bên kia đang lay động, chỉ khoảng hai phút sau, tiếng sột sột soạt soạt vọng ra từ chỗ sâu nhất của rừng cây.
Sở Lương Âm đứng tại chỗ yên lặng nhìn cây cối lay động về gần phía mình, bỗng dưng, một người vạm vỡ từ trong chỗ sâu của rừng cây chui ra ngoài.
Đuôi lông mày Sở Lương Âm khẽ động, chơi trò gì đây?
Người vạm vỡ kia thấy đứng ở đó là nữ nhân, khuôn mặt dữ tợn lập tức xuất hiện vẻ mặt như có chiếc bánh lớn rơi từ trên trời xuống, gã bước ra ngoài, cây đao lớn bên hông đung đưa theo bước chân gã, đứng đối diện với Sở Lương Âm, nàng có thể cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung lên theo động tác của gã.
“Ông mày chỉ cướp tiền không cướp sắc, biết điều thì giao hết tiền bạc trên người ra đây, nếu không, ông mày cướp cả sắc!”. Dứt lời, gã còn không quên quan sát Sở Lương Âm từ trên xuống dưới, mắt hiện rõ vẻ dâm đãng.
Mặt Sở Lương Âm thoáng có vẻ bất ngờ, khoanh hai tay trước ngực, bảo kiếm trong tay lóe sáng dị thường, “Nếu ta nhớ không lầm, đây là địa bàn của Tùng Vụ môn. Ngươi dám cướp bóc trên địa bàn của Tùng Vụ môn, có phải hơi trắng trợn quá không?”.
Đại hán hừ nhẹ một tiếng, đầy vẻ cuồng vọng, giậm chân một cái, mặt đất rung ba lần, “Tùng Vụ môn? Tuy rằng Tùng Vụ môn là môn phái đứng nhất trong giang hồ, nhưng lão tử cũng không để vào mắt. Nói cho ngươi biết, ngày thường lão tử chỉ ở dưới chân núi thu lộ phí, ai ngờ hôm nay gặp tiểu nương tử ở đây, ngươi nói có phải duyên phận không?”. Gã xoa xoa hai bàn tay thô ráp, hoàn toàn không muốn bỏ qua thu hoạch bất ngờ này.
“Úi chà, xem ra hôm nay ta tự đụng phải xui xẻo, vậy chúc mừng ngươi” Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn gã, xem ra người này thật sự không biết nàng là ai.
“Ha ha, nếu tiểu nương tử biết điều như thế, vậy giao tiền tài trên người ra, à còn thanh kiếm trong tay, đưa hết cho ông, tự mình động thủ, đừng ép ông mày phải ra tay” Gã cũng khoanh tay trước ngực, động tác của hắn để lộ cơ bắp trên tay, thậm chí có thể thấy mạch máu xanh như muốn bắn ra ngoài.
Sở Lương Âm nghe vậy cười một tiếng, nhìn thoáng qua kiếm trong tay mình, xem ra người nọ thật sự không biết nàng là ai, nhìn đến kiếm trong tay nàng cũng không nhận ra, như vậy hôm nay, chính gã tự chuốc họa vào thân, cũng không phải nàng sinh sự.
“Nếu muốn, thì cho ngươi là được!” Sở Lương Âm hào phóng đưa kiếm trong tay ra, chỉ cách đại hán kia nửa thước.
Nghe Sở Lương Âm nói thế, gã đại hán không khỏi đắc ý cười to, đưa tay ra lấy kiếm, nào biết ngay khi tay sắp sờ đến kiếm, cây kiếm đột nhiên tự bắn từ trong tay Sở Lương Âm ra, ánh mắt gã nhảy dựng, còn chưa kịp có phản ứng thân kiếm kia chợt như trúng tà bay về phía ngực gã bằng tốc độ sét đánh.
Hắn né tránh ra, cũng không bằng tốc độ của cây kiếm kia, ngực bị chuôi kiếm đập mạnh vào đại hán chỉ cảm thấy ngực đau xót, yết hầu lập tức dấy lên vị tanh nồng, gã liên tiếp lui về phía sau vài bước, kinh mạch trên người đều chấn động.
Cây kiếm kia lập tức quay về chỗ cũ như có mắt, Sở Lương Âm giơ tay tiếp lấy, thoải mái cầm kiếm trong tay, nhìn đại hán đặt mông ngồi trên mặt đất, ánh mắt nàng đầy sắc bén đồng thời cũng mang theo vài phần giễu cợt và khinh thường, “Lăn lộn trên núi Vân Vọng này lại không biết người trước mặt ngươi là ai mà có thể cướp đoạt đến mức như vậy, ngươi cũng coi như chuyện lạ”.
Trên sườn núi Vân Vọng, những tòa nhà sừng sững vây quanh sườn núi. Núi Vân Vọng tập hợp đủ cả tĩnh mịch, đặc sắc, thanh tú, xinh đẹp, phong cảnh bốn mùa khác biệt, cảnh sắc khác nhau. Phòng ốc nguy nga được xây dựng trên núi Vân Vọng giống như tiên cảnh trên trời.
Tùng Môn vụ từ khi lập phái đến nay đã hơn bốn trăm năm, hiện nay đệ tử môn hạ hơn ba nghìn người, phái Thiếu Lâm Nam Sơn là môn phái đứng thứ hai. Chưởng môn hiện giờ của Tùng Môn vụ là Tùng Sơn đạo nhân nổi danh khắp nơi, bạn bè trong thiên hạ rất nhiều, được người người truyền tục là người sống tình nghĩa, trên giang hồ địa vị cực cao. Tùng Sơn đạo nhân có tổng cộng bảy người đệ tử, danh tiếng trên giang hồ cũng rất tốt đẹp, Nguyệt Ly Phong Nguyệt công tử có tiếng lương thiện, quảng đại trong giang hồ là đồ đệ của đại đệ tử Tưởng Cảnh Nham của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Vụ môn. Ở Tùng Vụ môn này, long phượng thật nhiều.
Tùng Sơn đạo nhân năm nay đã trăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước, cả đời dốc sức tu luyện cửu vụ chân kinh vì Tùng Vụ môn. Trong cửu vụ chân kinh hàm chứa đạo pháp uyên thâm, nội công thâm hậu dài lâu, phong phú mạnh mẽ, đứng đầu trong thập đại môn phái Võ Lâm.
Bằng chứng là diện mạo Tùng Sơn đạo nhân nhìn qua chỉ quá sáu mươi mà thôi.
Mùa hè năm nay, vì đại thọ trăm tuổi của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Vụ môn, nhiều bằng hữu giang hồ, cùng nhiều đệ tử Tùng Môn vụ đang vân du khắp nơi cũng trở về núi Vân Vọng, Nguyệt công tử Nguyệt Ly Phong quanh năm ở bên ngoài làm việc thiện, thi ân tích đức, bênh chính dẹp tà, kết giao với chính phái làm tăng danh tiếng cho Tùng Vụ môn cũng trở về Vân Vọng, đệ tử trong môn vì nghênh đón đại sư huynh trở về, mà kéo hết đệ tử trong môn ra trải thảm đỏ lên con đường nhỏ sau núi, thảm đỏ kéo dài mấy trăm thước, màu đỏ nổi bật trên nền cây xanh biếc, quả thật rất bắt mắt giữa rừng núi um tùm này.
Trong mắt các tiểu sư đệ trong môn, Đại sư huynh là nhân vật thần thoại, rất nhiều đệ tử đã từng gặp đại sư huynh đều coi đại sư huynh là tấm gương, học tập tính cách bình tĩnh, nội liễm của hắn, tác phong khiêm tốn lễ độ, quan trọng hơn là tu vi võ công của đại sư huynh, nghe nói cửu vụ chân kinh của đại sư huynh đã tu luyện đến tầng thứ tám.
Đã sớm nghe có tin báo về, nói đại sư huynh hôm nay về núi, rất nhiều nhóm tiểu sư đệ đứng chờ ở nơi luyện võ sau núi, bên phải nơi luyện võ chính là con đường nhỏ trải thảm đỏ ở giữa núi kia, lát nữa, đại sư huynh sẽ xuất hiện ở nơi này.
Đang giữa mùa hè, dưới chân núi Vân Vọng cỏ hoa san sát, phong cảnh tự nhiên này giống như do trời tạo thành, không khí trong lành thấm sâu vào tận tim.
Nước từ trên núi chảy xuống trong vắt, một bóng người từ phía xa xa dần dần tiến lại gần, vóc người thon dài, quần áo màu xanh nhạt bình thường, đai lưng bên hông cùng màu, làm cho cả người thoạt nhìn càng to lớn hơn.
Mái tóc dài của nàng tùy tiện buộc sau gáy, để lộ ra cái trán trơn bóng, trên mặt không có son phấn, lại không giấu được vẻ đẹp, lông mày lá liễu, hai mắt hơi sắc bén, mũi thắng tắp, đôi môi dày mỏng vừa phải, trên miệng cắn một cây cỏ xanh lúc ẩn lúc hiện phá nát diện mạo xinh đẹp như tranh vẽ của nàng.
Tay phải nàng cầm theo bảo kiếm màu nâu đỏ, trên vỏ kiếm có khắc hoa văn tinh xảo, không phải vật bình thường.
Sở Lương Âm đã lâu không trở lại Vân Vọng Sơn, mấy năm nhỉ? Nàng hơi nheo mắt tính toán một chút, ừ, năm năm.
Mười ba tuổi nàng xuống núi, đi ngao du khắp núi nam biển bắc, thoáng một cái đã năm năm trôi qua, đúng là thời gian thấm thoát thoi đưa.
Con đường phía trước dần dần hẹp lại, cây cối xanh tươi hai bên đường đã chặn ánh mắt trời lại,những chú dế mèn kêu vang trong bụi cỏ như đang mở đại nhạc hội.
Con đường này là con đường nhỏ đi lên Vân Vọng Sơn, người trong nhà đều đi đường này lên, từ nơi này nàng có thể đi trực tiếp đến nơi ở của sư phụ nàng, cũng chính là đỉnh núi. Nàng đã lâu không trở về, lần này trở về cũng chính vì đại thọ trăm tuổi của sư phụ, nàng về để tặng quà cho lão nhân gia ông, đương nhiên phải lên gặp ông trước.
Cây cối hai bên đường nhỏ đi lên đỉnh núi đã lớn rất nhiều so với lúc trước khi nàng rời đi, nhưng mà con đường đi lại cũng rất rõ ràng, mấy ngàn đệ tử ở núi Vân Vọng lên núi xuống núi đều đi con đường này, bùn đất bị giẫm đạp cũng bằng phẳng hơn.
Sở Lương Âm quen đường đi lên núi, đi được gần một ngàn thước đột nhiên dừng bước, hơi ngửa đầu nhìn mỏm núi nhỏ bên trái, nàng phun cây cỏ trong miệng ra, khóe môi cong lên mỉa mai, năm năm không trở lại, lại có người dám nhổ lông trước mặt hổ à!.
“Khụ khụ” Nàng ho nhẹ một tiếng, thanh âm trong trẻo vang vọng cả núi rừng.
Quả nhiên, cây cối ở đỉnh núi bên kia đang lay động, chỉ khoảng hai phút sau, tiếng sột sột soạt soạt vọng ra từ chỗ sâu nhất của rừng cây.
Sở Lương Âm đứng tại chỗ yên lặng nhìn cây cối lay động về gần phía mình, bỗng dưng, một người vạm vỡ từ trong chỗ sâu của rừng cây chui ra ngoài.
Đuôi lông mày Sở Lương Âm khẽ động, chơi trò gì đây?
Người vạm vỡ kia thấy đứng ở đó là nữ nhân, khuôn mặt dữ tợn lập tức xuất hiện vẻ mặt như có chiếc bánh lớn rơi từ trên trời xuống, gã bước ra ngoài, cây đao lớn bên hông đung đưa theo bước chân gã, đứng đối diện với Sở Lương Âm, nàng có thể cảm thấy mặt đất dưới chân đang rung lên theo động tác của gã.
“Ông mày chỉ cướp tiền không cướp sắc, biết điều thì giao hết tiền bạc trên người ra đây, nếu không, ông mày cướp cả sắc!”. Dứt lời, gã còn không quên quan sát Sở Lương Âm từ trên xuống dưới, mắt hiện rõ vẻ dâm đãng.
Mặt Sở Lương Âm thoáng có vẻ bất ngờ, khoanh hai tay trước ngực, bảo kiếm trong tay lóe sáng dị thường, “Nếu ta nhớ không lầm, đây là địa bàn của Tùng Vụ môn. Ngươi dám cướp bóc trên địa bàn của Tùng Vụ môn, có phải hơi trắng trợn quá không?”.
Đại hán hừ nhẹ một tiếng, đầy vẻ cuồng vọng, giậm chân một cái, mặt đất rung ba lần, “Tùng Vụ môn? Tuy rằng Tùng Vụ môn là môn phái đứng nhất trong giang hồ, nhưng lão tử cũng không để vào mắt. Nói cho ngươi biết, ngày thường lão tử chỉ ở dưới chân núi thu lộ phí, ai ngờ hôm nay gặp tiểu nương tử ở đây, ngươi nói có phải duyên phận không?”. Gã xoa xoa hai bàn tay thô ráp, hoàn toàn không muốn bỏ qua thu hoạch bất ngờ này.
“Úi chà, xem ra hôm nay ta tự đụng phải xui xẻo, vậy chúc mừng ngươi” Sở Lương Âm nghiêng đầu nhìn gã, xem ra người này thật sự không biết nàng là ai.
“Ha ha, nếu tiểu nương tử biết điều như thế, vậy giao tiền tài trên người ra, à còn thanh kiếm trong tay, đưa hết cho ông, tự mình động thủ, đừng ép ông mày phải ra tay” Gã cũng khoanh tay trước ngực, động tác của hắn để lộ cơ bắp trên tay, thậm chí có thể thấy mạch máu xanh như muốn bắn ra ngoài.
Sở Lương Âm nghe vậy cười một tiếng, nhìn thoáng qua kiếm trong tay mình, xem ra người nọ thật sự không biết nàng là ai, nhìn đến kiếm trong tay nàng cũng không nhận ra, như vậy hôm nay, chính gã tự chuốc họa vào thân, cũng không phải nàng sinh sự.
“Nếu muốn, thì cho ngươi là được!” Sở Lương Âm hào phóng đưa kiếm trong tay ra, chỉ cách đại hán kia nửa thước.
Nghe Sở Lương Âm nói thế, gã đại hán không khỏi đắc ý cười to, đưa tay ra lấy kiếm, nào biết ngay khi tay sắp sờ đến kiếm, cây kiếm đột nhiên tự bắn từ trong tay Sở Lương Âm ra, ánh mắt gã nhảy dựng, còn chưa kịp có phản ứng thân kiếm kia chợt như trúng tà bay về phía ngực gã bằng tốc độ sét đánh.
Hắn né tránh ra, cũng không bằng tốc độ của cây kiếm kia, ngực bị chuôi kiếm đập mạnh vào đại hán chỉ cảm thấy ngực đau xót, yết hầu lập tức dấy lên vị tanh nồng, gã liên tiếp lui về phía sau vài bước, kinh mạch trên người đều chấn động.
Cây kiếm kia lập tức quay về chỗ cũ như có mắt, Sở Lương Âm giơ tay tiếp lấy, thoải mái cầm kiếm trong tay, nhìn đại hán đặt mông ngồi trên mặt đất, ánh mắt nàng đầy sắc bén đồng thời cũng mang theo vài phần giễu cợt và khinh thường, “Lăn lộn trên núi Vân Vọng này lại không biết người trước mặt ngươi là ai mà có thể cướp đoạt đến mức như vậy, ngươi cũng coi như chuyện lạ”.
Trên sườn núi Vân Vọng, những tòa nhà sừng sững vây quanh sườn núi. Núi Vân Vọng tập hợp đủ cả tĩnh mịch, đặc sắc, thanh tú, xinh đẹp, phong cảnh bốn mùa khác biệt, cảnh sắc khác nhau. Phòng ốc nguy nga được xây dựng trên núi Vân Vọng giống như tiên cảnh trên trời.
Tùng Môn vụ từ khi lập phái đến nay đã hơn bốn trăm năm, hiện nay đệ tử môn hạ hơn ba nghìn người, phái Thiếu Lâm Nam Sơn là môn phái đứng thứ hai. Chưởng môn hiện giờ của Tùng Môn vụ là Tùng Sơn đạo nhân nổi danh khắp nơi, bạn bè trong thiên hạ rất nhiều, được người người truyền tục là người sống tình nghĩa, trên giang hồ địa vị cực cao. Tùng Sơn đạo nhân có tổng cộng bảy người đệ tử, danh tiếng trên giang hồ cũng rất tốt đẹp, Nguyệt Ly Phong Nguyệt công tử có tiếng lương thiện, quảng đại trong giang hồ là đồ đệ của đại đệ tử Tưởng Cảnh Nham của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Vụ môn. Ở Tùng Vụ môn này, long phượng thật nhiều.
Tùng Sơn đạo nhân năm nay đã trăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước, cả đời dốc sức tu luyện cửu vụ chân kinh vì Tùng Vụ môn. Trong cửu vụ chân kinh hàm chứa đạo pháp uyên thâm, nội công thâm hậu dài lâu, phong phú mạnh mẽ, đứng đầu trong thập đại môn phái Võ Lâm.
Bằng chứng là diện mạo Tùng Sơn đạo nhân nhìn qua chỉ quá sáu mươi mà thôi.
Mùa hè năm nay, vì đại thọ trăm tuổi của Tùng Sơn đạo nhân Tùng Vụ môn, nhiều bằng hữu giang hồ, cùng nhiều đệ tử Tùng Môn vụ đang vân du khắp nơi cũng trở về núi Vân Vọng, Nguyệt công tử Nguyệt Ly Phong quanh năm ở bên ngoài làm việc thiện, thi ân tích đức, bênh chính dẹp tà, kết giao với chính phái làm tăng danh tiếng cho Tùng Vụ môn cũng trở về Vân Vọng, đệ tử trong môn vì nghênh đón đại sư huynh trở về, mà kéo hết đệ tử trong môn ra trải thảm đỏ lên con đường nhỏ sau núi, thảm đỏ kéo dài mấy trăm thước, màu đỏ nổi bật trên nền cây xanh biếc, quả thật rất bắt mắt giữa rừng núi um tùm này.
Trong mắt các tiểu sư đệ trong môn, Đại sư huynh là nhân vật thần thoại, rất nhiều đệ tử đã từng gặp đại sư huynh đều coi đại sư huynh là tấm gương, học tập tính cách bình tĩnh, nội liễm của hắn, tác phong khiêm tốn lễ độ, quan trọng hơn là tu vi võ công của đại sư huynh, nghe nói cửu vụ chân kinh của đại sư huynh đã tu luyện đến tầng thứ tám.
Đã sớm nghe có tin báo về, nói đại sư huynh hôm nay về núi, rất nhiều nhóm tiểu sư đệ đứng chờ ở nơi luyện võ sau núi, bên phải nơi luyện võ chính là con đường nhỏ trải thảm đỏ ở giữa núi kia, lát nữa, đại sư huynh sẽ xuất hiện ở nơi này.
/78
|