Giữa tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, nắng chói chang rọi vào da thứ nóng hầm hập, như lấy trộm ánh nắng của tháng Bảy tháng Tám và gom góp lại, để người ta thích ứng trước với cơn nóng bức như lửa của mùa hè năm nay.
Lâm Phong Dự ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất cứ màu sắc nào, khuôn mặt bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, khiến anh giống như dòng suối mát hay cơn gió nhẹ xuyên tới giữa ánh nắng nóng nực, rồi mau chóng bị người khác lùng bắt, mọi người xung quanh không ngừng đến gần anh.
Lâm Phong Dự nhìn mọi người xung quanh, có người quen, có người không quen, tất cả đều bày tỏ thiện chí lớn nhất với anh, hỏi han niềm nở và quan tâm vết thương trên tay trái anh. Anh lịch sự đáp lại, cảm ơn sự quan tâm của đối phương, đồng thời cũng che giấu mấy phần nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nơi sâu nhất trong lòng.
Chẳng nói được là may mắn hay là xui xẻo nữa, lúc ra ngoài trường ăn cơm buổi trưa, anh trông thấy một đứa trẻ đứng bên đường, tay cầm tờ một trăm tệ hí hửng gấp tờ tiền lại, một chiếc mô tô chạy đến, trực giác của anh cảm thấy bất thường, anh bèn bất giác đi tới, kéo đứa bé ra sau mình.
Chủ chiếc mô tô đó có lẽ bất mãn với biến cố này, dứt khoát rút một con dao dài ra bổ một đường, Lâm Phong Dự tránh đi, nhưng tay vẫn bị thương.
Bỗng chốc, đám đông rối loạn.
Báo cảnh sát, phê phán hành vi làm người khác bị thương chốn công cộng, tới hỏi thăm về vết thương, hỗn độn, huyên náo vô cùng.
Vết thương của Lâm Phong Dự không nghiêm trọng, may mắn là bị ở tay trái nên không ảnh hưởng tới việc cầm bút viết chữ, bởi thế anh chẳng mấy bận tâm.
Sau khi biết tình hình, bố mẹ đứa trẻ bỗng không phân rõ được kẻ tấn công muốn cướp đoạt hay làm đứa bé bị thương. Nhưng với hành động của Lâm Phong Dự, chẳng hề nghi ngờ gì, họ cảm kích đến độ rơi nước mắt, kéo anh lại muốn xem vết thương trên tay anh.
Đối phương quá nhiệt tình, hơn nữa vì vấn đề của con mà từ ban đầu là lo lắng và sợ hãi, hai vợ chồng họ mau chóng chuyển qua oán giận lẫn nhau, không nên đưa cho con nhiều tiền như thế, hoặc là không nên để con ở bên ngoài một mình, anh một câu em một câu, có tư thế như muốn lao vào chiến trường, Lâm Phong Dự chỉ đành đồng ý đến khám ở phòng khám gần đó, nhân tiện làm đôi vợ chồng này ngừng chiến tranh.
Đối phương không chỉ chi tiền thuốc men mà còn đưa chút tiền cảm ơn, Lâm Phong Dự đương nhiên từ chối, nói mấy câu thông dụng của người lấy việc giúp người làm vui trên tivi hay trên báo để từ chối đối phương.
Đến phòng khám, lại thêm cảnh sát tới lấy lời khai, cứ thế mất rất nhiều thời gian.
Khi Lâm Phong Dự về đến trường, hai tiết học đã trôi qua, chỉ còn lại một tiết tự học. Bắt đầu từ lúc anh vào cổng trường, bên cạnh đã không ngừng có cả người quen và người không quen bày tỏ sự quan tâm với anh. Điều này khiến anh lần đầu tiên sinh nghi với phong cách quá mức thoáng của trường mình, bởi vì thậm chí anh không chắc chắn được những người này có phải ở trường khác đến hay không.
Anh vào tòa nhà cho khối Mười một, bỏ lại ánh dương phía sau, giẫm lên cầu thang màu xanh. Khi anh rảo bước đến tầng ba, một người xông xồng xộc xuống, anh thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng định dịch người. Nhưng còn chưa kịp làm vậy, người đó đã đụng vào người anh, hơn nữa còn đụng vào tay trái của anh.
Lâm Phong Dự lùi hai bước về sau ngay lập tức, nhìn cô gái xoa trán trước mắt với nét mặt thắc mắc, không chắc chắn được đây là điều ngoài ý muốn, hay là một mưu toan đã được tính toán.
Thời Vũ ngẩng đầu, thoáng chốc, nơi cầu thang mờ tối và ẩm thấp sáng lên, như rọi một chùm sáng, mau chóng xé nát tối tăm, ánh sáng như chấm sáng lóa mắt, huống hồ lúc này, không chỉ có quả cầu phát sáng là cô, mà còn có chàng trai đi đến đâu cũng tự mang theo ánh sáng là Lâm Phong Dự.
Hai người đụng nhau như vậy, cho dù đã lập tức bật ra, nhưng vẫn không ngăn được bộ não của đám người xung quanh tưởng tượng ra đủ loại tình tiết phim thần tượng. Hot boy và hoa khôi của trường Trung học Trường Duệ gặp gỡ, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thì đều có thể khiến người ta ảo tưởng vô hạn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tình tiết phim thần tượng bị người ta chém đứt phựt.
Thời Vũ trợn đôi mắt to tròn, nhìn chàng trai ánh mắt hững hờ kia. “Cậu không có mắt à, không thấy tôi đang xuống tầng hả? Lại còn không tránh ra, cậu cố ý hả?”
Lâm Phong Dự rủ mày, ngay cả ánh mắt cũng tối đi, rõ ràng cảm thấy khó hiểu với lời chỉ trích vô lý này của cô.
Lâm Phong Dự yên lặng, nhưng các bạn xung quanh không thiếu chính nghĩa, lũ lượt chỉ ra lỗi sai của Thời Vũ: tự chạy hộc tốc xuống dưới, đụng vào Lâm Phong Dự, thậm chí có thể còn gây ra vết thương lần thứ hai cho tay trái của Lâm Phong Dự, song lại hung hãn chỉ trích người ta trước.
Thời Vũ nhìn mấy người bạn học chính nghĩa đó với nét mặt thiếu kiên nhẫn, đôi mắt to tròn trợn trừng, chẳng hề để ý tới hình tượng. “Cứ nói tiếp đi, sao không nói tiếp nữa?”
Thái độ lười biếng đó khá bất cần, đáng tiếc thay trông cô quá xinh đẹp và ngọt ngào, cho dù tức giận vẫn xinh đẹp và ngọt ngào như thế, khuôn mặt vừa tinh xảo lại vừa sống động.
Lâm Phong Dự khẽ cau mày, rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn với tình hình hiện giờ, sải đôi chân dài ra, cẩn thận tránh khỏi Thời Vũ, định về phòng học.
“Cậu định chuồn đấy hả?” Thời Vũ càng cáu. “Cậu còn chưa xin lỗi tôi.”
Lâm Phong Dự đứng lại, xoay người, nhìn cô từ trên cao xuống. “Xin lỗi.”
Trong ánh mắt của anh, không có vẻ trầm trồ khi thấy cô gái xinh đẹp, ánh mắt nhìn cô như nhìn bất cứ người xa lạ nào khác. Lời xin lỗi cất lên từ khuôn miệng anh vừa phù hợp với tính cách ôn hòa của anh, lại tỏ rõ anh không muốn nói nhiều thêm, thậm chí còn láng máng có vẻ chán ghét, thà chủ động xin lỗi cũng muốn mau chóng rời khỏi trò hề này.
Thời Vũ rõ ràng bị anh làm cho nghẹn họng, có lẽ không ngờ anh lại xin lỗi thoải mái như thế.
Lâm Phong Dự đợi hai giây, nghiêng đầu. “Tôi có thể đi được chưa?”
Thời Vũ cảm thấy anh rất thức thời, gật đầu. “Ờ, được rồi, cậu đi đi!”
Lâm Phong Dự không nói thêm gì nữa, ngược lại những người xung quanh họ nhìn Lâm Phong Dự rồi lại nhìn Thời Vũ, rõ ràng hơi thất vọng với màn va chạm không có gì gọi là “tung tóe lửa tình” này.
Hai nhân vật có tiếng trong khối này cứ thế tạm biệt như vậy, như thể chưa từng có bất cứ khả năng qua lại nào.
Lâm Phong Dự ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất cứ màu sắc nào, khuôn mặt bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, khiến anh giống như dòng suối mát hay cơn gió nhẹ xuyên tới giữa ánh nắng nóng nực, rồi mau chóng bị người khác lùng bắt, mọi người xung quanh không ngừng đến gần anh.
Lâm Phong Dự nhìn mọi người xung quanh, có người quen, có người không quen, tất cả đều bày tỏ thiện chí lớn nhất với anh, hỏi han niềm nở và quan tâm vết thương trên tay trái anh. Anh lịch sự đáp lại, cảm ơn sự quan tâm của đối phương, đồng thời cũng che giấu mấy phần nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nơi sâu nhất trong lòng.
Chẳng nói được là may mắn hay là xui xẻo nữa, lúc ra ngoài trường ăn cơm buổi trưa, anh trông thấy một đứa trẻ đứng bên đường, tay cầm tờ một trăm tệ hí hửng gấp tờ tiền lại, một chiếc mô tô chạy đến, trực giác của anh cảm thấy bất thường, anh bèn bất giác đi tới, kéo đứa bé ra sau mình.
Chủ chiếc mô tô đó có lẽ bất mãn với biến cố này, dứt khoát rút một con dao dài ra bổ một đường, Lâm Phong Dự tránh đi, nhưng tay vẫn bị thương.
Bỗng chốc, đám đông rối loạn.
Báo cảnh sát, phê phán hành vi làm người khác bị thương chốn công cộng, tới hỏi thăm về vết thương, hỗn độn, huyên náo vô cùng.
Vết thương của Lâm Phong Dự không nghiêm trọng, may mắn là bị ở tay trái nên không ảnh hưởng tới việc cầm bút viết chữ, bởi thế anh chẳng mấy bận tâm.
Sau khi biết tình hình, bố mẹ đứa trẻ bỗng không phân rõ được kẻ tấn công muốn cướp đoạt hay làm đứa bé bị thương. Nhưng với hành động của Lâm Phong Dự, chẳng hề nghi ngờ gì, họ cảm kích đến độ rơi nước mắt, kéo anh lại muốn xem vết thương trên tay anh.
Đối phương quá nhiệt tình, hơn nữa vì vấn đề của con mà từ ban đầu là lo lắng và sợ hãi, hai vợ chồng họ mau chóng chuyển qua oán giận lẫn nhau, không nên đưa cho con nhiều tiền như thế, hoặc là không nên để con ở bên ngoài một mình, anh một câu em một câu, có tư thế như muốn lao vào chiến trường, Lâm Phong Dự chỉ đành đồng ý đến khám ở phòng khám gần đó, nhân tiện làm đôi vợ chồng này ngừng chiến tranh.
Đối phương không chỉ chi tiền thuốc men mà còn đưa chút tiền cảm ơn, Lâm Phong Dự đương nhiên từ chối, nói mấy câu thông dụng của người lấy việc giúp người làm vui trên tivi hay trên báo để từ chối đối phương.
Đến phòng khám, lại thêm cảnh sát tới lấy lời khai, cứ thế mất rất nhiều thời gian.
Khi Lâm Phong Dự về đến trường, hai tiết học đã trôi qua, chỉ còn lại một tiết tự học. Bắt đầu từ lúc anh vào cổng trường, bên cạnh đã không ngừng có cả người quen và người không quen bày tỏ sự quan tâm với anh. Điều này khiến anh lần đầu tiên sinh nghi với phong cách quá mức thoáng của trường mình, bởi vì thậm chí anh không chắc chắn được những người này có phải ở trường khác đến hay không.
Anh vào tòa nhà cho khối Mười một, bỏ lại ánh dương phía sau, giẫm lên cầu thang màu xanh. Khi anh rảo bước đến tầng ba, một người xông xồng xộc xuống, anh thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng định dịch người. Nhưng còn chưa kịp làm vậy, người đó đã đụng vào người anh, hơn nữa còn đụng vào tay trái của anh.
Lâm Phong Dự lùi hai bước về sau ngay lập tức, nhìn cô gái xoa trán trước mắt với nét mặt thắc mắc, không chắc chắn được đây là điều ngoài ý muốn, hay là một mưu toan đã được tính toán.
Thời Vũ ngẩng đầu, thoáng chốc, nơi cầu thang mờ tối và ẩm thấp sáng lên, như rọi một chùm sáng, mau chóng xé nát tối tăm, ánh sáng như chấm sáng lóa mắt, huống hồ lúc này, không chỉ có quả cầu phát sáng là cô, mà còn có chàng trai đi đến đâu cũng tự mang theo ánh sáng là Lâm Phong Dự.
Hai người đụng nhau như vậy, cho dù đã lập tức bật ra, nhưng vẫn không ngăn được bộ não của đám người xung quanh tưởng tượng ra đủ loại tình tiết phim thần tượng. Hot boy và hoa khôi của trường Trung học Trường Duệ gặp gỡ, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thì đều có thể khiến người ta ảo tưởng vô hạn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tình tiết phim thần tượng bị người ta chém đứt phựt.
Thời Vũ trợn đôi mắt to tròn, nhìn chàng trai ánh mắt hững hờ kia. “Cậu không có mắt à, không thấy tôi đang xuống tầng hả? Lại còn không tránh ra, cậu cố ý hả?”
Lâm Phong Dự rủ mày, ngay cả ánh mắt cũng tối đi, rõ ràng cảm thấy khó hiểu với lời chỉ trích vô lý này của cô.
Lâm Phong Dự yên lặng, nhưng các bạn xung quanh không thiếu chính nghĩa, lũ lượt chỉ ra lỗi sai của Thời Vũ: tự chạy hộc tốc xuống dưới, đụng vào Lâm Phong Dự, thậm chí có thể còn gây ra vết thương lần thứ hai cho tay trái của Lâm Phong Dự, song lại hung hãn chỉ trích người ta trước.
Thời Vũ nhìn mấy người bạn học chính nghĩa đó với nét mặt thiếu kiên nhẫn, đôi mắt to tròn trợn trừng, chẳng hề để ý tới hình tượng. “Cứ nói tiếp đi, sao không nói tiếp nữa?”
Thái độ lười biếng đó khá bất cần, đáng tiếc thay trông cô quá xinh đẹp và ngọt ngào, cho dù tức giận vẫn xinh đẹp và ngọt ngào như thế, khuôn mặt vừa tinh xảo lại vừa sống động.
Lâm Phong Dự khẽ cau mày, rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn với tình hình hiện giờ, sải đôi chân dài ra, cẩn thận tránh khỏi Thời Vũ, định về phòng học.
“Cậu định chuồn đấy hả?” Thời Vũ càng cáu. “Cậu còn chưa xin lỗi tôi.”
Lâm Phong Dự đứng lại, xoay người, nhìn cô từ trên cao xuống. “Xin lỗi.”
Trong ánh mắt của anh, không có vẻ trầm trồ khi thấy cô gái xinh đẹp, ánh mắt nhìn cô như nhìn bất cứ người xa lạ nào khác. Lời xin lỗi cất lên từ khuôn miệng anh vừa phù hợp với tính cách ôn hòa của anh, lại tỏ rõ anh không muốn nói nhiều thêm, thậm chí còn láng máng có vẻ chán ghét, thà chủ động xin lỗi cũng muốn mau chóng rời khỏi trò hề này.
Thời Vũ rõ ràng bị anh làm cho nghẹn họng, có lẽ không ngờ anh lại xin lỗi thoải mái như thế.
Lâm Phong Dự đợi hai giây, nghiêng đầu. “Tôi có thể đi được chưa?”
Thời Vũ cảm thấy anh rất thức thời, gật đầu. “Ờ, được rồi, cậu đi đi!”
Lâm Phong Dự không nói thêm gì nữa, ngược lại những người xung quanh họ nhìn Lâm Phong Dự rồi lại nhìn Thời Vũ, rõ ràng hơi thất vọng với màn va chạm không có gì gọi là “tung tóe lửa tình” này.
Hai nhân vật có tiếng trong khối này cứ thế tạm biệt như vậy, như thể chưa từng có bất cứ khả năng qua lại nào.
/48
|