Lúc Lâm Phong Dự sắp rời đi, Thời Vũ dặn dò anh kĩ càng, bảo anh nhất định phải chăm chú quan sát mọi người xung quanh, phải hoài nghi mỗi một người bên cạnh, không được khinh suất.
Lâm Phong Dự vô cùng bất lực, nhưng rốt cuộc không nói ra mấy lời kiểu “đây là một trò đùa”.
“Tôi cảm thấy, bây giờ nên đi ăn cơm. Dù gặp nguy hiểm thì cũng có sức để mà chống lại hoặc chạy trốn.” Lâm Phong Dự chân thành đề nghị.
“Đúng, cậu mau đi ăn cơm đi, ăn no thì mới có sức. Tôi không muốn lần sau trông thấy cậu thì cậu đã biến thành một thi thể đâu.”
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Lâm Phong Dự lạnh đi.
Lúc này, Thời Vũ lại thêm một câu: “Lại còn là thi thể chết đói.”
Lâm Phong Dự dứt khoát chẳng buồn nhìn cô nữa.
Thời Vũ vẫn ở đó nói nốt: “Cậu thích kiểu chết nào thế? Thắt cổ chết hay chết đuối, hay là bị người ta phanh thây…”
Lần đầu tiên Lâm Phong Dự tự phản tỉnh, thính lực quá tốt có phải cũng tai hại hay không.
Anh không biết sau này mình sẽ chết theo kiểu nào, nhưng anh cảm thấy, nếu Thời Vũ gặp chuyện, có lẽ là chết vì cái miệng của cô.
……
Thời Vũ muốn lấy được thời khóa biểu của lớp 11/19 không hề khó. Người muốn theo đuổi Lâm Phong Dự thật sự không nhiều, nhưng người thích Lâm Phong Dự lại không đếm xuể, còn có bạn nữ sưu tầm thời khóa biểu lớp 11/19 để có được một chút dây dưa với Lâm Phong Dự.
Sau đó, Thời Vũ bắt đầu nghiên cứu thời khóa biểu lớp 11/19.
Liễu Phi Phi đang chiến tranh lạnh với Thời Vũ, bởi vì Thời Vũ cứ nói Liễu Phi Phi lừa gạt Nghiêm Thư Lâm rằng cô nàng có ngực khủng dù trên thực tế không hề có, đây chính là vấn đề nhân phẩm, Thời Vũ dạy dỗ Liễu Phi Phi một bài nên thân, khiến Liễu Phi Phi đã có kích động muốn bóp chết Thời Vũ lần thứ n.
Ngôn Nhan vô cùng tò mò về hành động của Thời Vũ, chủ yếu là vì lên lớp quá vô vị, toàn là sách trên trời, nghe không hiểu, chỉ có thể tìm chút chuyện khác để vượt qua quãng thời gian khó khăn này.
Ngôn Nhan chăm chú nhìn tờ thời khóa biểu mà Thời Vũ nghiên cứu. “Đây đâu phải của lớp mình!”
Thời Vũ ném cho Ngôn Nhan một ánh mắt “nói bằng thừa”. “Trước khi nói chuyện động não đi, nếu là thời khóa biểu lớp mình thì tôi điên à mà nghiên cứu.”
“Được, bà nói tôi biết, gặp tình huống thế này, nên hỏi gì?”
“Bà nên hỏi – Bà đang xem thời khóa biểu lớp nào đấy. Nếu ngâu si hơn thì cũng có thể hỏi, bà đang giải quyết vấn đề vạn năng nào đấy.”
“Được, bà đang xem thời khóa biểu lớp nào đấy?”
“Tôi không nói cho bà biết.” Thời Vũ thấy cả người Ngôn Nhan cứng đờ, sắc mặt khó coi, lại nói: “Bà nên học được một chuyện, đó là, khi bà hỏi, chưa chắc người khác đã trả lời bà. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời bà.”
Ngôn Nhan: “…”
Liễu Phi Phi ngồi một bên cười lạnh, hừ, đáng đời rồi nhé!
Thời Vũ thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói với Ngôn Nhan: “Bây giờ hai đứa mình đừng nói chuyện với Liễu Phi Phi, với tính cách của bà ấy, chắc chắn sẽ chủ động nói chuyện với hai đứa mình, trước tiên hai đứa mình đừng để ý đến bà ấy, bà ấy có thói xấu, còn chơi trò chiến tranh lạnh, tưởng là trẻ con ba tuổi chắc!”
Liễu Phi Phi không nhịn được nữa. “Tôi ngồi giữa hai bà, hai bà quên rồi hả? Tôi nghe thấy đấy.”
Thời Vũ chìa tay với Ngôn Nhan, ý là, bà học hỏi chút đi.
“Xem kìa, bà ấy quả nhiên đã nói chuyện với hai đứa mình trước. Còn chiến trạnh lạnh cơ đấy, tôi mà muốn chiến tranh lạnh thì còn lâu mới làm thế. Thôi vậy, Liễu Phi Phi, tôi tha thứ cho bà rồi, không phải chỉ là lừa bạn trai rằng mình có ngực khủng thôi sao, dù gì cũng không lừa tôi, tôi sẽ không nói bà nữa. Thực ra, tôi cũng muốn tốt cho bà thôi, bà lừa gạt người ta, người ta cảm thấy hàng không đúng, có ý kiến với bà thì sau này bà phải làm thế nào?”
Liễu Phi Phi tức một lúc lâu, làm động tác tự sát. “Ông đây muốn rạch bụng tự vẫn.”
Thời Vũ lại khuyên cô nàng: “Chỉ tí chuyện vặt vãnh, không đáng để bà tự sát, mức độ đạo đức của bà đừng cao như thế, chỉ lừa người ta mà đã tự sát, thiệt bỏ xừ…”
Liễu Phi Phi còn chưa kịp lên tiếng, Thời Vũ lại nói: “Nếu trước khi tự sát có thể làm chuyện phạm tội gì đó rồi mới tự sát, tự sát như thế mới có ý nghĩa, dù sao thì không tự sát cũng sẽ bị bắt đi tử hình thôi.”
Ngôn Nhan lại một lần nữa cười phá ra, cô nàng cảm thấy Liễu Phi Phi bây giờ thật sự có kích động muốn tự sát rồi.
Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy an ủi Liễu Phi Phi một bận, khiến Liễu Phi Phi cảm thấy, thôi vậy, cứ sống đi, cô nàng phải sống để nhìn xem con người Thời Vũ này có kết cục gì.
Liễu Phi Phi lạnh lùng nhìn Thời Vũ, tự tưởng tượng ra một tương lai tươi đẹp cho Thời Vũ: ngày ngày bưng trà rót nước cho người ta nhưng còn bị chê bai, sau đó Thời Vũ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Mẹ ơi, sung sướng quá đi mất, vì tương lai tươi đẹp này, mình nhất định phải sống cho thật tốt.
Thời Vũ rất bận, sau khi an ủi Liễu Phi Phi, cô lại tiếp tục nghiên cứu tờ thời khóa biểu đó, sau đó hí hoáy viết và vẽ trong sổ tay, cuối cùng vạch ra một kế hoạch.
Ngôn Nhan bị Thời Vũ làm cho cực kì tò mò, nhưng Thời Vũ cứ không chịu nói cho họ biết cô muốn làm gì.
Thời Vũ cảm thấy mình là thiên tài khi đã sáng tạo ra khả năng ở bên cạnh Lâm Phong Dự.
Nghĩ mà xem, Lâm Phong Dự bị giết, có liên quan gì đến cô, nhưng cô lại quan tâm như thế, vậy Lâm Phong Dự mà cảm động cái thì có thể lấy thân báo đáp cũng nên.
Tương lai vô cùng tươi đẹp, vì thế Thời Vũ cực kỳ hăng hái.
Sau khi ăn trưa, Thời Vũ lại đi tìm Lâm Phong Dự.
Lâm Phong Dự vừa thấy Thời Vũ thì đã hơi đau đầu, nhưng vẫn chậm chạp đi tới.
Thời Vũ: “Tôi cố ý để đến sau khi ăn trưa mới đi tìm cậu đấy.”
“Hử?”
“Cảm động không?”
Lâm Phong Dự lắc đầu.
Thời Vũ chớp mắt. “Như vậy thì, cho dù khoảnh khắc tiếp theo cậu gặp chuyện, thì cũng chết khi đã no…”
Lâm Phong Dự ngăn cô nói tiếp. “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi cho cậu xem thành quả nghiên cứu của tôi.” Thời Vũ hào hứng lấy sổ tay của mình ra. “Cậu xem, tôi đã ghi chép lại thời gian của người đó. Hôm thứ Tư tôi từng đến bức tường, khi ấy chưa có dòng chữ kia, nhưng buổi chiều hôm thứ Năm lúc đi xem, tôi trông thấy dòng chữ đó, điều này chứng tỏ gì?”
Lâm Phong Dự: “…”
Thời Vũ vô cùng hưng phấn. “Điều này chứng tỏ, hung thủ muốn hại cậu viết đoạn đó trong khoảng từ thứ Tư đến thứ Năm. Chỉ cần chúng ta đi canh chừng vào thời gian đó, hắn chắc chắn sẽ lại đến đó một lần nữa, sau đó chúng ta ôm cây đợi thỏ, nhất định có thể bắt được người đó.”
Lâm Phong Dự: “…”
Thời Vũ: “Tôi đã vạch xong kế hoạch rồi, nhất định phải đi canh chừng hôm thứ Tư và thứ Năm.”
Lâm Phong Dự day thái dương mình. “Hai hôm đó tôi vừa khéo có việc…”
“Hoãn đi hoãn đi, chuyện vớ vẩn gì có thể quan trọng hơn an toàn tính mạng chứ. Tôi nói cậu hay, nếu người khác cứ muốn cậu làm việc thì cậu hỏi người ta có thể gánh vác tính mạng cậu không? Nếu cậu ngại thì tôi đi nói giúp cậu.”
Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Tôi đột nhiên nhớ ra, cũng không phải chuyện lớn gì, hẳn là có thể xin nghỉ được.”
“Thế thì được rồi. Tôi nói cậu nghe, thái độ này của cậu không ổn, tôi đã quan tâm và cố gắng giúp cậu như thế rồi, bản thân cậu cũng phải để tâm chứ. Chẳng lẽ vì kẻ địch quá mạnh mà cậu từ bỏ chống cự à?” Thời Vũ thở dài một hơi, nhảy lên vỗ đầu anh. “Đừng nản chí, đừng từ bỏ, nhất định có thể bắt được người đó mà.”
Lâm Phong Dự vội lùi lại.
Kẻ địch không phải là quá mạnh, mà là vô cùng mạnh.
“Không phải. Sao cậu có thể chắc chắn, ừm… người viết chữ kia sẽ lại đến chỗ bức tường một lần nữa? Ngộ nhỡ người ta không đi thì không phải là tốn công vô ích à?”
“Đó là dự báo giết người đấy.”
“Cho nên?”
“Người ta mới chỉ viết là muốn giết cậu, còn chưa viết giết vào thời gian, địa điểm nào. Là dự báo giết người thì phải viết rõ thời gian, địa điểm.”
Lâm Phong Dự khẽ nhướng mày. “Sao cậu biết rõ thế?”
“Bởi vì… tôi xem Conan mà!”
……
Sau đó dưới sự kiên trì của Thời Vũ, hai người lại đến bức tường tỏ tình đó, chỉ thấy bên cạnh dòng “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” có thêm một câu – Tối thứ Tư.
Thời Vũ trợn mắt, sau đó nhìn Lâm Phong Dự. “Cậu xem, thời gian xuất hiện rồi chứ? Tôi biết ngay mà, nhất định sẽ xuất hiện thời gian và địa điểm, bây giờ thời gian đã xuất hiện rồi, chắc chắn sẽ còn xuất hiện địa điểm nữa. Nhưng mà, chuyện này đã chứng tỏ một vấn đề, tôi phải chúc mừng cậu.”
“Ồ, cảm ơn.”
“Sao cậu không hỏi tôi tại sao phải chúc mừng cậu.”
“Bởi vì người viết chữ kia, bây giờ đã viết thời gian rồi, còn chưa viết địa điểm, lần sau phải viết địa điểm xong thì mới ra tay, điều này chứng tỏ, trước khi địa điểm xuất hiện, tôi vẫn an toàn.”
Thời Vũ kinh ngạc nhìn anh. “Cậu vẫn có chút thông minh đấy, khá lắm khá lắm.”
Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật, không nói ra được lời cảm ơn.
Sau đó, thời gian tiếp theo, Thời Vũ yêu cầu thảo luận với Lâm Phong Dự về chuyện này, nhưng không thể nói cho người khác biết, bởi vì nếu biết trong trường có hung thủ như thế sẽ khiến lòng người hoang mang lo sợ, mọi người còn có thể yên tâm học hành được sao, đương nhiên không thể.
Lần đầu tiên Lâm Phong Dự khen cô, suy nghĩ thật chu đáo.
Hôm thứ Tư tuần tiếp theo, Thời Vũ lại đi tìm Lâm Phong Dự, khá to gan, bảo thầy giáo mời Lâm Phong Dự ra.
Thời Vũ: “Thầy ơi, phiền thầy gọi bạn Lâm Phong Dự hộ em với ạ, em có chuyện lớn liên quan đến mạng người cần tìm bạn ấy.”
Giáo viên đó quả nhiên gọi Lâm Phong Dự ra ngay lập tức.
Thời Vũ đã chuẩn bị ổn thỏa, dẫn Lâm Phong Dự đến bức tường tỏ tình đó. “Sao giờ này rồi mà thầy giáo của bọn cậu vẫn còn giảng bài cố vậy? Thầy ấy không biết hôm nay rất quan trọng với cậu sao? Rõ là không nên.”
“Ừm, thầy ấy thật sự không biết.”
“Cũng phải, chúng ta đều là trẻ ngoan, nói không truyền tin tức ra ngoài thì thật sự không nói với ai cả.”
Lâm Phong Dự bặm môi không lên tiếng, nghĩ đến phản ứng của người khác sau khi biết, chắc chắn không thể thiếu được những lời nhận xét là thiểu năng và não tàn.
Cảm ơn trời đất là không ai biết.
Thời Vũ kéo Lâm Phong Dự trốn ở một chỗ. “Chỗ này quan sát tốt nhất, tôi đã nghiên cứu rồi.”
Lâm Phong Dự thở dài một hơi, anh sống bao nhiêu năm như vậy, thật sự chưa từng nghĩ mình cũng có ngày hôm nay, thật đấy, chưa từng nghĩ bao giờ.
Thời Vũ: “Tôi nói cậu hay, tôi còn nghĩ đến một khả năng, người đó có thể còn viết dự báo giết người ở chỗ khác nữa, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”
“Chuẩn bị gì?”
“Cậu xem này.” Thời Vũ lấy di động của mình ra. “Vừa nãy trước khi đi tìm cậu, tôi đã chụp lại những thứ trên tường rồi, có thêm thứ gì không, đến lúc đó so sánh là biết ngay…”
Lâm Phong Dự không nói gì nữa.
Cái gọi là dự báo giết người, mấy chữ to đùng cách mạng sờ sờ ra đó, còn cần so sánh gì nữa?
“Bị sự thông minh của tôi thuyết phục rồi đúng không?” Thời Vũ khẽ lắc đầu. “Tôi vẫn luôn thông minh như vậy đấy.”
“Bạn học Thời Vũ, từ thông minh này, thông thường là người khác miêu tả về cậu.”
Thời Vũ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, ngoảnh mặt qua nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp cứ nhìn thẳng vào anh trong khoảng cách gần như thế, ánh mắt trong veo, sáng lấp lánh, khóe miệng cô khẽ cong lên một độ cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, dường như có mùi rượu nhẹ nhàng lan tỏa…
Đối diện với khuôn mặt như vậy trong khoảng cách gần, Lâm Phong Dự bất giác hơi lùi lại. “Làm gì đấy?”
“Khen tôi đi, tôi đợi cậu đây!”
Lâm Phong Dự hơi cứng đờ người.
Từ thông minh này, thông thường là người khác miêu tả…
Cho nên, tôi đợi cậu đây, mau khen tôi đi!
Tâm trạng của Lâm Phong Dự trở nên phức tạp. Tha thứ cho anh, anh thật sự không thể khen được thành lời.
Lâm Phong Dự vô cùng bất lực, nhưng rốt cuộc không nói ra mấy lời kiểu “đây là một trò đùa”.
“Tôi cảm thấy, bây giờ nên đi ăn cơm. Dù gặp nguy hiểm thì cũng có sức để mà chống lại hoặc chạy trốn.” Lâm Phong Dự chân thành đề nghị.
“Đúng, cậu mau đi ăn cơm đi, ăn no thì mới có sức. Tôi không muốn lần sau trông thấy cậu thì cậu đã biến thành một thi thể đâu.”
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Lâm Phong Dự lạnh đi.
Lúc này, Thời Vũ lại thêm một câu: “Lại còn là thi thể chết đói.”
Lâm Phong Dự dứt khoát chẳng buồn nhìn cô nữa.
Thời Vũ vẫn ở đó nói nốt: “Cậu thích kiểu chết nào thế? Thắt cổ chết hay chết đuối, hay là bị người ta phanh thây…”
Lần đầu tiên Lâm Phong Dự tự phản tỉnh, thính lực quá tốt có phải cũng tai hại hay không.
Anh không biết sau này mình sẽ chết theo kiểu nào, nhưng anh cảm thấy, nếu Thời Vũ gặp chuyện, có lẽ là chết vì cái miệng của cô.
……
Thời Vũ muốn lấy được thời khóa biểu của lớp 11/19 không hề khó. Người muốn theo đuổi Lâm Phong Dự thật sự không nhiều, nhưng người thích Lâm Phong Dự lại không đếm xuể, còn có bạn nữ sưu tầm thời khóa biểu lớp 11/19 để có được một chút dây dưa với Lâm Phong Dự.
Sau đó, Thời Vũ bắt đầu nghiên cứu thời khóa biểu lớp 11/19.
Liễu Phi Phi đang chiến tranh lạnh với Thời Vũ, bởi vì Thời Vũ cứ nói Liễu Phi Phi lừa gạt Nghiêm Thư Lâm rằng cô nàng có ngực khủng dù trên thực tế không hề có, đây chính là vấn đề nhân phẩm, Thời Vũ dạy dỗ Liễu Phi Phi một bài nên thân, khiến Liễu Phi Phi đã có kích động muốn bóp chết Thời Vũ lần thứ n.
Ngôn Nhan vô cùng tò mò về hành động của Thời Vũ, chủ yếu là vì lên lớp quá vô vị, toàn là sách trên trời, nghe không hiểu, chỉ có thể tìm chút chuyện khác để vượt qua quãng thời gian khó khăn này.
Ngôn Nhan chăm chú nhìn tờ thời khóa biểu mà Thời Vũ nghiên cứu. “Đây đâu phải của lớp mình!”
Thời Vũ ném cho Ngôn Nhan một ánh mắt “nói bằng thừa”. “Trước khi nói chuyện động não đi, nếu là thời khóa biểu lớp mình thì tôi điên à mà nghiên cứu.”
“Được, bà nói tôi biết, gặp tình huống thế này, nên hỏi gì?”
“Bà nên hỏi – Bà đang xem thời khóa biểu lớp nào đấy. Nếu ngâu si hơn thì cũng có thể hỏi, bà đang giải quyết vấn đề vạn năng nào đấy.”
“Được, bà đang xem thời khóa biểu lớp nào đấy?”
“Tôi không nói cho bà biết.” Thời Vũ thấy cả người Ngôn Nhan cứng đờ, sắc mặt khó coi, lại nói: “Bà nên học được một chuyện, đó là, khi bà hỏi, chưa chắc người khác đã trả lời bà. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời bà.”
Ngôn Nhan: “…”
Liễu Phi Phi ngồi một bên cười lạnh, hừ, đáng đời rồi nhé!
Thời Vũ thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói với Ngôn Nhan: “Bây giờ hai đứa mình đừng nói chuyện với Liễu Phi Phi, với tính cách của bà ấy, chắc chắn sẽ chủ động nói chuyện với hai đứa mình, trước tiên hai đứa mình đừng để ý đến bà ấy, bà ấy có thói xấu, còn chơi trò chiến tranh lạnh, tưởng là trẻ con ba tuổi chắc!”
Liễu Phi Phi không nhịn được nữa. “Tôi ngồi giữa hai bà, hai bà quên rồi hả? Tôi nghe thấy đấy.”
Thời Vũ chìa tay với Ngôn Nhan, ý là, bà học hỏi chút đi.
“Xem kìa, bà ấy quả nhiên đã nói chuyện với hai đứa mình trước. Còn chiến trạnh lạnh cơ đấy, tôi mà muốn chiến tranh lạnh thì còn lâu mới làm thế. Thôi vậy, Liễu Phi Phi, tôi tha thứ cho bà rồi, không phải chỉ là lừa bạn trai rằng mình có ngực khủng thôi sao, dù gì cũng không lừa tôi, tôi sẽ không nói bà nữa. Thực ra, tôi cũng muốn tốt cho bà thôi, bà lừa gạt người ta, người ta cảm thấy hàng không đúng, có ý kiến với bà thì sau này bà phải làm thế nào?”
Liễu Phi Phi tức một lúc lâu, làm động tác tự sát. “Ông đây muốn rạch bụng tự vẫn.”
Thời Vũ lại khuyên cô nàng: “Chỉ tí chuyện vặt vãnh, không đáng để bà tự sát, mức độ đạo đức của bà đừng cao như thế, chỉ lừa người ta mà đã tự sát, thiệt bỏ xừ…”
Liễu Phi Phi còn chưa kịp lên tiếng, Thời Vũ lại nói: “Nếu trước khi tự sát có thể làm chuyện phạm tội gì đó rồi mới tự sát, tự sát như thế mới có ý nghĩa, dù sao thì không tự sát cũng sẽ bị bắt đi tử hình thôi.”
Ngôn Nhan lại một lần nữa cười phá ra, cô nàng cảm thấy Liễu Phi Phi bây giờ thật sự có kích động muốn tự sát rồi.
Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy an ủi Liễu Phi Phi một bận, khiến Liễu Phi Phi cảm thấy, thôi vậy, cứ sống đi, cô nàng phải sống để nhìn xem con người Thời Vũ này có kết cục gì.
Liễu Phi Phi lạnh lùng nhìn Thời Vũ, tự tưởng tượng ra một tương lai tươi đẹp cho Thời Vũ: ngày ngày bưng trà rót nước cho người ta nhưng còn bị chê bai, sau đó Thời Vũ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Mẹ ơi, sung sướng quá đi mất, vì tương lai tươi đẹp này, mình nhất định phải sống cho thật tốt.
Thời Vũ rất bận, sau khi an ủi Liễu Phi Phi, cô lại tiếp tục nghiên cứu tờ thời khóa biểu đó, sau đó hí hoáy viết và vẽ trong sổ tay, cuối cùng vạch ra một kế hoạch.
Ngôn Nhan bị Thời Vũ làm cho cực kì tò mò, nhưng Thời Vũ cứ không chịu nói cho họ biết cô muốn làm gì.
Thời Vũ cảm thấy mình là thiên tài khi đã sáng tạo ra khả năng ở bên cạnh Lâm Phong Dự.
Nghĩ mà xem, Lâm Phong Dự bị giết, có liên quan gì đến cô, nhưng cô lại quan tâm như thế, vậy Lâm Phong Dự mà cảm động cái thì có thể lấy thân báo đáp cũng nên.
Tương lai vô cùng tươi đẹp, vì thế Thời Vũ cực kỳ hăng hái.
Sau khi ăn trưa, Thời Vũ lại đi tìm Lâm Phong Dự.
Lâm Phong Dự vừa thấy Thời Vũ thì đã hơi đau đầu, nhưng vẫn chậm chạp đi tới.
Thời Vũ: “Tôi cố ý để đến sau khi ăn trưa mới đi tìm cậu đấy.”
“Hử?”
“Cảm động không?”
Lâm Phong Dự lắc đầu.
Thời Vũ chớp mắt. “Như vậy thì, cho dù khoảnh khắc tiếp theo cậu gặp chuyện, thì cũng chết khi đã no…”
Lâm Phong Dự ngăn cô nói tiếp. “Cậu tìm tôi làm gì?”
“Tôi cho cậu xem thành quả nghiên cứu của tôi.” Thời Vũ hào hứng lấy sổ tay của mình ra. “Cậu xem, tôi đã ghi chép lại thời gian của người đó. Hôm thứ Tư tôi từng đến bức tường, khi ấy chưa có dòng chữ kia, nhưng buổi chiều hôm thứ Năm lúc đi xem, tôi trông thấy dòng chữ đó, điều này chứng tỏ gì?”
Lâm Phong Dự: “…”
Thời Vũ vô cùng hưng phấn. “Điều này chứng tỏ, hung thủ muốn hại cậu viết đoạn đó trong khoảng từ thứ Tư đến thứ Năm. Chỉ cần chúng ta đi canh chừng vào thời gian đó, hắn chắc chắn sẽ lại đến đó một lần nữa, sau đó chúng ta ôm cây đợi thỏ, nhất định có thể bắt được người đó.”
Lâm Phong Dự: “…”
Thời Vũ: “Tôi đã vạch xong kế hoạch rồi, nhất định phải đi canh chừng hôm thứ Tư và thứ Năm.”
Lâm Phong Dự day thái dương mình. “Hai hôm đó tôi vừa khéo có việc…”
“Hoãn đi hoãn đi, chuyện vớ vẩn gì có thể quan trọng hơn an toàn tính mạng chứ. Tôi nói cậu hay, nếu người khác cứ muốn cậu làm việc thì cậu hỏi người ta có thể gánh vác tính mạng cậu không? Nếu cậu ngại thì tôi đi nói giúp cậu.”
Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Tôi đột nhiên nhớ ra, cũng không phải chuyện lớn gì, hẳn là có thể xin nghỉ được.”
“Thế thì được rồi. Tôi nói cậu nghe, thái độ này của cậu không ổn, tôi đã quan tâm và cố gắng giúp cậu như thế rồi, bản thân cậu cũng phải để tâm chứ. Chẳng lẽ vì kẻ địch quá mạnh mà cậu từ bỏ chống cự à?” Thời Vũ thở dài một hơi, nhảy lên vỗ đầu anh. “Đừng nản chí, đừng từ bỏ, nhất định có thể bắt được người đó mà.”
Lâm Phong Dự vội lùi lại.
Kẻ địch không phải là quá mạnh, mà là vô cùng mạnh.
“Không phải. Sao cậu có thể chắc chắn, ừm… người viết chữ kia sẽ lại đến chỗ bức tường một lần nữa? Ngộ nhỡ người ta không đi thì không phải là tốn công vô ích à?”
“Đó là dự báo giết người đấy.”
“Cho nên?”
“Người ta mới chỉ viết là muốn giết cậu, còn chưa viết giết vào thời gian, địa điểm nào. Là dự báo giết người thì phải viết rõ thời gian, địa điểm.”
Lâm Phong Dự khẽ nhướng mày. “Sao cậu biết rõ thế?”
“Bởi vì… tôi xem Conan mà!”
……
Sau đó dưới sự kiên trì của Thời Vũ, hai người lại đến bức tường tỏ tình đó, chỉ thấy bên cạnh dòng “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” có thêm một câu – Tối thứ Tư.
Thời Vũ trợn mắt, sau đó nhìn Lâm Phong Dự. “Cậu xem, thời gian xuất hiện rồi chứ? Tôi biết ngay mà, nhất định sẽ xuất hiện thời gian và địa điểm, bây giờ thời gian đã xuất hiện rồi, chắc chắn sẽ còn xuất hiện địa điểm nữa. Nhưng mà, chuyện này đã chứng tỏ một vấn đề, tôi phải chúc mừng cậu.”
“Ồ, cảm ơn.”
“Sao cậu không hỏi tôi tại sao phải chúc mừng cậu.”
“Bởi vì người viết chữ kia, bây giờ đã viết thời gian rồi, còn chưa viết địa điểm, lần sau phải viết địa điểm xong thì mới ra tay, điều này chứng tỏ, trước khi địa điểm xuất hiện, tôi vẫn an toàn.”
Thời Vũ kinh ngạc nhìn anh. “Cậu vẫn có chút thông minh đấy, khá lắm khá lắm.”
Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật, không nói ra được lời cảm ơn.
Sau đó, thời gian tiếp theo, Thời Vũ yêu cầu thảo luận với Lâm Phong Dự về chuyện này, nhưng không thể nói cho người khác biết, bởi vì nếu biết trong trường có hung thủ như thế sẽ khiến lòng người hoang mang lo sợ, mọi người còn có thể yên tâm học hành được sao, đương nhiên không thể.
Lần đầu tiên Lâm Phong Dự khen cô, suy nghĩ thật chu đáo.
Hôm thứ Tư tuần tiếp theo, Thời Vũ lại đi tìm Lâm Phong Dự, khá to gan, bảo thầy giáo mời Lâm Phong Dự ra.
Thời Vũ: “Thầy ơi, phiền thầy gọi bạn Lâm Phong Dự hộ em với ạ, em có chuyện lớn liên quan đến mạng người cần tìm bạn ấy.”
Giáo viên đó quả nhiên gọi Lâm Phong Dự ra ngay lập tức.
Thời Vũ đã chuẩn bị ổn thỏa, dẫn Lâm Phong Dự đến bức tường tỏ tình đó. “Sao giờ này rồi mà thầy giáo của bọn cậu vẫn còn giảng bài cố vậy? Thầy ấy không biết hôm nay rất quan trọng với cậu sao? Rõ là không nên.”
“Ừm, thầy ấy thật sự không biết.”
“Cũng phải, chúng ta đều là trẻ ngoan, nói không truyền tin tức ra ngoài thì thật sự không nói với ai cả.”
Lâm Phong Dự bặm môi không lên tiếng, nghĩ đến phản ứng của người khác sau khi biết, chắc chắn không thể thiếu được những lời nhận xét là thiểu năng và não tàn.
Cảm ơn trời đất là không ai biết.
Thời Vũ kéo Lâm Phong Dự trốn ở một chỗ. “Chỗ này quan sát tốt nhất, tôi đã nghiên cứu rồi.”
Lâm Phong Dự thở dài một hơi, anh sống bao nhiêu năm như vậy, thật sự chưa từng nghĩ mình cũng có ngày hôm nay, thật đấy, chưa từng nghĩ bao giờ.
Thời Vũ: “Tôi nói cậu hay, tôi còn nghĩ đến một khả năng, người đó có thể còn viết dự báo giết người ở chỗ khác nữa, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”
“Chuẩn bị gì?”
“Cậu xem này.” Thời Vũ lấy di động của mình ra. “Vừa nãy trước khi đi tìm cậu, tôi đã chụp lại những thứ trên tường rồi, có thêm thứ gì không, đến lúc đó so sánh là biết ngay…”
Lâm Phong Dự không nói gì nữa.
Cái gọi là dự báo giết người, mấy chữ to đùng cách mạng sờ sờ ra đó, còn cần so sánh gì nữa?
“Bị sự thông minh của tôi thuyết phục rồi đúng không?” Thời Vũ khẽ lắc đầu. “Tôi vẫn luôn thông minh như vậy đấy.”
“Bạn học Thời Vũ, từ thông minh này, thông thường là người khác miêu tả về cậu.”
Thời Vũ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, ngoảnh mặt qua nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp cứ nhìn thẳng vào anh trong khoảng cách gần như thế, ánh mắt trong veo, sáng lấp lánh, khóe miệng cô khẽ cong lên một độ cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, dường như có mùi rượu nhẹ nhàng lan tỏa…
Đối diện với khuôn mặt như vậy trong khoảng cách gần, Lâm Phong Dự bất giác hơi lùi lại. “Làm gì đấy?”
“Khen tôi đi, tôi đợi cậu đây!”
Lâm Phong Dự hơi cứng đờ người.
Từ thông minh này, thông thường là người khác miêu tả…
Cho nên, tôi đợi cậu đây, mau khen tôi đi!
Tâm trạng của Lâm Phong Dự trở nên phức tạp. Tha thứ cho anh, anh thật sự không thể khen được thành lời.
/48
|