Bên ngoài bóng đen trập trùng, cành cây như bị thay hình đổi sắc, biến thành hình ảnh có thể liên tưởng đến yêu ma quỷ quái. Từng ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng lành lạnh vàng mờ, phả ra hơi thở tĩnh lặng và lạnh lẽo. Thi thoảng, dăm ba bóng dáng đi qua, rồi lại xuyên vào trong màn đêm.
“Cậu chủ…” Tài xế khởi động xe.
“Đừng nói cho ông nội biết.” Lâm Phong Dự đột nhiên nói.
Nói ra lời này rồi, Lâm Phong Dự suy tư một thoáng, có vẻ hơi dư thừa.
Nhà quá nhiều con cháu, chưa kể đến anh em họ nhà chú, chỉ riêng anh em ruột nhà anh đã có bốn người nữa: anh cả Lâm Phong Dật, anh hai Lâm Phong Cẩn, sau đó là anh ba Lâm Phong Diễn cùng với em trai Lâm Phong Miên.
Tuy anh em nhiều, nhưng trên thực tế mẹ anh chỉ từng sinh hai lần mà thôi. Lâm Phong Dật và Lâm Phong Cẩn là anh em sinh đôi, còn anh cùng Lâm Phong Diễn và Lâm Phong Miên là anh em sinh ba.
Nghe dì trong nhà nói, có vẻ sau khi sinh ra cặp anh em sinh đôi, bà Hàn Văn Văn muốn có một cô con gái, đâu biết được lại sinh ra ba cậu con trai sinh ba, vừa thấy tất cả đều là mấy anh cu, suýt nữa bà Hàn Văn Văn đã tức phát ngất.
Con cháu nhiều, đương nhiên không được xem trọng.
Cả ông nội và bố mẹ có vẻ đều đặt mọi sự chú ý của họ vào Lâm Phong Dật, có lẽ vì là con trưởng, cũng có thể là vì tính cách độc nhất của Lâm Phong Dật, còn chút sự chú ý còn lại của họ cũng dành cho Lâm Phong Diễn và Lâm Phong Miên.
Cũng có thể thấu hiểu thôi, Lâm Phong Diễn là người duy nhất trong nhà họ Lâm muốn vào giới giải trí, họ chú ý hơn là chuyện hoàn toàn hợp lý.
Lâm Phong Dự đột nhiên nghĩ, nếu Thời Vũ biết thần tượng thiếu niên “hót hòn họt” Hàn Diễn tên thật là Lâm Phong Diễn, không biết liệu cô có liên hệ họ lại với nhau và đoán ra sự thực họ là anh em ruột hay không.
Chắc là không đâu.
Có lẽ khuôn mặt cô sẽ đầy vẻ ngậm ngùi và bất lực. “Tại sao tên của hai bọn cậu chỉ khác nhau có một chữ mà số phận lại khác nhau nhiều như thế chứ. Nhìn người ta xem, trẻ thế đã bắt đầu kiếm được món kếch sù rồi, cậu thì sao, trông cũng ổn áp mà còn sống vất vả như thế, ha ha… Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chê cậu, không có chuyện không làm bạn với cậu vì cậu nghèo đâu. Mà nói đi lại phải nói lại, sao cậu và Hàn Diễn trông hơi giống nhau vậy nhỉ?”
Lâm Phong Dự dựa vào ghế tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
————————–
Thời Vũ là một người nói lời giữ lời, cô nói không liên lụy tới Lâm Phong Dự là thật sự tuyệt đối không liên lụy.
Cô một mình đi tìm cô bạn muốn cô chết kia.
Cô về nhà, càng nghĩ càng thấy sai sai, cô nhớ rất rõ mình không quen thân gì với bạn nữ kia, vậy tại sao đối phương lại muốn mình chết chứ? Quá đáng quá thể rồi.
Ngày nào Thời Vũ cũng nhoài người ra ban công nhìn, người chưa từng tập thể dục giữa giờ như cô cũng bắt đầu tập, hơn nữa còn luôn luôn quan sát xung quanh, cho đến khi cuối cùng cô cũng tìm được bạn nữ kia.
Vậy mà là học sinh lớp 11/7, chẳng trách cô tìm vất vả như thế, vì phòng học không cùng một tầng mà!
Sự tình có vẻ hơi sai sai, khi trông thấy cô, dáng vẻ đối phương như sắp khóc vậy, nhưng Thời Vũ tuyệt đối không bị vẻ bề ngoài của đối phương mê hoặc, đây chắc chắn là thủ thuật che mắt.
Từng xem Conan chưa, tên hung thủ giết người, không đến giây phút cuối cùng khi Conan đưa ra chứng cứ thì ai nấy đều không thừa nhận mình là hung thủ.
Hừ hừ hừ!
“Cậu tên gì thế?” Thời Vũ cố làm ra vẻ dịu dàng, thân thiết.
“Lý… Lý Như.”
“Sao trông có vẻ sợ tôi lắm vậy? Chẳng lẽ không phải là tôi nên sợ cậu sao?” Khuôn mặt Thời Vũ đầy vẻ khó hiểu.
Lý Như còn khó hiểu hơn có được không, đây là học sinh xấu có tiếng là không thích học trong khối đấy, nghe nói bạn này không có năng lực học, còn thích bắt nạt người khác, hu hu hu, đương nhiên sẽ sợ là “bây giờ người ta đến bắt nạt mình sao?”.
“Tôi hỏi cậu. Tôi và cậu không quen biết gì, sao cậu lại vô duyên vô cớ muốn tôi chết hả?” Thời Vũ rất tức giận.
“Tôi không có.” Lý Như khẽ phản bác.
Xem đấy, chính là như vậy, chết không thừa nhận.
Thời Vũ thấy vô cùng may mắn vì mình đã xem Conan, biết ngay là kẻ phạm tội sao có thể dễ dàng thừa nhận chuyện xấu mà mình đã làm như thế cho được.
“Tôi có chứng cứ.” Thời Vũ nói chắc nịch. “Bản thân tôi chính là nhân chứng, tôi chính mắt trông thấy, cậu đến chỗ bức tường tỏ tình, viết rằng – Tiện nhân Thời Vũ sao cậu không chết đi. Vậy mà cậu còn không thừa nhận.”
Lý Như bần thần. “Tôi… cái đó…”
Khuôn mặt Lý Như đỏ bừng bừng. “Cái đó… là tôi viết, nhưng tôi chỉ giải tỏa chút thôi. Không phải hiệu trưởng nói đó là bức tường giải tỏa để trút ra sự bất mãn sao, giải tỏa rồi thì tiếp tục học hành cho tốt…”
Bấy giờ Lý Như thật sự khóc rồi.
Lý Như yêu thầm một chàng trai, cô nàng cẩn thận giữ gìn phần ký ức đẹp đẽ này, song lại phát hiện chàng trai kia cũng giống người khác, coi trọng diện mạo của con gái, nhìn Thời Vũ bằng con mắt khác, cảm giác này khiến Lý Như rất khó chịu. Vậy thì thôi đi, dạo gần đây Thời Vũ còn gần gũi với Lâm Phong Dự, đối với cô nàng, Lâm Phong Dự là nam thần cao xa khó với, là sự tồn tại chỉ có thể ngước lên nhìn chứ không thể có được, nhưng người như thế cũng bị Thời Vũ mạo phạm.
Người mà cô nàng thấy là cao xa vời vợi, lại là đối tượng Thời Vũ có thể chạm đến.
“Tôi không định làm gì cả, chỉ giải tỏa chút thôi.” Lý Như không nhịn được mà đỏ hoe mắt. “Với lại người mắng cậu cũng không chỉ có một mình tôi, tại sao cậu chỉ tìm tôi?”
Thời Vũ: …
“Được rồi, cậu đừng khóc nữa, tôi chỉ hỏi chơi vậy thôi.”
Lý Như tiếp tục khóc.
“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu rồi, đừng khóc nữa.”
Lý Như vẫn khóc.
“Tôi xin lỗi, cậu mắng tôi, tôi không nên đến tìm cậu.”
Cuối cùng Lý Như không khóc nữa.
……
Thời Vũ về đến lớp.
Liễu Phi Phi: “Tìm người tính sổ xong rồi à? Vừa nãy tôi quên nhắc nhở bà, đánh người ta thì đừng đánh vào mặt, tổn thương lòng tự trọng.”
“Không.” Thời Vũ phản bác.
Ngôn Nhan: “Vậy bà dạy dỗ thế nào? Nói sự thực giảng đạo lý à?”
Thời Vũ lắc đầu. “Không. Tôi xin lỗi cậu ta.”
“Cái gì!!!!” Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan quả thực khó mà tin nổi, này này này, người ta mắng bà, bà còn đi xin lỗi, còn tìm đến tận nơi xin lỗi hả.
Thời Vũ: “Chủ yếu là tôi khá tốt bụng, cậu ta đã khóc rồi, rõ là đáng thương, đối tượng cậu ta yêu thầm còn thích tôi, nam thần của cậu ta cũng dây dưa không rõ ràng với tôi, quá đáng thương, tôi bèn xin lỗi cậu ta.”
Liễu Phi Phi: “Thế giới điên loạn gì vậy.”
Ngôn Nhan: “Nam thần của cậu ta là ai?”
“Tôi không nói cho bà biết.”
Ngôn Nhan cực kì kích động. “Thời Vũ, thế này nhé, tụi mình cược xem, cược vụ này nhé. Nếu tôi đoán đúng tên của nam thần đó, một trăm tỷ kia xí xóa.”
“Không muốn. Lâm Phong Dự đâu đáng giá một trăm tỷ.”
Ngôn Nhan: “…”
Khuôn mặt Thời Vũ đầy nghiêm túc. “Tôi nói nghiêm túc với bà nhé, Lâm Phong Dự vô giá đấy.”
Ngôn Nhan hờ hững: “Ờ, vô giá, tức là không có giá trị…”
————————–
Sau khi cứu mình khỏi nỗi sợ bị giết, để thể hiện sự tốt bụng của mình, Thời Vũ quyết định cũng cứu cả Lâm Phong Dự.
Mối nguy của cô vừa được giải trừ, không phải có nghĩa là Lâm Phong Dự vẫn đang gặp nguy hiểm hay sao?
Đang là giờ tan học, ngoài những bạn đi vệ sinh hoặc ra ban công hóng gió, trạng thái ở lớp 11/19 hoàn toàn không khác với thời gian lên lớp.
Thời Vũ đẩy cửa lớp họ ra, thò đầu vào, không đợi cô nói gì, tự nhiên đã có người gọi Lâm Phong Dự ra. Thời Vũ cũng sốc luôn, người ta biết quan sát tình hình quá đi mất, bộ não thông minh quả nhiên không tầm thường.
Đứng trên hành lang, Thời Vũ hỏi anh với khuôn mặt trầm lắng. “Một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Cùng nhau luôn đi!”
Thời Vũ thở dài. “Tôi đã tìm bạn nữ viết là muốn tôi chết rồi, bạn ấy nói bạn ấy chỉ đơn thuần là giải tỏa thôi chứ không có ý khác, càng không thừa nhận bạn ấy là người viết dự báo giết người với cậu. Cho nên tin tốt là tôi đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu có vui cho tôi không?”
“…”
Thời Vũ: “Tin xấu chính là, người muốn giết cậu vẫn còn ẩn náu xung quanh cậu, đợi thời cơ hành động, chúng ta vẫn bắt buộc phải tìm ra người đó, nếu không sự an toàn của cậu không được bảo đảm.”
“Thế liệu có khả năng là thực ra người ta cũng chỉ đơn thuần muốn giải tỏa không?”
“Không thể, tôi lấy danh nghĩa Conan ra bảo đảm, đó chắc chắn là dự báo giết người.”
Lâm Phong Dự không nói gì nữa, ngay cả nhân vật Conan cũng là hư cấu mà nhỉ?
Lâm Phong Dự day trán mình. “Được rồi, cảm ơn… sự quan tâm của cậu.”
“Không cần khách sáo, tôi cũng cảm thấy tôi hơi quá tốt bụng, có lẽ là trời sinh rồi, không thay đổi được.”
……
Tiết tiếp theo của Lâm Phong Dự là giờ Thể dục, vì thế anh không tìm được lý do để từ chối, bị Thời Vũ kéo đến chỗ bức tường tỏ tình.
Cả quãng đường Thời Vũ đều an ủi Lâm Phong Dự, đừng sợ, đừng hãi, càng đừng tuyệt vọng với cuộc dời, người khác muốn giết cậu, chắc chắn không phải lỗi của cậu, mà là lỗi của kẻ giết người kia…
Khuôn mặt Lâm Phong Dự đầy thờ ơ.
Song Thời Vũ còn ở đó hoan hô. “Cậu xem, cậu xem này, đây là gì…”
Bên cạnh dòng “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” ban đầu viết thêm một tràng, sau đó mấy chữ “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” này bị tô lên đến mức sắp không nhìn rõ cái tên ban đầu nữa.
Tràng chữ bên cạnh là – Tuy tôi không biết tại sao cậu phải làm thế với Lâm Phong Dự, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy thật sự, thật sự là một người rất rất tốt, học giỏi, cũng tốt tính, cậu không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm hại người cống hiến cho xã hội cống hiến cho Tổ quốc chúng ta như thế…
“Chỗ này, đều là tôi viết đấy. Người đó chắc chắn đã nhìn thấy những chữ tôi viết, bị làm cho cảm động, vì thế từ bỏ việc nhằm vào cậu. Lâm Phong Dự, cậu tự nói xem, cậu phải cảm ơn tôi thế nào đây, tôi không chỉ cứu cậu, mà còn khiến một người sắp phạm tội quay đầu là bờ! Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy mình vĩ đại quá đi mất.”
Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng. “Bạn học Thời Vũ, vì cậu, về nhà tôi đã xem Conan mà cậu bảo.”
“Hả? Sao, hay lắm đúng không?”
“Trong đó có một lời thoại xuất hiện rất nhiều lần, không biết cậu có nhớ không.”
“Cậu nói đi, tôi chắc chắn nhớ mà.”
“Người đầu tiên xuất hiện tại hiện trường vụ án, có tỉ lệ là hung thủ rất cao.”
Thời Vũ chớp mắt, sau đó nhìn anh. “Ừ, đúng, tôi biết câu đó. Tại sao cậu phải nói cho tôi biết? À, để chứng minh cậu quả thực đã xem Conan hả? Chuyện này đáng để biểu dương, bạn học Lâm Phong Dự, cậu không nói dối.”
Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng.
Thời Vũ vẫn chớp mắt. “Tôi giúp cậu nhiều như thế, cậu không cảm thấy nên mời tôi ăn cơm để bày tỏ lòng cảm kích sao? Cứu tính mạng cậu đấy, bảo cậu lấy thân báo đáp cũng chẳng quá.”
Không cảm thấy, cũng không muốn.
“Cậu chủ…” Tài xế khởi động xe.
“Đừng nói cho ông nội biết.” Lâm Phong Dự đột nhiên nói.
Nói ra lời này rồi, Lâm Phong Dự suy tư một thoáng, có vẻ hơi dư thừa.
Nhà quá nhiều con cháu, chưa kể đến anh em họ nhà chú, chỉ riêng anh em ruột nhà anh đã có bốn người nữa: anh cả Lâm Phong Dật, anh hai Lâm Phong Cẩn, sau đó là anh ba Lâm Phong Diễn cùng với em trai Lâm Phong Miên.
Tuy anh em nhiều, nhưng trên thực tế mẹ anh chỉ từng sinh hai lần mà thôi. Lâm Phong Dật và Lâm Phong Cẩn là anh em sinh đôi, còn anh cùng Lâm Phong Diễn và Lâm Phong Miên là anh em sinh ba.
Nghe dì trong nhà nói, có vẻ sau khi sinh ra cặp anh em sinh đôi, bà Hàn Văn Văn muốn có một cô con gái, đâu biết được lại sinh ra ba cậu con trai sinh ba, vừa thấy tất cả đều là mấy anh cu, suýt nữa bà Hàn Văn Văn đã tức phát ngất.
Con cháu nhiều, đương nhiên không được xem trọng.
Cả ông nội và bố mẹ có vẻ đều đặt mọi sự chú ý của họ vào Lâm Phong Dật, có lẽ vì là con trưởng, cũng có thể là vì tính cách độc nhất của Lâm Phong Dật, còn chút sự chú ý còn lại của họ cũng dành cho Lâm Phong Diễn và Lâm Phong Miên.
Cũng có thể thấu hiểu thôi, Lâm Phong Diễn là người duy nhất trong nhà họ Lâm muốn vào giới giải trí, họ chú ý hơn là chuyện hoàn toàn hợp lý.
Lâm Phong Dự đột nhiên nghĩ, nếu Thời Vũ biết thần tượng thiếu niên “hót hòn họt” Hàn Diễn tên thật là Lâm Phong Diễn, không biết liệu cô có liên hệ họ lại với nhau và đoán ra sự thực họ là anh em ruột hay không.
Chắc là không đâu.
Có lẽ khuôn mặt cô sẽ đầy vẻ ngậm ngùi và bất lực. “Tại sao tên của hai bọn cậu chỉ khác nhau có một chữ mà số phận lại khác nhau nhiều như thế chứ. Nhìn người ta xem, trẻ thế đã bắt đầu kiếm được món kếch sù rồi, cậu thì sao, trông cũng ổn áp mà còn sống vất vả như thế, ha ha… Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không chê cậu, không có chuyện không làm bạn với cậu vì cậu nghèo đâu. Mà nói đi lại phải nói lại, sao cậu và Hàn Diễn trông hơi giống nhau vậy nhỉ?”
Lâm Phong Dự dựa vào ghế tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
————————–
Thời Vũ là một người nói lời giữ lời, cô nói không liên lụy tới Lâm Phong Dự là thật sự tuyệt đối không liên lụy.
Cô một mình đi tìm cô bạn muốn cô chết kia.
Cô về nhà, càng nghĩ càng thấy sai sai, cô nhớ rất rõ mình không quen thân gì với bạn nữ kia, vậy tại sao đối phương lại muốn mình chết chứ? Quá đáng quá thể rồi.
Ngày nào Thời Vũ cũng nhoài người ra ban công nhìn, người chưa từng tập thể dục giữa giờ như cô cũng bắt đầu tập, hơn nữa còn luôn luôn quan sát xung quanh, cho đến khi cuối cùng cô cũng tìm được bạn nữ kia.
Vậy mà là học sinh lớp 11/7, chẳng trách cô tìm vất vả như thế, vì phòng học không cùng một tầng mà!
Sự tình có vẻ hơi sai sai, khi trông thấy cô, dáng vẻ đối phương như sắp khóc vậy, nhưng Thời Vũ tuyệt đối không bị vẻ bề ngoài của đối phương mê hoặc, đây chắc chắn là thủ thuật che mắt.
Từng xem Conan chưa, tên hung thủ giết người, không đến giây phút cuối cùng khi Conan đưa ra chứng cứ thì ai nấy đều không thừa nhận mình là hung thủ.
Hừ hừ hừ!
“Cậu tên gì thế?” Thời Vũ cố làm ra vẻ dịu dàng, thân thiết.
“Lý… Lý Như.”
“Sao trông có vẻ sợ tôi lắm vậy? Chẳng lẽ không phải là tôi nên sợ cậu sao?” Khuôn mặt Thời Vũ đầy vẻ khó hiểu.
Lý Như còn khó hiểu hơn có được không, đây là học sinh xấu có tiếng là không thích học trong khối đấy, nghe nói bạn này không có năng lực học, còn thích bắt nạt người khác, hu hu hu, đương nhiên sẽ sợ là “bây giờ người ta đến bắt nạt mình sao?”.
“Tôi hỏi cậu. Tôi và cậu không quen biết gì, sao cậu lại vô duyên vô cớ muốn tôi chết hả?” Thời Vũ rất tức giận.
“Tôi không có.” Lý Như khẽ phản bác.
Xem đấy, chính là như vậy, chết không thừa nhận.
Thời Vũ thấy vô cùng may mắn vì mình đã xem Conan, biết ngay là kẻ phạm tội sao có thể dễ dàng thừa nhận chuyện xấu mà mình đã làm như thế cho được.
“Tôi có chứng cứ.” Thời Vũ nói chắc nịch. “Bản thân tôi chính là nhân chứng, tôi chính mắt trông thấy, cậu đến chỗ bức tường tỏ tình, viết rằng – Tiện nhân Thời Vũ sao cậu không chết đi. Vậy mà cậu còn không thừa nhận.”
Lý Như bần thần. “Tôi… cái đó…”
Khuôn mặt Lý Như đỏ bừng bừng. “Cái đó… là tôi viết, nhưng tôi chỉ giải tỏa chút thôi. Không phải hiệu trưởng nói đó là bức tường giải tỏa để trút ra sự bất mãn sao, giải tỏa rồi thì tiếp tục học hành cho tốt…”
Bấy giờ Lý Như thật sự khóc rồi.
Lý Như yêu thầm một chàng trai, cô nàng cẩn thận giữ gìn phần ký ức đẹp đẽ này, song lại phát hiện chàng trai kia cũng giống người khác, coi trọng diện mạo của con gái, nhìn Thời Vũ bằng con mắt khác, cảm giác này khiến Lý Như rất khó chịu. Vậy thì thôi đi, dạo gần đây Thời Vũ còn gần gũi với Lâm Phong Dự, đối với cô nàng, Lâm Phong Dự là nam thần cao xa khó với, là sự tồn tại chỉ có thể ngước lên nhìn chứ không thể có được, nhưng người như thế cũng bị Thời Vũ mạo phạm.
Người mà cô nàng thấy là cao xa vời vợi, lại là đối tượng Thời Vũ có thể chạm đến.
“Tôi không định làm gì cả, chỉ giải tỏa chút thôi.” Lý Như không nhịn được mà đỏ hoe mắt. “Với lại người mắng cậu cũng không chỉ có một mình tôi, tại sao cậu chỉ tìm tôi?”
Thời Vũ: …
“Được rồi, cậu đừng khóc nữa, tôi chỉ hỏi chơi vậy thôi.”
Lý Như tiếp tục khóc.
“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu rồi, đừng khóc nữa.”
Lý Như vẫn khóc.
“Tôi xin lỗi, cậu mắng tôi, tôi không nên đến tìm cậu.”
Cuối cùng Lý Như không khóc nữa.
……
Thời Vũ về đến lớp.
Liễu Phi Phi: “Tìm người tính sổ xong rồi à? Vừa nãy tôi quên nhắc nhở bà, đánh người ta thì đừng đánh vào mặt, tổn thương lòng tự trọng.”
“Không.” Thời Vũ phản bác.
Ngôn Nhan: “Vậy bà dạy dỗ thế nào? Nói sự thực giảng đạo lý à?”
Thời Vũ lắc đầu. “Không. Tôi xin lỗi cậu ta.”
“Cái gì!!!!” Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan quả thực khó mà tin nổi, này này này, người ta mắng bà, bà còn đi xin lỗi, còn tìm đến tận nơi xin lỗi hả.
Thời Vũ: “Chủ yếu là tôi khá tốt bụng, cậu ta đã khóc rồi, rõ là đáng thương, đối tượng cậu ta yêu thầm còn thích tôi, nam thần của cậu ta cũng dây dưa không rõ ràng với tôi, quá đáng thương, tôi bèn xin lỗi cậu ta.”
Liễu Phi Phi: “Thế giới điên loạn gì vậy.”
Ngôn Nhan: “Nam thần của cậu ta là ai?”
“Tôi không nói cho bà biết.”
Ngôn Nhan cực kì kích động. “Thời Vũ, thế này nhé, tụi mình cược xem, cược vụ này nhé. Nếu tôi đoán đúng tên của nam thần đó, một trăm tỷ kia xí xóa.”
“Không muốn. Lâm Phong Dự đâu đáng giá một trăm tỷ.”
Ngôn Nhan: “…”
Khuôn mặt Thời Vũ đầy nghiêm túc. “Tôi nói nghiêm túc với bà nhé, Lâm Phong Dự vô giá đấy.”
Ngôn Nhan hờ hững: “Ờ, vô giá, tức là không có giá trị…”
————————–
Sau khi cứu mình khỏi nỗi sợ bị giết, để thể hiện sự tốt bụng của mình, Thời Vũ quyết định cũng cứu cả Lâm Phong Dự.
Mối nguy của cô vừa được giải trừ, không phải có nghĩa là Lâm Phong Dự vẫn đang gặp nguy hiểm hay sao?
Đang là giờ tan học, ngoài những bạn đi vệ sinh hoặc ra ban công hóng gió, trạng thái ở lớp 11/19 hoàn toàn không khác với thời gian lên lớp.
Thời Vũ đẩy cửa lớp họ ra, thò đầu vào, không đợi cô nói gì, tự nhiên đã có người gọi Lâm Phong Dự ra. Thời Vũ cũng sốc luôn, người ta biết quan sát tình hình quá đi mất, bộ não thông minh quả nhiên không tầm thường.
Đứng trên hành lang, Thời Vũ hỏi anh với khuôn mặt trầm lắng. “Một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”
“Cùng nhau luôn đi!”
Thời Vũ thở dài. “Tôi đã tìm bạn nữ viết là muốn tôi chết rồi, bạn ấy nói bạn ấy chỉ đơn thuần là giải tỏa thôi chứ không có ý khác, càng không thừa nhận bạn ấy là người viết dự báo giết người với cậu. Cho nên tin tốt là tôi đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu có vui cho tôi không?”
“…”
Thời Vũ: “Tin xấu chính là, người muốn giết cậu vẫn còn ẩn náu xung quanh cậu, đợi thời cơ hành động, chúng ta vẫn bắt buộc phải tìm ra người đó, nếu không sự an toàn của cậu không được bảo đảm.”
“Thế liệu có khả năng là thực ra người ta cũng chỉ đơn thuần muốn giải tỏa không?”
“Không thể, tôi lấy danh nghĩa Conan ra bảo đảm, đó chắc chắn là dự báo giết người.”
Lâm Phong Dự không nói gì nữa, ngay cả nhân vật Conan cũng là hư cấu mà nhỉ?
Lâm Phong Dự day trán mình. “Được rồi, cảm ơn… sự quan tâm của cậu.”
“Không cần khách sáo, tôi cũng cảm thấy tôi hơi quá tốt bụng, có lẽ là trời sinh rồi, không thay đổi được.”
……
Tiết tiếp theo của Lâm Phong Dự là giờ Thể dục, vì thế anh không tìm được lý do để từ chối, bị Thời Vũ kéo đến chỗ bức tường tỏ tình.
Cả quãng đường Thời Vũ đều an ủi Lâm Phong Dự, đừng sợ, đừng hãi, càng đừng tuyệt vọng với cuộc dời, người khác muốn giết cậu, chắc chắn không phải lỗi của cậu, mà là lỗi của kẻ giết người kia…
Khuôn mặt Lâm Phong Dự đầy thờ ơ.
Song Thời Vũ còn ở đó hoan hô. “Cậu xem, cậu xem này, đây là gì…”
Bên cạnh dòng “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” ban đầu viết thêm một tràng, sau đó mấy chữ “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” này bị tô lên đến mức sắp không nhìn rõ cái tên ban đầu nữa.
Tràng chữ bên cạnh là – Tuy tôi không biết tại sao cậu phải làm thế với Lâm Phong Dự, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy thật sự, thật sự là một người rất rất tốt, học giỏi, cũng tốt tính, cậu không thể vì sự ích kỷ của mình mà làm hại người cống hiến cho xã hội cống hiến cho Tổ quốc chúng ta như thế…
“Chỗ này, đều là tôi viết đấy. Người đó chắc chắn đã nhìn thấy những chữ tôi viết, bị làm cho cảm động, vì thế từ bỏ việc nhằm vào cậu. Lâm Phong Dự, cậu tự nói xem, cậu phải cảm ơn tôi thế nào đây, tôi không chỉ cứu cậu, mà còn khiến một người sắp phạm tội quay đầu là bờ! Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy mình vĩ đại quá đi mất.”
Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng. “Bạn học Thời Vũ, vì cậu, về nhà tôi đã xem Conan mà cậu bảo.”
“Hả? Sao, hay lắm đúng không?”
“Trong đó có một lời thoại xuất hiện rất nhiều lần, không biết cậu có nhớ không.”
“Cậu nói đi, tôi chắc chắn nhớ mà.”
“Người đầu tiên xuất hiện tại hiện trường vụ án, có tỉ lệ là hung thủ rất cao.”
Thời Vũ chớp mắt, sau đó nhìn anh. “Ừ, đúng, tôi biết câu đó. Tại sao cậu phải nói cho tôi biết? À, để chứng minh cậu quả thực đã xem Conan hả? Chuyện này đáng để biểu dương, bạn học Lâm Phong Dự, cậu không nói dối.”
Lâm Phong Dự nhếch khóe miệng.
Thời Vũ vẫn chớp mắt. “Tôi giúp cậu nhiều như thế, cậu không cảm thấy nên mời tôi ăn cơm để bày tỏ lòng cảm kích sao? Cứu tính mạng cậu đấy, bảo cậu lấy thân báo đáp cũng chẳng quá.”
Không cảm thấy, cũng không muốn.
/48
|