“Alo, á, anh Lâm?” Ngụy Diệp ôm máy tính cùng với tên khốn dùng máy tính bàn đang điên cuồng tàn sát trên chiến trường, kẹp di động ở vai, hai tay lại vội vàng trở về với bàn phím.
“Ặc, gì cơ? Anh nói lại một lần nữa xem nào, bên chỗ anh ồn quá, em nghe không rõ.”
“Ừ, ừ… Cái gì?!” Ngụy Diệp vừa giết chết một con dê ngu cứ quấn quít lấy mình, chuẩn bị vọt tới quay tay đám nick đỏ đang vây lấy tên khốn, không ngờ lời của bạn học Lí Cảnh Lâm khiến cậu khiếp sợ, dẫn tới cậu đang khinh công mà quên mất rơi oạch xuống đất.
“Đệch, anh muốn trốn nhà sao?!”
Không có việc gì, không có việc gì, Ngụy Diệp đứng dậy, khoát tay với tên khốn đang nghi học nhìn mình, ra khỏi gian phòng.
“Diệp Tử, hôm đó thật sự bó tay rồi, A Hoa, nó dám dẫn sói về nhà!”
“Hả?”
“A Hoa, nó gặp mặt Đoạn Kỳ, kinh khủng nhất là nó còn dám dẫn Đoạn Kỳ về nhà!”
“Ặc, anh Lâm, Đoạn Kỳ kia và việc anh trốn nhà có quan hệ gì?”
“Cái thằng khốn Đoạn Kỳ từng bất hòa với anh ở trường, chú có nhớ lần trước không, thằng bị anh hack máy tính chính là nó. Bây giờ A Hoa với mẹ anh nói nó đã tìm tới tận cửa nhà rồi, mẹ anh còn bắt anh phải tiếp đón nó.”
“Vậy anh cứ mang người ta đi dạo, vờ vịt tý là được rồi, còn hơn là A Hoa gần gũi hắn cả ngày? Được rồi, Đoạn Kỳ gặp mặt A Hoa, hắn cũng chơi Kiếm Tam à?”
“Diệp Tử, hu hu hu, anh của chú, anh… Tên Đoạn Kỳ kia là một con sói đuôi to! Nó chính là tên đáng chết Quân Khuynh kia!”
“A!” Ngụy Diệp cả kinh, tâm tư của Quân Khuynh với Lí Cảnh Lâm ngay cả người qua đường cũng biết, không ngờ giờ còn tìm tới tận nhà… “…Hắn, hắn chiếm tiện nghi anh à?”
“Ừ! Không, làm sao mà chú biết được!!” Lí Cảnh Lâm thiếu chút nữa ném điện thoại di động, sao Diệp Tử biết được việc hắn bị cắn?
“Khụ, em chỉ đoán thôi.” Ngụy Diệp đau đầu, “Thực ra anh tới chỗ em cũng không sao, thế nhưng em với tên khốn chuẩn bị đi du lịch rồi.”
“A? Diệp Tử, sao chú nỡ, chú không thể không cần anh… Hu hu, trinh tiết của anh nằm trong tay chú đó!”
Phải làm sao đây? Ngụy Diệp ôm điện thoại của mình mà đau đầu, chợt nghe thấy thanh âm của Lí Cảnh Lâm ở bên kia xa dần, hình như điện thoại bị ném ở đâu đó, còn người bị lôi đi rồi.
“Quân Khuynh, tên khốn kiếp này, bỏ tôi xuống. Phiền Phức, con cắn nó cho ba, con đừng có liếm nó mà! Mẹ nó, A Hoa, em dám để nó vào phòng anh, anh muốn trốn nhà, hu hu…”
… Quên đi, quên đi, Ngụy Diệp ngắt máy, cậu không cứu nổi trạch nam đâu, chỉ có thể cầu phúc cho hắn thôi. Hơn nữa nói thật lòng thì cậu thấy hai người kia rất xứng đôi, người có thể quản được tên suốt ngày chết dí trong nhà Lí Cảnh Lâm cũng chỉ có Quân Khuynh, cậu còn lo sẽ có một ngày trạch nam “tự an ủi” chết luôn trước máy tính, khụ khụ.
Ngụy Diệp buông điện thoại, bưng hai cốc nước trở lại phòng, Cố Ân Sính đang nhàm chán nhìn kế hoạch du lịch, thấy Ngụy Diệp tiến vào, đôi mắt đột nhiên lóe sáng, cảm giác như một con cún bự. Ngụy Diệp cười trộm một chút, đưa trà trong tay cho anh.
“Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
“Rồi.”
“Vậy em cứ yên tâm đi theo anh, a, chỗ này thật đẹp, cho em xem…”
Vì sao tự nhiên hai người lại muốn đi du lịch, nguyên nhân do khối “Trầm sa huyền tinh” của Quân Dạ, cũng chính là cục sắt có thể làm thần binh trong truyền thuyết, là cục sắt không khóa có thể mở ra trong rương phúc lộc kỳ An Sử chi loạn. Không khóa tức là có thể giao dịch, còn đáng giá hơn gấp bội so với cục huyền tinh khóa mà mọi người mất nửa ngày đánh An Lộc Sơn để rơi ra.
Thế nhưng Ngụy Diệp không ngờ Cố Ân Sính lại lén lút thả cục sắt đó vào acc của mình, nói mĩ miều là: tín vật đính ước.
Thực ra không phải Ngụy Diệp không kiếm nổi cục sắt đó, cậu đã chuẩn bị tài chính từ lâu để mua, mấy server nông thôn như thế này thì giá không quá đắt, về cơ bản đã ổn định giá là bốn, năm trăm vạn tiền game, hơn nữa đây là server tháng, giá vàng thấp, vậy nên Ngụy Diệp vẫn luôn mơ ước có một viên sắt.
Đáng tiếc, có những người rất đen đủi. “Đại Bảo” trong bang còn được gặp cục sắt đến lần thứ tư, nhưng Ngụy Diệp ngay cả “thiết mao” cũng chưa từng thấy cây nào, sau này trong bang cũng mở đoàn một lần nữa lại đúng vào lúc Ngụy Diệp nghỉ game ôn thi, vì vậy Huyền tinh bị Quân đại thần khiếm tốn vớt mất rồi.
Thi xong trở về, Ngụy Diệp nghe được tin này mà lòng đau như cắt, quả thực như đang có mười bảy ngàn con thảo nê mã đang nhảy chồm chồm trong lòng, tiếc ngẩn tiếc ngơ. Nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù sao cậu cũng có thể đẩy ngã tên yêu quái thích *** An Lộc Sơn, hắn cũng sống chết không chịu nhả ra một viên nữa.
Vậy nên khi Ngụy Diệp nhìn thấy huyền tinh, nói không cảm động là giả, nhưng mà muốn cậu nhận món quà đắt tiền như thế, cậu cũng cảm thấy ngại ngùng, ai bảo hai người còn chưa đến mức độ phải nộp tiền lương cho nhau chứ.
Ngụy Diệp muốn trả lại tên khốn, nhưng đây là “tín vật đính ước”, đưa tiền cho tên khốn lại quá mức xa lạ. Vì vậy, cậu không thể làm gì khác hơn là thấp thỏm nhận lấy, nhưng cậu nghĩ ngàn lần vạn lần cũng không ngờ tới, cục sắt bự này khó khăn lắm mới có được, vậy mà sắt nhỏ còn làm khó anh hùng hảo hán hơn.
Sắt nhỏ, tên khoa học là Phù Đồ Vẫn Thiết, 200 viên cùng một sắt bự mới hợp thành một khối Trầm Sa Vẫn Thiết, sau đó đi Tàng Kiếm sơn tràng hoàn thành nhiệm vụ mới làm được Thần Binh. Sắt bự mình ước mơ bấy lâu đã có được, nhưng sắt nhỏ biết kiếm đâu bây giờ? Sắt nhỏ bây giờ á, Đại Minh Cung 10 người, 25 người, phó bản Huyết Chiến Thiên Sách 10 người, 25 người, mỗi bản đều bao sắt nhỏ, một vòng mới ra được mười mấy viên, huống hồ Ngụy Diệp nổi tiếng không có duyên với sắt, sắt nhỏ phân chia cố định mà cậu vẫn không lấy được, thật sự là đạt đến cảnh giới cao nhất của đen đủi.
Còn một biện pháp gần giống với cách Cố Ân Sính kiếm được sắt bự, tiêu hao thể lực, mở rương Phúc Lộc, nhưng thứ nhất, giá rương quá đắt, rất không tiện, thứ hai, mở rương cũng phải nhìn mặt nha! Quân đại thần và Diệp Tử cùng nhau mở rương, Quân đại thần mở ra 49 viên sắt nhỏ, Diệp Tử mở ra 19 viên, thật sự tiếp diễn phong cách vô duyên với sắt của cậu mà.
Chịu đả kích trầm trọng, Ngụy Diệp dừng ngay cái hoạt động đập rương xa xỉ của các đại gia, đi phó bản cả ngày, đến mức đầu đau não trướng, nhất quyết tuyệt đối kiên trì vì con trai của mình, dự tính cứ như vậy vài ngày, cậu cần năm tháng để lấy được thần binh! Năm, tháng, đó!
Ngụy Diệp sắp phát điên rồi…
Cậu đâu có đùa đâu, rõ ràng là phải cày đến chết, cày đến chết. Còn Cố Ân Sính, thấy vợ mình bị cục sắt bự kia dằn vặt cho vò đầu bứt tai, mất hồn mất vía, thẳng thắn thương lượng với vợ, hay là chúng ta bán nó đi. Ngụy Diệp nói, bán tín vật đính ước ư? Cố Ân Sính nói, bán lấy tiền đi du lịch, du lịch đính ước nha. Hai người ăn ý với nhau, thẳng thắn bán Huyền Tinh lấy 5173, việc liên quan đến cục sắt đáng ghét này cứ để đám đại gia tự hưởng thụ đi, hai người họ đi du lịch ngọt ngọt ngào ngào
~Vì vậy mới có một màn lên kế hoạch du lịch. Cảm giác được cùng người mình yêu chuẩn bị đi chơi khiến người vốn chẳng có hứng thú gì với du lịch như Ngụy diệp cũng không khỏi ngập tràn mong chờ. Cố Ân Sính hiếm khi thấy bỏ đi bộ dạng biếng nhác, ngoan ngoãn nghiêm túc cùng vô thu thập tin tức về ẩm thực, quà vặt mà vợ thích, du lịch trăng mật đâu thể qua loa được đâu.
Vào sáng sớm ngày thứ sáu Cố Ân Sính tới thăm nhà họ Ngụy, chiếp chiếp gâu gâu dắt tay nhau bước trên con đường tình yêu.
Trên đường cao tốc, Ngụy Diệp kiểm tra lại, điện thoại di động, xạc pin, pin dự phòng, chứng minh thư, chi phiếu, đều mang đủ rồi. Quần áo để tắm rửa cũng mang đủ, đã chào tạm biệt mẹ, đã nói một tiếng với đám đồng bọn trong game, rốt cuộc cậu đã quên cái gì nhỉ, sao vẫn cảm thấy sốt ruột! A~ Tên khốn, anh đừng lộn xộn, đây là trên tàu hỏa, anh muốn làm gì?
Bịt lỗ tai bị người ta hôn hít đến đỏ bừng, Ngụy Diệp còn muốn đứng lên, cậu nhớ ra mình vẫn chưa gọi điện thoại cho anh Lâm đang trong cảnh sói vào chuồng dê… Đáng tiếc lúc xuống tàu, ga tàu đông đúc kinh khủng, bàn tay cậu còn bị Cố Ân Sính đóng vai husky ngu chăm chăm bảo vệ vợ nắm thật chặt, Ngụy Diệp bỗng chốc quên hết tất cả, chỉ mang vẻ mặt đỏ bừng như nai con nhảy loạn vui đầu đi theo Cố Ân Sính.
Phải thừa nhận, khi Ngụy Diệp ngồi đối mặt với Cố Ân Sính trong một cửa hàng nhỏ ở đầu đường Tây An, hưởng thụ từng ngụm món canh thịt dê thơm nồng, đúng là thoải mái vô cùng, ngon đến độ muốn tan ra. Cảm giác được cùng người yêu đi tới nơi xa lạ, chia sẻ từng nơi khung cảnh tuyệt đẹp, chia sẻ các chuyện mới mẻ đặc sắc, được rồi, Ngụy Diệp chỉ đang ngụy biện, thật ra đó cũng chưa phải là trọng điểm.
Trọng điểm là Ngụy Diệp nghiêng đầu sang cắn một miếng thịt xiên trong tay Cố Ân Sính, cảm nhận được hương thịt thơm phức tràn ngập trong miệng, ăn quá ngon!! Đây chính là cảm giác hạnh phúc! Ngụy Diệp cảm thán, tên khốn ngốc, à không, Cố đại hiệp, lại bón em một miếng đậu hũ đi, ăn ngon lắm!
Hơn nữa, ở một nơi khác cũng đang có một chuyến du lịch, nhưng không thể thoải mái như gà chó bón nhau ăn ngọt ngào.
Dưới chân núi miếu Phu Tử, Đoạn Kỳ đi chậm một chút, thường xuyên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, động tác đúng chuẩn, đáng tiếc là Lí Cảnh Lâm chỉ coi như tên đáng ghét này đang giả vờ giả vịt đủ kiểu, chỉ đang cố ý lãng phí thời gian của hắn!
Thế nhưng… Cho dù Đoạn Kỳ cố ý kéo dài thời gian hai người được ở bên nhau, Lí Cảnh Lâm cũng chỉ đành nghe theo anh, bởi vì mẹ hắn không hề có sức chống cự trước một anh chàng đẹp trai, chân dài như vậy, từ ánh mắt đầu tiên đã coi anh ta như nam thần, nhiệt tình mời Đoạn Kỳ ở lại phòng của con cả (con cả ra sô pha ngủ), ra mệnh lệnh với con trai, con gái của mình rằng nhất định phải chiêu đãi người ta tử tế, cùng ăn cùng uống cùng chơi, còn thiếu điều cùng ngủ luôn.
Lí Cảnh Lâm khóc lóc, ba ơi, sao ba không ngăn cản mẹ chứ!
Không phải Lí Cảnh Lâm không nghĩ tới chuyện bỏ em gái lại cùng con sói đuôi to Đoạn Kỳ mà chạy trốn, đáng tiếc là vừa định liên hệ với đồng bọn ở phương xa, hắn đã bị Đoạn Kỳ lôi tha từ trên gác về phòng hôn hít mãnh liệt, còn bị uy hiếp, nếu anh dám trốn, ở nhà sẽ chỉ còn tôi và cô em vợ (xưng hô này hình như có chỗ không đúng rồi Đoạn đạo trưởng à…), tôi không thể đảm bảo giữa cô nam quả nữ không xảy ra chuyện gì.
Lí Cảnh Lâm nghe xong thì nổ tung, cái gì mà rời nhà bỏ trốn, hắn chỉ hận không thể buộc chặt mình và tên khốn kiếp này vào với nhau, từng giờ từng phút nhìn chằm chằm con sói háo sắc không biết xấu hổ này, để anh ta cách xa em gái thân yêu của hắn càng xa càng tốt.
Rơi vào đường cùng, Lí Cảnh Lâm bất đắc dĩ phải chịu đựng mỗi ngày Đoạn Kỳ quấy rầy càng ngày càng không kiêng nể gì, dẫn anh ta đi du lịch, ngắm cảnh khắp nơi, còn phải tự an ủi bản thân, đều là vì A Hoa!
Được rồi, thực ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Lí Cảnh Lâm len lén nói trong lòng, kỹ thuật hôn của Đoạn Kỳ làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được… Khụ!
==================================
Dê béo à chịu trói đi cưng =)) Cưng không thoát nổi bàn tay của Hoa đại thần đâu =))
“Ặc, gì cơ? Anh nói lại một lần nữa xem nào, bên chỗ anh ồn quá, em nghe không rõ.”
“Ừ, ừ… Cái gì?!” Ngụy Diệp vừa giết chết một con dê ngu cứ quấn quít lấy mình, chuẩn bị vọt tới quay tay đám nick đỏ đang vây lấy tên khốn, không ngờ lời của bạn học Lí Cảnh Lâm khiến cậu khiếp sợ, dẫn tới cậu đang khinh công mà quên mất rơi oạch xuống đất.
“Đệch, anh muốn trốn nhà sao?!”
Không có việc gì, không có việc gì, Ngụy Diệp đứng dậy, khoát tay với tên khốn đang nghi học nhìn mình, ra khỏi gian phòng.
“Diệp Tử, hôm đó thật sự bó tay rồi, A Hoa, nó dám dẫn sói về nhà!”
“Hả?”
“A Hoa, nó gặp mặt Đoạn Kỳ, kinh khủng nhất là nó còn dám dẫn Đoạn Kỳ về nhà!”
“Ặc, anh Lâm, Đoạn Kỳ kia và việc anh trốn nhà có quan hệ gì?”
“Cái thằng khốn Đoạn Kỳ từng bất hòa với anh ở trường, chú có nhớ lần trước không, thằng bị anh hack máy tính chính là nó. Bây giờ A Hoa với mẹ anh nói nó đã tìm tới tận cửa nhà rồi, mẹ anh còn bắt anh phải tiếp đón nó.”
“Vậy anh cứ mang người ta đi dạo, vờ vịt tý là được rồi, còn hơn là A Hoa gần gũi hắn cả ngày? Được rồi, Đoạn Kỳ gặp mặt A Hoa, hắn cũng chơi Kiếm Tam à?”
“Diệp Tử, hu hu hu, anh của chú, anh… Tên Đoạn Kỳ kia là một con sói đuôi to! Nó chính là tên đáng chết Quân Khuynh kia!”
“A!” Ngụy Diệp cả kinh, tâm tư của Quân Khuynh với Lí Cảnh Lâm ngay cả người qua đường cũng biết, không ngờ giờ còn tìm tới tận nhà… “…Hắn, hắn chiếm tiện nghi anh à?”
“Ừ! Không, làm sao mà chú biết được!!” Lí Cảnh Lâm thiếu chút nữa ném điện thoại di động, sao Diệp Tử biết được việc hắn bị cắn?
“Khụ, em chỉ đoán thôi.” Ngụy Diệp đau đầu, “Thực ra anh tới chỗ em cũng không sao, thế nhưng em với tên khốn chuẩn bị đi du lịch rồi.”
“A? Diệp Tử, sao chú nỡ, chú không thể không cần anh… Hu hu, trinh tiết của anh nằm trong tay chú đó!”
Phải làm sao đây? Ngụy Diệp ôm điện thoại của mình mà đau đầu, chợt nghe thấy thanh âm của Lí Cảnh Lâm ở bên kia xa dần, hình như điện thoại bị ném ở đâu đó, còn người bị lôi đi rồi.
“Quân Khuynh, tên khốn kiếp này, bỏ tôi xuống. Phiền Phức, con cắn nó cho ba, con đừng có liếm nó mà! Mẹ nó, A Hoa, em dám để nó vào phòng anh, anh muốn trốn nhà, hu hu…”
… Quên đi, quên đi, Ngụy Diệp ngắt máy, cậu không cứu nổi trạch nam đâu, chỉ có thể cầu phúc cho hắn thôi. Hơn nữa nói thật lòng thì cậu thấy hai người kia rất xứng đôi, người có thể quản được tên suốt ngày chết dí trong nhà Lí Cảnh Lâm cũng chỉ có Quân Khuynh, cậu còn lo sẽ có một ngày trạch nam “tự an ủi” chết luôn trước máy tính, khụ khụ.
Ngụy Diệp buông điện thoại, bưng hai cốc nước trở lại phòng, Cố Ân Sính đang nhàm chán nhìn kế hoạch du lịch, thấy Ngụy Diệp tiến vào, đôi mắt đột nhiên lóe sáng, cảm giác như một con cún bự. Ngụy Diệp cười trộm một chút, đưa trà trong tay cho anh.
“Nghĩ ra muốn đi đâu chưa?”
“Rồi.”
“Vậy em cứ yên tâm đi theo anh, a, chỗ này thật đẹp, cho em xem…”
Vì sao tự nhiên hai người lại muốn đi du lịch, nguyên nhân do khối “Trầm sa huyền tinh” của Quân Dạ, cũng chính là cục sắt có thể làm thần binh trong truyền thuyết, là cục sắt không khóa có thể mở ra trong rương phúc lộc kỳ An Sử chi loạn. Không khóa tức là có thể giao dịch, còn đáng giá hơn gấp bội so với cục huyền tinh khóa mà mọi người mất nửa ngày đánh An Lộc Sơn để rơi ra.
Thế nhưng Ngụy Diệp không ngờ Cố Ân Sính lại lén lút thả cục sắt đó vào acc của mình, nói mĩ miều là: tín vật đính ước.
Thực ra không phải Ngụy Diệp không kiếm nổi cục sắt đó, cậu đã chuẩn bị tài chính từ lâu để mua, mấy server nông thôn như thế này thì giá không quá đắt, về cơ bản đã ổn định giá là bốn, năm trăm vạn tiền game, hơn nữa đây là server tháng, giá vàng thấp, vậy nên Ngụy Diệp vẫn luôn mơ ước có một viên sắt.
Đáng tiếc, có những người rất đen đủi. “Đại Bảo” trong bang còn được gặp cục sắt đến lần thứ tư, nhưng Ngụy Diệp ngay cả “thiết mao” cũng chưa từng thấy cây nào, sau này trong bang cũng mở đoàn một lần nữa lại đúng vào lúc Ngụy Diệp nghỉ game ôn thi, vì vậy Huyền tinh bị Quân đại thần khiếm tốn vớt mất rồi.
Thi xong trở về, Ngụy Diệp nghe được tin này mà lòng đau như cắt, quả thực như đang có mười bảy ngàn con thảo nê mã đang nhảy chồm chồm trong lòng, tiếc ngẩn tiếc ngơ. Nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù sao cậu cũng có thể đẩy ngã tên yêu quái thích *** An Lộc Sơn, hắn cũng sống chết không chịu nhả ra một viên nữa.
Vậy nên khi Ngụy Diệp nhìn thấy huyền tinh, nói không cảm động là giả, nhưng mà muốn cậu nhận món quà đắt tiền như thế, cậu cũng cảm thấy ngại ngùng, ai bảo hai người còn chưa đến mức độ phải nộp tiền lương cho nhau chứ.
Ngụy Diệp muốn trả lại tên khốn, nhưng đây là “tín vật đính ước”, đưa tiền cho tên khốn lại quá mức xa lạ. Vì vậy, cậu không thể làm gì khác hơn là thấp thỏm nhận lấy, nhưng cậu nghĩ ngàn lần vạn lần cũng không ngờ tới, cục sắt bự này khó khăn lắm mới có được, vậy mà sắt nhỏ còn làm khó anh hùng hảo hán hơn.
Sắt nhỏ, tên khoa học là Phù Đồ Vẫn Thiết, 200 viên cùng một sắt bự mới hợp thành một khối Trầm Sa Vẫn Thiết, sau đó đi Tàng Kiếm sơn tràng hoàn thành nhiệm vụ mới làm được Thần Binh. Sắt bự mình ước mơ bấy lâu đã có được, nhưng sắt nhỏ biết kiếm đâu bây giờ? Sắt nhỏ bây giờ á, Đại Minh Cung 10 người, 25 người, phó bản Huyết Chiến Thiên Sách 10 người, 25 người, mỗi bản đều bao sắt nhỏ, một vòng mới ra được mười mấy viên, huống hồ Ngụy Diệp nổi tiếng không có duyên với sắt, sắt nhỏ phân chia cố định mà cậu vẫn không lấy được, thật sự là đạt đến cảnh giới cao nhất của đen đủi.
Còn một biện pháp gần giống với cách Cố Ân Sính kiếm được sắt bự, tiêu hao thể lực, mở rương Phúc Lộc, nhưng thứ nhất, giá rương quá đắt, rất không tiện, thứ hai, mở rương cũng phải nhìn mặt nha! Quân đại thần và Diệp Tử cùng nhau mở rương, Quân đại thần mở ra 49 viên sắt nhỏ, Diệp Tử mở ra 19 viên, thật sự tiếp diễn phong cách vô duyên với sắt của cậu mà.
Chịu đả kích trầm trọng, Ngụy Diệp dừng ngay cái hoạt động đập rương xa xỉ của các đại gia, đi phó bản cả ngày, đến mức đầu đau não trướng, nhất quyết tuyệt đối kiên trì vì con trai của mình, dự tính cứ như vậy vài ngày, cậu cần năm tháng để lấy được thần binh! Năm, tháng, đó!
Ngụy Diệp sắp phát điên rồi…
Cậu đâu có đùa đâu, rõ ràng là phải cày đến chết, cày đến chết. Còn Cố Ân Sính, thấy vợ mình bị cục sắt bự kia dằn vặt cho vò đầu bứt tai, mất hồn mất vía, thẳng thắn thương lượng với vợ, hay là chúng ta bán nó đi. Ngụy Diệp nói, bán tín vật đính ước ư? Cố Ân Sính nói, bán lấy tiền đi du lịch, du lịch đính ước nha. Hai người ăn ý với nhau, thẳng thắn bán Huyền Tinh lấy 5173, việc liên quan đến cục sắt đáng ghét này cứ để đám đại gia tự hưởng thụ đi, hai người họ đi du lịch ngọt ngọt ngào ngào
~Vì vậy mới có một màn lên kế hoạch du lịch. Cảm giác được cùng người mình yêu chuẩn bị đi chơi khiến người vốn chẳng có hứng thú gì với du lịch như Ngụy diệp cũng không khỏi ngập tràn mong chờ. Cố Ân Sính hiếm khi thấy bỏ đi bộ dạng biếng nhác, ngoan ngoãn nghiêm túc cùng vô thu thập tin tức về ẩm thực, quà vặt mà vợ thích, du lịch trăng mật đâu thể qua loa được đâu.
Vào sáng sớm ngày thứ sáu Cố Ân Sính tới thăm nhà họ Ngụy, chiếp chiếp gâu gâu dắt tay nhau bước trên con đường tình yêu.
Trên đường cao tốc, Ngụy Diệp kiểm tra lại, điện thoại di động, xạc pin, pin dự phòng, chứng minh thư, chi phiếu, đều mang đủ rồi. Quần áo để tắm rửa cũng mang đủ, đã chào tạm biệt mẹ, đã nói một tiếng với đám đồng bọn trong game, rốt cuộc cậu đã quên cái gì nhỉ, sao vẫn cảm thấy sốt ruột! A~ Tên khốn, anh đừng lộn xộn, đây là trên tàu hỏa, anh muốn làm gì?
Bịt lỗ tai bị người ta hôn hít đến đỏ bừng, Ngụy Diệp còn muốn đứng lên, cậu nhớ ra mình vẫn chưa gọi điện thoại cho anh Lâm đang trong cảnh sói vào chuồng dê… Đáng tiếc lúc xuống tàu, ga tàu đông đúc kinh khủng, bàn tay cậu còn bị Cố Ân Sính đóng vai husky ngu chăm chăm bảo vệ vợ nắm thật chặt, Ngụy Diệp bỗng chốc quên hết tất cả, chỉ mang vẻ mặt đỏ bừng như nai con nhảy loạn vui đầu đi theo Cố Ân Sính.
Phải thừa nhận, khi Ngụy Diệp ngồi đối mặt với Cố Ân Sính trong một cửa hàng nhỏ ở đầu đường Tây An, hưởng thụ từng ngụm món canh thịt dê thơm nồng, đúng là thoải mái vô cùng, ngon đến độ muốn tan ra. Cảm giác được cùng người yêu đi tới nơi xa lạ, chia sẻ từng nơi khung cảnh tuyệt đẹp, chia sẻ các chuyện mới mẻ đặc sắc, được rồi, Ngụy Diệp chỉ đang ngụy biện, thật ra đó cũng chưa phải là trọng điểm.
Trọng điểm là Ngụy Diệp nghiêng đầu sang cắn một miếng thịt xiên trong tay Cố Ân Sính, cảm nhận được hương thịt thơm phức tràn ngập trong miệng, ăn quá ngon!! Đây chính là cảm giác hạnh phúc! Ngụy Diệp cảm thán, tên khốn ngốc, à không, Cố đại hiệp, lại bón em một miếng đậu hũ đi, ăn ngon lắm!
Hơn nữa, ở một nơi khác cũng đang có một chuyến du lịch, nhưng không thể thoải mái như gà chó bón nhau ăn ngọt ngào.
Dưới chân núi miếu Phu Tử, Đoạn Kỳ đi chậm một chút, thường xuyên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, động tác đúng chuẩn, đáng tiếc là Lí Cảnh Lâm chỉ coi như tên đáng ghét này đang giả vờ giả vịt đủ kiểu, chỉ đang cố ý lãng phí thời gian của hắn!
Thế nhưng… Cho dù Đoạn Kỳ cố ý kéo dài thời gian hai người được ở bên nhau, Lí Cảnh Lâm cũng chỉ đành nghe theo anh, bởi vì mẹ hắn không hề có sức chống cự trước một anh chàng đẹp trai, chân dài như vậy, từ ánh mắt đầu tiên đã coi anh ta như nam thần, nhiệt tình mời Đoạn Kỳ ở lại phòng của con cả (con cả ra sô pha ngủ), ra mệnh lệnh với con trai, con gái của mình rằng nhất định phải chiêu đãi người ta tử tế, cùng ăn cùng uống cùng chơi, còn thiếu điều cùng ngủ luôn.
Lí Cảnh Lâm khóc lóc, ba ơi, sao ba không ngăn cản mẹ chứ!
Không phải Lí Cảnh Lâm không nghĩ tới chuyện bỏ em gái lại cùng con sói đuôi to Đoạn Kỳ mà chạy trốn, đáng tiếc là vừa định liên hệ với đồng bọn ở phương xa, hắn đã bị Đoạn Kỳ lôi tha từ trên gác về phòng hôn hít mãnh liệt, còn bị uy hiếp, nếu anh dám trốn, ở nhà sẽ chỉ còn tôi và cô em vợ (xưng hô này hình như có chỗ không đúng rồi Đoạn đạo trưởng à…), tôi không thể đảm bảo giữa cô nam quả nữ không xảy ra chuyện gì.
Lí Cảnh Lâm nghe xong thì nổ tung, cái gì mà rời nhà bỏ trốn, hắn chỉ hận không thể buộc chặt mình và tên khốn kiếp này vào với nhau, từng giờ từng phút nhìn chằm chằm con sói háo sắc không biết xấu hổ này, để anh ta cách xa em gái thân yêu của hắn càng xa càng tốt.
Rơi vào đường cùng, Lí Cảnh Lâm bất đắc dĩ phải chịu đựng mỗi ngày Đoạn Kỳ quấy rầy càng ngày càng không kiêng nể gì, dẫn anh ta đi du lịch, ngắm cảnh khắp nơi, còn phải tự an ủi bản thân, đều là vì A Hoa!
Được rồi, thực ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Lí Cảnh Lâm len lén nói trong lòng, kỹ thuật hôn của Đoạn Kỳ làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được… Khụ!
==================================
Dê béo à chịu trói đi cưng =)) Cưng không thoát nổi bàn tay của Hoa đại thần đâu =))
/32
|