Trần Dương nghe tiếng động dưới lầu, hơi thả lỏng tay ra định xuống xem tình hình, Ngụy Chi Chi nhân cơ hội giãy khỏi tay cậu chạy trốn, chẳng qua vừa chạy được hai ba bước đã bị nắm lại. Cô bé thấy không chạy được, dứt khoát quay đầu cười ha ha không dứt, tiếng cười lanh lảnh bén nhọn vang vọng khắp hành lang cùng tiếng phụ nữ kêu gào thảm thiết dưới lầu hòa lẫn vào nhau nghe cực kỳ quỷ dị, bé nói: "Anh muốn chơi với em sao?"
Trần Dương chỉ lặng lẳng nhìn thẳng Ngụy Chi Chi, ánh mắt điềm đạm không gợn sóng khiến cô bé dần dần không cười nữa. Cậu lên tiếng: "Chi Chi, một vừa hai phải."
Ngụy Chi Chi nghiêng đầu, dáng vẻ vốn hồn nhiên ngây thơ nhưng vì vết thương xanh tím đầy người, làn da xám đen và cơ thể lạnh như băng mà trở nên cực kỳ quỷ dị. Cô bé ngẩng đầu cho Trần Dương nhìn thấy vết hằn trên cổ: "Anh thấy được không? Bọn họ nói đây là nguyên nhân khiến em chết."
Gương mặt Trần Dương hơi thay đổi, cậu giơ tay chạm vào vết hằn trên cổ bé, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Cặp mắt ngây thơ vô tội của Ngụy Chi Chi đột nhiên đầy ý cười, ngay một giây sau, cô bé gian xảo nói: "Ha ha ha, em lừa anh. Anh thật dễ bị lừa, ai bảo anh không chơi với em." Bé xoay người chạy nhanh như chớp đến trước cửa phòng trẻ em, giơ ngón trỏ kéo mi mắt xuống, làm động tác cười nhạo: "Lêu lêu lêu, Trần Tiểu Dương thật ngốc."
Ngụy Chi Chi hi hi ha ha chạy vào phòng đóng cửa lại, tất cả âm thanh bị ngăn cản. Trên hành lang chỉ còn lại một mình Trần Dương, cả lầu 2 bỗng trở nên tĩnh mịch, không có lấy một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe được. Cậu tiến lên ba bốn bước, đột nhiên cảnh vật trước mắt cậu trở nên vặn vẹo.
Toàn bộ hành lang trở nên vặn vẹo, tất cả đồ đạc chấn động kịch liệt, giống như xảy ra động đất. Đồ trang trí cồng kềnh như đồng hồ quả lắc ở góc tường, các bức tranh và khung ảnh treo trên tường, đồ sứ, chậu hoa đồng loạt rơi lăn lóc dưới sàn, tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên liên tục. Hai bên hành lang như đang dần khép lại, hoa văn trên vách tường vặn vẹo thành hình xoáy nước, cuối cùng biến thành vô số hình người.
Những người này có vẻ ngoài giống hệt ác quỷ, chúng gào thét, giãy dụa. Hai bên tường dần khép lại như muốn tóm lấy Trần Dương, xé rách cánh tay cậu, kéo đứt hai chân cậu, bẻ gãy đầu cậu, ném xác cậu xuống đất bùn ẩm ướt, để núi đất vùi lấp thi cốt khiến cậu không thể thấy ánh mặt trời. Cuối cùng kéo linh hồn cậu xuống địa ngục, vĩnh viễn đau đớn kêu rên, ngày qua ngày, hình phạt không bao giờ kết thúc.
Trần Dương hoảng hốt trong nháy mắt, cậu nghe được ý này từ những tiếng động hỗn loạn bên tai. Từ chỗ cậu đứng cách đầu cầu thang một đoạn, không có khả năng thoát ra trước khi hai bên tường khép lại. Trần Dương sờ xâu đồng tiền trên cổ tay, đang muốn giật xuống biến thành kiếm đồng tiền thì cửa phòng trẻ em bật mở, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ nhưng lạnh lùng của Ngụy Chi Chi xuất hiện, cô bé hét lên chói tai.
Âm thanh vô cùng sắc bén, dù là Trần Dương cũng thấy lỗ tai đau đớn. Nhưng chính vì tiếng hét bén nhọn kéo dài này mà hành lang lập tức khôi phục bình thường. Cậu nhìn kỹ lại, hành lang khôi phục như ban đầu, cậu nhìn về phía phòng trẻ em, cửa phòng đóng chặt, không có Ngụy Chi Chi.
Dường như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cậu, nhưng cậu biết, đó không phải là ảo giác. Cậu đứng im một lúc rồi quay về phòng.
Buổi trưa, mọi người tập trung trong phòng Trần Dương bàn bạc. Mao Tiểu Lỵ vỗ vỗ ngực: "Mấy anh biết chuyện Hứa Duyệt bị té cầu thang gãy chân chưa?"
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Hứa Duyệt là ai?"
"Là vợ của Ngụy Kiệt. Cô ta luôn trốn trong phòng không ra ngoài, nghe nói vì trước kia gặp quỷ nên từ đó không dám ra khỏi phòng. Hôm qua vừa ra khỏi phòng thì bị té gãy chân, giống hệt Ngụy Kiệt, không biết có phải vì là hai vợ chồng không mà giống nhau như vậy." Mao Tiểu Lỵ trả lời.
Trần Dương hỏi: "Có dò hỏi được chuyện Hứa Duyệt gặp quỷ là sao không?"
"Đương nhiên là có. Em vừa nghe đã nghĩ có vấn đề nên sớm hỏi thăm." Mao Tiểu Lỵ đắc ý nói: "Ngụy Kiệt và Hứa Duyệt sống ở tầng 2. Ngụy Kiệt luôn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ngoài hành lang. Còn Hứa Duyệt, có một hôm cô ta nghe tiếng có người chạy tới chạy lui vào nửa đêm. Lúc đầu Hứa Duyệt tưởng là Ngụy Chi Chi không chịu ngủ, nửa đêm chạy loạn. Vì trước đây đúng là Ngụy Chi Chi từng không ngủ được, nửa đêm chạy loạn chọc ghẹo mọi người. Hứa Duyệt tức giận quát mắng một câu, tiếng động kia ngừng lại. Một lúc lâu sau lại vang lên khiến cô ta tức giận không thôi."
Hứa Duyệt khoác thêm áo ra mở cửa phòng, chỉ thấy hành lang không một bóng người, tiếng ồn ào huyên náo cũng dừng lại. Cô vừa đóng cửa, tiếng động lại vang lên. Cô xác định là Ngụy Chi Chi phá rối, tức giận mở cửa ra ngoài tìm xem cô bé trốn ở đâu phát ra tiếng động, cuối cùng tìm được đồ trang trí hình đồng hồ chính là nơi phát ra âm thanh.
Hứa Duyệt tức giận mở ra, không biết cô nhìn thấy thứ gì mà hét lên một tiếng đầy hoảng sợ. Sau đó dù là ai gặn hỏi, cô đều ngậm miệng không nói, đồng thời trốn trong phòng không gặp ai. Nếu như không phải Ngụy Kiệt bị thương thì có lẽ cô cũng không ra khỏi phòng.
Mao Tiểu Lỵ chống cằm nói tiếp: "Theo miêu tả thì em thấy Ngụy Chi Chi đúng là một đứa con nít quậy phá, mấy anh nói xem, nửa đêm không ngủ mà chạy nhảy la hét ngoài hành lang làm gì? Nếu là em thì cũng tức giận phải dạy dỗ con bé một trận. Nhưng nhìn Ngụy Quang Minh và Tề Nhân, một người thì trong mắt chỉ có các món đồ sưu tầm, một người thì chỉ lo nghĩ đến cảm giác và suy nghĩ của ông chồng, hai người không ai để ý đến con cái. Cha mặc kệ, mẹ không dạy, Ngụy Chi Chi cứ tiếp tục ngỗ nghịch như vậy."
"Lần đó Hứa Duyệt bị kinh sợ, lần này không biết vì lý do gì mà đồng ý chơi với "người" trong nhà, kết quả không bị "người" dù dọa mà bị Ngụy Chi Chi hù đến té gãy chân." Khấu Tuyên Linh lắc đầu, hiển nhiên cũng không thích Ngụy Chi Chi ngỗ nghịch: "Đã vậy còn không ai răn dạy Ngụy Chi Chi. Cô bé mới năm tuổi mà có thể nghĩ ra trò này, hóa trang thành thi thể trốn trong đồng hồ trang trí dọa người, nói thật, ai mà không bị dọa."
Trương Cầu Đạo cũng nói: "Ngụy Chi Chi đùa dai như thế mà Ngụy Quang Minh và Tề Nhân không tức giận sao?"
"Có tức giận chứ, nhưng Ngụy Quang Minh nhận được điện thoại, có người muốn xem bức tranh "Quái Đản", thế là ông ta mặc kệ Ngụy Chi Chi và vợ chồng con trai lớn. Còn Tề Nhân, em thấy cô ta giống như thở phào nhẹ nhõm." Mao Tiểu Lỵ trả lời.
Khấu Tuyên Linh nói tiếp: "Vợ chồng Ngụy Kiệt ở dưới lầu, có chết cũng không chịu lên lầu 2. Hứa Duyệt rất sợ hãi, được chích thuốc an thần nên ngủ rồi, không thể moi được tin tức có ích gì từ cô ta. Còn Ngụy Kiệt thì liên tục tức giận gào thét, nói trừ phi đuổi Ngụy Chi Chi, bằng không hắn sẽ không lên lầu 2. Bác sĩ Hách và trợ lý không tiện xen vào chuyện nhà người khác nên không nói gì. Ngụy Miên Miên vội lấy lòng Ngụy Quang Minh, hoàn toàn không quan tâm chuyện của anh trai em gái. Ngụy Hiểu Hiểu vẫn luôn im lặng, không một gợn sóng. Người nhà này vô cùng lạnh lùng, vợ chồng Ngụy Kiệt bị thương mà không ai thèm quan tâm, nghĩ mà sợ, ai cũng lo chuyện của bản thân."
Lục Tu Chi cầm tay hắn nói: "Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ."
Trương Cầu Đạo lạnh lùng chen ngang: "Ác quỷ đáng sợ hơn lòng người, vì lúc chúng còn sống đã có một trái tim đáng sợ hơn quỷ." Hắn liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh, sâu trong nội tâm hơi ghen tỵ. Một tên thẳng nam sắt thép, một lão già cổ hủ có thể yêu đương, mà hắn còn đang ở giai đoạn theo đuổi cũng bị cười nhạo.
Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh kinh ngạc nhìn Trương Cầu Đạo, sau đó đồng loạt quay qua nhìn Mao Tiểu Lỵ. Cô nàng chẳng hiểu ra sao: "Nhìn em làm gì?" Thế là hai người đầy đồng tình và an tủi nhìn Trương Cầu Đạo.
Trần Dương xoa dịu bầu không khí, khuyên nhủ Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi: "Làm người phải lương thiện."
Không phải trước đây Lục Tu Chi theo đuổi Khấu Tuyên Linh rất vất vả sao, khó khăn lắm mới bẻ cong được sắt thép? Hiện tại theo đuổi được rồi lại ác ý thương hại thiếu niên độc thân đáng thương?
Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo nghe vậy, liếc nhìn Trần Dương: "Cục trưởng Trần, anh là người không có tư cách nói lời này nhất."
Trần Dương xòe tay: "Tôi kết hôn rồi." Không phải là thanh niên độc thân, đối mặt với các kiểu show ân ái, cậu có thể thản nhiên mặt không thay đổi. Thế nên cậu không cần lương thiện, vì dù phong thủy luân chuyển thế nào cũng không ảnh hưởng đến cậu.
Mao Tiểu Lỵ ngắt lời: "Mấy anh đang nói gì vậy? Em không hiểu."
Trần Dương từ ái nói: "Chó độc thân nghe không hiểu đâu, sau này em sẽ hiểu."
Mao Tiểu Lỵ lập tức bị knock out, cô nằm nhoài ra ghế ôm đầu thất thần: "Em còn có danh sách mai mối dày đến một tấc, tất cả đều là đàn ông ưu tú. Không sao, em không ghen tỵ, không khổ sở."
Trương Cầu Đạo âm u nói: "Anh Trần, làm người phải lương thiện."
Trần Dương lẩm nhẩm hát, ai bảo bọn họ show ân ái trước mặt cậu? Không có việc gì cũng show, còn chưa chính thức ở bên nhau đã show cái gì?! Hửm! Ở bên nhau? Cậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên nhìn Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi: "Hai người tu thành chính quả rồi à?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Vừa mới chính thức quen nhau."
Lục Tu Chi bổ sung: "Lấy việc kết hôn là điều kiện tiên quyết." Lên xe trước mua vé bổ sung sau sợ là không được rồi, hắn không ngờ Khấu Tuyên Linh lại truyền thống như vậy. Có điều nghĩ lại cũng tốt, kết hôn rồi sẽ không dễ dàng ly hôn.
Mao Tiểu Lỵ vỗ tay bôm bốp: "Chúc mừng." Cô nàng dừng vài giây rồi khép hai tay làm động tác "bốp bốp bốp" vài cái, gật đầu hỏi: "Hửm?"
Khấu Tuyên Linh: "Hả?"
Lục Tu Chi lắc đầu: "Chưa."
Mao Tiểu Lỵ khinh miệt: "Chậm."
Trần Dương búng lên trán cô nàng một phát: "Đen tối."
Trương Cầu Đạo xoa cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng Mao Tiểu Lỵ như có điều suy nghĩ. Chê chậm? Vậy là thích tiết tấu nhanh. Ngoại trừ lực kéo dài, hắn nghĩ điều kiện bản thân coi như phù hợp tình huống. Lục Tu Chi thấy Mao Tiểu Lỵ chê như thế cũng suy ngẫm. Lúc này Khấu Tuyên Linh mới kịp phản ứng, cảm giác như hắn bị chê, chẳng lẽ do hắn quá bảo thủ? Thế là hắn cũng bắt đầu suy nghĩ.
Trần Dương bất đắc dĩ, vỗ vỗ tay kéo suy nghĩ của họ về chính sự: "Trở lại vấn đề chính đi. Tiểu Lỵ và Cầu Đạo, hai đứa không cần điều tra Ngụy Chi Chi, chú ý đến bức tranh là được. Còn lão Khấu, hai người nhìn xem có hiểu hoa văn trên tường không. Tôi phát hiện hoa văn này không phải chỉ trang trí bình thường, hẳn là bùa trấn tà. Nếu những hoa văn này có tác dụng trấn tà thì có thể hiểu rõ một vài việc."
"Thoạt nhìn người nhà họ Ngụy đều rất kỳ quái, em có cảm giác những chuyện quỷ dị trong nhà trưng bày không tránh khỏi liên quan đến họ." Mao Tiểu Lỵ nói.
"Anh biết họ cổ quái, nhưng chắc chắn họ sẽ không đơn giản nói cho chúng ta biết. Trong nhà trưng bày, ngoại trừ bác sĩ Hách và trợ lý cũng không có người giúp việc, không có cách nào biết được những chuyện khác. Thế nhưng điều kiện đầu tiên là bảo đảm an toàn tính mạng của họ, chúng ta phải điều tra rõ những việc xảy ra ở đây."
Thảo luận đến đây cũng tạm xong, đã phân công công việc, vì thế Trần Dương cho mọi người tan họp. Mọi người lục tục rời đi, Khấu Tuyên Linh ở lại nói với Trương Cầu Đạo: "Tôi có vài chuyện muốn nói với cục trưởng Trần."
Trương Cầu Đạo đứng dậy ra khỏi phòng, còn nhiệt tình giúp đóng cửa lại. Khóe miệng Khấu Tuyên Linh giật giật, chờ cánh cửa phòng đóng lại, dưới ánh mắt nghi vấn của Trần Dương, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Có phải cậu giấu chúng tôi chuyện gì không?"
"Sao anh lại nói vậy?"
"Nếu cậu không có chuyện gì giấu diếm thì đã trực tiếp phủ nhận mà không hỏi ngược lại. Trần Tiểu Dương, cậu còn biết gì nữa?"
"Lục Tu Chi nói gì à?"
"Sao cậu biết ảnh sẽ nói gì với tôi?" Thấy ánh mắt cười nhạo của Trần Dương, hắn không được tự nhiên nhích người, gõ bàn nói: "Suýt nữa bị cậu nói sang chuyện khác. Đúng là A Chi có nói với tôi một số chuyện của nhà trưng bày, bảo vệ chết vì lòng tham, ảnh cũng nói không nên nhúng tay vào chuyện của người nhà họ Ngụy. Cậu có biết tại sao không?"
Trần Dương trả lời: "Oan hồn lấy mạng, người ngoài tránh ra."
"Xem ra cậu biết. A Chi nói oan hồn này có lệnh bài đặc xá của Phong Đô, chúng ta không thể nhúng tay. Tôi chỉ biết vậy thôi, giờ cậu có thể nói chuyện cậu giấu diếm rồi đó."
Trần Dương che trán, kể lại chuyện xảy ra ở hành lang sáng nay cho Khấu Tuyên Linh. Hắn nghe xong, im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi biết rồi."
Sau khi Khấu Tuyên Linh rời đi, Trần Dương nhìn chằm chằm cơn mưa xối xả không ngừng ngoài cửa sổ, bầu trời âm u mang đến dự cảm bất thường. Cậu nặng nề thở dài, lẩm bẩm nói: "Làm nhiều việc ác, báo ứng xác đáng."
Xế chiều, mọi người vẫn còn đang ngủ trưa. Dưới thời tiết âm u nặng nề, không có internet và tín hiệu, chỉ có thể ngủ để vượt qua một ngày dài. Thế nhưng dưới lầu bỗng vang lên một tiếng hét chói tai, phá vỡ sự im lặng tịch mịch trong nhà trưng bày. Trần Dương là người mở mắt đầu tiên, cậu và Trương Cầu Đạo liếc mắt nhìn nhau, khoác thêm áo rồi ra khỏi phòng. Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi ở phòng đối diện cũng đi ra, bốn người cùng xuống lầu.
Đến đầu cầu thang, Trần Dương liếc nhìn phòng trẻ em, cửa phòng đóng kín. Cậu dời tầm mắt, vội vàng đi xuống cầu thang. Cửa chính dưới lầu mở rộng, sấm sét bên ngoài vang dội, cuồng phòng thổi mưa gió vào nhà xối xả. Ngụy Hiểu Hiểu đưa lưng về phía bọn họ, ngã ngồi ngay cửa hét thất thanh. Ngay trước mặt cô là thi thể của bác sĩ Hách, ông bị trói tay chân treo trên cửa, cần cổ bị gãy, ngũ quan vặn vẹo đáng sợ.
Mao Tiểu Lỵ đỡ Ngụy Hiểu Hiểu qua một bên an ủi, cô vẫn chưa hết kinh hoàng nhưng không còn hét lớn nữa, chẳng qua gương mặt vẫn trắng bệch như trước. Ngụy Quang Minh, Ngụy Miên Miên và Phùng Bình nghe tiếng la chạy ra, trông thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc không thôi. Ngụy Miên Miên lộ vẻ sợ hãi, Phùng Bình thì ngạc nhiên không kịp phản ứng, sau đó cũng hoảng sợ.
Trần Dương đến gần nhìn dây thừng treo bác sĩ Hách, dây thừng đã rất cũ. Cậu lên tiếng: "Oan hồn lấy mạng."
Mọi người đỡ thi thể bác sĩ xuống, đặt ở giữa đại sảnh. Trợ lý của bác sĩ muốn báo cảnh sát nhưng bị Ngụy Quang Minh ngăn cản.
"Nếu là oan hồn lấy mạng thì đó là trừng phạt đúng tội. Báo cảnh sát để họ đến điều tra à? Mấy món đồ sưu tầm của tôi có giá trị không nhỏ, nhiều người ra vào, lỡ như mất một món thì sao? Đồ trang trí bên ngoài thì không sao, nhưng nếu như các món sưu tầm trưng ở lầu 3 trở lên bị mất thì sao? Tìm ai bồi thường? Không thể báo cảnh sát."
Đương nhiên trợ lý không đồng ý, bác sĩ Hách vô tội bị giết, không báo cảnh sát, đến lúc đó có miệng cũng không thanh minh được. Vậy nên hắn kiên quyết phải báo cảnh sát, thế nhưng không có tín hiệu, không cách nào gọi điện. Vì vậy trợ lý lái xe rời đi, Phùng Bình thấy thế cũng chạy theo sau, vừa chạy vừa hô: "Oan hồn lấy mạng tới rồi, còn không chạy là bị ngu. Nhà đã âm u đáng sợ còn cất tử thi, da người, bức tranh kinh dị, ai thích thì cứ ở, tôi không dám. Mấy người không muốn chết thì cũng nhanh rời đi đi."
"Phùng Bình!" Ngụy Miên Miên gọi Phùng Bình, thế nhưng đối phương vẫn đi về phía gara. Cô ngượng ngùng cười cười, nói với Ngụy Quang Minh: "Cha xem, con, Phùng Bình hắn... Con phải đi xem sao, cha biết tính cách của hắn rồi đó, không có con là nóng nảy bộp chộp. Con đi trước..."
Hai mắt Ngụy Quang Minh lạnh lùng: "Đi đi."
Ngụy Miên Miên vội nói mấy câu cho có lệ rồi rời đi, trông rất vội vàng hấp tấp. Thế nên cô không nghe thấy Ngụy Quang Minh nhỏ giọng châm biếm: "Đi được hẵng nói."
Ông quay qua hỏi Trần Dương: "Trần thiên sư, oan hồn giết bác sĩ Hách có giận chó đánh mèo lên chúng ta không?"
"Nếu như không liên quan thì không sao."
Ngụy Quang Minh lại hỏi Ngụy Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, lúc con mở cửa thấy cái gì?"
Gương mặt Ngụy Hiểu Hiểu tái nhợt, ánh mắt vẫn còn sợ hãi: "Con thấy có một bóng trắng lướt ngang cửa sổ, con nghĩ là bên ngoài có người bèn ra mở cửa. Nào ngờ, không ngờ lại là thi thể của bác sĩ Hách. Con, con sợ quá..."
"Con có nhận ra bóng trắng đó không?"
"Con không thấy rõ."
Ngụy Quang Minh không vui nhưng cũng không quở trách Ngụy Hiểu Hiểu, chỉ nói: "Chẳng lẽ là bóng trắng mà bác sĩ Hách đã thấy trước đó? Trần thiên sư, không phải cậu nói đó là cô hồn dã quỷ trong núi sao?"
Trần Dương trả lời: "Ngụy tiên sinh, chuyện bóng trắng là bác sĩ Hách thuật lại, một khi mọi người có gì giấu diếm hoặc không thấy rõ ràng thì tôi không thể xác định mục đích của ma quỷ. Huống chi, lệ quỷ lấy mạng người rất hiếm, đa số là cô hồn dã quỷ. Ngụy tiên sinh, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Dù là quỷ đang tìm kiếm thế thân, dưới tình huống bình thường cũng không thể tiến vào nhà có người ở, trừ phi bác sĩ Hách bị quỷ mê hoặc. Mà người bị quỷ mê hoặc, đa số là do chột dạ hoặc thấy sắc nảy lòng tà."
Ngụy Quang Minh bị nghẹn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng lúc lệ quỷ giết người, mấy người cũng không phát hiện sao?"
Trần Dương nói đầy hàm xúc: "Tôi nghĩ Ngụy tiên sinh chắc chắn không biết nhà trưng bày này đầy quỷ khí."
Cậu vừa nói xong, Tề Nhân bên cạnh Ngụy Quang Minh sởn gai óc cả người, Ngụy Hiểu Hiểu cũng bắt đầu không khống chế được run rẩy. Gương mặt Ngụy Quang Minh tái xanh, có vẻ không chịu nổi câu này.
Nửa giờ sau, Phùng Bình, Ngụy Miên Miên và trợ lý của bác sĩ Hách ướt như chuột lột, vô cùng chật vật quay lại. Hai mắt Phùng Bình đầy tuyệt vọng: "Chúng tôi không đi được."
__________
Bạn Đạo tưởng 2 thụ bàn chuyện đen tối hay sao mà đóng cửa giúp vậy. Mấy cp phụ đều có pn riêng hết nha.
Trần Dương chỉ lặng lẳng nhìn thẳng Ngụy Chi Chi, ánh mắt điềm đạm không gợn sóng khiến cô bé dần dần không cười nữa. Cậu lên tiếng: "Chi Chi, một vừa hai phải."
Ngụy Chi Chi nghiêng đầu, dáng vẻ vốn hồn nhiên ngây thơ nhưng vì vết thương xanh tím đầy người, làn da xám đen và cơ thể lạnh như băng mà trở nên cực kỳ quỷ dị. Cô bé ngẩng đầu cho Trần Dương nhìn thấy vết hằn trên cổ: "Anh thấy được không? Bọn họ nói đây là nguyên nhân khiến em chết."
Gương mặt Trần Dương hơi thay đổi, cậu giơ tay chạm vào vết hằn trên cổ bé, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Cặp mắt ngây thơ vô tội của Ngụy Chi Chi đột nhiên đầy ý cười, ngay một giây sau, cô bé gian xảo nói: "Ha ha ha, em lừa anh. Anh thật dễ bị lừa, ai bảo anh không chơi với em." Bé xoay người chạy nhanh như chớp đến trước cửa phòng trẻ em, giơ ngón trỏ kéo mi mắt xuống, làm động tác cười nhạo: "Lêu lêu lêu, Trần Tiểu Dương thật ngốc."
Ngụy Chi Chi hi hi ha ha chạy vào phòng đóng cửa lại, tất cả âm thanh bị ngăn cản. Trên hành lang chỉ còn lại một mình Trần Dương, cả lầu 2 bỗng trở nên tĩnh mịch, không có lấy một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe được. Cậu tiến lên ba bốn bước, đột nhiên cảnh vật trước mắt cậu trở nên vặn vẹo.
Toàn bộ hành lang trở nên vặn vẹo, tất cả đồ đạc chấn động kịch liệt, giống như xảy ra động đất. Đồ trang trí cồng kềnh như đồng hồ quả lắc ở góc tường, các bức tranh và khung ảnh treo trên tường, đồ sứ, chậu hoa đồng loạt rơi lăn lóc dưới sàn, tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên liên tục. Hai bên hành lang như đang dần khép lại, hoa văn trên vách tường vặn vẹo thành hình xoáy nước, cuối cùng biến thành vô số hình người.
Những người này có vẻ ngoài giống hệt ác quỷ, chúng gào thét, giãy dụa. Hai bên tường dần khép lại như muốn tóm lấy Trần Dương, xé rách cánh tay cậu, kéo đứt hai chân cậu, bẻ gãy đầu cậu, ném xác cậu xuống đất bùn ẩm ướt, để núi đất vùi lấp thi cốt khiến cậu không thể thấy ánh mặt trời. Cuối cùng kéo linh hồn cậu xuống địa ngục, vĩnh viễn đau đớn kêu rên, ngày qua ngày, hình phạt không bao giờ kết thúc.
Trần Dương hoảng hốt trong nháy mắt, cậu nghe được ý này từ những tiếng động hỗn loạn bên tai. Từ chỗ cậu đứng cách đầu cầu thang một đoạn, không có khả năng thoát ra trước khi hai bên tường khép lại. Trần Dương sờ xâu đồng tiền trên cổ tay, đang muốn giật xuống biến thành kiếm đồng tiền thì cửa phòng trẻ em bật mở, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ nhưng lạnh lùng của Ngụy Chi Chi xuất hiện, cô bé hét lên chói tai.
Âm thanh vô cùng sắc bén, dù là Trần Dương cũng thấy lỗ tai đau đớn. Nhưng chính vì tiếng hét bén nhọn kéo dài này mà hành lang lập tức khôi phục bình thường. Cậu nhìn kỹ lại, hành lang khôi phục như ban đầu, cậu nhìn về phía phòng trẻ em, cửa phòng đóng chặt, không có Ngụy Chi Chi.
Dường như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cậu, nhưng cậu biết, đó không phải là ảo giác. Cậu đứng im một lúc rồi quay về phòng.
Buổi trưa, mọi người tập trung trong phòng Trần Dương bàn bạc. Mao Tiểu Lỵ vỗ vỗ ngực: "Mấy anh biết chuyện Hứa Duyệt bị té cầu thang gãy chân chưa?"
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Hứa Duyệt là ai?"
"Là vợ của Ngụy Kiệt. Cô ta luôn trốn trong phòng không ra ngoài, nghe nói vì trước kia gặp quỷ nên từ đó không dám ra khỏi phòng. Hôm qua vừa ra khỏi phòng thì bị té gãy chân, giống hệt Ngụy Kiệt, không biết có phải vì là hai vợ chồng không mà giống nhau như vậy." Mao Tiểu Lỵ trả lời.
Trần Dương hỏi: "Có dò hỏi được chuyện Hứa Duyệt gặp quỷ là sao không?"
"Đương nhiên là có. Em vừa nghe đã nghĩ có vấn đề nên sớm hỏi thăm." Mao Tiểu Lỵ đắc ý nói: "Ngụy Kiệt và Hứa Duyệt sống ở tầng 2. Ngụy Kiệt luôn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo ngoài hành lang. Còn Hứa Duyệt, có một hôm cô ta nghe tiếng có người chạy tới chạy lui vào nửa đêm. Lúc đầu Hứa Duyệt tưởng là Ngụy Chi Chi không chịu ngủ, nửa đêm chạy loạn. Vì trước đây đúng là Ngụy Chi Chi từng không ngủ được, nửa đêm chạy loạn chọc ghẹo mọi người. Hứa Duyệt tức giận quát mắng một câu, tiếng động kia ngừng lại. Một lúc lâu sau lại vang lên khiến cô ta tức giận không thôi."
Hứa Duyệt khoác thêm áo ra mở cửa phòng, chỉ thấy hành lang không một bóng người, tiếng ồn ào huyên náo cũng dừng lại. Cô vừa đóng cửa, tiếng động lại vang lên. Cô xác định là Ngụy Chi Chi phá rối, tức giận mở cửa ra ngoài tìm xem cô bé trốn ở đâu phát ra tiếng động, cuối cùng tìm được đồ trang trí hình đồng hồ chính là nơi phát ra âm thanh.
Hứa Duyệt tức giận mở ra, không biết cô nhìn thấy thứ gì mà hét lên một tiếng đầy hoảng sợ. Sau đó dù là ai gặn hỏi, cô đều ngậm miệng không nói, đồng thời trốn trong phòng không gặp ai. Nếu như không phải Ngụy Kiệt bị thương thì có lẽ cô cũng không ra khỏi phòng.
Mao Tiểu Lỵ chống cằm nói tiếp: "Theo miêu tả thì em thấy Ngụy Chi Chi đúng là một đứa con nít quậy phá, mấy anh nói xem, nửa đêm không ngủ mà chạy nhảy la hét ngoài hành lang làm gì? Nếu là em thì cũng tức giận phải dạy dỗ con bé một trận. Nhưng nhìn Ngụy Quang Minh và Tề Nhân, một người thì trong mắt chỉ có các món đồ sưu tầm, một người thì chỉ lo nghĩ đến cảm giác và suy nghĩ của ông chồng, hai người không ai để ý đến con cái. Cha mặc kệ, mẹ không dạy, Ngụy Chi Chi cứ tiếp tục ngỗ nghịch như vậy."
"Lần đó Hứa Duyệt bị kinh sợ, lần này không biết vì lý do gì mà đồng ý chơi với "người" trong nhà, kết quả không bị "người" dù dọa mà bị Ngụy Chi Chi hù đến té gãy chân." Khấu Tuyên Linh lắc đầu, hiển nhiên cũng không thích Ngụy Chi Chi ngỗ nghịch: "Đã vậy còn không ai răn dạy Ngụy Chi Chi. Cô bé mới năm tuổi mà có thể nghĩ ra trò này, hóa trang thành thi thể trốn trong đồng hồ trang trí dọa người, nói thật, ai mà không bị dọa."
Trương Cầu Đạo cũng nói: "Ngụy Chi Chi đùa dai như thế mà Ngụy Quang Minh và Tề Nhân không tức giận sao?"
"Có tức giận chứ, nhưng Ngụy Quang Minh nhận được điện thoại, có người muốn xem bức tranh "Quái Đản", thế là ông ta mặc kệ Ngụy Chi Chi và vợ chồng con trai lớn. Còn Tề Nhân, em thấy cô ta giống như thở phào nhẹ nhõm." Mao Tiểu Lỵ trả lời.
Khấu Tuyên Linh nói tiếp: "Vợ chồng Ngụy Kiệt ở dưới lầu, có chết cũng không chịu lên lầu 2. Hứa Duyệt rất sợ hãi, được chích thuốc an thần nên ngủ rồi, không thể moi được tin tức có ích gì từ cô ta. Còn Ngụy Kiệt thì liên tục tức giận gào thét, nói trừ phi đuổi Ngụy Chi Chi, bằng không hắn sẽ không lên lầu 2. Bác sĩ Hách và trợ lý không tiện xen vào chuyện nhà người khác nên không nói gì. Ngụy Miên Miên vội lấy lòng Ngụy Quang Minh, hoàn toàn không quan tâm chuyện của anh trai em gái. Ngụy Hiểu Hiểu vẫn luôn im lặng, không một gợn sóng. Người nhà này vô cùng lạnh lùng, vợ chồng Ngụy Kiệt bị thương mà không ai thèm quan tâm, nghĩ mà sợ, ai cũng lo chuyện của bản thân."
Lục Tu Chi cầm tay hắn nói: "Lòng người còn đáng sợ hơn quỷ."
Trương Cầu Đạo lạnh lùng chen ngang: "Ác quỷ đáng sợ hơn lòng người, vì lúc chúng còn sống đã có một trái tim đáng sợ hơn quỷ." Hắn liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh, sâu trong nội tâm hơi ghen tỵ. Một tên thẳng nam sắt thép, một lão già cổ hủ có thể yêu đương, mà hắn còn đang ở giai đoạn theo đuổi cũng bị cười nhạo.
Lục Tu Chi và Khấu Tuyên Linh kinh ngạc nhìn Trương Cầu Đạo, sau đó đồng loạt quay qua nhìn Mao Tiểu Lỵ. Cô nàng chẳng hiểu ra sao: "Nhìn em làm gì?" Thế là hai người đầy đồng tình và an tủi nhìn Trương Cầu Đạo.
Trần Dương xoa dịu bầu không khí, khuyên nhủ Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi: "Làm người phải lương thiện."
Không phải trước đây Lục Tu Chi theo đuổi Khấu Tuyên Linh rất vất vả sao, khó khăn lắm mới bẻ cong được sắt thép? Hiện tại theo đuổi được rồi lại ác ý thương hại thiếu niên độc thân đáng thương?
Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo nghe vậy, liếc nhìn Trần Dương: "Cục trưởng Trần, anh là người không có tư cách nói lời này nhất."
Trần Dương xòe tay: "Tôi kết hôn rồi." Không phải là thanh niên độc thân, đối mặt với các kiểu show ân ái, cậu có thể thản nhiên mặt không thay đổi. Thế nên cậu không cần lương thiện, vì dù phong thủy luân chuyển thế nào cũng không ảnh hưởng đến cậu.
Mao Tiểu Lỵ ngắt lời: "Mấy anh đang nói gì vậy? Em không hiểu."
Trần Dương từ ái nói: "Chó độc thân nghe không hiểu đâu, sau này em sẽ hiểu."
Mao Tiểu Lỵ lập tức bị knock out, cô nằm nhoài ra ghế ôm đầu thất thần: "Em còn có danh sách mai mối dày đến một tấc, tất cả đều là đàn ông ưu tú. Không sao, em không ghen tỵ, không khổ sở."
Trương Cầu Đạo âm u nói: "Anh Trần, làm người phải lương thiện."
Trần Dương lẩm nhẩm hát, ai bảo bọn họ show ân ái trước mặt cậu? Không có việc gì cũng show, còn chưa chính thức ở bên nhau đã show cái gì?! Hửm! Ở bên nhau? Cậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên nhìn Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi: "Hai người tu thành chính quả rồi à?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Vừa mới chính thức quen nhau."
Lục Tu Chi bổ sung: "Lấy việc kết hôn là điều kiện tiên quyết." Lên xe trước mua vé bổ sung sau sợ là không được rồi, hắn không ngờ Khấu Tuyên Linh lại truyền thống như vậy. Có điều nghĩ lại cũng tốt, kết hôn rồi sẽ không dễ dàng ly hôn.
Mao Tiểu Lỵ vỗ tay bôm bốp: "Chúc mừng." Cô nàng dừng vài giây rồi khép hai tay làm động tác "bốp bốp bốp" vài cái, gật đầu hỏi: "Hửm?"
Khấu Tuyên Linh: "Hả?"
Lục Tu Chi lắc đầu: "Chưa."
Mao Tiểu Lỵ khinh miệt: "Chậm."
Trần Dương búng lên trán cô nàng một phát: "Đen tối."
Trương Cầu Đạo xoa cằm, nhìn chằm chằm bóng lưng Mao Tiểu Lỵ như có điều suy nghĩ. Chê chậm? Vậy là thích tiết tấu nhanh. Ngoại trừ lực kéo dài, hắn nghĩ điều kiện bản thân coi như phù hợp tình huống. Lục Tu Chi thấy Mao Tiểu Lỵ chê như thế cũng suy ngẫm. Lúc này Khấu Tuyên Linh mới kịp phản ứng, cảm giác như hắn bị chê, chẳng lẽ do hắn quá bảo thủ? Thế là hắn cũng bắt đầu suy nghĩ.
Trần Dương bất đắc dĩ, vỗ vỗ tay kéo suy nghĩ của họ về chính sự: "Trở lại vấn đề chính đi. Tiểu Lỵ và Cầu Đạo, hai đứa không cần điều tra Ngụy Chi Chi, chú ý đến bức tranh là được. Còn lão Khấu, hai người nhìn xem có hiểu hoa văn trên tường không. Tôi phát hiện hoa văn này không phải chỉ trang trí bình thường, hẳn là bùa trấn tà. Nếu những hoa văn này có tác dụng trấn tà thì có thể hiểu rõ một vài việc."
"Thoạt nhìn người nhà họ Ngụy đều rất kỳ quái, em có cảm giác những chuyện quỷ dị trong nhà trưng bày không tránh khỏi liên quan đến họ." Mao Tiểu Lỵ nói.
"Anh biết họ cổ quái, nhưng chắc chắn họ sẽ không đơn giản nói cho chúng ta biết. Trong nhà trưng bày, ngoại trừ bác sĩ Hách và trợ lý cũng không có người giúp việc, không có cách nào biết được những chuyện khác. Thế nhưng điều kiện đầu tiên là bảo đảm an toàn tính mạng của họ, chúng ta phải điều tra rõ những việc xảy ra ở đây."
Thảo luận đến đây cũng tạm xong, đã phân công công việc, vì thế Trần Dương cho mọi người tan họp. Mọi người lục tục rời đi, Khấu Tuyên Linh ở lại nói với Trương Cầu Đạo: "Tôi có vài chuyện muốn nói với cục trưởng Trần."
Trương Cầu Đạo đứng dậy ra khỏi phòng, còn nhiệt tình giúp đóng cửa lại. Khóe miệng Khấu Tuyên Linh giật giật, chờ cánh cửa phòng đóng lại, dưới ánh mắt nghi vấn của Trần Dương, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc: "Có phải cậu giấu chúng tôi chuyện gì không?"
"Sao anh lại nói vậy?"
"Nếu cậu không có chuyện gì giấu diếm thì đã trực tiếp phủ nhận mà không hỏi ngược lại. Trần Tiểu Dương, cậu còn biết gì nữa?"
"Lục Tu Chi nói gì à?"
"Sao cậu biết ảnh sẽ nói gì với tôi?" Thấy ánh mắt cười nhạo của Trần Dương, hắn không được tự nhiên nhích người, gõ bàn nói: "Suýt nữa bị cậu nói sang chuyện khác. Đúng là A Chi có nói với tôi một số chuyện của nhà trưng bày, bảo vệ chết vì lòng tham, ảnh cũng nói không nên nhúng tay vào chuyện của người nhà họ Ngụy. Cậu có biết tại sao không?"
Trần Dương trả lời: "Oan hồn lấy mạng, người ngoài tránh ra."
"Xem ra cậu biết. A Chi nói oan hồn này có lệnh bài đặc xá của Phong Đô, chúng ta không thể nhúng tay. Tôi chỉ biết vậy thôi, giờ cậu có thể nói chuyện cậu giấu diếm rồi đó."
Trần Dương che trán, kể lại chuyện xảy ra ở hành lang sáng nay cho Khấu Tuyên Linh. Hắn nghe xong, im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi biết rồi."
Sau khi Khấu Tuyên Linh rời đi, Trần Dương nhìn chằm chằm cơn mưa xối xả không ngừng ngoài cửa sổ, bầu trời âm u mang đến dự cảm bất thường. Cậu nặng nề thở dài, lẩm bẩm nói: "Làm nhiều việc ác, báo ứng xác đáng."
Xế chiều, mọi người vẫn còn đang ngủ trưa. Dưới thời tiết âm u nặng nề, không có internet và tín hiệu, chỉ có thể ngủ để vượt qua một ngày dài. Thế nhưng dưới lầu bỗng vang lên một tiếng hét chói tai, phá vỡ sự im lặng tịch mịch trong nhà trưng bày. Trần Dương là người mở mắt đầu tiên, cậu và Trương Cầu Đạo liếc mắt nhìn nhau, khoác thêm áo rồi ra khỏi phòng. Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi ở phòng đối diện cũng đi ra, bốn người cùng xuống lầu.
Đến đầu cầu thang, Trần Dương liếc nhìn phòng trẻ em, cửa phòng đóng kín. Cậu dời tầm mắt, vội vàng đi xuống cầu thang. Cửa chính dưới lầu mở rộng, sấm sét bên ngoài vang dội, cuồng phòng thổi mưa gió vào nhà xối xả. Ngụy Hiểu Hiểu đưa lưng về phía bọn họ, ngã ngồi ngay cửa hét thất thanh. Ngay trước mặt cô là thi thể của bác sĩ Hách, ông bị trói tay chân treo trên cửa, cần cổ bị gãy, ngũ quan vặn vẹo đáng sợ.
Mao Tiểu Lỵ đỡ Ngụy Hiểu Hiểu qua một bên an ủi, cô vẫn chưa hết kinh hoàng nhưng không còn hét lớn nữa, chẳng qua gương mặt vẫn trắng bệch như trước. Ngụy Quang Minh, Ngụy Miên Miên và Phùng Bình nghe tiếng la chạy ra, trông thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc không thôi. Ngụy Miên Miên lộ vẻ sợ hãi, Phùng Bình thì ngạc nhiên không kịp phản ứng, sau đó cũng hoảng sợ.
Trần Dương đến gần nhìn dây thừng treo bác sĩ Hách, dây thừng đã rất cũ. Cậu lên tiếng: "Oan hồn lấy mạng."
Mọi người đỡ thi thể bác sĩ xuống, đặt ở giữa đại sảnh. Trợ lý của bác sĩ muốn báo cảnh sát nhưng bị Ngụy Quang Minh ngăn cản.
"Nếu là oan hồn lấy mạng thì đó là trừng phạt đúng tội. Báo cảnh sát để họ đến điều tra à? Mấy món đồ sưu tầm của tôi có giá trị không nhỏ, nhiều người ra vào, lỡ như mất một món thì sao? Đồ trang trí bên ngoài thì không sao, nhưng nếu như các món sưu tầm trưng ở lầu 3 trở lên bị mất thì sao? Tìm ai bồi thường? Không thể báo cảnh sát."
Đương nhiên trợ lý không đồng ý, bác sĩ Hách vô tội bị giết, không báo cảnh sát, đến lúc đó có miệng cũng không thanh minh được. Vậy nên hắn kiên quyết phải báo cảnh sát, thế nhưng không có tín hiệu, không cách nào gọi điện. Vì vậy trợ lý lái xe rời đi, Phùng Bình thấy thế cũng chạy theo sau, vừa chạy vừa hô: "Oan hồn lấy mạng tới rồi, còn không chạy là bị ngu. Nhà đã âm u đáng sợ còn cất tử thi, da người, bức tranh kinh dị, ai thích thì cứ ở, tôi không dám. Mấy người không muốn chết thì cũng nhanh rời đi đi."
"Phùng Bình!" Ngụy Miên Miên gọi Phùng Bình, thế nhưng đối phương vẫn đi về phía gara. Cô ngượng ngùng cười cười, nói với Ngụy Quang Minh: "Cha xem, con, Phùng Bình hắn... Con phải đi xem sao, cha biết tính cách của hắn rồi đó, không có con là nóng nảy bộp chộp. Con đi trước..."
Hai mắt Ngụy Quang Minh lạnh lùng: "Đi đi."
Ngụy Miên Miên vội nói mấy câu cho có lệ rồi rời đi, trông rất vội vàng hấp tấp. Thế nên cô không nghe thấy Ngụy Quang Minh nhỏ giọng châm biếm: "Đi được hẵng nói."
Ông quay qua hỏi Trần Dương: "Trần thiên sư, oan hồn giết bác sĩ Hách có giận chó đánh mèo lên chúng ta không?"
"Nếu như không liên quan thì không sao."
Ngụy Quang Minh lại hỏi Ngụy Hiểu Hiểu: "Hiểu Hiểu, lúc con mở cửa thấy cái gì?"
Gương mặt Ngụy Hiểu Hiểu tái nhợt, ánh mắt vẫn còn sợ hãi: "Con thấy có một bóng trắng lướt ngang cửa sổ, con nghĩ là bên ngoài có người bèn ra mở cửa. Nào ngờ, không ngờ lại là thi thể của bác sĩ Hách. Con, con sợ quá..."
"Con có nhận ra bóng trắng đó không?"
"Con không thấy rõ."
Ngụy Quang Minh không vui nhưng cũng không quở trách Ngụy Hiểu Hiểu, chỉ nói: "Chẳng lẽ là bóng trắng mà bác sĩ Hách đã thấy trước đó? Trần thiên sư, không phải cậu nói đó là cô hồn dã quỷ trong núi sao?"
Trần Dương trả lời: "Ngụy tiên sinh, chuyện bóng trắng là bác sĩ Hách thuật lại, một khi mọi người có gì giấu diếm hoặc không thấy rõ ràng thì tôi không thể xác định mục đích của ma quỷ. Huống chi, lệ quỷ lấy mạng người rất hiếm, đa số là cô hồn dã quỷ. Ngụy tiên sinh, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Dù là quỷ đang tìm kiếm thế thân, dưới tình huống bình thường cũng không thể tiến vào nhà có người ở, trừ phi bác sĩ Hách bị quỷ mê hoặc. Mà người bị quỷ mê hoặc, đa số là do chột dạ hoặc thấy sắc nảy lòng tà."
Ngụy Quang Minh bị nghẹn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng lúc lệ quỷ giết người, mấy người cũng không phát hiện sao?"
Trần Dương nói đầy hàm xúc: "Tôi nghĩ Ngụy tiên sinh chắc chắn không biết nhà trưng bày này đầy quỷ khí."
Cậu vừa nói xong, Tề Nhân bên cạnh Ngụy Quang Minh sởn gai óc cả người, Ngụy Hiểu Hiểu cũng bắt đầu không khống chế được run rẩy. Gương mặt Ngụy Quang Minh tái xanh, có vẻ không chịu nổi câu này.
Nửa giờ sau, Phùng Bình, Ngụy Miên Miên và trợ lý của bác sĩ Hách ướt như chuột lột, vô cùng chật vật quay lại. Hai mắt Phùng Bình đầy tuyệt vọng: "Chúng tôi không đi được."
__________
Bạn Đạo tưởng 2 thụ bàn chuyện đen tối hay sao mà đóng cửa giúp vậy. Mấy cp phụ đều có pn riêng hết nha.
/99
|