Ai khiến lòng vua lưu luyến? Thán nhân sinh, trải qua ly hợp, tuổi đã xế chiều
Trong trường sinh điện, Minh Nguyệt ngồi trước long sàng, hai mắt nhìn xuống, bàn tay trắng nõn gắt gao cầm khăn lụa, môi hồng hơi nhếch.
Ba ngày. Nàng hơi chuyển mắt nhìn nam tử nằm yên lặng trên giường, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế của hắn thì lòng lại cứng lại, nhắm mắt định đứng dậy rời đi. Nhưng góc áo bị hắn nắm lại khiến nàng bất đắc dĩ không thể bước đi
Mím môi, Minh Nguyệt cúi đầu, nhớ lại cảnh thái y đến thay thuốc hôm qua. Khi đó nàng vừa định đứng dậy tránh đi thì không ngờ hắn ngủ say suốt một ngày lại đột nhiên giật giật rồi vô cùng phiền phức khiến thái y không thể thay thuốc. Cuối cùng, hắn đột nhiên cầm chặt tay áo nàng, khi nàng kinh hãi không biết nên làm gì thì lại an tĩnh ngủ say. Mà nàng, khi vừa kéo tay áo ra thì Tiêu Đồng bên cạnh lại nhắc nhở nàng, hắn là phu quân của nàng.
Phu quân. . . Nghĩ tới hai chữ này, thần sắc Minh Nguyệt có chút hoảng hốt, trí nhớ của nàng trống rỗng, thậm chí tên nàng cũng không nhớ. Càng cảm thấy xa lạ với chốn này. Mà nam tử này lại là… một hoàng đế.
- Tiểu thư, Hoàng Thượng cần đổi thuốc
Một tiếng nói vang lên khiến Minh Nguyệt hoàn hồn, nâng mày nhìn Tiêu Đồng không biết xuất hiện từ khia nào. Sắc mặt nàng hơi ửng hồng rồi gật gật đầu nói:
- Được
Nói xong, muốn tránh ra nhưng vừa bước đi thì lại phát hiện xiêm y mình bị nam tử trên giường kia túm chặt.
Nhíu đôi mày thanh tú, bàn tay trắng nõn hơi khẩn trương nắm lại, sau đó đi về phía giường, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Đổi đi.
Tiêu Đồng nhìn thần sắc Minh Nguyệt có chút cảnh giác, trong lòng sinh ra sự chua xót. Nàng chớp hạ mi, cầm thuốc và băng vải đặt ở mép giường, cúi đầu nhẹ nói:
- Tiểu thư, hôm nay là 18 tháng chạp, Hiền phi xuất gia nên thái y trong cung đều bị điều ra ngoài cung, mà thương thế của Hoàng thượng lại không thể để cho người khác biết, cho nên. . . Hôm nay phiền tiểu thư giúp nô tỳ một chút.
Giúp. . . Minh Nguyệt nhướng mi hơi khó hiểu nhìn Tiêu Đồng, rồi không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu nói:
- Ta… ta không biết.
Tiêu Đồng khẽ cắn môi dưới, mâu quang lưu chuyển, rồi sau đó cười yếu ớt trêu ghẹo nói:
- Tiểu thư nếu không chịu thay thuốc cho Hoàng thượng thì để nô tỳ đi tìm các vị nương nương khác đến. tiểu thư, trong hậu cung của Hoàng thượng có rất nhiều các vị nương nương.
Nói xong, chăm chú nhìn sự biến hóa của Minh Nguyệt, nhưng thấy Minh Nguyệt đầu tiên hơi ngẩn ra rồi lại bình tĩnh, thản nhiên nói một câu:
- Cũng được, vậy… ta tránh đi
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng không dám tin kêu lên, rồi sau đó đi lên phía trước nhìn đôi mắt Minh Nguyệt chỉ có sự cảnh giác và bất lực, nàng trầm giọng nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng là phu quân của người. Chẳng lẽ người không quan tâm chút nào tới hắn sao? Hơn nữa…hơn nữa vết thương này là vì người.
- Ta không cố ý.
Minh Nguyệt đột nhiên phản bác, thần sắc có hơi kích động, nhưng càng nhiều lại là muốn trốn tránh, nàng run run nói:
- Ta không nhớ gì hết, nhưng là… phu quân của ta sao có thể là đế vương? Ta…ta sẽ không thích một nam nhân có nhiều nữ nhân vây quanh, cho nên…
Lời còn chưa dứt, Minh Nguyệt đột nhiên ngừng bặt vì nàng cảm giác được ống tay áo của mình bị giật mạnh.
Tim đập nhanh, Minh Nguyệt có chút kích động quay đầu lại kinh ngạc phát hiện Ngự Hạo Hiên mở to mắt nhìn nàng, đôi mắt lạnh băng khiến nàng lùi về phía sau vài bước. Nhưng tay áo nàng lại bị nắm lại càng chặt khiến nàng hơi lảo đảo rồi bị hắn kéo lên. Sau đó, cổ tay nàng bị đôi tay ấm áp của hắn nắm chặt.
Tiêu Đồng cũng sửng sốt một chút, nhưng nhìn đến mâu quang của Ngự Hạo Hiên hơi tức giận kia thì vội cúi đầu, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
- Ngươi.
Minh Nguyệt nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, sắc mặt hơi mất tự nhiên ửng đỏ, rồi sau đó nhẹ gỡ ra. Không ngờ hắn lại càng nắm chặt hơn, thậm chí khiến nàng thấy đau đớn. Nhíu mày, Minh Nguyệt cúi đầu, cắn răng, thấp giọng nói:
- Ta. . . Ngươi buông ra…
- Chán ghét trẫm như vậy
Thanh âm khàn khàn suy yếu khiến Ngự Hạo Hiên trong thật yếu ớt nhưng sức lực trên tay hắn lại cực kỳ lớn như sợ nàng trốn thoát mà dùng hết sức lực nắm giữ lấy.
Minh Nguyệt ăn đau nhíu mày, muốn rút tay lại nhưng nàng vừa động thì Ngự Hạo Hiên lại nắm chắc lấy. Mím môi, Minh Nguyệt có chút buồn bực nhìn đôi mắt thâm u mà như bị tổn thương kia, nàng sợ hãi chớp mi, lúc sau mới thở dốc nói:
- Ta. . . Hoàng Thượng, nô tì hơi đau
- Trẫm. . . Là phu quân của nàng
Ngự Hạo Hiên nắm tay nàng chặt hơn, mang theo mấy phần bá đạo nói, thanh âm khàn khàn khiến người ta đau lòng. Sau đó, hắn đan tay vào tay nàng, kéo đến khẽ hôn, nhìn dung nhan bất an của nàng, trầm thấp nói:
- Minh Nguyệt, đừng làm trẫm đau nữa.
Đừng để hắn cảm thụ cảm giác sống không bằng chết này.
Tay run lên, Minh Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu nhìn bàn tay Ngự Hạo Hiên nắm chặt tay mình. Trong lòng không hiểu sao thấy chua xót, đột nhiên thấy rất đau lòng với nam tử này. Nhưng cảm giác đau lòng này lại pha cả sự kháng cự khiến lòng nàng đầy sự bất an, như rơi vào mê cung, bất luận đi như thế nào cũng đều là sai
Nhắm mắt, trong đầu vô cùng hỗn loạn, giống như tất thảy đều là một cơn ác mộng, giống như mình không thuộc về thời đại này, nhưng… Vì sao nỗi đau này lại chân thật như thế.
- Trẫm chịu đủ rồi. . . Nàng giết trẫm đi, trẫm không muốn cứ đau đớn thế này mãi
Cảnh tượng ngày ấy đột nhiên lại hiện lên trước mắt, lòng Minh Nguyệt run lên, theo phản xạ rút tay về nhưng trong phút chốc, bả vai nàng lại bị hắn nắm lấy. Chỉ nghe Ngự Hạo Hiên thở dốc, khàn khàn nói:
- Đừng… Minh Nguyệt, đừng đi.
Đừng đi. . . Minh Nguyệt hoàn hồn, lại kinh ngạc phát hiện ngực trái Ngự Hạo Hiên lại tràn đầy máu tươi. Nhất thời nàng hoảng hốt, có lẽ, màu máu kia quá mức chói mắt, quá mức yêu dã khiến mắt Minh Nguyệt cay cay, nước mắt tràn ra, kích động nói:
- Máu…ta… nô tỳ giúp người thay thuốc.
Nói xong, nàng run run tìm thuốc và băng vải nhưng lại lúng túng không biết nên làm thế nào.
Tiếng kêu của Minh Nguyệt khiến Tiêu Đồng bên ngoài kích động, vội vã chạy vào. Nàng muốn đổi thuốc cho đế vương nhưng bước chân của nàng lại bị thanh âm khàn khàn mà lạnh lùng của đế vương cắt đứt:
- Đi ra ngoài
Bước chân Tiêu Đồng bị kìm lại, nàng hơi kinh ngạc nhìn Hoàng thượng ôm chặt Minh Nguyệt, muốn nói gì thì đế vương ại nhắm mắt, lạnh như băng nói:
- Trẫm muốn Minh Nguyệt của trẫm thay thuốc cho trẫm.
Nói xong, hắn nhìn Minh Nguyệt đang trợn tròn mắt, khàn khàn nói:
- Minh Nguyệt, trẫm đau. . . Giúp trẫm thay thuốc.
Minh Nguyệt trợn to hai mắt nhìn đế vương, chần chừ lắc đầu, muốn quay lại gọi Tiêu Đồng nhưng Ngự Hạo Hiên lại đột nhiên ôm chặt eo nàng, trầm thấp nói:
- Minh Nguyệt, trẫm chỉ cần nàng.
Sắc mặt Tiêu Đồng hơi tái nhợt, trong lòng nàng đau đớn nhưng vẫn mỉm cười nhìn bóng Minh Nguyệt cứng đờ, ôn nhu nói:
- Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ cáo lui
Rồi sau đó xoay người, nén nước mắt đi ra đại điện, nhưng khi đóng cửa lại thì nước mắt tuôn rơi.
Nàng nên vui vẻ. Tiêu Đồng bưng miệng tự nhủ mình, nhưng vừa rời khỏi tẩm điện thì nước mắt không ngăn được mà rơi xuống,sau đó chỉ có thẻ bất lực dựa vào cột đá mà khóc nức nở.
- Tiểu chu
Tần công công nhìn thân ảnh kiều nhỏ của Tiêu Đồng, vội lo lắng chạy tới, nhưng khì nhìn đến Tiêu Đồng đang khóc thì thở dài một tiếng, hiểu rõ nói:
- Tiểu chủ, tấm lòng của Hoàng thượng đối với chiêu dung nương nương, ngươi cũng thấy đấy, từ xưa đế vương đã là bạc tình, nhưng là….. nếu thâm tình, lại nếu chỉ là dân chúng tầm thường. Tiểu chủ vẫn nên quên đi là hơn.
Tần công công nhìn Tiêu Đồng khóc không khỏi nhớ lại nửa năm trước. Có lẽ Đức phi vốn là tình kiếp của Hoàng thượng, cho nên Hoàng Thượng mới có thể trúng độc quá sâu như vậy. Nhưng hắn lại không hề biết, tình độc này đã thấu đến tận xương, dù nhìn thấy người có chút liên hệ với Đức phi cũng khiến Hoàng thượng hãm sâu trong đau khổ.
Hoàng Thượng vẫn rất tin Đức phi đã chết sẽ trở về cho nên hoàng thượng vẫn chờ đợi, nhưng bây giờ nhớ lại, ngay cả Tần công công cũng cảm thấy hoảng hốt. Bởi vì hắn nhìn Hoàng thượng một năm rồi lại một năm chờ đợi, hắn đã hiểu được, thật ra chờ đợi không đáng sợ mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đến bao giờ….
Đêm đó, Tiêu Đồng xuất hiện, như là vạch trần vết sẹo trong lòng Hoàng thượng khiến mọi người trở tay không kịp. Tiêu Đồng tức giận chỉ vào đế vương, nói đế vương hại chết Đức phi. Một chữ “chết” kia dường như đạp nát sự hy vọng và kiên trì của đế vương. Nhưng khi mọi người sững sờ đứng đó, Hoàng thượng đột nhiên cười lạnh, hạ chỉ đem Tiêu Đồng ghi tên vào sách chiêu tẩm, phong làm ngự nữ.
Lúc ấy, tất cả mọi người kinh hãi không biết nên phản ứng ra sao, mà Tần công công cũng nghĩ đến Tiêu Đồng từ nay sẽ thay Đức phi đã qua hầu hạ đế vương. Nhưng sau đó lại nghe đế vương trong trẻo mà lạnh lùng vô tình nói:
- Đem Tiêu Đồng vào thiên lao, trẫm…. muốn khi Minh Nguyệt trở về, nàng vẫn sẽ hầu hạ Minh Nguyệt.
Khi đó, Tần công công mới tỉnh ngộ, thì ra đế vương sắc phong Tiêu Đồng là chỉ vì chỉ khi thành nữ nhân của đế vương thì cả đời cũng không trốn thoát khỏi hoàng cung này. Mà Tiêu Đồng là cung nữ Đức phi thích nhất, vì Đức phi thích nên Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn lưu nàng lại để chờ Đức phi, người có khả năng vĩnh viễn không trở về.
Thở dài một tiếng, Tần công công lắc lắc đầu, nhìn ánh nến lay động trong tẩm điện cùng với hai bóng hình in lên cửa, trong lòng cũng chua xót. Chữ tình không biết là vì sao mà không phải nàng thì không thể, chữ tình…. Quả thật khiến người bị thương quá sâu…
Trong trường sinh điện, Minh Nguyệt ngồi trước long sàng, hai mắt nhìn xuống, bàn tay trắng nõn gắt gao cầm khăn lụa, môi hồng hơi nhếch.
Ba ngày. Nàng hơi chuyển mắt nhìn nam tử nằm yên lặng trên giường, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế của hắn thì lòng lại cứng lại, nhắm mắt định đứng dậy rời đi. Nhưng góc áo bị hắn nắm lại khiến nàng bất đắc dĩ không thể bước đi
Mím môi, Minh Nguyệt cúi đầu, nhớ lại cảnh thái y đến thay thuốc hôm qua. Khi đó nàng vừa định đứng dậy tránh đi thì không ngờ hắn ngủ say suốt một ngày lại đột nhiên giật giật rồi vô cùng phiền phức khiến thái y không thể thay thuốc. Cuối cùng, hắn đột nhiên cầm chặt tay áo nàng, khi nàng kinh hãi không biết nên làm gì thì lại an tĩnh ngủ say. Mà nàng, khi vừa kéo tay áo ra thì Tiêu Đồng bên cạnh lại nhắc nhở nàng, hắn là phu quân của nàng.
Phu quân. . . Nghĩ tới hai chữ này, thần sắc Minh Nguyệt có chút hoảng hốt, trí nhớ của nàng trống rỗng, thậm chí tên nàng cũng không nhớ. Càng cảm thấy xa lạ với chốn này. Mà nam tử này lại là… một hoàng đế.
- Tiểu thư, Hoàng Thượng cần đổi thuốc
Một tiếng nói vang lên khiến Minh Nguyệt hoàn hồn, nâng mày nhìn Tiêu Đồng không biết xuất hiện từ khia nào. Sắc mặt nàng hơi ửng hồng rồi gật gật đầu nói:
- Được
Nói xong, muốn tránh ra nhưng vừa bước đi thì lại phát hiện xiêm y mình bị nam tử trên giường kia túm chặt.
Nhíu đôi mày thanh tú, bàn tay trắng nõn hơi khẩn trương nắm lại, sau đó đi về phía giường, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Đổi đi.
Tiêu Đồng nhìn thần sắc Minh Nguyệt có chút cảnh giác, trong lòng sinh ra sự chua xót. Nàng chớp hạ mi, cầm thuốc và băng vải đặt ở mép giường, cúi đầu nhẹ nói:
- Tiểu thư, hôm nay là 18 tháng chạp, Hiền phi xuất gia nên thái y trong cung đều bị điều ra ngoài cung, mà thương thế của Hoàng thượng lại không thể để cho người khác biết, cho nên. . . Hôm nay phiền tiểu thư giúp nô tỳ một chút.
Giúp. . . Minh Nguyệt nhướng mi hơi khó hiểu nhìn Tiêu Đồng, rồi không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu nói:
- Ta… ta không biết.
Tiêu Đồng khẽ cắn môi dưới, mâu quang lưu chuyển, rồi sau đó cười yếu ớt trêu ghẹo nói:
- Tiểu thư nếu không chịu thay thuốc cho Hoàng thượng thì để nô tỳ đi tìm các vị nương nương khác đến. tiểu thư, trong hậu cung của Hoàng thượng có rất nhiều các vị nương nương.
Nói xong, chăm chú nhìn sự biến hóa của Minh Nguyệt, nhưng thấy Minh Nguyệt đầu tiên hơi ngẩn ra rồi lại bình tĩnh, thản nhiên nói một câu:
- Cũng được, vậy… ta tránh đi
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng không dám tin kêu lên, rồi sau đó đi lên phía trước nhìn đôi mắt Minh Nguyệt chỉ có sự cảnh giác và bất lực, nàng trầm giọng nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng là phu quân của người. Chẳng lẽ người không quan tâm chút nào tới hắn sao? Hơn nữa…hơn nữa vết thương này là vì người.
- Ta không cố ý.
Minh Nguyệt đột nhiên phản bác, thần sắc có hơi kích động, nhưng càng nhiều lại là muốn trốn tránh, nàng run run nói:
- Ta không nhớ gì hết, nhưng là… phu quân của ta sao có thể là đế vương? Ta…ta sẽ không thích một nam nhân có nhiều nữ nhân vây quanh, cho nên…
Lời còn chưa dứt, Minh Nguyệt đột nhiên ngừng bặt vì nàng cảm giác được ống tay áo của mình bị giật mạnh.
Tim đập nhanh, Minh Nguyệt có chút kích động quay đầu lại kinh ngạc phát hiện Ngự Hạo Hiên mở to mắt nhìn nàng, đôi mắt lạnh băng khiến nàng lùi về phía sau vài bước. Nhưng tay áo nàng lại bị nắm lại càng chặt khiến nàng hơi lảo đảo rồi bị hắn kéo lên. Sau đó, cổ tay nàng bị đôi tay ấm áp của hắn nắm chặt.
Tiêu Đồng cũng sửng sốt một chút, nhưng nhìn đến mâu quang của Ngự Hạo Hiên hơi tức giận kia thì vội cúi đầu, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
- Ngươi.
Minh Nguyệt nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, sắc mặt hơi mất tự nhiên ửng đỏ, rồi sau đó nhẹ gỡ ra. Không ngờ hắn lại càng nắm chặt hơn, thậm chí khiến nàng thấy đau đớn. Nhíu mày, Minh Nguyệt cúi đầu, cắn răng, thấp giọng nói:
- Ta. . . Ngươi buông ra…
- Chán ghét trẫm như vậy
Thanh âm khàn khàn suy yếu khiến Ngự Hạo Hiên trong thật yếu ớt nhưng sức lực trên tay hắn lại cực kỳ lớn như sợ nàng trốn thoát mà dùng hết sức lực nắm giữ lấy.
Minh Nguyệt ăn đau nhíu mày, muốn rút tay lại nhưng nàng vừa động thì Ngự Hạo Hiên lại nắm chắc lấy. Mím môi, Minh Nguyệt có chút buồn bực nhìn đôi mắt thâm u mà như bị tổn thương kia, nàng sợ hãi chớp mi, lúc sau mới thở dốc nói:
- Ta. . . Hoàng Thượng, nô tì hơi đau
- Trẫm. . . Là phu quân của nàng
Ngự Hạo Hiên nắm tay nàng chặt hơn, mang theo mấy phần bá đạo nói, thanh âm khàn khàn khiến người ta đau lòng. Sau đó, hắn đan tay vào tay nàng, kéo đến khẽ hôn, nhìn dung nhan bất an của nàng, trầm thấp nói:
- Minh Nguyệt, đừng làm trẫm đau nữa.
Đừng để hắn cảm thụ cảm giác sống không bằng chết này.
Tay run lên, Minh Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu nhìn bàn tay Ngự Hạo Hiên nắm chặt tay mình. Trong lòng không hiểu sao thấy chua xót, đột nhiên thấy rất đau lòng với nam tử này. Nhưng cảm giác đau lòng này lại pha cả sự kháng cự khiến lòng nàng đầy sự bất an, như rơi vào mê cung, bất luận đi như thế nào cũng đều là sai
Nhắm mắt, trong đầu vô cùng hỗn loạn, giống như tất thảy đều là một cơn ác mộng, giống như mình không thuộc về thời đại này, nhưng… Vì sao nỗi đau này lại chân thật như thế.
- Trẫm chịu đủ rồi. . . Nàng giết trẫm đi, trẫm không muốn cứ đau đớn thế này mãi
Cảnh tượng ngày ấy đột nhiên lại hiện lên trước mắt, lòng Minh Nguyệt run lên, theo phản xạ rút tay về nhưng trong phút chốc, bả vai nàng lại bị hắn nắm lấy. Chỉ nghe Ngự Hạo Hiên thở dốc, khàn khàn nói:
- Đừng… Minh Nguyệt, đừng đi.
Đừng đi. . . Minh Nguyệt hoàn hồn, lại kinh ngạc phát hiện ngực trái Ngự Hạo Hiên lại tràn đầy máu tươi. Nhất thời nàng hoảng hốt, có lẽ, màu máu kia quá mức chói mắt, quá mức yêu dã khiến mắt Minh Nguyệt cay cay, nước mắt tràn ra, kích động nói:
- Máu…ta… nô tỳ giúp người thay thuốc.
Nói xong, nàng run run tìm thuốc và băng vải nhưng lại lúng túng không biết nên làm thế nào.
Tiếng kêu của Minh Nguyệt khiến Tiêu Đồng bên ngoài kích động, vội vã chạy vào. Nàng muốn đổi thuốc cho đế vương nhưng bước chân của nàng lại bị thanh âm khàn khàn mà lạnh lùng của đế vương cắt đứt:
- Đi ra ngoài
Bước chân Tiêu Đồng bị kìm lại, nàng hơi kinh ngạc nhìn Hoàng thượng ôm chặt Minh Nguyệt, muốn nói gì thì đế vương ại nhắm mắt, lạnh như băng nói:
- Trẫm muốn Minh Nguyệt của trẫm thay thuốc cho trẫm.
Nói xong, hắn nhìn Minh Nguyệt đang trợn tròn mắt, khàn khàn nói:
- Minh Nguyệt, trẫm đau. . . Giúp trẫm thay thuốc.
Minh Nguyệt trợn to hai mắt nhìn đế vương, chần chừ lắc đầu, muốn quay lại gọi Tiêu Đồng nhưng Ngự Hạo Hiên lại đột nhiên ôm chặt eo nàng, trầm thấp nói:
- Minh Nguyệt, trẫm chỉ cần nàng.
Sắc mặt Tiêu Đồng hơi tái nhợt, trong lòng nàng đau đớn nhưng vẫn mỉm cười nhìn bóng Minh Nguyệt cứng đờ, ôn nhu nói:
- Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ cáo lui
Rồi sau đó xoay người, nén nước mắt đi ra đại điện, nhưng khi đóng cửa lại thì nước mắt tuôn rơi.
Nàng nên vui vẻ. Tiêu Đồng bưng miệng tự nhủ mình, nhưng vừa rời khỏi tẩm điện thì nước mắt không ngăn được mà rơi xuống,sau đó chỉ có thẻ bất lực dựa vào cột đá mà khóc nức nở.
- Tiểu chu
Tần công công nhìn thân ảnh kiều nhỏ của Tiêu Đồng, vội lo lắng chạy tới, nhưng khì nhìn đến Tiêu Đồng đang khóc thì thở dài một tiếng, hiểu rõ nói:
- Tiểu chủ, tấm lòng của Hoàng thượng đối với chiêu dung nương nương, ngươi cũng thấy đấy, từ xưa đế vương đã là bạc tình, nhưng là….. nếu thâm tình, lại nếu chỉ là dân chúng tầm thường. Tiểu chủ vẫn nên quên đi là hơn.
Tần công công nhìn Tiêu Đồng khóc không khỏi nhớ lại nửa năm trước. Có lẽ Đức phi vốn là tình kiếp của Hoàng thượng, cho nên Hoàng Thượng mới có thể trúng độc quá sâu như vậy. Nhưng hắn lại không hề biết, tình độc này đã thấu đến tận xương, dù nhìn thấy người có chút liên hệ với Đức phi cũng khiến Hoàng thượng hãm sâu trong đau khổ.
Hoàng Thượng vẫn rất tin Đức phi đã chết sẽ trở về cho nên hoàng thượng vẫn chờ đợi, nhưng bây giờ nhớ lại, ngay cả Tần công công cũng cảm thấy hoảng hốt. Bởi vì hắn nhìn Hoàng thượng một năm rồi lại một năm chờ đợi, hắn đã hiểu được, thật ra chờ đợi không đáng sợ mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đến bao giờ….
Đêm đó, Tiêu Đồng xuất hiện, như là vạch trần vết sẹo trong lòng Hoàng thượng khiến mọi người trở tay không kịp. Tiêu Đồng tức giận chỉ vào đế vương, nói đế vương hại chết Đức phi. Một chữ “chết” kia dường như đạp nát sự hy vọng và kiên trì của đế vương. Nhưng khi mọi người sững sờ đứng đó, Hoàng thượng đột nhiên cười lạnh, hạ chỉ đem Tiêu Đồng ghi tên vào sách chiêu tẩm, phong làm ngự nữ.
Lúc ấy, tất cả mọi người kinh hãi không biết nên phản ứng ra sao, mà Tần công công cũng nghĩ đến Tiêu Đồng từ nay sẽ thay Đức phi đã qua hầu hạ đế vương. Nhưng sau đó lại nghe đế vương trong trẻo mà lạnh lùng vô tình nói:
- Đem Tiêu Đồng vào thiên lao, trẫm…. muốn khi Minh Nguyệt trở về, nàng vẫn sẽ hầu hạ Minh Nguyệt.
Khi đó, Tần công công mới tỉnh ngộ, thì ra đế vương sắc phong Tiêu Đồng là chỉ vì chỉ khi thành nữ nhân của đế vương thì cả đời cũng không trốn thoát khỏi hoàng cung này. Mà Tiêu Đồng là cung nữ Đức phi thích nhất, vì Đức phi thích nên Hoàng thượng sẽ vĩnh viễn lưu nàng lại để chờ Đức phi, người có khả năng vĩnh viễn không trở về.
Thở dài một tiếng, Tần công công lắc lắc đầu, nhìn ánh nến lay động trong tẩm điện cùng với hai bóng hình in lên cửa, trong lòng cũng chua xót. Chữ tình không biết là vì sao mà không phải nàng thì không thể, chữ tình…. Quả thật khiến người bị thương quá sâu…
/185
|