Trong Trường Sinh điện lặng yên, Tiêu Đồng cứng đờ nhìn ánh mắt có vài phần sắc bén của Minh Nguyệt mà cảm giác như không khí trong người bị hút đi chỉ có thể ngây ngốc đứng đó. Lúc sau, chỉ thấy Minh Nguyệt nhíu mày, liếc nhìn Tiêu Đồng, lạnh lùng nói:
- Sao Mộc ngự nữ không nói gì?
Lòng căng thẳng. Chén trà trong tay Tiêu Đồng cơ hồ sóng sánh, nàng trợn to mắt hạnh nhìn thần sắc lạnh lùng xa cách của Minh Nguyệt, chỉ cảm thấy yết hầu khô cứng, cắn cắn môi, hơi khó khăn nói:
- Hồi tiểu thư, đó là cây trâm bạch ngọc Hoàng thượng mất ba năm để điêu khắc riêng vì tiểu thư,
Mỗi đêm dài yên tĩnh, hắn một mình trong bóng đêm mà khắc, dựa vào cảm giác mà khắc.
Ba năm. . . ánh mắt Minh Nguyệt buồn bã như là không muốn nhớ tới nữa, tay nhẹ buông lỏng cây trâm ra, nhưng đôi mày thanh tú vẫn nhướng lên, giọng nói lại dần mềm nhẹ:
- Hoàng Thượng đâu? Bây giờ Hoàng Thượng đang ở đâu?
- Hoàng Thượng hôm nay lâm triều , đã nhiều ngày Hoàng Thượng vẫn cùng tiểu thư, chậm trễ không ít chính vụ, trong triều các chuyện lớn nhỏ đều do thừa tướng Âu Dương Trì và Hộ quốc hầu lo liệu sợ cũng không ổn nên hôm nay Hoàng thượng muốn đích thân thượng triều.
Tiêu Đồng trả lời chi tiết, nàng nhìn nửa khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Minh Nguyệt, trong lòng cảm thấy càng lúc càng hoảng. Nàng hơi quay đầu nhìn dáng Tần công công cũng cứng đờ sau bình phong, mím môi nói lớn:
- Tần công công, chiêu dung nương nương muốn gặp Hoàng Thượng, làm phiền công công đi một chuyến đi
Tần công công vừa nghe, trong lòng lập tức hiểu, hắn hơi phất phất trần rồi cúi người, the thé nói:
- Nô tài đến Kim Loan điện ngay
Nói xong, đi ra ngoài điện.
- Đã nhiều ngày?
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt nhướng lên, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cầm bạch ngọc trâm nghịch nghịch, nhẹ giọng hỏi:
- Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Minh Nguyệt nắm tay suy nghĩ lại không có chút ấn tượng, đã nhiều ngày… Đã nhiều ngày nàng làm sao vậy?
Lòng Tiêu Đồng hoảng loạn, hơi không dám tin trợn to hai mắt, rồi sau đó lắp bắp nói:
- Tiểu thư, ngươi… ngươi không nhớ rõ?
Làm sao có thể, bộ dáng tiểu thư như là đã khôi phục trí nhớ nhưng chuyện mấy ngày qua sao có thể không nhớ rõ ?
- Ta phải nhớ cái gì?
Minh Nguyệt nhìn thần sắc khẩn trương của Tiêu Đồng, trong lòng lại cảm giác có gì đó không ổn, sau đó, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng hỗn độn và lời nói đêm qua của Ngự Hạo Hiên. Bàn tay trắng nõn cứng đờ, lúc sau, có mấy phần không xác định nói:
- Trong cung có phải có một vị hoàng tử không?
Nàng có hài tử?
Tiêu Đồng gật đầu như là sợ Minh Nguyệt không tin, lại thật cẩn thận nói:
- Sau khi Hoàng thượng biết tiểu thư có thai lập tức cho Thục phi nương nương hồi phủ báo tin vui với Hộ quốc hầu, tặng không ít quà cho nên, cho nên lần này tiểu thư nhất định phải bảo hộ tiểu hoàng từ thật tốt, đừng làm Hoàng thượng thương tâm.
Ba năm trước đây, đế vương tang tử tang thê, nếu không vì là một đế vương, dưới gối không có người nối dõi, Tam vương gia đau ốm liên miên thì chỉ sợ ngày ấy hắn cũng nhảy xuống vách núi mà đi.
Sự bối rối trong lòng Minh Nguyệt không tan đi, nhưng nghe tới những lời của Tiêu Đồng thì hơi có áp lực, nàng mở mắt ra, khắc chế sự hỗn độn trong lòng, cầm lấy chiếc lược ngà đưa cho Tiêu Đồng nói:
- Trước rửa mặt chải đầu cho ta.
Nói xong, hai tay gắt gao nắm chặt ống tay áo, thần sắc lạnh lùng.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt trong gương, trong lòng nhất thời bất an nhưng nàng còn muốn nói gì thì đã thấy Minh Nguyệt nhìn nàng qua giương lạnh lùng nói:
- Tiêu Đồng, ngươi đem chuyện tình mấy ngày qua nhất nhất kể lại cho ta.
Tay run lên, Tiêu Đồng cầm lược hơi chần chừ, lúc sau, nàng gật gật đầu, khẽ lên tiếng nhưng đôi mày thanh tú không tự giác mà nhíu chặt, sắp xếp lại từ ngữ nói cho tiểu thư mấy ngày nay Hoàng thượng coi tiểu thư như chí bảo nhưng lại thấy Minh Nguyệt nhíu mày chặt hơn, khi nàng vừa dứt lời thì lạnh lùng nói:
- Việc hôm nay, không được nói cho Hoàng Thượng.
Sau khi lâm triều, đế vương hấp tấp về Tẩm Tâm cung, ngự tiền thị nữ trong điện kích động hành lễ nhưng còn chưa kịp thỉnh an thì bóng dáng đế vương đã biến mất.
- Minh Nguyệt
Ngự Hạo Hiên đẩy cửa lớn lững thững đi vào đã thấy trong điện trống trải không người. Dung nhan tuấn mỹ nhất thời cứng đờ, ánh mắt vốn bình tĩnh hiện lên mấy tia bối rối, lập tức quay người đi ra, vừa định hỏi hai thị nữ ở cửa thì lại thấy hành lang bên trái một bóng dáng yểu điệu tố khiết chậm rãi đi tới.
Tay nắm chặt thành quyền, Ngự Hạo Hiên bước nhanh tới, khi thấy Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn hắn thì nhíu mày kiếm, sau đó không cố kỵ mà ông nàng vào lòng. Bàn tay to ôm chặt lấy thân mình kiều nhỏ của nàng, cúi đầu hôn tóc nàng, giọng hơi khàn khàn nói:
- Nàng đi đâu? Sao không ở tẩm điện chờ trẫm.
Thân mình Minh Nguyệt hơi cứng lại, nửa mặt dán vào ngực Ngự Hạo Hiên, mi dài hơi run, nhẹ ngửi mùi Long diên hương trên người hắn, sự không vui trong lòng nhất thời bị sự ấm áp thay thế.
- Nô tỳ chỉ là muốn đi lại một chút.
Minh Nguyệt chớp mắt trả lời rồi nhẹ cười, hơi giãy người, bàn tay trắng nõn vuốt cừu bào, nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng nhanh như vậy đã trở lại? Hôm nay không cần đi Ngự thư phòng cùng các đại thần nghị sự sao?
Nhớ ngày xưa, hắn cùng nàng ít có thời gian bên nhau, nếu không phải nàng không muốn gặp hắn thì cũng là hắn quá mức bận rộn, bận rộn đến mỗi ngày chỉ có thể ban đêm ôm nhau mà ngủ.
Ngự Hạo Hiên nhìn thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của Minh Nguyệt, mày kiếm nhíu chặt, không hiểu vì sao, giọng nói có vài phần lo lắng:
- Hôm nay trẫm không có lòng dạ mà để ý đến bọn họ
Sau đó lại ôm Minh Nguyệt như sợ hãi điều gì đó nói:
- Hôm nay lúc lâm triều trẫm vô cùng hoảng sợ nên vội về xem Minh Nguyệt của trẫm có khỏe không.
Tay run lên, như là có sự chua xót ngập trong lòng, tay Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên đặt trước ngực Ngự Hạo Hiên, hơi nhướng mắt, nhẹ cười nói:
- Hoàng thượng nếu vì thần thiếp bỏ mặc chính sự, sợ rằng nô tỳ không thể bên hoàng thượng đến khi đầu bạc răng long.
Nói xong, khi Ngự Hạo Hiên trố mắt thì nàng lại nói:
- Nô tỳ cùng Hoàng thượng đến Ngự Thư phòng đi, quốc sự làm trọng.
Ngự Hạo Hiên nhìn cặp mắt trong suốt lại ẩn chứa sự thầm trầm, đột nhiên nắm cằm nàng, ôm nàng càng chặt, cúi đầu nhìn nàng như muốn thấu rõ nàng là ai. Lúc sau, hắn như thở dài nhẹ nhõm lại giống như khẩn trương nói:
- Minh Nguyệt hôm nay làm sao vậy? Minh Nguyệt có phải cảm thấy trẫm quá mức dính chặt khiến Minh Nguyệt chán ngán
Đôi mày thanh tú hơi động, nàng hơi buồn cười cúi đầu, vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh bưng miệng rồi khi thần sắc Ngự Hạo Hiên hơi xấu hổ lại như trốn tránh mềm nhẹ nói:
- Nô tỳ cùng Hoàng thượng tới Ngự thư phòng đi.
- Ách. Được.
Thần sắc Ngự Hạo Hiên hơi quẫn bách, hắn buông Minh Nguyệt ra, nhẹ ho khan một tiếng khiến các cung nữ trốn sau cột đá đang trố mắt nhìn sợ tới mức vội vã trốn đi. Lúc sau, Minh Nguyệt thấy tai hắn hồng hồng lên, vừa muốn nói gì thì hắn đột nhiên lại ôm nàng vào lòng, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng vẫn lớn mật ái muội nói:
- Hiện tại không có người, Minh Nguyệt, hôn trẫm một cái.
Minh Nguyệt sợ run lên rồi quay người muốn trốn nhưng lại bị Ngự Hạo Hiên ôm lại. Thân thể yêu kiều như chiếc lá nhỏ lại rơi vào lòng đế vương, sau đó, trên mặt lại có thêm một nụ hôn cực nóng.
- Ngự Hạo Hiên, ngươi…
Sắc mặt Minh Nguyệt đỏ bừng, nhìn hai thị nữ cúi đầu đứng ở cửa điện, cả giận nói:
- Hôm nay ta sẽ không bỏ qua ngươi.
Trong ngự thư phòng, Minh Nguyệt mang theo vài phần lười nhác ngồi trên thảm cừu, bàn tay trắng nõn chống trán, hai mắt mang theo ý cười nhìn Tần công công vẫn cúi đầu nghiền mực và đế vương chăm chỉ duyệt tấn chương.
Tần công công vẫn cúi đầu, vì không hiểu đế phi đã xảy ra chuyện gì nên cũng không dám lên tiếng, không dám ngẩng đầu, không dám đứng dậy đi lại, thậm chí ngay cả ho khan cũng nhịn đến gần một canh giờ. Nhưng không khí trong điện vẫn cứ quỷ dị như thế.
Ngự Hạo Hiên nhìn tấu chương trong tay, mày kiếm nhíu chặt, quả nhiên là lấy tốc độ nhanh như gió mà phê duyệt, cầm bút đỏ viết viết, đã phê hết nửa số tấu chương.
Lúc này, cửa điện mở, Minh Nguyệt liếc nhìn thấy Tiêu Đồng mặc váy tím nhạt bưng trà vào, đôi mày thanh tú hơi động, không nói gì nhưng cũng đứng dậy ý bảo nàng bước vào. Sau đó, rót một chén trà, nhẹ thổi thổi ròi bưng tới bên cạnh đế vương, mềm nhẹ nói:
- Hoàng Thượng vất vả, uống chén trà đi.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi, nhất thời không thích ứng được, nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tần công công đang nghiền mực thì thấy hắn chỉ hơi liếc mắt nhìn Minh Nguyệt rồi lại cúi đầu.
Ngự Hạo Hiên nghe Minh Nguyệt nói như là thở dài nhẹ nhõm, buông bút đỏ, cẩn thận tiếp nhận chén trà trong tay Minh Nguyệt như là xin chỉ thị nhìn nàng, sau đó mới uống một ngụm.
Tiêu Đồng và Tần công công đều giật mình, hai người cứng đờ nhìn đế phi, ai cũng không dám nói gì. Lúc sau, Tiêu Đồng nhỏ giọng nói vào tai Minh Nguyệt:
- Tiểu thư, giờ ngọ thiện đã tới, có truyền lệnh không?
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, khuông mặt lộ ra ý cười vô cùng mềm mại nhìn Tiêu Đồng run run. Nàng nhìn sang đế vương, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng đã dùng bữa chưa?
- Trẫm nghe Minh Nguyệt
Ngự Hạo Hiên không cần nghĩ ngợi nói, ý cực kì rõ ràng, nếu Minh Nguyệt không muốn ăn thì hắn cũng không đói bụng.
Tiêu Đồng và Tần công công lại ngẩn ra, trợn to hai mắt nhìn đế phi cực lạ, lại thấy Minh Nguyệt mím môi cười, nụ cười thiên tư vạn sắc, khiến lòng người say, sau đó nàng nhẹ nói:
- Vậy truyền đi, Tiêu Đồng, chuẩn bị cho Hoàng thượng bình rượu ngon, làm nóng ba phần, bản cung cùng Hoàng thượng uống đôi chén.
Tiêu Đồng hoàn toàn ngây người, nàng vừa định nói gì lại thấy Tần công công chạy tới cạnh, kéo kéo tay áo nàng nhẹ goi:
- Tiểu chủ
Sau đó, khi Tiêu Đồng hoàn hồn thì nhỏ giọng nói:
- Đi thôi
Tiêu Đồng cuống quít gật đầu rồi cùng Tần công công như là trốn chạy ra đại điện.
Vừa đi ra đại điện, Tiêu Đồng đã nắm triều phục Tần An hỏi:
- Tổng quản, Hoàng thượng và tiểu thư làm sao vậy?
Hôm nay tiểu thư khôi phục trí nhớ khiến nàng bất an nửa ngày, chỉ sợ tiểu thư lại tức giận với Hoàng thượng nhưng cục diện này?
Tần công công đóng cửa thư phòng, nhíu mắt, vô cùng mệt mỏi nói:
- Lão nô cũng không biết hiểu đã xảy ra chuyện gì, chính là chính là…
Nói tới đây, sắc mặt Tần công công hơi ửng hồng, hắn nhìn bốn phía rồi nói:
- Nghe nói, hình như ở Trường sinh cung, Hoàng thượng nói một số lời khiến nương nương xấu hổ, còn để ngự tiền thị nữ nhìn trộm, lén hôn chiêu dung nương nương cho nên chiêu dung nương nương tức giận.
Tiêu Đồng trừng mắt nhìn, nghĩ Tần công công nói đùa nhưng thần sắc Tần công công lại rất thành thật. Nàng nhíu mày một lúc rồi mới nói:
- Thôi, nhanh truyền lệnh đi, việc này không liên quan tới chúng ta.
Nói xong, liền bước xuống thềm đá, nhưng tâm sự chồng chất.
- Sao Mộc ngự nữ không nói gì?
Lòng căng thẳng. Chén trà trong tay Tiêu Đồng cơ hồ sóng sánh, nàng trợn to mắt hạnh nhìn thần sắc lạnh lùng xa cách của Minh Nguyệt, chỉ cảm thấy yết hầu khô cứng, cắn cắn môi, hơi khó khăn nói:
- Hồi tiểu thư, đó là cây trâm bạch ngọc Hoàng thượng mất ba năm để điêu khắc riêng vì tiểu thư,
Mỗi đêm dài yên tĩnh, hắn một mình trong bóng đêm mà khắc, dựa vào cảm giác mà khắc.
Ba năm. . . ánh mắt Minh Nguyệt buồn bã như là không muốn nhớ tới nữa, tay nhẹ buông lỏng cây trâm ra, nhưng đôi mày thanh tú vẫn nhướng lên, giọng nói lại dần mềm nhẹ:
- Hoàng Thượng đâu? Bây giờ Hoàng Thượng đang ở đâu?
- Hoàng Thượng hôm nay lâm triều , đã nhiều ngày Hoàng Thượng vẫn cùng tiểu thư, chậm trễ không ít chính vụ, trong triều các chuyện lớn nhỏ đều do thừa tướng Âu Dương Trì và Hộ quốc hầu lo liệu sợ cũng không ổn nên hôm nay Hoàng thượng muốn đích thân thượng triều.
Tiêu Đồng trả lời chi tiết, nàng nhìn nửa khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Minh Nguyệt, trong lòng cảm thấy càng lúc càng hoảng. Nàng hơi quay đầu nhìn dáng Tần công công cũng cứng đờ sau bình phong, mím môi nói lớn:
- Tần công công, chiêu dung nương nương muốn gặp Hoàng Thượng, làm phiền công công đi một chuyến đi
Tần công công vừa nghe, trong lòng lập tức hiểu, hắn hơi phất phất trần rồi cúi người, the thé nói:
- Nô tài đến Kim Loan điện ngay
Nói xong, đi ra ngoài điện.
- Đã nhiều ngày?
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt nhướng lên, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cầm bạch ngọc trâm nghịch nghịch, nhẹ giọng hỏi:
- Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Minh Nguyệt nắm tay suy nghĩ lại không có chút ấn tượng, đã nhiều ngày… Đã nhiều ngày nàng làm sao vậy?
Lòng Tiêu Đồng hoảng loạn, hơi không dám tin trợn to hai mắt, rồi sau đó lắp bắp nói:
- Tiểu thư, ngươi… ngươi không nhớ rõ?
Làm sao có thể, bộ dáng tiểu thư như là đã khôi phục trí nhớ nhưng chuyện mấy ngày qua sao có thể không nhớ rõ ?
- Ta phải nhớ cái gì?
Minh Nguyệt nhìn thần sắc khẩn trương của Tiêu Đồng, trong lòng lại cảm giác có gì đó không ổn, sau đó, trong đầu hiện lên vài cảnh tượng hỗn độn và lời nói đêm qua của Ngự Hạo Hiên. Bàn tay trắng nõn cứng đờ, lúc sau, có mấy phần không xác định nói:
- Trong cung có phải có một vị hoàng tử không?
Nàng có hài tử?
Tiêu Đồng gật đầu như là sợ Minh Nguyệt không tin, lại thật cẩn thận nói:
- Sau khi Hoàng thượng biết tiểu thư có thai lập tức cho Thục phi nương nương hồi phủ báo tin vui với Hộ quốc hầu, tặng không ít quà cho nên, cho nên lần này tiểu thư nhất định phải bảo hộ tiểu hoàng từ thật tốt, đừng làm Hoàng thượng thương tâm.
Ba năm trước đây, đế vương tang tử tang thê, nếu không vì là một đế vương, dưới gối không có người nối dõi, Tam vương gia đau ốm liên miên thì chỉ sợ ngày ấy hắn cũng nhảy xuống vách núi mà đi.
Sự bối rối trong lòng Minh Nguyệt không tan đi, nhưng nghe tới những lời của Tiêu Đồng thì hơi có áp lực, nàng mở mắt ra, khắc chế sự hỗn độn trong lòng, cầm lấy chiếc lược ngà đưa cho Tiêu Đồng nói:
- Trước rửa mặt chải đầu cho ta.
Nói xong, hai tay gắt gao nắm chặt ống tay áo, thần sắc lạnh lùng.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt trong gương, trong lòng nhất thời bất an nhưng nàng còn muốn nói gì thì đã thấy Minh Nguyệt nhìn nàng qua giương lạnh lùng nói:
- Tiêu Đồng, ngươi đem chuyện tình mấy ngày qua nhất nhất kể lại cho ta.
Tay run lên, Tiêu Đồng cầm lược hơi chần chừ, lúc sau, nàng gật gật đầu, khẽ lên tiếng nhưng đôi mày thanh tú không tự giác mà nhíu chặt, sắp xếp lại từ ngữ nói cho tiểu thư mấy ngày nay Hoàng thượng coi tiểu thư như chí bảo nhưng lại thấy Minh Nguyệt nhíu mày chặt hơn, khi nàng vừa dứt lời thì lạnh lùng nói:
- Việc hôm nay, không được nói cho Hoàng Thượng.
Sau khi lâm triều, đế vương hấp tấp về Tẩm Tâm cung, ngự tiền thị nữ trong điện kích động hành lễ nhưng còn chưa kịp thỉnh an thì bóng dáng đế vương đã biến mất.
- Minh Nguyệt
Ngự Hạo Hiên đẩy cửa lớn lững thững đi vào đã thấy trong điện trống trải không người. Dung nhan tuấn mỹ nhất thời cứng đờ, ánh mắt vốn bình tĩnh hiện lên mấy tia bối rối, lập tức quay người đi ra, vừa định hỏi hai thị nữ ở cửa thì lại thấy hành lang bên trái một bóng dáng yểu điệu tố khiết chậm rãi đi tới.
Tay nắm chặt thành quyền, Ngự Hạo Hiên bước nhanh tới, khi thấy Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn hắn thì nhíu mày kiếm, sau đó không cố kỵ mà ông nàng vào lòng. Bàn tay to ôm chặt lấy thân mình kiều nhỏ của nàng, cúi đầu hôn tóc nàng, giọng hơi khàn khàn nói:
- Nàng đi đâu? Sao không ở tẩm điện chờ trẫm.
Thân mình Minh Nguyệt hơi cứng lại, nửa mặt dán vào ngực Ngự Hạo Hiên, mi dài hơi run, nhẹ ngửi mùi Long diên hương trên người hắn, sự không vui trong lòng nhất thời bị sự ấm áp thay thế.
- Nô tỳ chỉ là muốn đi lại một chút.
Minh Nguyệt chớp mắt trả lời rồi nhẹ cười, hơi giãy người, bàn tay trắng nõn vuốt cừu bào, nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng nhanh như vậy đã trở lại? Hôm nay không cần đi Ngự thư phòng cùng các đại thần nghị sự sao?
Nhớ ngày xưa, hắn cùng nàng ít có thời gian bên nhau, nếu không phải nàng không muốn gặp hắn thì cũng là hắn quá mức bận rộn, bận rộn đến mỗi ngày chỉ có thể ban đêm ôm nhau mà ngủ.
Ngự Hạo Hiên nhìn thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của Minh Nguyệt, mày kiếm nhíu chặt, không hiểu vì sao, giọng nói có vài phần lo lắng:
- Hôm nay trẫm không có lòng dạ mà để ý đến bọn họ
Sau đó lại ôm Minh Nguyệt như sợ hãi điều gì đó nói:
- Hôm nay lúc lâm triều trẫm vô cùng hoảng sợ nên vội về xem Minh Nguyệt của trẫm có khỏe không.
Tay run lên, như là có sự chua xót ngập trong lòng, tay Minh Nguyệt hơi mất tự nhiên đặt trước ngực Ngự Hạo Hiên, hơi nhướng mắt, nhẹ cười nói:
- Hoàng thượng nếu vì thần thiếp bỏ mặc chính sự, sợ rằng nô tỳ không thể bên hoàng thượng đến khi đầu bạc răng long.
Nói xong, khi Ngự Hạo Hiên trố mắt thì nàng lại nói:
- Nô tỳ cùng Hoàng thượng đến Ngự Thư phòng đi, quốc sự làm trọng.
Ngự Hạo Hiên nhìn cặp mắt trong suốt lại ẩn chứa sự thầm trầm, đột nhiên nắm cằm nàng, ôm nàng càng chặt, cúi đầu nhìn nàng như muốn thấu rõ nàng là ai. Lúc sau, hắn như thở dài nhẹ nhõm lại giống như khẩn trương nói:
- Minh Nguyệt hôm nay làm sao vậy? Minh Nguyệt có phải cảm thấy trẫm quá mức dính chặt khiến Minh Nguyệt chán ngán
Đôi mày thanh tú hơi động, nàng hơi buồn cười cúi đầu, vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh bưng miệng rồi khi thần sắc Ngự Hạo Hiên hơi xấu hổ lại như trốn tránh mềm nhẹ nói:
- Nô tỳ cùng Hoàng thượng tới Ngự thư phòng đi.
- Ách. Được.
Thần sắc Ngự Hạo Hiên hơi quẫn bách, hắn buông Minh Nguyệt ra, nhẹ ho khan một tiếng khiến các cung nữ trốn sau cột đá đang trố mắt nhìn sợ tới mức vội vã trốn đi. Lúc sau, Minh Nguyệt thấy tai hắn hồng hồng lên, vừa muốn nói gì thì hắn đột nhiên lại ôm nàng vào lòng, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhưng vẫn lớn mật ái muội nói:
- Hiện tại không có người, Minh Nguyệt, hôn trẫm một cái.
Minh Nguyệt sợ run lên rồi quay người muốn trốn nhưng lại bị Ngự Hạo Hiên ôm lại. Thân thể yêu kiều như chiếc lá nhỏ lại rơi vào lòng đế vương, sau đó, trên mặt lại có thêm một nụ hôn cực nóng.
- Ngự Hạo Hiên, ngươi…
Sắc mặt Minh Nguyệt đỏ bừng, nhìn hai thị nữ cúi đầu đứng ở cửa điện, cả giận nói:
- Hôm nay ta sẽ không bỏ qua ngươi.
Trong ngự thư phòng, Minh Nguyệt mang theo vài phần lười nhác ngồi trên thảm cừu, bàn tay trắng nõn chống trán, hai mắt mang theo ý cười nhìn Tần công công vẫn cúi đầu nghiền mực và đế vương chăm chỉ duyệt tấn chương.
Tần công công vẫn cúi đầu, vì không hiểu đế phi đã xảy ra chuyện gì nên cũng không dám lên tiếng, không dám ngẩng đầu, không dám đứng dậy đi lại, thậm chí ngay cả ho khan cũng nhịn đến gần một canh giờ. Nhưng không khí trong điện vẫn cứ quỷ dị như thế.
Ngự Hạo Hiên nhìn tấu chương trong tay, mày kiếm nhíu chặt, quả nhiên là lấy tốc độ nhanh như gió mà phê duyệt, cầm bút đỏ viết viết, đã phê hết nửa số tấu chương.
Lúc này, cửa điện mở, Minh Nguyệt liếc nhìn thấy Tiêu Đồng mặc váy tím nhạt bưng trà vào, đôi mày thanh tú hơi động, không nói gì nhưng cũng đứng dậy ý bảo nàng bước vào. Sau đó, rót một chén trà, nhẹ thổi thổi ròi bưng tới bên cạnh đế vương, mềm nhẹ nói:
- Hoàng Thượng vất vả, uống chén trà đi.
Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi, nhất thời không thích ứng được, nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tần công công đang nghiền mực thì thấy hắn chỉ hơi liếc mắt nhìn Minh Nguyệt rồi lại cúi đầu.
Ngự Hạo Hiên nghe Minh Nguyệt nói như là thở dài nhẹ nhõm, buông bút đỏ, cẩn thận tiếp nhận chén trà trong tay Minh Nguyệt như là xin chỉ thị nhìn nàng, sau đó mới uống một ngụm.
Tiêu Đồng và Tần công công đều giật mình, hai người cứng đờ nhìn đế phi, ai cũng không dám nói gì. Lúc sau, Tiêu Đồng nhỏ giọng nói vào tai Minh Nguyệt:
- Tiểu thư, giờ ngọ thiện đã tới, có truyền lệnh không?
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, khuông mặt lộ ra ý cười vô cùng mềm mại nhìn Tiêu Đồng run run. Nàng nhìn sang đế vương, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng đã dùng bữa chưa?
- Trẫm nghe Minh Nguyệt
Ngự Hạo Hiên không cần nghĩ ngợi nói, ý cực kì rõ ràng, nếu Minh Nguyệt không muốn ăn thì hắn cũng không đói bụng.
Tiêu Đồng và Tần công công lại ngẩn ra, trợn to hai mắt nhìn đế phi cực lạ, lại thấy Minh Nguyệt mím môi cười, nụ cười thiên tư vạn sắc, khiến lòng người say, sau đó nàng nhẹ nói:
- Vậy truyền đi, Tiêu Đồng, chuẩn bị cho Hoàng thượng bình rượu ngon, làm nóng ba phần, bản cung cùng Hoàng thượng uống đôi chén.
Tiêu Đồng hoàn toàn ngây người, nàng vừa định nói gì lại thấy Tần công công chạy tới cạnh, kéo kéo tay áo nàng nhẹ goi:
- Tiểu chủ
Sau đó, khi Tiêu Đồng hoàn hồn thì nhỏ giọng nói:
- Đi thôi
Tiêu Đồng cuống quít gật đầu rồi cùng Tần công công như là trốn chạy ra đại điện.
Vừa đi ra đại điện, Tiêu Đồng đã nắm triều phục Tần An hỏi:
- Tổng quản, Hoàng thượng và tiểu thư làm sao vậy?
Hôm nay tiểu thư khôi phục trí nhớ khiến nàng bất an nửa ngày, chỉ sợ tiểu thư lại tức giận với Hoàng thượng nhưng cục diện này?
Tần công công đóng cửa thư phòng, nhíu mắt, vô cùng mệt mỏi nói:
- Lão nô cũng không biết hiểu đã xảy ra chuyện gì, chính là chính là…
Nói tới đây, sắc mặt Tần công công hơi ửng hồng, hắn nhìn bốn phía rồi nói:
- Nghe nói, hình như ở Trường sinh cung, Hoàng thượng nói một số lời khiến nương nương xấu hổ, còn để ngự tiền thị nữ nhìn trộm, lén hôn chiêu dung nương nương cho nên chiêu dung nương nương tức giận.
Tiêu Đồng trừng mắt nhìn, nghĩ Tần công công nói đùa nhưng thần sắc Tần công công lại rất thành thật. Nàng nhíu mày một lúc rồi mới nói:
- Thôi, nhanh truyền lệnh đi, việc này không liên quan tới chúng ta.
Nói xong, liền bước xuống thềm đá, nhưng tâm sự chồng chất.
/185
|