Ngoài cửa Khôn Trữ cung, Hàn công công tay cầm phất trần, cấp tốc vọt vào phật đường, nhìn thấy Thái hậu đang lễ phật thì vội bước lên, khẽ nói:
- Thái hậu, Hộ quốc tự truyền tin báo nói Thần Đức Quý phi đã bị điên, lúc này đang cùng xa giá của Hoàng quý phi lên đường hồi cung.
Thái hậu ngẩn ra, rồi sau đó vội nắm lấy phật châu, mở to mắt, khuôn mặt già nua đầy khiếp sợ, tay bà run lên, khẽ nói:
- Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?
Hàn công công không dám chần chờ, lại lập lại một lần nữa, nhỏ giọng nói:
- Hồi bẩm Thái hậu, vừa rồi lục bộ hậu cung nhận được bồ câu đưa thư từ Hộ quốc tự nói Thần Đức Quý phi đột nhiên phát điên giờ đang cùng ngự giá của Hoàng quý phi hồi cung.
Nói xong, rút phong thư nhỏ trong tay áo đưa tới trước mặt Thái hậu, nói:
- Đây là thư do chính tay Tuệ Thực sư thái viết.
Thái hậu kinh ngạc nhìn tờ giấy nhỏ trong tay Hàn công công, không khỏi lảo đảo ngã lên ghế quý phi, tay cầm phật châu run lên. Lúc sau, bà khẽ nói:
- Mau, mau thỉnh Hoàng thượng tới đây.
Nói rồi, như nhớ ra điều gì, lại vội nói:
- Còn cả Thái phi, mau, mau mời Đỗ Thái phi.
- Nô. . . Nô tài tuân mệnh
Hàn công công nhìn thần sắc của Thái hậu, vội xoay người chạy ra khỏi điện, đi tới cạnh hai cung nữ đứng giữ điện, thở gấp nói:
- Mau, mau đi Tẩm Tâm cung mời Hoàng thượng tới Khôn Trữ cung.
Nói xong, hắn nhìn trái phải xung quanh, vội vàng bước xuống thềm đá, đi về tẩm điện của Đỗ Thái phi…
Trong Lạc thần cung, Đỗ Thái phi mặc trường bào màu nâu thêu mẫu đơn kim tuyến, tuy thân thể đã già nhưng phong vận vẫn còn. Bà ngồi trước giương vỗ vỗ đóa hoa đỏ cài trên tóc mai, đôi mày thanh tú nghe những lời Hàn công công nói thì không khỏi nhướng lên, thu tay về. Không nhanh không chậm nói:
- Ngươi nói Âu Dương Tử Thần bị điên, giờ đang ở trên xa giá của Hoàng quý phi
Nói xong, như là nghe được chuyện cười mà cười khẽ một tiếng, cầm bút vẽ trên bàn, vừa vẽ lông mày vừa nói:
- Hàn công công, hôm nay ngươi uống nhầm thuốc rồi chứ.
Hàn công công cúi đầu, cầm phất trần, bước lên trước, nhìn cung nữ hầu hạ bốn phía, nhỏ giọng tiến lên nói vào tai Đỗ Thái phi:
- Thái phi nương nương, việc này là thiên chân vạn xác, nô tài chính mắt nhìn thấy thư của Tuệ Thực sư thái, nghe nói là Hoàng quý phi yêu cầu đưa Thần Đức Quý phi hồi cung
Nói xong, nhét bức thư vào tay Đỗ Thái phi.
Đỗ rất phi sửng sốt một chút, rồi sau đó nheo mắt nhìn bức thư trong tay, sắc mặt dần dần tái nhợt, đột nhiên, bà đứng lên, vỗ vỗ bàn. Trâm cài đầy đầu cũng linh đinh rung động theo, mấy đồ trang sức trên bàn rơi xuống, sau đó hơi buồn bực nói:
- Chẳng lẽ Hoàng quý phi cũng điên theo, lại đem một kẻ điên loạn về hoàng cung
Nói xong, hai mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói:
- Âu Dương Hồng Ngọc từ khi tiến cung đã được Thái hậu yêu thích, Thái hậu cái gì cũng nghe lời nàng, hại Sương Nhi đến giờ còn chưa được sủng hảnh. Lần này, quyết không để kẻ điên đó tiến cung.
- Thái phi nương nương, không còn sớm nữa, không bằng bây giờ để nô tài an bài sát thủ ra cung, chặn đường bọn họ.
Hàn công công nói xong, tay đưa lên cổ làm động tác “giết”
Ánh mắt Đỗ Thái phi trầm xuống, khóe miệng cười lạnh, vung tay lên, âm lãnh nói:
- Ta bố trí suốt sáu năm, cũng đã đợi sáu năm, lại chờ đến khi Mộ Tuyết kia chết rồi lại sống lại. Nhưng ông trời thương xót, lại để cho Âu Dương Hồng Ngọc và Mộ Tuyết kia, cả hai yêu nghiệt đó cùng chết dưới tay ta.
Nói xong, ánh mắt ảm đạm xuống, mở hộp trang sức ra, lấy ra một tập ngân phiếu đặt trên bàn, cười lạnh nói:
- Hàn Lâm, mạng già này của ta có thể nhìn xem ngươi an bài thế nào.
Hàn công công nhìn tập ngân phiếu dày trên bàn, hai mắt như lòi ra, một lúc sau, hắn cười cười, thu tập ngân phiếu kia vào áo, nhỏ giọng nói:
- Thái phi nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ đem sự tình giải quyết thỏa đáng, sạch sẽ
Nói xong, vuốt vuốt lại triều phục, cúi đầu với Đỗ Thái phi, the thé cất giọng:
- Thái phi nương nương, Thái hậu nương nương cho mời.
Đỗ Thái phi nhẹ vuốt trâm phỉ thúy trên búi tóc, khuôn mặt lộ ra ý cười hiền lành, tay vịn lên tay Hàn công công, bước lên trước, cười nói:
- Hàn Lâm, hôm nay nếu ngươi không làm cho thỏa đáng, cẩn thận cái đầu của ngươi
nói xong, khi đi ra đại điện, thoáng nhìn tuyết bay trắng xóa, hít sâu một hơi, hừ lạnh nói:
- Rơi đi, tốt nhất có thể chôn vùi tất cả.
Chuyện Thần Đức Quý phi theo Hoàng quý phi tiến cung như gió mà truyền khắp toàn bộ hậu cung, làm cho phi tần hậu cung u u mê mê, nhất thời lại bàn luận xôn xao. Thục phi được Đỗ Tương Nhi cảnh tỉnh mà đi tới Liên Duyệt cung mượn sức Hiền phi.
Trong Quỳnh hương cung, Hàn công công sớm đưa tin tới nhưng Hoa mỹ nhân đã cô tịch nhiều năm, chợt nghe thấy việc này, cũng sợ hãi không thôi, muốn đi cầu kiến Đỗ Thái phi lại nghe nói Thái phi đã tới Khôn Trữ cung nên đành một mình trong điện mà lo lắng, giật mình.
Nhưng mà, tới giữa trưa, Thái hậu cùng Hoàng Thượng lại cùng hạ chỉ. Nhất thời, việc Âu Dương Hồng Ngọc hồi cung cùng việc tân sủng của đế vương – Hồ chiêu nghi lại thành một đợt sóng mới. Ý chỉ thứ nhất viết: Thần Đức Quý phi nhập tự được một tháng nên xá cho hồi cung, ở Phật đường trong Khôn Trữ cung tu hành cùng Thái hậu. Ý chỉ thứ hai là, Hồ chiêu dung đêm qua được đế vương sủng hạnh được sắc phong làm chiêu nghi, ban thưởng ở Hoa Đông cung, nhận bổng lộc nhị phẩm, miễn lễ thỉnh trà cho tần phi.
Trong Khôn Trữ cung, Thái hậu bưng bát trà, không yên lòng mà uống một ngụm, sau đó lại nhìn sang đế vương ngồi một bên, lo lắng nói:
- Hoàng thượng, tâm tính Tử Thần vốn luôn trầm tĩnh, nay sao lại phát điên. Tuyết Nhi giờ còn chưa hồi cung, dọc đường đi nếu Tử Thần lại phát điên thì làm thế nào, chẳng phải sẽ khiến chậm trễ thời gian.
Nói đến đây, khuôn mặt già nua của Thái hậu lại càng tiều tụy, buông chén trà xuống, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Sắc mặt Ngự Hạo Hiên lạnh lùng, chén trà trong tay đã sớm lạnh nhưng phảng phất như không hay biết. Nghe thấy Thái hậu nói, hơi nhíu mày kiếm nhưng cũng không nói gì. Lúc sau, hắn cúi đầu uống một ngụm trà rồi xoay tay buông bát trà xuống, khuôn mặt tuấn mỹ càng thâm trầm.
Tần công công đứng ở một bên, nhìn đế vương mà không khỏi âm thầm lo lắng. Từ khi Hoàng thượng biết Hoàng quý phi rời cung vẫn trầm mặc, ngay cả tân sủng Hồ chiêu nghi thức dậy thỉnh an cũng không thèm nhìn, tựa như trên thế giới này, trừ bỏ Hoàng quý phi, những người khác chỉ là không khí. Hắn cầm phất trần, lại nhìn đôi mắt thâm trầm lạnh lùng của đế vương, cẩn thận tiến lên, nói:
- Hoàng Thượng, nếu không. . . Nô tài mời Hồ chiêu nghi lại đây cùng Hoàng thượng.
Nếu Hồ chiêu nghi quả thật là tân sủng thì may ra long nhan mới dễ chịu hơn một chút.
- Tần An, có phải đã lâu rồi trẫm chưa ban bổng lộc cho ngươi?
Thần sắc Ngự Hạo Hiên vẫn lạnh lùng như trước nhưng đột nhiên lại nói câu này. Sau đó, khi Tần An còn đang trố mắt không biết nên trả lời ra sao, đế vương lại nhíu mày nhìn tuyết bay đầy trời, lạnh lùng nói:
- Còn không mau đi mời Hồ chiêu nghi
Tần công công mặc dù có chút không hiểu ý của đế vương nhưng nghe thấy mệnh lệnh của đế vương thì vội, khom lưng nói:
- Nô tài. . . Nô tài đi mời chiêu nghi nương nương
Nói xong, vung phất trần, xoay người vội vàng rời đi
Đỗ Thái phi ngồi một bên nhìn thần sắc lạnh lùng của đế vương, không khỏi có chút khó chịu trong lòng nhưng lại cười nói với Thái hậu:
- Thái hậu, người chớ buồn, Tử Thần vốn luôn trầm tĩnh, lần này bị điên chắc hẳn có nguyên nhân. Có lẽ là vì quá nhớ Thái hậu và Hoàng thượng cũng không chừng.
Nói xong, thấy sắc mặt Thái hậu dịu đi thì nói:
- Lại nói, nghe nói hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh Hồ chiêu nghi kia đúng là quốc sắc thiên hương, chưa biết chừng, rất nhanh thôi Thái hậu và muội muội có thể được ôm đến hai hoàng tử, song hỷ lâm môn, Thái hậu nên vui mừng mới đúng.
Nói xong, Đỗ Thái phi rất vừa ý mà liếc trộm thần sắc đế vương.
Thái hậu nghe Đỗ Thái phi nói xong lại như tỉnh mộng, vội quay đầu nhìn đế vương nói:
- Hồ chiêu nghi… ai gia suýt nữa quên hôm qua là đại điển tuyển phi của Hoàng thượng, nghe nói, đêm qua Hoàng thượng khâm điểm Hồ chiêu nghi thị tẩm, sao hôm nay ai gia không thấy nàng đến dâng trà?
Tuấn dung Ngự Hạo Hiên vẫn lạnh trầm nhưng quay đầu hơi cười nói với Thái hậu:
- Là nhi thần sơ sót, sáng nay Hồ chiêu nghi dậy quá muộn, nhi thần cũng không gọi nàng dậy được nên mới để trễ giờ.
Dứt lời, thần sắc đế vương lại đông lạnh như trước, không có chút vui mừng nào của người mới tân hôn.
Thái hậu nhất thời cũng nở nụ cười, nhưng không nói cái gì, rồi sau đó chỉ nghe Đỗ Thái phi vui mừng mà nói:
- Thái hậu thật có phúc
- Chiêu dung nương nương đến
Đang lúc cười nói, Hàn công công trước cửa đột nhiên xướng lên khiến Thái hậu và Đỗ Thái phi đều ngưng cười, nhìn ra ngoài đại điện. Lúc sau, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu mặc váy dài màu trắng tố khiến bước vào, chầm chậm như mây, tóc đen búi thành một búi tóc vô cùng tinh xảo, cài một cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn hồng, còn mấy đóa hoa trang điểm bằng trân châu, nhưng xem ra lại không khắc Minh Nguyệt là mấy.
Sắc mặt Thái phi khi nhìn thấy vị Hồ chiêu nghi này thì nhất thời vô cùng khó coi, bà có chút khiếp sợ nhìn bóng dáng yêu kiều trước mắt, khi Hồ chiêu nghi quỳ lạy thỉnh an Thái hậu thì ngây người nói với Thái hậu:
- Thái hậu, đây…đây là
Chẳng lẽ, đời này có nhiều người giống nhau như thế sao? Một Như Nguyệt Quý phi, một Minh Nguyệt Hoàng quý phi nay lại tới một Hồ chiêu nghi nữa
Sắc mặt Thái hậu không thay đổi nhưng cũng không còn tươi cười như trước, nói với Hồ chiêu nghi:
- Đứng lên đi, Hàn công công, thưởng tọa.
Sau đó, quay đầu nhìn đế vương vẫn lạnh lùng, hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói:
- Hoàng thượng, tội gì lại thế, tuy rằng Tuyết Nhi vì có thai mà không thể thị tẩm, Hoàng Thượng cũng không cần như thế, Như Nguyệt quý phi đã bị lạnh nhạt khá lâu rồi.
Thái phi nghe được hàm nghĩa của Thái hậu, sắc mặt càng khó coi nhưng cũng không dám nhiều lời, một lúc sau, chỉ nghe đế vương trầm thấp cứng rắn nói:
- Nhi thần khiến mẫu hậu chê cười rồi.
Nói xong, chẳng nói thêm gì nữa.
Trong đại điện, không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, ý nghĩa những lời đó của đế vương rất rõ. Nay Hoàng quý phi vì mang thai mà không thể thị tẩm đế vương, mà trong hai mươi danh môn khuê tú, đế vương lại chỉ chọn một nữ tử tương tự Hoàng quý phi thị tẩm, những tú nữ khác đều ban cho trọng thần trong triều. Như vậy có thể thấy được, Hoàng Thượng ý là chiêu cáo cho mọi người, hắn không phải có Hoàng quý phi thì không thể.
Hồ chiêu nghi ngồi bên cạnh đế vương, ngoại trừ khuôn mặt giống Hoàng quý phi và khí chất có đôi chỗ giống nhau. Nhưng đôi mắt nàng lại trong suốt đầy hồn nhiên, khiến người thấy là rung động, nhưng khi nghe mấy lời ít ỏi của đế vương, đôi mắt đẹp lại dâng lên mấy phần tội nghiệp.
Nhưng Hồ chiêu nghi này cũng rất thức thời, nghe đế vương nói xong, chỉ nhỏ giọng nói với mọi người:
- Nô tỳ có thể có vài phần giống Hoàng quý phi là phúc khí của nô tỳ, về sau, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ Hoàng thượng.
Nói xong, nhận lấy trà cung nữ dâng lên, bước tới trước Thái hậu và Đỗ Thái phi, quỳ lạy nói:
- Sáng nay nô tỳ sai quy củ, lúc này xin thỉnh tội với Thái hậu và Thái phi nương nương.
Thái hậu hiền lành bưng chén trà của nàng, không khỏi cười nói:
- Hài tử này, đúng là có vài phần giống Tuyết Nhi, ai gia còn nhớ rõ, Tuyết Nhi lúc trước mới tiến cung, cũng là như thế, hào phóng, chu đáo
Nói xong, vui vẻ uống một ngụm trà, đem việc của Âu Dương Hồng Ngọc vứt ra sau đầu.
So với Thái hậu vui sướng, vẻ mặt Thái phi sớm chẳng có tí vui vẻ nào, bà hơi cứng ngắc đón lấy chén trà, trong lòng bực mình nhưng lại chỉ có thể cứng ngắc cười nói:
- Quả thực có vài phần tương tự, khó trách Hoàng thượng có thể bỏ qua ba ngàn hậu cung mà sủng hạnh một tân phi tử.
Nói xong, bưng chén trà lên uống một ngụm mà như uống mật rắn.
Hồ chiêu nghi hơi cười xấu hổ, sau đó, theo lời Thái hậu đứng dậy, đi về vị trí của mình, ngồi cạnh đế vương, lặng lẽ cúi đầu. Sau đó, mấy người ngồi đó một lát rồi chuẩn bị xe ngựa về cung.
Ấn tính canh giờ, tiếp qua một canh giờ thì ngự giá của Hoàng quý phi sẽ tới cửa Huyền vũ môn, nên Thái hậu sớm đã hạ lệnh cho Ngự Lâm quân và Hàn công công tới chờ. Nguyên bản các phi tần không cần tới nghênh đón lại vì tò mò với Hồ quý phi kia mà lấy cớ nghênh đón Thần Đức Quý phi, tụ tập đầy trước Huyền Vũ môn.
Vị Ương điện, thần sắc đế vương vẫn lạnh lùng ngưng trọng, cả người mang theo vài phần lười nhác dựa vào long ỷ, ánh mắt lạnh lùng nhìn tuyết rơi qua cửa sổ, tay nắm chặt.
- Hoàng thượng, uống trà đi, một canh giờ rất nhanh sẽ qua
Phía sau đế vương, Hồ chiêu nghi đón lấy chén trà Tần công công đưa tới, bước tới cảnh đế vương, mềm mại nói:
- Hoàng Thượng, dùng trà đi
Tần công công nhìn Hồ chiêu nghi trước mắt mềm mại không xương kia mà trong lòng không khỏi nghi hoặc, chỉ vì giọng nàng có vài phần quen thuộc nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không tìm được nữ tử nào có chất giọng này mà lại có mấy phần giống Hoàng quý phi. Vì thế, lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Tần công công vừa đi, khuôn mặt Hồ chiêu nghi vốn mềm mại vội nghiêm túc lại, nàng quỳ gối trước người đế vương, hai tay ôm quyền, cố ý hạ giọng, nói:
- Thuộc hạ xin Hoàng Thượng bảo trọng thân thể, đừng vì nữ nhi tình trường mà làm tổn hại thân thể.
Ánh mắt Ngự Hạo Hiên lạnh như băng nhìn ra cửa sổ, nghe thấy nàng nói thế thì khẽ động, sau đó nhìn lại nữ tử quỳ trước mặt, đôi mắt như đêm đen khiến nữ tử run lên.
- Sự tình đã làm thỏa đáng?
Thanh âm Ngự Hạo Hiên trầm thấp mang theo vài phần vô lực, sau đó nhướng mắt lên, lạnh lùng nhìn bông tuyết bay loạn bên ngoài cửa sổ, ngón tay hơi buông lỏng, gắt gao nắm chặt tay vịn ghế.
Nữ tử trong lòng rùng mình, nhưng cũng không chút hoang mang hồi đáp:
- Thuộc hạ hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng khâm điểm nữ tử có dung mạo tương tự Hoàng quý phi đã truyền ra cung, nói vậy không đến ba ngày, chư hầu các nước sẽ đều biết.
Nói xong, hơi ngẩng đầu nói:
- Việc này qua đi, quốc chủ mười sáu nước chu hầu Hoài Nguyệt quốc sẽ không tiến cống mỹ nhân nữa, lại sẽ càng không dám xin kết thân gia.
- Thái hậu, Hộ quốc tự truyền tin báo nói Thần Đức Quý phi đã bị điên, lúc này đang cùng xa giá của Hoàng quý phi lên đường hồi cung.
Thái hậu ngẩn ra, rồi sau đó vội nắm lấy phật châu, mở to mắt, khuôn mặt già nua đầy khiếp sợ, tay bà run lên, khẽ nói:
- Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?
Hàn công công không dám chần chờ, lại lập lại một lần nữa, nhỏ giọng nói:
- Hồi bẩm Thái hậu, vừa rồi lục bộ hậu cung nhận được bồ câu đưa thư từ Hộ quốc tự nói Thần Đức Quý phi đột nhiên phát điên giờ đang cùng ngự giá của Hoàng quý phi hồi cung.
Nói xong, rút phong thư nhỏ trong tay áo đưa tới trước mặt Thái hậu, nói:
- Đây là thư do chính tay Tuệ Thực sư thái viết.
Thái hậu kinh ngạc nhìn tờ giấy nhỏ trong tay Hàn công công, không khỏi lảo đảo ngã lên ghế quý phi, tay cầm phật châu run lên. Lúc sau, bà khẽ nói:
- Mau, mau thỉnh Hoàng thượng tới đây.
Nói rồi, như nhớ ra điều gì, lại vội nói:
- Còn cả Thái phi, mau, mau mời Đỗ Thái phi.
- Nô. . . Nô tài tuân mệnh
Hàn công công nhìn thần sắc của Thái hậu, vội xoay người chạy ra khỏi điện, đi tới cạnh hai cung nữ đứng giữ điện, thở gấp nói:
- Mau, mau đi Tẩm Tâm cung mời Hoàng thượng tới Khôn Trữ cung.
Nói xong, hắn nhìn trái phải xung quanh, vội vàng bước xuống thềm đá, đi về tẩm điện của Đỗ Thái phi…
Trong Lạc thần cung, Đỗ Thái phi mặc trường bào màu nâu thêu mẫu đơn kim tuyến, tuy thân thể đã già nhưng phong vận vẫn còn. Bà ngồi trước giương vỗ vỗ đóa hoa đỏ cài trên tóc mai, đôi mày thanh tú nghe những lời Hàn công công nói thì không khỏi nhướng lên, thu tay về. Không nhanh không chậm nói:
- Ngươi nói Âu Dương Tử Thần bị điên, giờ đang ở trên xa giá của Hoàng quý phi
Nói xong, như là nghe được chuyện cười mà cười khẽ một tiếng, cầm bút vẽ trên bàn, vừa vẽ lông mày vừa nói:
- Hàn công công, hôm nay ngươi uống nhầm thuốc rồi chứ.
Hàn công công cúi đầu, cầm phất trần, bước lên trước, nhìn cung nữ hầu hạ bốn phía, nhỏ giọng tiến lên nói vào tai Đỗ Thái phi:
- Thái phi nương nương, việc này là thiên chân vạn xác, nô tài chính mắt nhìn thấy thư của Tuệ Thực sư thái, nghe nói là Hoàng quý phi yêu cầu đưa Thần Đức Quý phi hồi cung
Nói xong, nhét bức thư vào tay Đỗ Thái phi.
Đỗ rất phi sửng sốt một chút, rồi sau đó nheo mắt nhìn bức thư trong tay, sắc mặt dần dần tái nhợt, đột nhiên, bà đứng lên, vỗ vỗ bàn. Trâm cài đầy đầu cũng linh đinh rung động theo, mấy đồ trang sức trên bàn rơi xuống, sau đó hơi buồn bực nói:
- Chẳng lẽ Hoàng quý phi cũng điên theo, lại đem một kẻ điên loạn về hoàng cung
Nói xong, hai mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói:
- Âu Dương Hồng Ngọc từ khi tiến cung đã được Thái hậu yêu thích, Thái hậu cái gì cũng nghe lời nàng, hại Sương Nhi đến giờ còn chưa được sủng hảnh. Lần này, quyết không để kẻ điên đó tiến cung.
- Thái phi nương nương, không còn sớm nữa, không bằng bây giờ để nô tài an bài sát thủ ra cung, chặn đường bọn họ.
Hàn công công nói xong, tay đưa lên cổ làm động tác “giết”
Ánh mắt Đỗ Thái phi trầm xuống, khóe miệng cười lạnh, vung tay lên, âm lãnh nói:
- Ta bố trí suốt sáu năm, cũng đã đợi sáu năm, lại chờ đến khi Mộ Tuyết kia chết rồi lại sống lại. Nhưng ông trời thương xót, lại để cho Âu Dương Hồng Ngọc và Mộ Tuyết kia, cả hai yêu nghiệt đó cùng chết dưới tay ta.
Nói xong, ánh mắt ảm đạm xuống, mở hộp trang sức ra, lấy ra một tập ngân phiếu đặt trên bàn, cười lạnh nói:
- Hàn Lâm, mạng già này của ta có thể nhìn xem ngươi an bài thế nào.
Hàn công công nhìn tập ngân phiếu dày trên bàn, hai mắt như lòi ra, một lúc sau, hắn cười cười, thu tập ngân phiếu kia vào áo, nhỏ giọng nói:
- Thái phi nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ đem sự tình giải quyết thỏa đáng, sạch sẽ
Nói xong, vuốt vuốt lại triều phục, cúi đầu với Đỗ Thái phi, the thé cất giọng:
- Thái phi nương nương, Thái hậu nương nương cho mời.
Đỗ Thái phi nhẹ vuốt trâm phỉ thúy trên búi tóc, khuôn mặt lộ ra ý cười hiền lành, tay vịn lên tay Hàn công công, bước lên trước, cười nói:
- Hàn Lâm, hôm nay nếu ngươi không làm cho thỏa đáng, cẩn thận cái đầu của ngươi
nói xong, khi đi ra đại điện, thoáng nhìn tuyết bay trắng xóa, hít sâu một hơi, hừ lạnh nói:
- Rơi đi, tốt nhất có thể chôn vùi tất cả.
Chuyện Thần Đức Quý phi theo Hoàng quý phi tiến cung như gió mà truyền khắp toàn bộ hậu cung, làm cho phi tần hậu cung u u mê mê, nhất thời lại bàn luận xôn xao. Thục phi được Đỗ Tương Nhi cảnh tỉnh mà đi tới Liên Duyệt cung mượn sức Hiền phi.
Trong Quỳnh hương cung, Hàn công công sớm đưa tin tới nhưng Hoa mỹ nhân đã cô tịch nhiều năm, chợt nghe thấy việc này, cũng sợ hãi không thôi, muốn đi cầu kiến Đỗ Thái phi lại nghe nói Thái phi đã tới Khôn Trữ cung nên đành một mình trong điện mà lo lắng, giật mình.
Nhưng mà, tới giữa trưa, Thái hậu cùng Hoàng Thượng lại cùng hạ chỉ. Nhất thời, việc Âu Dương Hồng Ngọc hồi cung cùng việc tân sủng của đế vương – Hồ chiêu nghi lại thành một đợt sóng mới. Ý chỉ thứ nhất viết: Thần Đức Quý phi nhập tự được một tháng nên xá cho hồi cung, ở Phật đường trong Khôn Trữ cung tu hành cùng Thái hậu. Ý chỉ thứ hai là, Hồ chiêu dung đêm qua được đế vương sủng hạnh được sắc phong làm chiêu nghi, ban thưởng ở Hoa Đông cung, nhận bổng lộc nhị phẩm, miễn lễ thỉnh trà cho tần phi.
Trong Khôn Trữ cung, Thái hậu bưng bát trà, không yên lòng mà uống một ngụm, sau đó lại nhìn sang đế vương ngồi một bên, lo lắng nói:
- Hoàng thượng, tâm tính Tử Thần vốn luôn trầm tĩnh, nay sao lại phát điên. Tuyết Nhi giờ còn chưa hồi cung, dọc đường đi nếu Tử Thần lại phát điên thì làm thế nào, chẳng phải sẽ khiến chậm trễ thời gian.
Nói đến đây, khuôn mặt già nua của Thái hậu lại càng tiều tụy, buông chén trà xuống, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Sắc mặt Ngự Hạo Hiên lạnh lùng, chén trà trong tay đã sớm lạnh nhưng phảng phất như không hay biết. Nghe thấy Thái hậu nói, hơi nhíu mày kiếm nhưng cũng không nói gì. Lúc sau, hắn cúi đầu uống một ngụm trà rồi xoay tay buông bát trà xuống, khuôn mặt tuấn mỹ càng thâm trầm.
Tần công công đứng ở một bên, nhìn đế vương mà không khỏi âm thầm lo lắng. Từ khi Hoàng thượng biết Hoàng quý phi rời cung vẫn trầm mặc, ngay cả tân sủng Hồ chiêu nghi thức dậy thỉnh an cũng không thèm nhìn, tựa như trên thế giới này, trừ bỏ Hoàng quý phi, những người khác chỉ là không khí. Hắn cầm phất trần, lại nhìn đôi mắt thâm trầm lạnh lùng của đế vương, cẩn thận tiến lên, nói:
- Hoàng Thượng, nếu không. . . Nô tài mời Hồ chiêu nghi lại đây cùng Hoàng thượng.
Nếu Hồ chiêu nghi quả thật là tân sủng thì may ra long nhan mới dễ chịu hơn một chút.
- Tần An, có phải đã lâu rồi trẫm chưa ban bổng lộc cho ngươi?
Thần sắc Ngự Hạo Hiên vẫn lạnh lùng như trước nhưng đột nhiên lại nói câu này. Sau đó, khi Tần An còn đang trố mắt không biết nên trả lời ra sao, đế vương lại nhíu mày nhìn tuyết bay đầy trời, lạnh lùng nói:
- Còn không mau đi mời Hồ chiêu nghi
Tần công công mặc dù có chút không hiểu ý của đế vương nhưng nghe thấy mệnh lệnh của đế vương thì vội, khom lưng nói:
- Nô tài. . . Nô tài đi mời chiêu nghi nương nương
Nói xong, vung phất trần, xoay người vội vàng rời đi
Đỗ Thái phi ngồi một bên nhìn thần sắc lạnh lùng của đế vương, không khỏi có chút khó chịu trong lòng nhưng lại cười nói với Thái hậu:
- Thái hậu, người chớ buồn, Tử Thần vốn luôn trầm tĩnh, lần này bị điên chắc hẳn có nguyên nhân. Có lẽ là vì quá nhớ Thái hậu và Hoàng thượng cũng không chừng.
Nói xong, thấy sắc mặt Thái hậu dịu đi thì nói:
- Lại nói, nghe nói hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh Hồ chiêu nghi kia đúng là quốc sắc thiên hương, chưa biết chừng, rất nhanh thôi Thái hậu và muội muội có thể được ôm đến hai hoàng tử, song hỷ lâm môn, Thái hậu nên vui mừng mới đúng.
Nói xong, Đỗ Thái phi rất vừa ý mà liếc trộm thần sắc đế vương.
Thái hậu nghe Đỗ Thái phi nói xong lại như tỉnh mộng, vội quay đầu nhìn đế vương nói:
- Hồ chiêu nghi… ai gia suýt nữa quên hôm qua là đại điển tuyển phi của Hoàng thượng, nghe nói, đêm qua Hoàng thượng khâm điểm Hồ chiêu nghi thị tẩm, sao hôm nay ai gia không thấy nàng đến dâng trà?
Tuấn dung Ngự Hạo Hiên vẫn lạnh trầm nhưng quay đầu hơi cười nói với Thái hậu:
- Là nhi thần sơ sót, sáng nay Hồ chiêu nghi dậy quá muộn, nhi thần cũng không gọi nàng dậy được nên mới để trễ giờ.
Dứt lời, thần sắc đế vương lại đông lạnh như trước, không có chút vui mừng nào của người mới tân hôn.
Thái hậu nhất thời cũng nở nụ cười, nhưng không nói cái gì, rồi sau đó chỉ nghe Đỗ Thái phi vui mừng mà nói:
- Thái hậu thật có phúc
- Chiêu dung nương nương đến
Đang lúc cười nói, Hàn công công trước cửa đột nhiên xướng lên khiến Thái hậu và Đỗ Thái phi đều ngưng cười, nhìn ra ngoài đại điện. Lúc sau, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu mặc váy dài màu trắng tố khiến bước vào, chầm chậm như mây, tóc đen búi thành một búi tóc vô cùng tinh xảo, cài một cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn hồng, còn mấy đóa hoa trang điểm bằng trân châu, nhưng xem ra lại không khắc Minh Nguyệt là mấy.
Sắc mặt Thái phi khi nhìn thấy vị Hồ chiêu nghi này thì nhất thời vô cùng khó coi, bà có chút khiếp sợ nhìn bóng dáng yêu kiều trước mắt, khi Hồ chiêu nghi quỳ lạy thỉnh an Thái hậu thì ngây người nói với Thái hậu:
- Thái hậu, đây…đây là
Chẳng lẽ, đời này có nhiều người giống nhau như thế sao? Một Như Nguyệt Quý phi, một Minh Nguyệt Hoàng quý phi nay lại tới một Hồ chiêu nghi nữa
Sắc mặt Thái hậu không thay đổi nhưng cũng không còn tươi cười như trước, nói với Hồ chiêu nghi:
- Đứng lên đi, Hàn công công, thưởng tọa.
Sau đó, quay đầu nhìn đế vương vẫn lạnh lùng, hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói:
- Hoàng thượng, tội gì lại thế, tuy rằng Tuyết Nhi vì có thai mà không thể thị tẩm, Hoàng Thượng cũng không cần như thế, Như Nguyệt quý phi đã bị lạnh nhạt khá lâu rồi.
Thái phi nghe được hàm nghĩa của Thái hậu, sắc mặt càng khó coi nhưng cũng không dám nhiều lời, một lúc sau, chỉ nghe đế vương trầm thấp cứng rắn nói:
- Nhi thần khiến mẫu hậu chê cười rồi.
Nói xong, chẳng nói thêm gì nữa.
Trong đại điện, không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, ý nghĩa những lời đó của đế vương rất rõ. Nay Hoàng quý phi vì mang thai mà không thể thị tẩm đế vương, mà trong hai mươi danh môn khuê tú, đế vương lại chỉ chọn một nữ tử tương tự Hoàng quý phi thị tẩm, những tú nữ khác đều ban cho trọng thần trong triều. Như vậy có thể thấy được, Hoàng Thượng ý là chiêu cáo cho mọi người, hắn không phải có Hoàng quý phi thì không thể.
Hồ chiêu nghi ngồi bên cạnh đế vương, ngoại trừ khuôn mặt giống Hoàng quý phi và khí chất có đôi chỗ giống nhau. Nhưng đôi mắt nàng lại trong suốt đầy hồn nhiên, khiến người thấy là rung động, nhưng khi nghe mấy lời ít ỏi của đế vương, đôi mắt đẹp lại dâng lên mấy phần tội nghiệp.
Nhưng Hồ chiêu nghi này cũng rất thức thời, nghe đế vương nói xong, chỉ nhỏ giọng nói với mọi người:
- Nô tỳ có thể có vài phần giống Hoàng quý phi là phúc khí của nô tỳ, về sau, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ Hoàng thượng.
Nói xong, nhận lấy trà cung nữ dâng lên, bước tới trước Thái hậu và Đỗ Thái phi, quỳ lạy nói:
- Sáng nay nô tỳ sai quy củ, lúc này xin thỉnh tội với Thái hậu và Thái phi nương nương.
Thái hậu hiền lành bưng chén trà của nàng, không khỏi cười nói:
- Hài tử này, đúng là có vài phần giống Tuyết Nhi, ai gia còn nhớ rõ, Tuyết Nhi lúc trước mới tiến cung, cũng là như thế, hào phóng, chu đáo
Nói xong, vui vẻ uống một ngụm trà, đem việc của Âu Dương Hồng Ngọc vứt ra sau đầu.
So với Thái hậu vui sướng, vẻ mặt Thái phi sớm chẳng có tí vui vẻ nào, bà hơi cứng ngắc đón lấy chén trà, trong lòng bực mình nhưng lại chỉ có thể cứng ngắc cười nói:
- Quả thực có vài phần tương tự, khó trách Hoàng thượng có thể bỏ qua ba ngàn hậu cung mà sủng hạnh một tân phi tử.
Nói xong, bưng chén trà lên uống một ngụm mà như uống mật rắn.
Hồ chiêu nghi hơi cười xấu hổ, sau đó, theo lời Thái hậu đứng dậy, đi về vị trí của mình, ngồi cạnh đế vương, lặng lẽ cúi đầu. Sau đó, mấy người ngồi đó một lát rồi chuẩn bị xe ngựa về cung.
Ấn tính canh giờ, tiếp qua một canh giờ thì ngự giá của Hoàng quý phi sẽ tới cửa Huyền vũ môn, nên Thái hậu sớm đã hạ lệnh cho Ngự Lâm quân và Hàn công công tới chờ. Nguyên bản các phi tần không cần tới nghênh đón lại vì tò mò với Hồ quý phi kia mà lấy cớ nghênh đón Thần Đức Quý phi, tụ tập đầy trước Huyền Vũ môn.
Vị Ương điện, thần sắc đế vương vẫn lạnh lùng ngưng trọng, cả người mang theo vài phần lười nhác dựa vào long ỷ, ánh mắt lạnh lùng nhìn tuyết rơi qua cửa sổ, tay nắm chặt.
- Hoàng thượng, uống trà đi, một canh giờ rất nhanh sẽ qua
Phía sau đế vương, Hồ chiêu nghi đón lấy chén trà Tần công công đưa tới, bước tới cảnh đế vương, mềm mại nói:
- Hoàng Thượng, dùng trà đi
Tần công công nhìn Hồ chiêu nghi trước mắt mềm mại không xương kia mà trong lòng không khỏi nghi hoặc, chỉ vì giọng nàng có vài phần quen thuộc nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không tìm được nữ tử nào có chất giọng này mà lại có mấy phần giống Hoàng quý phi. Vì thế, lặng lẽ rời khỏi đại điện.
Tần công công vừa đi, khuôn mặt Hồ chiêu nghi vốn mềm mại vội nghiêm túc lại, nàng quỳ gối trước người đế vương, hai tay ôm quyền, cố ý hạ giọng, nói:
- Thuộc hạ xin Hoàng Thượng bảo trọng thân thể, đừng vì nữ nhi tình trường mà làm tổn hại thân thể.
Ánh mắt Ngự Hạo Hiên lạnh như băng nhìn ra cửa sổ, nghe thấy nàng nói thế thì khẽ động, sau đó nhìn lại nữ tử quỳ trước mặt, đôi mắt như đêm đen khiến nữ tử run lên.
- Sự tình đã làm thỏa đáng?
Thanh âm Ngự Hạo Hiên trầm thấp mang theo vài phần vô lực, sau đó nhướng mắt lên, lạnh lùng nhìn bông tuyết bay loạn bên ngoài cửa sổ, ngón tay hơi buông lỏng, gắt gao nắm chặt tay vịn ghế.
Nữ tử trong lòng rùng mình, nhưng cũng không chút hoang mang hồi đáp:
- Thuộc hạ hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng khâm điểm nữ tử có dung mạo tương tự Hoàng quý phi đã truyền ra cung, nói vậy không đến ba ngày, chư hầu các nước sẽ đều biết.
Nói xong, hơi ngẩng đầu nói:
- Việc này qua đi, quốc chủ mười sáu nước chu hầu Hoài Nguyệt quốc sẽ không tiến cống mỹ nhân nữa, lại sẽ càng không dám xin kết thân gia.
/185
|