Giữa trưa, trời ấm áp, dưới gốc hải đường, Minh Nguyệt ngồi trên ghế Quý phi hơi khép mắt, thiu thiu ngủ nhưng hơi thở dồn dập không yên.
Một lúc sau, Minh Nguyệt mới mở mắt. Đôi mắt thâm trầm đang nhìn chính mình, dưới ánh mặt trời những tia nắng lấp lóa. Bàn tay trắng nõn chậm rãi buông chiếc khăn lụa, ánh mắt lại thản nhiên như trước.
Lãnh quốc chủ? Minh Nguyệt thì thầm ba chữ này, trước mắt lại hiện ra đôi mắt lạnh như băng khiến người khác đông cứng, rùng mình, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem ra những ngày an bình của nàng cũng sắp hết.
Đến khi ngọ thiện, Tần công công vội vàng chạy đến, vừa thấy Minh Nguyệt đọc sách dưới gốc cây đã chạy đến bên cạnh, phúc thân nói:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc
Minh Nguyệt nhẹ gấp sách, nhìn thoáng quan Tần công công, ôn nhu cười nói:
- Tần công công không theo hầu hoàng thượng lại chạy đến thỉnh an bản cung sao?
Tần công công nghe vậy đáp:
- Hôm nay trong hoàng cung có khách quý đến, Hoàng thượng sai nô tài mời nương nương đến Tẩm Tâm cung dùng bữa. Hoàng hậu, Thục phi, Hiền phi và Chiêu dung nương nương đều đã đến.
- Tẩm Tâm cung?
Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần công công, nhẹ nhàng hỏi:
- Khách quý như thế nào mà có thể được Hoàng thượng mời vào Tẩm Tâm cung chiêu đãi.
Chẳng lẽ là Lãnh quốc chủ kia
- Hồi bẩm Đức phi nương nương, là Lãnh Tiêu quốc chủ giá lâm. Tần công công cúi đầu cung kính nói.
Quả nhiên là nam tử kia. Minh Nguyệt nhìn “Hoài Nguyệt Bản kỉ” trên bàn đá, môi hồng hơi nhếch rồi đứng dậy, gọi Tiêu Đồng chuẩn bị xiêm y rồi quay lại nói với Tần công công:
- Công công trước tiên cứ về hầu hạ Hoàng thượng đi, bản cung chuẩn bị một chút rồi sẽ tới.
Tần công công cúi đầu lĩnh chỉ, vung phất trần vội vàng rời khỏi Ngưng Tuyết cung.
Tiêu Đồng nhìn bóng Tần công công biến mất, đôi mày thanh tú chau lại, đi theo Minh Nguyệt vào phòng ngủ, đóng cửa lại vừa định hỏi Minh Nguyệt thì đã thấy Minh Nguyệt nói:
- Tiêu Đồng, ngươi có biết 16 nước trong Hoài Nguyệt quốc có một người là Lãnh quốc chủ?
Lãnh quốc chủ? Tiêu Đồng sửng sốt, sắc mặt khó coi vội hỏi:
- Tiểu thư, khách quý hôm nay là….
Minh Nguyệt gật đầu không nói nhiều. Lại càng không nói việc trong Bán Dạ đình cho nàng ta biết.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt gật đầu sắc mặt hơi khẩn trương rồi nói:
- Tiểu thư, trong 16 nước chỉ có Lãnh Tiêu quốc có quốc chủ họ Lãnh.
Lại bĩnh tình nói tiếp:
- Nghe nói hắn là chiến thần ở đại mạc (người giỏi chiến đấu ở sa mạc) cũng là quốc gia duy nhất trong 16 nước chư hầu có binh lực tương đương với Hoài Nguyệt quốc.
Thiên hạ đại loạn, nước chia thành 16 nước nhỏ. Chỉ có Lãnh Tiêu quốc và Cổ Trung quốc là lực lượng lớn hơn hết. Sau vì một “sa y mỹ nhân” (mỹ nhân mặc áo sa) mà khơi mào chiến tranh. Hơn ba lần gây chiến, sinh linh oán thán, dân chúng lầm than, cuối cùng Cổ Trung quốc cũng thống nhất giang sơn, hùng bá thiên hạ ôm được mĩ nhân về. Nhưng chỉ ba năm sau mỹ nhân qua đời, Cổ Trung quốc đổi tên thành Hoài Nguyệt quốc.
“Giang sơn đổi chủ, mỹ nhân bị cướp”, Minh Nguyệt đã hơi hiểu vì sao khi nam nhân kia nhìn nàng ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ như thế. Dù sao cũng là thể diện quốc gia, không vì nạn kia mà mất đi được. Chắc chắn trong lòng vương thất và con dân Lãnh Tiêu quốc đều nghĩ thiên hạ này vốn là của bọn họ.
Nghĩ đến đây Minh Nguyệt nhẹ cười rộ. Để cho Tiêu Đồng thay quần áo cho mình. Nàng chỉ mặc trang phục mộc mạc, thay chiếc váy dài để biểu thị thân phận cao quý, mặc thêm trường bào, đứng trước gương nhẹ tô son điểm phấn, cài chiếc trâm ngọc rồi lên xe đi về phía Tẩm Tâm cung.
Một lúc sau, Minh Nguyệt mới mở mắt. Đôi mắt thâm trầm đang nhìn chính mình, dưới ánh mặt trời những tia nắng lấp lóa. Bàn tay trắng nõn chậm rãi buông chiếc khăn lụa, ánh mắt lại thản nhiên như trước.
Lãnh quốc chủ? Minh Nguyệt thì thầm ba chữ này, trước mắt lại hiện ra đôi mắt lạnh như băng khiến người khác đông cứng, rùng mình, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem ra những ngày an bình của nàng cũng sắp hết.
Đến khi ngọ thiện, Tần công công vội vàng chạy đến, vừa thấy Minh Nguyệt đọc sách dưới gốc cây đã chạy đến bên cạnh, phúc thân nói:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc
Minh Nguyệt nhẹ gấp sách, nhìn thoáng quan Tần công công, ôn nhu cười nói:
- Tần công công không theo hầu hoàng thượng lại chạy đến thỉnh an bản cung sao?
Tần công công nghe vậy đáp:
- Hôm nay trong hoàng cung có khách quý đến, Hoàng thượng sai nô tài mời nương nương đến Tẩm Tâm cung dùng bữa. Hoàng hậu, Thục phi, Hiền phi và Chiêu dung nương nương đều đã đến.
- Tẩm Tâm cung?
Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần công công, nhẹ nhàng hỏi:
- Khách quý như thế nào mà có thể được Hoàng thượng mời vào Tẩm Tâm cung chiêu đãi.
Chẳng lẽ là Lãnh quốc chủ kia
- Hồi bẩm Đức phi nương nương, là Lãnh Tiêu quốc chủ giá lâm. Tần công công cúi đầu cung kính nói.
Quả nhiên là nam tử kia. Minh Nguyệt nhìn “Hoài Nguyệt Bản kỉ” trên bàn đá, môi hồng hơi nhếch rồi đứng dậy, gọi Tiêu Đồng chuẩn bị xiêm y rồi quay lại nói với Tần công công:
- Công công trước tiên cứ về hầu hạ Hoàng thượng đi, bản cung chuẩn bị một chút rồi sẽ tới.
Tần công công cúi đầu lĩnh chỉ, vung phất trần vội vàng rời khỏi Ngưng Tuyết cung.
Tiêu Đồng nhìn bóng Tần công công biến mất, đôi mày thanh tú chau lại, đi theo Minh Nguyệt vào phòng ngủ, đóng cửa lại vừa định hỏi Minh Nguyệt thì đã thấy Minh Nguyệt nói:
- Tiêu Đồng, ngươi có biết 16 nước trong Hoài Nguyệt quốc có một người là Lãnh quốc chủ?
Lãnh quốc chủ? Tiêu Đồng sửng sốt, sắc mặt khó coi vội hỏi:
- Tiểu thư, khách quý hôm nay là….
Minh Nguyệt gật đầu không nói nhiều. Lại càng không nói việc trong Bán Dạ đình cho nàng ta biết.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt gật đầu sắc mặt hơi khẩn trương rồi nói:
- Tiểu thư, trong 16 nước chỉ có Lãnh Tiêu quốc có quốc chủ họ Lãnh.
Lại bĩnh tình nói tiếp:
- Nghe nói hắn là chiến thần ở đại mạc (người giỏi chiến đấu ở sa mạc) cũng là quốc gia duy nhất trong 16 nước chư hầu có binh lực tương đương với Hoài Nguyệt quốc.
Thiên hạ đại loạn, nước chia thành 16 nước nhỏ. Chỉ có Lãnh Tiêu quốc và Cổ Trung quốc là lực lượng lớn hơn hết. Sau vì một “sa y mỹ nhân” (mỹ nhân mặc áo sa) mà khơi mào chiến tranh. Hơn ba lần gây chiến, sinh linh oán thán, dân chúng lầm than, cuối cùng Cổ Trung quốc cũng thống nhất giang sơn, hùng bá thiên hạ ôm được mĩ nhân về. Nhưng chỉ ba năm sau mỹ nhân qua đời, Cổ Trung quốc đổi tên thành Hoài Nguyệt quốc.
“Giang sơn đổi chủ, mỹ nhân bị cướp”, Minh Nguyệt đã hơi hiểu vì sao khi nam nhân kia nhìn nàng ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ như thế. Dù sao cũng là thể diện quốc gia, không vì nạn kia mà mất đi được. Chắc chắn trong lòng vương thất và con dân Lãnh Tiêu quốc đều nghĩ thiên hạ này vốn là của bọn họ.
Nghĩ đến đây Minh Nguyệt nhẹ cười rộ. Để cho Tiêu Đồng thay quần áo cho mình. Nàng chỉ mặc trang phục mộc mạc, thay chiếc váy dài để biểu thị thân phận cao quý, mặc thêm trường bào, đứng trước gương nhẹ tô son điểm phấn, cài chiếc trâm ngọc rồi lên xe đi về phía Tẩm Tâm cung.
/185
|