Không khí chầm chậm ngưng kết như mê võng vờn quanh không thể giải được sự bế tắc, gắt gao quấn quanh trái tim Minh Nguyệt tựa như lúc nào cũng có thể khiến nàng mất đi hô hấp.
Đôi mắt trong suốt lại khôi phục sự bình tĩnh như xưa nhưng tiếng nói trầm thấp kia lại khiến nàng có vài phần sợ hãi, run rẩy. Nàng hạ mi dài nhìn vết ửng hồng trên cổ tay, nhăn nhó muốn rút ra nhưng mỗi lần hơi động thì chủ nhân cánh tay kia lại không chút thương hương tiếc ngọc mà nắm chặt lại.
Minh Nguyệt ăn đau, lòng nàng lại chua xót nhưng cũng không dám nhìn ánh mắt Ngự Hạo Hiên bởi lẽ sự tức giận của hắn đã rõ ràng như thế. Nàng lập tức đã muốn thoát đi nhưng giờ phút này bản thân lại yếu ớt đến không thể giãy ra khỏi tay hắn.
- Hoàng thượng.
Thanh âm Minh Nguyệt mang theo ý cầu xin. Nàng cúi đầu, hạ mi lô ra nước mắt trong suốt, trong phòng ngủ hôn ám lóe ra ánh sáng mê muội như một loại ma lực khiến người khác mềm lòng. Nhưng giọng nói mềm mại kia lại mang theo mấy phần kiên quyết ngay sau đó là sắc bén như đao.
- Nếu Hoàng thượng vì nô tì tự ý vào Ngự thư phòng mà tức giận thì nô tì cam nguyện chịu phạt cho nên đau…
Minh Nguyệt đột nhiên nghiêng người về phía trước, cổ tay truyền đến sự đau đớn mà nàng không thể chịu được. Đôi mày thanh nhíu chặt, cắn chặt môi dưới, nước mắt lại tuôn rơi, thở hổn hển mà muốn thoát khỏi tay hắn.
- Ái phi cũng biết cái gì là đau?
Giọng nói lạnh băng mang theo mấy phần trào phúng. Hắn bình tĩnh nhìn nước mắt nàng rớt trên chăn hồng rồi sau đó bắt được cánh tay kia của nàng, cứng rắn đan tay nàng, nắm chặt đến nỗi khiến Minh Nguyệt kêu lên nhưng Ngự Hạo Hiên lạnh lùng nói:
- Tay đứt tim đau.
Tay đứt tim đau. Minh Nguyệt đang thở dốc dừng lại, trố mắt nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng Ngự Hạo Hiên lại nắm chặt hơn bàn tay đang đan tay nàng như đang dụng hình rồi lại buông ra khiến Minh Nguyệt mở to mắt. Nàng không nhịn được cảm giác đau đớn thấu tim mà ra sức giãy dụa. Nước mắt lại rơi xuống nhưng không rõ là nước mắt của sự đau lòng hay là tay đau.
Một trận gió lạnh thổi tới, mùi hải đường thản nhiên theo gió tiến vào, những cánh hải đưởng phi vũ đầy trời. Một cánh hoa theo gió bay lên hoàng bào của Ngự Hạo Hiên rồi rớt xuống trước giường.
Trướng phù dung hơi động, Minh Nguyệt hít sâu khí lạnh từ ngoài tràn vào, chậm rãi thanh tỉnh lại rồi mới đau đớn kéo hai tay lên xoa xoa. Chút lưu luyến trong đáy lòng biến thành tro bụi rồi sự ích kỉ vốn đã phủi bụi trong lòng chậm rãi dâng lên.
Quên một người thật ra rất đơn giản, chỉ cần không hận, không suy nghĩ lại càng không bức bách bản thân mình quên đi. Sau đó, tất cả để cho năm tháng vùi lấp cho đến khi nó chỉ còn là bùn đất không còn lại bóng dáng năm xưa. Minh Nguyệt nhắm mắt lại, hơi quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước cửa sổ kia, những cánh hải đường bay múa ngoài trời tựa như quấn quanh hắn. Trái tim không hiểu sao có một tia đau đớn, nhợt nhạt mà khắc sâu vào lòng.
Hơi hạ mi dài, kéo lại xiêm y, nàng kéo chăn bao quanh thân thể lạnh giá của mình, tự cười nhạo mình hôm nay quá ư chật vật.
- Trẫm… có đúng hay không…
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp gần trong gang tấc khiến Minh Nguyệt hơn run. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại cũng không nói gì, hồi lâu mới nói nhưng giọng nói không rõ cảm xúc:
- Nghỉ ngơi đi, trẫm cùng với nàng.
Những lời này, Ngự Hạo Hiên cực mất tự nhiên mà nói ra nhưng chưa để Minh Nguyệt phản ứng, hắn đã ôm nàng nằm xuống, dùng chăn quấn quanh người nàng mà chính mình lại nằm cạnh nàng.
Đôi mắt Minh Nguyệt nhìn lên đỉnh màn, có chút sợ hãi mà không dám động. Lúc này, Ngự Hạo Hiên đột nhiên xoay người, chui vào chăn bông mà ôm chặt nàng trong lòng, thậm chí không để nàng có chút khe hở mà thở dốc.
Hồi lâu, hai người đều trầm mặc không nói cho đến khi Minh Nguyệt mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đến khi Minh Nguyệt tỉnh lại đã là hoàng hôn. Bên cạnh man mát nói cho nàng biết hắn đã sớm rời đi. Vươn tay nhẹ vỗ trán lại ngửi được trên cổ tay và ngón tay mình truyền đến mùi hương lại lùng. Trái tim hơi động, nhìn cổ tay mình. Vết bầm trên tay lại được bôi thêm một tầng thuốc mỡ. Khi gặp không khí, từng đợt lạnh lùng thấu vào da thịt, giống như muốn dung nhập vào huyết cốt.
Đây là…. Minh Nguyệt trong lòng có chút không vui, chỉ vì vết thuốc mỡ màu lục nhạt như bạc hà khiến nàng nghĩ đến một màn trong Ngự thư phòng. Hắn cũng bôi thuốc mỡ này cho Âu Dương Hồng Ngọc.
Hơi hơi ngồi dậy, thân thể đã khôi phục lại khí lực, sự đau đớn trên mi tâm cũng đã biến mất, khóe miệng hơi nhếch, Minh Nguyệt có chút chua xót. Hôm nay, bản thân mình thật vô dụng, không có lấy chút năng lực phản kháng sự sắp đặt của người. Hơn nữa, Minh Nguyệt ôm ngực hít sâu một hơi rồi liếc nhìn cánh tay bị thương của mình, nàng ngạc nhiên khi thấy chiếc khăn lụa vàng lại quấn quanh đó, hơn nữa còn thắt thành chiếc nơ khéo léo.
Trong nháy mắt trố mắt, Minh Nguyệt dời mắt, xốc chăn bông lên lại vô ý nhìn những cánh hải đường rơi trước giường như bị người đùa nghịch một phen. Minh Nguyệt khoác thêm trường bào đi tới, đã thấy những cánh hoa hỗn độn xếp thành một chữ “Nguyệt”
Hơi thất thần, Minh Nguyệt xoay người đi về phía bàn trang điểm như không để ý đến sự rối loạn trong lòng và những gì vừa thấy. Nàng ngồi trước gương chuẩn bị trang điểm đã thấy trước gương có một chiếc hộp gấm nhỏ. Minh Nguyệt nghi hoặc, vươn tay mở ra rồi ngạc nhiên ngây người. Trong nháy mắt nàng nghĩ mình xuất hiện ảo giác.
Bàn tay trắng nõn chậm rãi cầm lấy cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn tinh tế kia, ngón tay thon dài vuốt ve lên đóa mẫu đơn kiều diễm kia. Nàng không thể không tán thưởng công phu điêu khắc thiên y vô phùng (k tì vết). Trong lòng dịu lại rất nhiều. Bàn tay trắng nõn cầm chặt cây trâm ngọc. Cũng không chút nào liên tưởng đến người kia, bởi lẽ, hắn là đế vương.
Qua nửa nén hương, Tiêu Đồng đẩy cửa mà vào nhìn thấy Minh Nguyệt đang ngẩn người trước gương thì đầu tiên là sửng sốt sau đó cười nói:
- Lúc Hoàng thượng di giá còn nói với nô tì là tiểu thư sẽ dậy khi mặt trời xuống núi, nô tì còn không tin muốn đợi thêm một chút, không nghĩ tiểu thư thật sự đã tỉnh.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng bước đến sau Minh Nguyệt, cầm lấy chiếc lược ngà khắc phượng hoàng mà chải tóc cho Minh Nguyệt, khóe miệng thản nhiên cười.
Minh Nguyệt nhìn chiếc lược trong tay Tiêu Đồng, hai mắt nhíu lại, lập tức đoạt lấy nhìn kĩ rồi cảnh giác nói:
- Đây là từ đâu ra?
Đầu tiên, Tiêu Đồng hơi giật mình rồi mới hiểu Minh Nguyệt đang nói chiếc lược kia nên nhẹ giọng nói:
- Đây là Hoàng thượng sai Tần công công đưa đến. Nghe Tần công công nói đây là Hoàng thượng tự tay điêu khắc đã được vài năm. Hôm nay, không biết Hoàng thượng tìm được từ đâu mà sai Tần công công đưa tới.
Nói đến đây Tiêu Đồng như nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
- Tiểu thư nhìn thấy cây trâm bạch ngọc kia chưa, đó cũng là…
- Đừng nói nữa.
Đột nhiên Minh Nguyệt cắt ngang lời Tiêu Đồng, nàng nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc lược rồi nói:
- Chải đầu cho ta.
Tiêu Đồng hơi mím môi có chút khó hiểu nhìn nữ tử lạnh lùng trong kính rồi cúi đầu gật gật. Nhưng không dám động đến chiếc lược Minh Nguyệt đặt trước bàn kia mà chỉ cầm chiếc lược ngà khắc hoa đào đơn giản, nhẹ nhàng chải tóc cho Minh Nguyệt.
Sau đó, Minh Nguyệt dùng chiếc trâm bạch ngọc kia cài tóc, không thêm bất kì trang sức nào. Nàng đổi một thân váy dài tố khiết rồi đi ra phòng ngủ. Mặt không thay đổi ngồi trên ghế thái phi trong đại điện, thần sắc xuất trần khiến người như đui mù.
Ngoài điện, một trận gió lạnh thổi bay những lọn tóc trước ngực Minh Nguyệt, khăn sa cũng lay động.
Đông Mai thấy Minh Nguyệt xiêm y đơn bạc không khỏi nhìn nhìn Tiêu Đồng. Tiêu Đồng hiểu ý, đi vào phòng ngủ lấy ra chiếc chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Minh Nguyệt rồi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng nhắc nhở, bữa tối hôm nay… phải đợi Hoàng thượng đến cùng..
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt hơi động nhưng cũng không nói gì, nàng rũ mắt nhìn cổ tay đầy vết bầm, trong lòng như bị vây hãm. Nàng hít sâu một hơi rồi gật gật đầu như đã biết.
Tiêu Đồng cúi đầu lui về phía sau không nhắc lại nữa. Nửa nén hương sau chỉ thấy Tần công công mệt mỏi chạy đến, tiến vào điện liền quỳ lạy trước Minh Nguyệt, giọng nói the thé:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an….
Rồi sau đó đứng dậy không tự nhiên nói:
- Nương nương, Hoàng thượng sai nô tài đến nói với nương nương, đêm nay Hoàng thượng không ở Ngưng Tuyết cung dùng bữa. Thái hậu thiết yến ở Trùng Dương cung, Hoàng thượng tối nay ở lại chỗ chiêu dung nương nương.
Minh Nguyệt cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đặt trên trán, đôi mắt trong suốt mà thâm trầm không chút cảm xúc, nàng cười khẽ ý bảo Tần công công đứng dậy rồi mềm nhẹ nói:
- Làm phiến Tần công công rồi.
Nói xong gật đầu rồi đi vào trong điện sai Tiêu Đồng cùng Tần công công rời khỏi Hướng Ân điện.
Trên đường đến Ngự trù phòng (bếp) truyền lệnh, đôi mắt tức giận nhìn Tần công công phía trước. Trong lòng khó chịu nhưng chỉ bĩu môi không nói gì.
Dường như Tần công công bị Tiêu Đồng trừng mắt nhìn đến mao cốt tủng nhiên (rợn gáy), hắn quay đầu nhìn thoáng qua đôi mắt giận dữ của nàng rồi không thể không dừng lại xin tha:
- Việc này không thể trách ta, ngươi trừng mắt với ta cũng vô dụng.
- Ai nói ta trừng ngươi?
Tiêu Đồng không nghĩ ngợi cãi lại rồi tức giận nói:
- Tiểu thư nhà ta tâm tình vốn đã không tốt. Nếu Hoàng thượng muốn ở lại chỗ chiêu dung nương nương thì cần gì truyền thánh chỉ đến đây. Hiện tai hay quá, lễ vật đã tặng, tình ý nồng đậm nhưng lại đến cung khác ở.
Tần công công nhất thời á khẩu không nói được gì. Hắn tỏ vẻ ủy khuất cúi đầu nhưng vẫn cố gắng phản bác:
- Việc này không thể trách Hoàng thượng, chính là hôm nay đột nhiên Thái hậu hạ chỉ bắt Hoàng thượng đến Trùng Dương cung dự tiệc.
Tiêu Đồng bĩu môi nhìn thần sắc ủy khuất của Tần công công cũng không thèm nói gì. Chuyện đã như thế so đo có được gì. Vì thế nàng xoay người chạy về Ngự Trù phòng không thèm để ý Tần công công đang gọi nàng.
Tần công công ai oán thở dài nhìn Tiêu Đồng chạy xa dần rồi bất đắc dĩ lắc lắc phất trần trong tay, đi về phía Trùng Dương cung.
Trong rừng hải đường ở Ngự hoa viên, gió nhẹ thổi phất phơ tà váy trắng. Đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt nhìn theo bóng Tần công công dần xa, vươn tay trắng nõn vuốt vuốt mái tóc dài rồi quay người trở về Ngưng Tuyết cung, trong miệng nhẹ lẩm bẩm : “Thái hậu?”. Rồi sau đó đứng dưới tàng cây đột nhiên nhớ ra, dường như chưa bao giờ thấy Thái hậu yêu sủng hoàng hậu.
Sau bữa tối, Minh Nguyệt trở về phòng ngủ, như bình thường nằm trên tháp thượng, rút quyển sách bất kì rồi lật xem. Nhưng lúc lâu cũng không đọc vào mọt chữ, nàng phiền chán cất sách qua một bên liếc mắt nhìn Tiêu Đồng đang nhíu mi, trầm ngâm rồi nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng có biết gì về hoàng hậu không?
Tiêu Đồng sửng sốt, thấy Minh Nguyệt nói chuyện cùng mình liền vui vẻ nói:
- Nô tì biết, đương nhiên biết. Rồi sau đó trầm tư nói: – Hoàng hậu chính là trước khi tiên hoàng qua đời một năm gả cho Hoàng thượng. Nghe nói năm đó tiên hoàng sai bày sính lễ rất lớn, kiệu tám người khiêng đem Hoàng hậu lúc đó 15 tuổi tiến vào Huyền Vũ môn. Thiết yến ba ngày trong cung, lại ban đại lễ cả nước chúc mừng. Lúc đó Âu Dương thừa tướng cực kì oai phong lẫm liệt….
Nói đến việc năm đó hoàng hậu gả cho Hoàng thượng, Tiêu Đồng lại nhớ đến lời đồn đại phố phường về việc thái tử động phòng. Nghe nói đêm đại hôn đó, nến long phượng cháy đỏ nhưng toàn bộ người trong cung không tìm thấy thái tử, hoàng cung đại loạn, toàn bộ cung nữ thái giám đều đi tìm nhưng cuối cùng lại thấy thái tử đứng trong hoàng lăng ngẩn người trước một chiếc quan tài thủy tinh.
Sau đó, Hoàng thượng giận dữ hạ lệnh không được tiết lộ việc này nên cũng không ai bàn đến nữa. Nhưng việc này cũng rất khó tin. Làm gì có thái tử nào trong đêm đại hôn lại chạy đến hoàng lăng xem quan tài? Nhưng nghe nói cỗ quan tài kia là Thái Tổ vì các Hoàng tử Hoàng tôn mà làm ra, dựa theo trình tự mà xếp đặt. Mà chiếc quan tài thủy tinh đó chính là quan tài sau này của Hoàng thượng.
Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt chân thật của Tiêu Đồng rồi lại phì ra cười. Sự lo lắng trong lòng bỗng chốc thành hư không. Nàng che khăn lụa mà cười, tay trắng nõn chống lên tháp thượng nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng biết thành hôn là bước vào phần mộ?
Nói đến đây Minh Nguyệt không nhịn được lại cười.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt cười có chút khó hiểu nhưng thấy Minh Nguyệt cười trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, mím môi nói:
- Tiểu thư, những gì Tiêu Đồng nói đều là sự thật nha. Nhưng cũng nghe nói, đêm động phòng đó, hoàng hậu một mình ngồi đến hừng đông.
Đôi mắt trong suốt lại khôi phục sự bình tĩnh như xưa nhưng tiếng nói trầm thấp kia lại khiến nàng có vài phần sợ hãi, run rẩy. Nàng hạ mi dài nhìn vết ửng hồng trên cổ tay, nhăn nhó muốn rút ra nhưng mỗi lần hơi động thì chủ nhân cánh tay kia lại không chút thương hương tiếc ngọc mà nắm chặt lại.
Minh Nguyệt ăn đau, lòng nàng lại chua xót nhưng cũng không dám nhìn ánh mắt Ngự Hạo Hiên bởi lẽ sự tức giận của hắn đã rõ ràng như thế. Nàng lập tức đã muốn thoát đi nhưng giờ phút này bản thân lại yếu ớt đến không thể giãy ra khỏi tay hắn.
- Hoàng thượng.
Thanh âm Minh Nguyệt mang theo ý cầu xin. Nàng cúi đầu, hạ mi lô ra nước mắt trong suốt, trong phòng ngủ hôn ám lóe ra ánh sáng mê muội như một loại ma lực khiến người khác mềm lòng. Nhưng giọng nói mềm mại kia lại mang theo mấy phần kiên quyết ngay sau đó là sắc bén như đao.
- Nếu Hoàng thượng vì nô tì tự ý vào Ngự thư phòng mà tức giận thì nô tì cam nguyện chịu phạt cho nên đau…
Minh Nguyệt đột nhiên nghiêng người về phía trước, cổ tay truyền đến sự đau đớn mà nàng không thể chịu được. Đôi mày thanh nhíu chặt, cắn chặt môi dưới, nước mắt lại tuôn rơi, thở hổn hển mà muốn thoát khỏi tay hắn.
- Ái phi cũng biết cái gì là đau?
Giọng nói lạnh băng mang theo mấy phần trào phúng. Hắn bình tĩnh nhìn nước mắt nàng rớt trên chăn hồng rồi sau đó bắt được cánh tay kia của nàng, cứng rắn đan tay nàng, nắm chặt đến nỗi khiến Minh Nguyệt kêu lên nhưng Ngự Hạo Hiên lạnh lùng nói:
- Tay đứt tim đau.
Tay đứt tim đau. Minh Nguyệt đang thở dốc dừng lại, trố mắt nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng Ngự Hạo Hiên lại nắm chặt hơn bàn tay đang đan tay nàng như đang dụng hình rồi lại buông ra khiến Minh Nguyệt mở to mắt. Nàng không nhịn được cảm giác đau đớn thấu tim mà ra sức giãy dụa. Nước mắt lại rơi xuống nhưng không rõ là nước mắt của sự đau lòng hay là tay đau.
Một trận gió lạnh thổi tới, mùi hải đường thản nhiên theo gió tiến vào, những cánh hải đưởng phi vũ đầy trời. Một cánh hoa theo gió bay lên hoàng bào của Ngự Hạo Hiên rồi rớt xuống trước giường.
Trướng phù dung hơi động, Minh Nguyệt hít sâu khí lạnh từ ngoài tràn vào, chậm rãi thanh tỉnh lại rồi mới đau đớn kéo hai tay lên xoa xoa. Chút lưu luyến trong đáy lòng biến thành tro bụi rồi sự ích kỉ vốn đã phủi bụi trong lòng chậm rãi dâng lên.
Quên một người thật ra rất đơn giản, chỉ cần không hận, không suy nghĩ lại càng không bức bách bản thân mình quên đi. Sau đó, tất cả để cho năm tháng vùi lấp cho đến khi nó chỉ còn là bùn đất không còn lại bóng dáng năm xưa. Minh Nguyệt nhắm mắt lại, hơi quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước cửa sổ kia, những cánh hải đường bay múa ngoài trời tựa như quấn quanh hắn. Trái tim không hiểu sao có một tia đau đớn, nhợt nhạt mà khắc sâu vào lòng.
Hơi hạ mi dài, kéo lại xiêm y, nàng kéo chăn bao quanh thân thể lạnh giá của mình, tự cười nhạo mình hôm nay quá ư chật vật.
- Trẫm… có đúng hay không…
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp gần trong gang tấc khiến Minh Nguyệt hơn run. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại cũng không nói gì, hồi lâu mới nói nhưng giọng nói không rõ cảm xúc:
- Nghỉ ngơi đi, trẫm cùng với nàng.
Những lời này, Ngự Hạo Hiên cực mất tự nhiên mà nói ra nhưng chưa để Minh Nguyệt phản ứng, hắn đã ôm nàng nằm xuống, dùng chăn quấn quanh người nàng mà chính mình lại nằm cạnh nàng.
Đôi mắt Minh Nguyệt nhìn lên đỉnh màn, có chút sợ hãi mà không dám động. Lúc này, Ngự Hạo Hiên đột nhiên xoay người, chui vào chăn bông mà ôm chặt nàng trong lòng, thậm chí không để nàng có chút khe hở mà thở dốc.
Hồi lâu, hai người đều trầm mặc không nói cho đến khi Minh Nguyệt mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Đến khi Minh Nguyệt tỉnh lại đã là hoàng hôn. Bên cạnh man mát nói cho nàng biết hắn đã sớm rời đi. Vươn tay nhẹ vỗ trán lại ngửi được trên cổ tay và ngón tay mình truyền đến mùi hương lại lùng. Trái tim hơi động, nhìn cổ tay mình. Vết bầm trên tay lại được bôi thêm một tầng thuốc mỡ. Khi gặp không khí, từng đợt lạnh lùng thấu vào da thịt, giống như muốn dung nhập vào huyết cốt.
Đây là…. Minh Nguyệt trong lòng có chút không vui, chỉ vì vết thuốc mỡ màu lục nhạt như bạc hà khiến nàng nghĩ đến một màn trong Ngự thư phòng. Hắn cũng bôi thuốc mỡ này cho Âu Dương Hồng Ngọc.
Hơi hơi ngồi dậy, thân thể đã khôi phục lại khí lực, sự đau đớn trên mi tâm cũng đã biến mất, khóe miệng hơi nhếch, Minh Nguyệt có chút chua xót. Hôm nay, bản thân mình thật vô dụng, không có lấy chút năng lực phản kháng sự sắp đặt của người. Hơn nữa, Minh Nguyệt ôm ngực hít sâu một hơi rồi liếc nhìn cánh tay bị thương của mình, nàng ngạc nhiên khi thấy chiếc khăn lụa vàng lại quấn quanh đó, hơn nữa còn thắt thành chiếc nơ khéo léo.
Trong nháy mắt trố mắt, Minh Nguyệt dời mắt, xốc chăn bông lên lại vô ý nhìn những cánh hải đường rơi trước giường như bị người đùa nghịch một phen. Minh Nguyệt khoác thêm trường bào đi tới, đã thấy những cánh hoa hỗn độn xếp thành một chữ “Nguyệt”
Hơi thất thần, Minh Nguyệt xoay người đi về phía bàn trang điểm như không để ý đến sự rối loạn trong lòng và những gì vừa thấy. Nàng ngồi trước gương chuẩn bị trang điểm đã thấy trước gương có một chiếc hộp gấm nhỏ. Minh Nguyệt nghi hoặc, vươn tay mở ra rồi ngạc nhiên ngây người. Trong nháy mắt nàng nghĩ mình xuất hiện ảo giác.
Bàn tay trắng nõn chậm rãi cầm lấy cây trâm bạch ngọc khắc mẫu đơn tinh tế kia, ngón tay thon dài vuốt ve lên đóa mẫu đơn kiều diễm kia. Nàng không thể không tán thưởng công phu điêu khắc thiên y vô phùng (k tì vết). Trong lòng dịu lại rất nhiều. Bàn tay trắng nõn cầm chặt cây trâm ngọc. Cũng không chút nào liên tưởng đến người kia, bởi lẽ, hắn là đế vương.
Qua nửa nén hương, Tiêu Đồng đẩy cửa mà vào nhìn thấy Minh Nguyệt đang ngẩn người trước gương thì đầu tiên là sửng sốt sau đó cười nói:
- Lúc Hoàng thượng di giá còn nói với nô tì là tiểu thư sẽ dậy khi mặt trời xuống núi, nô tì còn không tin muốn đợi thêm một chút, không nghĩ tiểu thư thật sự đã tỉnh.
Nói xong, nàng nhẹ nhàng bước đến sau Minh Nguyệt, cầm lấy chiếc lược ngà khắc phượng hoàng mà chải tóc cho Minh Nguyệt, khóe miệng thản nhiên cười.
Minh Nguyệt nhìn chiếc lược trong tay Tiêu Đồng, hai mắt nhíu lại, lập tức đoạt lấy nhìn kĩ rồi cảnh giác nói:
- Đây là từ đâu ra?
Đầu tiên, Tiêu Đồng hơi giật mình rồi mới hiểu Minh Nguyệt đang nói chiếc lược kia nên nhẹ giọng nói:
- Đây là Hoàng thượng sai Tần công công đưa đến. Nghe Tần công công nói đây là Hoàng thượng tự tay điêu khắc đã được vài năm. Hôm nay, không biết Hoàng thượng tìm được từ đâu mà sai Tần công công đưa tới.
Nói đến đây Tiêu Đồng như nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
- Tiểu thư nhìn thấy cây trâm bạch ngọc kia chưa, đó cũng là…
- Đừng nói nữa.
Đột nhiên Minh Nguyệt cắt ngang lời Tiêu Đồng, nàng nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc lược rồi nói:
- Chải đầu cho ta.
Tiêu Đồng hơi mím môi có chút khó hiểu nhìn nữ tử lạnh lùng trong kính rồi cúi đầu gật gật. Nhưng không dám động đến chiếc lược Minh Nguyệt đặt trước bàn kia mà chỉ cầm chiếc lược ngà khắc hoa đào đơn giản, nhẹ nhàng chải tóc cho Minh Nguyệt.
Sau đó, Minh Nguyệt dùng chiếc trâm bạch ngọc kia cài tóc, không thêm bất kì trang sức nào. Nàng đổi một thân váy dài tố khiết rồi đi ra phòng ngủ. Mặt không thay đổi ngồi trên ghế thái phi trong đại điện, thần sắc xuất trần khiến người như đui mù.
Ngoài điện, một trận gió lạnh thổi bay những lọn tóc trước ngực Minh Nguyệt, khăn sa cũng lay động.
Đông Mai thấy Minh Nguyệt xiêm y đơn bạc không khỏi nhìn nhìn Tiêu Đồng. Tiêu Đồng hiểu ý, đi vào phòng ngủ lấy ra chiếc chăn mỏng, cẩn thận đắp lên người Minh Nguyệt rồi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, Hoàng thượng nhắc nhở, bữa tối hôm nay… phải đợi Hoàng thượng đến cùng..
Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt hơi động nhưng cũng không nói gì, nàng rũ mắt nhìn cổ tay đầy vết bầm, trong lòng như bị vây hãm. Nàng hít sâu một hơi rồi gật gật đầu như đã biết.
Tiêu Đồng cúi đầu lui về phía sau không nhắc lại nữa. Nửa nén hương sau chỉ thấy Tần công công mệt mỏi chạy đến, tiến vào điện liền quỳ lạy trước Minh Nguyệt, giọng nói the thé:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an….
Rồi sau đó đứng dậy không tự nhiên nói:
- Nương nương, Hoàng thượng sai nô tài đến nói với nương nương, đêm nay Hoàng thượng không ở Ngưng Tuyết cung dùng bữa. Thái hậu thiết yến ở Trùng Dương cung, Hoàng thượng tối nay ở lại chỗ chiêu dung nương nương.
Minh Nguyệt cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đặt trên trán, đôi mắt trong suốt mà thâm trầm không chút cảm xúc, nàng cười khẽ ý bảo Tần công công đứng dậy rồi mềm nhẹ nói:
- Làm phiến Tần công công rồi.
Nói xong gật đầu rồi đi vào trong điện sai Tiêu Đồng cùng Tần công công rời khỏi Hướng Ân điện.
Trên đường đến Ngự trù phòng (bếp) truyền lệnh, đôi mắt tức giận nhìn Tần công công phía trước. Trong lòng khó chịu nhưng chỉ bĩu môi không nói gì.
Dường như Tần công công bị Tiêu Đồng trừng mắt nhìn đến mao cốt tủng nhiên (rợn gáy), hắn quay đầu nhìn thoáng qua đôi mắt giận dữ của nàng rồi không thể không dừng lại xin tha:
- Việc này không thể trách ta, ngươi trừng mắt với ta cũng vô dụng.
- Ai nói ta trừng ngươi?
Tiêu Đồng không nghĩ ngợi cãi lại rồi tức giận nói:
- Tiểu thư nhà ta tâm tình vốn đã không tốt. Nếu Hoàng thượng muốn ở lại chỗ chiêu dung nương nương thì cần gì truyền thánh chỉ đến đây. Hiện tai hay quá, lễ vật đã tặng, tình ý nồng đậm nhưng lại đến cung khác ở.
Tần công công nhất thời á khẩu không nói được gì. Hắn tỏ vẻ ủy khuất cúi đầu nhưng vẫn cố gắng phản bác:
- Việc này không thể trách Hoàng thượng, chính là hôm nay đột nhiên Thái hậu hạ chỉ bắt Hoàng thượng đến Trùng Dương cung dự tiệc.
Tiêu Đồng bĩu môi nhìn thần sắc ủy khuất của Tần công công cũng không thèm nói gì. Chuyện đã như thế so đo có được gì. Vì thế nàng xoay người chạy về Ngự Trù phòng không thèm để ý Tần công công đang gọi nàng.
Tần công công ai oán thở dài nhìn Tiêu Đồng chạy xa dần rồi bất đắc dĩ lắc lắc phất trần trong tay, đi về phía Trùng Dương cung.
Trong rừng hải đường ở Ngự hoa viên, gió nhẹ thổi phất phơ tà váy trắng. Đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt nhìn theo bóng Tần công công dần xa, vươn tay trắng nõn vuốt vuốt mái tóc dài rồi quay người trở về Ngưng Tuyết cung, trong miệng nhẹ lẩm bẩm : “Thái hậu?”. Rồi sau đó đứng dưới tàng cây đột nhiên nhớ ra, dường như chưa bao giờ thấy Thái hậu yêu sủng hoàng hậu.
Sau bữa tối, Minh Nguyệt trở về phòng ngủ, như bình thường nằm trên tháp thượng, rút quyển sách bất kì rồi lật xem. Nhưng lúc lâu cũng không đọc vào mọt chữ, nàng phiền chán cất sách qua một bên liếc mắt nhìn Tiêu Đồng đang nhíu mi, trầm ngâm rồi nhẹ giọng nói:
- Tiêu Đồng có biết gì về hoàng hậu không?
Tiêu Đồng sửng sốt, thấy Minh Nguyệt nói chuyện cùng mình liền vui vẻ nói:
- Nô tì biết, đương nhiên biết. Rồi sau đó trầm tư nói: – Hoàng hậu chính là trước khi tiên hoàng qua đời một năm gả cho Hoàng thượng. Nghe nói năm đó tiên hoàng sai bày sính lễ rất lớn, kiệu tám người khiêng đem Hoàng hậu lúc đó 15 tuổi tiến vào Huyền Vũ môn. Thiết yến ba ngày trong cung, lại ban đại lễ cả nước chúc mừng. Lúc đó Âu Dương thừa tướng cực kì oai phong lẫm liệt….
Nói đến việc năm đó hoàng hậu gả cho Hoàng thượng, Tiêu Đồng lại nhớ đến lời đồn đại phố phường về việc thái tử động phòng. Nghe nói đêm đại hôn đó, nến long phượng cháy đỏ nhưng toàn bộ người trong cung không tìm thấy thái tử, hoàng cung đại loạn, toàn bộ cung nữ thái giám đều đi tìm nhưng cuối cùng lại thấy thái tử đứng trong hoàng lăng ngẩn người trước một chiếc quan tài thủy tinh.
Sau đó, Hoàng thượng giận dữ hạ lệnh không được tiết lộ việc này nên cũng không ai bàn đến nữa. Nhưng việc này cũng rất khó tin. Làm gì có thái tử nào trong đêm đại hôn lại chạy đến hoàng lăng xem quan tài? Nhưng nghe nói cỗ quan tài kia là Thái Tổ vì các Hoàng tử Hoàng tôn mà làm ra, dựa theo trình tự mà xếp đặt. Mà chiếc quan tài thủy tinh đó chính là quan tài sau này của Hoàng thượng.
Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt chân thật của Tiêu Đồng rồi lại phì ra cười. Sự lo lắng trong lòng bỗng chốc thành hư không. Nàng che khăn lụa mà cười, tay trắng nõn chống lên tháp thượng nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng biết thành hôn là bước vào phần mộ?
Nói đến đây Minh Nguyệt không nhịn được lại cười.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt cười có chút khó hiểu nhưng thấy Minh Nguyệt cười trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, mím môi nói:
- Tiểu thư, những gì Tiêu Đồng nói đều là sự thật nha. Nhưng cũng nghe nói, đêm động phòng đó, hoàng hậu một mình ngồi đến hừng đông.
/185
|