hỗn độn Càn Khôn hỏi ai chủ, thả xem mây mưa thất thường thì
Càn Khôn hỗn độn ai hỏi chủ, cứ nhìn mây mưa thất thường mà coi
Ngay lúc này, một đoàn sáng hồng xé không bay tới, đao phong không sợ không hãi mũi nhọn sắc bén bổ vào không gian hỗn độn, hồng ảnh đem Liêm Trinh cuốn lấy, chắn đi lưỡi dao sắc bén. Tình thế hỗn độn bị phá, ngọn nguồn di chuyển, vật kia liền nhân cơ hội này mang Liêm Trinh kéo ra khỏi vòng vây.
Bên trong tia điện tóe tung, hỗn độn trúng đạn lóe ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, lôi điện bướng bỉnh đón nhận sự tấn công trở lại của Việt, thanh sư gầm lên giận dữ, lưng mang theo yêu đế diệc nhảy ra khỏi vòng hỗn độn.
Không trung bóng mây gào thét, một đoàn kiếm quang phá không, càng ngày càng gần mũi đao sắc bén rồi lẻn vào hỗn độn, đáng tiếc kiếm này mặc dù cũng là bảo kiếm mang thiên mệnh, nhưng nếu đem so với thần vật thượng cổ thì không thể nào sánh bằng t, vừa vào Việt trận, bị đốn nứt ra thành vô số mảnh nhỏ, nhưng từ kiếm hiện ra một người, chính là cơ hội này!!
“Sư phụ!!” Một tiếng kêu to, bóng mây biến hóa, đã lôi Văn Khúc tinh ở bên trong trở ra.
Văn Khúc tinh đang muốn thi triển pháp thuật, chợt thấy hỏa vân thương trong tay thương thân phát sinh từng đợt tia sáng lấp lánh, bên trong tia sáng đột nhiên hóa thành một sợi kim tuyến, độ lớn của góc cực kỳ kỳ diệu, từ trong mê cung vạch một đường căn bản lấy mắt thường nhìn thì tình cảnh này quỷ dị không thôi, Vũ Khúc tinh không chút nghĩ ngợi, liền thuận thế đi theo, lúc này hắn không chút hề hấn ly khai pháp trận.
Lại thấy thông đạo âm dương hé mở, còn chưa kịp nhìn cho rõ, chỗ cửa động cũng không biết là cái gì rối bù nhù bị gió kéo ra một chùm huyết nhục không rõ, nhưng mà quỷ ảnh lay động, mũi nhọn sắc bén tựa hồ như hồn phách vô hình không gì thể làm được, một tay, có thể chỉ có thể xưng là một cánh tay của quỷ, cho dù bị Việt nhẫn gây thương tích cũng không thấy máu chảy cũng không bị chặt đứt, kéo lấy Phá Quân: “Đi theo ta.” Ngay lập tức kéo theo hắn mất hút trong hư không, tiêu thất trong hỗn độn.
Pháp lực yếu nhất cũng là vị Lộc Tồn tinh quân, lúc này sững sờ đứng ở tại chỗ, mắt thấy ngay lập tức sẽ bị mũi nhọn sắc bén nuốt chửng, nhưng mà đột nhiên trước mắt tối sầm lại, bóng lưng dày rộng giống như trước một lần rồi lại một lần, vững vàng chắn trước người hắn, nhìn qua người nam tử này bất quá chỉ là moy65t con người nhỏ bé dưới phàm thế, khuôn mặt đoan chính cương nghị: “Tiên sinh không phải đã đáp ứng ta, ngày sau không thể một mình ở trong tình cảnh hiểm nguy sao?” Nhưng mà cặp mắt kia tràn đầy ý tứ quan tâm, cũng một mảnh huyết hồng!
Từ trên thân nam nhân, tuôn ra từng đoàn từng đoàn sáng đỏ, cũng không chỉ là sáng, màu đỏ sẫm này giống như tiên huyết diễm lệ. Nam nhân này không phải yêu cũng không phải tiên… Mà là —— ma!
Nhưng thấy cánh tay hắn chụp tới, kẹp lấy Lộc Tồn tinh quân phía sau vào trong áo, đột nhiên ma khí bùng nổ, đoàn sáng tuôn ra, một vùng đỏ sậm hỗn độn!!
Chợt nghe một tiếng nổ, Càn Khôn song Việt vạn hình trở về, thế hỗn độn nổ tung trong sắc đỏ!
Nam nhân đem Lộc Tồn tinh quân trở xuống mặt đất, phía sau trời đỏ như thác, tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), hắn cẩn thận không để cho tinh quân ở trong lòng dính phải một tia máu bẩn.
Huyền hoàng Càn Khôn việt đều ở không trung vẽ một hình cung, trở lại bên cạnh Ứng Long, chậm rãi xoay tròn, phát sinh tiếng kêu không cam lòng.
“Thế nào? Bích Phệ, Lam Khánh đã hơn vạn năm chưa từng gặp phải đối thủ a?”
“Ông —— ông ——” Đoàn sáng như ánh dương ban ngày tựa như Đan Việt há mồm liếm láp tia lửa, quang mang thổi bùng lên. Một … đoàn tối khác có vẻ như đang di động, biến ảo hệt ráng chiều.
Gặp kẻ mạnh càng trở nên cường, chính là sát ý trong thần binh thượng cổ.
Vị đứng bên người vị tinh quân có tinh nguyên lực yếu nhất, nam tử kia nhìn qua thì như con người, trên người chứa đầy ma khí, huyết hồng chiếu sáng con ngươi khi nhìn qua Lộc Tồn tinh quân thì trong mắt tràn đầy ôn nhu, không chút nào che giấu, ngay cả lời nói cũng là nhỏ giọng như mèo kêu: “Đều do ta tới chậm, hại tiên sinh suýt nữa bị thương…” Nói đến chỗ này, càng lộ ra thần sắc tự trách.
Nhưng mà Lộc Tồn tinh quân hiển nhiên không chút phản ứng chỉ nhíu mày: “Âu Dương không có lỗi gì! Ngươi từ đâu học được Huyết Ma đại pháp?!”
Vị Huyết Ma đại pháp, chữ huyết này tự nhiên không phải máu gà máu vịt tạo nên ma chướng … Chính là máu người! Phàm là Ma tộc một khi thi triển thứ pháp này, nghiệp chướng giết chóc càng sâu, người chết ở trên tay hắn càng nhiều, lực lượng của Huyết Ma đại pháp càng lớn!
Biển máu khó giải, chúng sinh diệt vong.
Mà huyết nghiệp vừa mới phá vỡ Càn Khôn hỗn độn, nếu không phải tàn sát mấy nghìn thành trì biển người, hãm hại mấy vạn tù binh, tuyệt đối không thực hiện được. Rất khó tưởng tượng một người nam nhân nhìn như ôn hoà hiền hậu như vậy cư nhiên trên lưng đeo nhiều nghiệp sát như vậy.
“Á ——” đối phương nhất thời nghẹn lời, vừa mới mắt thấy tình thế khẩn cấp, quên mất che giấu pháp thuật mới tập không lâu thi triển ra, nguyên lai ngay cả chính hắn cũng chưa từng ngờ tới bộ pháp này lại hung thần như vậy. Tự biết không thể gạt được, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật, “Trước tại Ma Vực gặp phải Ma tôn, nhịn không được cùng hắn học một chiêu nửa thức…”
Lộc Tồn tinh quân lúc này bừng tỉnh mới nhớ tới, vị tôn chủ Ma giới lúc này vừa vặn chính là huyết ma!!
Nhịn không được giậm chân cả giận nói: “Ngươi thế nào lại giấu ta học bàng môn tả đạo này! Ta muốn khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt của ngươi!!”
Nam tử chớp chớp đôi mắt hồng sắc, có chút nghẹn khuất. Hắn không phải là người a chính là ma, không học cái này, chẳng lẽ còn có khả năng học tiên pháp…
Lúc này sấm trận hồng liên(xích đỏ) rơi vào góc Đông, nguyên lai là cái đuôi cự xà xích lân, lúc xông vào Việt trận, vảy rắn cho dù kiên cố cứng rắn như sắt, cũng bị Việt nhẫn cắt nứt rạn, tiên huyết giàn giụa, lớp vảy trên lưng không may bị lột một mảng lớn, con rắn thân mình đồ sộ bắt đầu xoắn lại, buông Liêm Trinh tinh quân bị hắn vững vàng bảo hộ trong người xuống, thân thể run run thi triển thuật Huyễn Hóa, tùy tiện nhìn chỗ nào đó trên mình xà yêu vảy đỏ, toàn bộ đều là vết tích ngay cả gò má cũng có một đuồng cắt đang chảy máu.
Nhưng mà xà yêu không mảy may để ý, phun ra một búng máu, quay qua Liêm Trinh mắng: “Ngươi bị ngu hả? Ngươi tưởng mình luyện một thân có thể phá đồng chém thiết hả, còn muốn chắn huyền hoàng Càn Khôn việt?!”
“Dù sao cứng hơn da của ngươi vài phần.” Bản mặt chất phác cực khó được có khi lộ ra đau nhức, hình như người bị thương chính là hắn, không nói gì thêm từ trong lòng móc ra tiên dược, không chút nào keo kiệt bôi một mình xà yêu
“Được rồi được rồi!! Lúc này mới bướng bỉnh ngẩng đầu lên!” Xà yêu đem tay đè hắn lại, con mắt như sao sáng liếc qua bên kia, vị lãnh đạo trực tiếp hai nghìn năm trước kia, trong lòng thầm kêu phiền phức. Vị long đế có khả năng khiến hắn thần phục hơn mười năm dài, chỉ là đứng ở nơi đó thôi cũng làm hắn cảm giác được lực áp bách, kẻ khác không thể chống lại. Nếu đổi lại là trước đây, hắn đã sớm không quan tâm trực tiếp bỏ trốn mất dạng, thế nhưng bên cạnh có nam nhân kia, thở dài. Thôi được rồi, hôm nay coi như ở chỗ này nhắn nhủ, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết, chí ít sẽ không có ai phản bội ai nữa.
“Ngươi tới làm chi? Vi sư không phải đã dặn người, ở trong động tạm lánh một thời gian, đợi thiên kiếp qua mới đến tìm ta sao?”
Văn Khúc tinh quân không còn dáng vẻ lãnh tĩnh như lúc trước, cầm lấy cổ tay thiếu niên không biết phân nặng nhẹ bên cạnh, cánh tay này mới vừa thi triển một kiếm kinh thiên, thần kiếm bên trong hỗn độn bị vỡ, tay hắn cũng không thể may mắn tránh khỏi, vết thương thấy xương, thậm chí có thể nhìn thấy tua nhỏ gân mạch, tiên huyết nhiễm vào vạt bào mới vừa rồi bị hắn kéo lấy không tha.
Thiếu niên quật cường cắn môi, không nói không rằng thế nhưng thái độ này cũng đã nói rõ ràng, hôm nay muốn hắn đi, tuyệt không khả năng.
Thân là sư phó của hắn, Văn Khúc tinh quân có thể nào không biết tính tình bướng bỉnh cố chấp muốn chết của tiểu đồ nhi này của hắn, mỗi lần như thế cho dù mời đầu trâu tới cũng không kéo được hắn.
Vốn có ý muốn để cho hắn tạm thời lánh lại trong núi, tránh thoát khỏi một kiếp, vốn dĩ với bản lĩnh hôm nay của tiểu đồ nhi, cho dù trời đổ đất rung, chí ít còn có thể bảo trụ mạng nhỏ, thế nhưng nếu là đi theo bên người hắn…
“Ai…” Văn Khúc tinh quân bất đắc dĩ thở dài, chung quy hắn cũng phải bại bởi đồ nhi khó một lần ngỗ nghịch ý tứ của hắn, tuy rằng, cũng có thể là một lần cuối cùng.
“Tê ——” thanh âm tựa như vuốt quỷ bị gãy.
Vốn dĩ hư không trống rỗng trước mặt đột nhiên hé ra lỗ đen âm u có thể chứa được một người, bên trong động đen hình như có vô số ảo ảnh rục rịch, rồi lại hết lần này tới lần khác nhìn không thấy gương mặt hoàn chỉnh.
Lúc này Phá Quân tinh từ bên trong nhảy ra, vẻ mặt giận dữ, quay đầu lại đang muốn chửi cái kẻ đang theo đuôi hắn đi ra, xen vào việc của người khác Diêm La điện thứ ba, ai ngờ lời tới bên mép, nhưng bỗng nhiên bị nghẹn, bạch diện thư sinh hai chân cách mặt đất thế nhưng phía dưới không có bóng, hoàn toàn đang ở trạng thái hồn phách.
“Da của ngươi đâu?!”
Thư sinh nhếch miệng cười: “Thành thịt băm a.” Thân thể này của hắn bất quá chỉ là vật phàm, đừng nói là thần binh thượng cổ cho dù là đao kiếm tầm thường đều có thể băm vụn, bất quá đổi cái thân da này mới có thể cứu Phá Quân ra pháp trận, cũng không uổng bộ thi thể tốt.
Chỉ là thiếu niên biểu tình có chút khổ sở, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, tiến đến bên tai hắn, ôn nhu nói: “Ban đêm không phải ngươi cũng thường thường oán giận thi thể lạnh lẽo sao? Đợi việc này xong xuôi, ta liền đầu thai một lần, ngươi nghỉ tạm trong điện của ta vài canh giờ, rồi bảo vô thường dẫn đường đến tìm ta.”
Cho dù là Diêm La điện thứ ba, cũng không thể xem luân hồi như không có gì như vậy được?
Thiếu niên cũng không để ý cách làm này rốt cuộc ít nhiều phạm vào thiên quy, cảnh cáo nói: “Nếu lại mất trí nhớ, chớ trách ta gõ nát đầu của ngươi, lại để cho ngươi luân hồi thêm một chuyến!”
“Ba ba, ba ba, ba ba.”
Thanh sư mỗi lần quét đuôi xuống đất, liền kéo theo một đoàn điện lóe sáng, thú tính nổi lên, đôi mắt như chuông đồng, yêu đế tóc bạc từ trên lưng cầm lấy một mảnh vảy đen như mực, tới trước mặt Ứng Long, trước giờ chưa từng mở miệng nam tử lúc này nói rằng: “Ngày trước mượn nghịch lân của long quân độ thiên kiếp, hôm nay xin hoàn trả nguyên vật.”
Long tức hai bên ăn ý, chính là mảnh nghịch long từ yết hầu yếu hại của hắn bị Thiên Xu mạnh mẽ bức ra.
Nghịch lân rơi vào trong bàn tay Ứng Long.
Hàng mi dài khẽ nghếch, hắn đưa mắt nhìn Cự Môn tinh quân tuấn mỹ bất phàm nhưng đọa yêu, nghiền ngẫm cười: “Đáng tiếc hôm nay, khôi thủ các ngươi nợ bản tọa, không chỉ là một mảnh nghịch long lân.”
Bàn tay dùng lực, nhất thời nghịch long lân trong tay bị bóp nát, thuỷ tinh nâu bay ra, hóa thành bụi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ở chỗ sâu tầng chín mươi chín trong mây. Màn trời rũ xuống bên dưới mấy nghìn trượng, tầng tầng mây đen dày đặc, xem ra không còn bao lâu, đỉnh tỏa yêu tháp sẽ ngã đổ xuống, trời xanh vụn vỡ. Mà ở chỗ sâu bên trong, quang mang không phải phát sáng, cũng không phải sấm điện giật sáng, mà là tia sáng từ thần lực bảo châu phát ra.
Ứng Long chuyển mắt nhìn lại mấy tinh quân ở chung quanh trên mặt đất, cùng với đồng bạn bên người bọn họ, nở nụ cười: “Bản tọa có hẹn với người, xin lỗi, không theo cùng các vị được nữa.”
Nói xong thản nhiên cất bước, xem chúng tinh quân như không tồn tại, lướt qua.
“Đứng lại cho ta!!” Vũ Khúc tinh quân Khai Dương tuyệt không để cho hắn cứ như thế mà chạy thoát, phi thân nhảy lên, xuất ra hỏa vân thương tay chỉ thẳng tới chỗ lưng yếu hại của Ứng Long.
Vốn tưởng rằng Ứng Long chắc chắn sẽ đem huyền hoàng Càn Khôn việt đến ngăn, Liêm Trinh, Phá Quân lập tức dàn trận đề phòng, ai ngờ Càn Khôn việt còn đang giữa không trung vẫn không nhúc nhích, nhưng mà huyền bào long đế lại động.
Nhưng thấy hắn khoanh tay, cực kỳ thành tạo dùng tay kẹp lấy mũi kiếm hỏa vân thương, tam muội chân hỏa trên thân kiếm lúc này thiêu lớp vảy trên tay, nhưng chỉ thấy trên mu bàn tay chỗ lớp vảy tia sáng như viên nước châu ngọc sáng lấp lánh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút gì bởi nhiệt lực phát ra huyền thiết, vừa áp vừa kéo, đã đem hỏa vân thương trong tay Vũ Khúc đoạt qua.
Giữa không trung thân thương xoay vòng, cũng không quay đầu vung ra sau!
Thế đi như sấm sét, như sao bay xẹt điện, hướng thẳng yết hầu Vũ Khúc đâm tới!!
Mắt thấy Vũ Khúc tránh không kịp —— ngay vào lúc này, thân thương cứng rắn như sắt đột nhiên nứt toát ra, “Ba!!” Một tiếng giòn tan hóa thành vô số mảnh vụn, đầu thương mất hướng, thế đi không giảm, nhưng cuối cùng cũng thoáng chậm một ít, trong thời khắc sinh tử Vũ Khúc lách người tránh ra, đầu thương sắc bén hiểm độc lướt qua bên gáy hắn, lưu lại một đường máu.
Nhưng mà Vũ Khúc phản ứng kì dị … mắt thấy hỏa vân thương vỡ vụn, hầu như tròng mắt nứt ra, không khỏi thất thanh rống to: “Thiên Lý Nhãn!!” Nguyên lai thanh hỏa vân thương này chính là chân thân cây đào Thiên Lý Nhãn trên núi Thiên Phong ngày đó biến thành, Thiên Lý Nhãn hai mắt có khả năng nhìn nghìn dặm, nên vừa rồi mắt thấy Vũ Khúc gặp nguy, mạnh mẽ thi pháp tự phá bản thể, Thiên Lý Nhãn thật vất vả mới tu hình người, nguyên thần chưa ổn định, lần này, cũng không biết có hậu quả gì, Vũ Khúc tim treo ngược lên.
Ứng Long vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, chuyển mắt tầm nhìn rơi vào mấy vị tinh quân đang chuẩn bị xông lên, thấy Vũ Khúc suýt nữa bị hại, sắc mặt bọn họ càng ngưng trọng, trong mắt cũng lộ ra xơ xác tiêu điều.
Nhưng đúng này sấm dậy sét nhảy đánh không ngớt trên mặt đất, thanh sư rít gào, rục rịch. Kiếm quang muôn hình đột nhiên hiện ra, như vạn mũi kiếm cuồn cuộn không ngừng. Ma tức như nước thủy triều cuồn cuộn, cường địch phía trước, Ma tộc sát ý chết chóc phủ trùm. Bộ xương khô quỷ ảnh, từ dưới nền đất mọc ra, âm trầm quỷ khí như bên vực sâu ở hoàng tuyền.
Ứng Long chỉ ung dung mà cười, có vẻ hăng hái hỏi: “Các vị dự định đơn đả độc đấu, hay cùng xong6g lên?”
Gió, hình như ngưng thổi.
Mây, hình như đọng lại.
Chỉ có… Cái bóng đang động.
Huyền bào tuy không có gió nhưng chậm rãi nghịch hướng lay động, cái bóng ngưng ở mây xanh, tựa như uốn mình lên, hóa thành bóng một con rồng, sau đó, một đường đen từ bề mặt san bằng uốn cong dựng người, yêu khí hóa thành hắc sa, che lấp mặt trời.
“Cùng lên đi.” Long đế huyền bào dùng đôi con ngươi ánh vàng lấp lánh đảo qua mọi người ở đây, khó khi lộ ra một tia chuyên chú, “Bản tọa không muốn để Tham Lang sốt ruột chờ.”
Càn Khôn hỗn độn ai hỏi chủ, cứ nhìn mây mưa thất thường mà coi
Ngay lúc này, một đoàn sáng hồng xé không bay tới, đao phong không sợ không hãi mũi nhọn sắc bén bổ vào không gian hỗn độn, hồng ảnh đem Liêm Trinh cuốn lấy, chắn đi lưỡi dao sắc bén. Tình thế hỗn độn bị phá, ngọn nguồn di chuyển, vật kia liền nhân cơ hội này mang Liêm Trinh kéo ra khỏi vòng vây.
Bên trong tia điện tóe tung, hỗn độn trúng đạn lóe ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, lôi điện bướng bỉnh đón nhận sự tấn công trở lại của Việt, thanh sư gầm lên giận dữ, lưng mang theo yêu đế diệc nhảy ra khỏi vòng hỗn độn.
Không trung bóng mây gào thét, một đoàn kiếm quang phá không, càng ngày càng gần mũi đao sắc bén rồi lẻn vào hỗn độn, đáng tiếc kiếm này mặc dù cũng là bảo kiếm mang thiên mệnh, nhưng nếu đem so với thần vật thượng cổ thì không thể nào sánh bằng t, vừa vào Việt trận, bị đốn nứt ra thành vô số mảnh nhỏ, nhưng từ kiếm hiện ra một người, chính là cơ hội này!!
“Sư phụ!!” Một tiếng kêu to, bóng mây biến hóa, đã lôi Văn Khúc tinh ở bên trong trở ra.
Văn Khúc tinh đang muốn thi triển pháp thuật, chợt thấy hỏa vân thương trong tay thương thân phát sinh từng đợt tia sáng lấp lánh, bên trong tia sáng đột nhiên hóa thành một sợi kim tuyến, độ lớn của góc cực kỳ kỳ diệu, từ trong mê cung vạch một đường căn bản lấy mắt thường nhìn thì tình cảnh này quỷ dị không thôi, Vũ Khúc tinh không chút nghĩ ngợi, liền thuận thế đi theo, lúc này hắn không chút hề hấn ly khai pháp trận.
Lại thấy thông đạo âm dương hé mở, còn chưa kịp nhìn cho rõ, chỗ cửa động cũng không biết là cái gì rối bù nhù bị gió kéo ra một chùm huyết nhục không rõ, nhưng mà quỷ ảnh lay động, mũi nhọn sắc bén tựa hồ như hồn phách vô hình không gì thể làm được, một tay, có thể chỉ có thể xưng là một cánh tay của quỷ, cho dù bị Việt nhẫn gây thương tích cũng không thấy máu chảy cũng không bị chặt đứt, kéo lấy Phá Quân: “Đi theo ta.” Ngay lập tức kéo theo hắn mất hút trong hư không, tiêu thất trong hỗn độn.
Pháp lực yếu nhất cũng là vị Lộc Tồn tinh quân, lúc này sững sờ đứng ở tại chỗ, mắt thấy ngay lập tức sẽ bị mũi nhọn sắc bén nuốt chửng, nhưng mà đột nhiên trước mắt tối sầm lại, bóng lưng dày rộng giống như trước một lần rồi lại một lần, vững vàng chắn trước người hắn, nhìn qua người nam tử này bất quá chỉ là moy65t con người nhỏ bé dưới phàm thế, khuôn mặt đoan chính cương nghị: “Tiên sinh không phải đã đáp ứng ta, ngày sau không thể một mình ở trong tình cảnh hiểm nguy sao?” Nhưng mà cặp mắt kia tràn đầy ý tứ quan tâm, cũng một mảnh huyết hồng!
Từ trên thân nam nhân, tuôn ra từng đoàn từng đoàn sáng đỏ, cũng không chỉ là sáng, màu đỏ sẫm này giống như tiên huyết diễm lệ. Nam nhân này không phải yêu cũng không phải tiên… Mà là —— ma!
Nhưng thấy cánh tay hắn chụp tới, kẹp lấy Lộc Tồn tinh quân phía sau vào trong áo, đột nhiên ma khí bùng nổ, đoàn sáng tuôn ra, một vùng đỏ sậm hỗn độn!!
Chợt nghe một tiếng nổ, Càn Khôn song Việt vạn hình trở về, thế hỗn độn nổ tung trong sắc đỏ!
Nam nhân đem Lộc Tồn tinh quân trở xuống mặt đất, phía sau trời đỏ như thác, tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), hắn cẩn thận không để cho tinh quân ở trong lòng dính phải một tia máu bẩn.
Huyền hoàng Càn Khôn việt đều ở không trung vẽ một hình cung, trở lại bên cạnh Ứng Long, chậm rãi xoay tròn, phát sinh tiếng kêu không cam lòng.
“Thế nào? Bích Phệ, Lam Khánh đã hơn vạn năm chưa từng gặp phải đối thủ a?”
“Ông —— ông ——” Đoàn sáng như ánh dương ban ngày tựa như Đan Việt há mồm liếm láp tia lửa, quang mang thổi bùng lên. Một … đoàn tối khác có vẻ như đang di động, biến ảo hệt ráng chiều.
Gặp kẻ mạnh càng trở nên cường, chính là sát ý trong thần binh thượng cổ.
Vị đứng bên người vị tinh quân có tinh nguyên lực yếu nhất, nam tử kia nhìn qua thì như con người, trên người chứa đầy ma khí, huyết hồng chiếu sáng con ngươi khi nhìn qua Lộc Tồn tinh quân thì trong mắt tràn đầy ôn nhu, không chút nào che giấu, ngay cả lời nói cũng là nhỏ giọng như mèo kêu: “Đều do ta tới chậm, hại tiên sinh suýt nữa bị thương…” Nói đến chỗ này, càng lộ ra thần sắc tự trách.
Nhưng mà Lộc Tồn tinh quân hiển nhiên không chút phản ứng chỉ nhíu mày: “Âu Dương không có lỗi gì! Ngươi từ đâu học được Huyết Ma đại pháp?!”
Vị Huyết Ma đại pháp, chữ huyết này tự nhiên không phải máu gà máu vịt tạo nên ma chướng … Chính là máu người! Phàm là Ma tộc một khi thi triển thứ pháp này, nghiệp chướng giết chóc càng sâu, người chết ở trên tay hắn càng nhiều, lực lượng của Huyết Ma đại pháp càng lớn!
Biển máu khó giải, chúng sinh diệt vong.
Mà huyết nghiệp vừa mới phá vỡ Càn Khôn hỗn độn, nếu không phải tàn sát mấy nghìn thành trì biển người, hãm hại mấy vạn tù binh, tuyệt đối không thực hiện được. Rất khó tưởng tượng một người nam nhân nhìn như ôn hoà hiền hậu như vậy cư nhiên trên lưng đeo nhiều nghiệp sát như vậy.
“Á ——” đối phương nhất thời nghẹn lời, vừa mới mắt thấy tình thế khẩn cấp, quên mất che giấu pháp thuật mới tập không lâu thi triển ra, nguyên lai ngay cả chính hắn cũng chưa từng ngờ tới bộ pháp này lại hung thần như vậy. Tự biết không thể gạt được, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật, “Trước tại Ma Vực gặp phải Ma tôn, nhịn không được cùng hắn học một chiêu nửa thức…”
Lộc Tồn tinh quân lúc này bừng tỉnh mới nhớ tới, vị tôn chủ Ma giới lúc này vừa vặn chính là huyết ma!!
Nhịn không được giậm chân cả giận nói: “Ngươi thế nào lại giấu ta học bàng môn tả đạo này! Ta muốn khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt của ngươi!!”
Nam tử chớp chớp đôi mắt hồng sắc, có chút nghẹn khuất. Hắn không phải là người a chính là ma, không học cái này, chẳng lẽ còn có khả năng học tiên pháp…
Lúc này sấm trận hồng liên(xích đỏ) rơi vào góc Đông, nguyên lai là cái đuôi cự xà xích lân, lúc xông vào Việt trận, vảy rắn cho dù kiên cố cứng rắn như sắt, cũng bị Việt nhẫn cắt nứt rạn, tiên huyết giàn giụa, lớp vảy trên lưng không may bị lột một mảng lớn, con rắn thân mình đồ sộ bắt đầu xoắn lại, buông Liêm Trinh tinh quân bị hắn vững vàng bảo hộ trong người xuống, thân thể run run thi triển thuật Huyễn Hóa, tùy tiện nhìn chỗ nào đó trên mình xà yêu vảy đỏ, toàn bộ đều là vết tích ngay cả gò má cũng có một đuồng cắt đang chảy máu.
Nhưng mà xà yêu không mảy may để ý, phun ra một búng máu, quay qua Liêm Trinh mắng: “Ngươi bị ngu hả? Ngươi tưởng mình luyện một thân có thể phá đồng chém thiết hả, còn muốn chắn huyền hoàng Càn Khôn việt?!”
“Dù sao cứng hơn da của ngươi vài phần.” Bản mặt chất phác cực khó được có khi lộ ra đau nhức, hình như người bị thương chính là hắn, không nói gì thêm từ trong lòng móc ra tiên dược, không chút nào keo kiệt bôi một mình xà yêu
“Được rồi được rồi!! Lúc này mới bướng bỉnh ngẩng đầu lên!” Xà yêu đem tay đè hắn lại, con mắt như sao sáng liếc qua bên kia, vị lãnh đạo trực tiếp hai nghìn năm trước kia, trong lòng thầm kêu phiền phức. Vị long đế có khả năng khiến hắn thần phục hơn mười năm dài, chỉ là đứng ở nơi đó thôi cũng làm hắn cảm giác được lực áp bách, kẻ khác không thể chống lại. Nếu đổi lại là trước đây, hắn đã sớm không quan tâm trực tiếp bỏ trốn mất dạng, thế nhưng bên cạnh có nam nhân kia, thở dài. Thôi được rồi, hôm nay coi như ở chỗ này nhắn nhủ, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết, chí ít sẽ không có ai phản bội ai nữa.
“Ngươi tới làm chi? Vi sư không phải đã dặn người, ở trong động tạm lánh một thời gian, đợi thiên kiếp qua mới đến tìm ta sao?”
Văn Khúc tinh quân không còn dáng vẻ lãnh tĩnh như lúc trước, cầm lấy cổ tay thiếu niên không biết phân nặng nhẹ bên cạnh, cánh tay này mới vừa thi triển một kiếm kinh thiên, thần kiếm bên trong hỗn độn bị vỡ, tay hắn cũng không thể may mắn tránh khỏi, vết thương thấy xương, thậm chí có thể nhìn thấy tua nhỏ gân mạch, tiên huyết nhiễm vào vạt bào mới vừa rồi bị hắn kéo lấy không tha.
Thiếu niên quật cường cắn môi, không nói không rằng thế nhưng thái độ này cũng đã nói rõ ràng, hôm nay muốn hắn đi, tuyệt không khả năng.
Thân là sư phó của hắn, Văn Khúc tinh quân có thể nào không biết tính tình bướng bỉnh cố chấp muốn chết của tiểu đồ nhi này của hắn, mỗi lần như thế cho dù mời đầu trâu tới cũng không kéo được hắn.
Vốn có ý muốn để cho hắn tạm thời lánh lại trong núi, tránh thoát khỏi một kiếp, vốn dĩ với bản lĩnh hôm nay của tiểu đồ nhi, cho dù trời đổ đất rung, chí ít còn có thể bảo trụ mạng nhỏ, thế nhưng nếu là đi theo bên người hắn…
“Ai…” Văn Khúc tinh quân bất đắc dĩ thở dài, chung quy hắn cũng phải bại bởi đồ nhi khó một lần ngỗ nghịch ý tứ của hắn, tuy rằng, cũng có thể là một lần cuối cùng.
“Tê ——” thanh âm tựa như vuốt quỷ bị gãy.
Vốn dĩ hư không trống rỗng trước mặt đột nhiên hé ra lỗ đen âm u có thể chứa được một người, bên trong động đen hình như có vô số ảo ảnh rục rịch, rồi lại hết lần này tới lần khác nhìn không thấy gương mặt hoàn chỉnh.
Lúc này Phá Quân tinh từ bên trong nhảy ra, vẻ mặt giận dữ, quay đầu lại đang muốn chửi cái kẻ đang theo đuôi hắn đi ra, xen vào việc của người khác Diêm La điện thứ ba, ai ngờ lời tới bên mép, nhưng bỗng nhiên bị nghẹn, bạch diện thư sinh hai chân cách mặt đất thế nhưng phía dưới không có bóng, hoàn toàn đang ở trạng thái hồn phách.
“Da của ngươi đâu?!”
Thư sinh nhếch miệng cười: “Thành thịt băm a.” Thân thể này của hắn bất quá chỉ là vật phàm, đừng nói là thần binh thượng cổ cho dù là đao kiếm tầm thường đều có thể băm vụn, bất quá đổi cái thân da này mới có thể cứu Phá Quân ra pháp trận, cũng không uổng bộ thi thể tốt.
Chỉ là thiếu niên biểu tình có chút khổ sở, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, tiến đến bên tai hắn, ôn nhu nói: “Ban đêm không phải ngươi cũng thường thường oán giận thi thể lạnh lẽo sao? Đợi việc này xong xuôi, ta liền đầu thai một lần, ngươi nghỉ tạm trong điện của ta vài canh giờ, rồi bảo vô thường dẫn đường đến tìm ta.”
Cho dù là Diêm La điện thứ ba, cũng không thể xem luân hồi như không có gì như vậy được?
Thiếu niên cũng không để ý cách làm này rốt cuộc ít nhiều phạm vào thiên quy, cảnh cáo nói: “Nếu lại mất trí nhớ, chớ trách ta gõ nát đầu của ngươi, lại để cho ngươi luân hồi thêm một chuyến!”
“Ba ba, ba ba, ba ba.”
Thanh sư mỗi lần quét đuôi xuống đất, liền kéo theo một đoàn điện lóe sáng, thú tính nổi lên, đôi mắt như chuông đồng, yêu đế tóc bạc từ trên lưng cầm lấy một mảnh vảy đen như mực, tới trước mặt Ứng Long, trước giờ chưa từng mở miệng nam tử lúc này nói rằng: “Ngày trước mượn nghịch lân của long quân độ thiên kiếp, hôm nay xin hoàn trả nguyên vật.”
Long tức hai bên ăn ý, chính là mảnh nghịch long từ yết hầu yếu hại của hắn bị Thiên Xu mạnh mẽ bức ra.
Nghịch lân rơi vào trong bàn tay Ứng Long.
Hàng mi dài khẽ nghếch, hắn đưa mắt nhìn Cự Môn tinh quân tuấn mỹ bất phàm nhưng đọa yêu, nghiền ngẫm cười: “Đáng tiếc hôm nay, khôi thủ các ngươi nợ bản tọa, không chỉ là một mảnh nghịch long lân.”
Bàn tay dùng lực, nhất thời nghịch long lân trong tay bị bóp nát, thuỷ tinh nâu bay ra, hóa thành bụi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía ở chỗ sâu tầng chín mươi chín trong mây. Màn trời rũ xuống bên dưới mấy nghìn trượng, tầng tầng mây đen dày đặc, xem ra không còn bao lâu, đỉnh tỏa yêu tháp sẽ ngã đổ xuống, trời xanh vụn vỡ. Mà ở chỗ sâu bên trong, quang mang không phải phát sáng, cũng không phải sấm điện giật sáng, mà là tia sáng từ thần lực bảo châu phát ra.
Ứng Long chuyển mắt nhìn lại mấy tinh quân ở chung quanh trên mặt đất, cùng với đồng bạn bên người bọn họ, nở nụ cười: “Bản tọa có hẹn với người, xin lỗi, không theo cùng các vị được nữa.”
Nói xong thản nhiên cất bước, xem chúng tinh quân như không tồn tại, lướt qua.
“Đứng lại cho ta!!” Vũ Khúc tinh quân Khai Dương tuyệt không để cho hắn cứ như thế mà chạy thoát, phi thân nhảy lên, xuất ra hỏa vân thương tay chỉ thẳng tới chỗ lưng yếu hại của Ứng Long.
Vốn tưởng rằng Ứng Long chắc chắn sẽ đem huyền hoàng Càn Khôn việt đến ngăn, Liêm Trinh, Phá Quân lập tức dàn trận đề phòng, ai ngờ Càn Khôn việt còn đang giữa không trung vẫn không nhúc nhích, nhưng mà huyền bào long đế lại động.
Nhưng thấy hắn khoanh tay, cực kỳ thành tạo dùng tay kẹp lấy mũi kiếm hỏa vân thương, tam muội chân hỏa trên thân kiếm lúc này thiêu lớp vảy trên tay, nhưng chỉ thấy trên mu bàn tay chỗ lớp vảy tia sáng như viên nước châu ngọc sáng lấp lánh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút gì bởi nhiệt lực phát ra huyền thiết, vừa áp vừa kéo, đã đem hỏa vân thương trong tay Vũ Khúc đoạt qua.
Giữa không trung thân thương xoay vòng, cũng không quay đầu vung ra sau!
Thế đi như sấm sét, như sao bay xẹt điện, hướng thẳng yết hầu Vũ Khúc đâm tới!!
Mắt thấy Vũ Khúc tránh không kịp —— ngay vào lúc này, thân thương cứng rắn như sắt đột nhiên nứt toát ra, “Ba!!” Một tiếng giòn tan hóa thành vô số mảnh vụn, đầu thương mất hướng, thế đi không giảm, nhưng cuối cùng cũng thoáng chậm một ít, trong thời khắc sinh tử Vũ Khúc lách người tránh ra, đầu thương sắc bén hiểm độc lướt qua bên gáy hắn, lưu lại một đường máu.
Nhưng mà Vũ Khúc phản ứng kì dị … mắt thấy hỏa vân thương vỡ vụn, hầu như tròng mắt nứt ra, không khỏi thất thanh rống to: “Thiên Lý Nhãn!!” Nguyên lai thanh hỏa vân thương này chính là chân thân cây đào Thiên Lý Nhãn trên núi Thiên Phong ngày đó biến thành, Thiên Lý Nhãn hai mắt có khả năng nhìn nghìn dặm, nên vừa rồi mắt thấy Vũ Khúc gặp nguy, mạnh mẽ thi pháp tự phá bản thể, Thiên Lý Nhãn thật vất vả mới tu hình người, nguyên thần chưa ổn định, lần này, cũng không biết có hậu quả gì, Vũ Khúc tim treo ngược lên.
Ứng Long vỗ vỗ mảnh vụn trên tay, chuyển mắt tầm nhìn rơi vào mấy vị tinh quân đang chuẩn bị xông lên, thấy Vũ Khúc suýt nữa bị hại, sắc mặt bọn họ càng ngưng trọng, trong mắt cũng lộ ra xơ xác tiêu điều.
Nhưng đúng này sấm dậy sét nhảy đánh không ngớt trên mặt đất, thanh sư rít gào, rục rịch. Kiếm quang muôn hình đột nhiên hiện ra, như vạn mũi kiếm cuồn cuộn không ngừng. Ma tức như nước thủy triều cuồn cuộn, cường địch phía trước, Ma tộc sát ý chết chóc phủ trùm. Bộ xương khô quỷ ảnh, từ dưới nền đất mọc ra, âm trầm quỷ khí như bên vực sâu ở hoàng tuyền.
Ứng Long chỉ ung dung mà cười, có vẻ hăng hái hỏi: “Các vị dự định đơn đả độc đấu, hay cùng xong6g lên?”
Gió, hình như ngưng thổi.
Mây, hình như đọng lại.
Chỉ có… Cái bóng đang động.
Huyền bào tuy không có gió nhưng chậm rãi nghịch hướng lay động, cái bóng ngưng ở mây xanh, tựa như uốn mình lên, hóa thành bóng một con rồng, sau đó, một đường đen từ bề mặt san bằng uốn cong dựng người, yêu khí hóa thành hắc sa, che lấp mặt trời.
“Cùng lên đi.” Long đế huyền bào dùng đôi con ngươi ánh vàng lấp lánh đảo qua mọi người ở đây, khó khi lộ ra một tia chuyên chú, “Bản tọa không muốn để Tham Lang sốt ruột chờ.”
/48
|