Đầu tháng bảy mặt trời chói chang.
Triệu Hằng vốn quen hai mùa thu đông, nhất thời không chịu nổi, mùa hè năm nay vô cùng nóng bức.
Xe cô hỏng, đành phải đi xe buýt, lúc này phải đi bộ.
Cô vừa đi vừa nhắn wechat oán giận, khi đi qua một tiệm cơm, cô dừng lại.
Bên trong mơ hồ truyền ra một ca khúc, làn điệu cô chưa từng nghe, nhưng tiếng ca lại vô cùng quen thuộc, là bài hát “Xuân khởi” của cô ca sĩ kia.
Triệu Hằng xách túi đi vào trong tiệm.
“Ơ,cô Triệu à? Hôm nay mới đến, ăn gì thế?” Bà chủ hỏi.
Triệu Hằng đã rất quen thuộc với nơi này, cô gọi hai món đóng gói mang về.
Gọi xong, cô thuận miệng hỏi: “Trong tiệm bật nhạc?”
“Đúng vậy, ở đây mỗi mùa chúng tôi bật một ca khúc.”
À, cô nhớ đã từng nghe Giai Bảo nhắc.
Cô ngắm nhìn xung quanh: “Sao không thấy Giai Bảo đâu? Cô bé còn chưa nghỉ hè sao?”
Bà chủ cười nói:” Nó đi du lịch, đi cái gì… quần đảo Galápagos.”
“Xa như vậy à?” Triệu Hằng nói.
“Ừ, hiện tại con bé đang chơi trên đảo kia.”
Triệu Hằng vừa trò chuyện với bà chủ vừa chờ đồ, hơn mười phút sau cô rời khỏi tiệm, tiếp tục đi về phía trước.
Nhận được wechat, Triệu Hằng cúi đầu nhìn.
ZY (*): Vậy hôm nay em sống thế nào?
(*) Viết tắt của Zhou Yang, pinyin của tên Chu Dương
ZH(**): Đi xe buýt.
(**) Viết tắt của Zhao Heng, pinyin của tên Triệu Hằng
ZY: Lúc về gọi taxi.
ZH: Nói sau.
Một lát sau, ZY gửi tiền lì xì: Tiền taxi.
Triệu Hằng mở ra xem, 520.
Triệu Hằng: “…”
ZH: Anh là ai?
ZY: Là anh.
ZH: Anh gửi 520 (***) cho em?
(***) Đồng âm với “anh yêu em”, cái này dân tình quá quen rồi, lâu ngày anh Dương được cái sến sủa =)))
Đối phương không nhắn lại.
“Anh chưa từng nói anh yêu em.”
Triệu Hằng vốn quen hai mùa thu đông, nhất thời không chịu nổi, mùa hè năm nay vô cùng nóng bức.
Xe cô hỏng, đành phải đi xe buýt, lúc này phải đi bộ.
Cô vừa đi vừa nhắn wechat oán giận, khi đi qua một tiệm cơm, cô dừng lại.
Bên trong mơ hồ truyền ra một ca khúc, làn điệu cô chưa từng nghe, nhưng tiếng ca lại vô cùng quen thuộc, là bài hát “Xuân khởi” của cô ca sĩ kia.
Triệu Hằng xách túi đi vào trong tiệm.
“Ơ,cô Triệu à? Hôm nay mới đến, ăn gì thế?” Bà chủ hỏi.
Triệu Hằng đã rất quen thuộc với nơi này, cô gọi hai món đóng gói mang về.
Gọi xong, cô thuận miệng hỏi: “Trong tiệm bật nhạc?”
“Đúng vậy, ở đây mỗi mùa chúng tôi bật một ca khúc.”
À, cô nhớ đã từng nghe Giai Bảo nhắc.
Cô ngắm nhìn xung quanh: “Sao không thấy Giai Bảo đâu? Cô bé còn chưa nghỉ hè sao?”
Bà chủ cười nói:” Nó đi du lịch, đi cái gì… quần đảo Galápagos.”
“Xa như vậy à?” Triệu Hằng nói.
“Ừ, hiện tại con bé đang chơi trên đảo kia.”
Triệu Hằng vừa trò chuyện với bà chủ vừa chờ đồ, hơn mười phút sau cô rời khỏi tiệm, tiếp tục đi về phía trước.
Nhận được wechat, Triệu Hằng cúi đầu nhìn.
ZY (*): Vậy hôm nay em sống thế nào?
(*) Viết tắt của Zhou Yang, pinyin của tên Chu Dương
ZH(**): Đi xe buýt.
(**) Viết tắt của Zhao Heng, pinyin của tên Triệu Hằng
ZY: Lúc về gọi taxi.
ZH: Nói sau.
Một lát sau, ZY gửi tiền lì xì: Tiền taxi.
Triệu Hằng mở ra xem, 520.
Triệu Hằng: “…”
ZH: Anh là ai?
ZY: Là anh.
ZH: Anh gửi 520 (***) cho em?
(***) Đồng âm với “anh yêu em”, cái này dân tình quá quen rồi, lâu ngày anh Dương được cái sến sủa =)))
Đối phương không nhắn lại.
“Anh chưa từng nói anh yêu em.”
/51
|