Bởi vì lúc trước không hiểu thương hương tiếc ngọc, lần này tuy rằng Sở Hành cố ý nhẹ nhàng hơn nhưng môi Lục Minh Ngọc vẫn còn có chút đau.
Ngay lúc nàng nghĩ rằng nên nhắc nhở Sở Hành một chút, lại có điều...... luyến tiếc, Sở Hành đột nhiên thối lui, cũng nhanh chóng giúp nàng đứng lên.
“Để ta lệnh cho Ngụy Đằng dâng trà lên.” Thanh âm nam nhân như phát ách, Lục Minh Ngọc mới đứng vững, Sở Hành đã muốn sải bước đi ra ngoài.
Lục Minh Ngọc ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, đầu tiên là mờ mịt, không hiểu. Sở Hành rõ ràng đang rất thích, lại không hề báo trước mà bỏ dỡ nữa chừng. Ngay sau đó, Lục Minh Ngọc chợt nhớ lại khi nàng bị Sở Hành đẩy ra, trong chớp mắt đó có sự khác thường. Lúc ấy nàng còn chưa kịp nghĩ, hiện tại liên hệ lại hành động không hợp lẽ thường của Sở Hành lúc nãy. Lục Minh Ngọc vội quay đi, hai má mỗi lúc mộtnóng lên, xấu hổ muốn chết.
Sở Hành, Sở Hành thế nhưng......
Trách không được hắn chật vật chạy ra.
Bất quá với tư thế như vậy, hắn rất khó không khống chế.
Lục Minh Ngọc vụng trộm che mặt, nghe tiếng mở cửa phía sau truyền đến, nàng vội thả tay xuống, nhanh tay cầm nón che mặt đang nằm dưới đất lên đội lại, lủi nhanh như chạy trốn đến chiếc ghế ngồi ở giữa, cầm tách trà lên, làm bộ như đang uống. Ngụy trang tốt lắm, chậm rãi nhìn màu xanh nhạt của nước trà trong bát, Lục Minh Ngọc hậu tri hậu giác ý thức được, chỗ nàng vừa ngồi là chỗ Sở Hành ngồi lúc trước, trà này......
“Pha một bình trà hoa quế đi.”
Ở phía cửa chính, mặt Sở Hành không chút thay đổi mở cửa ra gặp Ngụy Đằng, Thải Tang một trái mộtphải đứng ở trong hậu viện, hắn qua về phía Ngụy Đằng đang đứng bên phải phân phó, nói xong lập tức quay vào trong. Ngụy Đằng lĩnh mệnh bước đi, Thải Tang quan tâm chủ tử, nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Hành nhiều hơn một chút, hoảng hốt phát hiện sắc mặt Quốc công gia giống như khôngquá tốt, nhưng mới nhìn một cái Sở Hành đã đi vào, Thải Tang cũng vô phương xác nhận.
Thải Tang muốn nhìn mà không được còn Lục Minh Ngọc nhìn được lại không dám nhìn, vừa nâng mi mắt lên chỉ mới thoáng nhìn màu áo trên vạt áo của Sở Hành nàng đã lập tức cúi đầu, trong lòng hoảng hốt, chao đảo, khó có thể bình tĩnh giống như lúc cùng Niên ca nhi chơi đu dây. Sở Hành hôn nàng, còn hôn cường thế như vậy. Lúc ấy bởi vì nàng không xác định được tình cảm của hắn nên mới có thể trách cứ hắn, thầm oán hắn, bây giờ nghĩ lại, nghĩ đến hai lần Sở Hành hôn, Lục Minh Ngọc hận không thể biến thành lá trà, nhảy luôn vào chén trà.
Đúng rồi, đây là chén trà của Sở Hành......
Hai tai Lục Minh Ngọc như có lửa thiêu, hoang mang rối loạn đem bát trà đặt lại trên bàn. Đầu cúi thấp, hai tay nhỏ bé đem bát trà đẩy sang hướng đối diện.
Sở Hành quả thật khát nước, phi thường khát, liếc nhìn nàng một cái, hắn cầm bát trà lên, áp chế xúc động uống một hớp, nhãn tròng chậm rãi đánh giá. Uống hết hai ngụm, như chợt nhớ tới điều gì, Sở Hành quay lại nhìn nàng, hai má Lục Minh Ngọc vẫn hồng hồng như cũ, có thể thấy nàng khẳng định cũng khát, Sở Hành buông bát trà, đến bên bàn trà, rót một tách đưa qua cho nàng,“Lư Sơn mây mù, nàng có thích không?”
Khi nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn lên khuôn mặt Sở Hành, hắn yêu cầu Ngụy Đằng đổi trà hoa quế chính là lấy cớ, tin rằng nàng có thể đoán được. Sở Hành chỉ muốn biết là nàng có phát hiện thân thể hắn biến hóa hay không.
Bởi vì đã uống trà, giọng Sở Hành đã khôi phục thanh âm lãnh liệt như bình thường, Lục Minh Ngọc lại bị hắn cuốn hút, tâm cũng không hoảng như lúc trước nữa, nhưng vẫn không dám nhìn hắn, hơi hơi cúi đầu nói:“Nhị bá phụ thích Lư Sơn mây mù, ta lại thích cảnh ninh huệ minh hơn.” Ngón trỏ tay phải nhẹnhàng giật giật, âm thầm ghi nhớ hắn thích ẩm trà.
“Tốt, về sau ta sẽ cho người chuẩn bị để nàng đến du ngoạn ở huệ minh.” Sở Hành đem bát trà đặt qua bên kia, bộ dạng như đang tán gẫu.
Lục Minh Ngọc vừa tĩnh tâm được một chút lại như bị đốt nóng lên trở lại. hắn…hắn nhớ kỹ cái gì, “hảo” cái gì, giống như nàng cố ý muốn hắn biết a!.
Khẩn trương cũng không giải quyết được gì, ở lại cùng hắn thêm một chút sẽ càng xấu hổ khẩn trương hơn, Lục Minh Ngọc mân mím môi, đầu quay sang hướng khác nói:“Ta, ta đi trước.” Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, nàng tin hắn đối với nàng hữu tình, tin hắn sẽ không nhượng nàng cho ai. Sở Hành cũng hiểu được lòng nàng, còn lại chỉ chờ hắn lại đăng môn cầu thân thôi.
Nàng trốn hắn, Sở Hành thủ lễ thu hồi tầm mắt,“Trà hoa quế đã pha rất đúng độ ấm, nàng uống mộtchén rồi đi.”
Lục Minh Ngọc lông mi chớp nhẹ, khẽ dạ một tiếng.
Sở Hành nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng tự trách. hắn hẹn nàng đi ra là muốn hỏi nàng vì sao lần lữa không đồng ý, những điều viết trong thư tuyệt đối không có gì quá phận. Kết quả vì không biết nên làm thế nào để nàng tin hắn, cũng vì muốn Lục Minh Ngọc thừa nhận nàng đối với hắn có tình, trong lúc xúc động mới hai lần...... Nàng là tiểu thư khuê các, cho dù nguyện ý gả cho hắn, trong lòng cũng sẽ có chút ủy khuất đi?
Nhưng Sở Hành cũng không hối hận, nếu không như thế, nàng sẽ không thừa nhận nhanh như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngụy Đằng bưng khay trà đi lên, đúng là bình trà hoa quế ngon. Đặt khay lên bàn, Ngụy Đằng chuẩn bị châm trà cho Lục Minh Ngọc, Sở Hành đưa mắt nhìn tay hắn, thản nhiên nói:“đi xuống đi.”
Ngụy Đằng dừng một chút, trước khi rời đi tầm mắt không chịu khống chế xẹt qua chủ tử nhìn cô nương đang ngồi ở phía đối diện, lại nhìn thấy Lục Minh Ngọc hai má đỏ bừng, khuôn mặt càng thêm phần mị hoặc. Ngụy Đằng lập tức thu hồi ánh mắt, thản nhiên bước ra khỏi cửa như thể không phát hiện ra điều gì. Ra đến cửa, Ngụy Đằng do dự một lát, lại đem hai cánh cửa đóng lại,“Chi dát” một tiếng, Lục Minh Ngọc cả kinh ngẩng đầu nhìn qua. Này, lần trước đóng cửa Sở Hành hôn nàng, chẳng lẽ hắn còn muốn......
Vừa nghĩ như vậy, Lục Minh Ngọc nhịn không được cắn môi, lúc bình thường không đụng đến thì khôngsau, lúc này đã có điểm đau.
hắn thô lỗ ngốc nghếch, Lục Minh Ngọc một chút cũng không nghĩ sẽ lại cho hắn hôn.
“Lần này chuẩn bị không chu toàn miễn cưỡng uống một chút thấm giọng cũng tốt.” Sở Hành một lần nữa đem chén hoa quế trà đưa tới trước mặt nàng.
Lục Minh Ngọc bị hắn hôn lâu như vậy, sao có thể không khát, gật gật đầu, bưng tách trà lên.
“Mồng mười là ngày ta hưu mộc, ta sẽ đăng môn cầu hôn, ý nàng thế nào?” Sở Hành chờ nàng uống hết hai ngụm, mới nghiêm nghị hỏi.
Cảm nhận được ánh mắt chấp nhất của hắn, Lục Minh Ngọc khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Chàng mới hồi kinh, không cần gấp như vậy? Tháng năm nhị tỷ tỷ ta xuất giá, chờ nàng gả đi, chàng lại đến cũng không muộn.”
“Sớm ngày định ra, ta cũng sớm ngày an tâm.” Sở Hành có thâm ý khác nhìn nàng, buồn bã nói.
Hơn nữa năm hắn rời đi, người kia ở Đăng Châu nhưng mỗi tháng hắn đều được người viết thư thông báo tình hình Lục gia. Đúng là một nhà có nữ bách gia cầu, hắn rời kinh hơn 7 tháng thì có đúng mười hai bà mối đến cửa lớn nhà Lục gia, càng đừng nói đến những người quen nhà Lục gia thường xuyên qua lại muốn đánh tiếng. không dưới vài lần Sở Hành lo lắng Lục Minh Ngọc vì giận dỗi mà gả đại cho người, thật vất vả quay về lại dỗ nàng vui vẻ đồng ý, Sở Hành đương nhiên vội vã đến cửa cầu thân.
Ngữ khí hắn kiên định, Lục Minh Ngọc không khỏi thất thần, âm thầm phát sầu lo lắng phải nói với cha mẹ về việc mình đổi ý thế nào đây. Trước đây khi Sở Hành đến cầu hôn, nàng từng thề nói không lấy chồng, hiện tại lại thay đổi chủ ý. đang thất thần suy nghĩ cũng không nghe ra thâm ý trong lời nói của Sở Hành, sửng sốt một lát mới yên lặng gật gật đầu, xem như đồng ý mồng mười hắn đến nhà cầu thân.
“không còn sớm, thiếp phải đi rồi.” hắn không nói nữa, giống như không việc gì, Lục Minh Ngọc đặt trà lại vào khay chào từ giã.
“A Noãn......” Sở Hành đi theo nàng đứng lên.
Lần đầu tiên nghe hắn gọi khuê danh nàng thanh âm lãnh liệt nhưng từ “ Noãn” lại đặc biệt dễ nghe, khiến người hồi họp. Lục Minh Ngọc tâm bình khí hòa đột nhiên giải thích được nghi hoặc bấy lâu. thì ra trước kia Sở Hành đều kêu nàng là Tứ tiểu thư hẳn cũng là một phương pháp mà hắn dùng để che dấu cảm giác của mình đi?
Ở trên thành bảo vệ bên bờ sông đào huyện Vĩnh Định,, hắn liền động tâm, so với nàng còn sớm hơn.
Ý thức được điều này, Lục Minh Ngọc trong lòng ngọt ngào, ngượng ngùng cúi đầu chờ hắn mở miệng.
Sở Hành âm thầm lấy ra một vật dưới bàn, bước đi đến trước mặt nàng,“A Noãn, cái này cho nàng.”
Bàn tay to đưa tới, lòng bàn tay nâng một hộp trang sức tinh xảo bằng vàng ròng khảm trân châu và đá quý xanh biếc. Lục Minh Ngọc nghĩ hẳn là Sở Hành muốn tặng nàng lễ vật, kinh hỉ lại kinh ngạc, khôngkhỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì Sở Hành cao lại đứng quá gần khiến nàng phải ngưỡng cổ thật cao cũng mới nhìn đến cằm. Lục Minh Ngọc thẹn thùng, lại không nghĩ nhìn, mặt đỏ như máu, nhỏ giọng hỏi hắn:“Vì sao lại muốn tặng ta vật này?”
Nhìn Sở Hành thế nào cũng không giống là người làm cô nương vui bằng cách tặng quà.
Sở Hành nhìn hàng mi dài tinh tế của nàng, thấp giọng nói:“Mồng 9 là sinh thần của nàng, ta tặng quà trước.”
Mồng 9 là sinh thần nàng......
hắn thế nhưng biết cũng nhớ rõ ngày sinh nhật của nàng?
Trong đầu giống nhau có muôn vàn pháo hoa nổ tung, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy chóng mặt, như đứng ở trên đám mây. Cảm giác này giống như nằm mơ, cầm trong tay hộp trang sức xinh đẹp là thật , nam nhân cao lớn trước mắt cũng là thật. Niềm hạnh phúc bấtt chợt dâng lên, Lục Minh Ngọc thật vất vả mới ngăn chặn xúc động, sờ sờ hòm, nàng cúi đầu càng thấp hơn,“Rất đẹp, cám ơn biểu...... chàng.”
Thói quen kêu hắn là biểu cửu cửu, nhưng quan hệ hai người đã thay đổi, Lục Minh Ngọc rốt cuộc không thể kêu như vậy nữa.
Nàng ngốc hồ hồ, Sở Hành khóe môi giơ lên,“Lễ vật đặt ở bên trong.”
Lục Minh Ngọc ngẩn người, càng thêm xấu hổ, cúi đầu đi về phía trước,“đã biết.”
“Mở ra xem đi, xem xong ta có vài lời muốn nói với nàng.” Sở Hành ngăn nàng lại, cánh tay che ở trước mặt nàng, nhưng cũng không chạm vào mặt nàng.
Lòng hiếu kỳ của Lục Minh Ngọc lòng hiếu kỳ dâng lên, nhìn hộp trang sức, mang theo ba phần chờ mong chậm rãi mở ra, nắp hộp bằng vàng ròng hé mở, bên trong là một viên trân châu to cỡ bằng trái vải, mượt mà óng ánh, không tì vết, xinh đẹp giống như thượng phẩm của tiên giới. Lục Minh Ngọc khiếp sợ há hốc mồm, một hồi lâu sau mới khó khan chuyển dời tầm mắt, co quắp nói “Này, này cũng quá quý trọng đi......”
Hộp trang sức bằng vàng ròng có thể do công tượng dùng vàng tạo ra, nhưng viên trân châu lớn như vậy......
Lục Minh Ngọc tuy rằng cảm động tâm ý của Sở Hành đối với nàng, nhưng hai người chỉ mới nhận thức nhau, cũng chưa chính thức đính hôn, nàng chịu không nổi lễ vật quá quý trọng như vậy.
“Viên trân châu này là người khác đưa cho ta, cũng không phải ta mua.” Sở Hành ấn hộp trang sức vào tay nàng, trong lời nói thêm vài phần cảm khái.
Lục Minh Ngọc lui về phía sau hai bước, hoang mang nhìn hắn.
trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hành lại lộ chút đau buồn, nhìn hộp trang sức giải thích: “Tháng giêng ta ở Đăng châu để an dân có một lão bà tới tìm ta. Theo như lời bà ta kể, bà ta vốn sinh sống tại mộtlàng chài nghèo bên bờ biển. Thuở thiếu thời, tư sắc tuy thường thường nhưng gia cảnh ở trong thôn xem như tốt, vì thế không ít người đăng môn cầu hôn, bao gồm trượng phu của nàng. Nhưng trượng phu nàng là một cô nhi, chỉ có một căn nhà rách nát, vì để cưới được nàng, trượng phu nàng mạo hiểm lặn tìm trân châu, cơ duyên xảo hợp tìm được viên trân châu này mới đăng môn cầu hôn thành công.”
“Cha mẹ bà ta muốn bán trân châu rồi cả nhà chuyển ra thị trấn ở. Nhưng lão bà nhất quyết khôngđồng ý, mang theo trân châu gả qua, thà rằng nghèo khó cũng chưa bao giờ có ý bán trân châu. Lão bà đem trân châu cất kỹ, ý muốn làm của gia truyền truyền xuống. Nhưng trong một lần giặc Oa đánh lén, cả nhà lão bà chỉ còn mình bà ta còn sống...... Bà lão cảm kích ta thay bà ấy báo thù nên đưa ta viên trân châu này, cầu ta thay bà hậu táng người nhà. Ta không nhận chỉ phái người chiếu cố lão bà, khôngnghĩ tới lão bà lại tự sát, trước khi lâm chung nhờ người đem trân châu đến cho ta.”
Lục Minh Ngọc sớm vòng ra phía sau, đưa lưng về phía Sở Hành lau lệ.
Nàng vì lão bà mà vui mừng, vui mừng vì bà đã gặp được một nam nhân si tình, người nọ chỉ đơn thuần thích bà ấy, dù nghèo cũng không vì gia tài mà lấy lòng bà. Dù tìm được bảo châu cũng không vì tư sắc bà bình thường mà thay lòng đổi dạ. Lục Minh Ngọc cũng cảm thấy khổ sở thay cho lão bà, nguyên bản vợ chồng ân ái con cháu đầy đàn, lại bị giặc Oa xâm phạm, cùng người nhà âm dương xa cách.
Tiểu cô nương đa sầu đa cảm, đôi vai gầy rung rung, Sở Hành tiến lên từng bước, hai tay nắm lấy vai nàng, chậm rãi xoay người nàng lại, đem Lục Minh Ngọc đang khóc không thành tiếng ôm vào lòng, mộttay nhẹ chế trụ gáy nàng,“A Noãn, năm đó người đánh cá đem trân châu tặng lão bà làm sính lễ. Ta hôm nay may mắn được châu này nguyện ý tặng nàng, nguyện cùng nàng bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Lúc nhìn thấy viên trân châu này, một khắc đó Sở Hành nghĩ chính là nàng.
Lục Minh Ngọc nhất thời thương cảm, bị hắn ôm vào trong lòng nước mắt liền ngừng rơi. Khi nghe được lời ấy, nàng không khỏi nắm chặt viên trân châu như nắm chí bảo trong tay dùng sức gật gật đầu“ Được.”
Sở Hành vui mừng cười, sờ sờ đỉnh đầu nàng, ôn nhu dỗ dành nói:“Tốt lắm, đừng khóc nữa, mau về nhà sớm đi.” nói xong chuẩn bị buông nàng ra.
Lục Minh Ngọc lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, trán đặt lên ngực hắn, không chịu đi.
Sở Hành ngạc nhiên, lập tức vui mừng tự đáy lòng dâng trào. Nàng đây là luyến tiếc hắn sao?
“Thiếp…thiếp cũng có một việc muốn nói với chàng.” Vừa nghe xong câu chuyện cảm động khiến nàng xúc động, cũng muốn nói cho hắn biết một việc nhưng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là đừng nhìn nàng, Lục Minh Ngọc mới có can đảm nói.
“nói gì?” Sở Hành ngoài ý muốn cúi đầu, ôm tiểu cô nương dỗ dành như tiểu hài tử.
Khí tức thản nhiên mát lạnh từ người hắn bao bọc quanh thân, Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại,“Ở trong thư chàng nói, ta giận......”
Sở Hành nghĩ đến nàng muốn chỉ trích hắn hạnh kiểm xấu, lập tức bồi tội:“A Noãn, ta......”
“Thiếp không giận.” Lục Minh Ngọc nhỏ giọng đánh gãy hắn, kiên trì một hơi đem những lời muốn nóigọn gàng nói hết tất cả: “Thiếp chỉ muốn nói, nếu, nếu một nam nhân hôn một cô nương, chỉ cần, chỉ cần cô nương kia nguyện ý, liền không phải khi dễ.” nói xong một phen đẩy Sở Hành ra, ôm hộp trang sức chạy ra cửa, tốc độ nhanh như tên bắn trong nháy mắt đã chạy ra tới cửa.
Sở Hành theo bản năng đuổi theo hai bước, trong đầu lại ngẫm tới lời nàng vừa nói.
Nàng muốn nói, nàng nguyện ý để hắn hôn?
không có khả năng, hẳn là nàng bị người kê đơn hoặc thương tâm muốn chết khi mới bằng lòng cho thấy cõi lòng, bình thường tuyệt không có gan lớn như vậy.
không phải khinh thường…
Mắt phượng sáng quắc như sao sáng giữa bầu trời đêm, bước nhanh đến cửa chính nhà trong, mong nhìn thấy thân ảnh của nàng. Dù người đi rồi, trong lòng Sở Hành lại tràn đầy nắng ấm. không phải “khinh nhờn”, ý nàng là, hắn hôn nàng không phải là khinh nhường, vậy thì không vi phạm lời thề. Mà không vi phạm lời thề tự nhiên sẽ không ứng nghiệm nữa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Sở Hành cảm thấy cưới vợ thật tốt.
Có thê tử, nàng luôn quan tâm hắn, ngay cả một lời thề độc cũng khẩn trương, vội vàng thay hắn hóa giải.
Hơn nữa, nàng bây giờ còn chưa gả cho hắn, chờ nàng gả sang, chẳng phải đối với hắn càng tốt hơn?
Đứng ở trước cửa, nhìn hướng nàng rời đi, Sở Hành không tự chủ được lại ảo tưởng đến cuôc sống sau hôn nhân, vẫn như cũ mơ hồ, nhưng ít ra......
Sờ sờ môi, Sở Hành không tiếng động nở nụ cười, nhặt cái nón Lục Minh Ngọc làm rơi, nhìn vật nhớ người.
Ở ngoài Linh châu các Lục Minh Ngọc vội vàng lên xe ngựa.
“Tiểu thư, mặt của người......” Thải Tang nhìn cử chỉ quái dị của tiểu thư nhà mình. Vội vào trong xe lấy gương, định giơ lên cho Lục Minh Ngọc xem.
Lục Minh Ngọc không cần xem cũng biết mặt mình rất đỏ, cúi đầu che giấu nói,“Ta không sao, còn nữa, ngươi, một chữ cũng không được nói.”
Thải Tang không ngốc, tiểu thư xấu hổ, hiển nhiên động tâm với Sở quốc công.
Nghĩ đến năm trước Sở quốc công cầu hôn, Thải Tang nở nụ cười, cố ý chỉ vào hộp trang sức trên tay Lục Minh Ngọc, trêu ghẹo nói :“Tiểu thư, đây là quốc công gia đưa sính lễ sao?”
“Ngươi câm miệng!” Bí mật bị nhìn thấu, Lục Minh Ngọc thẹn quá thành giận, hung tợn trừng hướng Thải Tang.
Thải Tang cũng không sợ nàng, nhỏ giọng náo loạn lên: “Nô tỳ còn đang lo mũ che mặt tiểu thư đâu không thấy, ra là đã đem đáp lễ......”
Ngay lúc nàng nghĩ rằng nên nhắc nhở Sở Hành một chút, lại có điều...... luyến tiếc, Sở Hành đột nhiên thối lui, cũng nhanh chóng giúp nàng đứng lên.
“Để ta lệnh cho Ngụy Đằng dâng trà lên.” Thanh âm nam nhân như phát ách, Lục Minh Ngọc mới đứng vững, Sở Hành đã muốn sải bước đi ra ngoài.
Lục Minh Ngọc ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, đầu tiên là mờ mịt, không hiểu. Sở Hành rõ ràng đang rất thích, lại không hề báo trước mà bỏ dỡ nữa chừng. Ngay sau đó, Lục Minh Ngọc chợt nhớ lại khi nàng bị Sở Hành đẩy ra, trong chớp mắt đó có sự khác thường. Lúc ấy nàng còn chưa kịp nghĩ, hiện tại liên hệ lại hành động không hợp lẽ thường của Sở Hành lúc nãy. Lục Minh Ngọc vội quay đi, hai má mỗi lúc mộtnóng lên, xấu hổ muốn chết.
Sở Hành, Sở Hành thế nhưng......
Trách không được hắn chật vật chạy ra.
Bất quá với tư thế như vậy, hắn rất khó không khống chế.
Lục Minh Ngọc vụng trộm che mặt, nghe tiếng mở cửa phía sau truyền đến, nàng vội thả tay xuống, nhanh tay cầm nón che mặt đang nằm dưới đất lên đội lại, lủi nhanh như chạy trốn đến chiếc ghế ngồi ở giữa, cầm tách trà lên, làm bộ như đang uống. Ngụy trang tốt lắm, chậm rãi nhìn màu xanh nhạt của nước trà trong bát, Lục Minh Ngọc hậu tri hậu giác ý thức được, chỗ nàng vừa ngồi là chỗ Sở Hành ngồi lúc trước, trà này......
“Pha một bình trà hoa quế đi.”
Ở phía cửa chính, mặt Sở Hành không chút thay đổi mở cửa ra gặp Ngụy Đằng, Thải Tang một trái mộtphải đứng ở trong hậu viện, hắn qua về phía Ngụy Đằng đang đứng bên phải phân phó, nói xong lập tức quay vào trong. Ngụy Đằng lĩnh mệnh bước đi, Thải Tang quan tâm chủ tử, nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Hành nhiều hơn một chút, hoảng hốt phát hiện sắc mặt Quốc công gia giống như khôngquá tốt, nhưng mới nhìn một cái Sở Hành đã đi vào, Thải Tang cũng vô phương xác nhận.
Thải Tang muốn nhìn mà không được còn Lục Minh Ngọc nhìn được lại không dám nhìn, vừa nâng mi mắt lên chỉ mới thoáng nhìn màu áo trên vạt áo của Sở Hành nàng đã lập tức cúi đầu, trong lòng hoảng hốt, chao đảo, khó có thể bình tĩnh giống như lúc cùng Niên ca nhi chơi đu dây. Sở Hành hôn nàng, còn hôn cường thế như vậy. Lúc ấy bởi vì nàng không xác định được tình cảm của hắn nên mới có thể trách cứ hắn, thầm oán hắn, bây giờ nghĩ lại, nghĩ đến hai lần Sở Hành hôn, Lục Minh Ngọc hận không thể biến thành lá trà, nhảy luôn vào chén trà.
Đúng rồi, đây là chén trà của Sở Hành......
Hai tai Lục Minh Ngọc như có lửa thiêu, hoang mang rối loạn đem bát trà đặt lại trên bàn. Đầu cúi thấp, hai tay nhỏ bé đem bát trà đẩy sang hướng đối diện.
Sở Hành quả thật khát nước, phi thường khát, liếc nhìn nàng một cái, hắn cầm bát trà lên, áp chế xúc động uống một hớp, nhãn tròng chậm rãi đánh giá. Uống hết hai ngụm, như chợt nhớ tới điều gì, Sở Hành quay lại nhìn nàng, hai má Lục Minh Ngọc vẫn hồng hồng như cũ, có thể thấy nàng khẳng định cũng khát, Sở Hành buông bát trà, đến bên bàn trà, rót một tách đưa qua cho nàng,“Lư Sơn mây mù, nàng có thích không?”
Khi nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn lên khuôn mặt Sở Hành, hắn yêu cầu Ngụy Đằng đổi trà hoa quế chính là lấy cớ, tin rằng nàng có thể đoán được. Sở Hành chỉ muốn biết là nàng có phát hiện thân thể hắn biến hóa hay không.
Bởi vì đã uống trà, giọng Sở Hành đã khôi phục thanh âm lãnh liệt như bình thường, Lục Minh Ngọc lại bị hắn cuốn hút, tâm cũng không hoảng như lúc trước nữa, nhưng vẫn không dám nhìn hắn, hơi hơi cúi đầu nói:“Nhị bá phụ thích Lư Sơn mây mù, ta lại thích cảnh ninh huệ minh hơn.” Ngón trỏ tay phải nhẹnhàng giật giật, âm thầm ghi nhớ hắn thích ẩm trà.
“Tốt, về sau ta sẽ cho người chuẩn bị để nàng đến du ngoạn ở huệ minh.” Sở Hành đem bát trà đặt qua bên kia, bộ dạng như đang tán gẫu.
Lục Minh Ngọc vừa tĩnh tâm được một chút lại như bị đốt nóng lên trở lại. hắn…hắn nhớ kỹ cái gì, “hảo” cái gì, giống như nàng cố ý muốn hắn biết a!.
Khẩn trương cũng không giải quyết được gì, ở lại cùng hắn thêm một chút sẽ càng xấu hổ khẩn trương hơn, Lục Minh Ngọc mân mím môi, đầu quay sang hướng khác nói:“Ta, ta đi trước.” Hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, nàng tin hắn đối với nàng hữu tình, tin hắn sẽ không nhượng nàng cho ai. Sở Hành cũng hiểu được lòng nàng, còn lại chỉ chờ hắn lại đăng môn cầu thân thôi.
Nàng trốn hắn, Sở Hành thủ lễ thu hồi tầm mắt,“Trà hoa quế đã pha rất đúng độ ấm, nàng uống mộtchén rồi đi.”
Lục Minh Ngọc lông mi chớp nhẹ, khẽ dạ một tiếng.
Sở Hành nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng tự trách. hắn hẹn nàng đi ra là muốn hỏi nàng vì sao lần lữa không đồng ý, những điều viết trong thư tuyệt đối không có gì quá phận. Kết quả vì không biết nên làm thế nào để nàng tin hắn, cũng vì muốn Lục Minh Ngọc thừa nhận nàng đối với hắn có tình, trong lúc xúc động mới hai lần...... Nàng là tiểu thư khuê các, cho dù nguyện ý gả cho hắn, trong lòng cũng sẽ có chút ủy khuất đi?
Nhưng Sở Hành cũng không hối hận, nếu không như thế, nàng sẽ không thừa nhận nhanh như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngụy Đằng bưng khay trà đi lên, đúng là bình trà hoa quế ngon. Đặt khay lên bàn, Ngụy Đằng chuẩn bị châm trà cho Lục Minh Ngọc, Sở Hành đưa mắt nhìn tay hắn, thản nhiên nói:“đi xuống đi.”
Ngụy Đằng dừng một chút, trước khi rời đi tầm mắt không chịu khống chế xẹt qua chủ tử nhìn cô nương đang ngồi ở phía đối diện, lại nhìn thấy Lục Minh Ngọc hai má đỏ bừng, khuôn mặt càng thêm phần mị hoặc. Ngụy Đằng lập tức thu hồi ánh mắt, thản nhiên bước ra khỏi cửa như thể không phát hiện ra điều gì. Ra đến cửa, Ngụy Đằng do dự một lát, lại đem hai cánh cửa đóng lại,“Chi dát” một tiếng, Lục Minh Ngọc cả kinh ngẩng đầu nhìn qua. Này, lần trước đóng cửa Sở Hành hôn nàng, chẳng lẽ hắn còn muốn......
Vừa nghĩ như vậy, Lục Minh Ngọc nhịn không được cắn môi, lúc bình thường không đụng đến thì khôngsau, lúc này đã có điểm đau.
hắn thô lỗ ngốc nghếch, Lục Minh Ngọc một chút cũng không nghĩ sẽ lại cho hắn hôn.
“Lần này chuẩn bị không chu toàn miễn cưỡng uống một chút thấm giọng cũng tốt.” Sở Hành một lần nữa đem chén hoa quế trà đưa tới trước mặt nàng.
Lục Minh Ngọc bị hắn hôn lâu như vậy, sao có thể không khát, gật gật đầu, bưng tách trà lên.
“Mồng mười là ngày ta hưu mộc, ta sẽ đăng môn cầu hôn, ý nàng thế nào?” Sở Hành chờ nàng uống hết hai ngụm, mới nghiêm nghị hỏi.
Cảm nhận được ánh mắt chấp nhất của hắn, Lục Minh Ngọc khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Chàng mới hồi kinh, không cần gấp như vậy? Tháng năm nhị tỷ tỷ ta xuất giá, chờ nàng gả đi, chàng lại đến cũng không muộn.”
“Sớm ngày định ra, ta cũng sớm ngày an tâm.” Sở Hành có thâm ý khác nhìn nàng, buồn bã nói.
Hơn nữa năm hắn rời đi, người kia ở Đăng Châu nhưng mỗi tháng hắn đều được người viết thư thông báo tình hình Lục gia. Đúng là một nhà có nữ bách gia cầu, hắn rời kinh hơn 7 tháng thì có đúng mười hai bà mối đến cửa lớn nhà Lục gia, càng đừng nói đến những người quen nhà Lục gia thường xuyên qua lại muốn đánh tiếng. không dưới vài lần Sở Hành lo lắng Lục Minh Ngọc vì giận dỗi mà gả đại cho người, thật vất vả quay về lại dỗ nàng vui vẻ đồng ý, Sở Hành đương nhiên vội vã đến cửa cầu thân.
Ngữ khí hắn kiên định, Lục Minh Ngọc không khỏi thất thần, âm thầm phát sầu lo lắng phải nói với cha mẹ về việc mình đổi ý thế nào đây. Trước đây khi Sở Hành đến cầu hôn, nàng từng thề nói không lấy chồng, hiện tại lại thay đổi chủ ý. đang thất thần suy nghĩ cũng không nghe ra thâm ý trong lời nói của Sở Hành, sửng sốt một lát mới yên lặng gật gật đầu, xem như đồng ý mồng mười hắn đến nhà cầu thân.
“không còn sớm, thiếp phải đi rồi.” hắn không nói nữa, giống như không việc gì, Lục Minh Ngọc đặt trà lại vào khay chào từ giã.
“A Noãn......” Sở Hành đi theo nàng đứng lên.
Lần đầu tiên nghe hắn gọi khuê danh nàng thanh âm lãnh liệt nhưng từ “ Noãn” lại đặc biệt dễ nghe, khiến người hồi họp. Lục Minh Ngọc tâm bình khí hòa đột nhiên giải thích được nghi hoặc bấy lâu. thì ra trước kia Sở Hành đều kêu nàng là Tứ tiểu thư hẳn cũng là một phương pháp mà hắn dùng để che dấu cảm giác của mình đi?
Ở trên thành bảo vệ bên bờ sông đào huyện Vĩnh Định,, hắn liền động tâm, so với nàng còn sớm hơn.
Ý thức được điều này, Lục Minh Ngọc trong lòng ngọt ngào, ngượng ngùng cúi đầu chờ hắn mở miệng.
Sở Hành âm thầm lấy ra một vật dưới bàn, bước đi đến trước mặt nàng,“A Noãn, cái này cho nàng.”
Bàn tay to đưa tới, lòng bàn tay nâng một hộp trang sức tinh xảo bằng vàng ròng khảm trân châu và đá quý xanh biếc. Lục Minh Ngọc nghĩ hẳn là Sở Hành muốn tặng nàng lễ vật, kinh hỉ lại kinh ngạc, khôngkhỏi ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng vì Sở Hành cao lại đứng quá gần khiến nàng phải ngưỡng cổ thật cao cũng mới nhìn đến cằm. Lục Minh Ngọc thẹn thùng, lại không nghĩ nhìn, mặt đỏ như máu, nhỏ giọng hỏi hắn:“Vì sao lại muốn tặng ta vật này?”
Nhìn Sở Hành thế nào cũng không giống là người làm cô nương vui bằng cách tặng quà.
Sở Hành nhìn hàng mi dài tinh tế của nàng, thấp giọng nói:“Mồng 9 là sinh thần của nàng, ta tặng quà trước.”
Mồng 9 là sinh thần nàng......
hắn thế nhưng biết cũng nhớ rõ ngày sinh nhật của nàng?
Trong đầu giống nhau có muôn vàn pháo hoa nổ tung, Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy chóng mặt, như đứng ở trên đám mây. Cảm giác này giống như nằm mơ, cầm trong tay hộp trang sức xinh đẹp là thật , nam nhân cao lớn trước mắt cũng là thật. Niềm hạnh phúc bấtt chợt dâng lên, Lục Minh Ngọc thật vất vả mới ngăn chặn xúc động, sờ sờ hòm, nàng cúi đầu càng thấp hơn,“Rất đẹp, cám ơn biểu...... chàng.”
Thói quen kêu hắn là biểu cửu cửu, nhưng quan hệ hai người đã thay đổi, Lục Minh Ngọc rốt cuộc không thể kêu như vậy nữa.
Nàng ngốc hồ hồ, Sở Hành khóe môi giơ lên,“Lễ vật đặt ở bên trong.”
Lục Minh Ngọc ngẩn người, càng thêm xấu hổ, cúi đầu đi về phía trước,“đã biết.”
“Mở ra xem đi, xem xong ta có vài lời muốn nói với nàng.” Sở Hành ngăn nàng lại, cánh tay che ở trước mặt nàng, nhưng cũng không chạm vào mặt nàng.
Lòng hiếu kỳ của Lục Minh Ngọc lòng hiếu kỳ dâng lên, nhìn hộp trang sức, mang theo ba phần chờ mong chậm rãi mở ra, nắp hộp bằng vàng ròng hé mở, bên trong là một viên trân châu to cỡ bằng trái vải, mượt mà óng ánh, không tì vết, xinh đẹp giống như thượng phẩm của tiên giới. Lục Minh Ngọc khiếp sợ há hốc mồm, một hồi lâu sau mới khó khan chuyển dời tầm mắt, co quắp nói “Này, này cũng quá quý trọng đi......”
Hộp trang sức bằng vàng ròng có thể do công tượng dùng vàng tạo ra, nhưng viên trân châu lớn như vậy......
Lục Minh Ngọc tuy rằng cảm động tâm ý của Sở Hành đối với nàng, nhưng hai người chỉ mới nhận thức nhau, cũng chưa chính thức đính hôn, nàng chịu không nổi lễ vật quá quý trọng như vậy.
“Viên trân châu này là người khác đưa cho ta, cũng không phải ta mua.” Sở Hành ấn hộp trang sức vào tay nàng, trong lời nói thêm vài phần cảm khái.
Lục Minh Ngọc lui về phía sau hai bước, hoang mang nhìn hắn.
trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hành lại lộ chút đau buồn, nhìn hộp trang sức giải thích: “Tháng giêng ta ở Đăng châu để an dân có một lão bà tới tìm ta. Theo như lời bà ta kể, bà ta vốn sinh sống tại mộtlàng chài nghèo bên bờ biển. Thuở thiếu thời, tư sắc tuy thường thường nhưng gia cảnh ở trong thôn xem như tốt, vì thế không ít người đăng môn cầu hôn, bao gồm trượng phu của nàng. Nhưng trượng phu nàng là một cô nhi, chỉ có một căn nhà rách nát, vì để cưới được nàng, trượng phu nàng mạo hiểm lặn tìm trân châu, cơ duyên xảo hợp tìm được viên trân châu này mới đăng môn cầu hôn thành công.”
“Cha mẹ bà ta muốn bán trân châu rồi cả nhà chuyển ra thị trấn ở. Nhưng lão bà nhất quyết khôngđồng ý, mang theo trân châu gả qua, thà rằng nghèo khó cũng chưa bao giờ có ý bán trân châu. Lão bà đem trân châu cất kỹ, ý muốn làm của gia truyền truyền xuống. Nhưng trong một lần giặc Oa đánh lén, cả nhà lão bà chỉ còn mình bà ta còn sống...... Bà lão cảm kích ta thay bà ấy báo thù nên đưa ta viên trân châu này, cầu ta thay bà hậu táng người nhà. Ta không nhận chỉ phái người chiếu cố lão bà, khôngnghĩ tới lão bà lại tự sát, trước khi lâm chung nhờ người đem trân châu đến cho ta.”
Lục Minh Ngọc sớm vòng ra phía sau, đưa lưng về phía Sở Hành lau lệ.
Nàng vì lão bà mà vui mừng, vui mừng vì bà đã gặp được một nam nhân si tình, người nọ chỉ đơn thuần thích bà ấy, dù nghèo cũng không vì gia tài mà lấy lòng bà. Dù tìm được bảo châu cũng không vì tư sắc bà bình thường mà thay lòng đổi dạ. Lục Minh Ngọc cũng cảm thấy khổ sở thay cho lão bà, nguyên bản vợ chồng ân ái con cháu đầy đàn, lại bị giặc Oa xâm phạm, cùng người nhà âm dương xa cách.
Tiểu cô nương đa sầu đa cảm, đôi vai gầy rung rung, Sở Hành tiến lên từng bước, hai tay nắm lấy vai nàng, chậm rãi xoay người nàng lại, đem Lục Minh Ngọc đang khóc không thành tiếng ôm vào lòng, mộttay nhẹ chế trụ gáy nàng,“A Noãn, năm đó người đánh cá đem trân châu tặng lão bà làm sính lễ. Ta hôm nay may mắn được châu này nguyện ý tặng nàng, nguyện cùng nàng bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”
Lúc nhìn thấy viên trân châu này, một khắc đó Sở Hành nghĩ chính là nàng.
Lục Minh Ngọc nhất thời thương cảm, bị hắn ôm vào trong lòng nước mắt liền ngừng rơi. Khi nghe được lời ấy, nàng không khỏi nắm chặt viên trân châu như nắm chí bảo trong tay dùng sức gật gật đầu“ Được.”
Sở Hành vui mừng cười, sờ sờ đỉnh đầu nàng, ôn nhu dỗ dành nói:“Tốt lắm, đừng khóc nữa, mau về nhà sớm đi.” nói xong chuẩn bị buông nàng ra.
Lục Minh Ngọc lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, trán đặt lên ngực hắn, không chịu đi.
Sở Hành ngạc nhiên, lập tức vui mừng tự đáy lòng dâng trào. Nàng đây là luyến tiếc hắn sao?
“Thiếp…thiếp cũng có một việc muốn nói với chàng.” Vừa nghe xong câu chuyện cảm động khiến nàng xúc động, cũng muốn nói cho hắn biết một việc nhưng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chỉ là đừng nhìn nàng, Lục Minh Ngọc mới có can đảm nói.
“nói gì?” Sở Hành ngoài ý muốn cúi đầu, ôm tiểu cô nương dỗ dành như tiểu hài tử.
Khí tức thản nhiên mát lạnh từ người hắn bao bọc quanh thân, Lục Minh Ngọc nhắm mắt lại,“Ở trong thư chàng nói, ta giận......”
Sở Hành nghĩ đến nàng muốn chỉ trích hắn hạnh kiểm xấu, lập tức bồi tội:“A Noãn, ta......”
“Thiếp không giận.” Lục Minh Ngọc nhỏ giọng đánh gãy hắn, kiên trì một hơi đem những lời muốn nóigọn gàng nói hết tất cả: “Thiếp chỉ muốn nói, nếu, nếu một nam nhân hôn một cô nương, chỉ cần, chỉ cần cô nương kia nguyện ý, liền không phải khi dễ.” nói xong một phen đẩy Sở Hành ra, ôm hộp trang sức chạy ra cửa, tốc độ nhanh như tên bắn trong nháy mắt đã chạy ra tới cửa.
Sở Hành theo bản năng đuổi theo hai bước, trong đầu lại ngẫm tới lời nàng vừa nói.
Nàng muốn nói, nàng nguyện ý để hắn hôn?
không có khả năng, hẳn là nàng bị người kê đơn hoặc thương tâm muốn chết khi mới bằng lòng cho thấy cõi lòng, bình thường tuyệt không có gan lớn như vậy.
không phải khinh thường…
Mắt phượng sáng quắc như sao sáng giữa bầu trời đêm, bước nhanh đến cửa chính nhà trong, mong nhìn thấy thân ảnh của nàng. Dù người đi rồi, trong lòng Sở Hành lại tràn đầy nắng ấm. không phải “khinh nhờn”, ý nàng là, hắn hôn nàng không phải là khinh nhường, vậy thì không vi phạm lời thề. Mà không vi phạm lời thề tự nhiên sẽ không ứng nghiệm nữa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Sở Hành cảm thấy cưới vợ thật tốt.
Có thê tử, nàng luôn quan tâm hắn, ngay cả một lời thề độc cũng khẩn trương, vội vàng thay hắn hóa giải.
Hơn nữa, nàng bây giờ còn chưa gả cho hắn, chờ nàng gả sang, chẳng phải đối với hắn càng tốt hơn?
Đứng ở trước cửa, nhìn hướng nàng rời đi, Sở Hành không tự chủ được lại ảo tưởng đến cuôc sống sau hôn nhân, vẫn như cũ mơ hồ, nhưng ít ra......
Sờ sờ môi, Sở Hành không tiếng động nở nụ cười, nhặt cái nón Lục Minh Ngọc làm rơi, nhìn vật nhớ người.
Ở ngoài Linh châu các Lục Minh Ngọc vội vàng lên xe ngựa.
“Tiểu thư, mặt của người......” Thải Tang nhìn cử chỉ quái dị của tiểu thư nhà mình. Vội vào trong xe lấy gương, định giơ lên cho Lục Minh Ngọc xem.
Lục Minh Ngọc không cần xem cũng biết mặt mình rất đỏ, cúi đầu che giấu nói,“Ta không sao, còn nữa, ngươi, một chữ cũng không được nói.”
Thải Tang không ngốc, tiểu thư xấu hổ, hiển nhiên động tâm với Sở quốc công.
Nghĩ đến năm trước Sở quốc công cầu hôn, Thải Tang nở nụ cười, cố ý chỉ vào hộp trang sức trên tay Lục Minh Ngọc, trêu ghẹo nói :“Tiểu thư, đây là quốc công gia đưa sính lễ sao?”
“Ngươi câm miệng!” Bí mật bị nhìn thấu, Lục Minh Ngọc thẹn quá thành giận, hung tợn trừng hướng Thải Tang.
Thải Tang cũng không sợ nàng, nhỏ giọng náo loạn lên: “Nô tỳ còn đang lo mũ che mặt tiểu thư đâu không thấy, ra là đã đem đáp lễ......”
/167
|