Edit: Diệp Nhược Giai
Đội ngũ đón dâu xúm xít vây quanh Sở Hành đi tới trước cửa nội viện.
cô nương mà mình cực nhọc nuôi lớn nay lại bị nhà người ta đoạt đi mất, nên hiển nhiên bên đàng gáiphải làm khó một phen. Vì vậy, Sở Hành vừa vượt qua được cửa ải của nam nhân Lục gia, nay lại phải đối mặt với khảo nghiệm của nhóm nữ quyến. Hỉ nương dặn dò đám người Sở Tùy đợi ở bên ngoài, chỉ có duy nhất một mình tân lang là đi theo bà vào trong.
Vòng đầu tiên là Lục Cẩm Ngọc, nàng hỏi Sở Hành, tân nương tử thích uống trà gì nhất, tiểu nha hoàn đứng bên cạnh bưng một cái khay lên, trong đó có một chén thiết quan âm, một chén trà hoa lài, mộtchén trà huệ minh, nếu Sở Hành chọn sai thì phải uống cạn cả ba chén trà. Vòng này khảo nghiệm về độ hiểu biết của Sở Hành đối với tân nương tử của mình, văn nhã hơn việc uống rượu lúc nãy nhiều.
Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng tiểu cô nương cúi đầu nói khẽ, Sở Hành cười mỉm, trực tiếp cầm lấy chén trà huệ minh, đưa đến bên miệng thưởng thức, hành động cực kỳ thanh nhã.
Lục Cẩm Ngọc kinh ngạc cho hắn rời đi, bản thân nàng không biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ nên nghĩ rằng Sở Hành chỉ đoán mò.
Lục Hoài Ngọc phụ trách cửa thứ hai, tiểu nha hoàn bên cạnh bưng khay đựng ba hộp son phấn, theo thứ tự là hoa quế hương, hoa hồng hương, hoa mai hương, bảo Sở Hành chọn ra hộp son có mùi hương mà Lục Minh Ngọc thích nhất. Nếu chọn sai, Sở Hành sẽ bị vẽ một điểm đỏ lên giữa trán giống như Kim Đồng Ngọc Nữ trong bức tranh ngày tết.
Sở Hành cúi đầu nhìn ba hộp son, nhớ lại lúc hắn ôm lấy nàng có ngửi được mủi hoa hồng thoang thoảng, ngửi ngửi từng hộp rồi chính xác lấy ra hộp son có mùi hoa hồng.
Lục Hoài Ngọc cắn môi, lúc cho hắn đi qua còn nhỏ giọng thầm thì, “Chắc chắn là ngươi từng lén ôm A Noãn!”
Sở Hành chỉ xem như không nghe thấy gì, vui sướng đi theo hỉ nương đến trước cửa nội thất, chỉ cần qua được cửa cuối cùng này nữa thôi là có thể gặp được tân nương rồi.
Thông thường mấy cửa ải này nên do đám tỷ muội của tân nương phụ trách, nhưng vì tam cô nương Lục Yên còn đang trong tang kỳ, không thể tham gia hỉ yến, nên Lục gia bèn đứng ra mời biểu tỷ của Lục Minh Ngọc, chính là Tiêu Toàn – đích nữ của Trang vương phủ. Do chịu ảnh hưởng từ mẹ ruột của mình là thế tử phi Vưu thị, nên Tiêu Toàn không thích Lục Minh Ngọc lắm, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày vui, nàng vẫn biết cái gì gọi là có chừng có mực, vì thế đứng núp sau tấm cửa, tươi cười đưa ra đề mục: “Thỉnh Quốc công gia dùng ba câu thành ngữ để khen ngợi vẻ đẹp của tân nương.”
Lời này vừa dứt, nhóm nữ quyến trong cửa ngoài cửa đều khe khẽ cười.
Niên nhi, Hằng nhi, Sùng nhi, anh nhi ỷ mình còn nhỏ, nên sau khi xem xong trò vui ở tiền viện thì cũng chạy vào tới hậu viện tham gia, nghe được đề mục này, ba người Hằng nhi liền nháy nháy mắt với nhau cười vui vẻ, còn Niên nhi thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cất giọng trong trẻo nói to: “Quốc sắc thiên hương!”
Sáng nay bé vừa mới nghe hỉ nương khen tỷ tỷ như thế.
Trong phòng, Lục Minh Ngọc thấy thật buồn cười, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt đầy quen thuộc cất lời nói theo đệ đệ mình: “Quốc sắc thiên hương.”
Nếu trước đó giọng nói trẻ con non nớt kia chọc cho mọi người phì cười, thì nay đổi thành chất giọng trầm thấp của Sở Hành khiến khuôn mặt của Lục Minh Ngọc thoắt cái nóng bừng, giống như hắn đangkề sát bên tai nàng nói lời ca ngợi nàng vậy.
“Niên nhi đệ im coi!” Tiêu Toàn tức giận thốt lên.
Hằng nhi lập tức tiến lên bịt miệng đệ đệ mình lại, không cho bé phá rối.
Sở Hành nhìn hai cậu em vợ nho nhỏ của mình, nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đình đình ngọc lập, phấn điêu ngọc mài, tiên tư ngọc sắc.”
Bỏ đi câu thành ngữ được cậu em vợ nhắc, Sở Hành một hơi nói ra hẳn ba câu, mà càng khó hơn là, trong mỗi một câu đều có chữ “ngọc”, cũng không biết chỉ là trùng hợp nhớ đến những câu này, hay là hắn thật sự cố ý tìm những câu thành ngữ có chữ “ngọc” trong tên nàng.
Nhóm nữ quyến hiện diện trong phòng đều ngây ngẩn cả người, đại phu nhân là người có phản ứng đầu tiên, vui mừng nói: “Mọi người thường nói tứ cô gia của chúng ta có võ công phu rất cao không ai địch lại được, thật ra phải nói là văn võ song toàn mới đúng. Nhìn xem nhìn xem, khen người khác mà cũng biết cách như vậy, còn vượt trội hơn cả mấy câu “bế nguyệt tu hoa”, “chim sa cá lặn” mà ta nghĩ ra nữa.”
Bà vừa luôn miệng ca ngợi hắn vừa tiến lên mở cửa.
Rèm cửa được vén lên, thân hình cao to cường tráng của tân lang lập tức rơi vào mắt mọi người. Bộ hỉ phục đỏ thẫm hắn mặc hôm nay càng thêm tô điểm cho khuôn mặt trắng nõn đẹp như ngọc khắc của hắn, đồng thời tăng thêm chút vẻ thanh nhã ôn hòa cho hắn, khiến hắn thoạt nhìn không còn lạnh lùng như xưa. Mấy người Tiêu thị đều từng gặp Sở Hành, nhưng đây vẫn là lần đầu được thấy Sở Hành mặc bộ y phục có màu sắc rực rỡ như thế, bất giác ai cũng ngơ ngẩn ngắm nhìn một lúc.
Đặc biệt là Chu thị, bà vẫn luôn cho rằng con trai mình mới là mỹ nam đứng đầu tại kinh thành, còn cháu rể thì chỉ có thể sắp xếp thứ hai. Nhưng vào lúc này, đại khái cũng là có mới nới cũ, Chu thị kìm lòng không đậu mà muốn đổi vị trí của con trai và cháu rể của mình. Nhưng ngay sau đó, Chu thị bỗng nhiên ý thức được người cháu rể này quá rất uy vũ, cơ thể gần như không thua kém trượng phu mình lúc ông còn ở độ tuổi hơn ba mươi về trước, lại nhớ đến những “gian khổ” mà bà phải chịu vào đêm động phòng khi xưa, Chu thị nhất thời đổ mồ hôi lạnh thay cho cháu gái mình.
Nam nhân tráng kiện có cái tốt của tráng kiện, có điều đối với đêm đầu tiên thì...
Chu thị lập tức hướng ánh mắt chan chứa thương yêu nhìn về phía cháu gái mình.
Lục Minh Ngọc đã được hỉ nương đỡ dậy, chầm chậm đi đến gần tân lang. Nàng lập tức cảm nhận được một ánh mắt cực nóng.
không phải là của vị tổ mẫu đáng kính đang lo lắng cho nàng, mà là Sở Hành.
Sở Hành gần như tham lam nhìn tân nương phía đối diện, khăn trùm đỏ thẫm che khuất khuôn mặt nàng, hỉ phục rườm rà rộng thùng thình che lấp dáng người yểu điệu của nàng, hắn chỉ có thể nhìn ra hình như nàng đã cao hơn một chút, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có lẽ là do Lục Minh Ngọc đội thêm mũ phượng trên đầu. Mặc dù không nhìn thấy được bất cứ gì, nhưng biết rằng dưới tấm khăn trùm ấy chính là nàng, Sở Hành cũng vẫn khó mà đè nén được niềm vui sướng trong lòng.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ở An Quốc Tự, đã cách gần một năm.Thấy tân lang ngẩn người, hỉ nương biết cách khơi mào không khí nhất lập tức cười trêu ghẹo: “Mới thế này thôi mà Quốc công gia đã ngẩn người rồi à? Vậy lát nữa vén khăn lên thì còn đến thế nào nữa? Tân nương của chúng ta chính là một đại mỹ nhân phấn điêu ngọc mài, tiên tư ngọc sắc đó nha, đến lúc nhìn thấy được nàng, có khi Quốc công gia còn không nhấc chân nổi để mà đi kính rượu mừng ấy chứ?”
Tuy bà đang trêu Sở Hành, nhưng Lục Minh Ngọc lại xấu hổ đến mức cả người nóng ran.
Tấm khăn trùm đầu hơi lay động, Sở Hành như có thể nhìn thấu được dáng vẻ xấu hổ của nàng, hắn lập tức hoàn hồn, cúi chào mấy người Chu thị, sau đó dưới sự hướng dẫn của hỉ nương đi đến bên cạnh tân nương, đưa một quả hỉ cầu đỏ tươi trong tay cho nàng rồi dắt nàng đi đến chỗ mấy người Lục Vanh chào từ biệt.
Mẹ chồng nàng dâu Chu thị Tiêu thị đã rời đi trước, vào thính đường chờ.
Khi đối diện với cháu rể, Lục Trảm trầm mặt, lời ít ý nhiều: “Lục gia chúng ta có tiếng xưa nay là bá đạo, nếu Quốc công giađã cưới A Noãn về, sau này mà dám bắt nạt con bé thì đừng trách lão phu khôngkhách khí.”
Lời nói bộc trực nghiêm khắc khiến bầu không khí trong thính đường lập tức chùng xuống.
Chu thị không vui liếc trượng phu nhà mình, dịu giõng nói: “Thế Cẩn, A Noãn nhỏ hơn ngươi một giáp, ở nhà vẫn luôn được bọn ta nuông chiều. Ngày hôm nay, tổ mẫu giao A Noãn cho ngươi, hy vọng ngươi cũng giống bọn ta, thương nàng yêu nàng. Nếu lỡ như con bé có làm ra điều gì sai trái, thì mong ngươi nể tình nàng còn nhỏ tuổi, thông cảm nhiều hơn một chút.”
Sở Hành quỳ gối trước mặt hai vị lão nhân, trịnh trọng nói: “Tổ phụ tổ mẫu yên tâm, Thế Cẩn nhất định sẽ không làm cho hai người thất vọng.”
Chu thị liên tục gật đầu.
Tiếp theo, tân lang tân nương lại quay sang vợ chồng Lục Vanh chào từ biệt.
Lời đanh thép phụ thân mình đã nói rồi, Lục Vanh nhìn con rể, thâm ý nói: “Thế Cẩn, ngươi là chiến thần, là anh hùng của Đại Tề chúng ta, ta tin là ngươi có thể chăm sóc tốt cho A Noãn, mong vợ chồng các ngươi sẽ bách niên giai lão, cả đời êm xuôi.”
Mắt Tiêu thị ươn ướt, nhớ lại những chuyện bi thảm mà con gái mình gặp phải trong kiếp trước, bà nghẹn ngào nói, “Thế Cẩn, ngươi nhất định phải bảo vệ A Noãn thật tốt, đồng thời phải biết chăm sóc bản thân mình.”
Bảo vệ nàng thật tốt?
Lòng Sở Hành trầm xuống. Lục Minh Ngọc đã kể hết những chuyện kiếp trước cho nhạc phụ nhạc mẫu, cho nên nhị lão mới cố ý chúc phúc vợ chồng bọn họ bình an đến già, chứ không phải là những lời vợ chồng ân ái như mọi người thường chúc. Kiếp trước Sở Hành chết trận, hắn không biết được sau khi hắnchết rồi, Lục Minh Ngọc đã gặp phải những chuyện gì. Nay nhạc mẫu dùng đến hai chữ “bảo vệ”, phải chăng đời trước nàng đã chết oan chết uổng?
Trong lòng fa61y lên nghi hoặc, vẻ mặt Sở Hànhcàng thêm trịnh trọng nghiêm túc, dập đầu nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu chớ lo, đời này kiếp này Thế Cẩn đều sẽ canh giữ bên người A Noãn, bảo vệ nàng, cho nàng một đời như ý, một kiếp yên vui.” Tuy không dám nói ra quá rõ, nhưng những lời này cũng là những lời vợ chồng Lục Vanh muốn nghe thấy nhất.
Lục Vanh tiến lên dìu hắn đứng dậy, dùng sức bóp bóp vai Sở Hành rồi lập tức xoay người đi đến bên cạnh con gái mình, ngồi xuống, muốn cõng nàng lên kiệu hoa.
Trong khoảng không nho nhỏ bên dưới khăn trùm đột nhiên xuất hiện bóng lưng của phụ thân mình, Lục Minh Ngọc rốt cuộc nhịn không được, nước mắt lã chã rơi, nhỏ giọt lên đất.
Dưới sự giúp đỡ của hỉ nương, nàng cố gắng ngẩng cao đầu, chậm rãi nằm úp sấp lên lưng ông, vươn hai tay ra ôm lấy vai phụ thân mình. Đời trước cũng là phụ thân cõng nàng, nhưng khi ấy thân hình của ông cực kỳ gầy yếu, đôi mắt mờ mịt không ánh sáng, còn nàng, vì hiểu lầm mẫu thân mình bị phụ thân làm tổn thương đến mức tự sát, nên ngay cả khi xuất giá cũng chưa từng nói với ông một lời.
Nàng từng hận, hận ông trời đoạt mẫu thân nàng đi, bây giờ nàng lại cảm kích vô cùng vì ông trời đãcho nàng cơ hội bù đắp những tiếc nuối.
“Phụ thân, con phải đi rồi, người ở nhà phải biết yêu quý thân thể, đừng thức đêm đọc sách, khi nào thấy mắt khó chịu thì phải nói cho nữ nhi biết, con về ấn huyệt cho người.” Nàng cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt lên tấm lưng rộng của phụ thân, “Phụ thân, mẹ nóng tính, người đừng giận mẹ, ngày nào mẹ cũng phải chăm sóc cho đám Hằng nhi, rất mệt... Còn tổ mẫu nữa, người rảnh thì qua nói chuyện với tổ mẫu nhiều một chút, tổ mẫu thích phụ thân nhất, tiện thể chơi với cô cô...”
Giọng nàng nghẹn ngào thút thít lại nhỏ xíu, nhưng tất cả đều lọt vào tai Lục Vanh không sót một chữ.
Mắt Lục Vanh cay cay, bình ổn tâm tình một lát mới nói: “Phụ thân biết rồi, A Noãn không cần lo nghĩ chuyện trong nhà đâu, chỉ cần chăm sóc mình cho tốt.”
Lục Minh Ngọc nghẹn ngào “dạ”.
Lục Vanh nhìn kiệu hoa trước mắt, trong khoảnh khắc khi đặt nữ nhi mình vào đấy, ông có cảm giác như đang chắp tay dâng hòn ngọc quý15 năm của mình cho người.
Rèm kiệu hạ xuống, đội ngũ đón dâu bắt đầu quay về.
Lục Vanh trừng mắt nhìn nam nhân đã cướp đi nữ nhi của mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm: “Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay.”
“Suốt đời không quên.” Sở Hành trịnh trọng nói, cuối cùng từ biệt toàn bộ trưởng bối Lục gia rồi đi đến bên con ngựa của mình, xoay ngườingồi lên.
Hỉ nương đi đến trước kiệu hoa, ra hiệu cho kiệu phu có thể khởi kiệu, thấp giọng nhắc nhở tân nương ngồi cho vững.
Lục Minh Ngọc vừa lau xong nước mắt còn vương trên mặt, nghe vậy thì lập tức đưa tay vịn lên thành kiệu, chỉ thấy kiệu lắc lư một chút rồi được nâng lên, nhẹ nhàng xóc nảy. Thích ứng được với chút xóc nảy này rồi, Lục Minh Ngọc mới buông lỏng tay ra, ngón trỏ vô thức vuốt ve chiếc bình trong tay. Nửa đoạn đường đầu, trong lòng nàng chỉ thấy quyến luyến không nỡ rời xa nhà mẹ ruột, nhưng càng đến gần Quốc công phủ, Lục Minh Ngọc lại càng khẩn trương.
Edit: Diệp Nhược Giai
Trong tiếng hò reo hân hoan của dân chúng, kiệu hoa rẽ vào ngõ Hoa Vinh mà những người dân bình thường không thể bén mảng đến, ở nơi đây chỉ có phủ đệ của những gia đình quyền quý.
Trước cửa Quốc công phủ đã tấp nập khách khứa của Sở gia, từ Khánh vương, Thụy vương, tam hoàng tử, cho tới Thần Xu doanh hay các thị vệ chưa được phân phẩm cấp của cấm quân... Tất cả đều tươi cười dõi theo đội ngũ đón dâu đang từ từ tiến đến, phía sau kiệu hoa là mười dặm hồng trang mà dẫn đầu chính là đôi ngọc như ý do Minh Huệ đế ban thưởng, trông còn oai phong khí thế hơn cả lúc Tiêu thị gả vào Lục gia.
Kiệu hoa hạ xuống, Sở Hành nhẹ nhàng đá vào cửa kiệu rồi đỡ tân nương ra ngoài.
Nhìn thấy tân nương, các tân khách lập tức xôn xao ồn ào. thật may là trên đầu Lục Minh Ngọc có trùm khăn, không nhìn thấy mấy người đó nên cũng bớt khẩn trương hơn một chút. Nàng chậm rãi đitheophía sau Sở Hành, đôi tân phu thê đi đến chính phòng bái thiên địa. Vì trọng sinh nên Lục Minh Ngọc càng kính sợ lão thiên gia, lúc nhất bái thiên địa, nàng đặt toàn bộ lòng thành kính của mình vào đó, đến khi phu thê giao bái, thoáng thấy vạt áo hỉ bào của Sở Hành ở đối diện, Lục Minh Ngọc vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Làm lễ bái xong, tân lang tân nương dời bước đến tân phòng.
Lục Minh Ngọc hết sức căng thẳng, nàng siết chặt quả cầu đỏ trong tay, đây không phải là lần đầu tiên nàng đến Sở quốc công phủ, nhưng lại là lần đầu tiên nàng đến Định Phong đường của Sở Hành, cũng chính là nơi mà cả hai đời nàng chưa từng tiến vào.
Sở Hành cảm giác được hành động của nàng, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhưng tay lại khẽ kéo kéo sợi dây nối giữa hai quả cầu mà hai người đang cầm.
Chút chấn động nho nhỏ khó phát hiện được truyền tới, lòng Lục Minh Ngọc cũng rung động theo. hắn... cố ý à?
Nhưng Lục Minh Ngọc ngượng ngùng không dám dò xét, chỉ tiếp tục thành thật bước tiếp.
Khi ta càng khẩn trương, quãng đường dường như càng ngắn lại, nàng cảm giác như chưa đi được bao xa thì đoàn người đã đến trước cửa tân phòng.
Tim Lục Minh Ngọc tim đập nhanh như hươu chạy, sải bước vào chính phòng, rẽ qua gian ngoài, đi vào nội thất, nhìn thấy chiếc giường được trải chăn long phượng, Lục Minh Ngọc gần như cứng đơ cả người, chỉ biết ngây ngốc xoay người rồi ngồi im như tượng. Hỉ nương tươi cười chúc vài câu cát tường, sau đó ra hiệu cho nha hoàn đem gậy vàng đến, định vén khăn trùm.
Nhóm nữ quyến trong phòng ai nấy đều mong chờ nhìn chăm chú vào tân nương.
Bàn tay nhỏ của Lục Minh Ngọc ẩn dưới lớp tay áo rộng thùng thình, càng nắm càng chặt. Dưới lớp khăn, nàng thấy Sở Hành ung dung bước đến, dừng lại, sau đó, có một cây gậy vàng được từ từ đưa tới. Cây gậy này rất ổn định, không hề run lắc chút nào, chứng tỏ chủ nhân của nó hết sức thong dong. Lục Minh Ngọc bỗng chốc hốt hoảng, Sở Hành không khẩn trương à? Chẳng lẽ vào ngày đại hôn mà hắncũng vẫn ổn trọng bình tĩnh như bao ngày khác? Đời trước lúc Sở Tùy vén khăn, rõ ràng là cây gậy run lên bần bật...
Từng dòng suy nghĩ ồ ạt tuôn ra, còn chưa định hình được thì trước mắt đã sáng ngời.
Lục Minh Ngọc theo bản năng nhắm mắt lại.
Theo động tác của nàng, cây gậy vàng vừa mới vén được đến trán, còn chưa vén qua khỏi mũ phượng thì đã dừng lại.
Sở Hành cúi đầu, đôi mắt phượng không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào nàng, ngay cả lông mi cũng không động.
đã một năm rồi hắn không được nhìn thấy nàng, lâu đến mức lúc gặp nàng trong mộng, khuôn mặt nàng cũng mơ hồ mờ ảo, không giống thật, vì vậy mỗi lần tỉnh dậy hắn lại càng nhung nhớ nàng hơn. Đêm về không gặp nàng trong mơ thì thất vọng, mà mơ rồi thì lại cảm giác không được thỏa mãn. Hôm nay đón dâu, trên cả một đoạn đường đi, tất cả mọi suy nghĩ của hắn đều chỉ đang tưởng tượng về khoảnh khắc khi vén khăn này. hắn biết, nàng nhất định là rất đẹp, nhưng ngay lúc này, nhìn tân nương trước mắt, nhìn tân nương của hắn, hắn thấy nàng còn đẹp hơn trăm ngàn lần so với tưởng tượng.
Hôm nay Lục Minh Ngọc trang điểm không đậm, giống như lời của hỉ nương, có người tô mày điểm mắt thì sẽ đẹp hơn, thậm chí còn khác hẳn lúc bình thường, nhưng Lục Minh Ngọc lại có hàng lông mày mảnh, làn môi đỏ thắm tự nhiên, băng cơ ngọc cốt, thoa thêm son phấn ngược lại làm giảm mất vẻ tươi đẹp của nàng. Giống như bây giờ, nàng xấu hổ ngồi ở chỗ ấy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc vì ngượng ngùng mà ửng hồng như hoa đào, thiên sinh lệ chất, tư sắc tuyệt vời không một lớp son phấn nào sánh bằng.
Có lẽ là cảm thấy mình đã nhắm mắt quá lâu, hàng lông mi dày như cánh bướm của tân nương tử khẽ rung động, từng chút từng chút một nâng lên, giống như bông hoa quỳnh chậm rãi nở rộ, lấy hết dũng khí nhìn về phía người đang thưởng hoa ở trước mắt. Đôi mắt nàng y hệt hoa đào, trong suốt như bầu trời sau mưa, nhút nhát nhìn hắn rồi lại lập tức cụp xuống, thẹn thùng như lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, che khuất đi vẻ đẹp lộng lẫy nhất trên gương mặt nàng, chỉ chừa lại đôi gò má hồng nhạt như đóa hoa.
Yết hầu Sở Hành lên xuống liên tục, tay phải cầm gậy vàng thật chặt mới có thể gian nan áp chế đi xúc động muốn nâng cằm nàng lên.
hắn ngắm không đủ, hận không thể ngồi xổm xuống mà ngắm, Khánh vương phi ở đằng sau ho khẽ, cười chế nhạo nói: “Đại ca, bọn muội đã đứng đợi hết nửa ngày rồi đấy, huynh cũng nên cho bọn muội được chiêm ngưỡng tẩu tẩu cùng với chứ?”
“Đúng đúng, Quốc công gia còn có cả một buổi tối để ngắm thật kẽ mà, bây giờ cho chúng ta giải bớt cơn thèm một chút trước đi.”
Nữ quyến cả phòng đều buông lời trêu ghẹo.
Lục Minh Ngọc càng thêm thấp đầu, Sở Hành cách nàng rất gần, thoáng thấy được phần da thịt lộ ra nơi cỏ áo nàng đều đã đỏ ửng.
Tim hắn càng thêm cuồng loạn, không dàm trì hoãn nữa mà dứt khoát vén hết khăn trùm lên, sau đó lui qua một bên, nhường cho mọi người cùng được ngắm nghía tân nương của hắn.
“Tẩu tẩu đẹp quá......” Sở Doanh đi đến bên cạnh tẩu tẩu mình, trong mắt tất cả đều là kinh diễm.
Từ đầu đến cuối, Lục Minh Ngọc vẫn luôn nhắm nghiền mắt, vẻ xấu hổ không hề che lấp cũng khôngcần phải giả vờ, chỉ cần một mình Sở Hành thôi là đã có thể thiêu cháy nàng rồi. Lúc uống rượu hợp cẩn, Lục Minh Ngọc cũng không dám nhìn hắn, không ngờ lại chọc cho một người có thêm một phen trêu ghẹo.
“Quốc công phu nhân nhấc tay lên cao thêm một chút, Quốc công gia không với tới rượu kìa!”
Giọng nói của hỉ nương phảng phất bên tay, Lục Minh Ngọc lại càng thêm hoảng hốt, lần đầu tiên liếc mắt nhìn Sở Hành từ khi hắn ngồi xuống. Hóa ra vì nàng để tay quá thấp, mà cánh tay của Sở Hành lại đan vào với nàng, vì nghĩ cho nàng mà hắn chỉ có thể cúi đầu uống rượu, nhưng hắn lại rất cao......
Lục Minh Ngọc xấu hổ nhìn qua, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt phượng sáng ngời như sao, giống như từ đầu đến giờ vẫn luôn dõi theo nàng.
Lục Minh Ngọc lập tức cúi đầu, cánh tay nâng cao hơn.
Tân nương tử đỏ mặt không chịu nhìn tân lang, ánh mắt của tân lang lại thời thời khắc khắc luyến tiếc không nỡ rời khỏi khuôn mặt tân nương, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng cứng nhắc của một Quốc công gia trong ngày thường, hiển nhiên là cực yêu tân nương của mình. Nhóm nữ quyến tại đây đều nhìn thấy được, có người thì toàn tâm toàn ý chúc phúc, có người lại ngẩn ngơ ngắm nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ của Sở Hành, trong lòng hâm mộ cùng ghen tị.
Gia thế tốt, bản lĩnh giỏi, lại còn đẹp như thần tiên trên trời, khắp cả kinh thành này có được mấy người?
Thảo nào đến tận bây giờ Sở Hành mới thành thân, hóa ra là do ánh mắt của hắn cao, phải cưới cônương đẹp nhất kinh thành.
~
Sau khi hoàn thành lễ tiết trong tân phòng, Sở Hành đi đến tiền viện chiêu đãi tân khách. Lúc trưa khi còn trò chuyện với nữ quyến Sở gia, Lục Minh Ngọc cũng có ăn chút đồ, bây giờ đợi một mình nơi đây. Thời tiết tháng năm khá nóng, vì vừa rồi Lục Minh Ngọc khá khẩn trương nên mồ hôi đã ra đầm đìa, trước khi nghỉ trưa có tắm qua một lần, tỉnh ngủ lại sai người chuẩn bị nước để tắm rửa, sau đó thay sang một bộ đồ nhà nhẹ nhàng màu đỏ tươi, tiếp tục chờ tân lang.
Tiếng nói cười ồn ào nơi tiền viện khiến nơi này càng có vẻ tĩnh lặng.
Lục Minh Ngọc ngồi trên giường, nhìn gối uyên ươngđỏ thẫm đặt ngay đầu giường, ngón tay vuốt ve tấm chăn long phượng, trên mặt càng lúc càng nóng.
Sở Hành ngốc như vậy, ngay cả hôn mà cũng khiến miệng nàng đau, tối nay, có khi nào...
Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng thân hình cao lớn của hắn, Lục Minh Ngọc không tự chủ được mà sợ run cả người, vừa nóng vừa sợ.
Nhưng có sợ đến mấy, thì trời vẫn cứ tối dần.
Tiền viện Định Phong đường.
Tiêu Tòng Giản, Tiêu Hoán, Lục Gia Bình, Lục Gia An, Từ Thừa Duệ, Hạ Dụ đến mời rượu, không biết là thật hay vờ mà đều bị Sở Hành hạ gục. Khánh vương là em rể, cũng đến mời vài chén, dù sao quan hệ cũng coi như thân thiết. Còn Thụy vương thì chỉ mời một ly, khiêm tốn có lễ chúc mừng. Thần Xu doanh cùng cấm quân đều phái ra người có tửu lượng cao nhất trong đám đại biểu cho bọn họ đến kính rượu, nhưng đều thua trong tay Sở Hành.
“Rốt cuộc Quốc công gia uống rượu hay uống nước lã thế?” Có người thảm thiết cất tiếng hỏi.
Sở Hành chỉ cười không nói. thật ra nãy giờ uống nhiều như vậy, tuy hắn chưa say đến mức không đinổi, nhưng cũng đã say đến sáu phần, chỉ là lúc say rượu sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, nhìn như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
“Đại ca, đệ kính huynh thêm một chén......” Khi mọi người ở đây chuẩn bị dừng tay thả Sở Hành về tân phòng, thì bỗng nhiên có người lảo đảo đứng lên, tự mình rót cho mình một chén, sau đó say khướt căng đôi mắt lờ đờ đi về hướng Sở Hành. Đây chính là người bị hạ gục đầu tiên, vừa ngủ một giấc ngắn -- Sở Tùy.
Như những gia đình bình thường khác, thì vào ngày đại hôn, các huynh đệ trong nhà sẽ ra chắn rượu giúp tân lang, nhưng đêm nay Sở Tùy lại liều mạng chuốc say huynh trưởng nhà mình, tuy khách khứa nơi đây đều lấy làm kinh ngạc, nhưng vẫn hùa theo cuộc vui.
Sở Hành nhìn đường đệ tỏa đầy mùi rượu ở trước mắt, đón lấy ánh mắt không cam lòng cùng đau khổ của hắn, nghiêng đầu, lệnh cho Ngụy Đằng rót rượu.
Ngụy Đằng săn sóc chỉ rót nửa bát.
“Rót đầy đi.” Sở Hành bình tĩnh nói.
Ngụy Đằng vội vàng tuân mệnh.
Sở Hành vững vàng bưng lấy một bát rượu lớn, giơ cao về hướng đường đệ mình.
Sở Tùy nhìn chén rượu của mình, lại nhìn của huynh trưởng, bỗng nhiên nở nụ cười, nâng chén rượu lên uống ừng ực. hắn đã buông tay, nhưng hắn lại không làm chủ được lòng mình. Nhìn thấy nữ nhân mình thích bái đường thành thâncùng huynh trưởng, nhìn huynh trưởngđi qua đi lại tiếp khách, nghĩ đến việc tối nay huynh trưởng sẽ cùng nàng trở thành vợ chồng chân chính, lòng Sở Tùy như bị khoét rỗng, trống vắng, chỉ có uống rượu, càng không ngừng uống rượu, hắn mới không nhớ đến nàng, khống chế không được mà nhớ nàng.
Uống xong, Sở Tùy lảo đảo ngã xuống.
Sở Hành buông bát rượu xuống, kịp thời đưa tay đỡ hắn.
Sở Tùy gian nan ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt, khi nhìn thấy huynh trưởng, hắn đột nhiên khóc, dùng ánh mắt bi phẫn lại bất đắc dĩ nhìn Sở Hành: “Đại ca, vì sao lại là huynh! Nếu không phải huynh, đệ nhất định sẽ cưới được nàng...”
Kẻ say rượu, giọng lèm bèm không rõ, cho dù là Sở Hành thì cũng chỉ vì đã biết rõ nội tình nên mới loáng thoáng nghe ra.
Nhìn đường đệ say đến mê man, Sở Hành đứng lặng thật lâu rồi mới lệnh cho A Quý đưa đường đệ trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn theo bóng lưng của đường đệ, Sở Hành thở ra một hơi thật dài, trong đó chứa đựng tất cả những áy náy cuối cùng của hắn đối với đường đệ. Sau đó, hắn chắp tay với tân khách, nở nụ cười hiếm hoi: “Chư vị cứ từ từ, ta tửu lượng thấp, xin phép đi trước.”
“Khỉ chứ tửu lượng thấp!”
một câu chọc giận mọi người, ai nấy đều xông lại muốn đánh hắn.
Sở Hành nhanh chóng tránh đi, bỏ lại Ngụy Đằng, Phạm Dật chiêu đãi khách nhân, còn hắn thì sải bước đi nhanh đến tân phòng.
Nàng ở đấy, hắn gấp.
Đội ngũ đón dâu xúm xít vây quanh Sở Hành đi tới trước cửa nội viện.
cô nương mà mình cực nhọc nuôi lớn nay lại bị nhà người ta đoạt đi mất, nên hiển nhiên bên đàng gáiphải làm khó một phen. Vì vậy, Sở Hành vừa vượt qua được cửa ải của nam nhân Lục gia, nay lại phải đối mặt với khảo nghiệm của nhóm nữ quyến. Hỉ nương dặn dò đám người Sở Tùy đợi ở bên ngoài, chỉ có duy nhất một mình tân lang là đi theo bà vào trong.
Vòng đầu tiên là Lục Cẩm Ngọc, nàng hỏi Sở Hành, tân nương tử thích uống trà gì nhất, tiểu nha hoàn đứng bên cạnh bưng một cái khay lên, trong đó có một chén thiết quan âm, một chén trà hoa lài, mộtchén trà huệ minh, nếu Sở Hành chọn sai thì phải uống cạn cả ba chén trà. Vòng này khảo nghiệm về độ hiểu biết của Sở Hành đối với tân nương tử của mình, văn nhã hơn việc uống rượu lúc nãy nhiều.
Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng tiểu cô nương cúi đầu nói khẽ, Sở Hành cười mỉm, trực tiếp cầm lấy chén trà huệ minh, đưa đến bên miệng thưởng thức, hành động cực kỳ thanh nhã.
Lục Cẩm Ngọc kinh ngạc cho hắn rời đi, bản thân nàng không biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ nên nghĩ rằng Sở Hành chỉ đoán mò.
Lục Hoài Ngọc phụ trách cửa thứ hai, tiểu nha hoàn bên cạnh bưng khay đựng ba hộp son phấn, theo thứ tự là hoa quế hương, hoa hồng hương, hoa mai hương, bảo Sở Hành chọn ra hộp son có mùi hương mà Lục Minh Ngọc thích nhất. Nếu chọn sai, Sở Hành sẽ bị vẽ một điểm đỏ lên giữa trán giống như Kim Đồng Ngọc Nữ trong bức tranh ngày tết.
Sở Hành cúi đầu nhìn ba hộp son, nhớ lại lúc hắn ôm lấy nàng có ngửi được mủi hoa hồng thoang thoảng, ngửi ngửi từng hộp rồi chính xác lấy ra hộp son có mùi hoa hồng.
Lục Hoài Ngọc cắn môi, lúc cho hắn đi qua còn nhỏ giọng thầm thì, “Chắc chắn là ngươi từng lén ôm A Noãn!”
Sở Hành chỉ xem như không nghe thấy gì, vui sướng đi theo hỉ nương đến trước cửa nội thất, chỉ cần qua được cửa cuối cùng này nữa thôi là có thể gặp được tân nương rồi.
Thông thường mấy cửa ải này nên do đám tỷ muội của tân nương phụ trách, nhưng vì tam cô nương Lục Yên còn đang trong tang kỳ, không thể tham gia hỉ yến, nên Lục gia bèn đứng ra mời biểu tỷ của Lục Minh Ngọc, chính là Tiêu Toàn – đích nữ của Trang vương phủ. Do chịu ảnh hưởng từ mẹ ruột của mình là thế tử phi Vưu thị, nên Tiêu Toàn không thích Lục Minh Ngọc lắm, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày vui, nàng vẫn biết cái gì gọi là có chừng có mực, vì thế đứng núp sau tấm cửa, tươi cười đưa ra đề mục: “Thỉnh Quốc công gia dùng ba câu thành ngữ để khen ngợi vẻ đẹp của tân nương.”
Lời này vừa dứt, nhóm nữ quyến trong cửa ngoài cửa đều khe khẽ cười.
Niên nhi, Hằng nhi, Sùng nhi, anh nhi ỷ mình còn nhỏ, nên sau khi xem xong trò vui ở tiền viện thì cũng chạy vào tới hậu viện tham gia, nghe được đề mục này, ba người Hằng nhi liền nháy nháy mắt với nhau cười vui vẻ, còn Niên nhi thì nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cất giọng trong trẻo nói to: “Quốc sắc thiên hương!”
Sáng nay bé vừa mới nghe hỉ nương khen tỷ tỷ như thế.
Trong phòng, Lục Minh Ngọc thấy thật buồn cười, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt đầy quen thuộc cất lời nói theo đệ đệ mình: “Quốc sắc thiên hương.”
Nếu trước đó giọng nói trẻ con non nớt kia chọc cho mọi người phì cười, thì nay đổi thành chất giọng trầm thấp của Sở Hành khiến khuôn mặt của Lục Minh Ngọc thoắt cái nóng bừng, giống như hắn đangkề sát bên tai nàng nói lời ca ngợi nàng vậy.
“Niên nhi đệ im coi!” Tiêu Toàn tức giận thốt lên.
Hằng nhi lập tức tiến lên bịt miệng đệ đệ mình lại, không cho bé phá rối.
Sở Hành nhìn hai cậu em vợ nho nhỏ của mình, nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đình đình ngọc lập, phấn điêu ngọc mài, tiên tư ngọc sắc.”
Bỏ đi câu thành ngữ được cậu em vợ nhắc, Sở Hành một hơi nói ra hẳn ba câu, mà càng khó hơn là, trong mỗi một câu đều có chữ “ngọc”, cũng không biết chỉ là trùng hợp nhớ đến những câu này, hay là hắn thật sự cố ý tìm những câu thành ngữ có chữ “ngọc” trong tên nàng.
Nhóm nữ quyến hiện diện trong phòng đều ngây ngẩn cả người, đại phu nhân là người có phản ứng đầu tiên, vui mừng nói: “Mọi người thường nói tứ cô gia của chúng ta có võ công phu rất cao không ai địch lại được, thật ra phải nói là văn võ song toàn mới đúng. Nhìn xem nhìn xem, khen người khác mà cũng biết cách như vậy, còn vượt trội hơn cả mấy câu “bế nguyệt tu hoa”, “chim sa cá lặn” mà ta nghĩ ra nữa.”
Bà vừa luôn miệng ca ngợi hắn vừa tiến lên mở cửa.
Rèm cửa được vén lên, thân hình cao to cường tráng của tân lang lập tức rơi vào mắt mọi người. Bộ hỉ phục đỏ thẫm hắn mặc hôm nay càng thêm tô điểm cho khuôn mặt trắng nõn đẹp như ngọc khắc của hắn, đồng thời tăng thêm chút vẻ thanh nhã ôn hòa cho hắn, khiến hắn thoạt nhìn không còn lạnh lùng như xưa. Mấy người Tiêu thị đều từng gặp Sở Hành, nhưng đây vẫn là lần đầu được thấy Sở Hành mặc bộ y phục có màu sắc rực rỡ như thế, bất giác ai cũng ngơ ngẩn ngắm nhìn một lúc.
Đặc biệt là Chu thị, bà vẫn luôn cho rằng con trai mình mới là mỹ nam đứng đầu tại kinh thành, còn cháu rể thì chỉ có thể sắp xếp thứ hai. Nhưng vào lúc này, đại khái cũng là có mới nới cũ, Chu thị kìm lòng không đậu mà muốn đổi vị trí của con trai và cháu rể của mình. Nhưng ngay sau đó, Chu thị bỗng nhiên ý thức được người cháu rể này quá rất uy vũ, cơ thể gần như không thua kém trượng phu mình lúc ông còn ở độ tuổi hơn ba mươi về trước, lại nhớ đến những “gian khổ” mà bà phải chịu vào đêm động phòng khi xưa, Chu thị nhất thời đổ mồ hôi lạnh thay cho cháu gái mình.
Nam nhân tráng kiện có cái tốt của tráng kiện, có điều đối với đêm đầu tiên thì...
Chu thị lập tức hướng ánh mắt chan chứa thương yêu nhìn về phía cháu gái mình.
Lục Minh Ngọc đã được hỉ nương đỡ dậy, chầm chậm đi đến gần tân lang. Nàng lập tức cảm nhận được một ánh mắt cực nóng.
không phải là của vị tổ mẫu đáng kính đang lo lắng cho nàng, mà là Sở Hành.
Sở Hành gần như tham lam nhìn tân nương phía đối diện, khăn trùm đỏ thẫm che khuất khuôn mặt nàng, hỉ phục rườm rà rộng thùng thình che lấp dáng người yểu điệu của nàng, hắn chỉ có thể nhìn ra hình như nàng đã cao hơn một chút, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy có lẽ là do Lục Minh Ngọc đội thêm mũ phượng trên đầu. Mặc dù không nhìn thấy được bất cứ gì, nhưng biết rằng dưới tấm khăn trùm ấy chính là nàng, Sở Hành cũng vẫn khó mà đè nén được niềm vui sướng trong lòng.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là ở An Quốc Tự, đã cách gần một năm.Thấy tân lang ngẩn người, hỉ nương biết cách khơi mào không khí nhất lập tức cười trêu ghẹo: “Mới thế này thôi mà Quốc công gia đã ngẩn người rồi à? Vậy lát nữa vén khăn lên thì còn đến thế nào nữa? Tân nương của chúng ta chính là một đại mỹ nhân phấn điêu ngọc mài, tiên tư ngọc sắc đó nha, đến lúc nhìn thấy được nàng, có khi Quốc công gia còn không nhấc chân nổi để mà đi kính rượu mừng ấy chứ?”
Tuy bà đang trêu Sở Hành, nhưng Lục Minh Ngọc lại xấu hổ đến mức cả người nóng ran.
Tấm khăn trùm đầu hơi lay động, Sở Hành như có thể nhìn thấu được dáng vẻ xấu hổ của nàng, hắn lập tức hoàn hồn, cúi chào mấy người Chu thị, sau đó dưới sự hướng dẫn của hỉ nương đi đến bên cạnh tân nương, đưa một quả hỉ cầu đỏ tươi trong tay cho nàng rồi dắt nàng đi đến chỗ mấy người Lục Vanh chào từ biệt.
Mẹ chồng nàng dâu Chu thị Tiêu thị đã rời đi trước, vào thính đường chờ.
Khi đối diện với cháu rể, Lục Trảm trầm mặt, lời ít ý nhiều: “Lục gia chúng ta có tiếng xưa nay là bá đạo, nếu Quốc công giađã cưới A Noãn về, sau này mà dám bắt nạt con bé thì đừng trách lão phu khôngkhách khí.”
Lời nói bộc trực nghiêm khắc khiến bầu không khí trong thính đường lập tức chùng xuống.
Chu thị không vui liếc trượng phu nhà mình, dịu giõng nói: “Thế Cẩn, A Noãn nhỏ hơn ngươi một giáp, ở nhà vẫn luôn được bọn ta nuông chiều. Ngày hôm nay, tổ mẫu giao A Noãn cho ngươi, hy vọng ngươi cũng giống bọn ta, thương nàng yêu nàng. Nếu lỡ như con bé có làm ra điều gì sai trái, thì mong ngươi nể tình nàng còn nhỏ tuổi, thông cảm nhiều hơn một chút.”
Sở Hành quỳ gối trước mặt hai vị lão nhân, trịnh trọng nói: “Tổ phụ tổ mẫu yên tâm, Thế Cẩn nhất định sẽ không làm cho hai người thất vọng.”
Chu thị liên tục gật đầu.
Tiếp theo, tân lang tân nương lại quay sang vợ chồng Lục Vanh chào từ biệt.
Lời đanh thép phụ thân mình đã nói rồi, Lục Vanh nhìn con rể, thâm ý nói: “Thế Cẩn, ngươi là chiến thần, là anh hùng của Đại Tề chúng ta, ta tin là ngươi có thể chăm sóc tốt cho A Noãn, mong vợ chồng các ngươi sẽ bách niên giai lão, cả đời êm xuôi.”
Mắt Tiêu thị ươn ướt, nhớ lại những chuyện bi thảm mà con gái mình gặp phải trong kiếp trước, bà nghẹn ngào nói, “Thế Cẩn, ngươi nhất định phải bảo vệ A Noãn thật tốt, đồng thời phải biết chăm sóc bản thân mình.”
Bảo vệ nàng thật tốt?
Lòng Sở Hành trầm xuống. Lục Minh Ngọc đã kể hết những chuyện kiếp trước cho nhạc phụ nhạc mẫu, cho nên nhị lão mới cố ý chúc phúc vợ chồng bọn họ bình an đến già, chứ không phải là những lời vợ chồng ân ái như mọi người thường chúc. Kiếp trước Sở Hành chết trận, hắn không biết được sau khi hắnchết rồi, Lục Minh Ngọc đã gặp phải những chuyện gì. Nay nhạc mẫu dùng đến hai chữ “bảo vệ”, phải chăng đời trước nàng đã chết oan chết uổng?
Trong lòng fa61y lên nghi hoặc, vẻ mặt Sở Hànhcàng thêm trịnh trọng nghiêm túc, dập đầu nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu chớ lo, đời này kiếp này Thế Cẩn đều sẽ canh giữ bên người A Noãn, bảo vệ nàng, cho nàng một đời như ý, một kiếp yên vui.” Tuy không dám nói ra quá rõ, nhưng những lời này cũng là những lời vợ chồng Lục Vanh muốn nghe thấy nhất.
Lục Vanh tiến lên dìu hắn đứng dậy, dùng sức bóp bóp vai Sở Hành rồi lập tức xoay người đi đến bên cạnh con gái mình, ngồi xuống, muốn cõng nàng lên kiệu hoa.
Trong khoảng không nho nhỏ bên dưới khăn trùm đột nhiên xuất hiện bóng lưng của phụ thân mình, Lục Minh Ngọc rốt cuộc nhịn không được, nước mắt lã chã rơi, nhỏ giọt lên đất.
Dưới sự giúp đỡ của hỉ nương, nàng cố gắng ngẩng cao đầu, chậm rãi nằm úp sấp lên lưng ông, vươn hai tay ra ôm lấy vai phụ thân mình. Đời trước cũng là phụ thân cõng nàng, nhưng khi ấy thân hình của ông cực kỳ gầy yếu, đôi mắt mờ mịt không ánh sáng, còn nàng, vì hiểu lầm mẫu thân mình bị phụ thân làm tổn thương đến mức tự sát, nên ngay cả khi xuất giá cũng chưa từng nói với ông một lời.
Nàng từng hận, hận ông trời đoạt mẫu thân nàng đi, bây giờ nàng lại cảm kích vô cùng vì ông trời đãcho nàng cơ hội bù đắp những tiếc nuối.
“Phụ thân, con phải đi rồi, người ở nhà phải biết yêu quý thân thể, đừng thức đêm đọc sách, khi nào thấy mắt khó chịu thì phải nói cho nữ nhi biết, con về ấn huyệt cho người.” Nàng cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt lên tấm lưng rộng của phụ thân, “Phụ thân, mẹ nóng tính, người đừng giận mẹ, ngày nào mẹ cũng phải chăm sóc cho đám Hằng nhi, rất mệt... Còn tổ mẫu nữa, người rảnh thì qua nói chuyện với tổ mẫu nhiều một chút, tổ mẫu thích phụ thân nhất, tiện thể chơi với cô cô...”
Giọng nàng nghẹn ngào thút thít lại nhỏ xíu, nhưng tất cả đều lọt vào tai Lục Vanh không sót một chữ.
Mắt Lục Vanh cay cay, bình ổn tâm tình một lát mới nói: “Phụ thân biết rồi, A Noãn không cần lo nghĩ chuyện trong nhà đâu, chỉ cần chăm sóc mình cho tốt.”
Lục Minh Ngọc nghẹn ngào “dạ”.
Lục Vanh nhìn kiệu hoa trước mắt, trong khoảnh khắc khi đặt nữ nhi mình vào đấy, ông có cảm giác như đang chắp tay dâng hòn ngọc quý15 năm của mình cho người.
Rèm kiệu hạ xuống, đội ngũ đón dâu bắt đầu quay về.
Lục Vanh trừng mắt nhìn nam nhân đã cướp đi nữ nhi của mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm: “Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay.”
“Suốt đời không quên.” Sở Hành trịnh trọng nói, cuối cùng từ biệt toàn bộ trưởng bối Lục gia rồi đi đến bên con ngựa của mình, xoay ngườingồi lên.
Hỉ nương đi đến trước kiệu hoa, ra hiệu cho kiệu phu có thể khởi kiệu, thấp giọng nhắc nhở tân nương ngồi cho vững.
Lục Minh Ngọc vừa lau xong nước mắt còn vương trên mặt, nghe vậy thì lập tức đưa tay vịn lên thành kiệu, chỉ thấy kiệu lắc lư một chút rồi được nâng lên, nhẹ nhàng xóc nảy. Thích ứng được với chút xóc nảy này rồi, Lục Minh Ngọc mới buông lỏng tay ra, ngón trỏ vô thức vuốt ve chiếc bình trong tay. Nửa đoạn đường đầu, trong lòng nàng chỉ thấy quyến luyến không nỡ rời xa nhà mẹ ruột, nhưng càng đến gần Quốc công phủ, Lục Minh Ngọc lại càng khẩn trương.
Edit: Diệp Nhược Giai
Trong tiếng hò reo hân hoan của dân chúng, kiệu hoa rẽ vào ngõ Hoa Vinh mà những người dân bình thường không thể bén mảng đến, ở nơi đây chỉ có phủ đệ của những gia đình quyền quý.
Trước cửa Quốc công phủ đã tấp nập khách khứa của Sở gia, từ Khánh vương, Thụy vương, tam hoàng tử, cho tới Thần Xu doanh hay các thị vệ chưa được phân phẩm cấp của cấm quân... Tất cả đều tươi cười dõi theo đội ngũ đón dâu đang từ từ tiến đến, phía sau kiệu hoa là mười dặm hồng trang mà dẫn đầu chính là đôi ngọc như ý do Minh Huệ đế ban thưởng, trông còn oai phong khí thế hơn cả lúc Tiêu thị gả vào Lục gia.
Kiệu hoa hạ xuống, Sở Hành nhẹ nhàng đá vào cửa kiệu rồi đỡ tân nương ra ngoài.
Nhìn thấy tân nương, các tân khách lập tức xôn xao ồn ào. thật may là trên đầu Lục Minh Ngọc có trùm khăn, không nhìn thấy mấy người đó nên cũng bớt khẩn trương hơn một chút. Nàng chậm rãi đitheophía sau Sở Hành, đôi tân phu thê đi đến chính phòng bái thiên địa. Vì trọng sinh nên Lục Minh Ngọc càng kính sợ lão thiên gia, lúc nhất bái thiên địa, nàng đặt toàn bộ lòng thành kính của mình vào đó, đến khi phu thê giao bái, thoáng thấy vạt áo hỉ bào của Sở Hành ở đối diện, Lục Minh Ngọc vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Làm lễ bái xong, tân lang tân nương dời bước đến tân phòng.
Lục Minh Ngọc hết sức căng thẳng, nàng siết chặt quả cầu đỏ trong tay, đây không phải là lần đầu tiên nàng đến Sở quốc công phủ, nhưng lại là lần đầu tiên nàng đến Định Phong đường của Sở Hành, cũng chính là nơi mà cả hai đời nàng chưa từng tiến vào.
Sở Hành cảm giác được hành động của nàng, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước nhưng tay lại khẽ kéo kéo sợi dây nối giữa hai quả cầu mà hai người đang cầm.
Chút chấn động nho nhỏ khó phát hiện được truyền tới, lòng Lục Minh Ngọc cũng rung động theo. hắn... cố ý à?
Nhưng Lục Minh Ngọc ngượng ngùng không dám dò xét, chỉ tiếp tục thành thật bước tiếp.
Khi ta càng khẩn trương, quãng đường dường như càng ngắn lại, nàng cảm giác như chưa đi được bao xa thì đoàn người đã đến trước cửa tân phòng.
Tim Lục Minh Ngọc tim đập nhanh như hươu chạy, sải bước vào chính phòng, rẽ qua gian ngoài, đi vào nội thất, nhìn thấy chiếc giường được trải chăn long phượng, Lục Minh Ngọc gần như cứng đơ cả người, chỉ biết ngây ngốc xoay người rồi ngồi im như tượng. Hỉ nương tươi cười chúc vài câu cát tường, sau đó ra hiệu cho nha hoàn đem gậy vàng đến, định vén khăn trùm.
Nhóm nữ quyến trong phòng ai nấy đều mong chờ nhìn chăm chú vào tân nương.
Bàn tay nhỏ của Lục Minh Ngọc ẩn dưới lớp tay áo rộng thùng thình, càng nắm càng chặt. Dưới lớp khăn, nàng thấy Sở Hành ung dung bước đến, dừng lại, sau đó, có một cây gậy vàng được từ từ đưa tới. Cây gậy này rất ổn định, không hề run lắc chút nào, chứng tỏ chủ nhân của nó hết sức thong dong. Lục Minh Ngọc bỗng chốc hốt hoảng, Sở Hành không khẩn trương à? Chẳng lẽ vào ngày đại hôn mà hắncũng vẫn ổn trọng bình tĩnh như bao ngày khác? Đời trước lúc Sở Tùy vén khăn, rõ ràng là cây gậy run lên bần bật...
Từng dòng suy nghĩ ồ ạt tuôn ra, còn chưa định hình được thì trước mắt đã sáng ngời.
Lục Minh Ngọc theo bản năng nhắm mắt lại.
Theo động tác của nàng, cây gậy vàng vừa mới vén được đến trán, còn chưa vén qua khỏi mũ phượng thì đã dừng lại.
Sở Hành cúi đầu, đôi mắt phượng không chớp lấy một cái, nhìn thẳng vào nàng, ngay cả lông mi cũng không động.
đã một năm rồi hắn không được nhìn thấy nàng, lâu đến mức lúc gặp nàng trong mộng, khuôn mặt nàng cũng mơ hồ mờ ảo, không giống thật, vì vậy mỗi lần tỉnh dậy hắn lại càng nhung nhớ nàng hơn. Đêm về không gặp nàng trong mơ thì thất vọng, mà mơ rồi thì lại cảm giác không được thỏa mãn. Hôm nay đón dâu, trên cả một đoạn đường đi, tất cả mọi suy nghĩ của hắn đều chỉ đang tưởng tượng về khoảnh khắc khi vén khăn này. hắn biết, nàng nhất định là rất đẹp, nhưng ngay lúc này, nhìn tân nương trước mắt, nhìn tân nương của hắn, hắn thấy nàng còn đẹp hơn trăm ngàn lần so với tưởng tượng.
Hôm nay Lục Minh Ngọc trang điểm không đậm, giống như lời của hỉ nương, có người tô mày điểm mắt thì sẽ đẹp hơn, thậm chí còn khác hẳn lúc bình thường, nhưng Lục Minh Ngọc lại có hàng lông mày mảnh, làn môi đỏ thắm tự nhiên, băng cơ ngọc cốt, thoa thêm son phấn ngược lại làm giảm mất vẻ tươi đẹp của nàng. Giống như bây giờ, nàng xấu hổ ngồi ở chỗ ấy, khuôn mặt trắng nõn như ngọc vì ngượng ngùng mà ửng hồng như hoa đào, thiên sinh lệ chất, tư sắc tuyệt vời không một lớp son phấn nào sánh bằng.
Có lẽ là cảm thấy mình đã nhắm mắt quá lâu, hàng lông mi dày như cánh bướm của tân nương tử khẽ rung động, từng chút từng chút một nâng lên, giống như bông hoa quỳnh chậm rãi nở rộ, lấy hết dũng khí nhìn về phía người đang thưởng hoa ở trước mắt. Đôi mắt nàng y hệt hoa đào, trong suốt như bầu trời sau mưa, nhút nhát nhìn hắn rồi lại lập tức cụp xuống, thẹn thùng như lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, che khuất đi vẻ đẹp lộng lẫy nhất trên gương mặt nàng, chỉ chừa lại đôi gò má hồng nhạt như đóa hoa.
Yết hầu Sở Hành lên xuống liên tục, tay phải cầm gậy vàng thật chặt mới có thể gian nan áp chế đi xúc động muốn nâng cằm nàng lên.
hắn ngắm không đủ, hận không thể ngồi xổm xuống mà ngắm, Khánh vương phi ở đằng sau ho khẽ, cười chế nhạo nói: “Đại ca, bọn muội đã đứng đợi hết nửa ngày rồi đấy, huynh cũng nên cho bọn muội được chiêm ngưỡng tẩu tẩu cùng với chứ?”
“Đúng đúng, Quốc công gia còn có cả một buổi tối để ngắm thật kẽ mà, bây giờ cho chúng ta giải bớt cơn thèm một chút trước đi.”
Nữ quyến cả phòng đều buông lời trêu ghẹo.
Lục Minh Ngọc càng thêm thấp đầu, Sở Hành cách nàng rất gần, thoáng thấy được phần da thịt lộ ra nơi cỏ áo nàng đều đã đỏ ửng.
Tim hắn càng thêm cuồng loạn, không dàm trì hoãn nữa mà dứt khoát vén hết khăn trùm lên, sau đó lui qua một bên, nhường cho mọi người cùng được ngắm nghía tân nương của hắn.
“Tẩu tẩu đẹp quá......” Sở Doanh đi đến bên cạnh tẩu tẩu mình, trong mắt tất cả đều là kinh diễm.
Từ đầu đến cuối, Lục Minh Ngọc vẫn luôn nhắm nghiền mắt, vẻ xấu hổ không hề che lấp cũng khôngcần phải giả vờ, chỉ cần một mình Sở Hành thôi là đã có thể thiêu cháy nàng rồi. Lúc uống rượu hợp cẩn, Lục Minh Ngọc cũng không dám nhìn hắn, không ngờ lại chọc cho một người có thêm một phen trêu ghẹo.
“Quốc công phu nhân nhấc tay lên cao thêm một chút, Quốc công gia không với tới rượu kìa!”
Giọng nói của hỉ nương phảng phất bên tay, Lục Minh Ngọc lại càng thêm hoảng hốt, lần đầu tiên liếc mắt nhìn Sở Hành từ khi hắn ngồi xuống. Hóa ra vì nàng để tay quá thấp, mà cánh tay của Sở Hành lại đan vào với nàng, vì nghĩ cho nàng mà hắn chỉ có thể cúi đầu uống rượu, nhưng hắn lại rất cao......
Lục Minh Ngọc xấu hổ nhìn qua, không ngờ lại chạm phải một đôi mắt phượng sáng ngời như sao, giống như từ đầu đến giờ vẫn luôn dõi theo nàng.
Lục Minh Ngọc lập tức cúi đầu, cánh tay nâng cao hơn.
Tân nương tử đỏ mặt không chịu nhìn tân lang, ánh mắt của tân lang lại thời thời khắc khắc luyến tiếc không nỡ rời khỏi khuôn mặt tân nương, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng cứng nhắc của một Quốc công gia trong ngày thường, hiển nhiên là cực yêu tân nương của mình. Nhóm nữ quyến tại đây đều nhìn thấy được, có người thì toàn tâm toàn ý chúc phúc, có người lại ngẩn ngơ ngắm nhìn nửa bên mặt tuấn mỹ của Sở Hành, trong lòng hâm mộ cùng ghen tị.
Gia thế tốt, bản lĩnh giỏi, lại còn đẹp như thần tiên trên trời, khắp cả kinh thành này có được mấy người?
Thảo nào đến tận bây giờ Sở Hành mới thành thân, hóa ra là do ánh mắt của hắn cao, phải cưới cônương đẹp nhất kinh thành.
~
Sau khi hoàn thành lễ tiết trong tân phòng, Sở Hành đi đến tiền viện chiêu đãi tân khách. Lúc trưa khi còn trò chuyện với nữ quyến Sở gia, Lục Minh Ngọc cũng có ăn chút đồ, bây giờ đợi một mình nơi đây. Thời tiết tháng năm khá nóng, vì vừa rồi Lục Minh Ngọc khá khẩn trương nên mồ hôi đã ra đầm đìa, trước khi nghỉ trưa có tắm qua một lần, tỉnh ngủ lại sai người chuẩn bị nước để tắm rửa, sau đó thay sang một bộ đồ nhà nhẹ nhàng màu đỏ tươi, tiếp tục chờ tân lang.
Tiếng nói cười ồn ào nơi tiền viện khiến nơi này càng có vẻ tĩnh lặng.
Lục Minh Ngọc ngồi trên giường, nhìn gối uyên ươngđỏ thẫm đặt ngay đầu giường, ngón tay vuốt ve tấm chăn long phượng, trên mặt càng lúc càng nóng.
Sở Hành ngốc như vậy, ngay cả hôn mà cũng khiến miệng nàng đau, tối nay, có khi nào...
Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng thân hình cao lớn của hắn, Lục Minh Ngọc không tự chủ được mà sợ run cả người, vừa nóng vừa sợ.
Nhưng có sợ đến mấy, thì trời vẫn cứ tối dần.
Tiền viện Định Phong đường.
Tiêu Tòng Giản, Tiêu Hoán, Lục Gia Bình, Lục Gia An, Từ Thừa Duệ, Hạ Dụ đến mời rượu, không biết là thật hay vờ mà đều bị Sở Hành hạ gục. Khánh vương là em rể, cũng đến mời vài chén, dù sao quan hệ cũng coi như thân thiết. Còn Thụy vương thì chỉ mời một ly, khiêm tốn có lễ chúc mừng. Thần Xu doanh cùng cấm quân đều phái ra người có tửu lượng cao nhất trong đám đại biểu cho bọn họ đến kính rượu, nhưng đều thua trong tay Sở Hành.
“Rốt cuộc Quốc công gia uống rượu hay uống nước lã thế?” Có người thảm thiết cất tiếng hỏi.
Sở Hành chỉ cười không nói. thật ra nãy giờ uống nhiều như vậy, tuy hắn chưa say đến mức không đinổi, nhưng cũng đã say đến sáu phần, chỉ là lúc say rượu sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, nhìn như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
“Đại ca, đệ kính huynh thêm một chén......” Khi mọi người ở đây chuẩn bị dừng tay thả Sở Hành về tân phòng, thì bỗng nhiên có người lảo đảo đứng lên, tự mình rót cho mình một chén, sau đó say khướt căng đôi mắt lờ đờ đi về hướng Sở Hành. Đây chính là người bị hạ gục đầu tiên, vừa ngủ một giấc ngắn -- Sở Tùy.
Như những gia đình bình thường khác, thì vào ngày đại hôn, các huynh đệ trong nhà sẽ ra chắn rượu giúp tân lang, nhưng đêm nay Sở Tùy lại liều mạng chuốc say huynh trưởng nhà mình, tuy khách khứa nơi đây đều lấy làm kinh ngạc, nhưng vẫn hùa theo cuộc vui.
Sở Hành nhìn đường đệ tỏa đầy mùi rượu ở trước mắt, đón lấy ánh mắt không cam lòng cùng đau khổ của hắn, nghiêng đầu, lệnh cho Ngụy Đằng rót rượu.
Ngụy Đằng săn sóc chỉ rót nửa bát.
“Rót đầy đi.” Sở Hành bình tĩnh nói.
Ngụy Đằng vội vàng tuân mệnh.
Sở Hành vững vàng bưng lấy một bát rượu lớn, giơ cao về hướng đường đệ mình.
Sở Tùy nhìn chén rượu của mình, lại nhìn của huynh trưởng, bỗng nhiên nở nụ cười, nâng chén rượu lên uống ừng ực. hắn đã buông tay, nhưng hắn lại không làm chủ được lòng mình. Nhìn thấy nữ nhân mình thích bái đường thành thâncùng huynh trưởng, nhìn huynh trưởngđi qua đi lại tiếp khách, nghĩ đến việc tối nay huynh trưởng sẽ cùng nàng trở thành vợ chồng chân chính, lòng Sở Tùy như bị khoét rỗng, trống vắng, chỉ có uống rượu, càng không ngừng uống rượu, hắn mới không nhớ đến nàng, khống chế không được mà nhớ nàng.
Uống xong, Sở Tùy lảo đảo ngã xuống.
Sở Hành buông bát rượu xuống, kịp thời đưa tay đỡ hắn.
Sở Tùy gian nan ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt, khi nhìn thấy huynh trưởng, hắn đột nhiên khóc, dùng ánh mắt bi phẫn lại bất đắc dĩ nhìn Sở Hành: “Đại ca, vì sao lại là huynh! Nếu không phải huynh, đệ nhất định sẽ cưới được nàng...”
Kẻ say rượu, giọng lèm bèm không rõ, cho dù là Sở Hành thì cũng chỉ vì đã biết rõ nội tình nên mới loáng thoáng nghe ra.
Nhìn đường đệ say đến mê man, Sở Hành đứng lặng thật lâu rồi mới lệnh cho A Quý đưa đường đệ trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn theo bóng lưng của đường đệ, Sở Hành thở ra một hơi thật dài, trong đó chứa đựng tất cả những áy náy cuối cùng của hắn đối với đường đệ. Sau đó, hắn chắp tay với tân khách, nở nụ cười hiếm hoi: “Chư vị cứ từ từ, ta tửu lượng thấp, xin phép đi trước.”
“Khỉ chứ tửu lượng thấp!”
một câu chọc giận mọi người, ai nấy đều xông lại muốn đánh hắn.
Sở Hành nhanh chóng tránh đi, bỏ lại Ngụy Đằng, Phạm Dật chiêu đãi khách nhân, còn hắn thì sải bước đi nhanh đến tân phòng.
Nàng ở đấy, hắn gấp.
/167
|