Sở quốc công phủ mở tiệc chiêu đãi, mẹ chồng nàng dâu Chu thị cùng Tiêu thị đều mang thai, thời tiết giữa hè nóng bức không thích hợp đi lại, đều quyết định ở nhà, không đi. Lục Minh Ngọc nói lâu như vậy, khẳng định muốn đi , Tiêu thị không yên tâm, ăn xong điểm tâm cùng nữ nhi đến đại phòng, trước hết nhờ đại phu nhân chú ý nữ nhi nhiều chút, vừa cười dặn chất nữ Lục Cẩm Ngọc trông chừng muội muội, không để nàng một mình.
“Tam thẩm yên tâm, ta đi chỗ nào cũng đều sẽ nắm tay A Noãn, sẽ không để A Noãn bị lạc.” Lục Cẩm Ngọc tuy mới 9 tuổi, lời nói cử chỉ cũng đã có vài phần ra dáng đại cô nương, tự cho là hiểu được lo lắng của Tam thẩm, tiểu cô nương đặc biệt săn sóc nói, cam đoan xong, Lục Cẩm Ngọc mỉm cười nhìn Tứ muội muội.
Lục Minh Ngọc cười đến so với khóc còn khó coi hơn, bất quá trong lòng đã sớm hạ quyết tâm, hôm nay nói gì cũng muốn tách đại tỷ tỷ ra, tìm cơ hội một mình cùng Sở Tùy trò chuyện. Sở Tùy đỗ đầu bảng, nàng còn vì hắn đặc biệt thêu một cái hà bao, mặt trên thêu vải, long nhãn, hồ đào ngụ ý chúc hắn sẽtiếp tục giành được các giải: Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.
Ngồi một lát, cả nhà chuẩn bị lên đường.
Ngoài cửa Lục gia, xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, tỷ muội Lục Minh Ngọc cùng Trần Liên Song sẽ ngồi chung một xe, Trần Liên Song muốn để hai tỷ muội Lục gia lên xe trước, Lục Cẩm Ngọc lại nhường muội muội lên trước, Lục Minh Ngọc đang muốn khách khí vài câu, sau cửa chợt vang lên một đạo thanh âmthanh thúy quen thuộc“Đại tỷ tỷ, A Noãn, ta cũng muốn ngồi chung xe với các người!”
Là chi thứ hai Lục Hoài Ngọc. Tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, hôm nay mặc một thân váy màu hồng hoa hải đường xinh đẹp đáng yêu.
Lục Minh Ngọc mặt mang vẻ cười, ánh mắt lại quét về phía sau, dừng ở trên mặt Nhị phu nhân cùng Tam tỷ tỷ Lục Yên, mà gần như nàng mới nhìn đến, nhị phu nhân đã nhẹ giọng quát: “Hoài Ngọc còn không mau trở về, bên đại tỷ con đã nhiều người ngồi lắm rồi, con còn muốn cùng Tam muội chen chúc nữa sao” nói xong nháy mắt với nha hoàn cận thân của con gái, nha hoàn kia vội vàng tiến lên khuyên Lục Hoài Ngọc.
Trong mắt Lục Minh Ngọc lúc này tràn đầy ý cười, Nhị bá mẫu nàng là người tối sĩ diện, mặc kệ ở nhà có không thích thứ nữ bao nhiêu đi nữa, xuất môn làm khách đều mang theo Lục Yên, còn muốn Lục Yên phải ăn mặc thật đẹp, từ trang sức đến vật liệu may mặc phải thật là tinh xảo, còn bắt Lục Hoài Ngọc cùng thứ nữ phải hòa thuận, muốn cho người ngoài biết nàng là một mẹ cả hiền lương thục đức.
“Nương......” Lục Hoài Ngọc bĩu môi làm nũng.
Nhị phu nhân trầm mặt trừng nàng. Lục Hoài Ngọc không dám trái lời mẫu thân, hung hăng liếc Lục Yên một cái, thở phì phì bước lên xe trước, Lục Yên cũng đã quen như vậy. Bên này Đại phu nhân và tỷ muội Lục Minh Ngọc giục mọi người chuẩn bị xuất phát. Lục Yên nhu thuận bước lên xe ngựa, vừa mới đi vào, bên trong liền truyền đến thanh âm ghét bỏ của Lục Hoài Ngọc,“Ngồi ở ngoài kia, đừng có lại gần ta.”
Lục Yên không lên tiếng.
Lục Minh Ngọc ở trong lòng thở dài. Lục Yên không thích cùng các nàng tụ hội, vì vậy lúc đi ra ngoài khó tránh khỏi bỡ ngỡ lạ lùng, Lục Minh Ngọc đối Lục Yên cũng không có bao nhiêu tình tỷ muội, nhưng nàng vẫn có chút không đồng tình với thái độ vô lễ của Nhị tỷ tỷ. một cô nương gia, mặc kệ đối với ai, dù trong lòng có chán ghét, cũng chỉ có thể lạnh lùng xa cách không thể chỉ trích nặng lời. Những biểu hiện hà khắc kia, truyền ra ngoài đối với thanh danh của Nhị tỷ tỷ cũng không có gì tốt. Đời trước Nhị tỷ tỷ sau khi xuất giá ăn thiệt không ít cũng bởi vì tính tình này.
Lên xe, Lục Minh Ngọc ngồi ở bên trái, người thứ hai lên xe là Lục Cẩm Ngọc ngồi ở đối diện muội muội, đem chủ vị tặng cho Trần Liên Song. Tuy Lục Minh Ngọc không thích Trần Liên Song, nhưng vào lúc này cũng không biểu hiện ra ngoài,. Dọc theo đường đi ba vị cô nương nói nói cười cười, lại vì ngồi quá gần mà Lục Minh Ngọc nhịn không được lại nhiều lần liếc cặp chân bó dưới váy kia của Trần Liên Song.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng đôi giày thêu thôi đã thật tinh xảo đáng yêu!
Nhưng Lục Minh Ngọc vẫn không nghĩ ra, tại sao Nhị bá phụ nhìn đến hai chân này đã bị mê hoặc, dù cho xem cũng chỉ là hai chân, có thể làm được gì?
Miên man suy nghĩ đã đến Quốc Công phủ.
Hôm nay Quốc Công phủ khách nhân rất nhiều, bên cạnh người gác cổng còn an bài thêm một ma ma chuyên đón khách. Nữ quyến Lục gia vừa xuống xe, một khuôn mặt trắng noãn, thoạt nhìn thập phần lanh lẹ, từ phía sau cửa bước lên ngăn đón, hướng Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cười tủm tỉm, giải thích nói:“Hai vị phu nhân, Thái phu nhân nói hôm nay nắng nóng, xin mọi người ghé qua nhà thuỷ tạ ngồi, hiện tại mọi người đều ở bên kia, lão nô sẽ dẫn đường cho phu nhân cùng các vị cô nương”
Đại phu nhân cười gật đầu, “Làm phiền ngươi.”
Ma ma mặt trắng khách khí vài câu rồi nhanh chóng mời mọi người vào trong.
Trong vườn hoa Quốc Công phủ.
Kỳ thật hôm nay Quốc Công phủ chỉ có phân 2, 3 loại khách nhân, ngăn cách bởi núi giả, một bên chiêu đãi nữ khách một bên chiêu đãi nam khách. Nữ quyến từ lão thái thái năm sáu chục tuổi đến các phu nhân mới lập gia đình độ tuổi hai mươi, hay các đại cô nương tuổi đang thì mười bốn mười lăm đến các tiểu nữ oa năm sáu tuổi có thể nói muôn hồng nghìn tía. Nam khách bên kia, có chút tuổi đều có việc, cho nên mời tới chủ yếu là các đệ tử nhà huân quý hoặc các tú tài đồng khoa mà Sở Tùy quen biết, đương nhiên, cũng có nữ quyến dẫn theo nam hài, chỉ cần trên 7 tuổi, cũng bị an bài cho huynh đệ Sở Hành, Sở Tùy chiêu đãi.
Trong đó bao gồm Trang vương phủ Thế tôn Tiêu Hoán, cũng là tôn thất đệ tử duy nhất đến Sở gia hôm nay.
Lần này mở tiệc chiêu đãi là vì Sở Tùy, mời nam khách đến cũng đều là hảo hữu của Sở Tùy, vì thế Sở Tùy thập phần bận rộn, không rảnh bứt ra. Sở Hành là võ tướng, một đám tú tài cao giọng đàm luận ngâm thơ, hắn không có chút hứng thú tham dự trong đó, một mình đứng ở xa xa, mắt phượng nhìn chằm chằm đến núi giả bên kia lo lắng đám nam oa đang chơi đùa kia bướng bỉnh đi loạn.
Nhìn chằm chằm một lúc, bỗng thoáng nhìn thấy Tiêu Hoán lén lút hướng đường về chạy đi.
Trang vương chỉ có một tôn tử này, nghĩ đến tiểu bá vương Tiêu Hoán tính tình bất hảo e rằng không có ai dám ngăn trở hắn, Sở Hành đảo mắt nhìn đường đệ đang bị nhóm tú tài vây quanh, xoay người, không nhanh không chậm đi theo Tiêu Hoán. Tiêu Hoán thấy hắn, nhưng cũng không thèm để ý, hướng chỗ nữ quyến thẳng tiến, đến nơi vách ngăn giữa nữ quyến và nam quyến, Tiêu Hoán bước một chân lên trước, mắt nhìn xung quanh.
“Thế tôn muốn gặp lệnh đường?” Sở Hành đứng ở phía sau thiếu niên lang 10 tuổi, bình tĩnh hỏi.
“Ta tìm A Noãn biểu muội, không biết có đến đây hay không?.” Tiêu Hoán cũng không quay đầu lại nói.
Sở Hành im lặng, thế này mới nhớ lại đời trước, Tiêu Hoán và đường đệ từng vì Lục Minh Ngọc ồn ào một thời gian.
Lại nhìn thiếu niên lang trước mắt đang kiểng chân quan sát, trong lòng Sở Hành đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, hắn không muốn Tiêu Hoán vì vậy mà tương lai phải đau lòng. Nhưng mà, Tiêu Hoán mới 10 tuổi, hắn có thể nói cái gì? Đây là cảm giác muốn lấy thân phận của một nam nhân đikhuyên một nam nhân khác, lại bởi vì đối phương không đủ tuổi không thể chân chính trao đổi mà sinh cảm giác rất áp lực, thật sự không dễ chịu cho lắm.
Nếu không thể nói, Sở Hành chuẩn bị khuyên Tiêu Hoán trực tiếp đi tìm mẫu thân hắn, ở đó chờ nữ quyến Lục gia, nhưng mà không đợi hắn mở miệng, cách đó không xa chợt có tiếng tán thưởng truyền tới,“A Noãn ngươi xem, bên kia có rất nhiều cây ngô đồng, thật xinh đẹp!”
Sở Hành trong lòng vừa động, không tự chủ được xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh, liếc mắt liền thấy một đoàn người đi tới ở giữa chính là đệ muội, mặc một thân váy mỏng màu phấn đào, tóc búi lại như những nụ hoa, trên búi tóc cài châu hoa bằng ngọc bích màu hồng phấn dưới ánh mặt trời càng thêm óng ánh. Nhìn sang hắn, tiểu cô nương khóe miệng khẽ cười, cặp mắt hoa đào mắt long lánh ánh nước,“Biểu ca, ngươi đến rồi a?”
Biểu ca......
Ánh mắt Sở Hành dời từ Lục Minh Ngọc sang Tiêu Hoán, nhìn Tiêu Hoán hưng phấn mà chạy đến bên cạnh Lục Minh Ngọc, biểu huynh muội vừa nói vừa cười, Sở Hành không hiểu sao cảm thấy có chút chói mắt. Lục Minh Ngọc là trọng sinh, nàng hẳn nên nhớ rõ Tiêu Hoán đối với nàng hữu tình, trọng sinh lần nữa, nàng không biết là không nên cùng Tiêu Hoán quá thân cận ư?
“Tam thẩm yên tâm, ta đi chỗ nào cũng đều sẽ nắm tay A Noãn, sẽ không để A Noãn bị lạc.” Lục Cẩm Ngọc tuy mới 9 tuổi, lời nói cử chỉ cũng đã có vài phần ra dáng đại cô nương, tự cho là hiểu được lo lắng của Tam thẩm, tiểu cô nương đặc biệt săn sóc nói, cam đoan xong, Lục Cẩm Ngọc mỉm cười nhìn Tứ muội muội.
Lục Minh Ngọc cười đến so với khóc còn khó coi hơn, bất quá trong lòng đã sớm hạ quyết tâm, hôm nay nói gì cũng muốn tách đại tỷ tỷ ra, tìm cơ hội một mình cùng Sở Tùy trò chuyện. Sở Tùy đỗ đầu bảng, nàng còn vì hắn đặc biệt thêu một cái hà bao, mặt trên thêu vải, long nhãn, hồ đào ngụ ý chúc hắn sẽtiếp tục giành được các giải: Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.
Ngồi một lát, cả nhà chuẩn bị lên đường.
Ngoài cửa Lục gia, xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, tỷ muội Lục Minh Ngọc cùng Trần Liên Song sẽ ngồi chung một xe, Trần Liên Song muốn để hai tỷ muội Lục gia lên xe trước, Lục Cẩm Ngọc lại nhường muội muội lên trước, Lục Minh Ngọc đang muốn khách khí vài câu, sau cửa chợt vang lên một đạo thanh âmthanh thúy quen thuộc“Đại tỷ tỷ, A Noãn, ta cũng muốn ngồi chung xe với các người!”
Là chi thứ hai Lục Hoài Ngọc. Tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, hôm nay mặc một thân váy màu hồng hoa hải đường xinh đẹp đáng yêu.
Lục Minh Ngọc mặt mang vẻ cười, ánh mắt lại quét về phía sau, dừng ở trên mặt Nhị phu nhân cùng Tam tỷ tỷ Lục Yên, mà gần như nàng mới nhìn đến, nhị phu nhân đã nhẹ giọng quát: “Hoài Ngọc còn không mau trở về, bên đại tỷ con đã nhiều người ngồi lắm rồi, con còn muốn cùng Tam muội chen chúc nữa sao” nói xong nháy mắt với nha hoàn cận thân của con gái, nha hoàn kia vội vàng tiến lên khuyên Lục Hoài Ngọc.
Trong mắt Lục Minh Ngọc lúc này tràn đầy ý cười, Nhị bá mẫu nàng là người tối sĩ diện, mặc kệ ở nhà có không thích thứ nữ bao nhiêu đi nữa, xuất môn làm khách đều mang theo Lục Yên, còn muốn Lục Yên phải ăn mặc thật đẹp, từ trang sức đến vật liệu may mặc phải thật là tinh xảo, còn bắt Lục Hoài Ngọc cùng thứ nữ phải hòa thuận, muốn cho người ngoài biết nàng là một mẹ cả hiền lương thục đức.
“Nương......” Lục Hoài Ngọc bĩu môi làm nũng.
Nhị phu nhân trầm mặt trừng nàng. Lục Hoài Ngọc không dám trái lời mẫu thân, hung hăng liếc Lục Yên một cái, thở phì phì bước lên xe trước, Lục Yên cũng đã quen như vậy. Bên này Đại phu nhân và tỷ muội Lục Minh Ngọc giục mọi người chuẩn bị xuất phát. Lục Yên nhu thuận bước lên xe ngựa, vừa mới đi vào, bên trong liền truyền đến thanh âm ghét bỏ của Lục Hoài Ngọc,“Ngồi ở ngoài kia, đừng có lại gần ta.”
Lục Yên không lên tiếng.
Lục Minh Ngọc ở trong lòng thở dài. Lục Yên không thích cùng các nàng tụ hội, vì vậy lúc đi ra ngoài khó tránh khỏi bỡ ngỡ lạ lùng, Lục Minh Ngọc đối Lục Yên cũng không có bao nhiêu tình tỷ muội, nhưng nàng vẫn có chút không đồng tình với thái độ vô lễ của Nhị tỷ tỷ. một cô nương gia, mặc kệ đối với ai, dù trong lòng có chán ghét, cũng chỉ có thể lạnh lùng xa cách không thể chỉ trích nặng lời. Những biểu hiện hà khắc kia, truyền ra ngoài đối với thanh danh của Nhị tỷ tỷ cũng không có gì tốt. Đời trước Nhị tỷ tỷ sau khi xuất giá ăn thiệt không ít cũng bởi vì tính tình này.
Lên xe, Lục Minh Ngọc ngồi ở bên trái, người thứ hai lên xe là Lục Cẩm Ngọc ngồi ở đối diện muội muội, đem chủ vị tặng cho Trần Liên Song. Tuy Lục Minh Ngọc không thích Trần Liên Song, nhưng vào lúc này cũng không biểu hiện ra ngoài,. Dọc theo đường đi ba vị cô nương nói nói cười cười, lại vì ngồi quá gần mà Lục Minh Ngọc nhịn không được lại nhiều lần liếc cặp chân bó dưới váy kia của Trần Liên Song.
Đừng nói cái khác, chỉ riêng đôi giày thêu thôi đã thật tinh xảo đáng yêu!
Nhưng Lục Minh Ngọc vẫn không nghĩ ra, tại sao Nhị bá phụ nhìn đến hai chân này đã bị mê hoặc, dù cho xem cũng chỉ là hai chân, có thể làm được gì?
Miên man suy nghĩ đã đến Quốc Công phủ.
Hôm nay Quốc Công phủ khách nhân rất nhiều, bên cạnh người gác cổng còn an bài thêm một ma ma chuyên đón khách. Nữ quyến Lục gia vừa xuống xe, một khuôn mặt trắng noãn, thoạt nhìn thập phần lanh lẹ, từ phía sau cửa bước lên ngăn đón, hướng Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cười tủm tỉm, giải thích nói:“Hai vị phu nhân, Thái phu nhân nói hôm nay nắng nóng, xin mọi người ghé qua nhà thuỷ tạ ngồi, hiện tại mọi người đều ở bên kia, lão nô sẽ dẫn đường cho phu nhân cùng các vị cô nương”
Đại phu nhân cười gật đầu, “Làm phiền ngươi.”
Ma ma mặt trắng khách khí vài câu rồi nhanh chóng mời mọi người vào trong.
Trong vườn hoa Quốc Công phủ.
Kỳ thật hôm nay Quốc Công phủ chỉ có phân 2, 3 loại khách nhân, ngăn cách bởi núi giả, một bên chiêu đãi nữ khách một bên chiêu đãi nam khách. Nữ quyến từ lão thái thái năm sáu chục tuổi đến các phu nhân mới lập gia đình độ tuổi hai mươi, hay các đại cô nương tuổi đang thì mười bốn mười lăm đến các tiểu nữ oa năm sáu tuổi có thể nói muôn hồng nghìn tía. Nam khách bên kia, có chút tuổi đều có việc, cho nên mời tới chủ yếu là các đệ tử nhà huân quý hoặc các tú tài đồng khoa mà Sở Tùy quen biết, đương nhiên, cũng có nữ quyến dẫn theo nam hài, chỉ cần trên 7 tuổi, cũng bị an bài cho huynh đệ Sở Hành, Sở Tùy chiêu đãi.
Trong đó bao gồm Trang vương phủ Thế tôn Tiêu Hoán, cũng là tôn thất đệ tử duy nhất đến Sở gia hôm nay.
Lần này mở tiệc chiêu đãi là vì Sở Tùy, mời nam khách đến cũng đều là hảo hữu của Sở Tùy, vì thế Sở Tùy thập phần bận rộn, không rảnh bứt ra. Sở Hành là võ tướng, một đám tú tài cao giọng đàm luận ngâm thơ, hắn không có chút hứng thú tham dự trong đó, một mình đứng ở xa xa, mắt phượng nhìn chằm chằm đến núi giả bên kia lo lắng đám nam oa đang chơi đùa kia bướng bỉnh đi loạn.
Nhìn chằm chằm một lúc, bỗng thoáng nhìn thấy Tiêu Hoán lén lút hướng đường về chạy đi.
Trang vương chỉ có một tôn tử này, nghĩ đến tiểu bá vương Tiêu Hoán tính tình bất hảo e rằng không có ai dám ngăn trở hắn, Sở Hành đảo mắt nhìn đường đệ đang bị nhóm tú tài vây quanh, xoay người, không nhanh không chậm đi theo Tiêu Hoán. Tiêu Hoán thấy hắn, nhưng cũng không thèm để ý, hướng chỗ nữ quyến thẳng tiến, đến nơi vách ngăn giữa nữ quyến và nam quyến, Tiêu Hoán bước một chân lên trước, mắt nhìn xung quanh.
“Thế tôn muốn gặp lệnh đường?” Sở Hành đứng ở phía sau thiếu niên lang 10 tuổi, bình tĩnh hỏi.
“Ta tìm A Noãn biểu muội, không biết có đến đây hay không?.” Tiêu Hoán cũng không quay đầu lại nói.
Sở Hành im lặng, thế này mới nhớ lại đời trước, Tiêu Hoán và đường đệ từng vì Lục Minh Ngọc ồn ào một thời gian.
Lại nhìn thiếu niên lang trước mắt đang kiểng chân quan sát, trong lòng Sở Hành đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, hắn không muốn Tiêu Hoán vì vậy mà tương lai phải đau lòng. Nhưng mà, Tiêu Hoán mới 10 tuổi, hắn có thể nói cái gì? Đây là cảm giác muốn lấy thân phận của một nam nhân đikhuyên một nam nhân khác, lại bởi vì đối phương không đủ tuổi không thể chân chính trao đổi mà sinh cảm giác rất áp lực, thật sự không dễ chịu cho lắm.
Nếu không thể nói, Sở Hành chuẩn bị khuyên Tiêu Hoán trực tiếp đi tìm mẫu thân hắn, ở đó chờ nữ quyến Lục gia, nhưng mà không đợi hắn mở miệng, cách đó không xa chợt có tiếng tán thưởng truyền tới,“A Noãn ngươi xem, bên kia có rất nhiều cây ngô đồng, thật xinh đẹp!”
Sở Hành trong lòng vừa động, không tự chủ được xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh, liếc mắt liền thấy một đoàn người đi tới ở giữa chính là đệ muội, mặc một thân váy mỏng màu phấn đào, tóc búi lại như những nụ hoa, trên búi tóc cài châu hoa bằng ngọc bích màu hồng phấn dưới ánh mặt trời càng thêm óng ánh. Nhìn sang hắn, tiểu cô nương khóe miệng khẽ cười, cặp mắt hoa đào mắt long lánh ánh nước,“Biểu ca, ngươi đến rồi a?”
Biểu ca......
Ánh mắt Sở Hành dời từ Lục Minh Ngọc sang Tiêu Hoán, nhìn Tiêu Hoán hưng phấn mà chạy đến bên cạnh Lục Minh Ngọc, biểu huynh muội vừa nói vừa cười, Sở Hành không hiểu sao cảm thấy có chút chói mắt. Lục Minh Ngọc là trọng sinh, nàng hẳn nên nhớ rõ Tiêu Hoán đối với nàng hữu tình, trọng sinh lần nữa, nàng không biết là không nên cùng Tiêu Hoán quá thân cận ư?
/167
|