Tề vương Lưu Huyên Nghệ vì bị bệnh mà nằm liệt giường gần bảy năm giờ bước lên sàn diễn quả thực là hoa hoa lệ lệ!
Một bộ y phục mới tinh màu hạnh, vương miện màu vàng tím, khí vũ hiên ngang, thần thanh khí sảng, mặt mày tươi tắn, lập tức khiến văn võ toàn triều kinh sợ. Theo lý người bị bệnh bảy năm, có thể xuống giường được, hoặc là gầy như que củi, hoặc là cả người phù thũng, sắc mặt vàng như nghệ, mà Tề vương này tinh thần khí thế so với người không bị bệnh còn tốt hơn đấy!
Các vị đại thần châu đầu ghé tai, nhất thời đều nghị luận sôi nổi. Tề vương năm đó miệng, mặt mày đều vặn vẹo, nằm ở trên giường, ngoại trừ hơi thở, những thứ khác thì so với người chết không khác nhau bao nhiêu. Ký ức này của bọn họ hãy còn mới mẻ, không biết là vị thần y nào, lại có thể có năng lực siêu phàm như vậy, làm cho Tề vương lại tái hiện phong phạm vương giả. Trong hàng có một vị đại thần tiết lộ một câu, nói bệnh này của Tề vương là do tiểu thái y Vân Ánh Lục trong cung trị khỏi. Các đại thần lại thêm kinh ngạc, rồi thán phục khen, thật sự là tài không đợi tuổi!
Lưu Huyên Thần và Ngu Hữu Thừa tướng lặng lẽ trao đổi ánh mắt. La công công cúi đầu cười trộm.
Tề vương đúng là đã xếp cùng hàng với Kì Tả Thừa tướng đi vào đại điện, tự nhiên làm cho người ta cảm giác như thể cùng một phe. Có câu là ngồi trên cao, nhìn tất xa. Từ lúc Lưu Huyên Nghệ bước vào đại điện, Lưu Huyên Thần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người nào thuộc đảng Tề vương.
Kì Tả Thừa tướng vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, giống như Tề vương chưa từng rời khỏi bảy năm, mỗi ngày đều cùng ông ta xếp hàng vào triều, mà những người đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, hai mắt sáng rỡ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Tề vương, không thể nghi ngờ gì, chính là đảng Tề vương.
Bọn họ cảm nhận rằng người được chọn làm hoàng đế rốt cuộc cũng tái nhậm chức. Như thể fan cuồng si mê thần tượng, đây là một chuyện khiến người ta hưng phấn cỡ nào, một đám kích động đến độ không thể khống chế chính mình.
Mà vẻ mặt Lưu Huyên Nghệ đắc ý lạ thường, như thể rằng nghiễm nhiên ngôi vị hoàng đế đã rơi vào tay hắn. Lưu Huyên Thần chế giễu cong môi, cúi đầu nhìn Tề vương cứng ngắc hành lễ quân thần với hắn, không nóng không lạnh hỏi thăm một câu:
“Tề vương, thân thể ngươi hôm qua vừa mới khỏi hẳn, nhanh như vậy đã vào triều, có đứng được không? La công công, mau đem cho Tề vương cái ghế dựa, để hắn ngồi xuống trả lời.”
Hôm qua vừa mới khỏi hẳn? Lời nói của Lưu Huyên Thần có ngụ ý, làm cho các đại thần trong điện âm thầm đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau.
Lưu Huyên Nghệ tiêu sái vung ống tay áo, “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, nhưng không cần, thuật diệu thủ hồi xuân của Vân thái y đã làm cho thân thể bổn vương hoàn toàn khỏe mạnh. Có điều, hôm nay bổn vương vào triều, không phải là để đàm luận quốc sự cùng các vị đại nhân.” Hắn hết sức ngông cuồng nhìn lướt qua đại điện, cố làm ra vẻ huyền bí, dừng lại một chút.
Các vị đại thần vểnh tai, chờ hắn nói tiếp. Kì Tả Thừa tướng nheo mắt lại, khiêu khích nhìn Ngu Hữu Thừa tướng sắc mặt vẫn trầm như nước.
“Bổn vương chuẩn bị chọn ngày cưới Vương phi, hôm nay đặc biệt tới mời các vị đại thần đến Vương phủ dự tiệc.” Hắn rõ thực là sợ mình lên sân khấu không đủ náo động, nên đánh thêm một nhịp trống rung trời phụ họa.
Lưu Huyên Thần nâng tay lên, ra hiệu cho các vị đại thần trong điện im lặng, hắn khẽ nhắm mắt lại, khí định thần nhàn hỏi: “Không biết Tề vương chuẩn bị cưới thiên kim tiểu thư nhà ai làm Vương phi?”
Lưu Huyên Nghệ thi lễ với Kì Tả Thừa tướng, “Thiên kim tiểu thư Kì Sơ Thính của Kì Tả Thừa tướng!”
Trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ. Các vị đại thần nhìn Tả Thừa tướng, lại nhìn Hữu Thừa tướng, bên trong đại điện giống như đột nhiên được dựng lên hai tòa thành lũy cao ngất, một là Ngu Hữu Thừa tướng và hoàng thượng, một là Kì Tả Thừa tướng và Tề vương. Hai tòa thành lũy này đều tiến công thế nào cũng không phá được, thế lực ngang nhau.
Đảng Bảo hoàng* và đảng Tề vương tự chia thành hai phe, mà một số phần tử trung lập thì hai mặt nhìn nhau, nghiêng Đông ngả Tây, không biết nên theo phe nào.
*Nghĩa là bảo vệ hoàng thượng ấy mà.
Lưu Huyên Thần sở trường nhất là thấy biến không rối loạn, lạnh nhạt gật đầu: “Không ngờ rằng bông hoa tài nữ đệ nhất của triều Ngụy cuối cùng lại rơi vào phủ Tề Vương, đây là chuyện tốt, trẫm chúc mừng Tề vương. Như vậy đi, Thượng thư bộ Hình Đỗ đại nhân quyết định thành hôn vào mồng sáu tháng bảy, trẫm cũng làm chủ cho Tề vương, quyết định thời gian thành thân là mồng sáu tháng bảy. Hôm đó, để cho thành Đông Dương mặc sức vui mừng trắng đêm, chúc mừng đôi tân lang, tân nương.”
Kì Tả Thừa tướng và Tề vương cùng sửng sốt, không thể ngờ được rằng phản ứng của Lưu Huyên Thần lại bình tĩnh như thế, nhất thời đã không rõ lắm là trong hồ lô của hắn bán thuốc gì*.
*Trong hồ lô bán thuốc gì: Câu thành ngữ của người Trung Quốc, ý rằng không hiểu đối phương sẽ giở trò gì.
Mà Tề vương còn bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Lưu Huyên Thần làm kinh sợ, “Đỗ đại nhân cũng sắp thành thân?” Lưu Huyên Nghệ lập tức thiếu kiên nhẫn, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Đỗ Tử Bân, “Không biết Đỗ đại nhân muốn cưới mỹ nhân phương nào?”
Khuôn mặt vẫn sâu kín như núi xa của Kì Tả Thừa tướng đột nhiên co rút một chút, ánh mắt sắc bén bắn sang Lưu Huyên Nghệ, mà hắn lại hoàn toàn không nhận ra, chờ mong bức thiết nhìn chằm chằm vào Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân đang muốn trả lời, Lưu Huyên Thần đột nhiên ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm lại, nghiêm túc nói: “Các khanh gia, mấy chuyện riêng đó để sau khi tan triều nói tới thì có phần hợp hơn đấy! Bây giờ là thời gian lâm triều, có việc mau tấu, không có bãi triều.”
Thượng thư bộ Hộ bước tới giữa điện, bẩm báo với Lưu Huyên Thần về tình hình sử dụng bạc cứu tế hạn hán. Khóe miệng Tề vương mãnh liệt run rẩy, giống như bị người ta vả một cái không nặng không nhẹ vào mồm, nhất thời không nhịn được, cơ mặt cứng ngắc, lúc này lại không tiện ra ngoài, đành phải đứng chờ tới lúc tan triều.
Tới khi bãi triều, hắn lạnh lùng quay người lại, đối diện với ý cười ấm áp như gió xuân của Lưu Huyên Thần, hắn quăng lại một ánh mắt hung hãn “Chờ rồi xem”, rồi phẫn nộ rời đi.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, từ hậu đường ra khỏi Điện Nghị Chính, Ngu Hữu Thừa tướng đã chờ ở bên ngoài.
“Hoàng thượng, người có khỏe không?” Ngu Hữu Thừa tướng khẽ hỏi.
“Hữu Thừa tướng, không có gì đáng kinh ngạc, đây không phải đều trong vòng dự kiến của chúng ta sao? Nhưng mà, thời gian sau này, thần kinh của chúng ta đều phải có chút căng thẳng, chờ nghênh chiến thôi!” Lưu Huyên Thần khẽ cười chua xót.
“Trong tay bọn họ không có binh quyền, không có tiền tài, hoàng thượng nói bọn họ nên ra tay như thế nào?” Ngu Hữu Thừa tướng lo lắng hỏi.
“Hữu Thừa tướng làm quan đồng triều với Tả Thừa tướng nhiều năm, còn không hiểu rõ tính tình thâm trầm của ông ta sao? Đương nhiên là thủ đoạn không người nào nhận ra, bọn họ không có binh quyền, không có tiền tài, nhưng bọn họ có thể lung lạc lòng người. Hữu Thừa tướng hẳn là còn nhớ, trước khi Tề vương mắc bệnh đã được phân công quản lý bộ Hộ*, năm đó, quốc khố đột nhiên thiếu mất một ngàn vạn lượng bạc, sau đó tiên hoàng đã giết bao nhiêu người, nhưng cũng không người nào thể tra ra được nguyên cớ vì sao, mà Tề vương miệng không thể nói, người không thể cử động, không ai hoài nghi hắn. À, nếu trẫm đoán không sai, số bạc đó hẳn là ở trong tay Tề vương. Bằng không, mấy năm nay hắn sao xa xỉ đến mức thế được? Mà có bạc, làm chuyện gì cũng đều tiện.”
*Bộ Hộ quản lý tài chính của quốc gia, thêm cả những vấn đề khác liên quan tới tiền như thuế má… Nói thêm về sáu bộ, gồm: bộ Hộ, bộ Hình(phụ trách xử án), bộ Binh, bộ Lại(quản lý quan lại trong triều, tương đương bộ phận nhân sự bây giờ), bộ Công, bộ Lễ(phụ trách nghi lễ), đứng đầu các bộ là Thượng Thư.
“Hoàng thượng, vậy người nghĩ ra kế sách đối phó chưa?”
“Lấy bất biến ứng vạn biến.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nheo mắt lại, ưỡn thẳng lưng đi về phía trước. Ngu Hữu Thừa tướng không nỡ nhìn theo bóng dáng hoàng thượng. Biểu hiện hôm nay của hoàng thượng vô cùng ung dung, tôn quý, chỉ là ông ấy lại nhìn ra trên mặt mày hoàng thượng có chút phiền muộn và u buồn, đó là thứ ông ấy chưa bao giờ thấy trên mặt hoàng thượng, hoàng thượng lo lắng về Tề vương, hay là vì nguyên nhân khác?
Vân Ánh Lục ngủ thẳng tới tận trưa mới rời giường. Ngủ nhiều canh giờ như vậy, ngược lại ngủ dậy còn thấy choáng váng, đầu nặng, chân bước không vững, giống như là bị bệnh, cả người không còn chút sức lực.
Trúc Thanh thấy bộ dáng thẫn thờ của cô, vừa dọn lại giường vừa thở dài: “Tiểu thư, em thấy tiểu thư có số vất vả, trước kia bận bịu từ sáng sớm tới chiều tối, cô đều khỏe mạnh, tràn đầy tinh thần, sao mà mới ngủ có một chút, cô lại giống như người không xương thế này.”
Vân Ánh Lục mệt mỏi chớp mắt, uống một chén trà lạnh, ngồi vào trước bàn trang điểm, phát hiện trên đó có thêm mấy quyển sách thơ từ, “Đây là cái gì?” Cô quay đầu hỏi Trúc Thanh.
“Khi em đưa đơn từ chức của tiểu thư cho Đỗ cô gia, ngài bảo em mang sang cho tiểu thư, nói mấy quyển sách này là thơ từ hay nhất hiện nay, để tiểu thư đọc nhiều một chút.”
Vân Ánh Lục “À” lên một tiếng, thuận tay mở ra vài tờ, nhìn từng dòng thơ thất ngôn bát cú dường như chói mắt, nhìn vào đầu cô càng đau, không chỉ có thế, trong lòng cô cũng hoảng hốt, cô vội gấp sách lại, cũng nhắm mắt lại, mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Phỏng chừng là cô không có cách nào, không thể nào động vào mấy thứ văn học này được. Muốn làm một Vân Ánh Lục thực sự, thật khó quá! Cô không khỏi lo lắng về ngày tháng sau này.
Cô buồn bã nhăn mặt, muốn xuống lầu đi dạo trong hoa viên một chút. Mới vừa xuống cầu thang, đã nhìn thấy Vân phu nhân tươi cười hớn hở đi đến.
“Vân Ánh Lục, con dậy rồi, chúng ta tới Cẩm Y* phường đi. Vân phu nhân yêu thương nắm tay con gái, “Trời ơi, sắc mặt con sao lại kém thế này, đâu có giống tân nương sắp xuất giá, sao lại giống như người khác thiếu nợ con thế này, cười lên nào”.
*Cẩm: gấm, cẩm y: y phục bằng gấm, đây là hiệu may ấy mà.
Vân Ánh Lục nhe răng, miễn cưỡng cười một cái.
Vân phu nhân cũng không quá vừa lòng nhướng mắt, kéo cô vội vàng đi tới hướng cửa lớn. Đỗ phủ không có phụ nữ, chuyện lớn, chuyện nhỏ có liên quan tới tân nương đều tới tay bà, may là hai nhà ở cạnh nhau, bà cũng không tính là bị mệt.
Cẩm Y* phường là phường thợ may chuyên may hỉ phục* trong thành Đông Dương, vì sang trọng quý giá, thủ công lại tỉ mỉ, làm cho những nhà giàu vô cùng yêu thích, đương nhiên những nhà bình thường không thể nào đủ tiền để mua. Mùa hè là mùa kinh doanh ảm đạm nhất của Cẩm Y phường, trong phường, thợ may không có việc làm đã nghỉ hơn phân nửa ở nhà. Nhưng mấy hôm nay thật là kỳ lạ, mấy cửa hàng bên cạnh nhìn thấy mấy vị sư phụ trong Cẩm Y phường lại bận rộn tới độ đầu cũng không ngẩng lên được.
**Hỉ phục: áo cưới, mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy dùng từ này vẫn hợp hoàn cảnh cổ đại hơn là áo cưới.
Vừa mới qua giờ ăn trưa, bên ngoài Cẩm Y phường đã có bốn cỗ kiệu sang trọng dừng lại.
“Ồ, cũng có người phải thành thân lúc trời nóng bức như thế này sao?” Vân phu nhân bước xuống kiệu, rất kinh ngạc hỏi phường chủ đang ra đón.
Bà chủ của Cẩm Y phường là một người phụ nữ trung niên mặt mày hiền lành, “Đúng vậy đấy, cùng thành thân một ngày với Vân tiểu thư, cũng là mồng sáu tháng bảy, ngày hôm nay vừa mới định, bây giờ mới vội vội vàng vàng tới đây đo y phục. Ôi, mấy ngày nay phải thức đêm làm gấp, cũng chẳng biết có thể may kịp hỉ phục cho cả hai nhà hay không đây?”
“Bà chủ, tuy nói hôm nay chúng ta mới tới đo y phục, nhưng cửa hàng hai nhà chúng ta cũng đã có giao tình nhiều năm, bà không thể nào không biết phân biệt nặng nhẹ đâu đấy!” Vân phu nhân nhắc nhở, quay đầu lại kéo Vân Ánh Lục vẫn không tập trung tư tưởng vào.
Bà chủ vội cười bồi theo: “Đương nhiên, đương nhiên. Phu nhân, nhưng mà, nhà bên kia cũng không thể nào đắc tội được, chúng ta sẽ cố gắng để cả hai bên đều được vừa lòng.”
Vân phu nhân thò đầu vào trong thăm dò, nhìn thấy bên trong có một vị phu nhân trung niên dẫn theo một cô nương nhỏ nhắn, “Nhà bên kia là?” Bà tò mò hỏi.
Bà chủ hạ thấp giọng: “Thiên kim tiểu thư của Kì Tả Thừa tướng.”
Suy nghĩ đang dao động của Vân Ánh Lục đột nhiên phục hồi lại, cô nhíu đôi mày thanh tú, “Người cô ấy kết hôn có phải là Tề Vương gia?” Hóa ra đó là Kì Sơ Thính thực sự sao?
“Đúng thế, đúng thế, quyền càng thêm quyền, giàu càng thêm giàu đấy! Tề Vương gia vì cưới cô ấy, không tiếc bỏ chính phi hiện tại, để vị trí chính phi lại cho cô ấy đấy! Ôi, ngẫm lại phụ nữ thật sự là đáng thương, sinh được tiểu vương tử, cũng không giữ được địa vị.” Bà chủ có chút đồng cảm lắc lắc đầu.
“Vân phu nhân, Vân tiểu thư, chúng ta nhanh vào đo y phục đi!”
Vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, Kì Sơ Thính và Kì phu nhân đều quay đầu lại. Vân Ánh Lục không khỏi mỉm cười, vị Kì Sơ Thính trước mắt này hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Tề Vương dịch dung, ngũ quan, kiểu tóc cũng đều giống nhau như đúc, chỉ là vẻ mặt của Kì Sơ Thính thực sự có sinh động hơn, hơn nữa cô ấy không có phong thái cao ngạo, ngông cuồng của Tề vương.
Kì Sơ Thính quan sát Vân Ánh Lục, từ lời của đại ca, cô ta biết được Tề vương thực sự mê mẩn vị thái y này, vì ả ta, không tiếc làm ra rất nhiều chuyện khác người. Sau khi nghe xong, Kì Sơ Thính liền hận vị Vân Thái y chưa từng gặp mặt này.
Hôm nay vừa gặp, thật là oan gia ngõ hẹp, cảm thấy thực là tức đỏ mắt.
“Kì đại nhân, cô còn nhớ tôi không?” Vân Ánh Lục cười thoải mái phóng khoáng, cô đương nhiên nhìn ra ý thù địch trong mắt Kì Sơ Thính, nhịn không được muốn trêu cô ta một chút.
Kì Sơ Thính nén giận, cười: “Đại danh của Vân Thái y, như sấm bên tai, muốn quên cũng khó.” Ngữ khí cứng nhắc, gượng gạo.
Vân Ánh Lục chẳng hề để ý, “Không ngờ được rằng hai chúng ta lại hữu duyên như vậy, có thể thành thân cùng một ngày. Thật không uổng công chúng ta kết bạn, nhớ tới hôm đó trong Ngự hoa viên đối thơ, tôi hoàn toàn chấn động vì tài năng của Kì đại nhân. Bài thơ cô và Đỗ đại nhân liên đối đó, cô còn nhớ không?”
“Ngự hoa viên…gì, liên đối gì?” Kì Sơ Thính líu lưỡi, mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng.
“Hóa ra Kì đại nhân lại dễ quên như vậy! Lát nữa đo y phục xong, chúng ta tới quán trà phía trước ngồi một lát, tôi nói tỉ mỉ cho cô nghe.” Vân Ánh Lục mỉa mai nói.
“Ta và ngươi không quen biết, vì sao phải đi cùng ngươi?” Kì Sơ Thính cũng là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, lúc nào cũng theo ý mình, nói chuyện, làm việc, cũng không cần thông qua đại não, đều chỉ dựa theo tính nết.
Vân Ánh Lục kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cô không quen tôi?”
Kì Sơ Thính tự biết nói lỡ lời, “Ý của ta là… chúng ta không có giao tình gì.”
“Không có sao? Kì đại nhân vẫn nói triều Ngụy chỉ có hai cô gái chúng ta vào triều làm quan, tuy nói chức quan của tôi không bằng cô, nhưng vẫn phải làm bằng hữu tốt. Nhưng mà, Kì đại nhân, cô thật sự là kỳ lạ, lúc vừa mới vào, tôi còn tưởng mình nhận sai người. Bây giờ mới chỉ vài ngày, cô thấp đi nhiều so với trước, người cũng nhỏ đi nhiều, cô có biện pháp gì vậy, muốn cao là cao, muốn thấp là thấp?”
Kì Sơ Thính há hốc mồm, quẫn tới độ mắt giật giật, “Ta…” Ta nửa ngày mà cũng chẳng nói được câu nào.
Sư phụ cắt may đứng cạnh nóng nảy, “Thân thể Kì tiểu thư biến đổi thật sự rất quái lạ vậy sao? Vậy hôm nay đo xong hỉ phục, nếu tới ngày thành thân, người lại cao hơn một chút, không thể mặc vừa thì làm thế nào?”
Lúc này Kì Sơ Thính cuống đến độ không còn mặt mũi nào. Kì phu nhân rốt cuộc cũng dày dạn kinh nghiệm, nghiêm mặt, không vui nói: “Ngươi quan tâm nhiều chuyện thế làm gì, cứ theo kích cỡ này mà may, lớn nhỏ, không có quan hệ gì với ngươi.”
Sư phụ bĩu môi, không dám lên tiếng nữa.
“Chúng ta xong rồi, các ngươi tiếp tục đi.” Kì phu nhân cười khô khốc, kéo Kì Sơ Thính, giống như chạy trốn ra khỏi Cẩm Y phường.
“Ánh Lục, vừa rồi con nói gì mà muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp là thật sao?” Vân phu nhân buồn bực hỏi. Vân Ánh Lục cười ảm đạm: “Chỉ có nhà bọn họ có thể.”
“Đây thật đúng là chuyện hiếm thấy!” Vân phu nhân lẩm bẩm.
“Đúng vậy ạ!” Vân Ánh Lục cong môi.
Một bộ y phục mới tinh màu hạnh, vương miện màu vàng tím, khí vũ hiên ngang, thần thanh khí sảng, mặt mày tươi tắn, lập tức khiến văn võ toàn triều kinh sợ. Theo lý người bị bệnh bảy năm, có thể xuống giường được, hoặc là gầy như que củi, hoặc là cả người phù thũng, sắc mặt vàng như nghệ, mà Tề vương này tinh thần khí thế so với người không bị bệnh còn tốt hơn đấy!
Các vị đại thần châu đầu ghé tai, nhất thời đều nghị luận sôi nổi. Tề vương năm đó miệng, mặt mày đều vặn vẹo, nằm ở trên giường, ngoại trừ hơi thở, những thứ khác thì so với người chết không khác nhau bao nhiêu. Ký ức này của bọn họ hãy còn mới mẻ, không biết là vị thần y nào, lại có thể có năng lực siêu phàm như vậy, làm cho Tề vương lại tái hiện phong phạm vương giả. Trong hàng có một vị đại thần tiết lộ một câu, nói bệnh này của Tề vương là do tiểu thái y Vân Ánh Lục trong cung trị khỏi. Các đại thần lại thêm kinh ngạc, rồi thán phục khen, thật sự là tài không đợi tuổi!
Lưu Huyên Thần và Ngu Hữu Thừa tướng lặng lẽ trao đổi ánh mắt. La công công cúi đầu cười trộm.
Tề vương đúng là đã xếp cùng hàng với Kì Tả Thừa tướng đi vào đại điện, tự nhiên làm cho người ta cảm giác như thể cùng một phe. Có câu là ngồi trên cao, nhìn tất xa. Từ lúc Lưu Huyên Nghệ bước vào đại điện, Lưu Huyên Thần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người nào thuộc đảng Tề vương.
Kì Tả Thừa tướng vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên, giống như Tề vương chưa từng rời khỏi bảy năm, mỗi ngày đều cùng ông ta xếp hàng vào triều, mà những người đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, hai mắt sáng rỡ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Tề vương, không thể nghi ngờ gì, chính là đảng Tề vương.
Bọn họ cảm nhận rằng người được chọn làm hoàng đế rốt cuộc cũng tái nhậm chức. Như thể fan cuồng si mê thần tượng, đây là một chuyện khiến người ta hưng phấn cỡ nào, một đám kích động đến độ không thể khống chế chính mình.
Mà vẻ mặt Lưu Huyên Nghệ đắc ý lạ thường, như thể rằng nghiễm nhiên ngôi vị hoàng đế đã rơi vào tay hắn. Lưu Huyên Thần chế giễu cong môi, cúi đầu nhìn Tề vương cứng ngắc hành lễ quân thần với hắn, không nóng không lạnh hỏi thăm một câu:
“Tề vương, thân thể ngươi hôm qua vừa mới khỏi hẳn, nhanh như vậy đã vào triều, có đứng được không? La công công, mau đem cho Tề vương cái ghế dựa, để hắn ngồi xuống trả lời.”
Hôm qua vừa mới khỏi hẳn? Lời nói của Lưu Huyên Thần có ngụ ý, làm cho các đại thần trong điện âm thầm đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau.
Lưu Huyên Nghệ tiêu sái vung ống tay áo, “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, nhưng không cần, thuật diệu thủ hồi xuân của Vân thái y đã làm cho thân thể bổn vương hoàn toàn khỏe mạnh. Có điều, hôm nay bổn vương vào triều, không phải là để đàm luận quốc sự cùng các vị đại nhân.” Hắn hết sức ngông cuồng nhìn lướt qua đại điện, cố làm ra vẻ huyền bí, dừng lại một chút.
Các vị đại thần vểnh tai, chờ hắn nói tiếp. Kì Tả Thừa tướng nheo mắt lại, khiêu khích nhìn Ngu Hữu Thừa tướng sắc mặt vẫn trầm như nước.
“Bổn vương chuẩn bị chọn ngày cưới Vương phi, hôm nay đặc biệt tới mời các vị đại thần đến Vương phủ dự tiệc.” Hắn rõ thực là sợ mình lên sân khấu không đủ náo động, nên đánh thêm một nhịp trống rung trời phụ họa.
Lưu Huyên Thần nâng tay lên, ra hiệu cho các vị đại thần trong điện im lặng, hắn khẽ nhắm mắt lại, khí định thần nhàn hỏi: “Không biết Tề vương chuẩn bị cưới thiên kim tiểu thư nhà ai làm Vương phi?”
Lưu Huyên Nghệ thi lễ với Kì Tả Thừa tướng, “Thiên kim tiểu thư Kì Sơ Thính của Kì Tả Thừa tướng!”
Trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ. Các vị đại thần nhìn Tả Thừa tướng, lại nhìn Hữu Thừa tướng, bên trong đại điện giống như đột nhiên được dựng lên hai tòa thành lũy cao ngất, một là Ngu Hữu Thừa tướng và hoàng thượng, một là Kì Tả Thừa tướng và Tề vương. Hai tòa thành lũy này đều tiến công thế nào cũng không phá được, thế lực ngang nhau.
Đảng Bảo hoàng* và đảng Tề vương tự chia thành hai phe, mà một số phần tử trung lập thì hai mặt nhìn nhau, nghiêng Đông ngả Tây, không biết nên theo phe nào.
*Nghĩa là bảo vệ hoàng thượng ấy mà.
Lưu Huyên Thần sở trường nhất là thấy biến không rối loạn, lạnh nhạt gật đầu: “Không ngờ rằng bông hoa tài nữ đệ nhất của triều Ngụy cuối cùng lại rơi vào phủ Tề Vương, đây là chuyện tốt, trẫm chúc mừng Tề vương. Như vậy đi, Thượng thư bộ Hình Đỗ đại nhân quyết định thành hôn vào mồng sáu tháng bảy, trẫm cũng làm chủ cho Tề vương, quyết định thời gian thành thân là mồng sáu tháng bảy. Hôm đó, để cho thành Đông Dương mặc sức vui mừng trắng đêm, chúc mừng đôi tân lang, tân nương.”
Kì Tả Thừa tướng và Tề vương cùng sửng sốt, không thể ngờ được rằng phản ứng của Lưu Huyên Thần lại bình tĩnh như thế, nhất thời đã không rõ lắm là trong hồ lô của hắn bán thuốc gì*.
*Trong hồ lô bán thuốc gì: Câu thành ngữ của người Trung Quốc, ý rằng không hiểu đối phương sẽ giở trò gì.
Mà Tề vương còn bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Lưu Huyên Thần làm kinh sợ, “Đỗ đại nhân cũng sắp thành thân?” Lưu Huyên Nghệ lập tức thiếu kiên nhẫn, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Đỗ Tử Bân, “Không biết Đỗ đại nhân muốn cưới mỹ nhân phương nào?”
Khuôn mặt vẫn sâu kín như núi xa của Kì Tả Thừa tướng đột nhiên co rút một chút, ánh mắt sắc bén bắn sang Lưu Huyên Nghệ, mà hắn lại hoàn toàn không nhận ra, chờ mong bức thiết nhìn chằm chằm vào Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân đang muốn trả lời, Lưu Huyên Thần đột nhiên ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm lại, nghiêm túc nói: “Các khanh gia, mấy chuyện riêng đó để sau khi tan triều nói tới thì có phần hợp hơn đấy! Bây giờ là thời gian lâm triều, có việc mau tấu, không có bãi triều.”
Thượng thư bộ Hộ bước tới giữa điện, bẩm báo với Lưu Huyên Thần về tình hình sử dụng bạc cứu tế hạn hán. Khóe miệng Tề vương mãnh liệt run rẩy, giống như bị người ta vả một cái không nặng không nhẹ vào mồm, nhất thời không nhịn được, cơ mặt cứng ngắc, lúc này lại không tiện ra ngoài, đành phải đứng chờ tới lúc tan triều.
Tới khi bãi triều, hắn lạnh lùng quay người lại, đối diện với ý cười ấm áp như gió xuân của Lưu Huyên Thần, hắn quăng lại một ánh mắt hung hãn “Chờ rồi xem”, rồi phẫn nộ rời đi.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, từ hậu đường ra khỏi Điện Nghị Chính, Ngu Hữu Thừa tướng đã chờ ở bên ngoài.
“Hoàng thượng, người có khỏe không?” Ngu Hữu Thừa tướng khẽ hỏi.
“Hữu Thừa tướng, không có gì đáng kinh ngạc, đây không phải đều trong vòng dự kiến của chúng ta sao? Nhưng mà, thời gian sau này, thần kinh của chúng ta đều phải có chút căng thẳng, chờ nghênh chiến thôi!” Lưu Huyên Thần khẽ cười chua xót.
“Trong tay bọn họ không có binh quyền, không có tiền tài, hoàng thượng nói bọn họ nên ra tay như thế nào?” Ngu Hữu Thừa tướng lo lắng hỏi.
“Hữu Thừa tướng làm quan đồng triều với Tả Thừa tướng nhiều năm, còn không hiểu rõ tính tình thâm trầm của ông ta sao? Đương nhiên là thủ đoạn không người nào nhận ra, bọn họ không có binh quyền, không có tiền tài, nhưng bọn họ có thể lung lạc lòng người. Hữu Thừa tướng hẳn là còn nhớ, trước khi Tề vương mắc bệnh đã được phân công quản lý bộ Hộ*, năm đó, quốc khố đột nhiên thiếu mất một ngàn vạn lượng bạc, sau đó tiên hoàng đã giết bao nhiêu người, nhưng cũng không người nào thể tra ra được nguyên cớ vì sao, mà Tề vương miệng không thể nói, người không thể cử động, không ai hoài nghi hắn. À, nếu trẫm đoán không sai, số bạc đó hẳn là ở trong tay Tề vương. Bằng không, mấy năm nay hắn sao xa xỉ đến mức thế được? Mà có bạc, làm chuyện gì cũng đều tiện.”
*Bộ Hộ quản lý tài chính của quốc gia, thêm cả những vấn đề khác liên quan tới tiền như thuế má… Nói thêm về sáu bộ, gồm: bộ Hộ, bộ Hình(phụ trách xử án), bộ Binh, bộ Lại(quản lý quan lại trong triều, tương đương bộ phận nhân sự bây giờ), bộ Công, bộ Lễ(phụ trách nghi lễ), đứng đầu các bộ là Thượng Thư.
“Hoàng thượng, vậy người nghĩ ra kế sách đối phó chưa?”
“Lấy bất biến ứng vạn biến.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nheo mắt lại, ưỡn thẳng lưng đi về phía trước. Ngu Hữu Thừa tướng không nỡ nhìn theo bóng dáng hoàng thượng. Biểu hiện hôm nay của hoàng thượng vô cùng ung dung, tôn quý, chỉ là ông ấy lại nhìn ra trên mặt mày hoàng thượng có chút phiền muộn và u buồn, đó là thứ ông ấy chưa bao giờ thấy trên mặt hoàng thượng, hoàng thượng lo lắng về Tề vương, hay là vì nguyên nhân khác?
Vân Ánh Lục ngủ thẳng tới tận trưa mới rời giường. Ngủ nhiều canh giờ như vậy, ngược lại ngủ dậy còn thấy choáng váng, đầu nặng, chân bước không vững, giống như là bị bệnh, cả người không còn chút sức lực.
Trúc Thanh thấy bộ dáng thẫn thờ của cô, vừa dọn lại giường vừa thở dài: “Tiểu thư, em thấy tiểu thư có số vất vả, trước kia bận bịu từ sáng sớm tới chiều tối, cô đều khỏe mạnh, tràn đầy tinh thần, sao mà mới ngủ có một chút, cô lại giống như người không xương thế này.”
Vân Ánh Lục mệt mỏi chớp mắt, uống một chén trà lạnh, ngồi vào trước bàn trang điểm, phát hiện trên đó có thêm mấy quyển sách thơ từ, “Đây là cái gì?” Cô quay đầu hỏi Trúc Thanh.
“Khi em đưa đơn từ chức của tiểu thư cho Đỗ cô gia, ngài bảo em mang sang cho tiểu thư, nói mấy quyển sách này là thơ từ hay nhất hiện nay, để tiểu thư đọc nhiều một chút.”
Vân Ánh Lục “À” lên một tiếng, thuận tay mở ra vài tờ, nhìn từng dòng thơ thất ngôn bát cú dường như chói mắt, nhìn vào đầu cô càng đau, không chỉ có thế, trong lòng cô cũng hoảng hốt, cô vội gấp sách lại, cũng nhắm mắt lại, mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Phỏng chừng là cô không có cách nào, không thể nào động vào mấy thứ văn học này được. Muốn làm một Vân Ánh Lục thực sự, thật khó quá! Cô không khỏi lo lắng về ngày tháng sau này.
Cô buồn bã nhăn mặt, muốn xuống lầu đi dạo trong hoa viên một chút. Mới vừa xuống cầu thang, đã nhìn thấy Vân phu nhân tươi cười hớn hở đi đến.
“Vân Ánh Lục, con dậy rồi, chúng ta tới Cẩm Y* phường đi. Vân phu nhân yêu thương nắm tay con gái, “Trời ơi, sắc mặt con sao lại kém thế này, đâu có giống tân nương sắp xuất giá, sao lại giống như người khác thiếu nợ con thế này, cười lên nào”.
*Cẩm: gấm, cẩm y: y phục bằng gấm, đây là hiệu may ấy mà.
Vân Ánh Lục nhe răng, miễn cưỡng cười một cái.
Vân phu nhân cũng không quá vừa lòng nhướng mắt, kéo cô vội vàng đi tới hướng cửa lớn. Đỗ phủ không có phụ nữ, chuyện lớn, chuyện nhỏ có liên quan tới tân nương đều tới tay bà, may là hai nhà ở cạnh nhau, bà cũng không tính là bị mệt.
Cẩm Y* phường là phường thợ may chuyên may hỉ phục* trong thành Đông Dương, vì sang trọng quý giá, thủ công lại tỉ mỉ, làm cho những nhà giàu vô cùng yêu thích, đương nhiên những nhà bình thường không thể nào đủ tiền để mua. Mùa hè là mùa kinh doanh ảm đạm nhất của Cẩm Y phường, trong phường, thợ may không có việc làm đã nghỉ hơn phân nửa ở nhà. Nhưng mấy hôm nay thật là kỳ lạ, mấy cửa hàng bên cạnh nhìn thấy mấy vị sư phụ trong Cẩm Y phường lại bận rộn tới độ đầu cũng không ngẩng lên được.
**Hỉ phục: áo cưới, mình nghĩ đi nghĩ lại, thấy dùng từ này vẫn hợp hoàn cảnh cổ đại hơn là áo cưới.
Vừa mới qua giờ ăn trưa, bên ngoài Cẩm Y phường đã có bốn cỗ kiệu sang trọng dừng lại.
“Ồ, cũng có người phải thành thân lúc trời nóng bức như thế này sao?” Vân phu nhân bước xuống kiệu, rất kinh ngạc hỏi phường chủ đang ra đón.
Bà chủ của Cẩm Y phường là một người phụ nữ trung niên mặt mày hiền lành, “Đúng vậy đấy, cùng thành thân một ngày với Vân tiểu thư, cũng là mồng sáu tháng bảy, ngày hôm nay vừa mới định, bây giờ mới vội vội vàng vàng tới đây đo y phục. Ôi, mấy ngày nay phải thức đêm làm gấp, cũng chẳng biết có thể may kịp hỉ phục cho cả hai nhà hay không đây?”
“Bà chủ, tuy nói hôm nay chúng ta mới tới đo y phục, nhưng cửa hàng hai nhà chúng ta cũng đã có giao tình nhiều năm, bà không thể nào không biết phân biệt nặng nhẹ đâu đấy!” Vân phu nhân nhắc nhở, quay đầu lại kéo Vân Ánh Lục vẫn không tập trung tư tưởng vào.
Bà chủ vội cười bồi theo: “Đương nhiên, đương nhiên. Phu nhân, nhưng mà, nhà bên kia cũng không thể nào đắc tội được, chúng ta sẽ cố gắng để cả hai bên đều được vừa lòng.”
Vân phu nhân thò đầu vào trong thăm dò, nhìn thấy bên trong có một vị phu nhân trung niên dẫn theo một cô nương nhỏ nhắn, “Nhà bên kia là?” Bà tò mò hỏi.
Bà chủ hạ thấp giọng: “Thiên kim tiểu thư của Kì Tả Thừa tướng.”
Suy nghĩ đang dao động của Vân Ánh Lục đột nhiên phục hồi lại, cô nhíu đôi mày thanh tú, “Người cô ấy kết hôn có phải là Tề Vương gia?” Hóa ra đó là Kì Sơ Thính thực sự sao?
“Đúng thế, đúng thế, quyền càng thêm quyền, giàu càng thêm giàu đấy! Tề Vương gia vì cưới cô ấy, không tiếc bỏ chính phi hiện tại, để vị trí chính phi lại cho cô ấy đấy! Ôi, ngẫm lại phụ nữ thật sự là đáng thương, sinh được tiểu vương tử, cũng không giữ được địa vị.” Bà chủ có chút đồng cảm lắc lắc đầu.
“Vân phu nhân, Vân tiểu thư, chúng ta nhanh vào đo y phục đi!”
Vừa nghe thấy tiếng nói chuyện, Kì Sơ Thính và Kì phu nhân đều quay đầu lại. Vân Ánh Lục không khỏi mỉm cười, vị Kì Sơ Thính trước mắt này hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Tề Vương dịch dung, ngũ quan, kiểu tóc cũng đều giống nhau như đúc, chỉ là vẻ mặt của Kì Sơ Thính thực sự có sinh động hơn, hơn nữa cô ấy không có phong thái cao ngạo, ngông cuồng của Tề vương.
Kì Sơ Thính quan sát Vân Ánh Lục, từ lời của đại ca, cô ta biết được Tề vương thực sự mê mẩn vị thái y này, vì ả ta, không tiếc làm ra rất nhiều chuyện khác người. Sau khi nghe xong, Kì Sơ Thính liền hận vị Vân Thái y chưa từng gặp mặt này.
Hôm nay vừa gặp, thật là oan gia ngõ hẹp, cảm thấy thực là tức đỏ mắt.
“Kì đại nhân, cô còn nhớ tôi không?” Vân Ánh Lục cười thoải mái phóng khoáng, cô đương nhiên nhìn ra ý thù địch trong mắt Kì Sơ Thính, nhịn không được muốn trêu cô ta một chút.
Kì Sơ Thính nén giận, cười: “Đại danh của Vân Thái y, như sấm bên tai, muốn quên cũng khó.” Ngữ khí cứng nhắc, gượng gạo.
Vân Ánh Lục chẳng hề để ý, “Không ngờ được rằng hai chúng ta lại hữu duyên như vậy, có thể thành thân cùng một ngày. Thật không uổng công chúng ta kết bạn, nhớ tới hôm đó trong Ngự hoa viên đối thơ, tôi hoàn toàn chấn động vì tài năng của Kì đại nhân. Bài thơ cô và Đỗ đại nhân liên đối đó, cô còn nhớ không?”
“Ngự hoa viên…gì, liên đối gì?” Kì Sơ Thính líu lưỡi, mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng.
“Hóa ra Kì đại nhân lại dễ quên như vậy! Lát nữa đo y phục xong, chúng ta tới quán trà phía trước ngồi một lát, tôi nói tỉ mỉ cho cô nghe.” Vân Ánh Lục mỉa mai nói.
“Ta và ngươi không quen biết, vì sao phải đi cùng ngươi?” Kì Sơ Thính cũng là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, lúc nào cũng theo ý mình, nói chuyện, làm việc, cũng không cần thông qua đại não, đều chỉ dựa theo tính nết.
Vân Ánh Lục kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cô không quen tôi?”
Kì Sơ Thính tự biết nói lỡ lời, “Ý của ta là… chúng ta không có giao tình gì.”
“Không có sao? Kì đại nhân vẫn nói triều Ngụy chỉ có hai cô gái chúng ta vào triều làm quan, tuy nói chức quan của tôi không bằng cô, nhưng vẫn phải làm bằng hữu tốt. Nhưng mà, Kì đại nhân, cô thật sự là kỳ lạ, lúc vừa mới vào, tôi còn tưởng mình nhận sai người. Bây giờ mới chỉ vài ngày, cô thấp đi nhiều so với trước, người cũng nhỏ đi nhiều, cô có biện pháp gì vậy, muốn cao là cao, muốn thấp là thấp?”
Kì Sơ Thính há hốc mồm, quẫn tới độ mắt giật giật, “Ta…” Ta nửa ngày mà cũng chẳng nói được câu nào.
Sư phụ cắt may đứng cạnh nóng nảy, “Thân thể Kì tiểu thư biến đổi thật sự rất quái lạ vậy sao? Vậy hôm nay đo xong hỉ phục, nếu tới ngày thành thân, người lại cao hơn một chút, không thể mặc vừa thì làm thế nào?”
Lúc này Kì Sơ Thính cuống đến độ không còn mặt mũi nào. Kì phu nhân rốt cuộc cũng dày dạn kinh nghiệm, nghiêm mặt, không vui nói: “Ngươi quan tâm nhiều chuyện thế làm gì, cứ theo kích cỡ này mà may, lớn nhỏ, không có quan hệ gì với ngươi.”
Sư phụ bĩu môi, không dám lên tiếng nữa.
“Chúng ta xong rồi, các ngươi tiếp tục đi.” Kì phu nhân cười khô khốc, kéo Kì Sơ Thính, giống như chạy trốn ra khỏi Cẩm Y phường.
“Ánh Lục, vừa rồi con nói gì mà muốn cao thì cao, muốn thấp thì thấp là thật sao?” Vân phu nhân buồn bực hỏi. Vân Ánh Lục cười ảm đạm: “Chỉ có nhà bọn họ có thể.”
“Đây thật đúng là chuyện hiếm thấy!” Vân phu nhân lẩm bẩm.
“Đúng vậy ạ!” Vân Ánh Lục cong môi.
/179
|