Hiệu suất làm việc của Tiểu Đức Tử vẫn luôn rất cao, sau buổi trưa ngày mồng mười, mấy dụng cụ Vân Ánh Lục yêu cầu làm đã được đưa vào trong cung. Thời điểm đưa tới, Vân Ánh Lục không ở trong Thái y viện.
Các thái y khác trong Thái y viện cẩn thận nghiên cứu mấy cây dao trong bao, lại có cả kéo, cả cái cặp gì đó, nghiên cứu cả nửa ngày, cũng không tìm ra được điều gì. Đám đại phu bên ngoài phản đối, mấy vị thái y cũng có nghe nói, vụ mổ bụng này, một cây dao là được rồi, còn cần mấy cái kéo, cặp này làm gì chứ?
Mấy người đều lắc đầu, không thể nào hiểu được ý đồ của Vân thái y.
Vân Ánh Lục lúc này đang hết sức bận bịu!
Đêm hôm qua, trời đột nhiên đổ mưa to, nhiệt độ không khí thình lình hạ thấp, lạnh tới mức khiến người ta hận không thể lục ra mấy cái áo hai lớp mà mặc lên người. Mấy cung nữ không chịu nổi thời tiết lúc nóng lúc lạnh, lên cơn sốt cao, miệng nôn trôn tháo, Vân Ánh Lục vội vàng tới khám chữa cho mấy cô ấy.
Khám, trị rồi theo dõi, cả ngày cũng không ở Thái y viện.
Bận bịu cho tới trưa, nhiệt độ của các cung nữ mới giảm xuống, có thể ăn chút ít cơm. Cô đang chuẩn bị quay về Thái y viện nghỉ ngơi thì đại thái giám cung Vạn Thọ tới tìm, nói Vạn thái hậu muốn gặp Vân thái y.
Vân Ánh Lục đã nhiều ngày không tới cung Vạn Thọ. Từ sau khi Ngu Mạn Lăng “mất”, Vạn thái hậu giống như bị rút mất hồn phách, lúc nào cũng hoảng hốt, ngẩn ngơ. Việc to việc nhỏ trong hậu cung, bà đều không hỏi đến, toàn tâm toàn ý ăn chay niệm Phật. Đối với Lưu Huyên Thần, bà cũng không quan tâm giống như trước. Hiện tại người duy nhất ở bên cạnh bà là An Nam công chúa Nguyễn Nhược Nam.
Một trận mưa thu trút xuống, trời đột nhiên trở lạnh. Trận mưa đêm qua giống như đã rửa sạch mọi thứ, trong cung Vạn Thọ sắc thu đã hiện rõ mấy phần nồng đậm, lá cây rơi lả tả đầy sân, cây hải đường ở góc tường đang nở đầy hoa, cúc Ba Tư quý giá trên giàn quyến rũ mê người, dập dờn lay động theo gió.
Vân Ánh Lục đi vào phòng khách, Vạn thái hậu và Nguyễn Nhược Nam đang ngồi đối diện chơi cờ, vẻ mặt hai người bình thường đều xa thẳm, đạm bạc, khi so với hai người họ, Vân Ánh Lục cúi đầu đánh giá y bào nhăn nhúm khắp nơi của mình, cảm thấy bản thân mình tục tới độ nhuốm đầy bụi trần.
“Vân thái y, mời ngồi.” Nguyễn Nhược Nam phát hiện ra Vân Ánh Lục bước vào trước, vội xoay người, tươi cười xinh đẹp. Sắc mặt của nàng so với khi làm Thục nghi tốt hơn rất nhiều, váy dài màu trắng mộc mạc, càng làm tôn lên dung nhan như sơn thủy tao nhã. Nàng nhìn Vân Ánh Lục, trong mắt lướt nhanh qua một tia hâm mộ.
Vân Ánh Lục lễ phép mỉm cười với Vạn thái hậu, nhận chén trà ướp hoa cung nữ đưa lên, có một chút câu nệ ngồi xuống cạnh bàn. Vạn thái hậu tinh tế đánh giá cô vài lần, than một tiếng, “Ai gia thật là già rồi, rất nhiều chuyện đều không rõ. Mà thôi, đời người ngắn ngủi, có thể cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Ai gia không nhiều lời, cũng không ngăn cản. Mấy năm nay hoàng thượng cũng rất cố gắng, mọi chuyện cũng không dễ dàng, ai gia tôn trọng quyết định của ngài.”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, bị buổi nói chuyện này của Vạn thái hậu làm cho giống như lọt vào màn sương mù. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nguyễn Nhược Nam, Nguyễn Nhược Nam cười với cô, nhưng không nói câu nào.
“Vạn thái hậu, gần đây thân thể có khỏe không?” Vân Ánh Lục bất đắc dĩ, đành phải tự mình mở miệng hỏi.
Vạn thái hậu nhàn nhạt khép hờ mắt, nâng trà lên, nhấp một ngụm, “Vân thái y, trong ba tháng mùa hè nóng nực kê cho ai gia mấy vị thuốc bổ điều dưỡng thân thể, thật đúng là không tồi, hiện tại thân thể ai gia thật sự rất tốt. Vân thái y, đừng căng thẳng như vậy, cho rằng ai tìm khanh tới cũng là thân thể không khoẻ. Ai gia vài ngày không gặp khanh, muốn tâm sự với khanh thôi.”
Lúc này Vân Ánh Lục mới được thả lỏng, cử động hai chân cứng ngắc.
Hôm nay vẻ mặt Vạn thái hậu có chút kỳ quái, “Lại nói tiếp, ai gia và Vân thái y thật là có duyên phận. Ai gia cũng là người dám khởi xướng tiền lệ. Lúc trước đặc biệt cho một cô gái tiến cung làm thái y, là do ai gia coi trọng y thuật và nhân phẩm của Vân thái y. Mắt nhìn của ai gia quả thực chính xác, Vân thái y giống như một viên trân châu trong bùn đen, cho dù rơi xuống đó, nhưng ánh sáng ngọc rực rỡ cũng vẫn sẽ làm cho người biết thưởng thức báu vật nhận ra. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là số mệnh đã định. Lúc trước không phải ai gia tìm được một vị thái y, mà là…”
Vân Ánh Lục từ trước đến nay đều không quan tâm tới điều hơn lẽ thiệt, nhưng lời khích lệ này của Vạn thái hậu, đầu tiên là cô cung kính lắng nghe, nghe được một hồi, Vạn thái hậu đột nhiên dừng lại, cô đột nhiên thấy có chút bất an.
“Bỏ qua ánh mắt thế tục, Vân thái y đáng được quý trọng như thế. Vân thái y là người rất bận rộn, được rồi, ai gia không giữ khanh, công chúa An Nam, giúp ai gia tiễn Vân thái y.”
Nguyễn Nhược Nam cười dịu dàng, đi cùng Vân Ánh Lục ra ngoài.
Hai người giẫm lên lá vàng rụng, đang lúc hoàng hôn, trong cơn gió thu se lạnh, chậm rãi bước đi. Đi được vài bước, Vân Ánh Lục quay đầu lại, “Công chúa An Nam, hôm nay rốt cuộc là Vạn thái hậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Nguyễn Nhược Nam nhặt lên một mảnh lá rụng trên mặt đất, cười cười, “Không phải là muốn gặp cô hay sao, đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
“Ừm!” Vân Ánh Lục cũng không tin lời Nguyễn Nhược Nam, cảm thấy là cô ấy cũng có chút thần bí.
“Vân thái y, hôm nay là mồng mười, đó là một ngày lành.” Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Nhược Nam rực sáng, khóe môi mỉm cười, “Tuy nói bản cung thành tâm quy y Phật môn, thế nhưng đối với một số ít tình cảm tốt đẹp, không khỏi còn có thể thấy hết sức hâm mộ. Một đời một kiếp chỉ hai người, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành*, đây là lời thề khắc cốt ghi tâm làm cho người khác cảm động tới mức nào!”
*Đoạn in nghiêng là câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, tả về mối tình của Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng.
“Công chúa An Nam, cô…thích ai sao?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi.
Nguyễn Nhược Nam cười khẽ lắc đầu: “Tình duyên kiếp này của bản cung vào lúc tóc rơi xuống đất, đã tới điểm cuối rồi. Bản cung sẽ đem tất cả mộng ước gửi gắm vào kiếp sau. Có thể là cảnh sắc trước mắt, còn có một số chuyện đã xảy ra, làm cho bản cung đột nhiên thấy xúc động.”
Hai chân Vân Ánh Lục dường như đang giẫm lên mây, toàn thân đều thấy lâng lâng, hôm nay cô đã làm việc thiện gì, khiến cho mỗi người đều thích khen cô vậy.
“Tôi có gì mà đáng hâm mộ, ngoại trừ biết khám bệnh, những mặt khác đều rất ngốc.” Cô tự mình biết mình nói.
Nguyễn Nhược Nam cười ra tiếng, “Người biết chính mình ngốc, tất nhiên là thông minh nhất. Có câu rằng, người trong cuộc thường mê muội, trên đời này có được mấy người thấy rõ được chính mình đâu, chỉ có người thông minh…bản cung phải về rồi, bằng không bàn cờ kia, thái hậu chỉ nhẹ nhàng làm một động tác, bản cung sẽ thua chắc rồi. À, Đỗ đại nhân chắc là đang đợi cô kìa!” Nguyễn Nhược Nam dùng khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, đối diện là ánh mắt chăm chú của Đỗ Tử Bân.
Nguyễn Nhược Nam vừa đi vừa quay đầu, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Đỗ đại nhân!” Đối diện với Đỗ Tử Bân, Vân Ánh Lục có chút không được tự nhiên, có lẽ là áy náy, mới chỉ hủy hôn ước không tới vài ngày, cô đã dành tình cảm cho người khác.
Muốn làm một cô gái xấu xa, quả thực là dễ dàng, nhất là khi bạn lại động tâm với một người đàn ông “xấu xa” mưu cao kế hiểm.
“Tiến cung bẩm báo về vụ án với hoàng thượng sao?” Cô vặn xoắn mười ngón tay, dời ánh mắt đi.
“Không phải, ta tới tìm cô.” Đỗ Tử Bân nhìn cô, vẻ mặt có chút rối rắm.
“Sáng sớm hôm đó, ta phải tới nha môn rất sớm, không biết cô xảy ra chuyện, cũng không thể giúp được cô.”
Vân Ánh Lục vỗ vỗ đầu, “Anh nói tới chuyện đám đại phu diễu hành thị uy, à, không sao hết, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Dù sao y thuật hiện tại cũng chưa có bước phát triển, đối với một việc mới xuất hiện có một chút bài xích, đó là tự nhiên.”
“Đừng ở trước mặt ta nói một câu thoải mái như vậy, ta biết cuộc phẫu thuật đó có bao nhiêu nghiêm trọng, cô đã đánh cược tính mạng, có đúng không?” Khẩu khí của Đỗ Tử Bân đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo trách cứ, kính nể, còn có một số thứ khác có thể ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.
Vân Ánh Lục tránh đi ánh mắt hắn, trầm mặc, đứng lặng nhìn mặt trời từ từ biến mất trên bầu trời phía Tây. Hôm nay là mồng mười, ngày mai là mười một, cô phải tới Tần phủ làm công tác chuẩn bị, ngày kia phải làm phẫu thuật rồi. Cô còn có thể ngắm mấy lần mặt trời lặn như vậy nữa đây?
“Đỗ đại nhân, tôi là một bác sĩ, biết chính mình đang làm gì, không cần nói thêm nữa.” Cô ngẩng đầu, vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán sang mang tai, “Bác sĩ luôn bình tĩnh mà máu lạnh, vừa bi quan cũng vừa lạc quan. Một khi đứng trước phòng phẫu thuật, cô ấy sẽ không có tình cảm, không có mong muốn, không nghĩ tới bất kỳ điều gì. Đối với một ca bệnh, cô ấy sẽ có tính toán tới trường hợp xấu nhất, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô ấy sẽ thực hiện phương pháp điều trị tốt nhất. Tất cả mọi thứ tôi đã từng nghĩ tới, bây giờ, thật sự rất bình tĩnh.”
Đỗ Tử Bân phẫn uất nắm chặt tay, “Thầy thuốc dùng tâm huyết nửa đời có được thành tựu sự nghiệp, nhưng chỉ cần một lần chữa trị thất bại, sẽ thân bại danh liệt, thậm chí đánh mất cả tính mạng.”
“Đúng, khi tôi cầm dao mổ, mỗi một lần đều có thể có kết quả là thất bại, nhưng tôi vẫn luôn nắm chặt dao mổ.”
“Bây giờ là triều Ngụy, không phải một ngàn năm sau của cô, cô thật sự hiểu rõ chứ? Ta đã tìm được một vu sĩ Bắc triều, hắn ta có thể niệm chú khống chế xà cổ. Ánh Lục, không cần làm phẫu thuật kia nữa.” Hắn khẩn thiết nói, đưa tay muốn cầm tay cô, bàn tay đưa một vòng ở giữa không trung, rồi chậm rãi thu lại.
Vân Ánh Lục một hồi lâu cũng chưa hồi thần, ngơ ngác nhìn Đỗ Tử Bân không chớp mắt. Hắn quay mặt về hướng Đông, ánh chiều tà phủ xuống hai vai hắn, cô chỉ nhìn thấy một màu vàng rực rỡ, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Viền mắt từ từ đỏ lên, cô vội cúi đầu, che giấu. Quan tâm và thấu hiểu này, dường như tới có chút chậm. Tới chậm như vậy, cô đã không thể chấp nhận.
“Cám ơn Đỗ đại nhân quan tâm, vu sĩ Bắc triều, Tần viên ngoại đã mời tới rồi, thời gian phẫu thuật cũng đã được định rồi. Tôi còn phải quay về viết phương án điều trị, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Cô gượng cười, gật gật đầu, đi lướt qua hắn, chạy tới hướng Thái y viện.
“Nếu người trúng cổ là người khác, cô cũng sẽ làm như vậy sao?” Hắn thì thào hỏi.
Giọng nói của hắn rất thấp, cô đã chạy xa, không nghe được câu hỏi của hắn, hoặc có lẽ nghe rõ, mà cô cảm thấy không cần thiết phải trả lời hắn.
Vân Ánh Lục vào Thái y viện, Tiểu Đức Tử giống như dâng báu vật đưa cho cô xem từng dụng cụ mà cô đặt làm. Vân Ánh Lục vui mừng nhìn kỹ từng thứ, dụng cụ này so với dụng cụ giải phẫu phụ khoa Tần Luận đặt làm lần trước còn tinh tế hơn, nhẹ hơn, quả thực là ngoài sự mong đợi.
“Thợ thủ công này tay nghề thật giỏi!” Cô kích động nói.
“Đương nhiên, người thợ này từ trước đến nay không giúp người khác làm thứ gì. Ông ta là thợ thủ công ngự dụng của hoàng thượng, chuyên môn tạo ra bảo kiếm cho hoàng thượng, làm lễ vật, tặng cho hoàng đế các nước khác.” Vẻ mặt Tiểu Đức Tử dào dạt đắc ý.
“Ông ta…là người lần trước cậu đã nói sao?” Vân Ánh Lục cẩn thận gói dụng cụ lại, kinh ngạc nhíu mày.
Tiểu Đức Tử lắc đầu như trống bỏi, “Không phải, tôi vốn đi ra ngoài tìm vị sư phụ kia. Khi ra tới cửa cung, La công công gọi tôi lại, lấy bức tranh kia đi, mấy thứ này đều là La công công tìm người đặt làm. Tôi nào có bản lĩnh có thể mời được thợ thủ công ngự dụng, người ở vị trí cao như vậy cũng sẽ không để ý tới tôi.”
“Ừ!” Vân Ánh Lục gật gật đầu, sắc mặt không có thay đổi gì. Lấy từ ngăn bàn ra phương án chữa bệnh tự viết, đây là phương án cô dùng thời gian hai ngày, viết thật tỉ mỉ, mỗi một chi tiết, cô đều suy nghĩ kỹ càng. Cô cầm phương án chữa bệnh và dụng cụ gói lại cẩn thận, sai Tiểu Đức Tử cất đi.
“Vân thái y, đêm nay ngài có hồi phủ không?” Bây giờ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vân Ánh Lục hỗn loạn, thường xuyên thay đổi, Tiểu Đức Tử hoàn toàn không nắm rõ.
Vân Ánh Lục ngây người, vặn vẹo mười ngón tay, “Không về.”
“Vậy lát nữa tôi đi lấy bữa tối cho ngài.”
“Không cần. Tiểu Đức Tử, cậu tới chỗ Mãn Ngọc đi, tôi…tới Ngự thư phòng gặp hoàng thượng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô ngượng ngùng cúi đầu.
Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, cười ha hả không ngừng.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen, mấy chiếc đèn treo trên ngọn cây ở hậu cung đã được thắp sáng, vầng sáng nhàn nhạt chiếu sáng con đường. Vân Ánh Lục do dự đứng ở trước Ngự thư phòng, cẩn thận ho một tiếng.
Người trong phòng đang múa bút tốc ký ngẩng đầu, thở dài: “Vân thái y, mỗi lần nàng đến, chẳng lẽ đều phải trẫm tự mình ra cửa nghênh đón sao?”
Giọng nói này mang theo chút lạnh lùng trời sinh, thoạt nhiên nghe thấy có chút không quan tâm, cũng có chút xa cách với người khác, không có gì nhiệt tình đáng nói, thế nhưng, thế nhưng…
Các thái y khác trong Thái y viện cẩn thận nghiên cứu mấy cây dao trong bao, lại có cả kéo, cả cái cặp gì đó, nghiên cứu cả nửa ngày, cũng không tìm ra được điều gì. Đám đại phu bên ngoài phản đối, mấy vị thái y cũng có nghe nói, vụ mổ bụng này, một cây dao là được rồi, còn cần mấy cái kéo, cặp này làm gì chứ?
Mấy người đều lắc đầu, không thể nào hiểu được ý đồ của Vân thái y.
Vân Ánh Lục lúc này đang hết sức bận bịu!
Đêm hôm qua, trời đột nhiên đổ mưa to, nhiệt độ không khí thình lình hạ thấp, lạnh tới mức khiến người ta hận không thể lục ra mấy cái áo hai lớp mà mặc lên người. Mấy cung nữ không chịu nổi thời tiết lúc nóng lúc lạnh, lên cơn sốt cao, miệng nôn trôn tháo, Vân Ánh Lục vội vàng tới khám chữa cho mấy cô ấy.
Khám, trị rồi theo dõi, cả ngày cũng không ở Thái y viện.
Bận bịu cho tới trưa, nhiệt độ của các cung nữ mới giảm xuống, có thể ăn chút ít cơm. Cô đang chuẩn bị quay về Thái y viện nghỉ ngơi thì đại thái giám cung Vạn Thọ tới tìm, nói Vạn thái hậu muốn gặp Vân thái y.
Vân Ánh Lục đã nhiều ngày không tới cung Vạn Thọ. Từ sau khi Ngu Mạn Lăng “mất”, Vạn thái hậu giống như bị rút mất hồn phách, lúc nào cũng hoảng hốt, ngẩn ngơ. Việc to việc nhỏ trong hậu cung, bà đều không hỏi đến, toàn tâm toàn ý ăn chay niệm Phật. Đối với Lưu Huyên Thần, bà cũng không quan tâm giống như trước. Hiện tại người duy nhất ở bên cạnh bà là An Nam công chúa Nguyễn Nhược Nam.
Một trận mưa thu trút xuống, trời đột nhiên trở lạnh. Trận mưa đêm qua giống như đã rửa sạch mọi thứ, trong cung Vạn Thọ sắc thu đã hiện rõ mấy phần nồng đậm, lá cây rơi lả tả đầy sân, cây hải đường ở góc tường đang nở đầy hoa, cúc Ba Tư quý giá trên giàn quyến rũ mê người, dập dờn lay động theo gió.
Vân Ánh Lục đi vào phòng khách, Vạn thái hậu và Nguyễn Nhược Nam đang ngồi đối diện chơi cờ, vẻ mặt hai người bình thường đều xa thẳm, đạm bạc, khi so với hai người họ, Vân Ánh Lục cúi đầu đánh giá y bào nhăn nhúm khắp nơi của mình, cảm thấy bản thân mình tục tới độ nhuốm đầy bụi trần.
“Vân thái y, mời ngồi.” Nguyễn Nhược Nam phát hiện ra Vân Ánh Lục bước vào trước, vội xoay người, tươi cười xinh đẹp. Sắc mặt của nàng so với khi làm Thục nghi tốt hơn rất nhiều, váy dài màu trắng mộc mạc, càng làm tôn lên dung nhan như sơn thủy tao nhã. Nàng nhìn Vân Ánh Lục, trong mắt lướt nhanh qua một tia hâm mộ.
Vân Ánh Lục lễ phép mỉm cười với Vạn thái hậu, nhận chén trà ướp hoa cung nữ đưa lên, có một chút câu nệ ngồi xuống cạnh bàn. Vạn thái hậu tinh tế đánh giá cô vài lần, than một tiếng, “Ai gia thật là già rồi, rất nhiều chuyện đều không rõ. Mà thôi, đời người ngắn ngủi, có thể cảm thấy vui vẻ là tốt rồi. Ai gia không nhiều lời, cũng không ngăn cản. Mấy năm nay hoàng thượng cũng rất cố gắng, mọi chuyện cũng không dễ dàng, ai gia tôn trọng quyết định của ngài.”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, bị buổi nói chuyện này của Vạn thái hậu làm cho giống như lọt vào màn sương mù. Cô đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Nguyễn Nhược Nam, Nguyễn Nhược Nam cười với cô, nhưng không nói câu nào.
“Vạn thái hậu, gần đây thân thể có khỏe không?” Vân Ánh Lục bất đắc dĩ, đành phải tự mình mở miệng hỏi.
Vạn thái hậu nhàn nhạt khép hờ mắt, nâng trà lên, nhấp một ngụm, “Vân thái y, trong ba tháng mùa hè nóng nực kê cho ai gia mấy vị thuốc bổ điều dưỡng thân thể, thật đúng là không tồi, hiện tại thân thể ai gia thật sự rất tốt. Vân thái y, đừng căng thẳng như vậy, cho rằng ai tìm khanh tới cũng là thân thể không khoẻ. Ai gia vài ngày không gặp khanh, muốn tâm sự với khanh thôi.”
Lúc này Vân Ánh Lục mới được thả lỏng, cử động hai chân cứng ngắc.
Hôm nay vẻ mặt Vạn thái hậu có chút kỳ quái, “Lại nói tiếp, ai gia và Vân thái y thật là có duyên phận. Ai gia cũng là người dám khởi xướng tiền lệ. Lúc trước đặc biệt cho một cô gái tiến cung làm thái y, là do ai gia coi trọng y thuật và nhân phẩm của Vân thái y. Mắt nhìn của ai gia quả thực chính xác, Vân thái y giống như một viên trân châu trong bùn đen, cho dù rơi xuống đó, nhưng ánh sáng ngọc rực rỡ cũng vẫn sẽ làm cho người biết thưởng thức báu vật nhận ra. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là số mệnh đã định. Lúc trước không phải ai gia tìm được một vị thái y, mà là…”
Vân Ánh Lục từ trước đến nay đều không quan tâm tới điều hơn lẽ thiệt, nhưng lời khích lệ này của Vạn thái hậu, đầu tiên là cô cung kính lắng nghe, nghe được một hồi, Vạn thái hậu đột nhiên dừng lại, cô đột nhiên thấy có chút bất an.
“Bỏ qua ánh mắt thế tục, Vân thái y đáng được quý trọng như thế. Vân thái y là người rất bận rộn, được rồi, ai gia không giữ khanh, công chúa An Nam, giúp ai gia tiễn Vân thái y.”
Nguyễn Nhược Nam cười dịu dàng, đi cùng Vân Ánh Lục ra ngoài.
Hai người giẫm lên lá vàng rụng, đang lúc hoàng hôn, trong cơn gió thu se lạnh, chậm rãi bước đi. Đi được vài bước, Vân Ánh Lục quay đầu lại, “Công chúa An Nam, hôm nay rốt cuộc là Vạn thái hậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Nguyễn Nhược Nam nhặt lên một mảnh lá rụng trên mặt đất, cười cười, “Không phải là muốn gặp cô hay sao, đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
“Ừm!” Vân Ánh Lục cũng không tin lời Nguyễn Nhược Nam, cảm thấy là cô ấy cũng có chút thần bí.
“Vân thái y, hôm nay là mồng mười, đó là một ngày lành.” Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Nhược Nam rực sáng, khóe môi mỉm cười, “Tuy nói bản cung thành tâm quy y Phật môn, thế nhưng đối với một số ít tình cảm tốt đẹp, không khỏi còn có thể thấy hết sức hâm mộ. Một đời một kiếp chỉ hai người, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành*, đây là lời thề khắc cốt ghi tâm làm cho người khác cảm động tới mức nào!”
*Đoạn in nghiêng là câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, tả về mối tình của Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng.
“Công chúa An Nam, cô…thích ai sao?” Vân Ánh Lục khẽ hỏi.
Nguyễn Nhược Nam cười khẽ lắc đầu: “Tình duyên kiếp này của bản cung vào lúc tóc rơi xuống đất, đã tới điểm cuối rồi. Bản cung sẽ đem tất cả mộng ước gửi gắm vào kiếp sau. Có thể là cảnh sắc trước mắt, còn có một số chuyện đã xảy ra, làm cho bản cung đột nhiên thấy xúc động.”
Hai chân Vân Ánh Lục dường như đang giẫm lên mây, toàn thân đều thấy lâng lâng, hôm nay cô đã làm việc thiện gì, khiến cho mỗi người đều thích khen cô vậy.
“Tôi có gì mà đáng hâm mộ, ngoại trừ biết khám bệnh, những mặt khác đều rất ngốc.” Cô tự mình biết mình nói.
Nguyễn Nhược Nam cười ra tiếng, “Người biết chính mình ngốc, tất nhiên là thông minh nhất. Có câu rằng, người trong cuộc thường mê muội, trên đời này có được mấy người thấy rõ được chính mình đâu, chỉ có người thông minh…bản cung phải về rồi, bằng không bàn cờ kia, thái hậu chỉ nhẹ nhàng làm một động tác, bản cung sẽ thua chắc rồi. À, Đỗ đại nhân chắc là đang đợi cô kìa!” Nguyễn Nhược Nam dùng khóe mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa.
Vân Ánh Lục quay đầu lại, đối diện là ánh mắt chăm chú của Đỗ Tử Bân.
Nguyễn Nhược Nam vừa đi vừa quay đầu, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Đỗ đại nhân!” Đối diện với Đỗ Tử Bân, Vân Ánh Lục có chút không được tự nhiên, có lẽ là áy náy, mới chỉ hủy hôn ước không tới vài ngày, cô đã dành tình cảm cho người khác.
Muốn làm một cô gái xấu xa, quả thực là dễ dàng, nhất là khi bạn lại động tâm với một người đàn ông “xấu xa” mưu cao kế hiểm.
“Tiến cung bẩm báo về vụ án với hoàng thượng sao?” Cô vặn xoắn mười ngón tay, dời ánh mắt đi.
“Không phải, ta tới tìm cô.” Đỗ Tử Bân nhìn cô, vẻ mặt có chút rối rắm.
“Sáng sớm hôm đó, ta phải tới nha môn rất sớm, không biết cô xảy ra chuyện, cũng không thể giúp được cô.”
Vân Ánh Lục vỗ vỗ đầu, “Anh nói tới chuyện đám đại phu diễu hành thị uy, à, không sao hết, tôi đã chuẩn bị tư tưởng rồi. Dù sao y thuật hiện tại cũng chưa có bước phát triển, đối với một việc mới xuất hiện có một chút bài xích, đó là tự nhiên.”
“Đừng ở trước mặt ta nói một câu thoải mái như vậy, ta biết cuộc phẫu thuật đó có bao nhiêu nghiêm trọng, cô đã đánh cược tính mạng, có đúng không?” Khẩu khí của Đỗ Tử Bân đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt cô, mang theo trách cứ, kính nể, còn có một số thứ khác có thể ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.
Vân Ánh Lục tránh đi ánh mắt hắn, trầm mặc, đứng lặng nhìn mặt trời từ từ biến mất trên bầu trời phía Tây. Hôm nay là mồng mười, ngày mai là mười một, cô phải tới Tần phủ làm công tác chuẩn bị, ngày kia phải làm phẫu thuật rồi. Cô còn có thể ngắm mấy lần mặt trời lặn như vậy nữa đây?
“Đỗ đại nhân, tôi là một bác sĩ, biết chính mình đang làm gì, không cần nói thêm nữa.” Cô ngẩng đầu, vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán sang mang tai, “Bác sĩ luôn bình tĩnh mà máu lạnh, vừa bi quan cũng vừa lạc quan. Một khi đứng trước phòng phẫu thuật, cô ấy sẽ không có tình cảm, không có mong muốn, không nghĩ tới bất kỳ điều gì. Đối với một ca bệnh, cô ấy sẽ có tính toán tới trường hợp xấu nhất, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô ấy sẽ thực hiện phương pháp điều trị tốt nhất. Tất cả mọi thứ tôi đã từng nghĩ tới, bây giờ, thật sự rất bình tĩnh.”
Đỗ Tử Bân phẫn uất nắm chặt tay, “Thầy thuốc dùng tâm huyết nửa đời có được thành tựu sự nghiệp, nhưng chỉ cần một lần chữa trị thất bại, sẽ thân bại danh liệt, thậm chí đánh mất cả tính mạng.”
“Đúng, khi tôi cầm dao mổ, mỗi một lần đều có thể có kết quả là thất bại, nhưng tôi vẫn luôn nắm chặt dao mổ.”
“Bây giờ là triều Ngụy, không phải một ngàn năm sau của cô, cô thật sự hiểu rõ chứ? Ta đã tìm được một vu sĩ Bắc triều, hắn ta có thể niệm chú khống chế xà cổ. Ánh Lục, không cần làm phẫu thuật kia nữa.” Hắn khẩn thiết nói, đưa tay muốn cầm tay cô, bàn tay đưa một vòng ở giữa không trung, rồi chậm rãi thu lại.
Vân Ánh Lục một hồi lâu cũng chưa hồi thần, ngơ ngác nhìn Đỗ Tử Bân không chớp mắt. Hắn quay mặt về hướng Đông, ánh chiều tà phủ xuống hai vai hắn, cô chỉ nhìn thấy một màu vàng rực rỡ, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Viền mắt từ từ đỏ lên, cô vội cúi đầu, che giấu. Quan tâm và thấu hiểu này, dường như tới có chút chậm. Tới chậm như vậy, cô đã không thể chấp nhận.
“Cám ơn Đỗ đại nhân quan tâm, vu sĩ Bắc triều, Tần viên ngoại đã mời tới rồi, thời gian phẫu thuật cũng đã được định rồi. Tôi còn phải quay về viết phương án điều trị, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Cô gượng cười, gật gật đầu, đi lướt qua hắn, chạy tới hướng Thái y viện.
“Nếu người trúng cổ là người khác, cô cũng sẽ làm như vậy sao?” Hắn thì thào hỏi.
Giọng nói của hắn rất thấp, cô đã chạy xa, không nghe được câu hỏi của hắn, hoặc có lẽ nghe rõ, mà cô cảm thấy không cần thiết phải trả lời hắn.
Vân Ánh Lục vào Thái y viện, Tiểu Đức Tử giống như dâng báu vật đưa cho cô xem từng dụng cụ mà cô đặt làm. Vân Ánh Lục vui mừng nhìn kỹ từng thứ, dụng cụ này so với dụng cụ giải phẫu phụ khoa Tần Luận đặt làm lần trước còn tinh tế hơn, nhẹ hơn, quả thực là ngoài sự mong đợi.
“Thợ thủ công này tay nghề thật giỏi!” Cô kích động nói.
“Đương nhiên, người thợ này từ trước đến nay không giúp người khác làm thứ gì. Ông ta là thợ thủ công ngự dụng của hoàng thượng, chuyên môn tạo ra bảo kiếm cho hoàng thượng, làm lễ vật, tặng cho hoàng đế các nước khác.” Vẻ mặt Tiểu Đức Tử dào dạt đắc ý.
“Ông ta…là người lần trước cậu đã nói sao?” Vân Ánh Lục cẩn thận gói dụng cụ lại, kinh ngạc nhíu mày.
Tiểu Đức Tử lắc đầu như trống bỏi, “Không phải, tôi vốn đi ra ngoài tìm vị sư phụ kia. Khi ra tới cửa cung, La công công gọi tôi lại, lấy bức tranh kia đi, mấy thứ này đều là La công công tìm người đặt làm. Tôi nào có bản lĩnh có thể mời được thợ thủ công ngự dụng, người ở vị trí cao như vậy cũng sẽ không để ý tới tôi.”
“Ừ!” Vân Ánh Lục gật gật đầu, sắc mặt không có thay đổi gì. Lấy từ ngăn bàn ra phương án chữa bệnh tự viết, đây là phương án cô dùng thời gian hai ngày, viết thật tỉ mỉ, mỗi một chi tiết, cô đều suy nghĩ kỹ càng. Cô cầm phương án chữa bệnh và dụng cụ gói lại cẩn thận, sai Tiểu Đức Tử cất đi.
“Vân thái y, đêm nay ngài có hồi phủ không?” Bây giờ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vân Ánh Lục hỗn loạn, thường xuyên thay đổi, Tiểu Đức Tử hoàn toàn không nắm rõ.
Vân Ánh Lục ngây người, vặn vẹo mười ngón tay, “Không về.”
“Vậy lát nữa tôi đi lấy bữa tối cho ngài.”
“Không cần. Tiểu Đức Tử, cậu tới chỗ Mãn Ngọc đi, tôi…tới Ngự thư phòng gặp hoàng thượng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô ngượng ngùng cúi đầu.
Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, cười ha hả không ngừng.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen, mấy chiếc đèn treo trên ngọn cây ở hậu cung đã được thắp sáng, vầng sáng nhàn nhạt chiếu sáng con đường. Vân Ánh Lục do dự đứng ở trước Ngự thư phòng, cẩn thận ho một tiếng.
Người trong phòng đang múa bút tốc ký ngẩng đầu, thở dài: “Vân thái y, mỗi lần nàng đến, chẳng lẽ đều phải trẫm tự mình ra cửa nghênh đón sao?”
Giọng nói này mang theo chút lạnh lùng trời sinh, thoạt nhiên nghe thấy có chút không quan tâm, cũng có chút xa cách với người khác, không có gì nhiệt tình đáng nói, thế nhưng, thế nhưng…
/179
|