Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục cùng ngồi trên long tọa, ở giữa không có tay vịn, bờ vai hai người kề sát nhau, tay tự nhiên cũng nắm lấy nhau, dù sao có long án* che chắn, người ở phía dưới cũng không thấy bọn họ đang làm gì mờ ám.
*Long tọa: ghế của vua, long án: bàn của vua(hình như mình chưa chú thích nhỉ?)
Vân Ánh Lục lớn lên trong hoàn cảnh hòa bình, chưa từng thấy chuyện gì náo động. Từ sau khi tới triều Ngụy, cũng xem như đã trải qua vài lần hiểm cảnh, cũng đã mở mang kiến thức. Nhưng khi so sánh với một màn trước mắt, quả thực cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ* mà thôi.
*Nguyên văn là tiểu vu kiến đại vu, nghĩa là thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, giải thích điển cố ở dưới nhé.
Cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn Lưu Huyên Thần. Anh bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, thần thái như thường, nhưng trong lòng bàn tay đang nắm tay cô cũng đã đầy mồ hôi.
Anh đang căng thẳng, bất an.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Ánh Lục ra sức nắm chặt lấy tay anh, lưng ưỡn thẳng, gương mặt đoan trang, thản nhiên. Lưu Huyên Thần thường luôn nói với cô, nói vợ chồng không chỉ có cùng hưởng phúc, cũng phải cùng chung hoạn nạn, cùng chắn mưa ngăn gió.
Trận mưa gió này, tiếng sấm đã vang lên lâu rồi, tối nay đột nhiên khí thế lại hung mãnh, cô tin rằng, còn chưa đến nỗi xối ướt bọn họ.
Không khí trong đại điện gần như đã ngưng tụ lại, mấy vị vị phi tần sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, Vạn thái hậu run rẩy tới mức ngồi không vững. Ngoại trừ Kì Tả Thừa tướng, Cửu Môn Đề Đốc còn có vài vị Thị lang bộ Binh mặt lộ vẻ đắc ý, những đại thần khác không có mấy người có thể duy trì thái độ bình thường.
Từ trước tới giờ, mặc dù chưa từng thấy, nhưng trong sách sử đã miêu tả thật sự cẩn thận, đây là đoạt quyền trong truyền thuyết. Vì ngôi vị hoàng đế, phụ tử giết nhau, huynh đệ tàn sát, sau đó máu chảy thành sông, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Tề vương ngẩng cao đầu nhìn lên, bên môi là một nụ cười quỷ dị, “Hoàng thượng, tiểu vương nhắc nhở ngươi trước một chút, miễn cho ngươi phải chịu sỉ nhục, giờ khắc này, chín cửa chính của hoàng cung, bốn phía cửa thành, đều đã bị người của tiểu vương chiếm giữ, ngươi đã giống như chim ở trong lồng, giương cánh cũng không có chỗ bay.”
Tất cả người ngồi trong điện đều kinh hoàng, người nào người nấy như thể hóa đá.
Lông mày Lưu Huyên Thần hơi nhướn lên, thần sắc tự nhiên nói: “Đây được xem như một chuyện ngạc nhiên sao?”
Tề vương cười ha ha, “Ngươi thật đúng là bình tĩnh, được rồi, chỉ mong ngươi có thể chống đỡ thêm được mấy khắc!” Hắn quay mặt hướng mọi người, chắp tay bước xuống, “Các vị đại nhân chớ sợ, bổn vương là người nhân từ, sẽ không làm hại tới người vô tội. Nước Ngụy vẫn là nước Ngụy, các ngươi cũng vẫn là đại thần triều Ngụy. Nhưng mà, đêm nay phải nhờ các vị đại nhân mở to mắt, bổn vương phải xé lớp ngụy trang của người này, để thấy rõ bộ mặt thật của hắn.” Hắn dừng lại một chút xoay người, chỉ thẳng vào Lưu Huyên Thần.
“Bộ mặt thật của trẫm?” Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Chẳng lẽ Tề vương muốn nói trẫm dịch dung? Không, không, trẫm khinh thường loại hành vi thấp hèn này, bất kể là giết người hay là phóng hỏa, trẫm đều sẽ làm một cách đường đường chính chính.”
“Lưu Huyên Thần, ngươi bớt nói cạnh nói khóe đi. Tiểu vương nói cho ngươi biết, giờ chết của ngươi đã đến rồi. Nhưng mà, trước khi ngươi đến Tây Thiên, bổn vương sẽ để ngươi chết một cách rõ ràng.” Hai mắt Tề vương đỏ ngầu, mặt lộ vẻ dữ tợn, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một bức thư, hắn đi tới chỗ Ngu Hữu Thừa tướng đang ngồi ở hàng đầu.
“Hữu Thừa tướng đại nhân, ông là Thừa tướng hai triều, ông tới nhìn xem, là bút tích và lạc khoản* của ai?” Hắn khiêu khích nhìn Ngu Hữu Thừa tướng.
*Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên lên tranh hoặc thư của người xưa.
Ngu Hữu Thừa tướng đứng lên, cung kính nhận lấy, “Đây…đây là bút tích của tiên hoàng.”
“Có nghe thấy không, nghe thấy không, đây là bút tích của tiên hoàng,” Tề vương hoa chân múa tay, bước thong thả vài bước, đắc ý mặt mày hớn hở.
“Như vậy xin mời Ngu Hữu Thừa tướng đọc to trước mặt mọi người đi!”
Vân Ánh Lục che miệng ho một tiếng, bình thường còn thấy Tề vương giả vờ làm người phong nhã, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy giống tên hề trong vở hài kịch.
Người như thế còn muốn ngồi lên ngai vàng, sao có thể trở thành thần để toàn bộ dân chúng triều Ngụy hướng lòng trung thành tới? Nhìn thế nào, vẫn là Huyên Thần của cô có đủ phong phạm đế vương, thấy biến cố không sợ hãi, lâm trận không rối loạn.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Ngu Hữu Thừa tướng ngước mắt lên, thanh thanh giọng, quay sang chỗ ngọn đèn, đọc rõ ràng từng tiếng.
“Đêm qua thái y tiến cung, khám bệnh cho trẫm, mặt lộ rõ ưu sầu. Mặc dù trẫm không truy vấn, cũng biết thời gian không còn nhiều. Cái gọi là hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế(vạn tuổi, vạn vạn tuổi), chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi. Người sống được trăm năm, đã là hiếm thấy, nào dám hy vọng xa vời là vạn tuổi. Trẫm đêm khuya khó ngủ, hồi tưởng lại quá khứ. Từ khi tiên hoàng mất, trẫm đăng cơ, đã trải qua hơn ba mươi sáu năm. Ba mươi sáu năm qua, triều Ngụy càng ngày càng lớn mạnh, biên cảnh an bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Thế nhưng cũng qua mấy cuộc chiến tranh, hao phí quốc lực nhiều lắm, quốc khố trống rỗng, làm cho trẫm không thể không lo lắng. Còn cả hoàng vị này sẽ truyền lại cho ai, cũng khiến cho trẫm phiền lòng.”
“Con nối dõi của trẫm không nhiều, dưới gối chỉ có hai vị hoàng tử. Huyên Nghệ tài trí hơn người, nhưng tính tình không ổn định, dễ bị kích động, gặp chuyện không bình tĩnh, dễ dàng bị người ta thao túng. Huyên Thần ngược lại, tài trí không bằng, nhưng bình tĩnh tự kiềm chế, tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa. Truyền ngôi cho Huyên Thần, dường như là lẽ đương nhiên, huống chi hiện tại Huyên Nghệ còn đang bị bệnh, không thể cử động, không thể nói. Thế nhưng…giang sơn nước Ngụy này chẳng lẽ thật sự phải rơi vào tay người khác họ sao?”
Ngu Hữu Thừa tướng đọc tới đoạn này, giọng nói khẽ run lên.
Trong điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai, âm thanh kinh ngạc nổi lên bốn phía.
Trên long tháp, Lưu Huyên Thần có hơi nhướn mày, vẻ mặt phảng phất có phần không tin đó là sự thật.
“Hữu Thừa tướng, đọc tiếp đi!” Tề vương không kiềm chế được, vui mừng khôn xiết, liên thanh thúc giục. Ánh mắt Ngu Hữu Thừa tướng lướt nhanh tới chỗ Vạn thái hậu, nhìn thấy mặt bà xám xịt như tro, đôi môi trắng bệch, ông ấy giật mình, thu hồi ánh mắt.
“Trẫm luôn luôn tự phụ, giang sơn và hậu cung, trẫm đều có thể quản lý đâu ra đấy. Nhưng không biết rằng, ở ngay dưới mắt trẫm, đã trình diễn một màn thâu thiên hoán nhật, trẫm đã bị lừa dối gần hai mươi năm qua. Trẫm nằm mơ cũng sẽ không ngờ rằng, quý phi trẫm sủng ái nhất lại có thể làm rất nhiều chuyện sau lưng trẫm khiến trẫm thất vọng đau khổ, hoàng tử trẫm tự mình giáo dưỡng vậy mà lại không phải cốt nhục của trẫm. Ham muốn cá nhân của một người có thể bành trướng tới thế nào, vì ham muốn này, một cô gái yếu ớt có thể làm ra một việc khiến cho người ta kinh hãi tới vậy, thật sự là không thể đoán được. Sau khi hoàng hậu mắc bệnh lạ qua đời, Huyên Nghệ cũng mắc phải bệnh lạ, trẫm đoán rằng, nhất định cũng có quan hệ với nàng. Nàng vì một kế này, sắp xếp hơn hai mươi năm, dụng tâm có thể nói là quá mức, nàng thậm chí không tiếc vứt bỏ cốt nhục của chính mình. Trẫm đã già rồi, không chịu đựng nổi sóng gió gì. Bây giờ trẫm có vạch trần chuyện này ra, chỉ sợ trẫm cũng không thể có được cái chết yên lành, trong cung cũng thành máu chảy thành sông. Thôi, thôi, trẫm nhắm một mắt, xong hết mọi chuyện…”
Ngu Hữu Thừa tướng ngẩng đầu.
“Đọc xong rồi?” Tề vương hỏi.
“Lão thần đã đọc xong.”
Tề vương cười gằn, nhận lấy tờ giấy, giơ lên trước mọi người, “Các vị đại nhân, đã nghe rõ chưa, mẫu hậu bổn vương và bổn vương đều bị người ta hạ độc, tiên hoàng cũng bị người khác bức ép, mới viết xuống thánh chỉ truyền ngôi. Mà người ngồi trên hoàng vị kia, là tên tạp chủng giả mạo. Các vị đại nhân, các vị nói xem, các vị còn có thể chấp nhận kẻ tạp chủng này là quân vương của các vị không? Mà người đàn bà trăm phương ngàn kế, mưu sâu kế hiểm đó, không nên đem ra công lý sao? Bổn vương đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, chính là vì ngày hôm nay. Bổn vương thề, phải thay trời hành đạo, báo thù thay mẫu hậu, trút giận thay tiên hoàng, một lần nữa đoạt lại giang sơn của nước Ngụy.”
Đảng Tề vương đang ngồi đó nhất hô bá ứng, vội vàng đứng bật dậy vung tay hoan hô. Kì Tả Thừa tướng vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt đã định liệu trước, giống như đại cục đã định.
Đảng trung lập và đảng bảo hoàng ngây người tại chỗ, hiển nhiên bị phong thư từ trên trời rơi xuống này làm sợ tới ngây người. Trong điện, tình thế nghiêng về bên nào, vừa nhìn đã thấy rõ.
Bàn tay Vân Ánh Lục cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần cũng nắm lại tay cô. Mí mắt Lưu Huyên Thần run lên, nhắm mắt lại một lát, rồi đôi mắt thâm sâu không chút dao động nào của hắn lại mở ra, khẽ cười nói: “Tề vương, ngươi tốn nhiều tâm tư như vậy, không phải muốn quét sạch trở ngại là trẫm đây, để ngươi làm hoàng đế, đúng hay không? Vậy ngươi sớm nói thẳng ra một chút, chúng ta là huynh đệ, thương lượng tử tế, trẫm thoái vị nhường cho ngươi, làm gì phải bịa đặt ra lý do này, để bôi xấu người trong nhà chứ?”
Tề vương trừng mắt, nhảy lên cao ba thước, hung hăng giậm chân, nước miếng tung bay, “Ai… Ai là huynh đệ với ngươi, ngươi là cỏ dại mọc ra ở đâu, bổn vương mới là thái tử danh ngôn chính thuận, ngươi… Ngươi, không, không, ngươi không trợn to đôi mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, đây rốt cuộc có phải bút tích của tiên hoàng hay không?”
Hắn “bộp” một tiếng, đập tờ giấy xuống long án.
Lưu Huyên Thần nhìn quét mắt một cái, nở nụ cười, “Bút tích của tiên hoàng, quan viên lớn nhỏ trong triều, đều từng nhìn thấy. Muốn bắt chước cũng không khó. Lấy hiểu biết của trẫm về tiên hoàng, tiên hoàng uy nghi bốn phương tám hướng, làm việc quả cảm, loại ngữ khí ai oán này, không giống như giọng điệu của tiên hoàng.”
Tình thế lại biến động, dừng ở thế cân bằng.
“Ngươi nói chữ viết trong đây là bổn vương ngụy tạo?” Tề vương cuống tới độ mặt đỏ bừng, hắn cắn cắn môi, “Được, vậy bổn vương sẽ cho ngươi được gặp nhân chứng năm đó. Người đâu, khiêng Ấn Thái y vào đây.” Hắn lớn tiếng gào lên với bên ngoài.
Ấn Thái y? Người ngồi trong điện không khỏi lại thất thanh kinh hô.
Vài năm trước, không phải Ấn Thái y đã bị tiên hoàng hạ lệnh chém ngang lưng ở Ngọ môn rồi sao? Lúc đó, tình cảnh bi thảm ấy, rất nhiều người đã nhìn thấy. Người chết rồi còn có thể sống lại?
Vài binh sĩ khênh một chiếc cáng từ bên ngoài bước vào.
Vân Ánh Lục mở to hai mắt, nhìn sang, không khỏi hít sâu một hơi. Ở trên cáng, là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, chỉ có nửa người.
Người đàn ông này chính là người hôm đó khi cô lạc trong mật đạo của phủ Tề vương, nhìn thấy bên trong căn nhà đá. Cô vừa nhìn thấy người đàn ông chỉ có nửa người này, trước mắt tối sầm, sau đó sợ quá ngất đi.
Trong đại điện, không khí ngưng trọng lập tức bị bao phủ một tầng quỷ mị. Người đàn ông chỉ có nửa người ngồi thẳng dậy, ôm quyền hướng mọi người mỉm cười.
Đột nhiên, trong điện vang lên một tiếng khóc thảm thiết, “Thái hậu, thái hậu… Thái hậu, người làm sao vậy?”
Mọi người nghe tiếng nhìn sang, Vạn thái hậu hai mắt nhắm nghiền, ngã thẳng về phía sau, thân thể không hề nhúc nhích.
*Long tọa: ghế của vua, long án: bàn của vua(hình như mình chưa chú thích nhỉ?)
Vân Ánh Lục lớn lên trong hoàn cảnh hòa bình, chưa từng thấy chuyện gì náo động. Từ sau khi tới triều Ngụy, cũng xem như đã trải qua vài lần hiểm cảnh, cũng đã mở mang kiến thức. Nhưng khi so sánh với một màn trước mắt, quả thực cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ* mà thôi.
*Nguyên văn là tiểu vu kiến đại vu, nghĩa là thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, giải thích điển cố ở dưới nhé.
Cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn Lưu Huyên Thần. Anh bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, thần thái như thường, nhưng trong lòng bàn tay đang nắm tay cô cũng đã đầy mồ hôi.
Anh đang căng thẳng, bất an.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Ánh Lục ra sức nắm chặt lấy tay anh, lưng ưỡn thẳng, gương mặt đoan trang, thản nhiên. Lưu Huyên Thần thường luôn nói với cô, nói vợ chồng không chỉ có cùng hưởng phúc, cũng phải cùng chung hoạn nạn, cùng chắn mưa ngăn gió.
Trận mưa gió này, tiếng sấm đã vang lên lâu rồi, tối nay đột nhiên khí thế lại hung mãnh, cô tin rằng, còn chưa đến nỗi xối ướt bọn họ.
Không khí trong đại điện gần như đã ngưng tụ lại, mấy vị vị phi tần sợ tới mức hôn mê bất tỉnh, Vạn thái hậu run rẩy tới mức ngồi không vững. Ngoại trừ Kì Tả Thừa tướng, Cửu Môn Đề Đốc còn có vài vị Thị lang bộ Binh mặt lộ vẻ đắc ý, những đại thần khác không có mấy người có thể duy trì thái độ bình thường.
Từ trước tới giờ, mặc dù chưa từng thấy, nhưng trong sách sử đã miêu tả thật sự cẩn thận, đây là đoạt quyền trong truyền thuyết. Vì ngôi vị hoàng đế, phụ tử giết nhau, huynh đệ tàn sát, sau đó máu chảy thành sông, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Tề vương ngẩng cao đầu nhìn lên, bên môi là một nụ cười quỷ dị, “Hoàng thượng, tiểu vương nhắc nhở ngươi trước một chút, miễn cho ngươi phải chịu sỉ nhục, giờ khắc này, chín cửa chính của hoàng cung, bốn phía cửa thành, đều đã bị người của tiểu vương chiếm giữ, ngươi đã giống như chim ở trong lồng, giương cánh cũng không có chỗ bay.”
Tất cả người ngồi trong điện đều kinh hoàng, người nào người nấy như thể hóa đá.
Lông mày Lưu Huyên Thần hơi nhướn lên, thần sắc tự nhiên nói: “Đây được xem như một chuyện ngạc nhiên sao?”
Tề vương cười ha ha, “Ngươi thật đúng là bình tĩnh, được rồi, chỉ mong ngươi có thể chống đỡ thêm được mấy khắc!” Hắn quay mặt hướng mọi người, chắp tay bước xuống, “Các vị đại nhân chớ sợ, bổn vương là người nhân từ, sẽ không làm hại tới người vô tội. Nước Ngụy vẫn là nước Ngụy, các ngươi cũng vẫn là đại thần triều Ngụy. Nhưng mà, đêm nay phải nhờ các vị đại nhân mở to mắt, bổn vương phải xé lớp ngụy trang của người này, để thấy rõ bộ mặt thật của hắn.” Hắn dừng lại một chút xoay người, chỉ thẳng vào Lưu Huyên Thần.
“Bộ mặt thật của trẫm?” Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Chẳng lẽ Tề vương muốn nói trẫm dịch dung? Không, không, trẫm khinh thường loại hành vi thấp hèn này, bất kể là giết người hay là phóng hỏa, trẫm đều sẽ làm một cách đường đường chính chính.”
“Lưu Huyên Thần, ngươi bớt nói cạnh nói khóe đi. Tiểu vương nói cho ngươi biết, giờ chết của ngươi đã đến rồi. Nhưng mà, trước khi ngươi đến Tây Thiên, bổn vương sẽ để ngươi chết một cách rõ ràng.” Hai mắt Tề vương đỏ ngầu, mặt lộ vẻ dữ tợn, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một bức thư, hắn đi tới chỗ Ngu Hữu Thừa tướng đang ngồi ở hàng đầu.
“Hữu Thừa tướng đại nhân, ông là Thừa tướng hai triều, ông tới nhìn xem, là bút tích và lạc khoản* của ai?” Hắn khiêu khích nhìn Ngu Hữu Thừa tướng.
*Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên lên tranh hoặc thư của người xưa.
Ngu Hữu Thừa tướng đứng lên, cung kính nhận lấy, “Đây…đây là bút tích của tiên hoàng.”
“Có nghe thấy không, nghe thấy không, đây là bút tích của tiên hoàng,” Tề vương hoa chân múa tay, bước thong thả vài bước, đắc ý mặt mày hớn hở.
“Như vậy xin mời Ngu Hữu Thừa tướng đọc to trước mặt mọi người đi!”
Vân Ánh Lục che miệng ho một tiếng, bình thường còn thấy Tề vương giả vờ làm người phong nhã, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy giống tên hề trong vở hài kịch.
Người như thế còn muốn ngồi lên ngai vàng, sao có thể trở thành thần để toàn bộ dân chúng triều Ngụy hướng lòng trung thành tới? Nhìn thế nào, vẫn là Huyên Thần của cô có đủ phong phạm đế vương, thấy biến cố không sợ hãi, lâm trận không rối loạn.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Ngu Hữu Thừa tướng ngước mắt lên, thanh thanh giọng, quay sang chỗ ngọn đèn, đọc rõ ràng từng tiếng.
“Đêm qua thái y tiến cung, khám bệnh cho trẫm, mặt lộ rõ ưu sầu. Mặc dù trẫm không truy vấn, cũng biết thời gian không còn nhiều. Cái gọi là hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế(vạn tuổi, vạn vạn tuổi), chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi. Người sống được trăm năm, đã là hiếm thấy, nào dám hy vọng xa vời là vạn tuổi. Trẫm đêm khuya khó ngủ, hồi tưởng lại quá khứ. Từ khi tiên hoàng mất, trẫm đăng cơ, đã trải qua hơn ba mươi sáu năm. Ba mươi sáu năm qua, triều Ngụy càng ngày càng lớn mạnh, biên cảnh an bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Thế nhưng cũng qua mấy cuộc chiến tranh, hao phí quốc lực nhiều lắm, quốc khố trống rỗng, làm cho trẫm không thể không lo lắng. Còn cả hoàng vị này sẽ truyền lại cho ai, cũng khiến cho trẫm phiền lòng.”
“Con nối dõi của trẫm không nhiều, dưới gối chỉ có hai vị hoàng tử. Huyên Nghệ tài trí hơn người, nhưng tính tình không ổn định, dễ bị kích động, gặp chuyện không bình tĩnh, dễ dàng bị người ta thao túng. Huyên Thần ngược lại, tài trí không bằng, nhưng bình tĩnh tự kiềm chế, tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa. Truyền ngôi cho Huyên Thần, dường như là lẽ đương nhiên, huống chi hiện tại Huyên Nghệ còn đang bị bệnh, không thể cử động, không thể nói. Thế nhưng…giang sơn nước Ngụy này chẳng lẽ thật sự phải rơi vào tay người khác họ sao?”
Ngu Hữu Thừa tướng đọc tới đoạn này, giọng nói khẽ run lên.
Trong điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai, âm thanh kinh ngạc nổi lên bốn phía.
Trên long tháp, Lưu Huyên Thần có hơi nhướn mày, vẻ mặt phảng phất có phần không tin đó là sự thật.
“Hữu Thừa tướng, đọc tiếp đi!” Tề vương không kiềm chế được, vui mừng khôn xiết, liên thanh thúc giục. Ánh mắt Ngu Hữu Thừa tướng lướt nhanh tới chỗ Vạn thái hậu, nhìn thấy mặt bà xám xịt như tro, đôi môi trắng bệch, ông ấy giật mình, thu hồi ánh mắt.
“Trẫm luôn luôn tự phụ, giang sơn và hậu cung, trẫm đều có thể quản lý đâu ra đấy. Nhưng không biết rằng, ở ngay dưới mắt trẫm, đã trình diễn một màn thâu thiên hoán nhật, trẫm đã bị lừa dối gần hai mươi năm qua. Trẫm nằm mơ cũng sẽ không ngờ rằng, quý phi trẫm sủng ái nhất lại có thể làm rất nhiều chuyện sau lưng trẫm khiến trẫm thất vọng đau khổ, hoàng tử trẫm tự mình giáo dưỡng vậy mà lại không phải cốt nhục của trẫm. Ham muốn cá nhân của một người có thể bành trướng tới thế nào, vì ham muốn này, một cô gái yếu ớt có thể làm ra một việc khiến cho người ta kinh hãi tới vậy, thật sự là không thể đoán được. Sau khi hoàng hậu mắc bệnh lạ qua đời, Huyên Nghệ cũng mắc phải bệnh lạ, trẫm đoán rằng, nhất định cũng có quan hệ với nàng. Nàng vì một kế này, sắp xếp hơn hai mươi năm, dụng tâm có thể nói là quá mức, nàng thậm chí không tiếc vứt bỏ cốt nhục của chính mình. Trẫm đã già rồi, không chịu đựng nổi sóng gió gì. Bây giờ trẫm có vạch trần chuyện này ra, chỉ sợ trẫm cũng không thể có được cái chết yên lành, trong cung cũng thành máu chảy thành sông. Thôi, thôi, trẫm nhắm một mắt, xong hết mọi chuyện…”
Ngu Hữu Thừa tướng ngẩng đầu.
“Đọc xong rồi?” Tề vương hỏi.
“Lão thần đã đọc xong.”
Tề vương cười gằn, nhận lấy tờ giấy, giơ lên trước mọi người, “Các vị đại nhân, đã nghe rõ chưa, mẫu hậu bổn vương và bổn vương đều bị người ta hạ độc, tiên hoàng cũng bị người khác bức ép, mới viết xuống thánh chỉ truyền ngôi. Mà người ngồi trên hoàng vị kia, là tên tạp chủng giả mạo. Các vị đại nhân, các vị nói xem, các vị còn có thể chấp nhận kẻ tạp chủng này là quân vương của các vị không? Mà người đàn bà trăm phương ngàn kế, mưu sâu kế hiểm đó, không nên đem ra công lý sao? Bổn vương đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, chính là vì ngày hôm nay. Bổn vương thề, phải thay trời hành đạo, báo thù thay mẫu hậu, trút giận thay tiên hoàng, một lần nữa đoạt lại giang sơn của nước Ngụy.”
Đảng Tề vương đang ngồi đó nhất hô bá ứng, vội vàng đứng bật dậy vung tay hoan hô. Kì Tả Thừa tướng vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt đã định liệu trước, giống như đại cục đã định.
Đảng trung lập và đảng bảo hoàng ngây người tại chỗ, hiển nhiên bị phong thư từ trên trời rơi xuống này làm sợ tới ngây người. Trong điện, tình thế nghiêng về bên nào, vừa nhìn đã thấy rõ.
Bàn tay Vân Ánh Lục cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay Lưu Huyên Thần. Lưu Huyên Thần cũng nắm lại tay cô. Mí mắt Lưu Huyên Thần run lên, nhắm mắt lại một lát, rồi đôi mắt thâm sâu không chút dao động nào của hắn lại mở ra, khẽ cười nói: “Tề vương, ngươi tốn nhiều tâm tư như vậy, không phải muốn quét sạch trở ngại là trẫm đây, để ngươi làm hoàng đế, đúng hay không? Vậy ngươi sớm nói thẳng ra một chút, chúng ta là huynh đệ, thương lượng tử tế, trẫm thoái vị nhường cho ngươi, làm gì phải bịa đặt ra lý do này, để bôi xấu người trong nhà chứ?”
Tề vương trừng mắt, nhảy lên cao ba thước, hung hăng giậm chân, nước miếng tung bay, “Ai… Ai là huynh đệ với ngươi, ngươi là cỏ dại mọc ra ở đâu, bổn vương mới là thái tử danh ngôn chính thuận, ngươi… Ngươi, không, không, ngươi không trợn to đôi mắt chó của ngươi nhìn cho rõ, đây rốt cuộc có phải bút tích của tiên hoàng hay không?”
Hắn “bộp” một tiếng, đập tờ giấy xuống long án.
Lưu Huyên Thần nhìn quét mắt một cái, nở nụ cười, “Bút tích của tiên hoàng, quan viên lớn nhỏ trong triều, đều từng nhìn thấy. Muốn bắt chước cũng không khó. Lấy hiểu biết của trẫm về tiên hoàng, tiên hoàng uy nghi bốn phương tám hướng, làm việc quả cảm, loại ngữ khí ai oán này, không giống như giọng điệu của tiên hoàng.”
Tình thế lại biến động, dừng ở thế cân bằng.
“Ngươi nói chữ viết trong đây là bổn vương ngụy tạo?” Tề vương cuống tới độ mặt đỏ bừng, hắn cắn cắn môi, “Được, vậy bổn vương sẽ cho ngươi được gặp nhân chứng năm đó. Người đâu, khiêng Ấn Thái y vào đây.” Hắn lớn tiếng gào lên với bên ngoài.
Ấn Thái y? Người ngồi trong điện không khỏi lại thất thanh kinh hô.
Vài năm trước, không phải Ấn Thái y đã bị tiên hoàng hạ lệnh chém ngang lưng ở Ngọ môn rồi sao? Lúc đó, tình cảnh bi thảm ấy, rất nhiều người đã nhìn thấy. Người chết rồi còn có thể sống lại?
Vài binh sĩ khênh một chiếc cáng từ bên ngoài bước vào.
Vân Ánh Lục mở to hai mắt, nhìn sang, không khỏi hít sâu một hơi. Ở trên cáng, là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, chỉ có nửa người.
Người đàn ông này chính là người hôm đó khi cô lạc trong mật đạo của phủ Tề vương, nhìn thấy bên trong căn nhà đá. Cô vừa nhìn thấy người đàn ông chỉ có nửa người này, trước mắt tối sầm, sau đó sợ quá ngất đi.
Trong đại điện, không khí ngưng trọng lập tức bị bao phủ một tầng quỷ mị. Người đàn ông chỉ có nửa người ngồi thẳng dậy, ôm quyền hướng mọi người mỉm cười.
Đột nhiên, trong điện vang lên một tiếng khóc thảm thiết, “Thái hậu, thái hậu… Thái hậu, người làm sao vậy?”
Mọi người nghe tiếng nhìn sang, Vạn thái hậu hai mắt nhắm nghiền, ngã thẳng về phía sau, thân thể không hề nhúc nhích.
/179
|