“Rắc!” Ngoài cửa sổ, tuyết nặng làm gẫy cành cây, mấy tiếng động nhỏ vang lên kinh động Lưu Huyên Thần. Năm nay mùa hạ khô hạn, mùa thu nhiều mưa, mùa đông lại vô cùng rét buốt, từng trận tuyết nối nhau rơi xuống, trận sau lớn hơn trận trước. Mấy tòa thành ở miền Bắc nước Ngụy đều có tuyết lớn, may mắn quốc khố vẫn còn nhiều bạc cứu tế, lệnh cứu giúp dân chúng trong thiên tai được ban xuống dưới, mới khiến dân chúng thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Năm nay, thật sự là nhiều khó khăn, nước Ngụy cũng vậy, hắn cũng vậy.
Lưu Huyên Thần vén mành lên, xuống khỏi long sàng, nhìn gối đầu của Vân Ánh Lục ngẩn người một hồi lâu.
“Hoàng thượng, mới chỉ canh ba thôi!” La công công nghe thấy tiếng động, xách chiếc đèn lồng bước tới. Hắn trả lời, để La công công khoác thêm áo cho hắn, đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, trước mắt trắng xóa, trong thiên địa đều là những bông tuyết trắng tuôn rơi, cành cây bị gẫy để lại một vệt thật sâu trên nền tuyết. Một thái giám câm vào phòng thắp chiếc đèn cung đình trong phòng lên.
“Các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi!” Lưu Huyên Thần khẽ phất tay, bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng lúc trước của Vân Ánh Lục. Hắn đã sai người dọn toàn bộ quần áo và sách của nàng từ Trung Cung vào tẩm điện, ngay cả Mãn Ngọc và Trúc Thanh cũng theo sang đây, mọi thứ đều khôi phục lại giống như trước đây khi nàng vẫn ở trong tẩm điện.
Mùa đông lạnh lẽo, được ngủ trong vòng ôm của người khác qua đêm dài, là một chuyện hạnh phúc.
Hắn vuốt ve một quyển sách thuốc, lật xem những bài giảng y thuật mà nàng đã viết, mỗi dòng chữ, mỗi hình vẽ, đều giống như tính cách của nàng, đều thật sự cẩn thận.
Uyển Bạch đi rồi, Nguyễn Nhược Nam đã chết, nhóm phi tần hậu cung giống như hồn vô chủ, người nào người nấy mặt buồn rười rượi, nhưng lớp học lại không bị hủy bỏ, buổi tối hàng ngày các phi tần vẫn tự động tụ họp, người dạy học đổi thành các thái y trong cung. Nhưng các phi tần đều nói, dạy không hay bằng hoàng hậu.
Đúng vậy, ai có thể so với được với Uyển Bạch chứ? Lưu Huyên Thần tự hào nở nụ cười.
“Hoàng thượng, mấy bức họa kia dường như người không muốn xem ạ?” La công công nhẹ nhàng bước tới.
Lưu Huyên Thần đang toàn tâm toàn ý hồi tưởng lại chuyện cũ, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, “Bức tranh nào?”
La công công thật cẩn thận mở từng bức tranh cuộn trong một chồng tranh cuộn trên tay ra, “Đây là Phủ Nội Vụ hôm qua mới đưa tới.” Lưu Huyên Thần vừa thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
La công công sợ tới mức mặt tái đi.
“Hoàng hậu chỉ chưa hồi cung thôi, ai lại không chờ nổi muốn thay thế vị trí của hoàng hậu, công chúa An Nam là ví dụ, còn chưa đủ nhận được một bài học sao?”
“Hoàng thượng…” La công công mếu máo, mắt rướm lệ, Giang thị vệ dẫn đội binh sĩ tới thành Lâm Sơn hơn một tháng, lật tung cả ngọn núi, tìm được thi thể của Tề vương và các thị vệ khác, còn có rất nhiều thi thể bị dập nát, trong lòng mỗi người đều hiểu được, hy vọng hoàng hậu nương nương còn sống vô cùng nhỏ, chỉ sợ trong số thi thể đó có hoàng hậu. Hiện giờ đã hơn một trăm ngày, ai có thể ở trong núi không ăn không uống sống tới tận bây giờ?
Nhưng hoàng thượng từ đầu chí cuối đều không muốn tin.
Đêm hôm Giang thị vệ trở về đó, quỳ ngoài tẩm điện suốt một đêm, đèn trong tẩm điện cũng sáng một đêm, dưới ánh nến gương mặt hoàng thượng dường như gầy rộc hẳn đi.
Sau đó, tiểu thiếu gia của hiệu thuốc Tần thị sai người dùng cáng khiêng thân thể yếu ớt tới thành Lâm Sơn, dựng một cái lán tre bên cạnh ngọn núi bị sụp, huy động rất nhiều người sống trên núi, lại tìm kiếm khắp lượt ngọn núi kia, vẫn không phát hiện ra tung tích của hoàng hậu nương nương. Mấy ngày trước, Tần công tử đã trở lại từ thành Lâm Sơn.
Đêm đó, hoàng thượng tự mình vi phục xuất cung, tới Tần phủ. Lưu Huyên Thần vẫn nhớ lần đó gặp Tần Luận ở Linh Vân Các, khi đó, hắn vẫn còn là vị hôn phu của Vân Ánh Lục. Lưu Huyên Thần biết tình yêu của Tần Luận với Vân Ánh Lục không bởi vì nàng thành thân mà giảm đi chút nào.
Hai người đàn ông ngồi đối diện dưới đèn, Lưu Huyên Thần bình thản quan sát ngữ khí, thần thái của Tần Luận. Tần Luận yếu ớt thường thở hổn hển, nhưng ánh mắt vô cùng an bình.
“Hoàng thượng, ngài hoài nghi tôi giấu hoàng hậu đi rồi sao? Hoàng thượng, không cần lừa mình dối người, hoàng thượng, ngài tuyệt vọng đi, hoàng hậu nhất định không còn ở nhân thế. Thế nhưng, hoàng hậu sẽ không cô đơn, tôi đã sai người xây dựng một căn nhà gỗ ở cạnh núi, tôi trở về sắp xếp mọi chuyện, rồi sẽ dọn qua đó ở. Tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng.”
Những lời này nhất thời làm cho Lưu Huyên Thần không chịu nổi, tim hắn đau đớn như bị đao cắt, “Hoàng hậu của trẫm, nàng không chết, nàng không có cánh, không bay ra khỏi Đông Dương được.”
Hắn phẫn nộ đứng dậy, phất tay áo đi về.
Lưu Huyên Thần thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn mấy bức tranh cuộn đang được mở ra kia, trên tranh, mỗi người con gái dáng người yểu điệu, xinh đẹp như hoa. Một tháng sau khi Uyển Bạch đi, mỗi ngày lâm triều, Ngu Hữu Thừa tướng và một đám lão thần đều hữu ý hay vô ý nhắc tới chuyện lập hậu, ngay cả Mạn Lăng và Ngu phu nhân cũng đều lần lượt tiến cung khuyên nhủ, Vạn thái hậu cũng ám chỉ không ít lần.
Người chết thì đã chết rồi, người sống phải sống cho tốt, vì giang sơn nước Ngụy thiên thu muôn đời, hoàng thượng hẳn là phải sớm sinh hạ người thừa kế hoàng vị.
Đúng rồi, nam tử thịnh niên hai mươi sáu tuổi, đến nay dưới gối không có con trai con gái, thực làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng ngoại trừ Uyển Bạch, ai có tư cách sinh con cho hắn chứ? Uyển Bạch đã từng nói, ông trời để nàng tới bên cạnh hắn, là vì muốn giúp hắn sinh con đẻ cái.
Đôi mắt đen như màn đêm, ngây ngẩn nhìn bức tranh cuộn thật lâu, “La công công, mài mực.” Lưu Huyên Thần nói.
La công công gật gật đầu, chuyển mấy bức tranh đi, lấy tờ giấy mới ra, cẩn thận mài mực. Ông nhìn hoàng thượng chân mày giãn ra, không giống ẩn hàm tức giận, thế nhưng khuôn mặt thật sự tái nhợt có phần không chịu nổi.
“Sao vậy?” Lưu Huyên Thần nghe tiếng La công công nén tiếng nức nở, nhướng mày hỏi.
“Hoàng thượng, nô tài cũng nhớ nương nương, nhưng… hoàng thượng, người không thể cứ như thế này mãi, nếu có một ngày, nô tài xuống Âm phủ tình cờ gặp được nương nương, nương nương hỏi nô tài có chăm sóc tốt cho hoàng thượng không, nô tài làm thế nào mà trả lời nương nương?
Lưu Huyên Thần cười ấm áp, “Nương nương sẽ không hỏi ngươi như vậy, nương nương là vị thần y, không chăm sóc được tốt cho trẫm, là nàng thất trách.”
La công công lén lau nước mắt, khe khẽ lắc đầu, nhìn thấy hoàng thượng nhẹ nhấc bút lên, không đến một khắc, ông ấy liếc nhìn người trên tờ giấy, ngẩn ra, cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Có giống không?” Lưu Huyên Thần cũng không ngẩng đầu lên.
“Cực kỳ giống.” La công công nghẹn ngào, quả thực là rất đẹp, ánh mắt thản nhiên kia, nụ cười nhẹ kia, đôi mắt ôn hòa, sống động giống như hoàng hậu nương nương đang đứng ở trước mặt.
“Kỳ thật nương nương thực sự còn xinh đẹp hơn thế này, thanh nhã xuất trần, làm cho trẫm thấy, tim đập thình thịch.” Đôi mắt phượng của Lưu Huyên Thần cong lên, khóe miệng là nụ cười ôn nhu.
“Thực sự?” La công công chớp mắt, trong lòng khẽ động, hoàng thượng đang nói mơ sao?
“Hoàng thượng, Đỗ Thượng thư thỉnh cầu tấn kiến!” Ngoài cửa, thủ lĩnh đội thị vệ cung kính bẩm. Lưu Huyên Thần nhăn mày, hạ bút xuống, “Bảo hắn tới Họa thính* chờ.”
*Từ thính ở đây nghĩa là phòng, không biết có phải là phòng họa hay phòng vẽ không nữa, mình để nguyên Hán việt nhé.
Thư phòng của Uyển Bạch, hắn không để cho người ngoài được vào, đây là thế giới riêng của hắn và Uyển Bạch.
Hắn xoải bước đi vào Họa thính, Đỗ Tử Bân lạnh đôi môi tím tái, trên quan bào dính dầy bông tuyết. Từ cửa chính tới tẩm điện là một đoạn đường không hề ngắn.
“Đến bên bếp lò sưởi ấm một chút đi!” Lưu Huyên Thần chỉ vào bếp than, sai La công công nhanh chóng mang cho Đỗ Tử Bân một chén trà nóng.
“Đỗ ái khanh, bộ Hình lại xảy ra chuyện gì sao?”
Đỗ Tử Bân uống mấy hớp trà nóng, trong người mới thấy ấm lên một chút, hắn lắc đầu, “Hoàng thượng, thần đêm khuya tiến cung, không phải vì công sự, là vì chuyện của hoàng hậu nương nương…”
“Nương nương đã trở về sao?” Lưu Huyên Thần vui mừng khôn xiết lập tức đứng bật dậy, thân thể khẽ run.
Đỗ Tử Bân chần chờ một lát, nhẹ giọng nói: “Đúng là đã trở lại, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì, nói mau!”
“Hoàng thượng,”Đỗ Tử Bân thở dài một tiếng, “Người trở về này là nương nương, nhưng cũng không hoàn toàn là nương nương.”
“Hả, tại sao?”
“Cô ấy là Vân Ánh Lục con gái của Vân viên ngoại, nhưng hiện giờ cô ấy tên là Cơ Uyển Bạch.”
Năm nay, thật sự là nhiều khó khăn, nước Ngụy cũng vậy, hắn cũng vậy.
Lưu Huyên Thần vén mành lên, xuống khỏi long sàng, nhìn gối đầu của Vân Ánh Lục ngẩn người một hồi lâu.
“Hoàng thượng, mới chỉ canh ba thôi!” La công công nghe thấy tiếng động, xách chiếc đèn lồng bước tới. Hắn trả lời, để La công công khoác thêm áo cho hắn, đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, trước mắt trắng xóa, trong thiên địa đều là những bông tuyết trắng tuôn rơi, cành cây bị gẫy để lại một vệt thật sâu trên nền tuyết. Một thái giám câm vào phòng thắp chiếc đèn cung đình trong phòng lên.
“Các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi!” Lưu Huyên Thần khẽ phất tay, bước ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng lúc trước của Vân Ánh Lục. Hắn đã sai người dọn toàn bộ quần áo và sách của nàng từ Trung Cung vào tẩm điện, ngay cả Mãn Ngọc và Trúc Thanh cũng theo sang đây, mọi thứ đều khôi phục lại giống như trước đây khi nàng vẫn ở trong tẩm điện.
Mùa đông lạnh lẽo, được ngủ trong vòng ôm của người khác qua đêm dài, là một chuyện hạnh phúc.
Hắn vuốt ve một quyển sách thuốc, lật xem những bài giảng y thuật mà nàng đã viết, mỗi dòng chữ, mỗi hình vẽ, đều giống như tính cách của nàng, đều thật sự cẩn thận.
Uyển Bạch đi rồi, Nguyễn Nhược Nam đã chết, nhóm phi tần hậu cung giống như hồn vô chủ, người nào người nấy mặt buồn rười rượi, nhưng lớp học lại không bị hủy bỏ, buổi tối hàng ngày các phi tần vẫn tự động tụ họp, người dạy học đổi thành các thái y trong cung. Nhưng các phi tần đều nói, dạy không hay bằng hoàng hậu.
Đúng vậy, ai có thể so với được với Uyển Bạch chứ? Lưu Huyên Thần tự hào nở nụ cười.
“Hoàng thượng, mấy bức họa kia dường như người không muốn xem ạ?” La công công nhẹ nhàng bước tới.
Lưu Huyên Thần đang toàn tâm toàn ý hồi tưởng lại chuyện cũ, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, “Bức tranh nào?”
La công công thật cẩn thận mở từng bức tranh cuộn trong một chồng tranh cuộn trên tay ra, “Đây là Phủ Nội Vụ hôm qua mới đưa tới.” Lưu Huyên Thần vừa thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
La công công sợ tới mức mặt tái đi.
“Hoàng hậu chỉ chưa hồi cung thôi, ai lại không chờ nổi muốn thay thế vị trí của hoàng hậu, công chúa An Nam là ví dụ, còn chưa đủ nhận được một bài học sao?”
“Hoàng thượng…” La công công mếu máo, mắt rướm lệ, Giang thị vệ dẫn đội binh sĩ tới thành Lâm Sơn hơn một tháng, lật tung cả ngọn núi, tìm được thi thể của Tề vương và các thị vệ khác, còn có rất nhiều thi thể bị dập nát, trong lòng mỗi người đều hiểu được, hy vọng hoàng hậu nương nương còn sống vô cùng nhỏ, chỉ sợ trong số thi thể đó có hoàng hậu. Hiện giờ đã hơn một trăm ngày, ai có thể ở trong núi không ăn không uống sống tới tận bây giờ?
Nhưng hoàng thượng từ đầu chí cuối đều không muốn tin.
Đêm hôm Giang thị vệ trở về đó, quỳ ngoài tẩm điện suốt một đêm, đèn trong tẩm điện cũng sáng một đêm, dưới ánh nến gương mặt hoàng thượng dường như gầy rộc hẳn đi.
Sau đó, tiểu thiếu gia của hiệu thuốc Tần thị sai người dùng cáng khiêng thân thể yếu ớt tới thành Lâm Sơn, dựng một cái lán tre bên cạnh ngọn núi bị sụp, huy động rất nhiều người sống trên núi, lại tìm kiếm khắp lượt ngọn núi kia, vẫn không phát hiện ra tung tích của hoàng hậu nương nương. Mấy ngày trước, Tần công tử đã trở lại từ thành Lâm Sơn.
Đêm đó, hoàng thượng tự mình vi phục xuất cung, tới Tần phủ. Lưu Huyên Thần vẫn nhớ lần đó gặp Tần Luận ở Linh Vân Các, khi đó, hắn vẫn còn là vị hôn phu của Vân Ánh Lục. Lưu Huyên Thần biết tình yêu của Tần Luận với Vân Ánh Lục không bởi vì nàng thành thân mà giảm đi chút nào.
Hai người đàn ông ngồi đối diện dưới đèn, Lưu Huyên Thần bình thản quan sát ngữ khí, thần thái của Tần Luận. Tần Luận yếu ớt thường thở hổn hển, nhưng ánh mắt vô cùng an bình.
“Hoàng thượng, ngài hoài nghi tôi giấu hoàng hậu đi rồi sao? Hoàng thượng, không cần lừa mình dối người, hoàng thượng, ngài tuyệt vọng đi, hoàng hậu nhất định không còn ở nhân thế. Thế nhưng, hoàng hậu sẽ không cô đơn, tôi đã sai người xây dựng một căn nhà gỗ ở cạnh núi, tôi trở về sắp xếp mọi chuyện, rồi sẽ dọn qua đó ở. Tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng.”
Những lời này nhất thời làm cho Lưu Huyên Thần không chịu nổi, tim hắn đau đớn như bị đao cắt, “Hoàng hậu của trẫm, nàng không chết, nàng không có cánh, không bay ra khỏi Đông Dương được.”
Hắn phẫn nộ đứng dậy, phất tay áo đi về.
Lưu Huyên Thần thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn mấy bức tranh cuộn đang được mở ra kia, trên tranh, mỗi người con gái dáng người yểu điệu, xinh đẹp như hoa. Một tháng sau khi Uyển Bạch đi, mỗi ngày lâm triều, Ngu Hữu Thừa tướng và một đám lão thần đều hữu ý hay vô ý nhắc tới chuyện lập hậu, ngay cả Mạn Lăng và Ngu phu nhân cũng đều lần lượt tiến cung khuyên nhủ, Vạn thái hậu cũng ám chỉ không ít lần.
Người chết thì đã chết rồi, người sống phải sống cho tốt, vì giang sơn nước Ngụy thiên thu muôn đời, hoàng thượng hẳn là phải sớm sinh hạ người thừa kế hoàng vị.
Đúng rồi, nam tử thịnh niên hai mươi sáu tuổi, đến nay dưới gối không có con trai con gái, thực làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng ngoại trừ Uyển Bạch, ai có tư cách sinh con cho hắn chứ? Uyển Bạch đã từng nói, ông trời để nàng tới bên cạnh hắn, là vì muốn giúp hắn sinh con đẻ cái.
Đôi mắt đen như màn đêm, ngây ngẩn nhìn bức tranh cuộn thật lâu, “La công công, mài mực.” Lưu Huyên Thần nói.
La công công gật gật đầu, chuyển mấy bức tranh đi, lấy tờ giấy mới ra, cẩn thận mài mực. Ông nhìn hoàng thượng chân mày giãn ra, không giống ẩn hàm tức giận, thế nhưng khuôn mặt thật sự tái nhợt có phần không chịu nổi.
“Sao vậy?” Lưu Huyên Thần nghe tiếng La công công nén tiếng nức nở, nhướng mày hỏi.
“Hoàng thượng, nô tài cũng nhớ nương nương, nhưng… hoàng thượng, người không thể cứ như thế này mãi, nếu có một ngày, nô tài xuống Âm phủ tình cờ gặp được nương nương, nương nương hỏi nô tài có chăm sóc tốt cho hoàng thượng không, nô tài làm thế nào mà trả lời nương nương?
Lưu Huyên Thần cười ấm áp, “Nương nương sẽ không hỏi ngươi như vậy, nương nương là vị thần y, không chăm sóc được tốt cho trẫm, là nàng thất trách.”
La công công lén lau nước mắt, khe khẽ lắc đầu, nhìn thấy hoàng thượng nhẹ nhấc bút lên, không đến một khắc, ông ấy liếc nhìn người trên tờ giấy, ngẩn ra, cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Có giống không?” Lưu Huyên Thần cũng không ngẩng đầu lên.
“Cực kỳ giống.” La công công nghẹn ngào, quả thực là rất đẹp, ánh mắt thản nhiên kia, nụ cười nhẹ kia, đôi mắt ôn hòa, sống động giống như hoàng hậu nương nương đang đứng ở trước mặt.
“Kỳ thật nương nương thực sự còn xinh đẹp hơn thế này, thanh nhã xuất trần, làm cho trẫm thấy, tim đập thình thịch.” Đôi mắt phượng của Lưu Huyên Thần cong lên, khóe miệng là nụ cười ôn nhu.
“Thực sự?” La công công chớp mắt, trong lòng khẽ động, hoàng thượng đang nói mơ sao?
“Hoàng thượng, Đỗ Thượng thư thỉnh cầu tấn kiến!” Ngoài cửa, thủ lĩnh đội thị vệ cung kính bẩm. Lưu Huyên Thần nhăn mày, hạ bút xuống, “Bảo hắn tới Họa thính* chờ.”
*Từ thính ở đây nghĩa là phòng, không biết có phải là phòng họa hay phòng vẽ không nữa, mình để nguyên Hán việt nhé.
Thư phòng của Uyển Bạch, hắn không để cho người ngoài được vào, đây là thế giới riêng của hắn và Uyển Bạch.
Hắn xoải bước đi vào Họa thính, Đỗ Tử Bân lạnh đôi môi tím tái, trên quan bào dính dầy bông tuyết. Từ cửa chính tới tẩm điện là một đoạn đường không hề ngắn.
“Đến bên bếp lò sưởi ấm một chút đi!” Lưu Huyên Thần chỉ vào bếp than, sai La công công nhanh chóng mang cho Đỗ Tử Bân một chén trà nóng.
“Đỗ ái khanh, bộ Hình lại xảy ra chuyện gì sao?”
Đỗ Tử Bân uống mấy hớp trà nóng, trong người mới thấy ấm lên một chút, hắn lắc đầu, “Hoàng thượng, thần đêm khuya tiến cung, không phải vì công sự, là vì chuyện của hoàng hậu nương nương…”
“Nương nương đã trở về sao?” Lưu Huyên Thần vui mừng khôn xiết lập tức đứng bật dậy, thân thể khẽ run.
Đỗ Tử Bân chần chờ một lát, nhẹ giọng nói: “Đúng là đã trở lại, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì, nói mau!”
“Hoàng thượng,”Đỗ Tử Bân thở dài một tiếng, “Người trở về này là nương nương, nhưng cũng không hoàn toàn là nương nương.”
“Hả, tại sao?”
“Cô ấy là Vân Ánh Lục con gái của Vân viên ngoại, nhưng hiện giờ cô ấy tên là Cơ Uyển Bạch.”
/179
|