Vân Ánh Lục lơ đãng lật mấy trang của quyển sách thuốc, xuyên qua bức rèm che, lén lút liếc nhìn Lưu Huyên Thần đang ngồi trên long ỷ. Cô lại cảm nhận được được tâm trạng lo lắng bất an của Huyên Thần. Huyên Thần rất bất an, cô cảm nhận được, hắn không phải đang lo lắng về chuyện quốc sự. Trên thực tế là, trước mắt nước Ngụy tuy rằng gặp hạn hán, động đất, tuyết lớn, nhưng năm nay thu thuế cũng được tương đối nhiều, quốc khố cũng được dư dật, cải cách mà hắn thực thi cũng đã được triển khai trên diện rộng, các đại thần càng thêm ủng hộ hắn. Về phương diện thân thế, Huyên Thần đã thản nhiên chấp nhận được rồi. Với Ngu Hữu Thừa tướng tuy rằng hắn không sửa xưng hô, nhưng nét mặt cũng mang theo vài phần tôn trọng, thậm chí nói Hữu Thừa tướng tuổi tác đã lớn, trên triều đường không cần quỳ. Mà quan hệ của hắn với Ngu Tấn Hiên cũng rất tốt. Về Thái hậu, hắn đã chuẩn cho thái hậu đến Ngu phủ ở, để mỗi ngày có thể nhìn thấy Mạn Lăng. Mà Ngu phu nhân, chỉ cần tiến cung, hắn đều tự mình tiếp kiến. Huyên Thần thật là có phong phạm đế vương trời sinh, luôn có thể khiến cho người khác tự nguyện quy phục hắn, hắn có thể trấn an người khác, tự nhiên cũng sẽ làm cho người khác ngưỡng mộ hắn. Bất luận là ở chỗ nào, hắn đều có thể tự tin mà ngạo nghễ.
Nhưng vì sao mấy ngày nay, tâm tình của hắn lại bất an rõ ràng như thế, làm cho cô cảm nhận rõ ràng.
Thân là hoàng thượng, tâm tư của Huyên Thần khó nói rõ được, nhưng ở trước mặt cô, hắn cũng không che giấu. Lần này rốt cuộc là vì sao đây?
Là bởi vì chính mình sao? Dường như là vậy, suy nghĩ này của Vân Ánh Lục dần dần xuất hiện trong đầu.
Con người đối với những thứ mình đã để mất mà tìm lại được, luôn luôn có một loại thái độ nghi ngờ, huống chi cô lại còn là người được cho rằng đã bị chôn vùi ở dưới chân núi, đã chết mấy tháng rồi.
Từ thời điểm cô trở lại hoàng cung, mỗi giờ mỗi khắc Huyên Thần đều phải nhìn thấy cô. Cô tới hậu cung gặp các phi tần khác, thăm các thái y ở Thái y viện, La công công đều đến tìm vài lần, mãi tới khi cô quay lại, hắn mới có thể an tâm xử lý việc công. Lâm triều từ trước đến nay đều là trời còn chưa sáng, đã bắt đầu. Trước kia, Huyên Thần đều nhẹ nhàng rời giường, cố gắng không làm cô tỉnh giấc. Hiện giờ, thì không phải thế, Huyên Thần mặc kệ cô có buồn ngủ hay không, mặc kệ bên ngoài trời lạnh hay không lạnh, bắt cô phải cùng rời giường, cùng hắn vào triều, cho dù là ngồi ở đó ngủ gà ngủ gật. Vì thế, bức rèm che này lại được phát huy tác dụng.
Huyên Thần ngồi trên triều, cứ một lát là lại nhìn xuống dưới, cười với cô, tâm trạng dường như yên ổn lại.
Buổi tối Huyên Thần chuyển toàn bộ tấu chương vào tẩm điện, kê một cái bàn bên cạnh long sàng. Trong phòng đốt chậu than, cô ngồi trên giường đọc sách, hắn xử lý chính sự, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô.
Huyên Thần đang sợ hãi lại mất đi cô nữa sao?
Đồ ngốc, nếu cô muốn ra đi, đã sớm theo Tần Luận cao chạy xa bay, làm gì phải bỏ lại đôi cánh, ngoan ngoãn bị trói buộc trong những bước tường cung này chứ?
Có phải biểu hiện của cô không tốt hay không?
Vân Ánh Lục vỗ vỗ ngực đang đau đớn, quay đầu lại, lặng lẽ lau đi lệ trên khóe mắt.
Huyên Thần lo lắng như thế, cô cũng không dám nhắc tới chuyện muốn xuất cung thăm cha mẹ một chuyến, còn cả A Cường vẫn ở trong Tần phủ, cô cũng cần phải sắp xếp.
“Hôm nay việc triều chính tạm thương nghị tới đây thôi, các vị ái khanh về nhà chuẩn bị đón năm mới đi.” Lưu Huyên Thần đứng lên, không đợi các triều thần rời khỏi, đã vén bức rèm che lên trước, đến gần Vân Ánh Lục.
“Uyển Bạch, buồn chán quá sao?” Hắn cúi người kéo cô lên, ôm vào trong lòng.
“Vâng, có một chút.” Vân Ánh Lục trả lời thật sự thành thật, nhét tay vào trong lòng bàn tay hắn, hấp thu hơi ấm từ hắn.
“Khó chịu cũng phải gắng chịu đựng.” Lưu Huyên Thần cười yêu thương, nhưng giọng điệu là không có đường thương lượng, “Đi, tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta quay về điện.”
Hai người cùng nắm tay ra khỏi Điện Nghị Chính, giẫm lên lớp tuyết đọng, đi tới hướng hậu cung.
Chỉ còn ba ngày nữa là tới giao thừa, các thái giám Phủ Nội Vụ đang bận bịu treo đèn lồng lên các cung điện, dán giấy hoa lên cửa sổ, các cung nữ nhân lúc mặt trời hiếm khi xuất hiện, đem đệm chăn trong cung ra giặt giũ, xông hương.
“Huyên Thần, sao em lại không thấy công chúa An Nam?” Phi tần các cung đều tới tẩm điện thăm hỏi Vân Ánh Lục, các cung nữ cũng từng tốp tới thăm, Vân Ánh Lục vẫn cảm thấy dường như thiếu ai đó, giờ mới đột nhiên nghĩ ra.
“À, công chúa An Nam sau khi nàng đi không lâu, đã mắc bệnh, qua đời rồi.” Lưu Huyên Thần kéo áo choàng bọc kín lấy cô.
Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn Lưu Huyên Thần, thấy vẻ mặt hắn rất là hờ hững, khẽ thở dài một tiếng, “Thật sự là ông trời đố kị hồng nhan mà!”
Khóe môi Lưu Huyên Thần xẹt qua một nụ cười lạnh, “Mấy tháng nay, hậu cung không có chuyện gì phát sinh, rất yên bình, chỉ có ba người đi khỏi thôi. Một là công chúa An Nam, hai người còn lại là Thục nghi Ngưng Hương và Thục nghi Viên Diệc Ngọc. Quân Bắc triều đại bại dưới tay Ngu Nguyên soái, đưa thư hàng, nguyện ý cắt nhường năm tòa thành cho nước Ngụy, hàng năm cũng tiến cống vàng bạc và tơ lụa cho nước Ngụy, trẫm thấy bọn họ thành tâm như thế, liền đưa Ngưng Hương về Bắc triều, để cho cô ấy dưỡng bệnh ở quê nhà. Viên Diệc Ngọc là tướng tài trời sinh, Đỗ đại nhân đã thẩm tra xong án Cổ Thục nghi bị giết, trả lại sự trong sạch cho cô ấy, trẫm để cho cô ấy và Viên Nguyên soái cùng đi tới biên cảnh giáp với nước Đại Lý, bảo vệ nơi đó, vĩnh viễn không được trở lại Đông Dương.”
“Vâng!” Đối với quốc sự, cô chưa bao giờ tham dự, cũng không muốn tham gia, “Y quán khai trương rồi sao?”
“Ta đã thay đổi ý định, đóng cửa lại rồi. Nàng muốn làm thầy thuốc, có thể thỉnh thoảng xuất cung chữa bệnh từ thiện. Còn lại phần lớn thời gian nàng phải ở bên cạnh ta, còn nữa, nàng phải lập tức sinh tiểu hoàng tử.” Hắn liếc mắt nhìn bụng cô, hàng đêm tận tình, nhất định là sẽ nhanh chóng thụ thai thôi!
“Uyển Bạch,” Hắn đột nhiên dừng bước chân, ghé sát bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Kì…kì sinh lý của nàng khi nào thì tới?”
Vân Ánh Lục thiếu chút nữa là sặc nước bọt, cô lo lắng liếc nhìn cung nữ, thái giám theo sau, rất tốt, còn cách một khoảng, hẳn là không nghe được.
“Huyên Thần, sao lại hỏi cái này?”
“Trước kia nàng viết cho ta bản báo cáo gì đó, không phải nói ngày thứ mười tới ngày thứ hai mươi sau kì sinh lý, là thời gian thụ thai, khi đó rất dễ dàng mang thai được. Mấy ngày này của nàng có phải không?” Nói như vậy, hắn phải càng thêm cố gắng so với bình thường.
Vân Ánh Lục nghiêng đầu, có chút dở khóc dở cười, Lưu hoàng thượng thật sự là học trò giỏi, rất biết vận dụng những điều học được.
“Huyên Thần, chúng ta thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao?”
Đương nhiên không tốt, hắn phải nhanh chóng làm cho Uyển Bạch mang thai, như vậy, Uyển Bạch không chỉ không có cánh, ngay cả hai chân cũng sẽ bị trói chặt lại, không còn có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể cướp đi Uyển Bạch.
“Ta đã lớn tuổi rồi, không biết sao, vô cùng mong muốn có con.” Hắn tự đánh trống lảng cười cười, “Con của ta và nàng, nàng không muốn biết trông như thế nào sao?”
“Muốn, đương nhiên muốn, nhưng mang thai không phải muốn là được.” Cô lắp bắp nói, có chút vô lực.
“Cho nên chúng ta mới phải cố gắng.” Đôi mắt đen nhìn cô càng thêm sâu thẳm.
“Huyên Thần, cho dù không có đứa con ràng buộc, em cũng sẽ không rời khỏi chàng.” Cô cầm tay hắn, yêu thương nhìn hắn, “Bởi vì em yêu chàng, sao em có thể nỡ rời xa chàng được?”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc, vậy mà nàng đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
“Bốn tháng khi em được cứu lên đó, em nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, trong đầu em chỉ nghĩ tới chàng. Em phát hiện sau khi chúng ta yêu nhau, em đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian. Em đã quá để ý tới công việc của mình, luôn không quan tâm tới chàng, săn sóc chàng không đủ. Huyên Thần, về sau sẽ không thế nữa. Em vẫn sẽ làm một thầy thuốc tốt, nhưng trước tiên em sẽ làm người vợ tốt của Lưu Huyên Thần, làm hoàng hậu tốt của hoàng đế nước Ngụy.”
Trong lòng hi vọng và cảm nhận khi chính tai nghe thấy là hoàn toàn bất đồng. Mắt Lưu Huyên Thần đỏ lên, “Uyển Bạch, ta…trước khi ta làm một hoàng đế tốt, cũng sẽ học cách làm một phu quân tốt.” Giọng nói của hắn khàn khàn, ôm cô vào trong lòng, “Làm một phu quân tốt, chỉ yêu mình nàng, thương nàng, chăm sóc cho nàng.”
Vân Ánh Lục cười khẽ, đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng kề đầu lên vai hắn, “Vậy sau này không nên suy nghĩ lung tung, chàng chuyên tâm thống trị giang sơn của chàng, còn em chuyên tâm nghiên cứu y thuật của em, trong lòng chúng ta đều có người kia. Huyên Thần, chàng xem động đất cũng không cướp em đi được, còn gì có thể mang em từ trong tay chàng đi được?”
Phải không? Không còn gì có thể sao? Hắn có thể được đánh cược một lần không?
Lưu Huyên Thần đỡ lấy hai vai cô, nhìn vào mắt cô, “Uyển Bạch, ngày mai nàng quay về Vân phủ vấn an cha mẹ nàng đi!”
Uyển Bạch nói, chuyện gì tới sẽ tới, cái gì của mình sẽ là của mình, có cướp cũng không thể cướp đi được. Uyển Bạch thực sự thuộc về hắn mà!
Nhưng vì sao mấy ngày nay, tâm tình của hắn lại bất an rõ ràng như thế, làm cho cô cảm nhận rõ ràng.
Thân là hoàng thượng, tâm tư của Huyên Thần khó nói rõ được, nhưng ở trước mặt cô, hắn cũng không che giấu. Lần này rốt cuộc là vì sao đây?
Là bởi vì chính mình sao? Dường như là vậy, suy nghĩ này của Vân Ánh Lục dần dần xuất hiện trong đầu.
Con người đối với những thứ mình đã để mất mà tìm lại được, luôn luôn có một loại thái độ nghi ngờ, huống chi cô lại còn là người được cho rằng đã bị chôn vùi ở dưới chân núi, đã chết mấy tháng rồi.
Từ thời điểm cô trở lại hoàng cung, mỗi giờ mỗi khắc Huyên Thần đều phải nhìn thấy cô. Cô tới hậu cung gặp các phi tần khác, thăm các thái y ở Thái y viện, La công công đều đến tìm vài lần, mãi tới khi cô quay lại, hắn mới có thể an tâm xử lý việc công. Lâm triều từ trước đến nay đều là trời còn chưa sáng, đã bắt đầu. Trước kia, Huyên Thần đều nhẹ nhàng rời giường, cố gắng không làm cô tỉnh giấc. Hiện giờ, thì không phải thế, Huyên Thần mặc kệ cô có buồn ngủ hay không, mặc kệ bên ngoài trời lạnh hay không lạnh, bắt cô phải cùng rời giường, cùng hắn vào triều, cho dù là ngồi ở đó ngủ gà ngủ gật. Vì thế, bức rèm che này lại được phát huy tác dụng.
Huyên Thần ngồi trên triều, cứ một lát là lại nhìn xuống dưới, cười với cô, tâm trạng dường như yên ổn lại.
Buổi tối Huyên Thần chuyển toàn bộ tấu chương vào tẩm điện, kê một cái bàn bên cạnh long sàng. Trong phòng đốt chậu than, cô ngồi trên giường đọc sách, hắn xử lý chính sự, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô.
Huyên Thần đang sợ hãi lại mất đi cô nữa sao?
Đồ ngốc, nếu cô muốn ra đi, đã sớm theo Tần Luận cao chạy xa bay, làm gì phải bỏ lại đôi cánh, ngoan ngoãn bị trói buộc trong những bước tường cung này chứ?
Có phải biểu hiện của cô không tốt hay không?
Vân Ánh Lục vỗ vỗ ngực đang đau đớn, quay đầu lại, lặng lẽ lau đi lệ trên khóe mắt.
Huyên Thần lo lắng như thế, cô cũng không dám nhắc tới chuyện muốn xuất cung thăm cha mẹ một chuyến, còn cả A Cường vẫn ở trong Tần phủ, cô cũng cần phải sắp xếp.
“Hôm nay việc triều chính tạm thương nghị tới đây thôi, các vị ái khanh về nhà chuẩn bị đón năm mới đi.” Lưu Huyên Thần đứng lên, không đợi các triều thần rời khỏi, đã vén bức rèm che lên trước, đến gần Vân Ánh Lục.
“Uyển Bạch, buồn chán quá sao?” Hắn cúi người kéo cô lên, ôm vào trong lòng.
“Vâng, có một chút.” Vân Ánh Lục trả lời thật sự thành thật, nhét tay vào trong lòng bàn tay hắn, hấp thu hơi ấm từ hắn.
“Khó chịu cũng phải gắng chịu đựng.” Lưu Huyên Thần cười yêu thương, nhưng giọng điệu là không có đường thương lượng, “Đi, tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta quay về điện.”
Hai người cùng nắm tay ra khỏi Điện Nghị Chính, giẫm lên lớp tuyết đọng, đi tới hướng hậu cung.
Chỉ còn ba ngày nữa là tới giao thừa, các thái giám Phủ Nội Vụ đang bận bịu treo đèn lồng lên các cung điện, dán giấy hoa lên cửa sổ, các cung nữ nhân lúc mặt trời hiếm khi xuất hiện, đem đệm chăn trong cung ra giặt giũ, xông hương.
“Huyên Thần, sao em lại không thấy công chúa An Nam?” Phi tần các cung đều tới tẩm điện thăm hỏi Vân Ánh Lục, các cung nữ cũng từng tốp tới thăm, Vân Ánh Lục vẫn cảm thấy dường như thiếu ai đó, giờ mới đột nhiên nghĩ ra.
“À, công chúa An Nam sau khi nàng đi không lâu, đã mắc bệnh, qua đời rồi.” Lưu Huyên Thần kéo áo choàng bọc kín lấy cô.
Vân Ánh Lục kinh ngạc nhìn Lưu Huyên Thần, thấy vẻ mặt hắn rất là hờ hững, khẽ thở dài một tiếng, “Thật sự là ông trời đố kị hồng nhan mà!”
Khóe môi Lưu Huyên Thần xẹt qua một nụ cười lạnh, “Mấy tháng nay, hậu cung không có chuyện gì phát sinh, rất yên bình, chỉ có ba người đi khỏi thôi. Một là công chúa An Nam, hai người còn lại là Thục nghi Ngưng Hương và Thục nghi Viên Diệc Ngọc. Quân Bắc triều đại bại dưới tay Ngu Nguyên soái, đưa thư hàng, nguyện ý cắt nhường năm tòa thành cho nước Ngụy, hàng năm cũng tiến cống vàng bạc và tơ lụa cho nước Ngụy, trẫm thấy bọn họ thành tâm như thế, liền đưa Ngưng Hương về Bắc triều, để cho cô ấy dưỡng bệnh ở quê nhà. Viên Diệc Ngọc là tướng tài trời sinh, Đỗ đại nhân đã thẩm tra xong án Cổ Thục nghi bị giết, trả lại sự trong sạch cho cô ấy, trẫm để cho cô ấy và Viên Nguyên soái cùng đi tới biên cảnh giáp với nước Đại Lý, bảo vệ nơi đó, vĩnh viễn không được trở lại Đông Dương.”
“Vâng!” Đối với quốc sự, cô chưa bao giờ tham dự, cũng không muốn tham gia, “Y quán khai trương rồi sao?”
“Ta đã thay đổi ý định, đóng cửa lại rồi. Nàng muốn làm thầy thuốc, có thể thỉnh thoảng xuất cung chữa bệnh từ thiện. Còn lại phần lớn thời gian nàng phải ở bên cạnh ta, còn nữa, nàng phải lập tức sinh tiểu hoàng tử.” Hắn liếc mắt nhìn bụng cô, hàng đêm tận tình, nhất định là sẽ nhanh chóng thụ thai thôi!
“Uyển Bạch,” Hắn đột nhiên dừng bước chân, ghé sát bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Kì…kì sinh lý của nàng khi nào thì tới?”
Vân Ánh Lục thiếu chút nữa là sặc nước bọt, cô lo lắng liếc nhìn cung nữ, thái giám theo sau, rất tốt, còn cách một khoảng, hẳn là không nghe được.
“Huyên Thần, sao lại hỏi cái này?”
“Trước kia nàng viết cho ta bản báo cáo gì đó, không phải nói ngày thứ mười tới ngày thứ hai mươi sau kì sinh lý, là thời gian thụ thai, khi đó rất dễ dàng mang thai được. Mấy ngày này của nàng có phải không?” Nói như vậy, hắn phải càng thêm cố gắng so với bình thường.
Vân Ánh Lục nghiêng đầu, có chút dở khóc dở cười, Lưu hoàng thượng thật sự là học trò giỏi, rất biết vận dụng những điều học được.
“Huyên Thần, chúng ta thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao?”
Đương nhiên không tốt, hắn phải nhanh chóng làm cho Uyển Bạch mang thai, như vậy, Uyển Bạch không chỉ không có cánh, ngay cả hai chân cũng sẽ bị trói chặt lại, không còn có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể cướp đi Uyển Bạch.
“Ta đã lớn tuổi rồi, không biết sao, vô cùng mong muốn có con.” Hắn tự đánh trống lảng cười cười, “Con của ta và nàng, nàng không muốn biết trông như thế nào sao?”
“Muốn, đương nhiên muốn, nhưng mang thai không phải muốn là được.” Cô lắp bắp nói, có chút vô lực.
“Cho nên chúng ta mới phải cố gắng.” Đôi mắt đen nhìn cô càng thêm sâu thẳm.
“Huyên Thần, cho dù không có đứa con ràng buộc, em cũng sẽ không rời khỏi chàng.” Cô cầm tay hắn, yêu thương nhìn hắn, “Bởi vì em yêu chàng, sao em có thể nỡ rời xa chàng được?”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc, vậy mà nàng đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
“Bốn tháng khi em được cứu lên đó, em nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, trong đầu em chỉ nghĩ tới chàng. Em phát hiện sau khi chúng ta yêu nhau, em đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian. Em đã quá để ý tới công việc của mình, luôn không quan tâm tới chàng, săn sóc chàng không đủ. Huyên Thần, về sau sẽ không thế nữa. Em vẫn sẽ làm một thầy thuốc tốt, nhưng trước tiên em sẽ làm người vợ tốt của Lưu Huyên Thần, làm hoàng hậu tốt của hoàng đế nước Ngụy.”
Trong lòng hi vọng và cảm nhận khi chính tai nghe thấy là hoàn toàn bất đồng. Mắt Lưu Huyên Thần đỏ lên, “Uyển Bạch, ta…trước khi ta làm một hoàng đế tốt, cũng sẽ học cách làm một phu quân tốt.” Giọng nói của hắn khàn khàn, ôm cô vào trong lòng, “Làm một phu quân tốt, chỉ yêu mình nàng, thương nàng, chăm sóc cho nàng.”
Vân Ánh Lục cười khẽ, đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng kề đầu lên vai hắn, “Vậy sau này không nên suy nghĩ lung tung, chàng chuyên tâm thống trị giang sơn của chàng, còn em chuyên tâm nghiên cứu y thuật của em, trong lòng chúng ta đều có người kia. Huyên Thần, chàng xem động đất cũng không cướp em đi được, còn gì có thể mang em từ trong tay chàng đi được?”
Phải không? Không còn gì có thể sao? Hắn có thể được đánh cược một lần không?
Lưu Huyên Thần đỡ lấy hai vai cô, nhìn vào mắt cô, “Uyển Bạch, ngày mai nàng quay về Vân phủ vấn an cha mẹ nàng đi!”
Uyển Bạch nói, chuyện gì tới sẽ tới, cái gì của mình sẽ là của mình, có cướp cũng không thể cướp đi được. Uyển Bạch thực sự thuộc về hắn mà!
/179
|