Trong phòng khám bệnh, nến đã được thắp lên, Vân Ánh Lục ngồi dưới ánh nến, chỉ cảm thấy trước bàn bị một bóng đen bao phủ, cô ngẩng đầu, người đàn ông đó bị bóng tối che khuất, nhất thời cô không nhìn thấy rõ, chỉ nghe được tiếng gọi của Trúc Thanh, mới cảm thấy bóng đen trước mặt hình dáng không giống phụ nữ.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh đứng ở cạnh cửa, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thanh đao đang lắc lư bên hông của người đàn ông kia.
Vân Ánh Lục cũng bắt đầu căng thẳng, cô nhìn thẳng vào hắn, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này. Màu da rám nắng, đôi mắt sâu màu hổ phách, sống mũi cao, để râu ngắn, đôi môi hơi cong, hiện ra một chút vô tình, trên đầu có quấn một chiếc khăn vải, trên người có mặc một bộ trường bào rộng và hơi nhăn đang để mở trước ngực, trang phục và màu da này giống như đàn ông Trung Đông.
“Thái y ở đâu?” Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, không để Vân Ánh Lục vào mắt.
“Anh là ai?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Không có quan hệ với cô.” Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng, đầy vẻ bực bội.
Tần Luận vừa nghe hắn nói, “Rẹt” một cái kéo cái mành ra, bảo vệ Vân Ánh Lục ở phía sau, “Vị khách quan này, không lịch sự vậy, không có sự cho phép của thái y, tự tiện xông vào phòng khám, như vậy không được đâu!”
“Ngươi là thái y?” Người đàn ông cũng không quá tin tưởng chớp mắt mấy cái.
“Ngươi tìm thái y có chuyện gì?” Khẩu khí của Tần Luận nghe ra rõ ràng là không vui, chuyển ánh mắt sang phía Trúc Thanh. Trúc Thanh hiểu ý xoay người, chỉ chốc lát, đã có năm sáu tiểu nhị của tiệm thuốc đứng ở ngoài phòng, tất cả đều cầm mộc côn trong tay, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn vào người đàn ông kia.
Hắn khinh miệt nhếch khóe miệng.
“Thái y ở đâu?” Trong đầu hắn đã phủ quyết anh chàng đẹp trai trước mắt này, có thể làm thái y trong cung, ít nhất cũng phải trên dưới năm mươi tuổi.
Vân Ánh Lục bình tĩnh lại trước tiên, nhìn bên ngoài sắc trời càng lúc càng tối, còn có bệnh nhân vẫn dang chờ, cô không muốn lằng nhằng thêm nữa, nói thẳng luôn: “Tôi là thái y, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cô…” Hắn liếc sang Vân Ánh Lục, vẻ mặt nghi ngờ.
“Không cần làm cái vẻ mặt đó, tôi chính là thái y mới vừa vào cung, Vân Ánh Lục.”
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Vân Ánh Lục, lại ngửi thấy trên người cô ẩn ẩn có hương thuốc, nhớ tới vừa rồi nha đầu ngoài cửa nói chuyên trị bệnh cho phụ nữ, hắn bán tín bán nghi cúi người xuống, tay đặt lên ngực, thi lễ:
“Tại hạ là Thác Phu, thương nhân nước Ba Tư, có một chuyện muốn nhờ cậy, xin Vân thái y đi cùng ta một chuyến.”
Tần Luận nhíu mắt lại, “Nếu là bệnh nhân, ngày mồng chín tháng sau tới đây xếp hàng chờ, Vân thái y không đi khám bệnh tại nhà.”
Không hiểu tại sao, hắn có cảm giác người tên Thác Phu này tướng mạo có chút hung ác, giống một kẻ mang phiền toái.
“Không, ta không chờ được tới mồng chín tháng sau.” Hắn lắc đầu, cố chấp nhìn Vân Ánh Lục, “Chỉ là một việc nhỏ thôi, sẽ không quá phiền phức cho Vân thái y, ta sẽ trả tiền công tương xứng.”
“Tiền công không phải là vấn đề, anh xem bên ngoài còn có bệnh nhân đang đợi, hiện tại tôi không rảnh.” Bên ngoài trời đã đã tối như vậy rồi, mà còn cùng một người đàn ông xa lạ đi ra ngoài khám bệnh, Vân Ánh Lục cũng không có dũng khí này.
“Vậy Vân thái y cứ bận chuyện của ngài trước, ta chờ ở bên ngoài là được.” Thác Phu lễ phép gật đầu, không đợi Vân Ánh Lục đáp lại, quay đầu rồi đi ra ngoài. Đối với mấy tiểu nhị đang cầm mộc côn trong tay đứng ở cạnh cửa, hắn dường như không hề nhìn thấy.
Tần Luận phất phất tay, để cho mấy tiểu nhị và Trúc Thanh lui ra bên ngoài, hắn xoay người nhìn Vân Ánh Lục đã ngồi trở lại ghế, “Ánh Lục, không nhất thiết phải cùng hắn ta ra ngoài, nàng có nghe hay không?”
Hắn vẫn nhớ rõ nha đầu kia cố chấp lên thì đáng sợ thế nào, lần trước nhìn thấy nàng đi về phía xe ngựa của hoàng cung, hắn kéo thế nào cũng không kéo lại được.
“Không biết có phải là một ca bệnh nặng hay không?” Khuôn mặt Vân Ánh Lục nhăn lại, do do dự dự nói.
“Vân đại tiểu thư, nếu là một ca bệnh nặng, hắn không vội vã mà còn tới đây, dường như không có việc gì mà ngồi ở bên ngoài mà chờ hay sao?” Tần Luận thật muốn mở cái đầu Vân Ánh Lục ra, nhìn xem bên trong làm bằng cái gì. Khi bắt đầu khám bệnh, vẻ mặt thông minh như vậy, nhưng khi không liên quan tới bệnh tình gì thì nàng lại thật thà ngốc nghếch như thế.
“À, thế thì anh ta cầu xin tôi làm gì, ngoại trừ khám bệnh, tôi còn có thể làm gì?”
Tần Luận liếc sang cô, “Coi như tự mình biết mình. Khám bệnh tiếp đi, sau khi kết thúc, ta dẫn nàng đi ăn bữa tối, sau đó tiễn nàng về sớm một chút còn nghỉ ngơi. Ngày mồng chín tháng sau, chúng ta chỉ khám bệnh nửa ngày thôi, cả ngày thế này quá mệt mỏi, ta viết đơn thuốc tới mỏi nhừ cả tay rồi.” Hắn co duỗi cánh tay đã cứng đờ, nói.
“Tiền kiếm được cũng không ít đi!” Vân Ánh Lục cười nhìn về phía hắn bảo.
Tần Luận thò người ra sau mành, “Chuyện này nàng cũng biết?”
“Tôi cũng không phải ngốc.”
“Vừa rồi mới thế.” Tần Luận nói thầm một câu, lắc lắc đầu. Nha đầu nhà họ Vân kia, sau này cưới về nhất định giờ nào khắc nào cũng phải giữ bên cạnh, đề phòng người xấu giả bệnh là có thể lừa nàng đi mất.
Vân Ánh Lục muốn cãi lại, bệnh nhân bước vào, cô vội ngậm miệng lại.
Khi bệnh nhân cuối cùng cầm thuốc rời đi, trời đã tối đen, nhìn qua cửa sổ được khép hờ, thấy trước các cửa hàng trên đường đều treo đèn lồng lên, mỗi một chiếc theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Vân Ánh Lục không muốn ở lại hiệu thuốc dùng bữa tối, Tần Luận cũng không muốn bỏ qua cơ hội được ở chung, kiên quyết giữ cô lại. Hai người ăn đồ ăn chay, hắn biết thói quen ăn uống của cô, bữa tối hôm nay nhìn như đơn giản, nhưng lại tốn rất nhiều tâm tư.
Hai người một trước một sau đi ra từ hậu đường, Trúc Thanh cũng đã dùng bữa tối trong một phòng khác, mang theo hộp thuốc, đứng ở giữa cửa hiệu, sau lưng nàng là một gói đồ, bên trong là hai cuộn tơ lụa Tần Luận đưa cho nàng, nàng khó hiểu, vì sao Tần công tử không tự đưa quà tặng cho tiểu thư chứ?
“Về tiền chữa bệnh, ngày mai ta đưa châu báu tới, để nàng làm trang sức theo yêu cầu, có được không?” Tần Luận trêu chọc nhìn sang Vân Ánh Lục, hai người đi ra khỏi cửa hiệu.
Xe ngựa vẫn chờ trong bóng đêm yên tĩnh.
“Không cần, ngày hôm nay tôi chữa bệnh miễn phí là được rồi.” Vân Ánh Lục đã quên lời nói hùng hồn lúc trước. Ở thế kỷ hai mươi mốt, cô xuất thân giàu có, đối với tiền cũng không quá để ý. Hiện tại, Vân gia cũng là phú hộ trong thành Đông Dương, cô càng thêm không cần nhớ rõ chữ “Tiền” này, huống chi cô căn bản là cũng không cần tiêu tiền.
“Vậy thế này có được không, ta lấy danh nghĩa hai chúng ta quyên chút bạc cho chùa miếu, để cho các tăng nhân giúp đỡ người nghèo?”
“Được!” Vân Ánh Lục gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này không tồi.
Nhưng cô lại không biết nguyên do Tần Luận đề xuất như vậy, hai người cùng nhau quyên bạc cho chùa miếu, cho tới bây giờ chỉ có vợ chồng. Tần Luận làm như vậy, chẳng khác nào là nói rõ với mọi người, Vân Ánh Lục là nương tử chưa cưới về của hắn.
Hắn cười tươi như hoa, đủ biết là đắc ý tới bao nhiêu.
Từng bước, từng bước một, đại tiểu thư Vân gia Vân Ánh Lục cũng sắp trở thành người bên gối của hắn.
Xa phu thắp chiếc đèn lồng lên, chiếu sáng cửa xe, Tần Luận vén mành xe lên, chuẩn bị đỡ Vân Ánh Lục lên xe.
“Vân thái y.” Thác Phu giống như từ dưới đất chui lên, thình lình xuất hiện ở trước mắt.
“Hiện tại cô đã có thời gian chưa?”
“Hiện tại trời không còn sớm, Vân thái y là một vị cô nương, vẫn còn ở bên ngoài không an toàn.” Tần Luận cướp lời nói trước.
“Ta sẽ phụ trách an toàn của Vân thái y.” Giọng điệu của Thác Phu chính là không chừa lại đường thương lượng, hai mắt nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục, trong ánh mắt còn có chút khẩn cầu.
“Tôi…ngoại trừ khám bệnh, những cái khác đều không biết gì.” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, thành thật thừa nhận.
“Không có vấn đề gì, chuyện của ta, đối với cô mà nói chỉ là mất công nhấc tay* thôi. Vân thái y, mời lên xe bên này.” Trong lúc Thác Phu chờ đợi, đã gọi tới đây một chiếc xe ngựa, phía trước xe có hai thanh niên cũng trông giống như người Trung Đông đang ngồi.
*Nguyên văn là câu “Cử thủ chi lao”, đúng theo nghĩa là chỉ mất công nhấc tay, chỉ một việc rất nhỏ, dường như chẳng tốn công sức gì mà làm được.
“Vậy tôi qua đó khám bệnh nhé!” Vân Ánh Lục đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Tần Luận.
Tần Luận biết cái tính ngang như cua của nàng lại nổi lên, “Nếu ta không đồng ý, nàng có không đi hay không?”
“Anh ta nói là…chỉ mất công nhấc tay thôi.” Vân Ánh Lục ấp úng.
“Ánh Lục, ta biết nàng thiện tâm, nhưng không thể để người khác lạm dụng lòng tốt như vậy được, phải biết học cách tự bảo vệ mình.” Hắn quay sang trừng mắt nhìn Thác Phu.
Thác Phu ngây người, hồi lâu sau mới cắn môi, cúi đầu xuống.
Tần Luận không cho Vân Ánh Lục lên xe ngựa của Thác Phu, mà bảo Thác Phu cho xe ngựa chạy ở phía trước, xe ngựa của Tần phủ chạy theo đằng sau.
Hai chiếc xe ngựa tới trước một dịch quán ở ngoại thành thì dừng lại, Thác Phu thuê một viện* nhỏ ở trong dịch quán, ở bên trong có khoảng hơn hai mươi người đàn ông trông giống người Trung Đông. Thác Phu dẫn Tần Luận và chủ tớ Vân Ánh Lục đi vào một gian sương phòng, hắn khăng khăng muốn chỉ mình Vân Ánh Lục đi vào phòng trong nói chuyện, nhưng hắn cũng nhường một bước, đồng ý là hai người không rời khỏi tầm mắt Tần Luận.
*Viện: khu nhà có sân bao quanh(dùng từ này nhiều lắm rồi giờ mới chú thích, hic)
Tần Luận không có cách nào, đành phải gật đầu.
Vân Ánh Lục bị bộ dáng thần bí như vậy của Thác Phu làm cho cực kỳ tò mò, càng không ngừng muốn biết anh ta rốt cuộc muốn mình giúp chuyện gì.
Hai người bước vào trong phòng, Thác Phu lấy từ cái tủ bên cạnh ra một phong thư được dán sáp kín, Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn, trên đó có những chữ ngoằn ngoèo như giun bò, cô không đọc được.
“Vân thái y, cô đang nhậm chức ở hậu cung, xin hỏi có từng gặp công chúa Cổ Lệ của nước Ba Tư chưa?” Thác Phu thấp giọng hỏi, không cho Tần Luận bên ngoài nghe được bọn họ nói gì.
Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài, hóa ra Cổ Lệ là công chúa nước Ba Tư, thảo nào lại cứ mở miệng là tự xưng bản công chúa, bản công chúa, nghe Thác Phu này nói, thực sự là danh hào cao quý. Thêm nữa, nhìn Cổ Lệ và Thác Phu thật giống người cùng dân tộc.
“Có, tôi đã gặp.” Ấn tượng còn đặc biệt sâu đậm, lần đầu gặp mặt đã dùng tụ kiếm kề cổ uy hiếp cô.
“Nàng…Nàng có khỏe không?” Đôi mắt Thác Phu chợt lóe qua một tia kích động.
“Rất khỏe, tinh thần và sức lực đều dư thừa đấy!”
Thác Phu chớp mắt, “Vậy có thể nhờ Vân thái y giao phong thư này cho nàng ấy không?”
Không thể cũng phải có thể ấy chứ!
“Xin hỏi, anh là gì của công chúa Cổ Lệ?”
Chuyện này quả thật không phiền, nhưng cũng cần hỏi cẩn thận một chú, đề phòng cái thư này là ngụy trang chứa đầy loại vi khuẩn gây bệnh gì đó. À, mà người cổ đại cũng không thông minh như vậy đâu!
“Ta là một người bạn của nàng ấy, một người bạn rất tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nàng ấy đột nhiên được gả đến nước Ngụy, ta còn buôn bán ở bên ngoài, chưa kịp tiễn đưa, có mấy câu chúc phúc đành phải viết ở trong thư.” Giọng nói của Thác Phu có chút ưu thương.
“Anh vì một phong thư, mà đặc biệt đi từ Ba Tư tới Đông Dương?” Vân Ánh Lục hỏi. Đây nên gọi là bạn bè tốt tới mức nào đây?
“Ta vốn muốn gặp mặt nàng ấy, không ngờ rằng nàng ấy đã vào hoàng cung, chẳng khác nào là ngăn cách với nhân thế, ta tìm sứ thần tiễn đưa của Ba Tư, bọn họ cũng không có biện pháp. Nên ta mới viết một phong thư, muốn nhờ người đưa vào trong cung. Đáng tiếc là ta không quen ai trong thành Đông Dương. Khi đã hết đường xoay xở, nhìn thấy bên ngoài hiệu thuốc Tần thị có treo biển thái y khám bệnh, ta mới mạo muội nhờ Vân thái y giúp cho việc này.”
“Ừm, việc này không khó. Có điều chỉ đưa thư cho cô ấy thôi hay sao, có cần mang thêm cái gì khác nữa không?” Vân Ánh Lục nhiệt tình hỏi, vì tình bạn thân thiết giữa Thác Phu và Cổ Lệ mà cảm động. Nhìn không ra là Cổ Lệ cao ngạo như vậy, một cô gái tính tình ngang bướng như thế mà lại có bạn tốt như Thác Phu.
“Chỉ có vậy thôi, giao cho nàng ấy là được rồi. Nếu nàng ấy hỏi tới ta, cứ nói chúng ta ở Đông Dương vô cùng tốt.” Thác Phu nói, “Việc này, Vân thái y đừng cho người ngoài biết. Quy củ trong cung rất nhiều, ta sợ truyền ra bất lợi đối với Cổ Lệ. Ta có thể tin tưởng Vân thái y, đúng không?”
“Đương nhiên, tôi sẽ không nói với người thứ hai.” Vân Ánh Lục cẩn thận nhét bức thư vào trong tay áo.
Cô không biết rằng một hồi đại họa cứ như vậy mà được nhen nhóm.
Thác Phu đặt tay lên ngực, lại trịnh trọng hành lễ với Vân Ánh Lục.
“Hắn nói với nàng chuyện gì vậy?” Quay lại xe, Tần Luận hỏi Vân Ánh Lục.
“Tôi đã đồng ý giữ bí mật cho anh ta rồi, anh không nên hỏi.” Vân Ánh Lục nói, sau đó mặc kệ Tần Luận năn nỉ, dụ dỗ như thế nào, cô vẫn giữ kín như bưng.
Tần Luận mấp máy môi, “Ánh Lục, nàng làm thái y ở trong cung, cũng không có gì là đặc biệt cả, chỉ có chút vô ý, là phạm tội mất đầu, nàng có hiểu chuyện này quan trọng như thế nào không?”
Đòi tiền thì hắn không thiếu, nhưng bảo hắn vào cung cứu người thì hắn không có khả năng này.
“Yên tâm, tôi là một lương dân tuân theo pháp luật.” Vân Ánh Lục cười cười.
Tần Luận thở dài, không có biện pháp nào nắm giữ được Vân Ánh Lục. Có lẽ hẳn là phải khuyên nàng từ chức thái y, bằng không, hắn còn chưa già, trái tim đã sớm suy yếu rồi.
“Chủ nhân, nữ thái y kia, liệu có đáng tin không?” Trong dịch quán, một tùy tùng của Thác Phu giẫm lên ánh trăng, bước tới phía sau Thác Phu đang đứng thẳng, hỏi.
“Ừ, ta có cảm giác thế, một cô gái rất trọng chữ tín. Không cần lo lắng, ta đánh giá người khác luôn rất chuẩn.”
Tùy tùng không lên tiếng, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, hãy buông xuống đi, không còn hy vọng đâu.”
“Không, mấy ngàn dặm cũng đã đi rồi, ta sao có thể dễ dàng buông xuống được?” Thác Phu lắc đầu, quay mặt sang hướng Tây, đó là vị trí của hoàng cung Đông Dương.
“Không thể buông xuống thì có thể làm thế nào, chủ nhân, hiện tại chúng ta đang ở nước Ngụy, trong hoàng cung ba vòng trong, ba vòng ngoài đều là tướng sĩ, đi vào làm sao được? Cho dù nghĩ được cách vào trong, nếu công chúa vẫn có ý định giống như trước đây, chúng ta phải làm thế nào?” Tùy tùng lo lắng hỏi.
Thác Phu nhắm mắt lại, buồn bã đau đớn, chuyện tình trong quá khứ, như mộng như ảo.
Mỹ nhân ở nơi đâu, nên tìm như thế nào, sau này có duyên được tái ngộ hay không, hắn không biết, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể liều mạng mà cố gắng.
Người ta chỉ có thể bỏ qua một lần, lần thứ hai, trăm cay nghìn đắng, cũng phải vô cùng cẩn thận mới có thể bảo vệ được tình cảm lưu luyến si mê trong lòng.
Ai bảo hắn lại yêu thương một cô gái giống như làn gió vậy?
“Ta cược là trong lòng nàng cũng không kiên cường như vậy.” Thác Phu nói sâu xa.
“Tiểu thư…” Trúc Thanh đứng ở cạnh cửa, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thanh đao đang lắc lư bên hông của người đàn ông kia.
Vân Ánh Lục cũng bắt đầu căng thẳng, cô nhìn thẳng vào hắn, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này. Màu da rám nắng, đôi mắt sâu màu hổ phách, sống mũi cao, để râu ngắn, đôi môi hơi cong, hiện ra một chút vô tình, trên đầu có quấn một chiếc khăn vải, trên người có mặc một bộ trường bào rộng và hơi nhăn đang để mở trước ngực, trang phục và màu da này giống như đàn ông Trung Đông.
“Thái y ở đâu?” Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, không để Vân Ánh Lục vào mắt.
“Anh là ai?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Không có quan hệ với cô.” Giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng, đầy vẻ bực bội.
Tần Luận vừa nghe hắn nói, “Rẹt” một cái kéo cái mành ra, bảo vệ Vân Ánh Lục ở phía sau, “Vị khách quan này, không lịch sự vậy, không có sự cho phép của thái y, tự tiện xông vào phòng khám, như vậy không được đâu!”
“Ngươi là thái y?” Người đàn ông cũng không quá tin tưởng chớp mắt mấy cái.
“Ngươi tìm thái y có chuyện gì?” Khẩu khí của Tần Luận nghe ra rõ ràng là không vui, chuyển ánh mắt sang phía Trúc Thanh. Trúc Thanh hiểu ý xoay người, chỉ chốc lát, đã có năm sáu tiểu nhị của tiệm thuốc đứng ở ngoài phòng, tất cả đều cầm mộc côn trong tay, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn vào người đàn ông kia.
Hắn khinh miệt nhếch khóe miệng.
“Thái y ở đâu?” Trong đầu hắn đã phủ quyết anh chàng đẹp trai trước mắt này, có thể làm thái y trong cung, ít nhất cũng phải trên dưới năm mươi tuổi.
Vân Ánh Lục bình tĩnh lại trước tiên, nhìn bên ngoài sắc trời càng lúc càng tối, còn có bệnh nhân vẫn dang chờ, cô không muốn lằng nhằng thêm nữa, nói thẳng luôn: “Tôi là thái y, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cô…” Hắn liếc sang Vân Ánh Lục, vẻ mặt nghi ngờ.
“Không cần làm cái vẻ mặt đó, tôi chính là thái y mới vừa vào cung, Vân Ánh Lục.”
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của Vân Ánh Lục, lại ngửi thấy trên người cô ẩn ẩn có hương thuốc, nhớ tới vừa rồi nha đầu ngoài cửa nói chuyên trị bệnh cho phụ nữ, hắn bán tín bán nghi cúi người xuống, tay đặt lên ngực, thi lễ:
“Tại hạ là Thác Phu, thương nhân nước Ba Tư, có một chuyện muốn nhờ cậy, xin Vân thái y đi cùng ta một chuyến.”
Tần Luận nhíu mắt lại, “Nếu là bệnh nhân, ngày mồng chín tháng sau tới đây xếp hàng chờ, Vân thái y không đi khám bệnh tại nhà.”
Không hiểu tại sao, hắn có cảm giác người tên Thác Phu này tướng mạo có chút hung ác, giống một kẻ mang phiền toái.
“Không, ta không chờ được tới mồng chín tháng sau.” Hắn lắc đầu, cố chấp nhìn Vân Ánh Lục, “Chỉ là một việc nhỏ thôi, sẽ không quá phiền phức cho Vân thái y, ta sẽ trả tiền công tương xứng.”
“Tiền công không phải là vấn đề, anh xem bên ngoài còn có bệnh nhân đang đợi, hiện tại tôi không rảnh.” Bên ngoài trời đã đã tối như vậy rồi, mà còn cùng một người đàn ông xa lạ đi ra ngoài khám bệnh, Vân Ánh Lục cũng không có dũng khí này.
“Vậy Vân thái y cứ bận chuyện của ngài trước, ta chờ ở bên ngoài là được.” Thác Phu lễ phép gật đầu, không đợi Vân Ánh Lục đáp lại, quay đầu rồi đi ra ngoài. Đối với mấy tiểu nhị đang cầm mộc côn trong tay đứng ở cạnh cửa, hắn dường như không hề nhìn thấy.
Tần Luận phất phất tay, để cho mấy tiểu nhị và Trúc Thanh lui ra bên ngoài, hắn xoay người nhìn Vân Ánh Lục đã ngồi trở lại ghế, “Ánh Lục, không nhất thiết phải cùng hắn ta ra ngoài, nàng có nghe hay không?”
Hắn vẫn nhớ rõ nha đầu kia cố chấp lên thì đáng sợ thế nào, lần trước nhìn thấy nàng đi về phía xe ngựa của hoàng cung, hắn kéo thế nào cũng không kéo lại được.
“Không biết có phải là một ca bệnh nặng hay không?” Khuôn mặt Vân Ánh Lục nhăn lại, do do dự dự nói.
“Vân đại tiểu thư, nếu là một ca bệnh nặng, hắn không vội vã mà còn tới đây, dường như không có việc gì mà ngồi ở bên ngoài mà chờ hay sao?” Tần Luận thật muốn mở cái đầu Vân Ánh Lục ra, nhìn xem bên trong làm bằng cái gì. Khi bắt đầu khám bệnh, vẻ mặt thông minh như vậy, nhưng khi không liên quan tới bệnh tình gì thì nàng lại thật thà ngốc nghếch như thế.
“À, thế thì anh ta cầu xin tôi làm gì, ngoại trừ khám bệnh, tôi còn có thể làm gì?”
Tần Luận liếc sang cô, “Coi như tự mình biết mình. Khám bệnh tiếp đi, sau khi kết thúc, ta dẫn nàng đi ăn bữa tối, sau đó tiễn nàng về sớm một chút còn nghỉ ngơi. Ngày mồng chín tháng sau, chúng ta chỉ khám bệnh nửa ngày thôi, cả ngày thế này quá mệt mỏi, ta viết đơn thuốc tới mỏi nhừ cả tay rồi.” Hắn co duỗi cánh tay đã cứng đờ, nói.
“Tiền kiếm được cũng không ít đi!” Vân Ánh Lục cười nhìn về phía hắn bảo.
Tần Luận thò người ra sau mành, “Chuyện này nàng cũng biết?”
“Tôi cũng không phải ngốc.”
“Vừa rồi mới thế.” Tần Luận nói thầm một câu, lắc lắc đầu. Nha đầu nhà họ Vân kia, sau này cưới về nhất định giờ nào khắc nào cũng phải giữ bên cạnh, đề phòng người xấu giả bệnh là có thể lừa nàng đi mất.
Vân Ánh Lục muốn cãi lại, bệnh nhân bước vào, cô vội ngậm miệng lại.
Khi bệnh nhân cuối cùng cầm thuốc rời đi, trời đã tối đen, nhìn qua cửa sổ được khép hờ, thấy trước các cửa hàng trên đường đều treo đèn lồng lên, mỗi một chiếc theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Vân Ánh Lục không muốn ở lại hiệu thuốc dùng bữa tối, Tần Luận cũng không muốn bỏ qua cơ hội được ở chung, kiên quyết giữ cô lại. Hai người ăn đồ ăn chay, hắn biết thói quen ăn uống của cô, bữa tối hôm nay nhìn như đơn giản, nhưng lại tốn rất nhiều tâm tư.
Hai người một trước một sau đi ra từ hậu đường, Trúc Thanh cũng đã dùng bữa tối trong một phòng khác, mang theo hộp thuốc, đứng ở giữa cửa hiệu, sau lưng nàng là một gói đồ, bên trong là hai cuộn tơ lụa Tần Luận đưa cho nàng, nàng khó hiểu, vì sao Tần công tử không tự đưa quà tặng cho tiểu thư chứ?
“Về tiền chữa bệnh, ngày mai ta đưa châu báu tới, để nàng làm trang sức theo yêu cầu, có được không?” Tần Luận trêu chọc nhìn sang Vân Ánh Lục, hai người đi ra khỏi cửa hiệu.
Xe ngựa vẫn chờ trong bóng đêm yên tĩnh.
“Không cần, ngày hôm nay tôi chữa bệnh miễn phí là được rồi.” Vân Ánh Lục đã quên lời nói hùng hồn lúc trước. Ở thế kỷ hai mươi mốt, cô xuất thân giàu có, đối với tiền cũng không quá để ý. Hiện tại, Vân gia cũng là phú hộ trong thành Đông Dương, cô càng thêm không cần nhớ rõ chữ “Tiền” này, huống chi cô căn bản là cũng không cần tiêu tiền.
“Vậy thế này có được không, ta lấy danh nghĩa hai chúng ta quyên chút bạc cho chùa miếu, để cho các tăng nhân giúp đỡ người nghèo?”
“Được!” Vân Ánh Lục gật gật đầu, cảm thấy biện pháp này không tồi.
Nhưng cô lại không biết nguyên do Tần Luận đề xuất như vậy, hai người cùng nhau quyên bạc cho chùa miếu, cho tới bây giờ chỉ có vợ chồng. Tần Luận làm như vậy, chẳng khác nào là nói rõ với mọi người, Vân Ánh Lục là nương tử chưa cưới về của hắn.
Hắn cười tươi như hoa, đủ biết là đắc ý tới bao nhiêu.
Từng bước, từng bước một, đại tiểu thư Vân gia Vân Ánh Lục cũng sắp trở thành người bên gối của hắn.
Xa phu thắp chiếc đèn lồng lên, chiếu sáng cửa xe, Tần Luận vén mành xe lên, chuẩn bị đỡ Vân Ánh Lục lên xe.
“Vân thái y.” Thác Phu giống như từ dưới đất chui lên, thình lình xuất hiện ở trước mắt.
“Hiện tại cô đã có thời gian chưa?”
“Hiện tại trời không còn sớm, Vân thái y là một vị cô nương, vẫn còn ở bên ngoài không an toàn.” Tần Luận cướp lời nói trước.
“Ta sẽ phụ trách an toàn của Vân thái y.” Giọng điệu của Thác Phu chính là không chừa lại đường thương lượng, hai mắt nhìn thẳng vào Vân Ánh Lục, trong ánh mắt còn có chút khẩn cầu.
“Tôi…ngoại trừ khám bệnh, những cái khác đều không biết gì.” Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước bọt, thành thật thừa nhận.
“Không có vấn đề gì, chuyện của ta, đối với cô mà nói chỉ là mất công nhấc tay* thôi. Vân thái y, mời lên xe bên này.” Trong lúc Thác Phu chờ đợi, đã gọi tới đây một chiếc xe ngựa, phía trước xe có hai thanh niên cũng trông giống như người Trung Đông đang ngồi.
*Nguyên văn là câu “Cử thủ chi lao”, đúng theo nghĩa là chỉ mất công nhấc tay, chỉ một việc rất nhỏ, dường như chẳng tốn công sức gì mà làm được.
“Vậy tôi qua đó khám bệnh nhé!” Vân Ánh Lục đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Tần Luận.
Tần Luận biết cái tính ngang như cua của nàng lại nổi lên, “Nếu ta không đồng ý, nàng có không đi hay không?”
“Anh ta nói là…chỉ mất công nhấc tay thôi.” Vân Ánh Lục ấp úng.
“Ánh Lục, ta biết nàng thiện tâm, nhưng không thể để người khác lạm dụng lòng tốt như vậy được, phải biết học cách tự bảo vệ mình.” Hắn quay sang trừng mắt nhìn Thác Phu.
Thác Phu ngây người, hồi lâu sau mới cắn môi, cúi đầu xuống.
Tần Luận không cho Vân Ánh Lục lên xe ngựa của Thác Phu, mà bảo Thác Phu cho xe ngựa chạy ở phía trước, xe ngựa của Tần phủ chạy theo đằng sau.
Hai chiếc xe ngựa tới trước một dịch quán ở ngoại thành thì dừng lại, Thác Phu thuê một viện* nhỏ ở trong dịch quán, ở bên trong có khoảng hơn hai mươi người đàn ông trông giống người Trung Đông. Thác Phu dẫn Tần Luận và chủ tớ Vân Ánh Lục đi vào một gian sương phòng, hắn khăng khăng muốn chỉ mình Vân Ánh Lục đi vào phòng trong nói chuyện, nhưng hắn cũng nhường một bước, đồng ý là hai người không rời khỏi tầm mắt Tần Luận.
*Viện: khu nhà có sân bao quanh(dùng từ này nhiều lắm rồi giờ mới chú thích, hic)
Tần Luận không có cách nào, đành phải gật đầu.
Vân Ánh Lục bị bộ dáng thần bí như vậy của Thác Phu làm cho cực kỳ tò mò, càng không ngừng muốn biết anh ta rốt cuộc muốn mình giúp chuyện gì.
Hai người bước vào trong phòng, Thác Phu lấy từ cái tủ bên cạnh ra một phong thư được dán sáp kín, Vân Ánh Lục cúi đầu nhìn, trên đó có những chữ ngoằn ngoèo như giun bò, cô không đọc được.
“Vân thái y, cô đang nhậm chức ở hậu cung, xin hỏi có từng gặp công chúa Cổ Lệ của nước Ba Tư chưa?” Thác Phu thấp giọng hỏi, không cho Tần Luận bên ngoài nghe được bọn họ nói gì.
Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài, hóa ra Cổ Lệ là công chúa nước Ba Tư, thảo nào lại cứ mở miệng là tự xưng bản công chúa, bản công chúa, nghe Thác Phu này nói, thực sự là danh hào cao quý. Thêm nữa, nhìn Cổ Lệ và Thác Phu thật giống người cùng dân tộc.
“Có, tôi đã gặp.” Ấn tượng còn đặc biệt sâu đậm, lần đầu gặp mặt đã dùng tụ kiếm kề cổ uy hiếp cô.
“Nàng…Nàng có khỏe không?” Đôi mắt Thác Phu chợt lóe qua một tia kích động.
“Rất khỏe, tinh thần và sức lực đều dư thừa đấy!”
Thác Phu chớp mắt, “Vậy có thể nhờ Vân thái y giao phong thư này cho nàng ấy không?”
Không thể cũng phải có thể ấy chứ!
“Xin hỏi, anh là gì của công chúa Cổ Lệ?”
Chuyện này quả thật không phiền, nhưng cũng cần hỏi cẩn thận một chú, đề phòng cái thư này là ngụy trang chứa đầy loại vi khuẩn gây bệnh gì đó. À, mà người cổ đại cũng không thông minh như vậy đâu!
“Ta là một người bạn của nàng ấy, một người bạn rất tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Nàng ấy đột nhiên được gả đến nước Ngụy, ta còn buôn bán ở bên ngoài, chưa kịp tiễn đưa, có mấy câu chúc phúc đành phải viết ở trong thư.” Giọng nói của Thác Phu có chút ưu thương.
“Anh vì một phong thư, mà đặc biệt đi từ Ba Tư tới Đông Dương?” Vân Ánh Lục hỏi. Đây nên gọi là bạn bè tốt tới mức nào đây?
“Ta vốn muốn gặp mặt nàng ấy, không ngờ rằng nàng ấy đã vào hoàng cung, chẳng khác nào là ngăn cách với nhân thế, ta tìm sứ thần tiễn đưa của Ba Tư, bọn họ cũng không có biện pháp. Nên ta mới viết một phong thư, muốn nhờ người đưa vào trong cung. Đáng tiếc là ta không quen ai trong thành Đông Dương. Khi đã hết đường xoay xở, nhìn thấy bên ngoài hiệu thuốc Tần thị có treo biển thái y khám bệnh, ta mới mạo muội nhờ Vân thái y giúp cho việc này.”
“Ừm, việc này không khó. Có điều chỉ đưa thư cho cô ấy thôi hay sao, có cần mang thêm cái gì khác nữa không?” Vân Ánh Lục nhiệt tình hỏi, vì tình bạn thân thiết giữa Thác Phu và Cổ Lệ mà cảm động. Nhìn không ra là Cổ Lệ cao ngạo như vậy, một cô gái tính tình ngang bướng như thế mà lại có bạn tốt như Thác Phu.
“Chỉ có vậy thôi, giao cho nàng ấy là được rồi. Nếu nàng ấy hỏi tới ta, cứ nói chúng ta ở Đông Dương vô cùng tốt.” Thác Phu nói, “Việc này, Vân thái y đừng cho người ngoài biết. Quy củ trong cung rất nhiều, ta sợ truyền ra bất lợi đối với Cổ Lệ. Ta có thể tin tưởng Vân thái y, đúng không?”
“Đương nhiên, tôi sẽ không nói với người thứ hai.” Vân Ánh Lục cẩn thận nhét bức thư vào trong tay áo.
Cô không biết rằng một hồi đại họa cứ như vậy mà được nhen nhóm.
Thác Phu đặt tay lên ngực, lại trịnh trọng hành lễ với Vân Ánh Lục.
“Hắn nói với nàng chuyện gì vậy?” Quay lại xe, Tần Luận hỏi Vân Ánh Lục.
“Tôi đã đồng ý giữ bí mật cho anh ta rồi, anh không nên hỏi.” Vân Ánh Lục nói, sau đó mặc kệ Tần Luận năn nỉ, dụ dỗ như thế nào, cô vẫn giữ kín như bưng.
Tần Luận mấp máy môi, “Ánh Lục, nàng làm thái y ở trong cung, cũng không có gì là đặc biệt cả, chỉ có chút vô ý, là phạm tội mất đầu, nàng có hiểu chuyện này quan trọng như thế nào không?”
Đòi tiền thì hắn không thiếu, nhưng bảo hắn vào cung cứu người thì hắn không có khả năng này.
“Yên tâm, tôi là một lương dân tuân theo pháp luật.” Vân Ánh Lục cười cười.
Tần Luận thở dài, không có biện pháp nào nắm giữ được Vân Ánh Lục. Có lẽ hẳn là phải khuyên nàng từ chức thái y, bằng không, hắn còn chưa già, trái tim đã sớm suy yếu rồi.
“Chủ nhân, nữ thái y kia, liệu có đáng tin không?” Trong dịch quán, một tùy tùng của Thác Phu giẫm lên ánh trăng, bước tới phía sau Thác Phu đang đứng thẳng, hỏi.
“Ừ, ta có cảm giác thế, một cô gái rất trọng chữ tín. Không cần lo lắng, ta đánh giá người khác luôn rất chuẩn.”
Tùy tùng không lên tiếng, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, hãy buông xuống đi, không còn hy vọng đâu.”
“Không, mấy ngàn dặm cũng đã đi rồi, ta sao có thể dễ dàng buông xuống được?” Thác Phu lắc đầu, quay mặt sang hướng Tây, đó là vị trí của hoàng cung Đông Dương.
“Không thể buông xuống thì có thể làm thế nào, chủ nhân, hiện tại chúng ta đang ở nước Ngụy, trong hoàng cung ba vòng trong, ba vòng ngoài đều là tướng sĩ, đi vào làm sao được? Cho dù nghĩ được cách vào trong, nếu công chúa vẫn có ý định giống như trước đây, chúng ta phải làm thế nào?” Tùy tùng lo lắng hỏi.
Thác Phu nhắm mắt lại, buồn bã đau đớn, chuyện tình trong quá khứ, như mộng như ảo.
Mỹ nhân ở nơi đâu, nên tìm như thế nào, sau này có duyên được tái ngộ hay không, hắn không biết, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể liều mạng mà cố gắng.
Người ta chỉ có thể bỏ qua một lần, lần thứ hai, trăm cay nghìn đắng, cũng phải vô cùng cẩn thận mới có thể bảo vệ được tình cảm lưu luyến si mê trong lòng.
Ai bảo hắn lại yêu thương một cô gái giống như làn gió vậy?
“Ta cược là trong lòng nàng cũng không kiên cường như vậy.” Thác Phu nói sâu xa.
/179
|