“Đỗ công tử!”
“Đỗ đại nhân!”
Vân Ánh Lục và Trúc Thanh tập trung nhìn kỹ, không hẹn mà cùng ngạc nhiên thốt lên.
“Sao anh lại ở đây?”
Đỗ Tử Bân phủi đi hai chiếc lá rơi xuống vai hắn do vô ý đụng phải nhánh cây, “Đây là sân nhà ta.”
Giọng nói lạnh nhạt, nhưng nói đúng lý hợp tình. Vân Ánh Lục và Trúc Thanh hai mặt nhìn nhau, đúng à, đối diện bờ tường này đúng là khoảng sân của nhà họ Đỗ, chẳng qua chuyện nói chuyện qua bờ tường này, không giống việc mà Đỗ Tử Bân đại nhân ngay thẳng chính trực sẽ làm.
Đầu tường trên ngựa, trước hoa dưới trăng, ánh trăng trong trẻo phủ lên khoảng tường, đưa tình không cần lời*. Tình cảnh này thể hiện sự lãng mạn hết sức giữa hai người yêu nhau, là một loại cảnh giới cấp cao vô hình thắng hữu hình, là cuộc hẹn y như mộng, là thời gian tuyệt đẹp.
*Đoạn này nguyên văn là: “Tường đầu mã thượng, hoa tiền nguyệt hạ, doanh doanh nhất tường gian, mạch mạch bất đắc ngữ”, có khả năng đây là thơ nhưng tớ tìm không ra là bài nào, dịch nhảm tí, mọi người đọc tạm.
Nhưng đôi mắt hạnh kia lại mở lớn, ngạc nhiên thêm cả hờ hững, bên cạnh còn có một người đứng xem nghẹn họng nhìn trân trối, để mặc cho ai đó tự cảm nhận thấy giờ khắc này có bao nhiêu lãng mạn.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, ngay cả trước đó phiền muộn chuyện gì cũng đều quên cả, chỉ cảm thấy vị Đỗ đại nhân này đêm nay lộ ra điểm không bình thường.
“Khi cô mười bốn tuổi, chúng ta đính hôn, hai nhà ước định, mùa thu năm cô mười sáu tuổi, sẽ làm lễ thành hôn. Không ngờ rằng mẹ ta qua đời sau đó một năm, nên ta vì mẹ mà chịu tang ba năm, hôn sự liền lùi lại hai năm, quyết định vào mùa thu năm cô mười tám tuổi. Khi cô mười bảy tuổi, cô yêu cầu từ hôn, ta đồng ý, hôn ước của chúng ta chính thức hủy bỏ.”
Đỗ Tử Bân nói một hồi không mang theo chút tình cảm gì, nghe giống đang nói tới một chuyện không có quan hệ gì tới hắn.
Vân Ánh Lục cũng không cảm thấy gì, là một người đã thực sự sống ở thế kỷ hai mươi mốt cách đây rất xa, cô không thấy quá xúc cảnh sinh tình, hay xấu hổ hoặc là khó xử, nghe được chỉ liên tục gật đầu, còn khen: “Trí nhớ của Đỗ đại nhân thật tốt.”
Bây giờ cô đang tính đem chuyện còn không rõ ràng giữa Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân giải quyết một lần cho rõ ràng.
Đỗ Tử Bân xoa xoa ngực, cảm thấy ở đầu lưỡi một cảm giác tanh ngọt bắt đầu cuộn trào.
Trúc Thanh chính là người chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình sự việc, nghe thấy cũng đỏ mặt thay tiểu thư, cười cứng đơ cả miệng, thấy không thể đứng ở đây được nữa, “Tiểu thư, em…đi lấy cho cô cái áo khoác khác, bên ngoài lạnh.” Nàng thật sự không mặt mũi nào đối diện với Đỗ Tử Bân, tránh đi là tốt.
“Trên người tôi có một cái rồi.” Vân Ánh Lục kéo kéo cái áo khoác trên vai, quay đầu qua nói.
Trúc Thanh nhảy xuống khỏi hòn đá, người đã sớm chạy xa.
Đỗ Tử Bân công tử là chính nhân quân tử, có khi là thiên kim công chúa cũng muốn được gả cho, nàng cũng chẳng hề lo lắng hắn sẽ làm gì tiểu thư.
“Đỗ đại nhân, anh cũng…ra ngoài hóng gió hay sao?” Trên bờ tường chỉ có hai người, nếu không nói lời nào, không khí có phần quá nặng nề, Vân Ánh Lục chủ động bắt chuyện.
Đỗ Tử Bân thật sự muốn vì vẻ mặt thản nhiên này của Vân Ánh Lục mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng sao có thể ngay cả một chút vẻ mặt áy náy cũng không hề có thế?
“Không cần phải gọi ta là Đỗ đại nhân!” Hắn có chút giận dữ nhìn sang nàng, khẩu khí có phần nén giận.
“Vậy gọi là Đỗ Thượng thư?” Vân Ánh Lục rất phối hợp nói tiếp.
“Chẳng lẽ ta không có tên hay sao?” Khi còn nhỏ, nàng thường ngượng ngùng gọi hắn một tiếng Đỗ đại ca, khi lớn lên một chút thì gọi là Đỗ công tử, sau đó nữa, nàng gọi hắn là Đỗ mọt sách, ôi, nhắc tới chuyện cũ là vô cùng đau xót mà! Nàng quên cũng nhanh quá, nhưng hắn lại nhớ rõ tới khắc cốt ghi tâm.
Vân Ánh Lục cẩn thận quan sát hắn, người này lần trước gặp ở hoàng cung, mở miệng là bản quan, bản quan, hiện tại không dùng bản quan nữa, sửa lại dùng xưng hô bình thường, vậy đây không phải là hắn muốn gọi thẳng tên của hắn, thể hiện là hắn rất bình dị gần gũi hay sao?
“Không, tôi cảm thấy vẫn nên gọi là Đỗ đại nhân, so ra có phần lễ phép, tốt hơn.” Cô suy tư một hồi rồi nói, đưa tay hất lọn tóc ướt rủ xuống bên má, vô ý đụng phải vết thương trên má, cô đau tới mức khẽ kêu “A” một tiếng. Bên má này cô đã bôi thuốc rồi, người khác không nhìn ra, nhưng cái tên Lưu hoàng thượng này xuống tay rất độc ác, mặt vẫn còn sưng lên đấy.
“Mặt của cô làm sao vậy?” Đỗ Tử Bân làm việc ở Hình bộ cũng lâu rồi, cái gì là nội thương dưới da, bị thương ngoài da, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được rõ ràng. Hắn rướn cổ sang, nghiêng người sát tường, kề sát mặt cô, giữa hai người lúc này đột nhiên có thể nghe thấy cả tiếng thở. Mùi hương vừa mới tắm trên người con gái xông vào mũi, trái tim hắn nảy lên, hình ảnh người trước mắt mơ hồ, ngược lại tiếng tim đập của chính hắn lại bắt đầu rõ ràng, hắn khẽ nâng cánh tay lên, vuốt ve gò má của nàng, sợi tóc của nàng rủ xuống tay hắn.
“Đỗ đại nhân, với chức vị trong triều đình thì anh có chịu ủy khuất gì không?” Vân Ánh Lục hoàn toàn không cảm giác được gì khác thường, cô nghiêng đầu hỏi.
Đỗ Tử Bân cả kinh, cố gắng khống chế lại tâm trạng không ổn định của mình, bình tĩnh lùi lại một bước, “Còn phải xem là chuyện gì, nếu là ta nguyện ý chấp nhận ủy khuất đó, ta sẽ chịu, nếu ta không muốn, ta sẽ chống đối…”
“À, tỷ như nói người khiến anh phải chịu ủy khuất chính là hoàng thượng, anh sẽ làm gì?” Cô híp mắt, thấy khóe mắt Đỗ Tử Bân giật giật.
“Nếu như hoàng thượng khiến cô chịu ủy khuất, có mấy nguyên do, có khi là vì bảo vệ cô, ngài phát hiện người khác gây chuyện bất lợi với cô, ra tay trước họ. Ngài tìm chuyện trừng phạt cô trước, do đó ngăn chặn được miệng lưỡi người khác. Cũng có khi là vì mượn cô để cho một người khác xem, cảnh cáo người đó. Có khi là hoàng thượng thật sự nhìn cô không vừa mắt, muốn tước đi nhuệ khí của cô.”
Vân Ánh Lục tặc tặc lưỡi, Đỗ Tử Bân nói mấy điều này, cô đối chiếu như thế nào, cũng chẳng hề liên quan tới mình.
“Trong triều đình này sao lại phức tạp như vậy, người khác cũng không phải con giun trong bụng hoàng thượng, ai hiểu được là anh ta xuất phát từ tâm lý gì?”
“Hoàng thượng khiến cô chịu ủy khuất?” Đỗ Tử Bân hỏi.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Ừ, khi tôi kiểm tra thân thể cho hoàng hậu, nói tôi khinh nhờn phượng thể.”
Đỗ Tử Bân cau mày, đầu óc nhanh chóng quay mòng mòng, một cô gái nhìn thân thể một cô gái, có gì là khinh nhờn. À, đúng rồi, Vân Ánh Lục hiện tại là y quan, là nam nhân mà.
Hắn nhếch khóe môi, tạo nên một nụ cười như ẩn như hiện bên môi, “Rồi sau đó thế nào?”
“Sau đó thái hậu cứu được tôi. Đỗ đại nhân, trong cung này sao lại phức tạp như vậy, anh nói xem mặc kệ hay không mặc kệ được đây?”
Vân Ánh Lục nhăn mặt, thái độ khiêm tốn thỉnh giáo hỏi.
“Ta cảm thấy cô vẫn nên từ chức thái y sớm một chút, quay về Vân phủ có phần tốt hơn.” Hắn đi làm ở Hình bộ, nghĩ đến nàng mặc một bộ y bào rộng thùng thình, đi lại lảo đảo ở trong cung, trái tim như vọt lên cổ họng.
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn hắn, “Anh cũng nói như vậy.”
Đỗ Tử Bân giật mình, “Còn ai nói với cô như vậy?”
“Phụ thân đó, bảo tôi từ chức, gả cho Tần công tử. Ôi, phiền muốn chết.” Nói lòng vòng một hồi, lại quay lại chuyện hôn sự phiền phức này, Vân Ánh Lục thở dài, sờ sờ vành tai xinh xắn, bắt đầu trầm tư. Cô không ý thức được hành động này lại làm đảo loạn suy nghĩ của Đỗ Tử Bân, hắn không tự chủ được bị cô hấp dẫn.
Đỗ Tử Bân ngoài mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, chưa bao giờ hắn thấy phiền não bất an như vậy, giống như có người rót lên một chén trà nóng vào trong lòng hắn, khiến hắn bị bỏng.
“Cô… ghét Tần công tử?” Hắn cố gắng nén xuống cảm giác mừng như điên, hỏi.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Không phải là ghét, chỉ là không quá thân thiết.”
Chúng ta thân thiết đấy, quen nhau mười mấy năm. Trong lòng Đỗ Tử Bân gào lên, thế nhưng câu sau của Vân Ánh Lục lại làm cho tâm trạng vui mừng của hắn lạnh đi một nửa.
“Có điều cha mẹ tôi dường như rất vừa lòng với anh ta, nói vô số lý do, gần như là tôi không thể phản bác.”
Đỗ Tử Bân khẽ cắn môi, dùng giọng nói bình tĩnh và nghiêm nghị khi ở công đường xử án, “Hiện tại không phải là hai người sắp đính hôn rồi sao?”
“Đúng thế, nhưng mà quá nhanh.”
“Vậy trước khi đính hôn cô nhất định phải hiểu cho rõ, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, kết hôn là cô, không phải cha mẹ cô. Cô cũng không thích Tần công tử, hiện tại thuận theo cha mẹ, định hôn sự rồi, sau này nếu hối hận, muốn từ hôn, vậy sẽ có phiền toái. Cô nghĩ mà xem, cô và ta đã một lần từ hôn, nếu còn từ hôn lần thứ hai, có thể phá hỏng thanh danh một cô gái, sau này ai còn dám cưới cô nữa?” Đỗ Tử Bân cứ một câu lại một câu phân tích mạch lạc rõ ràng cho cô nghe.
Vân Ánh Lục hoàn toàn đồng tình, gật đầu không ngừng nói phải.
“Đúng, đúng, còn từ hôn nữa, giống như tân nương đào hôn, người khác nhất định cho rằng tâm lý của tôi có vấn đề. Ừ, không thể đồng ý đính hôn, tôi cần phải nghĩ cách từ chối.”
“Cô tìm được cớ gì tốt để từ chối chưa?” Đỗ Tử Bân thực quan tâm hỏi.
“Chưa có. Tôi đã nói tôi và Tần công tử không có tiếp xúc gì nhiều, tôi sẽ suy nghĩ thêm. Nếu trực tiếp từ chối, cha mẹ tôi sẽ tức giận.” Vân Ánh Lục cũng hiểu được phải có chừng có mực.
Đỗ Tử Bân gật gật đầu, “Ừ, được! Sau này nếu cô còn gặp phải những chuyện thế này, khi trong lòng phiền muộn, có thể tìm ta bàn bạc. Hai người nghĩ biện pháp dù sao vẫn tốt hơn so với một người khổ tâm suy nghĩ. Nếu cô thật sự phải đính hôn…thì trước đó, nhất định phải nói trước cho ta một tiếng.”
Từng bước nhỏ, từng bước nhỏ, bốn phía quanh cô đã được giăng thiên la địa võng dày đặc.
Vân Ánh Lục cảm động hết sức nhìn Đỗ Tử Bân, Đỗ đại nhân này hành xử thật sự rất nhiệt tình.
“Cám ơn Đỗ đại nhân, không ngờ rằng anh lại chịu giúp tôi, trước kia, tôi còn nghĩ là anh còn mang thù hận lớn với tôi cơ đấy! Về sau có việc tôi tìm anh như thế nào, tới bộ Hình à?”
“Không cần phiền phức như vậy. Chúng ta không phải hàng xóm hay sao, hôm nay ta phát hiện ở đầu tường ngắm trăng hóng gió thật không tồi, sau này, khi đọc sách mệt mỏi, ta sẽ thường tới nơi này, nếu cô muốn tìm ta, cứ tới đây.”
“A, chúng ta thật sự là tư tưởng lớn gặp nhau*. Tôi cũng thích chỗ này, tôi cũng thích khoảng sân nhỏ nhà anh, rất yên tĩnh, không giống nhà tôi, rực rỡ gấm hoa, biến thành giống một Thế Bác Viên**.” Cô kích động nhe răng cười, với thái độ bạn bè thân thiết cầm lấy tay Đỗ Tử Bân đang đặt trên đầu tường.
*Nguyên văn là “anh hùng sở kiến lược đồng”, theo mình hiểu là chí lớn anh hùng đồng thời gặp được nhau.
**Thế Bác Viên: khu vườn hoa tuyệt đẹp ở Thượng Hải.
Đỗ Tử Bân thở gấp một tiếng, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc trong bóng đêm lặng lẽ đỏ lên, một trái tim cương trực công chính lặng lẽ tan chảy trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Có muốn sang xem không?” Giọng nói bình tĩnh nhưng không hề bình tĩnh.
“Bây giờ sao?” Vân Ánh Lục nhìn bốn phía xung quanh, bóng đêm tối đen, mọi âm thanh đều yên ắng, “Dường như quá muộn.”
“Không sao, gia nhân đều đã ngủ rồi, ta dẫn nàng đi thăm mọi nơi một chút.” Đây là điều hắn học theo Khổng Mạnh* hơn hai mươi năm không cho phép, nhưng giờ khắc này, hắn xúc động như vậy. Vì nàng, hắn muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện khác người. Làm như vậy, kết quả có thể sẽ làm người hai nhà đàm tiếu, thế nhưng hắn muốn.
*Khổng Tử và Mạnh Tử
Vân Ánh Lục bị lời hắn nói làm dao động, cô nhìn trái ngó phải, lúng túng, “Bức tường này không có cửa ngách, nếu tôi đi từ cửa lớn ra ngoài, sẽ kinh động tới người giữ cửa, như vậy cha mẹ cũng sẽ biết.”
“Không cần phải phiền như vậy, nàng trèo qua đây một chút, ta…ta sẽ đỡ được nàng.” Hắn mềm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn.
“Được, vậy anh nhất định phải đỡ được đấy.” Vân Ánh Lục thử giẫm lên hòn đá dưới chân, nhảy người lên một chút, vươn được hơn nửa người sang bên kia, đúng lúc Đỗ Tử Bân vươn cánh tay ra, đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, lập tức cảm thấy dưới bàn tay vô cùng mềm mại. Lần đầu tiên, thân thể một cô gái dựa vào trong lồng ngực hắn. Mái tóc dài để thả của nàng rơi xuống đầu vai hắn, thoáng chốc hắn cảm nhận được hơi thở của nàng bên cổ.
Thật sự không thể khống chế, cũng không có cách nào khống chế, cũng không muốn khống chế, đôi tay cường tráng của Đỗ Tử Bân ôm chặt lấy cô, đôi môi run run chậm rãi tiến tới gần cánh môi mềm mại của cô. Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài, ngây người nhìn đôi môi hắn đang dần tới gần, tới gần.
“Tiểu thư, nên về ngủ rồi…” Đợi lâu không thấy tiểu thư trở về phòng, Trúc Thanh bất chấp khó khăn quay lại đây tìm, ông trời ơi, nàng nhìn thấy cái gì thế kia, tiểu thư nhào về phía Đỗ công tử, đang muốn phi lễ Đỗ công tử.
Trúc Thanh cả kinh thiếu chút nữa ngộp thở.
Hai người đang bị bao trùm trong không khí vô cùng mờ ám đều kinh hoàng, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất, thật vất vả mới đứng vững được. Đỗ Tử Bân một trăm lần không tình nguyện buông Vân Ánh Lục ra, hận Trúc Thanh tới rất không đúng thời điểm.
“Tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi.” Trúc Thanh ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Đỗ Tử Bân một cái cũng không có, ông trời ơi, về sau làm thế nào mà ngẩng đầu trước mặt người nhà Đỗ đại nhân đây? Tiểu thư đã sắp đính hôn với Tần công tử, với Đỗ công tử thì tình cũ khó quên, nếu không phải nàng tới kịp, thì thiếu chút nữa đã làm việc tổn hại tới thanh danh khuê nữ. Giờ khắc này, trong lòng nàng âm thầm cảm tạ Bồ Tát mấy lần.
“Tôi…thiếu chút nữa là bị ngã, Đỗ đại nhân…đỡ tôi.” Vân Ánh Lục cảm thấy tình cảnh này dường như phải giải thích một chút, vẻ mặt của cô nàng Trúc Thanh kia rất khủng khiếp.
“Tiểu thư, cô đừng nói nữa.” Trúc Thanh kéo Vân Ánh Lục từ chỗ mấy hòn đá xếp chồng, vội vã chạy tới hướng khuê phòng.
Vân Ánh Lục còn không quên theo đúng lễ nghĩa, vẫy tay tạm biệt Đỗ Tử Bân. Vừa rồi, Đỗ đại nhân muốn hôn mình hay sao? Không có khả năng, chủ yếu là bọn họ dựa sát vào nhau quá, hắn phải đỡ cô, cái tư thế kia dường như là quá gần thôi.
Trong đáy lòng Vân Ánh Lục khe khẽ lẩm bẩm.
Đỗ Tử Bân đứng ở đầu tường, mỉm cười nâng cánh tay đáp lại, bóng đêm che khuất vẻ mặt của hắn, không ai nhìn thấy giờ khắc này trên khuôn mặt tuấn tú kia là ôn nhu cỡ nào.
“Là ai ở đây vậy?” Phía sau vang lên tiếng hỏi hoảng sợ của gia nhân già Đỗ phủ đi tiểu đêm.
Đỗ Tử Bân xoay người, nhảy xuống đống đá lúc trước mới xếp, “Là ta tới đây hóng gió.” Hắn chắp tay, thản nhiên đi lướt qua ông lão.
“Đỗ đại nhân!”
Vân Ánh Lục và Trúc Thanh tập trung nhìn kỹ, không hẹn mà cùng ngạc nhiên thốt lên.
“Sao anh lại ở đây?”
Đỗ Tử Bân phủi đi hai chiếc lá rơi xuống vai hắn do vô ý đụng phải nhánh cây, “Đây là sân nhà ta.”
Giọng nói lạnh nhạt, nhưng nói đúng lý hợp tình. Vân Ánh Lục và Trúc Thanh hai mặt nhìn nhau, đúng à, đối diện bờ tường này đúng là khoảng sân của nhà họ Đỗ, chẳng qua chuyện nói chuyện qua bờ tường này, không giống việc mà Đỗ Tử Bân đại nhân ngay thẳng chính trực sẽ làm.
Đầu tường trên ngựa, trước hoa dưới trăng, ánh trăng trong trẻo phủ lên khoảng tường, đưa tình không cần lời*. Tình cảnh này thể hiện sự lãng mạn hết sức giữa hai người yêu nhau, là một loại cảnh giới cấp cao vô hình thắng hữu hình, là cuộc hẹn y như mộng, là thời gian tuyệt đẹp.
*Đoạn này nguyên văn là: “Tường đầu mã thượng, hoa tiền nguyệt hạ, doanh doanh nhất tường gian, mạch mạch bất đắc ngữ”, có khả năng đây là thơ nhưng tớ tìm không ra là bài nào, dịch nhảm tí, mọi người đọc tạm.
Nhưng đôi mắt hạnh kia lại mở lớn, ngạc nhiên thêm cả hờ hững, bên cạnh còn có một người đứng xem nghẹn họng nhìn trân trối, để mặc cho ai đó tự cảm nhận thấy giờ khắc này có bao nhiêu lãng mạn.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, ngay cả trước đó phiền muộn chuyện gì cũng đều quên cả, chỉ cảm thấy vị Đỗ đại nhân này đêm nay lộ ra điểm không bình thường.
“Khi cô mười bốn tuổi, chúng ta đính hôn, hai nhà ước định, mùa thu năm cô mười sáu tuổi, sẽ làm lễ thành hôn. Không ngờ rằng mẹ ta qua đời sau đó một năm, nên ta vì mẹ mà chịu tang ba năm, hôn sự liền lùi lại hai năm, quyết định vào mùa thu năm cô mười tám tuổi. Khi cô mười bảy tuổi, cô yêu cầu từ hôn, ta đồng ý, hôn ước của chúng ta chính thức hủy bỏ.”
Đỗ Tử Bân nói một hồi không mang theo chút tình cảm gì, nghe giống đang nói tới một chuyện không có quan hệ gì tới hắn.
Vân Ánh Lục cũng không cảm thấy gì, là một người đã thực sự sống ở thế kỷ hai mươi mốt cách đây rất xa, cô không thấy quá xúc cảnh sinh tình, hay xấu hổ hoặc là khó xử, nghe được chỉ liên tục gật đầu, còn khen: “Trí nhớ của Đỗ đại nhân thật tốt.”
Bây giờ cô đang tính đem chuyện còn không rõ ràng giữa Vân Ánh Lục và Đỗ Tử Bân giải quyết một lần cho rõ ràng.
Đỗ Tử Bân xoa xoa ngực, cảm thấy ở đầu lưỡi một cảm giác tanh ngọt bắt đầu cuộn trào.
Trúc Thanh chính là người chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình sự việc, nghe thấy cũng đỏ mặt thay tiểu thư, cười cứng đơ cả miệng, thấy không thể đứng ở đây được nữa, “Tiểu thư, em…đi lấy cho cô cái áo khoác khác, bên ngoài lạnh.” Nàng thật sự không mặt mũi nào đối diện với Đỗ Tử Bân, tránh đi là tốt.
“Trên người tôi có một cái rồi.” Vân Ánh Lục kéo kéo cái áo khoác trên vai, quay đầu qua nói.
Trúc Thanh nhảy xuống khỏi hòn đá, người đã sớm chạy xa.
Đỗ Tử Bân công tử là chính nhân quân tử, có khi là thiên kim công chúa cũng muốn được gả cho, nàng cũng chẳng hề lo lắng hắn sẽ làm gì tiểu thư.
“Đỗ đại nhân, anh cũng…ra ngoài hóng gió hay sao?” Trên bờ tường chỉ có hai người, nếu không nói lời nào, không khí có phần quá nặng nề, Vân Ánh Lục chủ động bắt chuyện.
Đỗ Tử Bân thật sự muốn vì vẻ mặt thản nhiên này của Vân Ánh Lục mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng sao có thể ngay cả một chút vẻ mặt áy náy cũng không hề có thế?
“Không cần phải gọi ta là Đỗ đại nhân!” Hắn có chút giận dữ nhìn sang nàng, khẩu khí có phần nén giận.
“Vậy gọi là Đỗ Thượng thư?” Vân Ánh Lục rất phối hợp nói tiếp.
“Chẳng lẽ ta không có tên hay sao?” Khi còn nhỏ, nàng thường ngượng ngùng gọi hắn một tiếng Đỗ đại ca, khi lớn lên một chút thì gọi là Đỗ công tử, sau đó nữa, nàng gọi hắn là Đỗ mọt sách, ôi, nhắc tới chuyện cũ là vô cùng đau xót mà! Nàng quên cũng nhanh quá, nhưng hắn lại nhớ rõ tới khắc cốt ghi tâm.
Vân Ánh Lục cẩn thận quan sát hắn, người này lần trước gặp ở hoàng cung, mở miệng là bản quan, bản quan, hiện tại không dùng bản quan nữa, sửa lại dùng xưng hô bình thường, vậy đây không phải là hắn muốn gọi thẳng tên của hắn, thể hiện là hắn rất bình dị gần gũi hay sao?
“Không, tôi cảm thấy vẫn nên gọi là Đỗ đại nhân, so ra có phần lễ phép, tốt hơn.” Cô suy tư một hồi rồi nói, đưa tay hất lọn tóc ướt rủ xuống bên má, vô ý đụng phải vết thương trên má, cô đau tới mức khẽ kêu “A” một tiếng. Bên má này cô đã bôi thuốc rồi, người khác không nhìn ra, nhưng cái tên Lưu hoàng thượng này xuống tay rất độc ác, mặt vẫn còn sưng lên đấy.
“Mặt của cô làm sao vậy?” Đỗ Tử Bân làm việc ở Hình bộ cũng lâu rồi, cái gì là nội thương dưới da, bị thương ngoài da, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được rõ ràng. Hắn rướn cổ sang, nghiêng người sát tường, kề sát mặt cô, giữa hai người lúc này đột nhiên có thể nghe thấy cả tiếng thở. Mùi hương vừa mới tắm trên người con gái xông vào mũi, trái tim hắn nảy lên, hình ảnh người trước mắt mơ hồ, ngược lại tiếng tim đập của chính hắn lại bắt đầu rõ ràng, hắn khẽ nâng cánh tay lên, vuốt ve gò má của nàng, sợi tóc của nàng rủ xuống tay hắn.
“Đỗ đại nhân, với chức vị trong triều đình thì anh có chịu ủy khuất gì không?” Vân Ánh Lục hoàn toàn không cảm giác được gì khác thường, cô nghiêng đầu hỏi.
Đỗ Tử Bân cả kinh, cố gắng khống chế lại tâm trạng không ổn định của mình, bình tĩnh lùi lại một bước, “Còn phải xem là chuyện gì, nếu là ta nguyện ý chấp nhận ủy khuất đó, ta sẽ chịu, nếu ta không muốn, ta sẽ chống đối…”
“À, tỷ như nói người khiến anh phải chịu ủy khuất chính là hoàng thượng, anh sẽ làm gì?” Cô híp mắt, thấy khóe mắt Đỗ Tử Bân giật giật.
“Nếu như hoàng thượng khiến cô chịu ủy khuất, có mấy nguyên do, có khi là vì bảo vệ cô, ngài phát hiện người khác gây chuyện bất lợi với cô, ra tay trước họ. Ngài tìm chuyện trừng phạt cô trước, do đó ngăn chặn được miệng lưỡi người khác. Cũng có khi là vì mượn cô để cho một người khác xem, cảnh cáo người đó. Có khi là hoàng thượng thật sự nhìn cô không vừa mắt, muốn tước đi nhuệ khí của cô.”
Vân Ánh Lục tặc tặc lưỡi, Đỗ Tử Bân nói mấy điều này, cô đối chiếu như thế nào, cũng chẳng hề liên quan tới mình.
“Trong triều đình này sao lại phức tạp như vậy, người khác cũng không phải con giun trong bụng hoàng thượng, ai hiểu được là anh ta xuất phát từ tâm lý gì?”
“Hoàng thượng khiến cô chịu ủy khuất?” Đỗ Tử Bân hỏi.
Vân Ánh Lục gật gật đầu, “Ừ, khi tôi kiểm tra thân thể cho hoàng hậu, nói tôi khinh nhờn phượng thể.”
Đỗ Tử Bân cau mày, đầu óc nhanh chóng quay mòng mòng, một cô gái nhìn thân thể một cô gái, có gì là khinh nhờn. À, đúng rồi, Vân Ánh Lục hiện tại là y quan, là nam nhân mà.
Hắn nhếch khóe môi, tạo nên một nụ cười như ẩn như hiện bên môi, “Rồi sau đó thế nào?”
“Sau đó thái hậu cứu được tôi. Đỗ đại nhân, trong cung này sao lại phức tạp như vậy, anh nói xem mặc kệ hay không mặc kệ được đây?”
Vân Ánh Lục nhăn mặt, thái độ khiêm tốn thỉnh giáo hỏi.
“Ta cảm thấy cô vẫn nên từ chức thái y sớm một chút, quay về Vân phủ có phần tốt hơn.” Hắn đi làm ở Hình bộ, nghĩ đến nàng mặc một bộ y bào rộng thùng thình, đi lại lảo đảo ở trong cung, trái tim như vọt lên cổ họng.
Vân Ánh Lục trợn mắt nhìn hắn, “Anh cũng nói như vậy.”
Đỗ Tử Bân giật mình, “Còn ai nói với cô như vậy?”
“Phụ thân đó, bảo tôi từ chức, gả cho Tần công tử. Ôi, phiền muốn chết.” Nói lòng vòng một hồi, lại quay lại chuyện hôn sự phiền phức này, Vân Ánh Lục thở dài, sờ sờ vành tai xinh xắn, bắt đầu trầm tư. Cô không ý thức được hành động này lại làm đảo loạn suy nghĩ của Đỗ Tử Bân, hắn không tự chủ được bị cô hấp dẫn.
Đỗ Tử Bân ngoài mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, chưa bao giờ hắn thấy phiền não bất an như vậy, giống như có người rót lên một chén trà nóng vào trong lòng hắn, khiến hắn bị bỏng.
“Cô… ghét Tần công tử?” Hắn cố gắng nén xuống cảm giác mừng như điên, hỏi.
Vân Ánh Lục lắc đầu, “Không phải là ghét, chỉ là không quá thân thiết.”
Chúng ta thân thiết đấy, quen nhau mười mấy năm. Trong lòng Đỗ Tử Bân gào lên, thế nhưng câu sau của Vân Ánh Lục lại làm cho tâm trạng vui mừng của hắn lạnh đi một nửa.
“Có điều cha mẹ tôi dường như rất vừa lòng với anh ta, nói vô số lý do, gần như là tôi không thể phản bác.”
Đỗ Tử Bân khẽ cắn môi, dùng giọng nói bình tĩnh và nghiêm nghị khi ở công đường xử án, “Hiện tại không phải là hai người sắp đính hôn rồi sao?”
“Đúng thế, nhưng mà quá nhanh.”
“Vậy trước khi đính hôn cô nhất định phải hiểu cho rõ, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, kết hôn là cô, không phải cha mẹ cô. Cô cũng không thích Tần công tử, hiện tại thuận theo cha mẹ, định hôn sự rồi, sau này nếu hối hận, muốn từ hôn, vậy sẽ có phiền toái. Cô nghĩ mà xem, cô và ta đã một lần từ hôn, nếu còn từ hôn lần thứ hai, có thể phá hỏng thanh danh một cô gái, sau này ai còn dám cưới cô nữa?” Đỗ Tử Bân cứ một câu lại một câu phân tích mạch lạc rõ ràng cho cô nghe.
Vân Ánh Lục hoàn toàn đồng tình, gật đầu không ngừng nói phải.
“Đúng, đúng, còn từ hôn nữa, giống như tân nương đào hôn, người khác nhất định cho rằng tâm lý của tôi có vấn đề. Ừ, không thể đồng ý đính hôn, tôi cần phải nghĩ cách từ chối.”
“Cô tìm được cớ gì tốt để từ chối chưa?” Đỗ Tử Bân thực quan tâm hỏi.
“Chưa có. Tôi đã nói tôi và Tần công tử không có tiếp xúc gì nhiều, tôi sẽ suy nghĩ thêm. Nếu trực tiếp từ chối, cha mẹ tôi sẽ tức giận.” Vân Ánh Lục cũng hiểu được phải có chừng có mực.
Đỗ Tử Bân gật gật đầu, “Ừ, được! Sau này nếu cô còn gặp phải những chuyện thế này, khi trong lòng phiền muộn, có thể tìm ta bàn bạc. Hai người nghĩ biện pháp dù sao vẫn tốt hơn so với một người khổ tâm suy nghĩ. Nếu cô thật sự phải đính hôn…thì trước đó, nhất định phải nói trước cho ta một tiếng.”
Từng bước nhỏ, từng bước nhỏ, bốn phía quanh cô đã được giăng thiên la địa võng dày đặc.
Vân Ánh Lục cảm động hết sức nhìn Đỗ Tử Bân, Đỗ đại nhân này hành xử thật sự rất nhiệt tình.
“Cám ơn Đỗ đại nhân, không ngờ rằng anh lại chịu giúp tôi, trước kia, tôi còn nghĩ là anh còn mang thù hận lớn với tôi cơ đấy! Về sau có việc tôi tìm anh như thế nào, tới bộ Hình à?”
“Không cần phiền phức như vậy. Chúng ta không phải hàng xóm hay sao, hôm nay ta phát hiện ở đầu tường ngắm trăng hóng gió thật không tồi, sau này, khi đọc sách mệt mỏi, ta sẽ thường tới nơi này, nếu cô muốn tìm ta, cứ tới đây.”
“A, chúng ta thật sự là tư tưởng lớn gặp nhau*. Tôi cũng thích chỗ này, tôi cũng thích khoảng sân nhỏ nhà anh, rất yên tĩnh, không giống nhà tôi, rực rỡ gấm hoa, biến thành giống một Thế Bác Viên**.” Cô kích động nhe răng cười, với thái độ bạn bè thân thiết cầm lấy tay Đỗ Tử Bân đang đặt trên đầu tường.
*Nguyên văn là “anh hùng sở kiến lược đồng”, theo mình hiểu là chí lớn anh hùng đồng thời gặp được nhau.
**Thế Bác Viên: khu vườn hoa tuyệt đẹp ở Thượng Hải.
Đỗ Tử Bân thở gấp một tiếng, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc trong bóng đêm lặng lẽ đỏ lên, một trái tim cương trực công chính lặng lẽ tan chảy trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô.
“Có muốn sang xem không?” Giọng nói bình tĩnh nhưng không hề bình tĩnh.
“Bây giờ sao?” Vân Ánh Lục nhìn bốn phía xung quanh, bóng đêm tối đen, mọi âm thanh đều yên ắng, “Dường như quá muộn.”
“Không sao, gia nhân đều đã ngủ rồi, ta dẫn nàng đi thăm mọi nơi một chút.” Đây là điều hắn học theo Khổng Mạnh* hơn hai mươi năm không cho phép, nhưng giờ khắc này, hắn xúc động như vậy. Vì nàng, hắn muốn làm rất nhiều rất nhiều chuyện khác người. Làm như vậy, kết quả có thể sẽ làm người hai nhà đàm tiếu, thế nhưng hắn muốn.
*Khổng Tử và Mạnh Tử
Vân Ánh Lục bị lời hắn nói làm dao động, cô nhìn trái ngó phải, lúng túng, “Bức tường này không có cửa ngách, nếu tôi đi từ cửa lớn ra ngoài, sẽ kinh động tới người giữ cửa, như vậy cha mẹ cũng sẽ biết.”
“Không cần phải phiền như vậy, nàng trèo qua đây một chút, ta…ta sẽ đỡ được nàng.” Hắn mềm giọng nói, giọng nói có chút khàn khàn.
“Được, vậy anh nhất định phải đỡ được đấy.” Vân Ánh Lục thử giẫm lên hòn đá dưới chân, nhảy người lên một chút, vươn được hơn nửa người sang bên kia, đúng lúc Đỗ Tử Bân vươn cánh tay ra, đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, lập tức cảm thấy dưới bàn tay vô cùng mềm mại. Lần đầu tiên, thân thể một cô gái dựa vào trong lồng ngực hắn. Mái tóc dài để thả của nàng rơi xuống đầu vai hắn, thoáng chốc hắn cảm nhận được hơi thở của nàng bên cổ.
Thật sự không thể khống chế, cũng không có cách nào khống chế, cũng không muốn khống chế, đôi tay cường tráng của Đỗ Tử Bân ôm chặt lấy cô, đôi môi run run chậm rãi tiến tới gần cánh môi mềm mại của cô. Vân Ánh Lục chớp chớp đôi lông mi dài, ngây người nhìn đôi môi hắn đang dần tới gần, tới gần.
“Tiểu thư, nên về ngủ rồi…” Đợi lâu không thấy tiểu thư trở về phòng, Trúc Thanh bất chấp khó khăn quay lại đây tìm, ông trời ơi, nàng nhìn thấy cái gì thế kia, tiểu thư nhào về phía Đỗ công tử, đang muốn phi lễ Đỗ công tử.
Trúc Thanh cả kinh thiếu chút nữa ngộp thở.
Hai người đang bị bao trùm trong không khí vô cùng mờ ám đều kinh hoàng, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất, thật vất vả mới đứng vững được. Đỗ Tử Bân một trăm lần không tình nguyện buông Vân Ánh Lục ra, hận Trúc Thanh tới rất không đúng thời điểm.
“Tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi.” Trúc Thanh ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Đỗ Tử Bân một cái cũng không có, ông trời ơi, về sau làm thế nào mà ngẩng đầu trước mặt người nhà Đỗ đại nhân đây? Tiểu thư đã sắp đính hôn với Tần công tử, với Đỗ công tử thì tình cũ khó quên, nếu không phải nàng tới kịp, thì thiếu chút nữa đã làm việc tổn hại tới thanh danh khuê nữ. Giờ khắc này, trong lòng nàng âm thầm cảm tạ Bồ Tát mấy lần.
“Tôi…thiếu chút nữa là bị ngã, Đỗ đại nhân…đỡ tôi.” Vân Ánh Lục cảm thấy tình cảnh này dường như phải giải thích một chút, vẻ mặt của cô nàng Trúc Thanh kia rất khủng khiếp.
“Tiểu thư, cô đừng nói nữa.” Trúc Thanh kéo Vân Ánh Lục từ chỗ mấy hòn đá xếp chồng, vội vã chạy tới hướng khuê phòng.
Vân Ánh Lục còn không quên theo đúng lễ nghĩa, vẫy tay tạm biệt Đỗ Tử Bân. Vừa rồi, Đỗ đại nhân muốn hôn mình hay sao? Không có khả năng, chủ yếu là bọn họ dựa sát vào nhau quá, hắn phải đỡ cô, cái tư thế kia dường như là quá gần thôi.
Trong đáy lòng Vân Ánh Lục khe khẽ lẩm bẩm.
Đỗ Tử Bân đứng ở đầu tường, mỉm cười nâng cánh tay đáp lại, bóng đêm che khuất vẻ mặt của hắn, không ai nhìn thấy giờ khắc này trên khuôn mặt tuấn tú kia là ôn nhu cỡ nào.
“Là ai ở đây vậy?” Phía sau vang lên tiếng hỏi hoảng sợ của gia nhân già Đỗ phủ đi tiểu đêm.
Đỗ Tử Bân xoay người, nhảy xuống đống đá lúc trước mới xếp, “Là ta tới đây hóng gió.” Hắn chắp tay, thản nhiên đi lướt qua ông lão.
/179
|