Đỗ Tử Bân bởi vì phải điều tra vụ án, đã cho xa phu đánh xe ngựa về trước, chỉ để lại một con ngựa cho mình cưỡi. Hai người ra khỏi cung, Đỗ Tử Bân do dự một lúc, “Vụ án quan trọng hơn, không để ý tới mấy chuyện khác.”
Lời này không biết là nói cho Vân Ánh Lục nghe, hay là nói cho chính hắn. Hắn đột nhiên ôm thắt lưng Vân Ánh Lục, kéo cô lên lưng ngựa, sau đó hắn cũng nhảy lên theo.
Vân Ánh Lục chưa từng cưỡi ngựa, kinh hãi nắm chặt lấy bờm ngựa, người thì ôm chặt lấy lưng ngựa. Con ngựa đau hí lên một tiếng, vung bốn vó chạy vào trong bóng đêm.
Trong lúc ngựa phi nhanh, thân thể Đỗ Tử Bân không khỏi chạm vào người Vân Ánh Lục, hắn là quân tử, ngồi trước ngực lại là thiếu nữ đôi tám, trước ngực thấy mềm mại, mùi hương cơ thể bủa vây, trái tim không khỏi rung động, nhìn chằm chằm vào vành tai Vân Ánh Lục, tim tức thì đập như đánh trống. May mắn là đêm rất tối, bên tai là tiếng gió vù vù, Vân Ánh Lục cũng không phát hiện ra thất thố của hắn.
Hai người tới khách điếm, nhảy xuống ngựa, ông chủ chạy ra nghênh đón, hai người hỏi người Ba Tư còn ở trong viện lúc đầu thuê không. Ông chủ lắc đầu, nói người Ba Tư một canh giờ trước đã thanh toán rồi rời khỏi.
Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục không khỏi kinh ngạc, hai người hỏi phương hướng họ rời đi, lại nhảy lên ngựa, đuổi theo.
“Đỗ đại nhân, chúng ta có cần gọi thêm vài người không?” Trong lòng Vân Ánh Lục không khỏi cũng hoài nghi hung thủ là Thác Phu, vì sao anh ta sớm không đi, muộn không đi, sau khi Cổ Lệ chết lại vội vàng rời đi.
“Sao vậy, sợ ta không đối phó được với bọn họ?” Sắc mặt Đỗ Tử Bân nghiêm trọng nhìn về phía trước, tay siết chặt dây cương.
“Không phải, là sợ tôi…không giúp được anh.” Cô đã từng thấy năng lực mấy thị vệ của Thác Phu, Đỗ Tử Bân chỉ là một thư sinh, cô là một cô gái, tuyệt đối không đối phó được với bọn họ.
Khóe miệng Đỗ Tử Bân hạ xuống, chỉ chú ý kẹp chặt bụng ngựa, quất ngựa phi nhanh về phía trước.
Khi rời khỏi thành, Đỗ Tử Bân nhảy xuống ngựa, hỏi binh sĩ thủ thành vài câu, binh sĩ thủ thành gật gật đầu, chỉ vào đường đi tới bờ biển khoa tay múa chân nói gì đó.
Khi Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, phía sau đã có hơn mười binh lính đuổi kịp. Ngựa lập tức phi nhanh trong bóng đêm mờ mịt. Chỉ chốc lát, phía trước xuất hiện một vòng ánh đuốc, bóng đuốc đứng im, mơ hồ còn có thể thấy lều trướng, giống như ai đó dựng lều nghỉ tạm ở ven đường. Nghe thấy tiếng ngựa trên dường, một người cầm cây đuốc vội vàng chạy đến ven đường nhìn xung quanh, phát hiện người tới không phải người mình chờ, người nọ vội quay đầu lại, chạy vào trong lều báo tin.
Đỗ Tử Bân nhảy xuống ngựa, ra hiệu cho binh lính đi theo im lặng.
Trong lều có một nhóm người đi ra, người đi đầu đúng là Thác Phu, hắn liếc mắt nhìn thấy Vân Ánh Lục, mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Nàng đâu rồi, nàng có tới không?” Thân thể Thác Phu còn rất yếu, vừa nói vừa bắt đầu ho.
Vân Ánh Lục lẳng lặng nhìn hắn: “Cô ấy không tới được.”
“Cuối cùng nàng vẫn không chịu theo ta về Ba Tư sao?” Thác Phu cười cay đắng, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng, “Bất kể là ta có yêu nàng bao nhiêu, nàng thật sự không hề lưu luyến.”
“Cô ấy không tới được, không phải là cô ấy không chịu đến, mà là cô ấy không có cách nào đến được, cô ấy…đã chết.” Vân Ánh Lục trầm mặc trong giây lát, ngẩng mặt nhìn trời nói.
“Đã chết? Không thể nào, thuốc đó phải sau một ngày mới có thể ảnh hưởng tới tính mạng, nàng sẽ tới kịp, ta đã cho nàng dư dả thời gian, đủ mà, đủ mà.” Thác Phu cầm cánh tay Vân Ánh Lục loạng choạng.
“Anh hạ độc cô ấy?” Vân Ánh Lục đột nhiên kinh hoàng, ánh mắt trợn trừng. Thác Phu nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện đứng cạnh Vân Ánh Lục là Đỗ Tử Bân và một đám binh lính.
“Các ngươi tới bắt ta sao? Chẳng lẽ nàng thật sự chết rồi?” Hắn không dám tin hỏi.
“Đi vào rồi nói!” Đỗ Tử Bân nhìn thấy trong mắt hắn dường như có nước mắt chảy xuống, nói.
Thác Phu loạng chà loạng choạng đi vào trong lều, Đỗ Tử Bân cho thị vệ của Thác Phu và binh lính ở lại bên ngoài, chỉ có hắn và Vân Ánh Lục đi theo vào. Lều được dựng lên thật sự giản dị, bên trong chỉ có vài đồ dùng khi đi dã ngoại, trên có trải mấy chiếc chăn chiên, một chiếc đèn lồng được treo ở giữa không trung, cũng đủ ánh sáng.
Vết thương trúng tên của Thác Phu vốn chưa khép miệng hoàn toàn, lúc này sau khi nghe xong tin tức này, vẻ mặt suy sụp, cả người bị bao trùm bởi sự thống khổ.
“Bức thư ta nhờ cô mang vào cung kia, trên giấy ta có bôi một lớp độc dược của Ba Tư, người chạm tay vào tờ giấy, sau một ngày một đêm, nếu không được uống thuốc giải, độc phát tác sẽ chết. Ở dòng cuối cùng của bức thư ta có nói với Cổ Lệ, lúc chạng vạng ta sẽ thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi thành, sẽ ở bên đường ở ngoại ô chờ nàng, trong tay ta có thuốc giải, chỉ cần nàng đến, theo ta về Ba Tư, sẽ không có chuyện gì.”
Sau khi tâm trạng của Thác Phu bình tĩnh lại, chậm rãi nói.
“Vậy là anh ép cô ấy?” Vân Ánh Lục kinh ngạc nói.
“Bằng không làm thế nào đây? Ta sao có thể giống người tới bắt nàng đi được, ta chỉ sử dụng biện pháp như vậy để ép nàng đến với ta, theo ta về Ba Tư, sau này vĩnh viễn không rời ta được. Ta biết rõ cá tính của nàng, nàng thích hưởng thụ, sợ khổ sợ đau, nhưng cũng rất thực tế, ta nghĩ nàng nhất định sẽ tới. Nếu nàng không đến, như vậy ta cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có được nàng.”
Vân Ánh Lục trợn trừng mắt, không rõ như thế này rốt cuộc là có mấy phần là yêu, là khắc cốt ghi tâm, là bá đạo, là cuồng dã, hay là hoàn toàn muốn chiếm hữu, là không chiếm được thì phá hủy.
Nếu được một người đàn ông yêu như vậy, là may mắn hay bất hạnh đây? Cô không khỏi rùng mình.
“Người trúng độc này, sẽ có triệu chứng như thế nào?” Đỗ Tử Bân lạnh lùng hỏi.
“Toàn thân tím đen, thất khiếu* sẽ chảy máu, cảm thấy không còn sức lực, nhưng không có trở ngại gì với thân thể.”
*Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.
“Thác Phu, tuy rằng cuối cùng cái chết của Cổ Thục nghi không phải do ngươi gây ra, nhưng ngươi vô hình trung đã thành giúp đỡ hung thủ. Nếu không phải vì trúng độc của ngươi, Cổ Thục nghi sẽ có khả năng đối phó với hung thủ. Đáng tiếc khi đó cô ấy không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ cắm tụ kiếm vào ngực mình, cuối cùng ôm hận mà chết.” Đỗ Tử Bân thản nhiên nói, giống như không hề thấy thương tâm gì.
Thác Phu hờ hững ngước mắt lên: “Vị quan gia này, muốn ta theo ngài về nha môn sao? Cũng tốt, không mang được nàng theo, ít nhất cũng nên mang tro cốt của nàng về. Từ nay về sau, lòng ta yên ổn, không còn phải thấp thỏm lo âu gì nữa.”
“Anh…anh không hề muốn biết người giết cô ấy là ai sao?” Vân Ánh Lục cảm thấy đã không thể dùng tư duy của người thường để lý giải hành vi của Thác Phu.
Thác Phu đứng lên, yên lặng nhìn chăm chú vào đường cái trong bóng đêm, “Không, không muốn biết. Hiện giờ ta còn muốn cảm tạ người đó, như vậy ta có thể cho rằng nàng muốn tới, còn yêu ta, nhưng gặp phải một chuyện, nên không tới được. Đây so với kết quả ta biết nàng thà rằng trúng độc mà chết, cũng không muốn theo ta về Ba Tư còn tốt hơn. Nếu như thế, cho dù ta đau đớn tới chết, cũng không cam lòng.”
Vân Ánh Lục nháy mắt mấy cái, không thể hiểu nổi, chỉ có thể không nói gì.
“Vậy phiền ngươi theo bản quan quay về nha môn bộ Hình đi!” Đỗ Tử Bân bình tĩnh nói.
Thác Phu giơ cánh tay lên, “Cần phải đeo gông xiềng không?”
Đỗ Tử Bân đang muốn trả lời, chiếc đèn lồng treo trên đỉnh lều đột nhiên tắt phụt, một bóng người từ không trung đáp xuống, “Muốn mang chủ nhân đi, trước hết cần hỏi đao của ta có chịu hay không?”
Vân Ánh Lục chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, Đỗ Tử Bân cũng nghe thấy tiếng gió, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hắn đột nhiên ôm cô rồi nhào xuống đất, kéo chiếc chăn chiên trên mặt đất phủ lên người, hai người lăn tròn, chỉ thấy trong bóng tối đao phong từng đợt quét qua, chiếc chăn chiên bị chém vào vang lên tiếng rẹt rẹt, Vân Ánh Lục sớm đã bị dọa hồn bay phách lạc, nghe thấy Đỗ Tử Bân rên lên một tiếng, một chất lỏng ấm áp bắn lên tay cô.
“Á, Đỗ đại nhân, anh bị thương rồi!” Vân Ánh Lục thét lên.
Bên ngoài binh lính thấy ánh đèn trong lều vụt tắt, phát hiện có chuyện bất thường, giơ đuốc vọt vào. Thị vệ của Thác Phu che chở Thác Phu từ từ lui về phía sau, Thác Phu lắc đầu, “Dừng tay, không được chống cự, để ta theo bọn họ đi.”
“Không được, chủ nhân, thân thể này của người vào đại lao sẽ mất mạng đó.” Thị vệ vội vàng vung đại đao lên, bảo vệ Thác Phu thối lui ra bên ngoài, thị vệ khác cũng từ ngoài đánh tới.
“Thế nhưng nếu ta không đi, sao có thể mang công chúa về nhà được?” Thác Phu bất đắc dĩ nói, nâng tay lên, ra hiệu cho tất cả thị vệ buông vũ khí.
Một hồi ác chiến sắp sửa xảy ra chỉ trong khoảnh khắc im hơi lặng tiếng mà biến mất.
Nhóm lính áp giải Thác Phu và thị vệ ra ngoài, Vân Ánh Lục hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh lại, mở chiếc chăn chiên ra, chỉ thấy đùi Đỗ Tử Bân đã bị máu nhuộm đỏ, rõ ràng là bị thương tới động mạch, lòng cô nhất thời trùng xuống.
Nhưng cũng may là cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô nhanh chóng cởi xuống dải lụa buộc bên hông, buộc thật chặt phía trên miệng vết thương, khàn giọng thét lên: “Người đâu mau tới đây, người đâu mau tới đây…”
Đỗ Tử Bân sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi từng tầng từng tầng một túa ra, người đã xuất hiện triệu chứng hư thoát*.
*Hư thoát: thuật ngữ trong đông y, chỉ hạ đường huyết do mất máu hoặc mất nước.
Vết đao rất sâu, dải lụa thì không có tác dụng cầm máu được, máu vẫn ào ào chảy ra, Vân Ánh Lục kéo y bào xuống bịt lại, miệng thì thào nói: “Không sao đâu, không sao đâu, tôi nhất định có thể cứu anh…”
Vừa nói nước mắt vừa thi nhau tuôn rơi.
Đỗ Tử Bân dùng ánh mắt mê man nhìn cô, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không nói nên lời. Đám lính bắt giữ đoàn người của Thác Phu ổn thỏa mới quay lại, nâng Đỗ Tử Bân lên, đặt vào xe ngựa của Thác Phu, sau đó điên cuồng quất ngựa phi nhanh về thành.
Vân Ánh Lục nghĩ tới trong nhà cũng có một hòm thuốc, hẳn là có chút thuốc cầm máu và thuốc tiêu viêm thông dụng, cô sợ quay về Thái y viện, lại làm cho Lưu hoàng thượng lo lắng thêm, nên sai binh lính điều khiển xe chạy tới hướng nhà họ Đỗ.
Binh linh chia làm hai đường, một đường tới nha môn bộ Hình giao phạm nhân, một đường đưa Đỗ đại nhân tới Đỗ phủ. Khi binh lính vội vàng khiêng Đỗ Tử Bân vào nhà họ Đỗ, Vân Ánh Lục cả người đầy máu chạy vào Vân phủ. Người trông cửa trợn mắt líu lưỡi nhìn cô chạy thẳng lên khuê phòng mình, xách hòm thuốc rồi vội vàng chạy xuống dưới. Trúc Thanh đuổi theo sau hỏi có chuyện gì, cô cũng không để ý, chạy thẳng sang nhà họ Đỗ bên cạnh.
Đỗ Tử Bân đã được thu xếp đặt vào trong phòng ngủ của mình, Đỗ viên ngoại thấy con trai chảy nhiều máu như vậy, sợ tới mức ngồi cũng phát run, Vân Ánh Lục sai gia nhân đỡ ông ấy ra ngoài, phân phó người đun nước ấm, chuẩn bị băng gạc.
Lão gia nhân bê một thùng nước ấm lớn vào, ông ấy cũng hoàn toàn không được việc gì, run tới mức thiếu chút nữa hất nước trong thùng vào người Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại, cho mọi người đều rời khỏi phòng ngủ, một mình cô hoàn toàn có thể xử lý ca bệnh khẩn cấp này.
Cô cầm kéo, nhắm một đường trên quần Đỗ Tử Bân, từ từ cắt xuống. Đỗ Tử Bân đau không mở nổi mắt lại đột nhiên mở mắt ra, cố sức nắm chặt tay cô, không cho cô tiếp tục.
“Bây giờ anh đã đau tới thế này rồi, tôi không có cách nào cởi quần áo của anh ra cả, chỉ có thể cắt ra rồi rửa sạch miệng vết thương, sau đó khâu lại, bôi thuốc.” Cô nhẹ giọng giải thích.
Đỗ Tử Bân không biết là do sốt hay do nguyên nhân khác, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi. Mặc kệ Vân Ánh Lục nói gì, hắn cũng không buông tay. Trong đầu Vân Ánh Lục linh quang chợt lóe, cô đột nhiên hiểu ra, “Đỗ đại nhân, tôi là thầy thuốc, người khác trong mắt tôi không phân biệt nam nữ, anh không cần nghĩ nhiều, để cho tôi điều trị cho anh đi.”
Nếu một kéo này cắt xong, quần của Đỗ Tử Bân sẽ bị cắt ra hết, nói cách khác, hắn phải để lộ ra thân thể, thế này có khác gì là khỏa thân trước mắt Vân Ánh Lục đâu. Việc này đối với Đỗ Tử Bân lạnh lùng nghiêm nghị, cẩn trọng, luôn tuân theo đạo Khổng Mạnh mà nói, còn không bằng một đao trực tiếp đâm chết hắn luôn đi!
Vân Ánh Lục vốn cũng không thấy có gì bất tiện, nhưng hiện tại nhìn thấy Đỗ Tử Bân xấu hổ quẫn bách thành ra như vậy, đau tới đầu đầy mồ hôi còn cố giằng co với mình, cô cũng không khỏi thấy luống cuống. Thế nhưng vết thương thì không đợi người, cô cũng không nghĩ nhiều, nhằm đúng lúc hắn nhẹ thở ra, cô lấy ra ít ma phí tán trong hòm thuốc, nhẹ bôi lên mũi hắn, Đỗ Tử Bân chớp chớp mắt, thân thể đột nhiên ngã ngửa ra, vô cùng không cam lòng nhắm mắt lại.
Tay Vân Ánh Lục đang cầm kéo run run rẩy rẩy.
Không phải lần đầu tiên cô thấy thân thể của đàn ông, thế nhưng bình sinh lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối, không khống chế được. Mất thời gian rất lâu cô mới cố gắng trấn tĩnh lại, xử lý miệng vết thương. Đúng lúc cô đang bôi thuốc cho Đỗ Tử Bân, băng lại, cảm thấy mặt mình bỗng dưng nóng bỏng.
Thân thể Đỗ Tử Bân vốn rất cường tráng, mất nhiều máu như vậy, cũng không sốt cao. Dưới bàn tay thần kỳ của Vân thái y, hắn ngủ thật sự sâu, thật sự ổn, trên mặt cũng không hiện lên chút đau đớn nào.
Vân Ánh Lục hồi phủ rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo mới, rồi quay lại nhà họ Đỗ, sắc một chén thuốc cho Đỗ Tử Bân, lúc này phía Đông đã hửng sáng.
Chờ khi sắc được thuốc, cô nhìn quanh phòng ngủ của Đỗ Tử Bân, phát hiện trên án thư có hai chiếc kẹp tóc dành cho bé gái, kẹp tóc đè lên một tờ giấy điệp, trên giấy viết mấy bài thơ, giọng điệu đều giống mấy cô gái không ốm mà rên, nhẹ than khẽ trách, nhìn chữ kia, giống bút tích của con gái, vô cùng đẹp đẽ uyển chuyển.
Cô mở lớn mắt nhìn, thật lạ lùng là trong phòng của Đỗ Tử Bân lại có đồ của con gái. Cô cầm chiếc kẹp tóc lên ngắm nghía. Trên giường Đỗ Tử Bân cử động, chậm rãi mở mắt ra, trong ánh nắng mai, nhìn thấy trong phòng có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi ngay ngắn, hắn không thể tin được, không thể tin được.
Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, là nàng, đúng là nàng, là tiểu nha đầu hắn mong nhớ ngày đêm. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên xúc động, là câu hỏi hắn vẫn muốn hỏi nhưng không dám nói ra miệng, hôm nay, hắn không muốn áp chế chính mình nữa.
“Vì sao từ hôn với ta, Ánh Lục?” Hắn hắng giọng, hỏi.
Lời này không biết là nói cho Vân Ánh Lục nghe, hay là nói cho chính hắn. Hắn đột nhiên ôm thắt lưng Vân Ánh Lục, kéo cô lên lưng ngựa, sau đó hắn cũng nhảy lên theo.
Vân Ánh Lục chưa từng cưỡi ngựa, kinh hãi nắm chặt lấy bờm ngựa, người thì ôm chặt lấy lưng ngựa. Con ngựa đau hí lên một tiếng, vung bốn vó chạy vào trong bóng đêm.
Trong lúc ngựa phi nhanh, thân thể Đỗ Tử Bân không khỏi chạm vào người Vân Ánh Lục, hắn là quân tử, ngồi trước ngực lại là thiếu nữ đôi tám, trước ngực thấy mềm mại, mùi hương cơ thể bủa vây, trái tim không khỏi rung động, nhìn chằm chằm vào vành tai Vân Ánh Lục, tim tức thì đập như đánh trống. May mắn là đêm rất tối, bên tai là tiếng gió vù vù, Vân Ánh Lục cũng không phát hiện ra thất thố của hắn.
Hai người tới khách điếm, nhảy xuống ngựa, ông chủ chạy ra nghênh đón, hai người hỏi người Ba Tư còn ở trong viện lúc đầu thuê không. Ông chủ lắc đầu, nói người Ba Tư một canh giờ trước đã thanh toán rồi rời khỏi.
Đỗ Tử Bân và Vân Ánh Lục không khỏi kinh ngạc, hai người hỏi phương hướng họ rời đi, lại nhảy lên ngựa, đuổi theo.
“Đỗ đại nhân, chúng ta có cần gọi thêm vài người không?” Trong lòng Vân Ánh Lục không khỏi cũng hoài nghi hung thủ là Thác Phu, vì sao anh ta sớm không đi, muộn không đi, sau khi Cổ Lệ chết lại vội vàng rời đi.
“Sao vậy, sợ ta không đối phó được với bọn họ?” Sắc mặt Đỗ Tử Bân nghiêm trọng nhìn về phía trước, tay siết chặt dây cương.
“Không phải, là sợ tôi…không giúp được anh.” Cô đã từng thấy năng lực mấy thị vệ của Thác Phu, Đỗ Tử Bân chỉ là một thư sinh, cô là một cô gái, tuyệt đối không đối phó được với bọn họ.
Khóe miệng Đỗ Tử Bân hạ xuống, chỉ chú ý kẹp chặt bụng ngựa, quất ngựa phi nhanh về phía trước.
Khi rời khỏi thành, Đỗ Tử Bân nhảy xuống ngựa, hỏi binh sĩ thủ thành vài câu, binh sĩ thủ thành gật gật đầu, chỉ vào đường đi tới bờ biển khoa tay múa chân nói gì đó.
Khi Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, phía sau đã có hơn mười binh lính đuổi kịp. Ngựa lập tức phi nhanh trong bóng đêm mờ mịt. Chỉ chốc lát, phía trước xuất hiện một vòng ánh đuốc, bóng đuốc đứng im, mơ hồ còn có thể thấy lều trướng, giống như ai đó dựng lều nghỉ tạm ở ven đường. Nghe thấy tiếng ngựa trên dường, một người cầm cây đuốc vội vàng chạy đến ven đường nhìn xung quanh, phát hiện người tới không phải người mình chờ, người nọ vội quay đầu lại, chạy vào trong lều báo tin.
Đỗ Tử Bân nhảy xuống ngựa, ra hiệu cho binh lính đi theo im lặng.
Trong lều có một nhóm người đi ra, người đi đầu đúng là Thác Phu, hắn liếc mắt nhìn thấy Vân Ánh Lục, mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Nàng đâu rồi, nàng có tới không?” Thân thể Thác Phu còn rất yếu, vừa nói vừa bắt đầu ho.
Vân Ánh Lục lẳng lặng nhìn hắn: “Cô ấy không tới được.”
“Cuối cùng nàng vẫn không chịu theo ta về Ba Tư sao?” Thác Phu cười cay đắng, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng, “Bất kể là ta có yêu nàng bao nhiêu, nàng thật sự không hề lưu luyến.”
“Cô ấy không tới được, không phải là cô ấy không chịu đến, mà là cô ấy không có cách nào đến được, cô ấy…đã chết.” Vân Ánh Lục trầm mặc trong giây lát, ngẩng mặt nhìn trời nói.
“Đã chết? Không thể nào, thuốc đó phải sau một ngày mới có thể ảnh hưởng tới tính mạng, nàng sẽ tới kịp, ta đã cho nàng dư dả thời gian, đủ mà, đủ mà.” Thác Phu cầm cánh tay Vân Ánh Lục loạng choạng.
“Anh hạ độc cô ấy?” Vân Ánh Lục đột nhiên kinh hoàng, ánh mắt trợn trừng. Thác Phu nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện đứng cạnh Vân Ánh Lục là Đỗ Tử Bân và một đám binh lính.
“Các ngươi tới bắt ta sao? Chẳng lẽ nàng thật sự chết rồi?” Hắn không dám tin hỏi.
“Đi vào rồi nói!” Đỗ Tử Bân nhìn thấy trong mắt hắn dường như có nước mắt chảy xuống, nói.
Thác Phu loạng chà loạng choạng đi vào trong lều, Đỗ Tử Bân cho thị vệ của Thác Phu và binh lính ở lại bên ngoài, chỉ có hắn và Vân Ánh Lục đi theo vào. Lều được dựng lên thật sự giản dị, bên trong chỉ có vài đồ dùng khi đi dã ngoại, trên có trải mấy chiếc chăn chiên, một chiếc đèn lồng được treo ở giữa không trung, cũng đủ ánh sáng.
Vết thương trúng tên của Thác Phu vốn chưa khép miệng hoàn toàn, lúc này sau khi nghe xong tin tức này, vẻ mặt suy sụp, cả người bị bao trùm bởi sự thống khổ.
“Bức thư ta nhờ cô mang vào cung kia, trên giấy ta có bôi một lớp độc dược của Ba Tư, người chạm tay vào tờ giấy, sau một ngày một đêm, nếu không được uống thuốc giải, độc phát tác sẽ chết. Ở dòng cuối cùng của bức thư ta có nói với Cổ Lệ, lúc chạng vạng ta sẽ thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi thành, sẽ ở bên đường ở ngoại ô chờ nàng, trong tay ta có thuốc giải, chỉ cần nàng đến, theo ta về Ba Tư, sẽ không có chuyện gì.”
Sau khi tâm trạng của Thác Phu bình tĩnh lại, chậm rãi nói.
“Vậy là anh ép cô ấy?” Vân Ánh Lục kinh ngạc nói.
“Bằng không làm thế nào đây? Ta sao có thể giống người tới bắt nàng đi được, ta chỉ sử dụng biện pháp như vậy để ép nàng đến với ta, theo ta về Ba Tư, sau này vĩnh viễn không rời ta được. Ta biết rõ cá tính của nàng, nàng thích hưởng thụ, sợ khổ sợ đau, nhưng cũng rất thực tế, ta nghĩ nàng nhất định sẽ tới. Nếu nàng không đến, như vậy ta cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có được nàng.”
Vân Ánh Lục trợn trừng mắt, không rõ như thế này rốt cuộc là có mấy phần là yêu, là khắc cốt ghi tâm, là bá đạo, là cuồng dã, hay là hoàn toàn muốn chiếm hữu, là không chiếm được thì phá hủy.
Nếu được một người đàn ông yêu như vậy, là may mắn hay bất hạnh đây? Cô không khỏi rùng mình.
“Người trúng độc này, sẽ có triệu chứng như thế nào?” Đỗ Tử Bân lạnh lùng hỏi.
“Toàn thân tím đen, thất khiếu* sẽ chảy máu, cảm thấy không còn sức lực, nhưng không có trở ngại gì với thân thể.”
*Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.
“Thác Phu, tuy rằng cuối cùng cái chết của Cổ Thục nghi không phải do ngươi gây ra, nhưng ngươi vô hình trung đã thành giúp đỡ hung thủ. Nếu không phải vì trúng độc của ngươi, Cổ Thục nghi sẽ có khả năng đối phó với hung thủ. Đáng tiếc khi đó cô ấy không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ cắm tụ kiếm vào ngực mình, cuối cùng ôm hận mà chết.” Đỗ Tử Bân thản nhiên nói, giống như không hề thấy thương tâm gì.
Thác Phu hờ hững ngước mắt lên: “Vị quan gia này, muốn ta theo ngài về nha môn sao? Cũng tốt, không mang được nàng theo, ít nhất cũng nên mang tro cốt của nàng về. Từ nay về sau, lòng ta yên ổn, không còn phải thấp thỏm lo âu gì nữa.”
“Anh…anh không hề muốn biết người giết cô ấy là ai sao?” Vân Ánh Lục cảm thấy đã không thể dùng tư duy của người thường để lý giải hành vi của Thác Phu.
Thác Phu đứng lên, yên lặng nhìn chăm chú vào đường cái trong bóng đêm, “Không, không muốn biết. Hiện giờ ta còn muốn cảm tạ người đó, như vậy ta có thể cho rằng nàng muốn tới, còn yêu ta, nhưng gặp phải một chuyện, nên không tới được. Đây so với kết quả ta biết nàng thà rằng trúng độc mà chết, cũng không muốn theo ta về Ba Tư còn tốt hơn. Nếu như thế, cho dù ta đau đớn tới chết, cũng không cam lòng.”
Vân Ánh Lục nháy mắt mấy cái, không thể hiểu nổi, chỉ có thể không nói gì.
“Vậy phiền ngươi theo bản quan quay về nha môn bộ Hình đi!” Đỗ Tử Bân bình tĩnh nói.
Thác Phu giơ cánh tay lên, “Cần phải đeo gông xiềng không?”
Đỗ Tử Bân đang muốn trả lời, chiếc đèn lồng treo trên đỉnh lều đột nhiên tắt phụt, một bóng người từ không trung đáp xuống, “Muốn mang chủ nhân đi, trước hết cần hỏi đao của ta có chịu hay không?”
Vân Ánh Lục chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, Đỗ Tử Bân cũng nghe thấy tiếng gió, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, hắn đột nhiên ôm cô rồi nhào xuống đất, kéo chiếc chăn chiên trên mặt đất phủ lên người, hai người lăn tròn, chỉ thấy trong bóng tối đao phong từng đợt quét qua, chiếc chăn chiên bị chém vào vang lên tiếng rẹt rẹt, Vân Ánh Lục sớm đã bị dọa hồn bay phách lạc, nghe thấy Đỗ Tử Bân rên lên một tiếng, một chất lỏng ấm áp bắn lên tay cô.
“Á, Đỗ đại nhân, anh bị thương rồi!” Vân Ánh Lục thét lên.
Bên ngoài binh lính thấy ánh đèn trong lều vụt tắt, phát hiện có chuyện bất thường, giơ đuốc vọt vào. Thị vệ của Thác Phu che chở Thác Phu từ từ lui về phía sau, Thác Phu lắc đầu, “Dừng tay, không được chống cự, để ta theo bọn họ đi.”
“Không được, chủ nhân, thân thể này của người vào đại lao sẽ mất mạng đó.” Thị vệ vội vàng vung đại đao lên, bảo vệ Thác Phu thối lui ra bên ngoài, thị vệ khác cũng từ ngoài đánh tới.
“Thế nhưng nếu ta không đi, sao có thể mang công chúa về nhà được?” Thác Phu bất đắc dĩ nói, nâng tay lên, ra hiệu cho tất cả thị vệ buông vũ khí.
Một hồi ác chiến sắp sửa xảy ra chỉ trong khoảnh khắc im hơi lặng tiếng mà biến mất.
Nhóm lính áp giải Thác Phu và thị vệ ra ngoài, Vân Ánh Lục hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh lại, mở chiếc chăn chiên ra, chỉ thấy đùi Đỗ Tử Bân đã bị máu nhuộm đỏ, rõ ràng là bị thương tới động mạch, lòng cô nhất thời trùng xuống.
Nhưng cũng may là cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô nhanh chóng cởi xuống dải lụa buộc bên hông, buộc thật chặt phía trên miệng vết thương, khàn giọng thét lên: “Người đâu mau tới đây, người đâu mau tới đây…”
Đỗ Tử Bân sắc mặt trắng bệch, trên trán mồ hôi từng tầng từng tầng một túa ra, người đã xuất hiện triệu chứng hư thoát*.
*Hư thoát: thuật ngữ trong đông y, chỉ hạ đường huyết do mất máu hoặc mất nước.
Vết đao rất sâu, dải lụa thì không có tác dụng cầm máu được, máu vẫn ào ào chảy ra, Vân Ánh Lục kéo y bào xuống bịt lại, miệng thì thào nói: “Không sao đâu, không sao đâu, tôi nhất định có thể cứu anh…”
Vừa nói nước mắt vừa thi nhau tuôn rơi.
Đỗ Tử Bân dùng ánh mắt mê man nhìn cô, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không nói nên lời. Đám lính bắt giữ đoàn người của Thác Phu ổn thỏa mới quay lại, nâng Đỗ Tử Bân lên, đặt vào xe ngựa của Thác Phu, sau đó điên cuồng quất ngựa phi nhanh về thành.
Vân Ánh Lục nghĩ tới trong nhà cũng có một hòm thuốc, hẳn là có chút thuốc cầm máu và thuốc tiêu viêm thông dụng, cô sợ quay về Thái y viện, lại làm cho Lưu hoàng thượng lo lắng thêm, nên sai binh lính điều khiển xe chạy tới hướng nhà họ Đỗ.
Binh linh chia làm hai đường, một đường tới nha môn bộ Hình giao phạm nhân, một đường đưa Đỗ đại nhân tới Đỗ phủ. Khi binh lính vội vàng khiêng Đỗ Tử Bân vào nhà họ Đỗ, Vân Ánh Lục cả người đầy máu chạy vào Vân phủ. Người trông cửa trợn mắt líu lưỡi nhìn cô chạy thẳng lên khuê phòng mình, xách hòm thuốc rồi vội vàng chạy xuống dưới. Trúc Thanh đuổi theo sau hỏi có chuyện gì, cô cũng không để ý, chạy thẳng sang nhà họ Đỗ bên cạnh.
Đỗ Tử Bân đã được thu xếp đặt vào trong phòng ngủ của mình, Đỗ viên ngoại thấy con trai chảy nhiều máu như vậy, sợ tới mức ngồi cũng phát run, Vân Ánh Lục sai gia nhân đỡ ông ấy ra ngoài, phân phó người đun nước ấm, chuẩn bị băng gạc.
Lão gia nhân bê một thùng nước ấm lớn vào, ông ấy cũng hoàn toàn không được việc gì, run tới mức thiếu chút nữa hất nước trong thùng vào người Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại, cho mọi người đều rời khỏi phòng ngủ, một mình cô hoàn toàn có thể xử lý ca bệnh khẩn cấp này.
Cô cầm kéo, nhắm một đường trên quần Đỗ Tử Bân, từ từ cắt xuống. Đỗ Tử Bân đau không mở nổi mắt lại đột nhiên mở mắt ra, cố sức nắm chặt tay cô, không cho cô tiếp tục.
“Bây giờ anh đã đau tới thế này rồi, tôi không có cách nào cởi quần áo của anh ra cả, chỉ có thể cắt ra rồi rửa sạch miệng vết thương, sau đó khâu lại, bôi thuốc.” Cô nhẹ giọng giải thích.
Đỗ Tử Bân không biết là do sốt hay do nguyên nhân khác, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi. Mặc kệ Vân Ánh Lục nói gì, hắn cũng không buông tay. Trong đầu Vân Ánh Lục linh quang chợt lóe, cô đột nhiên hiểu ra, “Đỗ đại nhân, tôi là thầy thuốc, người khác trong mắt tôi không phân biệt nam nữ, anh không cần nghĩ nhiều, để cho tôi điều trị cho anh đi.”
Nếu một kéo này cắt xong, quần của Đỗ Tử Bân sẽ bị cắt ra hết, nói cách khác, hắn phải để lộ ra thân thể, thế này có khác gì là khỏa thân trước mắt Vân Ánh Lục đâu. Việc này đối với Đỗ Tử Bân lạnh lùng nghiêm nghị, cẩn trọng, luôn tuân theo đạo Khổng Mạnh mà nói, còn không bằng một đao trực tiếp đâm chết hắn luôn đi!
Vân Ánh Lục vốn cũng không thấy có gì bất tiện, nhưng hiện tại nhìn thấy Đỗ Tử Bân xấu hổ quẫn bách thành ra như vậy, đau tới đầu đầy mồ hôi còn cố giằng co với mình, cô cũng không khỏi thấy luống cuống. Thế nhưng vết thương thì không đợi người, cô cũng không nghĩ nhiều, nhằm đúng lúc hắn nhẹ thở ra, cô lấy ra ít ma phí tán trong hòm thuốc, nhẹ bôi lên mũi hắn, Đỗ Tử Bân chớp chớp mắt, thân thể đột nhiên ngã ngửa ra, vô cùng không cam lòng nhắm mắt lại.
Tay Vân Ánh Lục đang cầm kéo run run rẩy rẩy.
Không phải lần đầu tiên cô thấy thân thể của đàn ông, thế nhưng bình sinh lần đầu tiên cô cảm thấy bối rối, không khống chế được. Mất thời gian rất lâu cô mới cố gắng trấn tĩnh lại, xử lý miệng vết thương. Đúng lúc cô đang bôi thuốc cho Đỗ Tử Bân, băng lại, cảm thấy mặt mình bỗng dưng nóng bỏng.
Thân thể Đỗ Tử Bân vốn rất cường tráng, mất nhiều máu như vậy, cũng không sốt cao. Dưới bàn tay thần kỳ của Vân thái y, hắn ngủ thật sự sâu, thật sự ổn, trên mặt cũng không hiện lên chút đau đớn nào.
Vân Ánh Lục hồi phủ rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo mới, rồi quay lại nhà họ Đỗ, sắc một chén thuốc cho Đỗ Tử Bân, lúc này phía Đông đã hửng sáng.
Chờ khi sắc được thuốc, cô nhìn quanh phòng ngủ của Đỗ Tử Bân, phát hiện trên án thư có hai chiếc kẹp tóc dành cho bé gái, kẹp tóc đè lên một tờ giấy điệp, trên giấy viết mấy bài thơ, giọng điệu đều giống mấy cô gái không ốm mà rên, nhẹ than khẽ trách, nhìn chữ kia, giống bút tích của con gái, vô cùng đẹp đẽ uyển chuyển.
Cô mở lớn mắt nhìn, thật lạ lùng là trong phòng của Đỗ Tử Bân lại có đồ của con gái. Cô cầm chiếc kẹp tóc lên ngắm nghía. Trên giường Đỗ Tử Bân cử động, chậm rãi mở mắt ra, trong ánh nắng mai, nhìn thấy trong phòng có một bóng người mảnh khảnh đang ngồi ngay ngắn, hắn không thể tin được, không thể tin được.
Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, là nàng, đúng là nàng, là tiểu nha đầu hắn mong nhớ ngày đêm. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên xúc động, là câu hỏi hắn vẫn muốn hỏi nhưng không dám nói ra miệng, hôm nay, hắn không muốn áp chế chính mình nữa.
“Vì sao từ hôn với ta, Ánh Lục?” Hắn hắng giọng, hỏi.
/179
|