Ngoài xe, mưa vẫn rơi không ngừng, sau khi có một tiếng sấm vang lên, mưa rơi càng lúc càng mau. Bên trong xe, Lưu Huyên Thần đang dùng ánh mắt sâu xa khó lường nhìn Vân Ánh Lục chằm chằm, làm cho cô chẳng hề động đậy được, da đầu run lên từng trận, giống như lần đầu tiên đứng bên bàn mổ, sợ hãi khó diễn tả nổi, nhưng lại không thể trốn tránh.
Một lát sau, Vân Ánh Lục thở ra một tiếng, nhắm mắt lại. Trước ánh mắt nóng tới cực độ này, nếu cô thật sự không giải thích, cô sẽ nhanh chóng bị đốt thủng mất hai lỗ.
“Lưu hoàng thượng, chuyện Nguyễn phi đó, tôi…không quyết định bừa bãi, là tôi kiên quyết dựa theo ý của anh mà làm, hoàn toàn không hề có ý định cá nhân nào của tôi.” Làn da cô rất trắng, càng quẫn bách, bên tai, cổ, làn da trắng đều hồng lên, Lưu Huyên Thần nhìn chằm chằm vào đôi má phiếm hồng của cô một hồi lâu, “Trẫm hạ ý chỉ cho nàng khi nào vậy?”
“Không phải anh nói nếu tôi không kiểm tra cho cô ấy, vậy để cho thái giám Phủ Nội Vụ kiểm tra đi hay sao?”
“Đó là trẫm tin tưởng nàng, sợ Phủ Nội Vụ có sai lầm. Nàng ỷ vào trẫm tin tưởng, cũng đùa giỡn trẫm một hồi?”
Cô trợn tròn mắt.
“Tôi đâu có đùa giỡn anh, chỉ là…” cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Nàng nói là nàng không lừa trẫm?” Hắn cười khẽ, ôn hòa hỏi.
Cô do dự một lát, trong lòng đã quyết, ngẩng đầu, “Không phải tôi nói đùa, cũng không phải lừa gạt, tôi chỉ che giấu một phần sự thật, nhưng tôi cũng suy nghĩ thay Lưu hoàng thượng, bởi vì ngươi anh không thể bảo vệ được cho phi tần của mình, làm cho thân thể và trái tim cô ấy đều bị tổn thương. Thời điểm đó, anh không có quyền chỉ trích cô ấy, trừng phạt cô ấy, mà hẳn là phải mang lại một chút ấm áp cho cô ấy, an ủi cô ấy, giống như một gốc cây đại thụ, để cho cô ấy có thể dựa vào.”
“Vì thế, nàng liền thay trẫm làm một cây đại thụ?” Giọng nói của Lưu Huyên Thần lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô.
Cô lặng lẽ dời đi ánh mắt còn đang giằng co với ánh mắt hắn, ho nhẹ một tiếng: “Lưu hoàng thượng, anh không cần tìm tội danh, anh muốn trừng phạt tôi như thế nào, nói thẳng đi! Ngoại trừ chuyện không đồng ý tiến cung làm phi tần, trừng phạt gì của anh tôi cũng nhận.”
Ôi, người tốt thật khó làm, đoán ý vua cũng là tự mình chuốc khổ.
“Chưa từng có tội nhân nào có thể lựa chọn trừng phạt, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ xử trí. Mà trừng phạt của trẫm đối với nàng chỉ có một, nàng không có sự lựa chọn.”
Cô hít sâu, “Lưu hoàng thượng, hôn nhân miễn cưỡng là không có hạnh phúc. Tôi có người mình thích…”
“Nàng có người mình thích, nàng có hôn ước, nàng không muốn dây dưa với chồng của người khác?”
Lời cô chưa nói xong, hắn cướp lời nói hết.
“Đúng!” Cô nhỏ giọng nói, chỉ có chính cô nghe thấy.
“Vân Ánh Lục,” Hắn không khách khí gọi cô là “Vân thái y”, mà gọi thẳng tên cô, “Trẫm cũng không muốn ép người khác, trẫm cũng là người cao thượng, không muốn đoạt vị hôn thê của người khác, chia cắt tình yêu, lại càng không động lòng với quan viên của trẫm. Chỉ là sau khi nàng ám chỉ hết lần này tới lần khác, sau khi thổ lộ tình cảm, trái tim đầy phòng bị của trẫm mới bị nàng đả động, suy xét rất lâu, mới quyết tâm quăng đi đạo đức lệ thường, quyết định nhận tình yêu của nàng.”
“….”
Cô nghe được mà sững sờ, Lưu hoàng thượng nói ám chỉ, thổ lộ, sao cô chẳng hiểu gì hết cả thế này?
“Không cần giả ngu với trẫm. Hôm nay trẫm sẽ không cho nàng trốn nữa.” Lưu Huyên Thần nói thêm, “Có nhớ trẫm đã hỏi nàng, ông trời vì sao lại đưa nàng tới trước mặt trẫm, nàng trả lời như thế nào?”
“Giúp anh…sinh con đẻ cái.” Trước mắt Vân Ánh Lục tối sầm, quả muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.
“Đây không phải là thổ lộ hay sao? Nàng muốn sinh con cho trẫm, chẳng lẽ còn không muốn tiến cung làm phi tần của trẫm, hay là nàng cho rằng trẫm cũng giống những nam nhân khác, xây một cái “phòng nhì” ở ngoài cung?”
Vân Ánh Lục tặng hắn một ánh mắt xem thường, “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ muốn hướng dẫn cho phi tần của anh, để cho các cô ấy sớm sinh hạ hoàng tử, công chúa cho anh…”
Xe ngựa này sao bỗng nhiên lại chạy chậm như vậy, mới đến cửa thành, còn bao lâu nữa mới tới hoàng cung, cô không hề muốn ở cùng thêm với Lưu hoàng thượng còn giảo hoạt hơn hồ ly gấp trăm lần này. Cái hố mà anh ta đào quá lớn rồi, cô mà không mau tìm chỗ đứng, như vậy, chỉ có nhảy xuống thôi sao?
“Không được nói dối! Dù gì thì Viên Thục nghi cũng có kinh nghiệm chiến trường, đã luyện được một đôi tuệ nhãn nhìn thấu người khác. Có một câu nói của cô ấy, trẫm rất đồng ý, đó chính là nàng là cao thủ chân chính trong hậu cung, im hơi lặng tiếng mà đẩy từng người trong nhóm phi tần của trẫm đi, mục tiêu rõ ràng là vị trí ở Trung Cung, để trẫm chỉ sủng ái mình nàng.”
“Anh nói tôi…” Vân Ánh Lục rốt cuộc ngồi không yên, đứng vọt dậy, chỉ vào chóp mũi mình.
“Không phải nàng làm thế sao? Phong thư kia của Cổ Thục nghi, không phải là nàng mang vào, để cho cô ấy trúng độc mất mạng? Hoàng hậu không phải là nàng xúi giục xuất cung hay sao? Nguyễn phi, nàng giúp cô ấy giấu diếm sự thật, cứu cô ấy một mạng, cô ấy dám không nghe theo nàng sao? Viên Thục nghi năm lần bảy lượt bị nàng chọc tức, nói năng lộn xộn, trẫm còn có thể nhìn tới cô ấy sao? Ấn quý phi, trong tay nàng không phải nắm được nhược điểm của cô ấy, nắm chặt cô ấy trong lòng bàn tay nàng sao? Nàng xem xem, trong hậu cung này của trẫm phi tần như mây, nhưng tính ra thì chẳng có mấy, bây giờ, người chết, người bỏ đi, người sợ hãi, nàng còn đối thủ hay sao? Nàng dùng dụng ý khó lường như vậy, mục đích…”
“Tôi không có, tôi không có…” Vân Ánh Lục cuống đến độ thân thể phát run, viền mắt cũng đỏ lên, “Tôi xem thường âm mưu như vậy, muốn dùng quỷ kế để tới bên một người đàn ông, trừ phi người đó thích tôi, tôi cũng thích người đó, tôi mới có thể chấp nhận.”
“Trẫm thích nàng.” Ngữ khí không nhiều kích động, thậm chí rất bình thản, có điều sức nặng rất lớn, làm cho Vân Ánh Lục chấn động, mặt mày xám ngoét, ngơ ngác nhìn hắn.
Lưu hoàng thượng nói anh ta thích cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Ôi, Thượng Đế ơi! Từ khi đầu hạ, hoa đào đã rụng, cô sao lại có thể có vận đào hoa như thế?
Mà trước mắt đóa hoa đào này cực lớn, đỏ rực, sáng chói hoa mắt, làm cho cô không dám xem nhẹ. Ăn không tiêu nổi, cô vỗ vỗ ngực, chậm rãi ngồi xuống.
“Trẫm vốn chỉ coi nàng làm một tiểu thái y bình thường, tính tình đáng yêu, không khôn khéo lõi đời, không nịnh nọt, trong lành tựa một làn gió nhẹ mùa xuân. Nhưng nàng lại là nữ, mà hết lần này tới lần khác lại thấy được tâm tư của trẫm, cứ một lần lại một lần hấp dẫn trẫm. Là nàng bức trẫm thích nàng. Bởi vì thích, trẫm mới ngầm đồng ý với một số hành vi của nàng, ở khắp nơi đều che chở cho nàng.”
Lưu Huyên Thần sợ cô chấn động chưa đủ kinh hãi, bắn thêm một quả đạn pháo hạng nặng.
“Lưu hoàng thượng, tôi thật sự không phải cố ý…” Vân Ánh Lục vẻ mặt đưa đám, bị hắn nói, cảm giác tội lỗi xuất hiện liên tiếp.
“Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết. Vậy “ta” có đáng trách không? Hậu cung của trẫm bị nàng làm thành ra như vậy, nàng muốn phủi trách nhiệm?” Lưu Huyên Thần cất giọng lạnh lùng hỏi.
Cô chột dạ, “Lưu hoàng thượng, anh có thể không quan tâm tới tự do, muốn cưới là cưới, nhưng tôi cũng không thể phản bội lại người tôi thích.”
“Vân Ánh Lục, nàng có thực sự nhìn lại tình cảm thật lòng của mình không? Nàng từ rất sớm, rất sớm rồi, đã phản bội hắn. Vị hôn phu của nàng và người nàng thích dường như không phải là một người, nàng cảm thấy nàng không làm người nàng thích thất vọng chứ?”
“Đó là tình huống đặc biệt. Anh…điều tra tôi?” Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Trẫm có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, nàng vẫn cho rằng trẫm là hạng người thiện lương sao? Bất kỳ người nào có liên quan với trẫm, tất cả mọi việc làm đều không thoát khỏi tầm mắt của trẫm. Mà nàng, trẫm vẫn đặc biệt chú ý.”
Vân Ánh Lục đột nhiên rùng mình, hốt hoảng nắm song cửa sổ hít làn không khí trong lành.
“Tuy rằng trẫm nói như vậy, nhưng trẫm vẫn không muốn bức ép nàng, người con gái vì tiền tài và quyền lực mà gả cho trẫm, trẫm rất ghét, trẫm nguyện ý dùng cả hậu cung đổi lấy một người con gái thật lòng yêu trẫm.”
“Lưu hoàng thượng…” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, không hiểu tại sao, nước mắt đột nhiên tràn đầy hốc mắt. Là vui mừng do hắn không bức ép cô sao?
“Trẫm tin rằng, Vân thái y sẽ không phải người làm cho trẫm thất vọng. Chuyện của Nguyễn phi, nếu Vân thái y muốn can thiệp, trẫm sẽ mở một mắt, nhắm một mắt. Nếu không, cứ giao cho Phủ Nội Vụ…”
Anh ta… anh ta biết Nguyễn Nhược Nam mang thai, chuyện đó vẫn chưa được thu xếp ổn thỏa? Chỉ là nếu cô nhúng tay vào, có thể lại trở thành một cái cớ để Lưu hoàng thượng trói buộc cô hay không?
Theo kinh nghiệm cuộc sống cũng như linh cảm của cô, cô biết Lưu hoàng thượng cũng không phải là một người xấu. Nhưng đừng thấy anh ta nói hào phóng như thế, nếu anh ta bày ra thiên la địa võng, cô có chắp cánh cũng rất khó thoát.
Mặc kệ Nguyễn phi? Người của Phủ Nội Vụ nhúng tay vào, Nguyễn Nhược Nam còn giữ được mạng sống sao?
“Không, chuyện này…tôi sẽ làm.” Cô bất đắc dĩ giơ tay, miệng vặn vẹo biến hình. Lưu Huyên Thần cười giống một con mèo ăn trộm thành công một miếng thịt, đôi mắt phượng híp lại.
“Lưu hoàng thượng, ở trong mắt anh, phụ nữ là gì?” Cô tức giận hỏi.
“Đồ trang sức.” Lưu Huyên Thần trả lời thẳng thắn.
Vân Ánh Lục chấn động, “Sao lại nói như thế?”
“Hoàng đế ở ngôi cửu ngũ, đương nhiên không giống nam nhân bình thường trong thiên hạ. Tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cùng lắm chỉ là đồ trang sức cho hoàng vị.”
“Vậy Lưu hoàng thượng, anh có cho rằng đồ trang sức này là cần thiết không?”
“Đứng ở góc độ hoàng đế triều Ngụy, trẫm thấy rằng có cần thiết. Nhưng đứng ở góc độ Lưu Huyên Thần, một người đàn ông bình thường, ta cho rằng đây là một loại xa hoa lãng phí không cần thiết. Trái tim con người ta rất nhỏ, chỉ yêu một người tri kỷ, sẽ không uổng. Một đời, một kiếp chỉ hai người, mới là hạnh phúc đích thực. Thế cho nên trẫm mới không đành lòng chia rẽ Ngu Nguyên soái và hoàng hậu.”
Bên trong xe lập tức trở nên im lặng.
Vân Ánh Lục xoay người, mở cửa sổ ra. Xe ngựa đã đi tới khu vực phố xá sầm uất ở Đông Dương, mưa quất vào vách xe, lộp bộp tí tách, trên đường, giọt nước bắn tung tóe, bóng dáng người đi đường mờ mờ trong mưa, trời đất có chút mịt mờ, quán trà tiệm rượu san sát, cờ đủ mọi màu sắc bay bay trong mưa.
Ngẫu nhiên có một giọt mưa bay chếch vào, rơi xuống mặt, Vân Ánh Lục nâng tay lau đi, không biết là mưa hay là nước mắt.
“Lưu hoàng thượng, tôi…có thể sẽ khiến anh thất vọng.” Cô đưa lưng về phía hắn, giọng nói nghèn nghẹn.
“Có đúng không?” Lưu Huyên Thần nhướn máy, “Thương nhân có thói quen không để tiền bạc rời tay quá ba phần. Trẫm cũng là một người không dễ dàng nhận thất bại, không đến một khắc cuối cùng, mọi chuyện đều có thể. Nàng hiểu được tâm ý của trẫm, là được rồi. À, nên tới hoàng cung thôi!” Hắn cao giọng nói với thị vệ, giọng nói vang dội, nghe ra tâm tình không tồi.
“Vâng, hoàng thượng!”
Khi nói chuyện, xe ngựa chậm rãi vào cửa cung.
“Đừng quá để tâm tới lời của trẫm, trước kia nàng thế nào, bây giờ cứ như thế, không cần đối xử đặc biệt với trẫm, nhưng sau khi đã xác định được tình cảm của nàng, nhất định phải nói với trẫm trước, đừng để cho trẫm cô đơn quá lâu.” Lưu Huyên Thần đỡ Vân Ánh Lục xuống xe, thấy vẻ mặt cô trầm trọng, cười, cúi người bên tai cô nói nhỏ.
Vân Ánh Lục thật sự là dở khóc dở cười, rốt cuộc đây là khoan dung hay là bá đạo?
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Giang Dũng đi nhanh qua tường viện của hậu cung, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Huyên Thần đứng ở ngoài Ngự thư phòng, vội vàng bước nhanh hơn.
Lưu Huyên Thần xoay người, thu hồi ý cười, vẻ mặt uy nghi, “Có chuyện gì?”
Giang Dũng đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, thấp giọng bẩm báo: “Hôm nay Viên Thục nghi không qua sắp xếp của Phủ Nội Vụ, tự mình triệu kiến Viên Nguyên soái tiến cung, nói nhớ người nhà.”
Sau khi phi tần tiến cung, đã là người trong hoàng thất, dựa theo quy củ, không thể tùy ý gặp mặt người nhà mẹ đẻ, nếu muốn gặp, phải đề xuất với Phủ Nội Vụ, sau đó Phủ Nội Vụ xem xét, sắp xếp.
“Viên Nguyên soái tiến cung chưa?” Lưu Huyên Thần cau mày, nhìn Vân Ánh Lục đứng bên cạnh, cô không nói câu nào, thần trí không biết lại bay đi đâu rồi.
“Hiện đang ở tẩm cung của Viên Thục nghi ạ.” Giang Dũng thức đêm giám sát trong rừng, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi, khi trả lời đã cố sức nén ngáp.
“À, vậy trẫm phải tới xem. Vân thái y, nàng không có việc gì, đi cùng trẫm qua đó. Giang thị vệ, khanh cũng đi theo đi!” Hắn dường như không thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Giang Dũng, mặt không chút thay đổi, nhíu mày nói.
“Vân thái y…. cũng phải đi?” Cơn buồn ngủ của Giang Dũng trong phút chốc đã chạy mất, hắn đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, “Viên Thục nghi không mắc bệnh mà!”
“Không mắc bệnh thì có chuyện khác, lần trước vì chuyện của hoàng hậu, giữa Viên Thục nghi và Vân thái y có hiểu lầm, trẫm mượn dịp hôm nay, giúp hòa giải một chút. Trẫm cũng không muốn hậu cung cả ngày khói lửa nổi lên bốn phía.”
Vân Ánh Lục thở dài, Lưu hoàng thượng nói không ép cô, nhưng mở miệng là coi cô là người ở hậu cung, nếu Đỗ Tử Bân nghe được, chỉ sợ lại hiểu lầm.
Ôi, đau đầu!
Một lát sau, Vân Ánh Lục thở ra một tiếng, nhắm mắt lại. Trước ánh mắt nóng tới cực độ này, nếu cô thật sự không giải thích, cô sẽ nhanh chóng bị đốt thủng mất hai lỗ.
“Lưu hoàng thượng, chuyện Nguyễn phi đó, tôi…không quyết định bừa bãi, là tôi kiên quyết dựa theo ý của anh mà làm, hoàn toàn không hề có ý định cá nhân nào của tôi.” Làn da cô rất trắng, càng quẫn bách, bên tai, cổ, làn da trắng đều hồng lên, Lưu Huyên Thần nhìn chằm chằm vào đôi má phiếm hồng của cô một hồi lâu, “Trẫm hạ ý chỉ cho nàng khi nào vậy?”
“Không phải anh nói nếu tôi không kiểm tra cho cô ấy, vậy để cho thái giám Phủ Nội Vụ kiểm tra đi hay sao?”
“Đó là trẫm tin tưởng nàng, sợ Phủ Nội Vụ có sai lầm. Nàng ỷ vào trẫm tin tưởng, cũng đùa giỡn trẫm một hồi?”
Cô trợn tròn mắt.
“Tôi đâu có đùa giỡn anh, chỉ là…” cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Nàng nói là nàng không lừa trẫm?” Hắn cười khẽ, ôn hòa hỏi.
Cô do dự một lát, trong lòng đã quyết, ngẩng đầu, “Không phải tôi nói đùa, cũng không phải lừa gạt, tôi chỉ che giấu một phần sự thật, nhưng tôi cũng suy nghĩ thay Lưu hoàng thượng, bởi vì ngươi anh không thể bảo vệ được cho phi tần của mình, làm cho thân thể và trái tim cô ấy đều bị tổn thương. Thời điểm đó, anh không có quyền chỉ trích cô ấy, trừng phạt cô ấy, mà hẳn là phải mang lại một chút ấm áp cho cô ấy, an ủi cô ấy, giống như một gốc cây đại thụ, để cho cô ấy có thể dựa vào.”
“Vì thế, nàng liền thay trẫm làm một cây đại thụ?” Giọng nói của Lưu Huyên Thần lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô.
Cô lặng lẽ dời đi ánh mắt còn đang giằng co với ánh mắt hắn, ho nhẹ một tiếng: “Lưu hoàng thượng, anh không cần tìm tội danh, anh muốn trừng phạt tôi như thế nào, nói thẳng đi! Ngoại trừ chuyện không đồng ý tiến cung làm phi tần, trừng phạt gì của anh tôi cũng nhận.”
Ôi, người tốt thật khó làm, đoán ý vua cũng là tự mình chuốc khổ.
“Chưa từng có tội nhân nào có thể lựa chọn trừng phạt, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ xử trí. Mà trừng phạt của trẫm đối với nàng chỉ có một, nàng không có sự lựa chọn.”
Cô hít sâu, “Lưu hoàng thượng, hôn nhân miễn cưỡng là không có hạnh phúc. Tôi có người mình thích…”
“Nàng có người mình thích, nàng có hôn ước, nàng không muốn dây dưa với chồng của người khác?”
Lời cô chưa nói xong, hắn cướp lời nói hết.
“Đúng!” Cô nhỏ giọng nói, chỉ có chính cô nghe thấy.
“Vân Ánh Lục,” Hắn không khách khí gọi cô là “Vân thái y”, mà gọi thẳng tên cô, “Trẫm cũng không muốn ép người khác, trẫm cũng là người cao thượng, không muốn đoạt vị hôn thê của người khác, chia cắt tình yêu, lại càng không động lòng với quan viên của trẫm. Chỉ là sau khi nàng ám chỉ hết lần này tới lần khác, sau khi thổ lộ tình cảm, trái tim đầy phòng bị của trẫm mới bị nàng đả động, suy xét rất lâu, mới quyết tâm quăng đi đạo đức lệ thường, quyết định nhận tình yêu của nàng.”
“….”
Cô nghe được mà sững sờ, Lưu hoàng thượng nói ám chỉ, thổ lộ, sao cô chẳng hiểu gì hết cả thế này?
“Không cần giả ngu với trẫm. Hôm nay trẫm sẽ không cho nàng trốn nữa.” Lưu Huyên Thần nói thêm, “Có nhớ trẫm đã hỏi nàng, ông trời vì sao lại đưa nàng tới trước mặt trẫm, nàng trả lời như thế nào?”
“Giúp anh…sinh con đẻ cái.” Trước mắt Vân Ánh Lục tối sầm, quả muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.
“Đây không phải là thổ lộ hay sao? Nàng muốn sinh con cho trẫm, chẳng lẽ còn không muốn tiến cung làm phi tần của trẫm, hay là nàng cho rằng trẫm cũng giống những nam nhân khác, xây một cái “phòng nhì” ở ngoài cung?”
Vân Ánh Lục tặng hắn một ánh mắt xem thường, “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ muốn hướng dẫn cho phi tần của anh, để cho các cô ấy sớm sinh hạ hoàng tử, công chúa cho anh…”
Xe ngựa này sao bỗng nhiên lại chạy chậm như vậy, mới đến cửa thành, còn bao lâu nữa mới tới hoàng cung, cô không hề muốn ở cùng thêm với Lưu hoàng thượng còn giảo hoạt hơn hồ ly gấp trăm lần này. Cái hố mà anh ta đào quá lớn rồi, cô mà không mau tìm chỗ đứng, như vậy, chỉ có nhảy xuống thôi sao?
“Không được nói dối! Dù gì thì Viên Thục nghi cũng có kinh nghiệm chiến trường, đã luyện được một đôi tuệ nhãn nhìn thấu người khác. Có một câu nói của cô ấy, trẫm rất đồng ý, đó chính là nàng là cao thủ chân chính trong hậu cung, im hơi lặng tiếng mà đẩy từng người trong nhóm phi tần của trẫm đi, mục tiêu rõ ràng là vị trí ở Trung Cung, để trẫm chỉ sủng ái mình nàng.”
“Anh nói tôi…” Vân Ánh Lục rốt cuộc ngồi không yên, đứng vọt dậy, chỉ vào chóp mũi mình.
“Không phải nàng làm thế sao? Phong thư kia của Cổ Thục nghi, không phải là nàng mang vào, để cho cô ấy trúng độc mất mạng? Hoàng hậu không phải là nàng xúi giục xuất cung hay sao? Nguyễn phi, nàng giúp cô ấy giấu diếm sự thật, cứu cô ấy một mạng, cô ấy dám không nghe theo nàng sao? Viên Thục nghi năm lần bảy lượt bị nàng chọc tức, nói năng lộn xộn, trẫm còn có thể nhìn tới cô ấy sao? Ấn quý phi, trong tay nàng không phải nắm được nhược điểm của cô ấy, nắm chặt cô ấy trong lòng bàn tay nàng sao? Nàng xem xem, trong hậu cung này của trẫm phi tần như mây, nhưng tính ra thì chẳng có mấy, bây giờ, người chết, người bỏ đi, người sợ hãi, nàng còn đối thủ hay sao? Nàng dùng dụng ý khó lường như vậy, mục đích…”
“Tôi không có, tôi không có…” Vân Ánh Lục cuống đến độ thân thể phát run, viền mắt cũng đỏ lên, “Tôi xem thường âm mưu như vậy, muốn dùng quỷ kế để tới bên một người đàn ông, trừ phi người đó thích tôi, tôi cũng thích người đó, tôi mới có thể chấp nhận.”
“Trẫm thích nàng.” Ngữ khí không nhiều kích động, thậm chí rất bình thản, có điều sức nặng rất lớn, làm cho Vân Ánh Lục chấn động, mặt mày xám ngoét, ngơ ngác nhìn hắn.
Lưu hoàng thượng nói anh ta thích cô? Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Ôi, Thượng Đế ơi! Từ khi đầu hạ, hoa đào đã rụng, cô sao lại có thể có vận đào hoa như thế?
Mà trước mắt đóa hoa đào này cực lớn, đỏ rực, sáng chói hoa mắt, làm cho cô không dám xem nhẹ. Ăn không tiêu nổi, cô vỗ vỗ ngực, chậm rãi ngồi xuống.
“Trẫm vốn chỉ coi nàng làm một tiểu thái y bình thường, tính tình đáng yêu, không khôn khéo lõi đời, không nịnh nọt, trong lành tựa một làn gió nhẹ mùa xuân. Nhưng nàng lại là nữ, mà hết lần này tới lần khác lại thấy được tâm tư của trẫm, cứ một lần lại một lần hấp dẫn trẫm. Là nàng bức trẫm thích nàng. Bởi vì thích, trẫm mới ngầm đồng ý với một số hành vi của nàng, ở khắp nơi đều che chở cho nàng.”
Lưu Huyên Thần sợ cô chấn động chưa đủ kinh hãi, bắn thêm một quả đạn pháo hạng nặng.
“Lưu hoàng thượng, tôi thật sự không phải cố ý…” Vân Ánh Lục vẻ mặt đưa đám, bị hắn nói, cảm giác tội lỗi xuất hiện liên tiếp.
“Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta mà chết. Vậy “ta” có đáng trách không? Hậu cung của trẫm bị nàng làm thành ra như vậy, nàng muốn phủi trách nhiệm?” Lưu Huyên Thần cất giọng lạnh lùng hỏi.
Cô chột dạ, “Lưu hoàng thượng, anh có thể không quan tâm tới tự do, muốn cưới là cưới, nhưng tôi cũng không thể phản bội lại người tôi thích.”
“Vân Ánh Lục, nàng có thực sự nhìn lại tình cảm thật lòng của mình không? Nàng từ rất sớm, rất sớm rồi, đã phản bội hắn. Vị hôn phu của nàng và người nàng thích dường như không phải là một người, nàng cảm thấy nàng không làm người nàng thích thất vọng chứ?”
“Đó là tình huống đặc biệt. Anh…điều tra tôi?” Cô kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lưu Huyên Thần mỉm cười, “Trẫm có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, nàng vẫn cho rằng trẫm là hạng người thiện lương sao? Bất kỳ người nào có liên quan với trẫm, tất cả mọi việc làm đều không thoát khỏi tầm mắt của trẫm. Mà nàng, trẫm vẫn đặc biệt chú ý.”
Vân Ánh Lục đột nhiên rùng mình, hốt hoảng nắm song cửa sổ hít làn không khí trong lành.
“Tuy rằng trẫm nói như vậy, nhưng trẫm vẫn không muốn bức ép nàng, người con gái vì tiền tài và quyền lực mà gả cho trẫm, trẫm rất ghét, trẫm nguyện ý dùng cả hậu cung đổi lấy một người con gái thật lòng yêu trẫm.”
“Lưu hoàng thượng…” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, không hiểu tại sao, nước mắt đột nhiên tràn đầy hốc mắt. Là vui mừng do hắn không bức ép cô sao?
“Trẫm tin rằng, Vân thái y sẽ không phải người làm cho trẫm thất vọng. Chuyện của Nguyễn phi, nếu Vân thái y muốn can thiệp, trẫm sẽ mở một mắt, nhắm một mắt. Nếu không, cứ giao cho Phủ Nội Vụ…”
Anh ta… anh ta biết Nguyễn Nhược Nam mang thai, chuyện đó vẫn chưa được thu xếp ổn thỏa? Chỉ là nếu cô nhúng tay vào, có thể lại trở thành một cái cớ để Lưu hoàng thượng trói buộc cô hay không?
Theo kinh nghiệm cuộc sống cũng như linh cảm của cô, cô biết Lưu hoàng thượng cũng không phải là một người xấu. Nhưng đừng thấy anh ta nói hào phóng như thế, nếu anh ta bày ra thiên la địa võng, cô có chắp cánh cũng rất khó thoát.
Mặc kệ Nguyễn phi? Người của Phủ Nội Vụ nhúng tay vào, Nguyễn Nhược Nam còn giữ được mạng sống sao?
“Không, chuyện này…tôi sẽ làm.” Cô bất đắc dĩ giơ tay, miệng vặn vẹo biến hình. Lưu Huyên Thần cười giống một con mèo ăn trộm thành công một miếng thịt, đôi mắt phượng híp lại.
“Lưu hoàng thượng, ở trong mắt anh, phụ nữ là gì?” Cô tức giận hỏi.
“Đồ trang sức.” Lưu Huyên Thần trả lời thẳng thắn.
Vân Ánh Lục chấn động, “Sao lại nói như thế?”
“Hoàng đế ở ngôi cửu ngũ, đương nhiên không giống nam nhân bình thường trong thiên hạ. Tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cùng lắm chỉ là đồ trang sức cho hoàng vị.”
“Vậy Lưu hoàng thượng, anh có cho rằng đồ trang sức này là cần thiết không?”
“Đứng ở góc độ hoàng đế triều Ngụy, trẫm thấy rằng có cần thiết. Nhưng đứng ở góc độ Lưu Huyên Thần, một người đàn ông bình thường, ta cho rằng đây là một loại xa hoa lãng phí không cần thiết. Trái tim con người ta rất nhỏ, chỉ yêu một người tri kỷ, sẽ không uổng. Một đời, một kiếp chỉ hai người, mới là hạnh phúc đích thực. Thế cho nên trẫm mới không đành lòng chia rẽ Ngu Nguyên soái và hoàng hậu.”
Bên trong xe lập tức trở nên im lặng.
Vân Ánh Lục xoay người, mở cửa sổ ra. Xe ngựa đã đi tới khu vực phố xá sầm uất ở Đông Dương, mưa quất vào vách xe, lộp bộp tí tách, trên đường, giọt nước bắn tung tóe, bóng dáng người đi đường mờ mờ trong mưa, trời đất có chút mịt mờ, quán trà tiệm rượu san sát, cờ đủ mọi màu sắc bay bay trong mưa.
Ngẫu nhiên có một giọt mưa bay chếch vào, rơi xuống mặt, Vân Ánh Lục nâng tay lau đi, không biết là mưa hay là nước mắt.
“Lưu hoàng thượng, tôi…có thể sẽ khiến anh thất vọng.” Cô đưa lưng về phía hắn, giọng nói nghèn nghẹn.
“Có đúng không?” Lưu Huyên Thần nhướn máy, “Thương nhân có thói quen không để tiền bạc rời tay quá ba phần. Trẫm cũng là một người không dễ dàng nhận thất bại, không đến một khắc cuối cùng, mọi chuyện đều có thể. Nàng hiểu được tâm ý của trẫm, là được rồi. À, nên tới hoàng cung thôi!” Hắn cao giọng nói với thị vệ, giọng nói vang dội, nghe ra tâm tình không tồi.
“Vâng, hoàng thượng!”
Khi nói chuyện, xe ngựa chậm rãi vào cửa cung.
“Đừng quá để tâm tới lời của trẫm, trước kia nàng thế nào, bây giờ cứ như thế, không cần đối xử đặc biệt với trẫm, nhưng sau khi đã xác định được tình cảm của nàng, nhất định phải nói với trẫm trước, đừng để cho trẫm cô đơn quá lâu.” Lưu Huyên Thần đỡ Vân Ánh Lục xuống xe, thấy vẻ mặt cô trầm trọng, cười, cúi người bên tai cô nói nhỏ.
Vân Ánh Lục thật sự là dở khóc dở cười, rốt cuộc đây là khoan dung hay là bá đạo?
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” Giang Dũng đi nhanh qua tường viện của hậu cung, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Huyên Thần đứng ở ngoài Ngự thư phòng, vội vàng bước nhanh hơn.
Lưu Huyên Thần xoay người, thu hồi ý cười, vẻ mặt uy nghi, “Có chuyện gì?”
Giang Dũng đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, thấp giọng bẩm báo: “Hôm nay Viên Thục nghi không qua sắp xếp của Phủ Nội Vụ, tự mình triệu kiến Viên Nguyên soái tiến cung, nói nhớ người nhà.”
Sau khi phi tần tiến cung, đã là người trong hoàng thất, dựa theo quy củ, không thể tùy ý gặp mặt người nhà mẹ đẻ, nếu muốn gặp, phải đề xuất với Phủ Nội Vụ, sau đó Phủ Nội Vụ xem xét, sắp xếp.
“Viên Nguyên soái tiến cung chưa?” Lưu Huyên Thần cau mày, nhìn Vân Ánh Lục đứng bên cạnh, cô không nói câu nào, thần trí không biết lại bay đi đâu rồi.
“Hiện đang ở tẩm cung của Viên Thục nghi ạ.” Giang Dũng thức đêm giám sát trong rừng, trong mắt đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi, khi trả lời đã cố sức nén ngáp.
“À, vậy trẫm phải tới xem. Vân thái y, nàng không có việc gì, đi cùng trẫm qua đó. Giang thị vệ, khanh cũng đi theo đi!” Hắn dường như không thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Giang Dũng, mặt không chút thay đổi, nhíu mày nói.
“Vân thái y…. cũng phải đi?” Cơn buồn ngủ của Giang Dũng trong phút chốc đã chạy mất, hắn đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, “Viên Thục nghi không mắc bệnh mà!”
“Không mắc bệnh thì có chuyện khác, lần trước vì chuyện của hoàng hậu, giữa Viên Thục nghi và Vân thái y có hiểu lầm, trẫm mượn dịp hôm nay, giúp hòa giải một chút. Trẫm cũng không muốn hậu cung cả ngày khói lửa nổi lên bốn phía.”
Vân Ánh Lục thở dài, Lưu hoàng thượng nói không ép cô, nhưng mở miệng là coi cô là người ở hậu cung, nếu Đỗ Tử Bân nghe được, chỉ sợ lại hiểu lầm.
Ôi, đau đầu!
/179
|