Tối đen như mực, cứ nằm như vậy, không thấy thứ gì hết, không nghe thấy tiếng gì hết… Không, cô thậm chí còn không xuyên không, cô là Cơ Uyển Bạch, vừa mới nhận ra bộ mặt thật của vị hôn phu Đường Giai, cô không cần tức giận như vậy, lạnh lùng chia tay với hắn. Hắn không phải chỉ thích tiền sao, cô cho hắn là được, chỉ cần hắn đồng ý chia tay. Sau đó, cô vẫn làm bác sĩ trong bệnh viện, yên ổn làm công việc của cô, một lòng nghiên cứu y thuật, không để ý đến chuyện bên ngoài, cứ sống như vậy tới cuối đời…
Cô không cần làm Vân Ánh Lục tài hoa hơn người, không quen Tần Luận, không quen Đỗ Tử Bân, cũng không cần tiến cung, quen với Lưu hoàng thượng, sau đó không hiểu ra sao lại bị Tề vương nhìn trúng.
Cô rất ngốc, cô chỉ thích hợp làm một người đơn giản, không thích hợp với cuộc sống quá phức tạp thế này. Sau khi tới Đông Dương, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ, cô đã chẳng còn sức lực để ứng phó rồi nữa rồi. Chỉ là tất cả có phụ thuộc vào lựa chọn của cô không?
Chắc chắn rằng, cô đã thành một quân cờ bị người khác lợi dụng, hoặc là nói thành một lợi thế để hai bên tranh giành, cô không thể không lảo đảo chạy về phía trước, chạy về phía trước, vận mệnh không nắm trong tay mình, cô thật sự không hề muốn mình lại chết đi như thế này. Bước tiếp theo nên đi thế nào, nên làm thế nào đây, cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể nghe người khác chỉ huy.
Trên đời này, có người cô có thể thực sự tin tưởng không? Trong hoảng hốt, có người ôm lấy cô, lao nhanh về phía trước. Có người cứu cô sao? Ý thức của cô đã dần khôi phục, nhưng cô không muốn mở mắt ra, sợ lại nhìn thấy chuyện cô không muốn thấy, cô nghĩ, sẽ không còn chuyện gì đáng sợ hơn chuyện ở trong căn phòng tối kia, sợ hãi cái chết dần tới từng khắc một.
Trong lòng cô dần dần bình tĩnh lại, trước mặt có gió, cô ngửi thấy mùi thơm của cây lá, của cỏ xanh, thật tốt, đây là hơi thở thiên nhiên, mang theo cả mùi nắng. Cô được đặt xuống cỏ, tay cô chỉ sờ soạng thấy những cọng cỏ nhỏ mềm mại, cô cảm thấy người ôm mình rời khỏi, bước chân xa dần, một con chim nhỏ đậu trên cành khẽ hót lên.
Cô lẳng lặng hưởng thụ cảm giác bình yên, vẫn nhắm chặt hai mắt.
“Vương gia, bên kia dường như có người!” Một tiếng thét thất thanh phá vỡ sự yên tĩnh, cô cảm thấy trước mắt rất sáng, tiếng bước chân hỗn loạn chạy tới chỗ cô.
“Vân thái y.” Đây là tiếng Giang Dũng, có hơi run rẩy, giống như sợ sẽ dọa cô. Cô chậm rãi mở mắt ra, trước mắt sáng ngời, hóa ra không phải là ánh mắt mặt trời, mà là ánh sáng từ những cây đuốc, trời đã tối đen. Lưu Huyên Nghệ và đám người hầu trong phủ, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa trên mặt, vừa mừng vừa lo nhìn cô.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dũng, cơ mặt co rút lại.
“Tôi thấy cảnh sắc trong vườn của Tề vương gia rất đẹp, mới đi ra dạo chơi, không ngờ lạc đường, vẫn ở trong này, bất tri bất giác ngủ mất. Thật xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng.” Cô cười thật có lỗi, chống tay ngồi dậy, phát giác chân không thể đứng nổi, không thể không vịn vào cánh tay Giang Dũng.
Lưu Huyên Nghệ lau mồ hôi, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không hề tin lời cô nói. Cô không hề gì nhún nhún vai, “Giang thị vệ, trời đã tối như vậy rồi, chúng ta nên cáo từ Tề vương gia hồi cung!” Cô cẩn thận lườm Lưu Huyên Nghệ, sợ hắn lại tìm lý do để cản lại.
Giang Dũng nặng nề gật gật đầu.
Lưu Huyên Nghệ có hơi ngây ra, mím chặt môi, “Vân thái y, hôm nay đã phiền nàng rồi, bổn vương gia ngày khác sẽ cảm tạ nàng.”
Cô lắc lắc đầu, cười khẽ mỉa mai, “Tiện tay làm thôi mà, nào dám nói tới chuyện tạ ơn. Ta chúc điều Vương gia muốn sẽ thành sự thật.”
Vẫn còn sống, cô thấy tâm trạng không tồi, ngày hôm nay suýt chết, nên cô coi giống như là năm mới, hẳn là phải nói vài câu chúc mừng. Khóe miệng Lưu Huyên Nghệ run rẩy, phất tay cho tổng quản tiễn hai người ra cửa. Tổng quản thật sự xứng với chức vụ, lấy trong ngực áo ra hai cái bọc nhỏ, một bọc đưa cho cô, một bọc đưa cho Giang Dũng.
Tề Vương gia thưởng cho gì đó, hai người đương nhiên không thể cự tuyệt, công khai nhận lấy, không biết bên trong bao là cái gì. Nhưng mà Tề Vương gia ra tay, từ trước đến nay đều là đồ xa xỉ.
“Vân thái y, sau này chúng ta còn gặp lại.” Trước khi cô đi, Lưu Huyên Nghệ tiến lên giữ chặt tay cô. Cô chỉ cười không nói, cô nghĩ không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ gặp lại hẳn là cũng chẳng còn xa.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô đã có quyết định quan trọng tiếp theo. Xe ngựa vẫn lặng lẽ chờ trong bóng đêm, bọn họ nói lời từ biệt với tổng quản. Lưu Huyên Nghệ vừa mới khỏi bệnh, theo lý không có sức lực để ra tới cửa lớn.
Rốt cuộc, cô cũng bình yên vô sự rời khỏi hang hổ. Vân Ánh Lục nắm chặt tay, thở phào một tiếng. Khi cô nhấc chiếc áo bào dài, cúi đầu lên xe, cô ngửi thấy trên người mình có mùi tanh khác thường, thật sự là tắc mũi rồi sao, cổ mình sao có mùi này, cô lấy tay lau rồi đưa ra trước mắt nhìn, là bùn sao? Cô đã rơi xuống nước à? Dường như đúng vậy, thảo nào y bào cũng có chút ẩm ướt.
Giang Dũng nhanh nhẹn nhảy lên vị trí xa phu, vung roi ngựa lên, ngựa tung bốn vó, chạy tới hướng ánh đèn đầu đường. Vân Ánh Lục vuốt ve cánh tay không có ống tay áo che, vẻ mặt yên ổn.
Giang Dũng đánh xe không tồi, xe ngựa chạy rất vững vàng. Ôi, người này thật không thể không khen mà, nhưng vừa chạy được một đoạn, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, mành xe bị gió thổi trúng mở ra, cô vịn vào vách xe, đề phòng bị ngã. Một chiếc xe ngựa từ đằng sau chạy song song với xe ngựa của bọn họ, cô đang nhìn, một bóng người đột nhiên từ trên xe ngựa bên cạnh nhảy lên xe ngựa của bọn họ, trong chớp mắt, đã chui vào trong thùng xe của bọn họ.
Giang Dũng nhanh chóng ghìm cương ngựa, hoảng hốt muốn quay đầu lại, “Không cần quay đầu lại, là trẫm.”
Thân thể Giang Dũng hơi run rẩy, hung hăng cắn chặt môi, nuốt xuống kinh ngạc tràn đầy, tiếp tục đánh xe vững vàng. Chiếc xe ngựa chạy song song thả chậm tốc độ, đi phía sau bọn họ, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vân Ánh Lục trong bối rối đã nhìn thấy rõ người áo đen không mời mà đến, mạo muội xông vào này hóa ra lại là Lưu hoàng thượng. Bình thường vẫn thấy Lưu hoàng thượng mặc màu vàng, nhất thời thật đúng là không quen nhìn hắn mặc màu đen, nhưng mà, hắn mặc màu đen cũng không khó coi.
Bên trong xe ngựa có hơi tối, ngẫu nhiên có ánh đèn đường lóe qua làm cho cô nhìn thấy đôi mắt phượng rất đẹp của hắn vẫn đang nhìn cô, hai tay hắn ôm lấy eo cô, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể ngửi được mùi hương trên người cô.
Cô vô cùng quẫn bách, muốn đẩy hắn ra, mà hắn lại ôm chặt hơn nữa.
“Lưu hoàng thượng, muộn như vậy sao anh lại xuất cung tới đấy?” Cô ngửa đầu nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ.
“Trẫm…chờ cháo nàng nấu rất đói, không nhịn được nên ra đây tìm nàng.” Giọng nói của Lưu hoàng thượng có hơi run rẩy, giống như bị cái gì đó dọa.
Trên đời này ai dám dọa Lưu hoàng thượng?
“Cho nên Lưu hoàng thượng, sau này nhất định phải để ngự trù cũng nấu được mấy món ăn có thêm thảo dược đó, bằng không, nếu tôi không ở trong cung, Lưu hoàng thượng đói bụng, thì biết làm thế nào. À, Lưu hoàng thượng, tôi bẩm báo với anh tình hình tôi tới khám bệnh tại phủ Tề vương hôm nay. Tề vương gia, nhờ y thuật diệu thủ hồi xuân của tôi, đã khỏi hẳn.”
Lưu Huyên Thần không lên tiếng, chỉ ôm cô trong lồng ngực hắn, điên rồi, hắn vùi đầu ở cổ cô, hơi thở ấm áp len vào, cô xấu hổ đến độ có lẽ ngay cả đầu ngón chân cũng đỏ.
“Lưu hoàng thượng, tuy rằng tôi không phải mỹ nhân, nhưng xin hãy tôn trọng tôi một chút, được không? Động tác này, chúng ta làm không hề thích hợp.” Cô ôn tồn thương lượng với hắn.
Hắn ngước mắt nhìn cô chăm chú, sau đó lại ôm chặt hơn, không để ý tới cô có bị hắn ôm tới đau hay không. Cô không thể không dán sát vào người hắn, gần sát, mới phát giác người hắn ướt đẫm.
“Lưu hoàng thượng, anh nóng quá sao?”
“Vân Ánh Lục, sau này trẫm sẽ không để nàng rời khỏi trẫm.” Hắn nghiến răng nói bên tai cô, giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng đủ mười phần khí phách. Cô cười khẽ, chuyện gì cũng đều là tương đối, không có tuyệt đối.
Lưu Huyên Thần có hơi thả lỏng tay, nhìn kỹ khuôn mặt cô, hắn chậm rãi nâng tay, lau đi vết bùn trên mặt cô, sau đó, hắn thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, cúi đầu muốn hôn xuống môi cô, cô xoay đầu, đôi môi hắn dừng trên má cô.
“Vì sao?” Giọng nói của hắn mang theo một chút lạnh lẽo, không vui vì cô né tránh.
“Tôi đã nói rồi, không thích hợp. Xin Lưu hoàng thượng cho tôi một chút tôn trọng, để tôi có thể tận sức làm tròn trách nhiệm của một thái y.” Cô mỉm cười, nụ cười vô cùng xa cách.
“Trẫm nói thích hợp là thích hợp.” Lưu Huyên Thần nắm chặt lấy tay cô không buông. Cổ họng cô vẫn còn muốn phát ra âm thanh, nhưng lại phát hiện đắng chát dâng tràn. Cô vì muốn che giấu, không thể không quay đầu đi.
Đằng trước mơ hồ có ánh lửa, cô thấy đã gần tới cửa cung cao vút, cấm vệ quân mặc giáp trắng, trong lòng đã thực sự được thả lỏng.
Một cỗ kiệu dừng trước cửa cung, Đỗ Tử Bân vẻ mặt lo lắng giải thích với cấm vệ quân muộn như vậy tiến cung là do có chuyện quan trọng.
Xe ngựa từ từ dừng lại, mấy cấm vệ quân đã chạy tới, vừa thấy là Giang Dũng, lại thấy từ trên xe ngựa xuống là hoàng thượng, tất cả vội đứng cúi đầu cụp mắt, ôm quyền hành lễ.
Đỗ Tử Bân kinh ngạc trợn mắt, nhìn hoàng thượng cả người ướt sũng, còn một đám thị vệ nhảy xuống từ xe ngựa phía sau, ai nấy cũng đều ướt như chuột lột, cuối cùng là Vân Ánh Lục được Lưu Huyên Thần đỡ xuống, khuôn mặt nàng tái nhợt, tóc tai rối bời, quần áo không chỉnh tề.
Hắn kinh hoàng ngay cả lên tiếng tham kiến cũng quên mất.
“Đỗ đại ca, em vừa mới đi khám bệnh tại nhà về.” Vân Ánh Lục đến gần Đỗ Tử Bân, trầm giọng nói.
Lưu Huyên Thần yên lặng nhìn cô đứng cạnh Đỗ Tử Bân, con ngươi đen nhánh càng thêm thâm thúy như biển sâu, thị uy và nhắc nhở thân phận hỏi:
“Đỗ khanh, muộn như vậy rồi, tìm trẫm có chuyện gì vậy?”
Đỗ Tử Bân khó khăn lắm mới khép lại cái miệng đang há hốc, điều chỉnh lại nét mặt, “Hoàng thượng, không nên để lạnh, xin người mau vào cung thay quần áo, sáng mai thần lại đến bẩm báo với hoàng thượng về tiến triển của vụ án.”
“Trẫm không sao đâu, khanh theo trẫm vào đi!”
“Không được, thần vẫn nên tới vào sáng mai, hoàng thượng bảo trọng long thể quan trọng hơn.” Đỗ Tử Bân cung kính chắp tay. Lưu Huyên Thần cũng không kiên trì nữa, cũng chẳng xoay người lại, hắn chờ Vân Ánh Lục đi tới.
Vân Ánh Lục giật mình, cúi đầu, “Hoàng thượng, lúc này tôi rất nhếch nhác, có thể xin nghỉ hay không, đêm nay không trực ban, tôi muốn hồi phủ tắm rửa, thay quần áo.”
Lưu Huyên Thần quan sát cô, sắc mặt âm trầm, tiếng nói lạnh lẽo, “Vân Thái y thỉnh cầu thành khẩn như vậy, trẫm sao có thể từ chối được?”
“Đa tạ hoàng thượng.” Vân Ánh Lục nhẹ nhàng gật đầu, xoay người nhìn về phía Đỗ Tử Bân, “Đỗ đại ca, bây giờ anh cũng hồi phủ chứ?” Đỗ Tử Bân gật đầu.
Hai người sóng vai cùng bước tới cỗ kiệu, cùng bước vào trong kiệu. Khuôn mặt Lưu Huyên Thần bị bóng tối che khuất, làm cho người ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng hắn nắm chặt hai tay, làm cho người ta cảm thấy hắn hoàn toàn không bình tĩnh.
“Đỗ đại ca, em tới phủ Tề vương khám bệnh.” Trong kiệu, Vân Ánh Lục gượng cười với Đỗ Tử Bân, “Anh đừng lo lắng, em không gặp nguy hiểm gì, cũng không cần hỏi em chuyện gì. Em nghĩ rằng sau này, em không cần bảo vệ gì nữa. Ngày mai, anh giúp em đưa đơn từ chức lên hoàng thượng. Đỗ đại ca, anh nói hôn lễ định vào mồng sáu tháng bảy, vậy cứ thế đi. Sau này, em sẽ cố gắng làm một Vân Ánh Lục thực sự.”
Ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Tử Bân dừng trên người cô, không dám tin vào tai mình. Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào bờ vai hắn.
Nếu không thể kháng cự lại vận mệnh, như vậy cứ đối mặt đi! Không thể quay về làm Cơ Uyển Bạch, chỉ có thể chấp nhận sự thật, cô phải trở thành Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục thích Đỗ Tử Bân, cô cũng thích anh. Về phần người nào đó đã từng thắp lên ngọn lửa nào đó, trong tối nay, đã bị dập tắt rồi.
Tối nay, cô mới biết, hắn tiếp cận cô, bảo vệ cô, không phải là để ý, mà là bởi vì cô giống một người khác, là bởi vì cô hữu dụng đối với hắn, cô chính là một lợi thế mà hắn và Tề Vương tranh giành.
Khi hắn ôm lấy cô ở trong địa đạo, hơi thở quen thuộc đó, cô đã nhận ra ngay lập tức. Một khắc đó, cô tin tưởng hắn, hắn thật sự sẽ không bỏ cô lại. Cô muốn ôm chặt lấy hắn, vùi đầu trong lồng ngực hắn mà khóc lớn, nói ra nỗi sợ hãi của chính mình. Thế nhưng, khi hắn để cô lại một mình trong hoa viên mà bỏ đi, chỉ vì không muốn Tề Vương nghi ngờ, cô đã thức tỉnh.
Lợi thế chỉ là lợi thế, hẳn là phải ở đúng vị trí của lợi thế.
Nếu hắn để tâm tới cô, khi cô còn đang sợ hãi hốt hoảng như vậy, sẽ không bỏ lại cô ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Đối với hắn, cô còn lưu luyến gì nữa chứ?
Cô không cần làm Vân Ánh Lục tài hoa hơn người, không quen Tần Luận, không quen Đỗ Tử Bân, cũng không cần tiến cung, quen với Lưu hoàng thượng, sau đó không hiểu ra sao lại bị Tề vương nhìn trúng.
Cô rất ngốc, cô chỉ thích hợp làm một người đơn giản, không thích hợp với cuộc sống quá phức tạp thế này. Sau khi tới Đông Dương, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ, cô đã chẳng còn sức lực để ứng phó rồi nữa rồi. Chỉ là tất cả có phụ thuộc vào lựa chọn của cô không?
Chắc chắn rằng, cô đã thành một quân cờ bị người khác lợi dụng, hoặc là nói thành một lợi thế để hai bên tranh giành, cô không thể không lảo đảo chạy về phía trước, chạy về phía trước, vận mệnh không nắm trong tay mình, cô thật sự không hề muốn mình lại chết đi như thế này. Bước tiếp theo nên đi thế nào, nên làm thế nào đây, cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể nghe người khác chỉ huy.
Trên đời này, có người cô có thể thực sự tin tưởng không? Trong hoảng hốt, có người ôm lấy cô, lao nhanh về phía trước. Có người cứu cô sao? Ý thức của cô đã dần khôi phục, nhưng cô không muốn mở mắt ra, sợ lại nhìn thấy chuyện cô không muốn thấy, cô nghĩ, sẽ không còn chuyện gì đáng sợ hơn chuyện ở trong căn phòng tối kia, sợ hãi cái chết dần tới từng khắc một.
Trong lòng cô dần dần bình tĩnh lại, trước mặt có gió, cô ngửi thấy mùi thơm của cây lá, của cỏ xanh, thật tốt, đây là hơi thở thiên nhiên, mang theo cả mùi nắng. Cô được đặt xuống cỏ, tay cô chỉ sờ soạng thấy những cọng cỏ nhỏ mềm mại, cô cảm thấy người ôm mình rời khỏi, bước chân xa dần, một con chim nhỏ đậu trên cành khẽ hót lên.
Cô lẳng lặng hưởng thụ cảm giác bình yên, vẫn nhắm chặt hai mắt.
“Vương gia, bên kia dường như có người!” Một tiếng thét thất thanh phá vỡ sự yên tĩnh, cô cảm thấy trước mắt rất sáng, tiếng bước chân hỗn loạn chạy tới chỗ cô.
“Vân thái y.” Đây là tiếng Giang Dũng, có hơi run rẩy, giống như sợ sẽ dọa cô. Cô chậm rãi mở mắt ra, trước mắt sáng ngời, hóa ra không phải là ánh mắt mặt trời, mà là ánh sáng từ những cây đuốc, trời đã tối đen. Lưu Huyên Nghệ và đám người hầu trong phủ, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa trên mặt, vừa mừng vừa lo nhìn cô.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dũng, cơ mặt co rút lại.
“Tôi thấy cảnh sắc trong vườn của Tề vương gia rất đẹp, mới đi ra dạo chơi, không ngờ lạc đường, vẫn ở trong này, bất tri bất giác ngủ mất. Thật xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng.” Cô cười thật có lỗi, chống tay ngồi dậy, phát giác chân không thể đứng nổi, không thể không vịn vào cánh tay Giang Dũng.
Lưu Huyên Nghệ lau mồ hôi, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không hề tin lời cô nói. Cô không hề gì nhún nhún vai, “Giang thị vệ, trời đã tối như vậy rồi, chúng ta nên cáo từ Tề vương gia hồi cung!” Cô cẩn thận lườm Lưu Huyên Nghệ, sợ hắn lại tìm lý do để cản lại.
Giang Dũng nặng nề gật gật đầu.
Lưu Huyên Nghệ có hơi ngây ra, mím chặt môi, “Vân thái y, hôm nay đã phiền nàng rồi, bổn vương gia ngày khác sẽ cảm tạ nàng.”
Cô lắc lắc đầu, cười khẽ mỉa mai, “Tiện tay làm thôi mà, nào dám nói tới chuyện tạ ơn. Ta chúc điều Vương gia muốn sẽ thành sự thật.”
Vẫn còn sống, cô thấy tâm trạng không tồi, ngày hôm nay suýt chết, nên cô coi giống như là năm mới, hẳn là phải nói vài câu chúc mừng. Khóe miệng Lưu Huyên Nghệ run rẩy, phất tay cho tổng quản tiễn hai người ra cửa. Tổng quản thật sự xứng với chức vụ, lấy trong ngực áo ra hai cái bọc nhỏ, một bọc đưa cho cô, một bọc đưa cho Giang Dũng.
Tề Vương gia thưởng cho gì đó, hai người đương nhiên không thể cự tuyệt, công khai nhận lấy, không biết bên trong bao là cái gì. Nhưng mà Tề Vương gia ra tay, từ trước đến nay đều là đồ xa xỉ.
“Vân thái y, sau này chúng ta còn gặp lại.” Trước khi cô đi, Lưu Huyên Nghệ tiến lên giữ chặt tay cô. Cô chỉ cười không nói, cô nghĩ không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ gặp lại hẳn là cũng chẳng còn xa.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô đã có quyết định quan trọng tiếp theo. Xe ngựa vẫn lặng lẽ chờ trong bóng đêm, bọn họ nói lời từ biệt với tổng quản. Lưu Huyên Nghệ vừa mới khỏi bệnh, theo lý không có sức lực để ra tới cửa lớn.
Rốt cuộc, cô cũng bình yên vô sự rời khỏi hang hổ. Vân Ánh Lục nắm chặt tay, thở phào một tiếng. Khi cô nhấc chiếc áo bào dài, cúi đầu lên xe, cô ngửi thấy trên người mình có mùi tanh khác thường, thật sự là tắc mũi rồi sao, cổ mình sao có mùi này, cô lấy tay lau rồi đưa ra trước mắt nhìn, là bùn sao? Cô đã rơi xuống nước à? Dường như đúng vậy, thảo nào y bào cũng có chút ẩm ướt.
Giang Dũng nhanh nhẹn nhảy lên vị trí xa phu, vung roi ngựa lên, ngựa tung bốn vó, chạy tới hướng ánh đèn đầu đường. Vân Ánh Lục vuốt ve cánh tay không có ống tay áo che, vẻ mặt yên ổn.
Giang Dũng đánh xe không tồi, xe ngựa chạy rất vững vàng. Ôi, người này thật không thể không khen mà, nhưng vừa chạy được một đoạn, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, mành xe bị gió thổi trúng mở ra, cô vịn vào vách xe, đề phòng bị ngã. Một chiếc xe ngựa từ đằng sau chạy song song với xe ngựa của bọn họ, cô đang nhìn, một bóng người đột nhiên từ trên xe ngựa bên cạnh nhảy lên xe ngựa của bọn họ, trong chớp mắt, đã chui vào trong thùng xe của bọn họ.
Giang Dũng nhanh chóng ghìm cương ngựa, hoảng hốt muốn quay đầu lại, “Không cần quay đầu lại, là trẫm.”
Thân thể Giang Dũng hơi run rẩy, hung hăng cắn chặt môi, nuốt xuống kinh ngạc tràn đầy, tiếp tục đánh xe vững vàng. Chiếc xe ngựa chạy song song thả chậm tốc độ, đi phía sau bọn họ, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Vân Ánh Lục trong bối rối đã nhìn thấy rõ người áo đen không mời mà đến, mạo muội xông vào này hóa ra lại là Lưu hoàng thượng. Bình thường vẫn thấy Lưu hoàng thượng mặc màu vàng, nhất thời thật đúng là không quen nhìn hắn mặc màu đen, nhưng mà, hắn mặc màu đen cũng không khó coi.
Bên trong xe ngựa có hơi tối, ngẫu nhiên có ánh đèn đường lóe qua làm cho cô nhìn thấy đôi mắt phượng rất đẹp của hắn vẫn đang nhìn cô, hai tay hắn ôm lấy eo cô, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể ngửi được mùi hương trên người cô.
Cô vô cùng quẫn bách, muốn đẩy hắn ra, mà hắn lại ôm chặt hơn nữa.
“Lưu hoàng thượng, muộn như vậy sao anh lại xuất cung tới đấy?” Cô ngửa đầu nhìn hắn, nở nụ cười rạng rỡ.
“Trẫm…chờ cháo nàng nấu rất đói, không nhịn được nên ra đây tìm nàng.” Giọng nói của Lưu hoàng thượng có hơi run rẩy, giống như bị cái gì đó dọa.
Trên đời này ai dám dọa Lưu hoàng thượng?
“Cho nên Lưu hoàng thượng, sau này nhất định phải để ngự trù cũng nấu được mấy món ăn có thêm thảo dược đó, bằng không, nếu tôi không ở trong cung, Lưu hoàng thượng đói bụng, thì biết làm thế nào. À, Lưu hoàng thượng, tôi bẩm báo với anh tình hình tôi tới khám bệnh tại phủ Tề vương hôm nay. Tề vương gia, nhờ y thuật diệu thủ hồi xuân của tôi, đã khỏi hẳn.”
Lưu Huyên Thần không lên tiếng, chỉ ôm cô trong lồng ngực hắn, điên rồi, hắn vùi đầu ở cổ cô, hơi thở ấm áp len vào, cô xấu hổ đến độ có lẽ ngay cả đầu ngón chân cũng đỏ.
“Lưu hoàng thượng, tuy rằng tôi không phải mỹ nhân, nhưng xin hãy tôn trọng tôi một chút, được không? Động tác này, chúng ta làm không hề thích hợp.” Cô ôn tồn thương lượng với hắn.
Hắn ngước mắt nhìn cô chăm chú, sau đó lại ôm chặt hơn, không để ý tới cô có bị hắn ôm tới đau hay không. Cô không thể không dán sát vào người hắn, gần sát, mới phát giác người hắn ướt đẫm.
“Lưu hoàng thượng, anh nóng quá sao?”
“Vân Ánh Lục, sau này trẫm sẽ không để nàng rời khỏi trẫm.” Hắn nghiến răng nói bên tai cô, giọng nói rất nhẹ, nhưng cũng đủ mười phần khí phách. Cô cười khẽ, chuyện gì cũng đều là tương đối, không có tuyệt đối.
Lưu Huyên Thần có hơi thả lỏng tay, nhìn kỹ khuôn mặt cô, hắn chậm rãi nâng tay, lau đi vết bùn trên mặt cô, sau đó, hắn thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, cúi đầu muốn hôn xuống môi cô, cô xoay đầu, đôi môi hắn dừng trên má cô.
“Vì sao?” Giọng nói của hắn mang theo một chút lạnh lẽo, không vui vì cô né tránh.
“Tôi đã nói rồi, không thích hợp. Xin Lưu hoàng thượng cho tôi một chút tôn trọng, để tôi có thể tận sức làm tròn trách nhiệm của một thái y.” Cô mỉm cười, nụ cười vô cùng xa cách.
“Trẫm nói thích hợp là thích hợp.” Lưu Huyên Thần nắm chặt lấy tay cô không buông. Cổ họng cô vẫn còn muốn phát ra âm thanh, nhưng lại phát hiện đắng chát dâng tràn. Cô vì muốn che giấu, không thể không quay đầu đi.
Đằng trước mơ hồ có ánh lửa, cô thấy đã gần tới cửa cung cao vút, cấm vệ quân mặc giáp trắng, trong lòng đã thực sự được thả lỏng.
Một cỗ kiệu dừng trước cửa cung, Đỗ Tử Bân vẻ mặt lo lắng giải thích với cấm vệ quân muộn như vậy tiến cung là do có chuyện quan trọng.
Xe ngựa từ từ dừng lại, mấy cấm vệ quân đã chạy tới, vừa thấy là Giang Dũng, lại thấy từ trên xe ngựa xuống là hoàng thượng, tất cả vội đứng cúi đầu cụp mắt, ôm quyền hành lễ.
Đỗ Tử Bân kinh ngạc trợn mắt, nhìn hoàng thượng cả người ướt sũng, còn một đám thị vệ nhảy xuống từ xe ngựa phía sau, ai nấy cũng đều ướt như chuột lột, cuối cùng là Vân Ánh Lục được Lưu Huyên Thần đỡ xuống, khuôn mặt nàng tái nhợt, tóc tai rối bời, quần áo không chỉnh tề.
Hắn kinh hoàng ngay cả lên tiếng tham kiến cũng quên mất.
“Đỗ đại ca, em vừa mới đi khám bệnh tại nhà về.” Vân Ánh Lục đến gần Đỗ Tử Bân, trầm giọng nói.
Lưu Huyên Thần yên lặng nhìn cô đứng cạnh Đỗ Tử Bân, con ngươi đen nhánh càng thêm thâm thúy như biển sâu, thị uy và nhắc nhở thân phận hỏi:
“Đỗ khanh, muộn như vậy rồi, tìm trẫm có chuyện gì vậy?”
Đỗ Tử Bân khó khăn lắm mới khép lại cái miệng đang há hốc, điều chỉnh lại nét mặt, “Hoàng thượng, không nên để lạnh, xin người mau vào cung thay quần áo, sáng mai thần lại đến bẩm báo với hoàng thượng về tiến triển của vụ án.”
“Trẫm không sao đâu, khanh theo trẫm vào đi!”
“Không được, thần vẫn nên tới vào sáng mai, hoàng thượng bảo trọng long thể quan trọng hơn.” Đỗ Tử Bân cung kính chắp tay. Lưu Huyên Thần cũng không kiên trì nữa, cũng chẳng xoay người lại, hắn chờ Vân Ánh Lục đi tới.
Vân Ánh Lục giật mình, cúi đầu, “Hoàng thượng, lúc này tôi rất nhếch nhác, có thể xin nghỉ hay không, đêm nay không trực ban, tôi muốn hồi phủ tắm rửa, thay quần áo.”
Lưu Huyên Thần quan sát cô, sắc mặt âm trầm, tiếng nói lạnh lẽo, “Vân Thái y thỉnh cầu thành khẩn như vậy, trẫm sao có thể từ chối được?”
“Đa tạ hoàng thượng.” Vân Ánh Lục nhẹ nhàng gật đầu, xoay người nhìn về phía Đỗ Tử Bân, “Đỗ đại ca, bây giờ anh cũng hồi phủ chứ?” Đỗ Tử Bân gật đầu.
Hai người sóng vai cùng bước tới cỗ kiệu, cùng bước vào trong kiệu. Khuôn mặt Lưu Huyên Thần bị bóng tối che khuất, làm cho người ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng hắn nắm chặt hai tay, làm cho người ta cảm thấy hắn hoàn toàn không bình tĩnh.
“Đỗ đại ca, em tới phủ Tề vương khám bệnh.” Trong kiệu, Vân Ánh Lục gượng cười với Đỗ Tử Bân, “Anh đừng lo lắng, em không gặp nguy hiểm gì, cũng không cần hỏi em chuyện gì. Em nghĩ rằng sau này, em không cần bảo vệ gì nữa. Ngày mai, anh giúp em đưa đơn từ chức lên hoàng thượng. Đỗ đại ca, anh nói hôn lễ định vào mồng sáu tháng bảy, vậy cứ thế đi. Sau này, em sẽ cố gắng làm một Vân Ánh Lục thực sự.”
Ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Tử Bân dừng trên người cô, không dám tin vào tai mình. Vân Ánh Lục mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào bờ vai hắn.
Nếu không thể kháng cự lại vận mệnh, như vậy cứ đối mặt đi! Không thể quay về làm Cơ Uyển Bạch, chỉ có thể chấp nhận sự thật, cô phải trở thành Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục thích Đỗ Tử Bân, cô cũng thích anh. Về phần người nào đó đã từng thắp lên ngọn lửa nào đó, trong tối nay, đã bị dập tắt rồi.
Tối nay, cô mới biết, hắn tiếp cận cô, bảo vệ cô, không phải là để ý, mà là bởi vì cô giống một người khác, là bởi vì cô hữu dụng đối với hắn, cô chính là một lợi thế mà hắn và Tề Vương tranh giành.
Khi hắn ôm lấy cô ở trong địa đạo, hơi thở quen thuộc đó, cô đã nhận ra ngay lập tức. Một khắc đó, cô tin tưởng hắn, hắn thật sự sẽ không bỏ cô lại. Cô muốn ôm chặt lấy hắn, vùi đầu trong lồng ngực hắn mà khóc lớn, nói ra nỗi sợ hãi của chính mình. Thế nhưng, khi hắn để cô lại một mình trong hoa viên mà bỏ đi, chỉ vì không muốn Tề Vương nghi ngờ, cô đã thức tỉnh.
Lợi thế chỉ là lợi thế, hẳn là phải ở đúng vị trí của lợi thế.
Nếu hắn để tâm tới cô, khi cô còn đang sợ hãi hốt hoảng như vậy, sẽ không bỏ lại cô ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Đối với hắn, cô còn lưu luyến gì nữa chứ?
/179
|