Hắn nói, người nằm trên long tháp là bằng hữu của ta.
Huống Chiếu vội vàng đứng dậy, nói: “Lão Xá thể diện thật đáng nể, lại có thể mời được cả Dương đại tổng quản đi cùng huynh.”
Xá Quang khửa khửa cười, vươn tay ôm lấy vai Dương Vũ Hi, kéo lên phía trước, nói: “Nếu như Dương đại tổng quản đã chịu chú ý đến chỗ nhỏ của ta, để ta làm người đi cùng cũng không thành vấn đề a!”
Nhan Sơ Nhất cười, nói: “Nam Cương vương không có mặt, mọi việc cứ theo ý Dương đại tổng quản, mấy người chúng ta không phải đều là đi theo sao?”
Dương Vũ Hi vội vàng đáp: “Chư vị thủ lĩnh làm tôi tổn thọ rồi!”
Huống Chiếu nói: “Hai vị đến vừa hay. Bàng huynh đệ đến muộn, phải phạt ba bát, Dương tổng quản và lão Xá đến muộn hơn, ta không nói nữa, hai vị cứ tự nhiên.” Hắn vừa nói, vừa lấy từ gầm bàn ra cái bát còn to hơn vừa nãy.
Bàng Tiểu Đại vừa nhìn thấy cái bát đó, không nói hai lời liền giật lấy cái bát lúc trước, uống ngay.
Xá Quang sửng sốt: “Huống lão đại, ngươi đổi sang uống rượu bằng chậu từ bao giờ thế?”
Huống Chiếu đáp: “Chư vị khiến ta đợi ở sơn trang khổ sở quá thể! Khó khăn lắm mới đợi được, sao có thể không làm gì thú vị một chút chứ?”
Dương Vũ Hi cười khổ đáp: “Tửu lượng của tôi không tốt lắm.”
Huống Chiếu lấy một cái bát còn to hơn.
Dương Vũ Hi cười cũng không cười nổi nữa.
Xá Quang ho khan một tiếng, nói: “Kỳ thực, hôm nay Dương tổng quản đến là có việc muốn nói.”
Huống Chiếu đáp: “Đúng vậy, chính sự cấp bách.”
Dương Vũ Hi vội vàng định gật đầu, liền nghe thấy hắn chậm rì rì nói tiếp: “Nói xong hãy uống, càng yên tâm hơn.”
“Cái này,” Ánh mắt Dương Vũ Hi liếc khắp bốn phía một vòng, mới nói: “Kỳ thực lần này tôi đến, là để tìm vương gia nhà tôi.”
Huống Chiếu kinh ngạc hỏi: “A Quyết chẳng lẽ không ở cùng Dương tổng quản?”
Dương Vũ Hi nói: “Vương gia vân du bốn phương, hành tung bất định, tôi nhận lệnh của vương gia canh giữ vương phủ, rất lâu rồi chưa gặp được vương gia. Nghe nói Huống thủ lĩnh mở đại hội ở đây, mời thủ lĩnh sáu bộ, đoán rằng có lẽ vương gia cũng sẽ tới, do vậy mới đến để hầu hạ.”
Huống Chiếu vẻ mặt ngưng trọng, “Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Vũ Hi nói: “Quốc vương Vũ Nhiên gửi thư đến, nói là Tế Yêu công chúa không rõ ngày, sẽ đến Nam Cương.”
“Tế Yêu công chúa?” Huống Chiếu kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ là vị Tế Yêu công chúa xinh đẹp nhất Vũ Nhiên đó ư?”
Dương Vũ Hi nói: “Đúng vậy.”
Bình Chủ cười nhạt một tiếng, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn Nhan Sơ Nhất ở đối diện.
Nhan Sơ Nhất ôm mỹ nhân trong lòng, cười hết sức vô tư.
Huống Chiếu hồi thần, nói: “Công chúa Vũ Nhiên đại giá quang lâm Nam Cương là chuyện lớn, ta sẽ dặn dò thủ hạ, toàn lực truy tìm tung tích của A Quyết. Được rồi, chính sự đã nói xong, chúng ta lại nói về chủ đề chính đi, nói tiếp về ba bát rượu nào.”
“Hả?”
Vào thu, đêm hơi lạnh.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết nghỉ lại trong sơn trang, ở cùng với thủ hạ của Bình Chủ. Phòng ở cách xa nhau, nằm ở hướng tây, hướng về phía đông, mở cửa sổ ra là nhìn thấy hồ nước. Trăng giữa tháng rất tròn, hồ nước nâng vầng trăng, sóng sánh sáng.
Tịch Đình Vân ngồi bên cửa sổ, ánh mắt thản nhiên đánh giá Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết cởi bỏ ngoại bào, tháo giày, đang định lên giường, thấy y vẫn ngồi yên chỗ cũ, mới ngừng lại hỏi: “Ngươi ngủ ở trong hay ngủ ở ngoài.”
Tịch Đình Vân đáp: “Tôi không buồn ngủ.”
“Ngủ ở bên trong nhé.” Hoắc Quyết vỗ vỗ giường, ý mời rất rõ ràng.
Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Thực sự tôi không buồn ngủ.”
Hoắc Quyết nói: “Nhưng mà nương tử buồn ngủ rồi.”
Tịch Đình Vân nghẹn họng.
“Mời nương tử nghỉ ngơi.” Lúc Hoắc Quyết kiên quyết thì cứng rắn vô cùng.
Tịch Đình Vân do dự trong chốc lát, đi đến bên giường, tháo giày, mặc nguyên quần áo nằm trên giường.
Hoắc Quyết cũng không để ý, ngày đó bọn họ ngủ ở tiểu lâu cũng là như thế này. Thế nhưng tiểu lâu rộng rãi, không chật hẹp như chiếc giường này, cho dù có nằm như thế nào, hai người cũng vẫn phải dán vào nhau.
“Ngươi căng thắng lắm sao?” Hắn hỏi.
Tịch Đình Vân hàm hồ đáp một tiếng, nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ say.
Hoắc Quyết đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Tịch Đình Vân, nhưng lại bị y giật mình giằng ra.
Hoắc Quyết khẳng định: “Ngươi rất căng thẳng.”
Tịch Đình Vân lặng im không đáp thật lâu, chậm rãi nói: “Hoàng thượng si mê phi tử của tiên đế.”
Tuy rằng không biết tại sao y lại kể ra một chuyện không phải ai cũng biết trong hoàng thất, nhưng Hoắc Quyết vẫn cứ rửa tay lắng nghe như cũ, “Tư thông rồi?”
“Chưa từng. Phi tử đã chết từ lâu.”
“Ồ.”
“Chuyện này đã thành nỗi khắc khoải của hoàng thượng, sau khi kế vị vẫn giữ mãi trong lòng. Năm mười bốn tuổi, thuật dịch dung của tôi có chút thành tựu, hoàng thượng lệnh cho tôi dịch dung thành phi tử, vào thẩm cung.”
Hoắc Quyết chợt hiểu y muốn nói gì, thân thể thả lỏng bỗng chốc khẽ căng thẳng.
Tịch Đình Vân làm như không cảm thấy, vẫn nói: “Tôi nằm trên giường, không ngừng bắt chước giọng điệu và tư thái của phi tử, cho đến khi…”
“Ngươi không muốn nói có thể không nói.” Hoắc Quyết ngắt lời y.
“Cho đến khi Phương Hoành Tà đến.” Tịch Đình Vân không để ý, nói tiếp, “Hắn nói, hoàng thượng, người nằm trên long tháp là bằng hữu của ta.”
Tuy rằng chưa từng thấy mặt Phương Hoành Tà, nhưng Hoắc Quyết vẫn có thể phác họa ra tình cảnh lúc đó.
“Kỳ thực chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Tịch Đình Vân chậm rãi ngồi dậy, “Chỉ là, sợ giường.”
So với nói là sợ giường, không bằng nói là sợ người còn lại ở trên giường, sợ khoảng thời gian sợ hãi bất an khi nằm trên long tháp. (tháp: giường nhỏ hẹp, dài.)
Hoắc Quyết lặng lẽ ngồi dậy.
Tịch Đình Vân xuống giường, lại trở lại ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
Hoắc Quyết đột nhiên hỏi: “Đổi lại là Phương Hoành Tà thì sao?”
Tịch Đình Vân cười, “Tật xấu của người đó so với tôi chỉ nhiều hơn chứ không ít đi đâu.”
Nếu nói ngủ bên cửa sổ có cái lợi, thì một trong số đó chính là khi có người gõ cửa, tỉnh giấc rất nhanh.
Tịch Đình Vân quay đầu nhìn về phía giường.
Trong phòng tối om, nhìn không rõ ràng, nhưng y vẫn có thể biết Hoắc Quyết đã tỉnh.
“Mở cửa sổ ra.” Hoắc Quyết nói.
Tịch Đình Vân mở hé cửa sổ, thấp thoáng nhìn thấy có bóng đen đứng đối diện hồ nước.
Hoắc Quyết xuống giường ăn mặc chỉnh tề, đẩy cửa mà ra.
Tịch Đình Vân hơi chần chừ, đi theo ra ngoài.
Hoắc Quyết dường như dự liệu được y sẽ quay lại, cho nên ở cửa đợi, thấy y ra rồi mới rón rén đến đầu bên kia của cửa sổ. Tuy rằng trước sau căn nhà chỉ có mấy bước chân, nhưng phía ngoài căn phòng của họ là hồ nước, đi đường vòng cũng tốn một chút thời gian.
May rằng Huống Chiếu vì để thể hiện sự khảng khái, đã không bố trí thị vệ đi tuần, bọn họ cả đường không gặp một ai.
Khó khăn lắm mới đến được bên kia hồ, Tịch Đình Vân mới nhìn rõ người đó thì ra là Xá Quang. Nói như vậy, trong Tỏa Cầm sơn trang này, chẳng có ai là không biết thân phận của họ rồi, chỉ là biết trong lòng nhưng không nói ra mà thôi.
Xá Quang hướng về phía Hoắc Quyết, ha ha cười, hai bàn tay so so một cách quái dị trên mặt, như thế đang chế giễu bộ dạng dịch dung của hắn.
Hoắc Quyết giơ tay gõ một cái xuống đầu hắn.
Xá Quang kinh ngạc há hốc mồm, mắt liếc về phía Tịch Đình Vân, như thể ngộ ra điều gì gật gật đầu, sau đó cười ngu, quay đầu chạy vè hướng đông.
Hoắc Quyết nắm lấy tay Tịch Đình Vân, đuổi theo sau.
Sơn trang quả thực không có thị vệ, nhưng xung quanh phòng của các thủ lĩnh lục bộ vẫn bố trí người mà họ mang đến.
Tịch Đình Vân lúc đầu còn tượng bọn họ muốn đến phòng của Nhan Sơ Nhất, khẽ kinh ngạc, sau đó nhận ra chỉ là đi ngang qua, mục đích đích thực của bọn họ là Dương Vũ Hi đại tổng quản. Thị vệ bên cạnh hắn như thể bị mù cả, mắt mở trừng trừng nhìn ba người họ đường đường chính chính đi vào, vẫn người nào làm việc người đó.
Càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn là, phòng của Dương đại tổng quản vẫn sáng đèn.
Xá Quang đột nhiên tăng nặng tiếng bước chân.
Không lâu sau, cửa kẽo kẹt mở ra, Dương Vũ Hi đứng trong cửa, nhẹ giọng nói với Xá Quang: “Mau vào đi.”
Hoắc Quyết hướng Dương Vũ Hi gật gật đầu. sau đó dựa vào sự yểm hộ từ tiếng bước chân của Xá Quang, rón rén mò đến dưới cửa sổ bên ngoài phòng.
Xá Quang vào phòng, cửa phòng lại đóng lại.
Trong lòng Tịch Đình Vân lúc này đã sáng tỏ. Chuyện đêm nay, Xá Quang và Dương Vũ Hi là một nhóm, vậy cũng có nghĩa là, trong phòng còn có người.
Quả nhiên, Xá Quang vừa vào trong, liền vang lên một giọng nam thô khàn, “Xá lão đệ, cuối cùng cũng xem như gặp được ngươi rồi!”
Tịch Đình Vân giỏi dịch dung, tự nhiên cực kỳ để ý giọng nói của người khác. Tiếng nói này vừa vào tai, y lập tức nhớ ra thân phận của người này: Na Phi Long. Tuy rằng không chắc chắn mười phần có phải là người mình đã gặp lúc chiều tối hay không, thế nhưng giọng nói của hắn giống đến nỗi người nhà nghề như Tịch Đình Vân cũng khó có thể phân biệt.
Xá Quang nói: “Na lão ca, sao lại nói như thế? Chúng ta không phải vừa mới gặp mặt hay sao?”
“Ngươi đang nói đến người đang ngụ ở trong viện tử ư?” Na Phi Long tức giận nói “Hắn là đồ giả!”
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết nhìn nhau.
Hoắc Quyết giơ ngón tay ra định viết vào lòng bàn tay của y, sau đó nhớ ra chuyện hồi chiều tối Tịch Đình Vân muốn ám thị cho hắn biết Na Phi Long đã dịch dung mà viết vào lòng bàn tay hắn, lại thu ngón tay lại, nắm chặt lấy tay y.
Tịch Đình Vân làm sao biết được suy nghĩ lúc này của hắn, cho rằng hắn đau đầu vì chuyện của lục bộ, bèn mỉm cười có vẻ như an ủi.
Nụ cười của y không phát ra tiếng, nhưng nụ cười của Xá Quang lại phát ra tiếng.
Xá Quang ha ha cười một lúc lâu mới dừng lại, “Na lão ca, ngươi bịa chuyện càng lúc càng hay đấy.”
“Ngươi không tin ta?” Na Phi Long cuống lên.
Ý cười của Xá Quang thu lại, lười biếng nói: “Có phải ngươi tiếp theo sẽ nói, người muốn giết Vương gia trên sông Thanh Hoa không phải là ngươi?”
Huống Chiếu vội vàng đứng dậy, nói: “Lão Xá thể diện thật đáng nể, lại có thể mời được cả Dương đại tổng quản đi cùng huynh.”
Xá Quang khửa khửa cười, vươn tay ôm lấy vai Dương Vũ Hi, kéo lên phía trước, nói: “Nếu như Dương đại tổng quản đã chịu chú ý đến chỗ nhỏ của ta, để ta làm người đi cùng cũng không thành vấn đề a!”
Nhan Sơ Nhất cười, nói: “Nam Cương vương không có mặt, mọi việc cứ theo ý Dương đại tổng quản, mấy người chúng ta không phải đều là đi theo sao?”
Dương Vũ Hi vội vàng đáp: “Chư vị thủ lĩnh làm tôi tổn thọ rồi!”
Huống Chiếu nói: “Hai vị đến vừa hay. Bàng huynh đệ đến muộn, phải phạt ba bát, Dương tổng quản và lão Xá đến muộn hơn, ta không nói nữa, hai vị cứ tự nhiên.” Hắn vừa nói, vừa lấy từ gầm bàn ra cái bát còn to hơn vừa nãy.
Bàng Tiểu Đại vừa nhìn thấy cái bát đó, không nói hai lời liền giật lấy cái bát lúc trước, uống ngay.
Xá Quang sửng sốt: “Huống lão đại, ngươi đổi sang uống rượu bằng chậu từ bao giờ thế?”
Huống Chiếu đáp: “Chư vị khiến ta đợi ở sơn trang khổ sở quá thể! Khó khăn lắm mới đợi được, sao có thể không làm gì thú vị một chút chứ?”
Dương Vũ Hi cười khổ đáp: “Tửu lượng của tôi không tốt lắm.”
Huống Chiếu lấy một cái bát còn to hơn.
Dương Vũ Hi cười cũng không cười nổi nữa.
Xá Quang ho khan một tiếng, nói: “Kỳ thực, hôm nay Dương tổng quản đến là có việc muốn nói.”
Huống Chiếu đáp: “Đúng vậy, chính sự cấp bách.”
Dương Vũ Hi vội vàng định gật đầu, liền nghe thấy hắn chậm rì rì nói tiếp: “Nói xong hãy uống, càng yên tâm hơn.”
“Cái này,” Ánh mắt Dương Vũ Hi liếc khắp bốn phía một vòng, mới nói: “Kỳ thực lần này tôi đến, là để tìm vương gia nhà tôi.”
Huống Chiếu kinh ngạc hỏi: “A Quyết chẳng lẽ không ở cùng Dương tổng quản?”
Dương Vũ Hi nói: “Vương gia vân du bốn phương, hành tung bất định, tôi nhận lệnh của vương gia canh giữ vương phủ, rất lâu rồi chưa gặp được vương gia. Nghe nói Huống thủ lĩnh mở đại hội ở đây, mời thủ lĩnh sáu bộ, đoán rằng có lẽ vương gia cũng sẽ tới, do vậy mới đến để hầu hạ.”
Huống Chiếu vẻ mặt ngưng trọng, “Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Vũ Hi nói: “Quốc vương Vũ Nhiên gửi thư đến, nói là Tế Yêu công chúa không rõ ngày, sẽ đến Nam Cương.”
“Tế Yêu công chúa?” Huống Chiếu kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ là vị Tế Yêu công chúa xinh đẹp nhất Vũ Nhiên đó ư?”
Dương Vũ Hi nói: “Đúng vậy.”
Bình Chủ cười nhạt một tiếng, ánh mắt ý tứ sâu xa nhìn Nhan Sơ Nhất ở đối diện.
Nhan Sơ Nhất ôm mỹ nhân trong lòng, cười hết sức vô tư.
Huống Chiếu hồi thần, nói: “Công chúa Vũ Nhiên đại giá quang lâm Nam Cương là chuyện lớn, ta sẽ dặn dò thủ hạ, toàn lực truy tìm tung tích của A Quyết. Được rồi, chính sự đã nói xong, chúng ta lại nói về chủ đề chính đi, nói tiếp về ba bát rượu nào.”
“Hả?”
Vào thu, đêm hơi lạnh.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết nghỉ lại trong sơn trang, ở cùng với thủ hạ của Bình Chủ. Phòng ở cách xa nhau, nằm ở hướng tây, hướng về phía đông, mở cửa sổ ra là nhìn thấy hồ nước. Trăng giữa tháng rất tròn, hồ nước nâng vầng trăng, sóng sánh sáng.
Tịch Đình Vân ngồi bên cửa sổ, ánh mắt thản nhiên đánh giá Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết cởi bỏ ngoại bào, tháo giày, đang định lên giường, thấy y vẫn ngồi yên chỗ cũ, mới ngừng lại hỏi: “Ngươi ngủ ở trong hay ngủ ở ngoài.”
Tịch Đình Vân đáp: “Tôi không buồn ngủ.”
“Ngủ ở bên trong nhé.” Hoắc Quyết vỗ vỗ giường, ý mời rất rõ ràng.
Tịch Đình Vân mỉm cười nói: “Thực sự tôi không buồn ngủ.”
Hoắc Quyết nói: “Nhưng mà nương tử buồn ngủ rồi.”
Tịch Đình Vân nghẹn họng.
“Mời nương tử nghỉ ngơi.” Lúc Hoắc Quyết kiên quyết thì cứng rắn vô cùng.
Tịch Đình Vân do dự trong chốc lát, đi đến bên giường, tháo giày, mặc nguyên quần áo nằm trên giường.
Hoắc Quyết cũng không để ý, ngày đó bọn họ ngủ ở tiểu lâu cũng là như thế này. Thế nhưng tiểu lâu rộng rãi, không chật hẹp như chiếc giường này, cho dù có nằm như thế nào, hai người cũng vẫn phải dán vào nhau.
“Ngươi căng thắng lắm sao?” Hắn hỏi.
Tịch Đình Vân hàm hồ đáp một tiếng, nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ say.
Hoắc Quyết đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Tịch Đình Vân, nhưng lại bị y giật mình giằng ra.
Hoắc Quyết khẳng định: “Ngươi rất căng thẳng.”
Tịch Đình Vân lặng im không đáp thật lâu, chậm rãi nói: “Hoàng thượng si mê phi tử của tiên đế.”
Tuy rằng không biết tại sao y lại kể ra một chuyện không phải ai cũng biết trong hoàng thất, nhưng Hoắc Quyết vẫn cứ rửa tay lắng nghe như cũ, “Tư thông rồi?”
“Chưa từng. Phi tử đã chết từ lâu.”
“Ồ.”
“Chuyện này đã thành nỗi khắc khoải của hoàng thượng, sau khi kế vị vẫn giữ mãi trong lòng. Năm mười bốn tuổi, thuật dịch dung của tôi có chút thành tựu, hoàng thượng lệnh cho tôi dịch dung thành phi tử, vào thẩm cung.”
Hoắc Quyết chợt hiểu y muốn nói gì, thân thể thả lỏng bỗng chốc khẽ căng thẳng.
Tịch Đình Vân làm như không cảm thấy, vẫn nói: “Tôi nằm trên giường, không ngừng bắt chước giọng điệu và tư thái của phi tử, cho đến khi…”
“Ngươi không muốn nói có thể không nói.” Hoắc Quyết ngắt lời y.
“Cho đến khi Phương Hoành Tà đến.” Tịch Đình Vân không để ý, nói tiếp, “Hắn nói, hoàng thượng, người nằm trên long tháp là bằng hữu của ta.”
Tuy rằng chưa từng thấy mặt Phương Hoành Tà, nhưng Hoắc Quyết vẫn có thể phác họa ra tình cảnh lúc đó.
“Kỳ thực chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Tịch Đình Vân chậm rãi ngồi dậy, “Chỉ là, sợ giường.”
So với nói là sợ giường, không bằng nói là sợ người còn lại ở trên giường, sợ khoảng thời gian sợ hãi bất an khi nằm trên long tháp. (tháp: giường nhỏ hẹp, dài.)
Hoắc Quyết lặng lẽ ngồi dậy.
Tịch Đình Vân xuống giường, lại trở lại ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
Hoắc Quyết đột nhiên hỏi: “Đổi lại là Phương Hoành Tà thì sao?”
Tịch Đình Vân cười, “Tật xấu của người đó so với tôi chỉ nhiều hơn chứ không ít đi đâu.”
Nếu nói ngủ bên cửa sổ có cái lợi, thì một trong số đó chính là khi có người gõ cửa, tỉnh giấc rất nhanh.
Tịch Đình Vân quay đầu nhìn về phía giường.
Trong phòng tối om, nhìn không rõ ràng, nhưng y vẫn có thể biết Hoắc Quyết đã tỉnh.
“Mở cửa sổ ra.” Hoắc Quyết nói.
Tịch Đình Vân mở hé cửa sổ, thấp thoáng nhìn thấy có bóng đen đứng đối diện hồ nước.
Hoắc Quyết xuống giường ăn mặc chỉnh tề, đẩy cửa mà ra.
Tịch Đình Vân hơi chần chừ, đi theo ra ngoài.
Hoắc Quyết dường như dự liệu được y sẽ quay lại, cho nên ở cửa đợi, thấy y ra rồi mới rón rén đến đầu bên kia của cửa sổ. Tuy rằng trước sau căn nhà chỉ có mấy bước chân, nhưng phía ngoài căn phòng của họ là hồ nước, đi đường vòng cũng tốn một chút thời gian.
May rằng Huống Chiếu vì để thể hiện sự khảng khái, đã không bố trí thị vệ đi tuần, bọn họ cả đường không gặp một ai.
Khó khăn lắm mới đến được bên kia hồ, Tịch Đình Vân mới nhìn rõ người đó thì ra là Xá Quang. Nói như vậy, trong Tỏa Cầm sơn trang này, chẳng có ai là không biết thân phận của họ rồi, chỉ là biết trong lòng nhưng không nói ra mà thôi.
Xá Quang hướng về phía Hoắc Quyết, ha ha cười, hai bàn tay so so một cách quái dị trên mặt, như thế đang chế giễu bộ dạng dịch dung của hắn.
Hoắc Quyết giơ tay gõ một cái xuống đầu hắn.
Xá Quang kinh ngạc há hốc mồm, mắt liếc về phía Tịch Đình Vân, như thể ngộ ra điều gì gật gật đầu, sau đó cười ngu, quay đầu chạy vè hướng đông.
Hoắc Quyết nắm lấy tay Tịch Đình Vân, đuổi theo sau.
Sơn trang quả thực không có thị vệ, nhưng xung quanh phòng của các thủ lĩnh lục bộ vẫn bố trí người mà họ mang đến.
Tịch Đình Vân lúc đầu còn tượng bọn họ muốn đến phòng của Nhan Sơ Nhất, khẽ kinh ngạc, sau đó nhận ra chỉ là đi ngang qua, mục đích đích thực của bọn họ là Dương Vũ Hi đại tổng quản. Thị vệ bên cạnh hắn như thể bị mù cả, mắt mở trừng trừng nhìn ba người họ đường đường chính chính đi vào, vẫn người nào làm việc người đó.
Càng khiến cho người ta ngạc nhiên hơn là, phòng của Dương đại tổng quản vẫn sáng đèn.
Xá Quang đột nhiên tăng nặng tiếng bước chân.
Không lâu sau, cửa kẽo kẹt mở ra, Dương Vũ Hi đứng trong cửa, nhẹ giọng nói với Xá Quang: “Mau vào đi.”
Hoắc Quyết hướng Dương Vũ Hi gật gật đầu. sau đó dựa vào sự yểm hộ từ tiếng bước chân của Xá Quang, rón rén mò đến dưới cửa sổ bên ngoài phòng.
Xá Quang vào phòng, cửa phòng lại đóng lại.
Trong lòng Tịch Đình Vân lúc này đã sáng tỏ. Chuyện đêm nay, Xá Quang và Dương Vũ Hi là một nhóm, vậy cũng có nghĩa là, trong phòng còn có người.
Quả nhiên, Xá Quang vừa vào trong, liền vang lên một giọng nam thô khàn, “Xá lão đệ, cuối cùng cũng xem như gặp được ngươi rồi!”
Tịch Đình Vân giỏi dịch dung, tự nhiên cực kỳ để ý giọng nói của người khác. Tiếng nói này vừa vào tai, y lập tức nhớ ra thân phận của người này: Na Phi Long. Tuy rằng không chắc chắn mười phần có phải là người mình đã gặp lúc chiều tối hay không, thế nhưng giọng nói của hắn giống đến nỗi người nhà nghề như Tịch Đình Vân cũng khó có thể phân biệt.
Xá Quang nói: “Na lão ca, sao lại nói như thế? Chúng ta không phải vừa mới gặp mặt hay sao?”
“Ngươi đang nói đến người đang ngụ ở trong viện tử ư?” Na Phi Long tức giận nói “Hắn là đồ giả!”
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết nhìn nhau.
Hoắc Quyết giơ ngón tay ra định viết vào lòng bàn tay của y, sau đó nhớ ra chuyện hồi chiều tối Tịch Đình Vân muốn ám thị cho hắn biết Na Phi Long đã dịch dung mà viết vào lòng bàn tay hắn, lại thu ngón tay lại, nắm chặt lấy tay y.
Tịch Đình Vân làm sao biết được suy nghĩ lúc này của hắn, cho rằng hắn đau đầu vì chuyện của lục bộ, bèn mỉm cười có vẻ như an ủi.
Nụ cười của y không phát ra tiếng, nhưng nụ cười của Xá Quang lại phát ra tiếng.
Xá Quang ha ha cười một lúc lâu mới dừng lại, “Na lão ca, ngươi bịa chuyện càng lúc càng hay đấy.”
“Ngươi không tin ta?” Na Phi Long cuống lên.
Ý cười của Xá Quang thu lại, lười biếng nói: “Có phải ngươi tiếp theo sẽ nói, người muốn giết Vương gia trên sông Thanh Hoa không phải là ngươi?”
/73
|