CHƯƠNG 4
Đầu thạch vấn lộ (4) – Thiên hạ cộng cử, thiên hạ đại trị, thiên hạ thái bình!
Giờ ngọ, dốc Ngũ Quỷ. Người người chen chúc.
Dương Vũ Hi cười tít cả mắt dẫn thị vệ vương phủ giữ người vây xem xung quanh ở bên ngoài, thuận tiện nghênh đón người vừa mới lên núi, Tịch Đình Vân, “Võ công tử quả là thủ tín, nói giờ ngọ đến đúng giờ ngọ đến, không sớm một khắc cũng không muộn một khắc. (khắc: khoảng 15 phút)
Tịch Đình Vân nhướn mày nói: “Vương gia đâu?”
Kỳ thực không cần Dương Vũ Hi trả lời, y đã nhìn thấy rồi. Dung mạo, cách ăn mặc và khí thế của Hoắc Quyết khiến cho hắn dù có ở đâu vào lúc nào cũng có thể làm cho người khác liếc mắt là nhìn thấy.
Tịch Đình Vân chậm rề rề đi đến trước mặt Hoắc Quyết, cung tay nói: “Vương gia.”
Hoắc Quyết tùy tiện nằm trên cỏ, bên cạnh đặt cung và hộp đựng tiễn, nghe thấy tiếng y mới không nhanh không chậm mở mắt ra, sau đó bật dậy.
Mặt Tịch Đình Vân bị bụi cỏ bởi động tác bật dậy của hắn bắn vào, nhắm mắt một chút mới nói: “Vương gia thân thủ nhanh nhẹn, chốc nữa vẫn xin thủ hạ lưu tình.”
Hoắc Quyết hất hất tóc, dùng mũi chân hất cung và hộp tiễn lên, thuận tay đeo lên vai.
Tịch Đình Vân không để tâm đi theo sau hắn.
Dương Vũ Hi dẫn một đám nam nhân bị trói chặt tay chân đi ra. Nam nhân có cao có thấp, có béo có gầy, nhưng bước chân ai ai cũng vững vàng hữu lực, xem ra đều có chút bản lĩnh.
Hoắc Quyết nói: “Lấy thời hạn một nén hương, ai có số người bị điểm trúng nhiều nhất tính người đấy thắng.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Điều kiện vẫn không thay đổi?”
Hoắc Quyết liếc y, mang theo vài phần bực mình và thiếu nhẫn nại.
Tuy rằng vẫn biết bản thân tuyệt không phải đối thủ của Hoắc Quyết, Tịch Đình Vân vẫn làm bộ làm tịch đi khảo sát địa hình một lần, đồng thời quan sát kỹ đám người bị trói.
“Nhìn cái gì?” Hoắc Quyết hỏi.
Tịch Đình Vân đáp: “Không phải vương gia định thả bọn họ ra hay sao? Đã như thế thì ta phải xem kỹ địa hình để tránh lạc đường rồi.”
Hoắc Quyết quay qua Dương Vũ Hi ra hiệu bằng ánh mắt.
Dương Vũ Hi ra lệnh cho thủ hạ cởi trói cho những tù nhân và đám sơn tặc mới bị triệu tập, “Còn không mau chạy?”
Không ít tù nhân từng nghe qua quý tộc thích lấy người làm vật săn, trong lòng vô cùng kinh sợ, hoảng tới nỗi không biết đâu là đường, cứ cắm đầu mà chạy. Có người dẫn đầu tự nhiên những người kia cũng chạy theo, không quá một lúc, đám một trăm người ban đầu vốn thành thật ngoan ngoãn đã bỏ chạy tán loạn.
Dương Vũ Hi chậm rề rề đi tới bên hương án thắp hương.
Hương vừa sáng, Tịch Đình Vân đã lao đi.
Hoắc Quyết nhìn theo hướng hắn vừa rời đi, mặt không chút biểu cảm phủi phủi bụi cỏ trên người, lao đi theo hướng ngược lại.
Nhà nghề một khi đã ra tay thì cao thấp liền rõ ràng.
Tịch Đình Vân trước đó có nhìn ra đám người này bản lĩnh không nhỏ, tuyệt đối không phải loại bình thường ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, sau khi giao thủ liền biết chắc rằng lần này y sẽ làm cho “Võ Nữ Tử” thua không còn chút mặt mũi. Quả nhiên, lúc Hoắc Quyết gần như đã giải quyết xong hết đám người ở phía bên kia, hắn mới đuổi đến người chạy nhanh nhất – cộng thêm y tất cả có hai mươi ba người.
Hương đã cháy hết, đám người quay lại dốc Ngũ Quỹ. Không cần đếm rõ số người hai bên đã thấy rõ thắng thua.
Thế nhưng Dương Vũ Hi lại cứ mắt mờ nhìn không rõ, nhất định cứ phải một hai ba bốn đếm cho rõ ràng mới nhìn ra bên nào nhiều người hơn.
Dương Vũ Hi đếm tới người cuối cùng ở bên Tịch Đình Vân mới cười nói: “Tôi đếm được hai mươi ba người. Võ công tử có muốn tự mình đếm lại một lần nữa không, tránh việc tôi trong lúc bận rộn mà có sai sót.”
Tịch Đình Vân vươn thẳng cổ không nói gì, giống hệt một con gà trống rõ rành rành là đấu thua rồi nhưng vẫn không phục.
Dương Vũ Hi nói: “Tổng cộng có một trăm người, người trừ những người bị Võ công tử bắt về, những người còn lại đều rơi vào tay vương gia. Theo lý mà nói, chỉ cần lấy một trăm trừ đi số hai mươi ba người của Võ công tử thì ra con số là bảy mươi bảy. Nhưng để cho công bằng, có lẽ tôi sẽ đếm lại một lần nữa?”
“Không cần.” Tịch Đình Vân gượng gạo mở miệng nói: “Nam Cương vương cho dù có muốn ăn gian cũng tuyệt đối không ăn gian về mặt này.”
Dương Vũ Hi nét cười không đổi hỏi: “Võ công tử thế là có ý gì?”
Tịch Đình Vân nhìn Hoắc Quyết với ánh mắt như muốn gây sự nói: “Chẳng có gì, lúc đầu ta còn tưởng Nam Cương vương muốn so tài y thuật với ta, không ngờ là lại đọ điểm huyệt, đúng là không thể ngờ được.”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi muốn đọ y thuật?”
Tịch Đình Vân cao ngạo ngẩng cao cổ đáp: “Nam Cương vương có muốn thử một chút không?”
“Tất nhiên là… không!” Hoắc Quyết cười khẩy nói: “Đây là Nam Cương, tất nhiên theo ý ta rồi.”
Tịch Đình Vân cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ coi thường.
Hoắc Quyết làm như không nhìn thấy, “Ngươi thua rồi, còn không đánh đàn đi?”
Tịch Đình Vân cố ý làm khó nói: “Chỗ này không có đàn, làm sao mà đánh?”
Dương Vũ Hi lập tức bê một cây đàn tranh đến.
Hoắc Quyết đặt cung tiễn xuống, ngồi trên mặt đất, ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Tịch Đình Vân thuận tay gảy gảy đàn, sau đó không e ngại gì đàn lên. Phương Hoành Tà thích âm luật, do vậy người bên cạnh hắn hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ biết một chút. Y và Phương Hoành Tà gặp nhau không nhiều, nhưng khúc nhạc này là Phương Hoành Tà trong lúc bận trăm công ngàn việc tranh thủ thời gian dạy y. Vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của hắn khi dạy khúc nhạc này, hai mắt tràn đầy dã tâm và dục vọng, vẻ mặt lại vẫn an nhàn như thế.
Y đến nay vẫn còn nhớ rõ câu nói khi Phương Hoành Tà dạy y đàn khúc nhạc này: “Thiên hạ cộng cử, thiên hạ đại trị, thiên hạ thái bình!” Ba cái thiên hạ này là bí mật Phương Hoành Tà không thể nói với người khác nhất. Hắn lại chưa từng dặn bản thân giữ bí mật, nhưng bản thân cũng chưa từng nói với người khác.
Khúc nhạc đã hết, người vẫn chưa nguôi.
Y thủng thẳng đứng dậy, phát hiện Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn mình, trong đáy mắt tràn đầy bất mãn.
“Sao lại đàn khúc nhạc này?” Hắn hỏi.
Tịch Đình Vân đáp: “Bởi vì ta chỉ biết mỗi một khúc nhạc này.”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi đàn không ra nhạc điệu gì cả.”
Tịch Đình Vân lúc này lại thật tâm tán đồng lời của hắn. Quả thực, y đàn không ra nhạc điệu gì, giống như cho dù có bắt chước như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đàn ra tiếng đàn rộng lớn vô biên như gợi ra khung cảnh thiên hạ cộng hưởng của Phương Hoành Tà.
Hoắc Quyết đột ngột đứng dậy, ôm đàn tranh trong lòng, đàn lên tinh tinh tang tang.
Âm sai không ít, nhưng trong lúc mơ hồ Tịch Đình Vân như nghe thấy tiếng đàn của Phương Hoành Tà được tái hiện, phảng phất như bao hàm thanh thế cực lớn do thiên quân vạn mã tụ tập lại, hào kiệt các nơi cùng hội ngộ chung tay giúp sức thịnh cử. (thịnh cử: hoạt động quy mô lớn.)
Hoắc Quyết đàn một lúc, lại buông tay, đứng dậy ném đàn tranh cho Dương Vũ Hi, quay đầu đi.
Tịch Đình Vân không nhịn được hỏi: “Sao lại không đàn nữa?”
Hoắc Quyết mang theo năm phần không cam tâm, năm phần bất mãn nói: “Ta cũng không đàn ra.”
Một trận thi đấu lại cứ đơn giản kết thúc như thế, đơn giản đến nỗi Tịch Đình Vân cảm thấy như mình đã chiếm mất tiện nghi. Nhìn theo đuôi sam dựng thẳng cao cao hướng lên trời dần biến mất trong tầm mắt, y có hổ thẹn trong chốc lát. Y đang tính kế đối phó với một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Vào lúc bắt đầu làm đại nội tổng quản, y đã vứt bỏ rất nhiều thứ, hổ thẹn là một trong số đó.
Võ Nữ Tử thảm bại quay về không bao lâu, liền ngồi hoa thuyền kề vai sát cánh viễn hành cùng Họa Cơ, để lại một chuyện tình phong lưu khiến người khác hồi tưởng.
Tịch Đình Vân mang một mặt nạ người qua đường tiễn “Võ Nữ Tử” do thủ hạ thân tín của mình dịch dung thành tay trong tay đi về phương xa cùng Họa Cơ, trong lòng tính toán bước hành động tiếp theo. Tuy rằng mỹ nhân kế thất bại, nhưng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Một khúc Thiên hạ cộng cử đã khiến y hiểu rõ Hoắc Quyết tuyệt không giống một thiếu niên bình thường không hiểu thế sự, cũng không giống cái kiểu vô dục vô cầu mà Nam Cương vương chiếm giữ một phương cần phải có. Hắn có hoài bão, có hùng tâm, nhưng lại không thể làm gì được!
Hoắc Quyết đã bị vây hãm.
Tịch Đình Vân nhớ lại bốn từ mà trước khi đi Phương Hoành Tà tặng cho y:
Vây thành, hạ hí. (vây thành: bị vây trong bốn bức tường, hạ hí: bị hạng tôm tép đùa cợt, xem thường)
Nếu như vây thành là chỉ Hạ Cô Phong, hạ hí chính là chỉ Hoắc Quyết.
Long du thiểm than tao hạ hí. (Rồng bơi trong bãi nước nông bị tôm đùa cợt.)
Địch Thông cái tên này tuyệt không hề đến mức sét đánh ngang tai, nhưng nhắc đến biệt danh của hắn, trong giang hồ rất ít người không biết đến.
Thiên Lý Nhãn.
Cùng với Thiên Diện Hồ, Thiên Tuế Gia, được người gọi là “Hậu cung tam Thiên”, là tam đại thân tín của hoàng đế. Cho dù cả thiên hạ đều biết Phương Hoành Tà khuynh triều dã, có thể một lời làm lung lay quyết định của hoàng đế, cũng không thể không thừa nhận thân tín thực sự bên cạnh hoàng đế chính là “Hậu cung tam Thiên”.
Bản lĩnh của Thiên Lý Nhãn là bới móc được những chuyện ít người biết.
Ví dụ, Tịch Đình Vân muốn biết cục diện của Nam Cương.
Tại Trang Triều, Nam Cương và Bình Tiêu thành là hai tồn tại hết sức đặc biệt. Các hoàng đế triều đại trước đều biết rõ chủ nhân hai nơi này không coi mình ra gì, nhưng lại chỉ mắt nhắm mắt mở. Muốn biết cục diện của Nam Cương là chuyện không hề dễ dàng. Thiên Lý Nhãn trước kia từng điều tra qua một chút, nhưng chưa đợi đến lúc điều tra sâu hơn, đã bị hoàng đế buộc dừng lại, còn phải ăn ba mươi gậy.
Vì vậy, sau khi nhận được giấy nhắn của Tịch Đình Vân, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là: tra hay không tra?
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra kết quả, việc này đã phát triển đến bước khiến hắn không thể không điều tra.
Thiên hạ đệ nhất hoa thuyền trong khu vực Nam Cương bị tắm trong biển máu, Võ Nữ Tử và Họa Cơ đều bị ám sát mà chết.
Võ Nữ Tử, đang ngồi một mình trong hoa viên của phủ Thiên Cơ nhìn trăng nhớ giai nhân, bóc hạt lạc, nhận được tin dữ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là, cách chết tốt nhất, thành toàn mảnh si tâm của hắn đối với Họa Cơ.
Đầu thạch vấn lộ (4) – Thiên hạ cộng cử, thiên hạ đại trị, thiên hạ thái bình!
Giờ ngọ, dốc Ngũ Quỷ. Người người chen chúc.
Dương Vũ Hi cười tít cả mắt dẫn thị vệ vương phủ giữ người vây xem xung quanh ở bên ngoài, thuận tiện nghênh đón người vừa mới lên núi, Tịch Đình Vân, “Võ công tử quả là thủ tín, nói giờ ngọ đến đúng giờ ngọ đến, không sớm một khắc cũng không muộn một khắc. (khắc: khoảng 15 phút)
Tịch Đình Vân nhướn mày nói: “Vương gia đâu?”
Kỳ thực không cần Dương Vũ Hi trả lời, y đã nhìn thấy rồi. Dung mạo, cách ăn mặc và khí thế của Hoắc Quyết khiến cho hắn dù có ở đâu vào lúc nào cũng có thể làm cho người khác liếc mắt là nhìn thấy.
Tịch Đình Vân chậm rề rề đi đến trước mặt Hoắc Quyết, cung tay nói: “Vương gia.”
Hoắc Quyết tùy tiện nằm trên cỏ, bên cạnh đặt cung và hộp đựng tiễn, nghe thấy tiếng y mới không nhanh không chậm mở mắt ra, sau đó bật dậy.
Mặt Tịch Đình Vân bị bụi cỏ bởi động tác bật dậy của hắn bắn vào, nhắm mắt một chút mới nói: “Vương gia thân thủ nhanh nhẹn, chốc nữa vẫn xin thủ hạ lưu tình.”
Hoắc Quyết hất hất tóc, dùng mũi chân hất cung và hộp tiễn lên, thuận tay đeo lên vai.
Tịch Đình Vân không để tâm đi theo sau hắn.
Dương Vũ Hi dẫn một đám nam nhân bị trói chặt tay chân đi ra. Nam nhân có cao có thấp, có béo có gầy, nhưng bước chân ai ai cũng vững vàng hữu lực, xem ra đều có chút bản lĩnh.
Hoắc Quyết nói: “Lấy thời hạn một nén hương, ai có số người bị điểm trúng nhiều nhất tính người đấy thắng.”
Tịch Đình Vân hỏi: “Điều kiện vẫn không thay đổi?”
Hoắc Quyết liếc y, mang theo vài phần bực mình và thiếu nhẫn nại.
Tuy rằng vẫn biết bản thân tuyệt không phải đối thủ của Hoắc Quyết, Tịch Đình Vân vẫn làm bộ làm tịch đi khảo sát địa hình một lần, đồng thời quan sát kỹ đám người bị trói.
“Nhìn cái gì?” Hoắc Quyết hỏi.
Tịch Đình Vân đáp: “Không phải vương gia định thả bọn họ ra hay sao? Đã như thế thì ta phải xem kỹ địa hình để tránh lạc đường rồi.”
Hoắc Quyết quay qua Dương Vũ Hi ra hiệu bằng ánh mắt.
Dương Vũ Hi ra lệnh cho thủ hạ cởi trói cho những tù nhân và đám sơn tặc mới bị triệu tập, “Còn không mau chạy?”
Không ít tù nhân từng nghe qua quý tộc thích lấy người làm vật săn, trong lòng vô cùng kinh sợ, hoảng tới nỗi không biết đâu là đường, cứ cắm đầu mà chạy. Có người dẫn đầu tự nhiên những người kia cũng chạy theo, không quá một lúc, đám một trăm người ban đầu vốn thành thật ngoan ngoãn đã bỏ chạy tán loạn.
Dương Vũ Hi chậm rề rề đi tới bên hương án thắp hương.
Hương vừa sáng, Tịch Đình Vân đã lao đi.
Hoắc Quyết nhìn theo hướng hắn vừa rời đi, mặt không chút biểu cảm phủi phủi bụi cỏ trên người, lao đi theo hướng ngược lại.
Nhà nghề một khi đã ra tay thì cao thấp liền rõ ràng.
Tịch Đình Vân trước đó có nhìn ra đám người này bản lĩnh không nhỏ, tuyệt đối không phải loại bình thường ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, sau khi giao thủ liền biết chắc rằng lần này y sẽ làm cho “Võ Nữ Tử” thua không còn chút mặt mũi. Quả nhiên, lúc Hoắc Quyết gần như đã giải quyết xong hết đám người ở phía bên kia, hắn mới đuổi đến người chạy nhanh nhất – cộng thêm y tất cả có hai mươi ba người.
Hương đã cháy hết, đám người quay lại dốc Ngũ Quỹ. Không cần đếm rõ số người hai bên đã thấy rõ thắng thua.
Thế nhưng Dương Vũ Hi lại cứ mắt mờ nhìn không rõ, nhất định cứ phải một hai ba bốn đếm cho rõ ràng mới nhìn ra bên nào nhiều người hơn.
Dương Vũ Hi đếm tới người cuối cùng ở bên Tịch Đình Vân mới cười nói: “Tôi đếm được hai mươi ba người. Võ công tử có muốn tự mình đếm lại một lần nữa không, tránh việc tôi trong lúc bận rộn mà có sai sót.”
Tịch Đình Vân vươn thẳng cổ không nói gì, giống hệt một con gà trống rõ rành rành là đấu thua rồi nhưng vẫn không phục.
Dương Vũ Hi nói: “Tổng cộng có một trăm người, người trừ những người bị Võ công tử bắt về, những người còn lại đều rơi vào tay vương gia. Theo lý mà nói, chỉ cần lấy một trăm trừ đi số hai mươi ba người của Võ công tử thì ra con số là bảy mươi bảy. Nhưng để cho công bằng, có lẽ tôi sẽ đếm lại một lần nữa?”
“Không cần.” Tịch Đình Vân gượng gạo mở miệng nói: “Nam Cương vương cho dù có muốn ăn gian cũng tuyệt đối không ăn gian về mặt này.”
Dương Vũ Hi nét cười không đổi hỏi: “Võ công tử thế là có ý gì?”
Tịch Đình Vân nhìn Hoắc Quyết với ánh mắt như muốn gây sự nói: “Chẳng có gì, lúc đầu ta còn tưởng Nam Cương vương muốn so tài y thuật với ta, không ngờ là lại đọ điểm huyệt, đúng là không thể ngờ được.”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi muốn đọ y thuật?”
Tịch Đình Vân cao ngạo ngẩng cao cổ đáp: “Nam Cương vương có muốn thử một chút không?”
“Tất nhiên là… không!” Hoắc Quyết cười khẩy nói: “Đây là Nam Cương, tất nhiên theo ý ta rồi.”
Tịch Đình Vân cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ coi thường.
Hoắc Quyết làm như không nhìn thấy, “Ngươi thua rồi, còn không đánh đàn đi?”
Tịch Đình Vân cố ý làm khó nói: “Chỗ này không có đàn, làm sao mà đánh?”
Dương Vũ Hi lập tức bê một cây đàn tranh đến.
Hoắc Quyết đặt cung tiễn xuống, ngồi trên mặt đất, ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Tịch Đình Vân thuận tay gảy gảy đàn, sau đó không e ngại gì đàn lên. Phương Hoành Tà thích âm luật, do vậy người bên cạnh hắn hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ biết một chút. Y và Phương Hoành Tà gặp nhau không nhiều, nhưng khúc nhạc này là Phương Hoành Tà trong lúc bận trăm công ngàn việc tranh thủ thời gian dạy y. Vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của hắn khi dạy khúc nhạc này, hai mắt tràn đầy dã tâm và dục vọng, vẻ mặt lại vẫn an nhàn như thế.
Y đến nay vẫn còn nhớ rõ câu nói khi Phương Hoành Tà dạy y đàn khúc nhạc này: “Thiên hạ cộng cử, thiên hạ đại trị, thiên hạ thái bình!” Ba cái thiên hạ này là bí mật Phương Hoành Tà không thể nói với người khác nhất. Hắn lại chưa từng dặn bản thân giữ bí mật, nhưng bản thân cũng chưa từng nói với người khác.
Khúc nhạc đã hết, người vẫn chưa nguôi.
Y thủng thẳng đứng dậy, phát hiện Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn mình, trong đáy mắt tràn đầy bất mãn.
“Sao lại đàn khúc nhạc này?” Hắn hỏi.
Tịch Đình Vân đáp: “Bởi vì ta chỉ biết mỗi một khúc nhạc này.”
Hoắc Quyết nói: “Ngươi đàn không ra nhạc điệu gì cả.”
Tịch Đình Vân lúc này lại thật tâm tán đồng lời của hắn. Quả thực, y đàn không ra nhạc điệu gì, giống như cho dù có bắt chước như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đàn ra tiếng đàn rộng lớn vô biên như gợi ra khung cảnh thiên hạ cộng hưởng của Phương Hoành Tà.
Hoắc Quyết đột ngột đứng dậy, ôm đàn tranh trong lòng, đàn lên tinh tinh tang tang.
Âm sai không ít, nhưng trong lúc mơ hồ Tịch Đình Vân như nghe thấy tiếng đàn của Phương Hoành Tà được tái hiện, phảng phất như bao hàm thanh thế cực lớn do thiên quân vạn mã tụ tập lại, hào kiệt các nơi cùng hội ngộ chung tay giúp sức thịnh cử. (thịnh cử: hoạt động quy mô lớn.)
Hoắc Quyết đàn một lúc, lại buông tay, đứng dậy ném đàn tranh cho Dương Vũ Hi, quay đầu đi.
Tịch Đình Vân không nhịn được hỏi: “Sao lại không đàn nữa?”
Hoắc Quyết mang theo năm phần không cam tâm, năm phần bất mãn nói: “Ta cũng không đàn ra.”
Một trận thi đấu lại cứ đơn giản kết thúc như thế, đơn giản đến nỗi Tịch Đình Vân cảm thấy như mình đã chiếm mất tiện nghi. Nhìn theo đuôi sam dựng thẳng cao cao hướng lên trời dần biến mất trong tầm mắt, y có hổ thẹn trong chốc lát. Y đang tính kế đối phó với một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát mà thôi.
Vào lúc bắt đầu làm đại nội tổng quản, y đã vứt bỏ rất nhiều thứ, hổ thẹn là một trong số đó.
Võ Nữ Tử thảm bại quay về không bao lâu, liền ngồi hoa thuyền kề vai sát cánh viễn hành cùng Họa Cơ, để lại một chuyện tình phong lưu khiến người khác hồi tưởng.
Tịch Đình Vân mang một mặt nạ người qua đường tiễn “Võ Nữ Tử” do thủ hạ thân tín của mình dịch dung thành tay trong tay đi về phương xa cùng Họa Cơ, trong lòng tính toán bước hành động tiếp theo. Tuy rằng mỹ nhân kế thất bại, nhưng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Một khúc Thiên hạ cộng cử đã khiến y hiểu rõ Hoắc Quyết tuyệt không giống một thiếu niên bình thường không hiểu thế sự, cũng không giống cái kiểu vô dục vô cầu mà Nam Cương vương chiếm giữ một phương cần phải có. Hắn có hoài bão, có hùng tâm, nhưng lại không thể làm gì được!
Hoắc Quyết đã bị vây hãm.
Tịch Đình Vân nhớ lại bốn từ mà trước khi đi Phương Hoành Tà tặng cho y:
Vây thành, hạ hí. (vây thành: bị vây trong bốn bức tường, hạ hí: bị hạng tôm tép đùa cợt, xem thường)
Nếu như vây thành là chỉ Hạ Cô Phong, hạ hí chính là chỉ Hoắc Quyết.
Long du thiểm than tao hạ hí. (Rồng bơi trong bãi nước nông bị tôm đùa cợt.)
Địch Thông cái tên này tuyệt không hề đến mức sét đánh ngang tai, nhưng nhắc đến biệt danh của hắn, trong giang hồ rất ít người không biết đến.
Thiên Lý Nhãn.
Cùng với Thiên Diện Hồ, Thiên Tuế Gia, được người gọi là “Hậu cung tam Thiên”, là tam đại thân tín của hoàng đế. Cho dù cả thiên hạ đều biết Phương Hoành Tà khuynh triều dã, có thể một lời làm lung lay quyết định của hoàng đế, cũng không thể không thừa nhận thân tín thực sự bên cạnh hoàng đế chính là “Hậu cung tam Thiên”.
Bản lĩnh của Thiên Lý Nhãn là bới móc được những chuyện ít người biết.
Ví dụ, Tịch Đình Vân muốn biết cục diện của Nam Cương.
Tại Trang Triều, Nam Cương và Bình Tiêu thành là hai tồn tại hết sức đặc biệt. Các hoàng đế triều đại trước đều biết rõ chủ nhân hai nơi này không coi mình ra gì, nhưng lại chỉ mắt nhắm mắt mở. Muốn biết cục diện của Nam Cương là chuyện không hề dễ dàng. Thiên Lý Nhãn trước kia từng điều tra qua một chút, nhưng chưa đợi đến lúc điều tra sâu hơn, đã bị hoàng đế buộc dừng lại, còn phải ăn ba mươi gậy.
Vì vậy, sau khi nhận được giấy nhắn của Tịch Đình Vân, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là: tra hay không tra?
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra kết quả, việc này đã phát triển đến bước khiến hắn không thể không điều tra.
Thiên hạ đệ nhất hoa thuyền trong khu vực Nam Cương bị tắm trong biển máu, Võ Nữ Tử và Họa Cơ đều bị ám sát mà chết.
Võ Nữ Tử, đang ngồi một mình trong hoa viên của phủ Thiên Cơ nhìn trăng nhớ giai nhân, bóc hạt lạc, nhận được tin dữ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là, cách chết tốt nhất, thành toàn mảnh si tâm của hắn đối với Họa Cơ.
/73
|