Nàng kinh ngạc, không cần suy nghĩ liền lắc đầu : “ Cái này...sư cô chắc chắn tốn rất nhiều công sức mới có được nó, ta vô công bất thụ lộc, thực không dám nhận.”
Tiêu Tuyết Hoa âm thầm gật đầu, quả nhiên tâm tính không tệ, bà cười nhẹ : “Có gì mà không được ? Bích Sinh Môn diệt vong, ngươi lại là truyền nhân duy nhất, ta đưa nó cho ngươi chẳng qua là vật quy về chủ.” Bà dừng một chút rồi nói : “ Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, cái gọi là kiếm pháp vô địch thiên hạ chẳng qua là giang hồ tương truyền mà thôi, ngươi cứ xem nó là một bộ kiếm pháp bình thường, luyện tốt nó cũng xem như là đã cảm tạ ta.” Bà cầm lấy tay nàng rồi đặt quyển tàn phổ lên.
Chuyện này...sư cô hiện tại là Cung chủ U Linh cung, ngươi luyện bộ bí kíp này không phải sẽ tốt hơn sao ? Nàng đẩy quyển tàn phổ trở lại.
Tiêu Tuyết Hoa chợt cười, lắc đầu nói : Sư tổ ngươi mặc dù là kiếm si nhưng không phải là kẻ ngu ngốc, hắn sáng tạo ra bộ bí tịch này nhưng lấy võ công của Bích Sinh Môn làm trụ cột, người không luyện Bích Sinh Môn võ công tuyệt đối không thể luyên bộ kiếm pháp này.
Nàng ngạc nhiên, nguyên lai còn có chuyện như vậy. Năm xưa vì để tiến vào U Linh cung Tiêu Tuyết Hoa đã tự phế một thân võ công, như vậy bộ bí kíp này hiện tại cũng chỉ có 3 người có thể luyện, đó là Lăng Minh Tử, Bạch Phi Phi và nàng - Lăng Tử Yên. Nàng hơi chần chừ sau đó nhận lấy quyển tàn phổ, hai tay chắp thành quyền một lần nữa nói : “ Nếu đã như vậy, ta xin đa tạ sư cô, ta nhất định sẽ luyện nó thật tốt !”
Nụ cười của Tiêu Tuyết Hoa càng tươi : “ Được rồi, đừng khách sáo như vậy, sau này ngươi cứ gọi ta là Hoa a di ( dì ), U Linh Cung từ nay chính là nhà của ngươi.”
Lăng Tử Yên gật đầu cười : “ Được, Hoa a di.” Vậy là ngoại trừ Lăng Minh Tử nàng đã có thêm một người thân rồi, bất giác nàng cảm thấy có lẽ xuyên qua cũng không phải quá tệ.
Có cầu “dục tốc bất đạt”, Tiêu Tuyết Hoa ngày đầu tiên chỉ giải thích cho Lăng Tử Yên một số mấu chốt tâm pháp trong Thiên Nữ Tán Hoa công và Bất Diệt Thần âm công, còn lại Huyền Thiên Cửu Tuyết kiếm pháp thì để nàng mang về phòng nghiền ngẫm.
Mãi đến chiều cả hai người mới xuống núi, mặc dù Tiêu Tuyết Hoa chỉ mới xác nhận thân phận của Lăng Tử Yên lúc sáng nhưng đến nay khi vừa bước vào U Linh Cung mọi hạ nhân lẫn đệ tử bên trong đều đã gọi nàng một tiếng Thiếu Cung chủ, điều này chứng tỏ U Linh Cung dạy dỗ đệ tử rất tốt.
Nha đầu hầu hạ nàng gọi là Như Ngọc tầm 16, 17 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhu mì, thoạt nhìn rất có nội liễm. Thấy nàng trở về, Như Ngọc vội vã đến báo : “ Bẩm Thiếu Cung chủ, vị công tử ngày hôm qua ngài đưa về đã tỉnh dậy nói là muốn gặp ngài.”
Lăng Tử Yên “a” một tiếng, nàng thế nhưng quên mất vị cẩm y nam tử ngày hôm qua cứu được ! Thoạt nhìn hắn ăn vận không tệ, đám sát thủ truy sát đều là cao thủ, như vậy để hắn “báo đáp” một chút ơn cứu mạng và kim sang dược hẳn là không sai ? Nghĩ vậy nàng phất tay : “ Dẫn ta đi gặp hắn.”
Ban đầu Tiêu Tuyết Hoa còn tưởng cẩm y nam tử thật sự là huynh đệ của Lăng Tử Yên nên tiếp đón không tệ, còn mời cả đại phu chữa trị vết thương cho hắn. Lăng Tử Yên đi vào trong phòng, bên trong truyền ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Trên giường, cẩm y nam tử đã thay một bộ hắc y, mái tóc đen tuyển xõa xuống, một đôi mày kiếm thản nhiên khiến đôi mắt phượng càng thêm thâm thúy, sâu không thấy đáy. Hắn đang uống thuốc nhìn thấy Lăng Tử Yên bước vào thì hơi nhướng mày, hiển nhiên không có ý định mở miệng.
“ Ngươi tỉnh rồi ?” Nàng tủm tỉm cười. Đúng là như nàng mong đợi, đôi phượng mâu kia mở ra quả thực rất đẹp, đôi con ngươi đen nhánh, thâm thúy tựa như giếng cổ âm trầm, lạnh lẽo khiến cho nàng cảm giác – nam nhân này chắc chắn rất nguy hiểm.
Nam tử tựa hồ đánh giá nàng một chút, môi mỏng mở ra, thanh âm trầm thấp giống như mang theo một cỗ ấm áp truyền vào lòng người : “ Ngày hôm qua là ngươi cứu ta ?”
Lăng Tử Yên gật gật đầu, để cho hạ nhân kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh giường, thản nhiên cười : “ Phải, thế nào ? Ngươi không nhớ sao ?”
Ngày hôm qua nàng cải nam trang, ăn mặc cũng là vải thô rách nát nay đổi một thân nữ y bằng lụa, khuôn mặt không có trang điểm gì nhưng mạnh ở tuổi trẻ, làn da trắng nõn như sứ, mắt phượng mày ngài như điêu như trác, mỹ bất thắng thu, thật sự so sánh chính là mặt trăng so với mặt trời ! Nam tử thoáng kinh ngạc, rất nhanh liền nói : “ Đa tạ ngươi.”
Nàng hơi nhướng mày, nụ cười càng sâu thêm mấy phần : “ Chỉ một câu đa tạ như vậy thôi sao ? Ngươi không định báo đáp gì à ?”
Nam tử nhíu nhíu mày, dĩ nhiên không nghĩ nàng sẽ nói vậy. Từ sáng hắn đã tỉnh dậy cũng hỏi thăm được một chút tình hình, hóa ra người cứu hắn là Thiếu Cung chủ U Linh Cung, mà nơi này chính là U Minh Sơn tổng đà của U Linh Cung. Nếu là nam tử bình thường nghe đến U Linh Cung chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi bởi vì giang hồ đồn đại nữ tử U Linh Cung chuyên hút nguyên khí của nam nhân để tu luyện nhưng hắn lại không vậy, hắn biết U Linh Cung không đơn thuần là một môn phái giang hồ mà còn là một tổ chức sát thủ, nắm giữ mạch máu sòng bạc và thanh lâu ở nhiều nước. Hắn hơi vuốt cằm : “Ta trên người không mang theo ngân lượng, ngươi muốn ta báo đáp như thế nào ?”
Tức thì Lăng Tử Yên bĩu môi, không có ngân lượng ? Thực không thú vị ! Song nàng chợt nói : “ Phải rồi, ngươi tên gọi là gì ?”
Nam tử như có điều suy nghĩ, nửa ngày sau mới mở miệng : “ Ta gọi là Hạ Tử Cuồng.”
“ Hạ Tử Cuồng ?” Nàng lẩm bẩm rồi cười nói : “ Không tệ, rất có khí phách ! Ta là Lăng Tử Yên.” Nàng dừng một chút lại dùng ánh mắt thần bí nhìn hắn : “ Vậy Hạ công tử này, ngươi hẳn là biết đây là đâu đúng không ?”
Hạ Tử Cuồng bình thản gật đầu.
Lăng Tử Yên bí hiểm cười : “ U Linh Cung ta quy tắc rất nhiều, đặc biệt trong đó có một quy tắc là không được tùy tiện cứu người. Thế nhưng ngươi xem, hiện tại ta đưa ngươi về xem như đã làm trái với quy tắc của U Linh Cung, ta thực sự cũng rất đau đầu.” Vừa nói nàng vừa làm bộ dáng rất khổ sở, chỉ có đôi phượng mâu cực kỳ linh động, giống như một tiểu thố tử ( chú thỏ con ) không ngừng náo loạn.
Hạ Tử Cuồng liếc qua mấy hạ nhân trong phòng, thấy bọn họ vẫn một mực cúi đầu nhưng nhìn kỹ tay lại run run, khóe môi hắn giật giật hai cái : “ Vậy ngươi nói xem phải làm sao ?”
Nàng nhếch môi cười, nhanh nhẹn nói : “ Như vậy đi, U Linh Cung ta trước nay đều nhìn ngân lượng làm việc, một là bảo tiêu, hai là giết người. Bây giờ ta cứu ngươi đại khái là bảo tiêu, ngươi bị thương tốn của ta một đống kim sang dược tổ truyền, còn phải mời đại phu, mua thuốc. Ta thấy ngươi cũng là đáng thương bị truy sát nên liền tính rẻ một chút, 1000 lượng hoàng kim là được.” Nam nhân này ăn vận sang trọng, đối với U Linh Cung cũng không có biểu hiện sợ hãi, như vậy chứng minh hắn không phải người trong giang hồ. Không phải người giang hồ vậy thì đơn giản, hắn chắc chắn là người của hoàng thất ! Có câu giang hồ và triều đình “nước sông không phạm nước giếng”, hắn chắc chắn không muốn dính dáng nhiều đến môn phái giang hồ vì vậy cho dù nàng đưa ra con số bao nhiêu hắn đều phải đáp trả, 1000 lượng hoàng kim không cao không thấp như vậy thật sự là con số đẹp a !
Hạ Tử Cuồng luôn một vẻ mặt lạnh nhạt lúc này cũng không nhịn được mà cau mày, hắn khẽ híp mắt lại : “ 1000 lượng hoàng kim ? Cho dù bảo tiêu cống phẩm của ngoại quốc cũng không nhiều như vậy !” Nữ tử này thật có thể nghĩ !
Nàng cười hai tiếng, khoát tay nói : “ Bảo tiêu vốn là nhìn ở giá trị của vật phẩm để định giá, lẽ nào công tử cảm thấy bản thân mình...khụ, rất rẻ sao ? 1000 lượng hoàng kim ta tin trong mắt công tử không là gì cả nha.”
Khóe môi Hạ Tử Cuồng giật giật, lấy hắn làm vật phẩm định giá ? Hắn nhìn nàng thật sâu, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Nếu hắn tiếp tục từ chối khác nào hắn tự nhận bản thân không đáng giá ! Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói : “Được, 1000 lượng hoàng kim. Bất quá ngươi cũng biết, ta bị truy sát hiện tại trong người không có gì cả.”
Lăng Tử Yên một bộ dạng không sao cả, hiển nhiên đã có chuẩn bị sẵn : “ Không sao, ngươi đưa cho ta một cái tín vật, đợi khi ngươi trở về ta lại đến tìm ngươi lấy là được.” Dứt lời nàng còn đưa tay ra, một đôi con ngươi trong suốt như ngọc đầy mong đợi nhìn hắn.
Hạ Tử Cuồng bị nàng nhìn như vậy ánh mắt càng sâu thêm vài phần, cuối cùng đành thở dài một hơi lấy từ trên kệ bên cạnh giường xuống một miếng ngọc phỉ thúy đưa cho nàng : “ Đây là ngọc bội tùy thân của ta, ngươi có thể mang nó đến Ôn phủ ở Minh Đô để tìm ta.” Dù sao U Linh Cung là tổ chức sát thủ, coi như thuận tiện mở trước một lối đi vậy.
Minh Đô là kinh thành của Hạ quốc, từ U Linh Cung đến đó chỉ mất khoảng bốn ngày đường ! Lăng Tử Yên tiếp lấy khối ngọc bội, nhìn thấy trên ngọc bội khắc một đầu long bốn trảo nàng khẽ giật mình, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần. Quả nhiên là lai lịch lớn !
“ Thương thế của ngươi khá nặng, ngươi nếu không vội có thể ở đây tịnh dưỡng thêm vài ngày. Cần gì cứ nói với hạ nhân một tiếng là được.” Nụ cười của nàng càng sâu thêm mấy phần, trong mắt nàng bây giờ hắn chính là một khối kim nguyên bảo biết đi nha !
Hạ Tử Cuồng ho một tiếng, lắc đầu : “ Không cần, dù sao chỉ là một chút vết thương ngoài da. Ta còn có việc, ngày mai sẽ lên đường.”
Lăng Tử Yên “a” một tiếng có chút thất vọng, hắn nếu ở lại thêm vài ngày nàng có thể “kiếm” thêm chút đỉnh a, nàng gật gật đầu : “ Nếu vậy ta cũng không giữ ngươi nữa. Ngày mai ta bảo Như Ngọc chuẩn bị cho ngươi một cỗ xe ngựa. Yên tâm, ta không tính thêm tiền, xem như khuyến mãi cho ngươi.” Nói xong, nàng phất phất tay đi ra ngoài. Tín vật của hắn nàng đã giữ, dù sao hắn cũng không chạy được, nàng vẫn nên tắm rửa dùng bữa rổi hảo hảo đánh một giấc ! Nghĩ vậy, bước chân nàng càng nhanh hơn.
Hạ Tử Cuồng thấy nàng lật mặt còn nhanh hơn lật sách, chỉ có thể bất đắc dĩ nói : “ Vậy thì đa tạ ngươi.” Nhìn theo bóng lưng của nàng, đôi mâu quang lóe lên một tia khó nắm bắt. Lăng Tử Yên sao ? Trở về hắn phải hảo hảo điều tra một chút.
/7
|