29
Brittany
Tôi không hề xấu hổ về khuyết tật của chị mình. Nhưng tôi không muốn Alex đánh giá chị ấy. Bởi nếu hắn cười, tôi không thể nào chịu được. Tôi quay ngoắt lại. “Cậu không giỏi làm theo chỉ dẫn cho lắm nhỉ?”
Hắn mỉm cười thách thức như thể nói rằng, Tôi là một tên du côn, cậu mong đợi tôi sẽ làm gì?
“Tôi phải đi xem chị tôi ổn không. Cậu không phiền chứ?”
“Không. Nó là cơ hội để tôi gặp chị ấy. Hãy tin tôi.”
Tôi nên tống cổ hắn ra ngoài, mặc xác mấy hình xăm này nọ. Nhưng tôi đã không làm.
Tôi lặng lẽ dẫn hắn bước vào phòng đọc sách ốp gỗ gụ tối. Shelley đang ngồi trên xe lăn, đầu gục sang một bên trong khi xem ti vi.
Nhận ra mình có khách, ánh mắt chị chuyển từ ti vi đến chỗ tôi cùng Alex.
“Đây là Alex,” tôi giải thích, tắt ti vi. “Bạn học của em ở trường.”
Shelley gửi tới Alex một nụ cười méo mó và đập khớp ngón tay vào bàn phím được chế tạo riêng cho chị. “Xin chào,” một giọng nữ trong máy tính vang lên. Chị lại đập vào cái nút khác. “Tên tôi là Shelley.”
Alex quỳ gối xuống để ngang bằng với Shelley. Hành động đơn giản biểu lộ sự tôn trọng chị đã gieo những giọt cảm xúc mơ hồ vào lòng tôi. Colin luôn luôn lờ đi sự tồn tại của chị ấy, đối xử với chị ấy như thể chị là một người mù điếc, vô dụng cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Chị thế nào?” Alex nói, nắm lấy tay Shelley và lắc nhẹ. “Cái máy hay thật.”
“Đó là một thiết bị truyền thông tin cá nhân, còn gọi là PCD,” tôi giải thích. “Nó giúp chị ấy giao tiếp.”
“Trò chơi,” giọng nói của máy tính lại vang lên.
Alex dịch lại cạnh Shelley. Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào tay chị để chắc chắn chúng không ở gần mái tóc dày của hắn.
“Chị có chơi game trên đó?” Alex hỏi.
“Ừ,” tôi trả lời thay chị. “Chị ấy nghiền môn cờ ca-rô lắm. Shelley, cho cậu ấy thấy cách nó hoạt động đi.”
Trong lúc Shelley với tới màn hình bằng những đốt ngón tay của mình, Alex nhìn chăm chú, có vẻ thích thú.
Khi màn hình hiện lên, Shelley huých vào tay Alex.
“Chị đi trước đi,” hắn nói.
Chị lắc lắc đầu.
“Chị ấy muốn cậu đi trước,” tôi nói với hắn.
“Tuyệt.” Alex chạm vào màn hình.
Tôi đứng đó, lòng dịu hẳn đi khi nhìn kẻ ương ngạnh táo tợn kia lặng lẽ chơi với chị mình.
“Cậu có phiền không nếu tôi đi làm một bữa ăn nhẹ cho chị ấy?” Tôi nói, rất muốn rời khỏi phòng.
“Không, cứ đi đi,” hắn nói, vẫn tập trung vào trò chơi.
“Cậu không cần phải nhường Shelley đâu,” tôi nói trước khi rời đi. “Chị ấy cũng có thể thắng trong môn cờ này đó.”
“Ừm, cám ơn vì đã bỏ phiếu tín nhiệm, nhưng tôi đang cố giành chiến thắng đây.” Alex nói rồi nở nụ cười rất tự nhiên, không có vẻ gì là cố gắng tỏ ra tự mãn hay trơ tráo cả. Tôi càng muốn rời đi hơn.
Vài phút sau, khi tôi bước vào phòng đọc với đồ ăn cho Shelley, hắn nói, “Chị ấy vừa đập cho tôi một trận tơi tả.”
“Tôi đã nói với cậu là chị ấy rất giỏi mà. Nhưng chơi thế đủ rồi,” tôi nói với Shelley, sau đó quay sang Alex. “Tôi hy vọng cậu không phiền khi tôi đút cho chị ăn.”
“Cứ làm đi.”
Alex ngồi đó, trong chiếc ghế da bố tôi rất yêu thích khi tôi đặt khay trước mặt Shelley và cho chị ăn món sốt táo. Như thường lệ, nước sốt vương vãi khắp cả. Khẽ nghiêng đầu, tôi bắt gặp Alex đang nhìn trong lúc tôi dùng khăn lau miệng cho chị.
“Shelley,” tôi nói. “Chị lẽ ra nên để cậu ấy thắng chứ. Để tỏ ra lịch sự ấy mà.” Shelley phản ứng bằng cái lắc đầu. Những giọt sốt táo chảy đầy cằm. “Kiểu gì chị cũng thắng, hử?” Tôi nói, hy vọng cảnh tượng này không khiến Alex bỏ chạy. Có lẽ tôi đang thử thách hắn, xem hắn có giữ nổi bình tĩnh khi đã nhìn lướt qua cuộc sống của gia đình tôi không. Hắn đã vượt qua bài kiểm tra rồi. “Chờ Alex về đi. Em sẽ cho chị biết ai mới là nhà vô địch trong môn cờ này.”
Chị tôi nở nụ cười ngọt ngào. Nó nói thay cho cả ngàn từ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên bẵng đi Alex đang nhìn mình. Thật kỳ lạ khi có hắn ở đây, trong nhà tôi, hiện diện trong cuộc sống của tôi. Hắn không thuộc về nơi này, nhưng dường như không cảm thấy phiền khi phải ở đây.
“Tại sao cậu có vẻ bất ổn trong tiết Hóa thế?” Hắn hỏi.
Bởi vì chị tôi sẽ bị gửi đi. Bởi vì ngày hôm qua, tôi bị bắt quả tang đang hở ngực, còn Colin thì đã tụt hẳn quần xuống ngay đằng trước. “Chắc cậu đã nghe được những tin đồn khủng khiếp.”
“Không, chẳng nghe thấy chuyện gì cả. Có lẽ cậu chỉ tưởng tượng ra thôi.”
Có lẽ. Shane đã thấy chúng tôi, cậu ta cũng là kẻ to mồm lắm. Ngày hôm nay, mỗi khi ai đó nhìn khi tôi đi qua, tôi đều hình dung họ đã biết. Tôi nhìn Alex. “Đôi lúc tôi ước gì có Những Ngày Khởi đầu Lại.”
“Đôi lúc tôi cũng ước có Những Ngày Khởi đầu Lại,” hắn đáp một cách nghiêm túc. “Hoặc Những Ngày Trôi qua nhanh.”
“Thật không may, cuộc đời thực tế không có điều khiển từ xa.” Cho Shelley ăn xong, tôi đẩy chị vào chỗ ngay trước ti vi, sau đó dẫn Alex vào bếp. “Rốt cuộc thì cuộc sống của tôi cũng chả hoàn hảo gì, phải không?” Tôi hỏi trong lúc mở tủ lạnh lấy đồ uống cho cả hai.
Alex nhìn tôi tò mò.
“Gì thế?”
Hắn nhún vai. “Tôi đoán cả hai chúng ta đều có những thứ vớ vẩn cần phải đối phó. Tôi có nhiều chuyện còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị.”
Kinh khủng ư? Chẳng gì có thể làm phiền được Alex. Hắn chưa bao giờ than vãn về cuộc sống của mình. “Những thứ kinh khủng của cậu là gì?” tôi hỏi.
“Ồ, nếu tôi nói với cậu, cậu hẳn sẽ tránh tôi thật xa đấy.”
“Tôi nghĩ cậu sẽ phải ngạc nhiên về những điều khiến tôi bỏ chạy đấy, Alex.” Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ cổ vang vọng khắp nhà. Một. Hai. Ba. Bốn. Năm.
“Tôi phải đi rồi,” Alex nói. “Ngày mai học chung nhé, sau giờ học. Tại nhà tôi.”
“Nhà cậu?” Ở khu phía Nam á?
“Tôi sẽ cho cậu thấy một chút cuộc sống của tôi. Cậu dám chơi không?” Hắn hỏi.
Tôi nuốt nước bọt. “Chắc rồi.” Chơi thôi.
Khi đưa Alex ra cửa, tôi nghe thấy tiếng xe hơi đi về phía nhà mình. Nếu đó là mẹ thì tôi gặp rắc rối to rồi. Dù cho chúng tôi có gặp gỡ nhau một cách trong sáng nhất, bà cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Lén nhìn qua mấy ô cửa sổ trước nhà, tôi nhận ra chiếc xe thể thao màu đỏ của Darlene. “Ôi, không, mấy đứa bạn của tôi đến.”
“Đừng hoảng hốt,” Alex nói với tôi. “Cứ mở cửa đi. Cậu không thể nào vờ như tôi không ở đây được. Chiếc mô tô của tôi đang đỗ chình ình trên đường vào nhà cậu kìa.”
Hắn đúng. Tôi không thể che giấu sự thực hắn đang ở đây.
Tôi mở cửa bước ra ngoài, Alex theo ngay sau khi tôi đối mặt với Darlene, Morgan và Sierra đang đi bộ trên đường vào. “Chào các cậu!” Có lẽ nếu tôi cư xử tự nhiên, bọn nó sẽ chẳng làm lớn chuyện gặp Alex ở đây. Tôi chạm vào khuỷu tay Alex. “Chúng ta vừa thảo luận về bài tập nhóm môn Hóa. Phải không, Alex?”
“Phải.”
Sierra nhướng mày. Morgan thì hình như sắp lôi điện thoại ra để thông báo cho những đứa khác trong nhóm âm rằng nó đã thấy Alex Fuentes bước ra từ nhà tôi.
“Bọn tớ có nên để các cậu lại một mình không?” Darlene hỏi.
“Đừng có vớ vẩn,” tôi nói nhanh hơn cần thiết.
Alex bước về phía chiếc mô tô của mình, chiếc áo ôm sát làm lộ cơ thể vạm vỡ hoàn hảo của hắn, còn cái quần jean vừa vặn làm lộ…
Hắn chĩa tay vào tôi sau khi đội mũ bảo hiểm. “Hẹn mai gặp lại.”
Ngày mai. Ở nhà hắn.
Tôi gật đầu.
Sau khi Alex đi khuất, Sierra hỏi. “Tất cả những chuyện này là gì vậy?”
“Môn Hóa,” tôi lầm bầm.
Morgan há hốc miệng vì sốc.
“Có thật không hả?” Darlene hỏi. “Bởi vì bọn tớ là bạn cậu dễ đến mười năm, mà số lần tớ được mời vào nhà cậu có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Cậu ấy là học chung nhóm Hóa với tớ.”
“Cậu ta cũng là một tên du côn, Brit. Đừng bao giờ quên điều đó,” Darlene nói.
Sierra lắc đầu, “Cậu bị cuốn hút bởi một người khác ngoài bạn trai mình? Colin đã nói với Doug rằng dạo gần đây cậu cư xử khá kỳ lạ. Là bạn bè, bọn tớ ở đây để khuyên nhủ cậu.”
Tôi ngồi cúi người về phía trước, lắng nghe bọn bạn thuyết giảng về danh tiếng, bạn trai và lòng trung thành cả nửa tiếng đồng hồ. Chúng nó có lý.
“Hãy hứa với bọn tớ sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Alex,” Sierra nói riêng với tôi khi Morgan và Darlene đã ra xe.
“Chả có chuyện gì xảy ra giữa tớ và Alex cả,” tôi cam đoan với con bé. “Tớ thề.”
Brittany
Tôi không hề xấu hổ về khuyết tật của chị mình. Nhưng tôi không muốn Alex đánh giá chị ấy. Bởi nếu hắn cười, tôi không thể nào chịu được. Tôi quay ngoắt lại. “Cậu không giỏi làm theo chỉ dẫn cho lắm nhỉ?”
Hắn mỉm cười thách thức như thể nói rằng, Tôi là một tên du côn, cậu mong đợi tôi sẽ làm gì?
“Tôi phải đi xem chị tôi ổn không. Cậu không phiền chứ?”
“Không. Nó là cơ hội để tôi gặp chị ấy. Hãy tin tôi.”
Tôi nên tống cổ hắn ra ngoài, mặc xác mấy hình xăm này nọ. Nhưng tôi đã không làm.
Tôi lặng lẽ dẫn hắn bước vào phòng đọc sách ốp gỗ gụ tối. Shelley đang ngồi trên xe lăn, đầu gục sang một bên trong khi xem ti vi.
Nhận ra mình có khách, ánh mắt chị chuyển từ ti vi đến chỗ tôi cùng Alex.
“Đây là Alex,” tôi giải thích, tắt ti vi. “Bạn học của em ở trường.”
Shelley gửi tới Alex một nụ cười méo mó và đập khớp ngón tay vào bàn phím được chế tạo riêng cho chị. “Xin chào,” một giọng nữ trong máy tính vang lên. Chị lại đập vào cái nút khác. “Tên tôi là Shelley.”
Alex quỳ gối xuống để ngang bằng với Shelley. Hành động đơn giản biểu lộ sự tôn trọng chị đã gieo những giọt cảm xúc mơ hồ vào lòng tôi. Colin luôn luôn lờ đi sự tồn tại của chị ấy, đối xử với chị ấy như thể chị là một người mù điếc, vô dụng cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Chị thế nào?” Alex nói, nắm lấy tay Shelley và lắc nhẹ. “Cái máy hay thật.”
“Đó là một thiết bị truyền thông tin cá nhân, còn gọi là PCD,” tôi giải thích. “Nó giúp chị ấy giao tiếp.”
“Trò chơi,” giọng nói của máy tính lại vang lên.
Alex dịch lại cạnh Shelley. Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào tay chị để chắc chắn chúng không ở gần mái tóc dày của hắn.
“Chị có chơi game trên đó?” Alex hỏi.
“Ừ,” tôi trả lời thay chị. “Chị ấy nghiền môn cờ ca-rô lắm. Shelley, cho cậu ấy thấy cách nó hoạt động đi.”
Trong lúc Shelley với tới màn hình bằng những đốt ngón tay của mình, Alex nhìn chăm chú, có vẻ thích thú.
Khi màn hình hiện lên, Shelley huých vào tay Alex.
“Chị đi trước đi,” hắn nói.
Chị lắc lắc đầu.
“Chị ấy muốn cậu đi trước,” tôi nói với hắn.
“Tuyệt.” Alex chạm vào màn hình.
Tôi đứng đó, lòng dịu hẳn đi khi nhìn kẻ ương ngạnh táo tợn kia lặng lẽ chơi với chị mình.
“Cậu có phiền không nếu tôi đi làm một bữa ăn nhẹ cho chị ấy?” Tôi nói, rất muốn rời khỏi phòng.
“Không, cứ đi đi,” hắn nói, vẫn tập trung vào trò chơi.
“Cậu không cần phải nhường Shelley đâu,” tôi nói trước khi rời đi. “Chị ấy cũng có thể thắng trong môn cờ này đó.”
“Ừm, cám ơn vì đã bỏ phiếu tín nhiệm, nhưng tôi đang cố giành chiến thắng đây.” Alex nói rồi nở nụ cười rất tự nhiên, không có vẻ gì là cố gắng tỏ ra tự mãn hay trơ tráo cả. Tôi càng muốn rời đi hơn.
Vài phút sau, khi tôi bước vào phòng đọc với đồ ăn cho Shelley, hắn nói, “Chị ấy vừa đập cho tôi một trận tơi tả.”
“Tôi đã nói với cậu là chị ấy rất giỏi mà. Nhưng chơi thế đủ rồi,” tôi nói với Shelley, sau đó quay sang Alex. “Tôi hy vọng cậu không phiền khi tôi đút cho chị ăn.”
“Cứ làm đi.”
Alex ngồi đó, trong chiếc ghế da bố tôi rất yêu thích khi tôi đặt khay trước mặt Shelley và cho chị ăn món sốt táo. Như thường lệ, nước sốt vương vãi khắp cả. Khẽ nghiêng đầu, tôi bắt gặp Alex đang nhìn trong lúc tôi dùng khăn lau miệng cho chị.
“Shelley,” tôi nói. “Chị lẽ ra nên để cậu ấy thắng chứ. Để tỏ ra lịch sự ấy mà.” Shelley phản ứng bằng cái lắc đầu. Những giọt sốt táo chảy đầy cằm. “Kiểu gì chị cũng thắng, hử?” Tôi nói, hy vọng cảnh tượng này không khiến Alex bỏ chạy. Có lẽ tôi đang thử thách hắn, xem hắn có giữ nổi bình tĩnh khi đã nhìn lướt qua cuộc sống của gia đình tôi không. Hắn đã vượt qua bài kiểm tra rồi. “Chờ Alex về đi. Em sẽ cho chị biết ai mới là nhà vô địch trong môn cờ này.”
Chị tôi nở nụ cười ngọt ngào. Nó nói thay cho cả ngàn từ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi quên bẵng đi Alex đang nhìn mình. Thật kỳ lạ khi có hắn ở đây, trong nhà tôi, hiện diện trong cuộc sống của tôi. Hắn không thuộc về nơi này, nhưng dường như không cảm thấy phiền khi phải ở đây.
“Tại sao cậu có vẻ bất ổn trong tiết Hóa thế?” Hắn hỏi.
Bởi vì chị tôi sẽ bị gửi đi. Bởi vì ngày hôm qua, tôi bị bắt quả tang đang hở ngực, còn Colin thì đã tụt hẳn quần xuống ngay đằng trước. “Chắc cậu đã nghe được những tin đồn khủng khiếp.”
“Không, chẳng nghe thấy chuyện gì cả. Có lẽ cậu chỉ tưởng tượng ra thôi.”
Có lẽ. Shane đã thấy chúng tôi, cậu ta cũng là kẻ to mồm lắm. Ngày hôm nay, mỗi khi ai đó nhìn khi tôi đi qua, tôi đều hình dung họ đã biết. Tôi nhìn Alex. “Đôi lúc tôi ước gì có Những Ngày Khởi đầu Lại.”
“Đôi lúc tôi cũng ước có Những Ngày Khởi đầu Lại,” hắn đáp một cách nghiêm túc. “Hoặc Những Ngày Trôi qua nhanh.”
“Thật không may, cuộc đời thực tế không có điều khiển từ xa.” Cho Shelley ăn xong, tôi đẩy chị vào chỗ ngay trước ti vi, sau đó dẫn Alex vào bếp. “Rốt cuộc thì cuộc sống của tôi cũng chả hoàn hảo gì, phải không?” Tôi hỏi trong lúc mở tủ lạnh lấy đồ uống cho cả hai.
Alex nhìn tôi tò mò.
“Gì thế?”
Hắn nhún vai. “Tôi đoán cả hai chúng ta đều có những thứ vớ vẩn cần phải đối phó. Tôi có nhiều chuyện còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị.”
Kinh khủng ư? Chẳng gì có thể làm phiền được Alex. Hắn chưa bao giờ than vãn về cuộc sống của mình. “Những thứ kinh khủng của cậu là gì?” tôi hỏi.
“Ồ, nếu tôi nói với cậu, cậu hẳn sẽ tránh tôi thật xa đấy.”
“Tôi nghĩ cậu sẽ phải ngạc nhiên về những điều khiến tôi bỏ chạy đấy, Alex.” Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ cổ vang vọng khắp nhà. Một. Hai. Ba. Bốn. Năm.
“Tôi phải đi rồi,” Alex nói. “Ngày mai học chung nhé, sau giờ học. Tại nhà tôi.”
“Nhà cậu?” Ở khu phía Nam á?
“Tôi sẽ cho cậu thấy một chút cuộc sống của tôi. Cậu dám chơi không?” Hắn hỏi.
Tôi nuốt nước bọt. “Chắc rồi.” Chơi thôi.
Khi đưa Alex ra cửa, tôi nghe thấy tiếng xe hơi đi về phía nhà mình. Nếu đó là mẹ thì tôi gặp rắc rối to rồi. Dù cho chúng tôi có gặp gỡ nhau một cách trong sáng nhất, bà cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Lén nhìn qua mấy ô cửa sổ trước nhà, tôi nhận ra chiếc xe thể thao màu đỏ của Darlene. “Ôi, không, mấy đứa bạn của tôi đến.”
“Đừng hoảng hốt,” Alex nói với tôi. “Cứ mở cửa đi. Cậu không thể nào vờ như tôi không ở đây được. Chiếc mô tô của tôi đang đỗ chình ình trên đường vào nhà cậu kìa.”
Hắn đúng. Tôi không thể che giấu sự thực hắn đang ở đây.
Tôi mở cửa bước ra ngoài, Alex theo ngay sau khi tôi đối mặt với Darlene, Morgan và Sierra đang đi bộ trên đường vào. “Chào các cậu!” Có lẽ nếu tôi cư xử tự nhiên, bọn nó sẽ chẳng làm lớn chuyện gặp Alex ở đây. Tôi chạm vào khuỷu tay Alex. “Chúng ta vừa thảo luận về bài tập nhóm môn Hóa. Phải không, Alex?”
“Phải.”
Sierra nhướng mày. Morgan thì hình như sắp lôi điện thoại ra để thông báo cho những đứa khác trong nhóm âm rằng nó đã thấy Alex Fuentes bước ra từ nhà tôi.
“Bọn tớ có nên để các cậu lại một mình không?” Darlene hỏi.
“Đừng có vớ vẩn,” tôi nói nhanh hơn cần thiết.
Alex bước về phía chiếc mô tô của mình, chiếc áo ôm sát làm lộ cơ thể vạm vỡ hoàn hảo của hắn, còn cái quần jean vừa vặn làm lộ…
Hắn chĩa tay vào tôi sau khi đội mũ bảo hiểm. “Hẹn mai gặp lại.”
Ngày mai. Ở nhà hắn.
Tôi gật đầu.
Sau khi Alex đi khuất, Sierra hỏi. “Tất cả những chuyện này là gì vậy?”
“Môn Hóa,” tôi lầm bầm.
Morgan há hốc miệng vì sốc.
“Có thật không hả?” Darlene hỏi. “Bởi vì bọn tớ là bạn cậu dễ đến mười năm, mà số lần tớ được mời vào nhà cậu có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Cậu ấy là học chung nhóm Hóa với tớ.”
“Cậu ta cũng là một tên du côn, Brit. Đừng bao giờ quên điều đó,” Darlene nói.
Sierra lắc đầu, “Cậu bị cuốn hút bởi một người khác ngoài bạn trai mình? Colin đã nói với Doug rằng dạo gần đây cậu cư xử khá kỳ lạ. Là bạn bè, bọn tớ ở đây để khuyên nhủ cậu.”
Tôi ngồi cúi người về phía trước, lắng nghe bọn bạn thuyết giảng về danh tiếng, bạn trai và lòng trung thành cả nửa tiếng đồng hồ. Chúng nó có lý.
“Hãy hứa với bọn tớ sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Alex,” Sierra nói riêng với tôi khi Morgan và Darlene đã ra xe.
“Chả có chuyện gì xảy ra giữa tớ và Alex cả,” tôi cam đoan với con bé. “Tớ thề.”
/31
|