Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 7

/17


“Tử Di! Để anh giới thiệu cho em vài người” Thiên Ân mỉm cười nhìn em gái, sau đó chỉ tay lần lượt từ trái sang phải “Đây là vài người bạn thân anh quen bên Mỹ. Hoài Duy thì em biết rồi nhỉ! Tên có ý đồ chọc ghẹo em lúc nãy là Từ Thiên Hạo. Bên cạnh là Chấn Phong – Vũ Chấn Phong, em có biết không?” Thiên Ân nháy mắt chọc ghẹo Chấn Phong, sau đó ánh mắt của anh nhanh chóng quay trở về trên gương mặt em gái mình.

- “Làm sao em biết được nha” Tử Di khó hiểu nhìn anh trai.

Chấn Phong thở dài một hơi. Tuy biết tính tình cô gái này rất nhanh quên người mà mình không quen biết nhiều nhưng đâu đó trong tâm hắn cũng hơi khó chịu.

Hắn cùng Phùng Tử Di từng học chung trường cấp 3 một thời gian ngắn. Tuy chỉ ở Việt Nam vỏn vẹn ba tháng rồi ngay sau đó phải trở về Mỹ tiếp tục sự nghiệp của mình nhưng hình ảnh cô đã khắc sâu trong tâm trí hắn. Thật may mắn làm sao khi Chấn Phong vô tình nhìn thấy tấm ảnh cô cùng anh trai ôm nhau cười được dán trong bóp của Thiên Ân. Lúc đầu hắn còn điên tiết lên khi nghĩ cô có quan hệ mờ ám với tên bạn thân này, nhưng ngay sau đó chợt nhận ra… cả hai cùng họ Phùng nên… hắn mỉm cười như một thằng điên cả tuần.

Còn nhớ lúc đó chỉ vì những nụ cười đáng ngờ của Chấn Phong mà Hoài Duy đã dọn ra ngoài ở một mình vì… sợ lây nhiễm dịch bệnh. Thiên Hạo chỉ nhìn hắn như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh nhưng ngay sau đó đã “a” lên một tiếng. Với kinh nghiệm tình trường còn nhiều hơn thương trường của mình, Thiên Hạo đã nhanh chóng móc họng được bí mật từ trong miệng ác ma.

Sau khi biết thằng bạn thân để ý đến em gái mình, Thiên Ân không nói gì cả ngoại trừ ánh mắt… hăm dọa – Mày đừng mơ động đến em gái tao. Thế là… chàng trai rùa vàng Chấn Phong đã áp dụng biện pháp truy… anh trai thê trước khi truy thê. Và… kết quả là đây!

- “Anh cũng lần đầu gặp em với diện mạo thật. Em đẹp hơn nhiều!” Chấn Phong mỉm cười, nụ cười chói lòa khiến tim Tử Di đột nhiên đập mạnh. Không chỉ mình cô, tất cả cô gái đang đứng gần đấy quan sát bộ tứ hoàng kim của nền kinh tế – thương mại Việt Nam đều sốc đến ngưng thở nhìn bức tranh đẹp đến hoàn hảo trước mắt.

- Anh… đã từng gặp em ở đâu sao?

- Ừ! Trong túi Thiên Ân.

- “Hả?” Tử Di trợn tròn mắt.

- “Tấm hình trong bóp nằm trong túi anh” Thiên Ân thay mặt giải thích câu nói mờ ám của bạn tốt.

- “À!” Tử Di vỡ lẽ ra, cô mỉm cười “Hình như anh Thiên Hạo để ý bạn em à?”

- “Ách!” Thiên Hạo gãi gãi đầu “Thật ra thì… thật ra thì… Tiểu Hân rất đáng yêu nha, nụ cười thật rực rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt sáng lấp lánh như những ánh sao, nhất là đôi môi gợi cảm, làn môi ấy khiến cho anh liên tưởng đến…”

- “Mặc kệ nó. Chúng ta qua bên kia chọn món ăn đi” Hoài Duy khoát tay lên vai Chấn Phong quay mặt đi một nước.

- “Nghe Hoài Duy bảo hôm nay có cánh gà sốt chua cay em thích ăn đấy!” Thiên Ân nắm tay Tử Di hướng về phía khu ẩm thực buffet bỏ lại đây một nam thanh niên vẫn tiếp tục dùng từ ngữ của mình miêu tả về một người con gái… không tưởng tượng được.

- “Mấy người… mấy người… Này! Tôi chưa nói xong mà!!!” Thiên Hạo vừa la ó ỏm tỏi vừa đuổi theo sau bốn người khiến bọn họ đột nhiên bị biến thành trung tâm của bữa tiệc.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

- “Sao lại đứng ngoài này một mình thế?” Chấn Phong mỉm cười nhìn Tử Di.

- “A! Chào anh. Em chờ anh Thiên Ân. Chắc anh ấy cũng sắp lấy xe ra rồi” Sau khi giật mình vì một người đứng sau lưng cũng không nhận ra, Tử Di cười ngọt ngào khi biết người ấy là bạn thân của anh trai mình.

Chấn Phong cởi áo vest ngoài của mình choàng lên vai cô.

- Khoát vào cho đỡ lạnh.

- “Ách! Không cần đâu” Tử Di bị hành động bất ngờ của hắn làm cho đỏ cả mặt, lần đầu tiên trong đời gặp một người con trai mà tim cô đập mạnh như thế này ngoại trừ… ừm thì… trên mạng có được gọi là gặp không nhỉ? Tử Di rút vội chiếc áo trên vai mình trả lại cho Chấn Phong nhưng hắn đã nhanh tay chặn lại cô.

- “Không sao đâu, em cứ khoác vào đi. Bên trong xe rất đông, Thiên Ân sẽ không ra sớm được đâu” Chấn Phong lại cười, nhưng thật ra bên trong câu chuyện này là cả một ẩn số vì… Tử Di đã bị anh trai bán đi với giá cực rẻ “Hay là vào xe anh ngồi cho ấm nhé?”

- Ách… Cám ơn anh. Em không…

Tử Di chưa kịp nói xong, tay đã bị Chấn Phong nắm chặt kéo vào trong xe. Hắn hành động nhanh, gọn, dứt khoát đến nỗi cô không biết đường nào mà chống cự. Cho đến khi đã ngồi yên vị bên trong rồi thì cô mới giật mình thức tỉnh.

- Em…

- Nghe Thiên Ân bảo em đang học năm nhất ngành công nghệ thông tin của đại học quốc gia à?

- Dạ!

- “Thế sau này có dự định gì chưa?” Chấn Phong điều chỉnh lại nhiệt độ bên trong cao lên một chút, nhìn chiếc mũi đỏ lựng vì lạnh của Tử Di mà khiến hắn cảm thấy đau lòng. Đôi tay thon gọn đó đang nắm chặt vạt váy của mình, chắc hẳn đã sớm đông cứng lại rồi. Hắn thật muốn nắm lấy nó, xoa dịu…

Nghĩ là làm. Chấn Phong nắm lấy hai bàn tay Tử Di áp trọn bên trong đôi tay to lớn có chút rám nắng của mình, xoa xoa.

Tử Di giật mình vội rút tay về nhưng kế hoạch hoàn toàn thất bại khi hắn lại lần nữa nắm chặt lấy, tiếp tục xoa xoa.

- Anh…

- Tay em lạnh đến tê cứng cả rồi. Để anh xoa một lát là đỡ ngay thôi.

- Em…

- Cuối tuần em có rảnh không?

- Hả? Ách! Cuối tuần?

- Ừ! Cuối tuần em có rảnh không?

- Ừm… Hình như không có việc gì làm là rảnh phải không?

- Vậy sáng chủ nhật anh đến ký túc xá trường đón em.

- Đón em? Làm gì?

- Em biết nhà hàng Pháp Vis ở gần trường em không?

- Ừm biết. Nó mới khai trương được vài tháng thì phải?

- Ừ! Nghe nói ở đó có món Salad gan ngỗng và Macaron dâu dừa rất ngon.

- Thật không? Em chưa ăn bao giờ.

- “Em thích sao?” Chấn Phong mỉm cười nhìn gương mặt hồng hào xinh đẹp của Tử Di. Thợ săn giỏi là thợ săn luôn có sẵn bẫy trong tay để sập con mồi của mình bất cứ lúc nào.

- Tất nhiên. Có ai muốn từ chối những món ngon trước mắt bao giờ đâu chứ.

- Ok! Thế là được rồi. Sáng chủ nhật anh sẽ đến đón em lúc 8 giờ.

- Ừ! Chủ nhật gặp… Á! Cái gì chủ nhật? Chủ nhật đón em làm gì?

- Thì đi ăn Salad gan ngỗng và Macaron dâu dừa.

- Nhưng em có bảo là sẽ nhận lời đâu.

- “Này! Em đang làm tổn thương trái tim non nớt của anh đấy!” Chấn Phong nhăn mặt.

- Em… không có.

- Rõ ràng em mới nhận lời anh cơ mà.

- Em không có mà.

- Anh hỏi em biết nhà hàng Pháp Vis không, em trả lời như thế nào?

- Em biết!

- Em thích món Salad gan ngỗng và macaron ở đó không, em trả lời như thế nào?

- Ừ… thì thích.

- Anh bảo chủ nhật anh sang đón em, em trả lời anh như thế nào?

- Em chưa có trả lời mà.

- Này! Phùng-Tử-Di!!!

- Em…

- Em có đi không?

- Em…

- Có không?

- “Đi!!!” Tử Di có cảm giác mình giống như bị lừa.

- Rất tốt! Chủ nhật 8 giờ anh đến đón em. Giờ thì em về đi, Thiên Ân ra rồi. Ngủ ngon.

- Ừm… anh… ngủ ngon…

Sau khi dụ dỗ được con mồi bằng sự đê tiện và hèn hạ của mình, Chấn Phong thẳng tay đuổi cổ con mồi ra khỏi xe và nổ máy chạy về nhà với niềm hân hoan trong lòng… Phùng Tử Di… là của hắn.

Lần đầu tiên gặp mặt, Chấn Phong vẫn không biết mình đã để lại một ấn tượng “khó phai nhòa” trong mắt Tử Di.


/17

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status