Chín năm sau, tại ngự thư phòng –
Trong ngự thư phòng, Đương kim thánh thượng đang ngồi trên long ỷ sau ngự án, chăm chú nhìn Đức Tuyển bối lặc đang đứng bên cạnh một hồi lâu.
“Đức Tuyển, ngươi có biết hôm nay trẫm triệu kiến riêng ngươi đến ngự thư phòng để làm gì không?”
Đức Tuyển đứng thẳng người, hai con ngươi đen bóng bình thản đối mặt hoàng thượng không chút sợ hãi, sau đó khom người cúi xuống đáp, “Thần ngu muội, không biết hoàng thượng triệu thần đến đây để làm gì.”
Hoàng Thượng nghe những lời chói tai đó cũng thông cảm, lắc đầu thở dài, “Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng lại thích trốn tránh sự thật, kỳ thật trong lòng ngươi hẳn cũng rõ ràng trẫm vì lẽ gì lại triệu kiến ngươi.”
Đức Tuyển khép hờ hai mắt, thần sắc âm trầm vài phần, hai hàng lông mày nhíu lại không nói một tiếng nào.
Thấy hắn vẫn im lặng, hoàng thượng đứng lên chậm rãi đến gần bên, nghiêm túc nói, “Hôm nay, A mã ngươi lúc lâm triều đã tấu bẩm với ta, hi vọng ngươi có thể sớm trở về Đa La Duệ vương phủ thành thân cùng Đông Ly cách cách. Hắn đã chuẩn bị đem tước vị truyền lại cho ngươi thừa kế, trẫm triệu ngươi đến chính là vì chuyện này, nếu trong lòng ngươi có điều gì bất mãn thì hãy nói ra cho ta biết rõ.”
Đức Tuyển trầm mặc một hồi rồi ngước mắt lên, đôi môi mấp máy thản nhiên đáp, “Thần cho tới giờ vẫn không để tâm đến hôn nhân đại sự, chưa từng nghĩ bây giờ sẽ cùng Đông Ly cách cách thành thân, chuyện này hãy để sau này mới nhắc tới.”
Nghe câu trả lời của hắn, hoàng thượng chỉ đành lắc đầu mỉm cười ôn nhu, “Sự cự tuyệt của ngươi, không hề ngoài tiên đoán của trẫm, nhưng lần này thật sự trẫm không thể tiếp tục dung túng nữa. Ngươi trốn tránh cuộc hôn nhân này đã lâu rồi, năm nay đã gần hai mươi bốn tuổi, cũng nên cưới vợ sinh con, thay Đa La Duệ hoàng thân duy trì huyết mạch đời sau.”
Đức Tuyển nghe vậy toàn thân cứng đờ, đôi mắt sáng lên đầy nghiêm nghị hướng hoàng thượng hỏi thẳng, “Ý của hoàng thượng là muốn ép Đức Tuyển phải lập tức kết hôn?”
Hoàng thượng nhíu mày cười đáp, “Nếu ngươi coi đó là mệnh lệnh của trẫm thì cũng không sao, ngươi có bằng lòng tuân lệnh hay không?”
Đức Tuyển nắm chặt tay thành quyền, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu oa nhi chốc đầu bẩn thỉu không chịu nổi, lại thêm nụ cười đắc ý gian manh của lão già năm nào, hắn cảm thấy lửa giận bốc cháy ngùn ngụt, không ngại thẳng thừng “Thần thật không muốn giấu diếm hoàng thượng, thần không muốn cưới Đông Ly cách cách làm vợ.”
“Sao hử?” Hoàng thượng cau mày, chắp hai tay sau lưng, có phần không vừa ý hỏi lại, “Trẫm muốn nghe thử lý do vì sao ngươi lại chậm chạp không muốn cưới tiểu nha đầu kia làm vợ. Nếu vì ngại xuất thân của nàng ta, thì trẫm sớm đã tứ phong nàng trở thành Đông Ly cách cách, rất xứng đôi với ngươi, huống hồ tánh mạng của ngươi cứu lại được chính nhờ phúc khí của nàng, ngươi làm sao lại nhẫn tâm nói không lấy là không lấy chứ?”
Hai mắt Đức Tuyển mờ hẳn đi, hắn tuyệt đối không thể đem chuyện ông thầy tướng số kia kể lại với hoàng thượng, bắt hắn phải cưới một tiểu khất nhi làm vợ, hắn thấy không chút cam lòng.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn khó chịu lên tiếng, “Chuyện xung hỷ kia thần hoàn toàn không tự nguyện, huống chi thần sớm đã có hôn phối, hiện giờ bảo thần từ bỏ hôn thê để đi cưới người khác thì thần thật sự khó có thể tâm phục.”
Nhìn thấy bộ dáng khăng khăng quật cường của hắn, hoàng thượng thở dài một hơi, hắn không hiểu vì sao đối với chuyện xung hỷ này Đức Tuyển thập phần phản cảm, thậm chí còn trút giận lây sang trên người Đông Ly.
“Trẫm thừa nhận lúc trước vì cứu ngươi đã không để ý tới cảm nhận của ngươi, tự ý an bài cho ngươi một hôn sự khác, nhưng mà trong lúc ngươi thân mang trọng bệnh, Cung hoàng thân kia không nỡ lòng đem nữ nhi yêu quý gả cho ngươi làm cô dâu xung hỷ. Chỉ có thể trách ngươi và nha đầu Uyển Thanh kia không có duyên phận.”
Đức Tuyển bậm môi không hé một lời.
Hoàng thượng trong lòng mặc dù hơi có chút bực bội nhưng cũng thông cảm sự tức giận của hắn, nhưng mà nếu thuận theo ý của hắn thì đối với nha đầu Đông Ly kia vô cùng bất công, việc này khiến người vô cùng đau đầu nhức óc suy nghĩ.
“Như vậy đi…” Hoàng thượng có vài phần nhượng bộ, “Trẫm cho phép ngươi được quyền cưới Uyển Thanh nhập môn, nhưng điều kiện đầu tiên là phải cưới Đông Ly làm vợ, chỉ cần sau ba tháng tân hôn, nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn Uyển Thanh thì trẫm sẽ không cản trở nữa, mà danh phận của các nàng, trẫm cũng không can thiệp, tùy ý ngươi định đoạt.”
Hắn biết rõ tính khí Đức Tuyển ngoan cố bướng bỉnh, ngoài điểm này ra thì Đức Tuyển đúng là một nhân tài, văn thao võ lược, tài trí hơn người, không hề thua kém các hoàng tử, từ lâu hắn đã vô cùng cưng chiều Đức Tuyển, đối đãi ngang hàng với các người con trai khác của mình, nghĩ ra được biện pháp này hắn đã bỏ không ít tâm tư cùng nhượng bộ, hắn cũng không muốn nhìn tiểu tử kia suốt ngày không vui.
Nhưng mà làm như vậy đối với nha đầu Đông Ly kia thật không công bằng, mong rằng trong vòng ba tháng tới, Đông Ly có thể làm cho Đức Tuyển chuyển đổi tâm ý, để đi đến một kết cục viên mãn, nếu không… Ai! Hắn mặc dù là thiên tử cao quý nhưng việc cảm tình cá nhân cũng không thể xen vào, không thể nhúng tay dàn xếp, nha đầu Đông Ly chỉ có thể tự cầu phúc cho chính mình.
“Trẫm quyết định như vậy ngươi có đồng ý hay không?” Hoàng thượng giương mắt liếc nhìn Đức Tuyển chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đức Tuyển cau mày, trầm ngâm một lúc, khóe miệng gợi lên một nụ cười bí ẩn khó nhận biết, thong dong đáp, “Cảm tạ hoàng thượng đã nhường bước, thần thỏa mãn với hiệp nghị của người giao phó.”
Hoàng thượng thấy hắn không chút ý kiến nữa, thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, khuôn mặt lập tức trở lại vẻ ôn hòa, tận tình khuyên giải, “Trẫm hi vọng ngươi có thể cho Đông Ly một cơ hội, thời gian ba tháng kia đủ để cho ngươi cảm nhận được nàng tốt xấu thế nào, ngươi cần phải mở lòng ra với người ta, có biết không?”
“Thần hiểu được.” Đức Tuyển chắp tay thở đài, kính cẩn cúi đầu đáp. Hai con mắt khép hờ lóe lên một tia quỷ mị tà quái, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười lãnh đạm nham hiểm… Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, một thân ảnh cao lớn nháy mắt thoáng qua trước mặt chặn đường hắn, dù bận rộn tối mày tối mặt lúc nào người này cũng dành thời gian châm chọc hắn.
“Xem gương mặt thối của ngươi kìa, hoàng a mã lại tìm ngươi bàn việc hôn sự sao?” Người này chính là con thứ năm của đương kim hoàng đế - ngũ a ca, Dận Kỳ.
Đức Tuyển lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đi vào ngự hoa viên, vẻ mặt hờ hững không chút phản ứng.
“Đừng khó chịu mà không lên tiếng thế chứ. Ta tốt xấu gì cũng là Đại Thanh hoàng triều ngũ a ca, cũng là bằng hữu chi giao của ngươi, ngươi sao lại lãnh đạm với ta như thế hả, thật không xứng là bạn tốt mà.” Dận Kỳ bất mãn oán hận.
Trong đám hoàng tử vương tôn, hắn và Đức Tuyển là thân thiết nhất, tính tình cũng hợp nhau nhất. Hai người họ thường xuyên cùng nhau luận bàn võ nghệ, nghiên cứu binh pháp, sớm coi nhau như huynh đệ ruột thịt, bọn hắn cơ hồ không có gì giấu giếm lẫn nhau, tâm sự đối phương cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Lặng im hồi lâu, Đức Tuyển mới trầm giọng nói, “Hoàng thượng muốn ta hồi Đa La Duệ vương phủ, cùng với xung hỷ cô dâu lúc đó thành thân.”
Dận Kỳ hiểu biết gật đầu, “Ngươi chính vì việc này mà tâm tình không thoải mái có phải không?”
Khuôn mặt Đức Tuyển lạnh băng, thản nhiên nói, “Bất kể thế nào ta cũng không thừa nhận thê tử của ta là một nha đầu xấu xí đầy chốc ghẻ.”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, Dận Kỳ khó hiểu lên tiếng, “Bởi vì lời nói của thầy tướng số mù năm xưa, mà đến bây giờ ngươi vẫn chưa hả giận, đem tất cả oán hận trút lên người Đông Ly sao? Ngươi thật sự tin tưởng lời của tên thầy bói đó?”
Chuyện Đức Tuyển cùng thầy tướng số gần 10 năm trước hắn cũng có biết qua, hắn cũng hiểu được đó là nút thắt vẫn chưa được tháo bỏ trong lòng Đức Tuyển, nhưng mà việc này đã trải qua nhiều năm rồi, không lẽ hắn vẫn còn giận đến giờ sao?
Dận Kỳ gật gật đầu, “Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng tên thầy kia nói cũng không hề sai. Không đến hai tháng, ngươi quả nhiên cưới tiểu oa nhi kia vào cửa, tuy rằng thân bất do kỷ, nhưng nàng dù sao cũng đã là người của Đa La Duệ vương phủ, hơn nữa lại cứu cho ngươi một mạng.”
Mấy lời này càng chọc giận thêm Đức Tuyển, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Dận Kỳ, gầm nhẹ, “Mạng của ta không phải do nàng cứu. Chuyện buồn cười, một tiểu khất khi chốc đầu sao có thể là phúc tinh của ta chứ. Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Dận Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, lên tiếng phản đối, “Nếu đã không tin thì ngươi không cần để tâm như thế, dường như ngươi thật sự có thù oán với tên thầy bói kia, còn muốn dỡ cả sạp của người ta, giết cả mạng già của lão…” Nói tới đây, trong đầu hắn đột nhiên lóe sáng, Dận Kỳ tỉnh ngộ, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười châm biếm khiêu khích.
“Có phải là ngươi sợ những lời thẳng thắn thật lòng của thầy tướng số kia đã thật nói trúng hết?”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Đức Tuyển tức giận cắt ngang lời hắn, “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự phải lấy tiểu khất nhi vừa thối vừa bẩn kia làm thê tử sao? Thật vớ vẩn.”
“Tại sao lại như thế?” Dận Kỳ liều lĩnh cãi lại, “Sự thật đã trước mắt rồi, ngươi đã cưới nàng làm vợ. Hơn nữa cũng chứng thật nàng chính là người đã cứu lại cái mạng nhỏ của ngươi, bằng không tại sao Uyển Thanh cách cách lại không phải là cô dâu xung hỷ của ngươi…”
“Đủ rồi!” Đức Tuyển không kiên nhẫn cau mày nhăn nhó, hắn đã dồn nén nộ khí đến nỗi sắp bùng ra rồi, “Nàng ta chỉ mới bước chân vào Đa La Duệ vương phủ, ta còn chưa chính thức bái đường với nàng, vẫn chưa thể coi nàng ấy là thê tử của ta…” Nói đến đây, đột nhiên khóe miệng hắn nở ra một nụ cười quỷ quái, mới nói tiếp, “Cho dù ta thật sự cưới nàng thì cũng chưa chắc đã phải là thê tử của ta, ta thật muốn xem lúc đó tên thầy tướng số kia giải thích thế nào. Hắn còn dám nói trừ bỏ nàng, ta nhất định không cưới bất kì ai khác.”
“Ai nha nha, nhìn ngươi xem, đúng là hội đủ tư thù với tức giận, nhưng ta mong ngươi đừng vì chuyện này mà đối xử khắt khe với nha đầu Đông Ly kia.” Dận Kỳ nhìn nụ cười tà ác của hắn không kềm được phải lập tức khuyên nhủ.
Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Ai bảo nàng ta không biết trời cao đất dày, một tiểu nha đầu xấu xí mà cũng muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng sao.”
Dận Kỳ bị vẻ cực đoan của hắn đánh bại, chỉ đành xoa xoa trán đau đầu, “Người ta rõ ràng là thân bất do kỷ, không cha không mẹ, nên mới rơi vào kết cục làm cô dâu xung hỷ, ngươi nghĩ gả cho ngươi có được ưu đãi sung sướng gì sao? Nếu ngươi thật sự chết đi, thì nàng phải thủ tiết cả đời nha. Ngươi không biết cảm kích người ta, trái lại xem nàng như cừu nhân.”
“Ngươi nói có đủ chưa hả?” Đức Tuyển nheo hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, “Ngươi với nàng ta không hề quen biết, sao lại giúp nàng nói nhiều lời tốt đẹp như thế, kỳ lạ quá nha.” Hắn hạ giọng lẩm bẩm, trong lời nói ẩn chứa ác ý.
“Chuyện này… A…” Dận Kỳ nhất thời nói lắp bắp, không chịu nổi cái nhìn sắc bén của Đức Tuyển, rốt cuộc phải cung khai, “Ta… thấy ngươi để ý đến chuyện này như vậy nên đã chạy đi nhìn thử Khương Đông Ly một cái để xem bộ dạng nàng khó coi cỡ nào, ngươi đoán thử kết quả ra sao?” Hắn ngược lại hỏi dồn.
Đức Tuyển đáp trả bằng một ánh mắt hung hãn tàn ác.
Dận Kỳ sờ sờ mũi, hắn thân làm hoàng huynh mà trước mặt tên kia lại phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, “Cô dâu xung hỷ mà ngươi chán ghét đến cực điểm sớm trỗ mã thành một mỹ nữ tú lệ tao nhã, diễm lệ như hoa như nguyệt. Đôi mắt sáng long lanh tựa sao trời, hai gò má ửng hồng e lệ, cười lên một cái có thể lộ ra hai đồng tiền xinh xắn, bộ dáng thập phần mỹ miều, có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân.”
Dận Kỳ càng nói càng say mê, dường như tiểu mỹ nhân thật sự đang đứng trước mặt hắn.
“Người ta sớm đã không còn là tiểu nha đầu chốc ghẻ hôi bẩn như miệng ngươi hay nói đâu, mái tóc nàng đen bóng suông mượt dài óng ả như tơ tằm thượng hạng. Bệnh chốc đầu gì đó tám năm qua đã tiêu biến không còn bóng dáng.”
Đức Tuyển căn bản vẫn thờ ơ, liếc nhìn Dận Kỳ một cái, lạnh lùng nói, “Ta không tin nàng đã biến thành một tiểu mỹ nhân.”
“Ngươi nói lời này hoàn toàn không đúng rồi.” Dận Kỳ không phục cãi lại, “Ý của ngươi nói là mắt ta có vấn đề sao? Ngươi không tự ngẫm lại đã bao lâu ngươi không thấy nàng, chín năm đúng không? Người ta nói nữ nhân mười tám tức khắc sẽ biến thành mỹ nữ, không gì là không có khả năng.”
“Bộ dạng nàng ta xấu hay đẹp cũng không quan trọng.” Đức Tuyển nhún nhún vai, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, “Ta dự định sẽ giữ nàng ấy ở bên cạnh, làm cho tên thầy tướng số mù kia biết rằng, cho dù nàng ở bên cạnh ta cả đời, cũng tuyệt đối không bao giờ trở thành phúc tấn, càng không thể là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời của ta.”
Nhìn thấy tên bạn thân gương mặt âm trầm tươi cười, Dận Kỳ càng lúc càng đau đầu, nghĩ tới Đông Ly, một tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp như vậy không biết sẽ bị hắn lăng nhục như thế nào, thật sự làm người khác nghĩ cũng thấy đau lòng.
Hắn cau mày mở miệng hỏi, “Ngươi tính đối đãi với Đông Ly như thế nào? Ta không hi vọng ngươi sẽ tổn hại đến nàng, nàng là vô tội.”
“Sao vậy hả?” Đức Tuyển nhướng mày, nở nụ cười mỉa mai, “Dường như ngươi rất quan tâm đến nha đầu kia đó nha”
Dận Kỳ nghe thế, mặt mày đỏ ửng, ngượng ngùng giải thích, “Kì thật ta thấy nàng không chỉ một lần, còn cùng nàng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tính tình của nàng khờ dại lại lương thiện, làm cho người ta không thể không lập tức yêu thích nàng….” Nói tới đấy, hắn đột nhiên nghiêm mặt, “Nhưng ngươi đừng vì lời ước hẹn mười năm của tên thầy bói nhàm chán kia, mà đem toàn bộ nộ khí trút lên người Đông Ly, ta không hi vọng ngươi ức hiếp bắt nạt nàng.”
Đức Tuyển trong chớp mắt giận đến tái mặt, “Chuyện của ta với nàng không ai có thể nhúng tay vào, ta muốn đối với nàng thế nào là chuyện riêng của ta, cho dù ngươi là bằng hữu tốt cũng không thể có ý kiến.” Thanh âm của hắn lãnh băng đến cực điểm.
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn đột nhiên có chút tức giận, tại sao mọi người bên cạnh hắn đều nói thay cho nàng, đều bị nàng mê hoặc? A mã, ngạc nương, Đức An, còn có cả nhóm nô bộc trong Đa La Duệ vương phủ tất cả đều đối với nàng yêu thương hết mực, xem như trân bảo nâng niu quý trọng.
Những năm gần đây mặc dù hắn rất ít hồi phủ, nhưng không phải mọi chuyện trong phủ hắn đều ngây ngốc, nha đầu kia đã sớm thu phục tâm của những người từ trên đến dưới trong vương phủ, hiện tại đến cả Dận Kỳ cũng gạt hắn đi gặp nha đầu kia vài lần.
Hừ, hắn thật muốn nhìn thử nàng ta có phải đẹp như lời mọi người ca tụng, cho dù là như thế thì kế hoạch của hắn cũng không thay đổi, hắn tuyệt đối không để tên thầy bói mù kia xem hắn là một chuyện cười.
Dận Kỳ nhìn sắc mặt hắn âm u lạnh lẽo, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Hắn biết rõ tính tình của người bạn chí thân này, Đức Tuyển một khi đã quyết định việc gì rồi thì không ai có thể ngăn cản được hắn, cho dù là hoàng a mã đi nữa. Nhưng đáng thương nhất vẫn là nha đầu Đông Ly kia, chỉ một lần đơn thuần trò chuyện với tên thầy bói kia mà nàng đã bị lôi vào vòng hỗn loạn, lấy cá tính Đức Tuyển mà nói chắc chắn sẽ không để nàng sống yên vui.
Nghĩ tới bộ dáng động lòng người của Đông Ly ngày đó, vì nàng mà trái tim hắn không ngừng rung động, nàng đơn thuần như vậy, thiện lương như vậy thì làm sao chịu được sự đối đãi vô tình của Đức Tuyển đây?
----------------------------------
Thời gian thấm thoắt trôi đi, Đông Ly ở Đa La Duệ vương phủ đã đến tuổi cập kê, năm nàng mười bảy tuổi trổ mã cực kì xinh đẹp, căn bệnh chốc đầu kia đã sớm tiêu tán không dấu vết, mái tóc dài bóng mượt đã thế chỗ hoàn toàn.
Ngày hôm đó, gió xuân nắng ấm, người người ôn hòa, Đa La Duệ vương phủ ngợp trời oanh hót yến lượn, tiếng chim líu lo, không khí thoang thoảng hương thơm hoa lá.
Khương Đông Ly mới sáng sớm đã đứng tựa cửa phơi nắng trong bộ đồ ngủ mỏng manh, hai gò má trơn láng hồng mịn dưới ánh nắng mặt trời, vẻ đẹp của nàng dường như còn rực rỡ hơn cả nắng xuân mơn mởn.
Nha hoàn Tình nhi sau khi hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, liền đi ra bếp dọn đồ ăn sáng, Khương Đông Ly nhìn thấy cảnh xuân trong vườn sáng rực, nhịn không được liền nhẹ nhàng bước ra ngoài, dựa vào cửa sổ ngóng trông.
Tình nhi quay lại phòng, nhìn nàng cười khanh khách, “Cách cách, nhị bối lặc đã đến, ngài nói muốn cùng cách cách đến hoa viên dạo chơi, hiện tại đang ngồi đợi ở phòng khách.”
Khương Đông Ly nghe thấy, liền quay đầu hân hoan, “An ca ca với ta quả là tâm linh tương thông mà, ta cũng vừa có ý định này.” Nói xong lập tức trở lại khuê phòng, thay ra bộ đồ ngủ mỏng manh, “Tình nhi, mau giúp ta chuẩn bị, ta thật nôn nóng muốn đi ra hoa viên, không biết bạch liên đã nở hoa rồi chưa nhỉ?” (Vivi: theo sự hiểu biết nhỏ nhoi của ta thì bạch liên hình như là sen trắng ạ)
Tình nhi mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì hưng phấn. Nàng đã hầu hạ cách cách được hơn năm năm, mắt nhìn cách cách trổ mã ngày càng xinh đẹp, tính tình khờ dại lại hiền lành, nàng thật không hiểu vì sao đại bối lặc vẫn chậm chạp không chịu chính thức cùng cách cách làm một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc.
Tình nhi một bên tiếc nuối trong lòng, một mặt giúp Đông Ly búi lại mớ tóc, gắn lên một chiếc trâm phượng hoàng có đính ngọc trai. Tiếp theo giúp nàng mặc vào một chiếc áo tơ tằm xanh nhạt mềm mại, dưới gấu váy còn đính vài con bươm bướm hồng cánh sen phấp phới. Sau khi xong việc, nàng mới lặng lẽ ngắm nhìn toàn thân Đông Ly.
Tình nhi nhịn không được bật lên khen một câu, “Cách cách, người thật sự rất đẹp a!”
Khương Đông Ly cười ngọt ngào nói, “Biết ngươi khéo tay rồi, đừng đứng đó mà tán dương ta nữa, mau theo ta đi tìm An ca ca đi.” Dứt lời nàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng hướng đến đại sảnh.
“An ca ca.” Nàng cất giọng gọi to nhưng âm điệu vẫn nhẹ nhàng.
An bối lặc đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn quý giá, nghe thấy thanh âm của nàng vội vàng đứng dậy đón chào.
Hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Đông Ly, từ đầu tới đuôi ngắm nhìn nàng kĩ lưỡng, trong ánh mắt toát lên một tia say mê đắm đuối, yêu thương đến mê muội.
Một nữ tử như hoa như ngọc động lòng người như vậy sớm đã trở thành thê tử của đại ca, nhưng mà đại ca lại không biết quý trọng, bỏ nàng một bên cực kì lạnh nhạt, chậm chạp không chịu cho nàng một danh phận chính thức. Mà hắn chỉ có thể ở bên nhìn người ấy mà thở dài, tình yêu sâu sắc đành chôn chặt sâu kín trong đáy lòng.
Đức An không nói gì, trong lòng phiền muộn than vãn, sau một hồi lâu mới gượng gạo mỉm cười, dắt tay Đông Ly từ từ bước ra hoa viên dạo mát.
“Đi, chúng ta mau ra phía sau Uyển hoa viên chơi đi, nơi đó có lẽ cảnh vật là đẹp nhất.” Đức An mỉm cười nói.
Hắn muốn nắm chặt tay nàng thêm được khắc nào thì hay khắc đó, bởi vì không lâu nữa trong tương lai, nàng sẽ trở thành thê tử chính thức của đại ca.
Khương Đông Ly hớn hở gật gật đầu, nàng đối với Đức An là toàn tâm tin cậy, hắn luôn ở bên cẩn thận bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, dần dà nàng tự lúc nào đã hình thành thói quen ỷ lại vào hắn.
Hai người bước ra phía sau Uyển hoa viên, trước mặt là một cái đình nhỏ nằm giữa chiếc hồ trong suốt đến đáy, rêu xanh mọc từng đám, hai bên bờ là hàng dương hàng liễu xanh tốt mơn mởn vừa đâm chồi. Nhìn thẳng về phía trước, trăm ngàn loại hoa cùng nhau bung nở, có loại nhìn sơ đã biết tên, có loại quý hiếm không đoán nổi, tất cả tạo nên một cảnh xuân diễm lệ thoát tục.
Khương Đông Ly trầm trồ tán thưởng, cảnh đẹp này từ cửa sổ khuê phòng đã nhìn thấy, nhưng ngắm mãi bao nhiêu lần vẫn không thấy chán.
Tiếp tục đi về phía trước, một ngọn núi nhỏ xanh biếc đứng sừng sững bên trái, đi theo con đường đầy hoa, chỉ thấy một dòng nước xanh trong vắt nhìn thấy đáy quanh co giữa cây cối và khe đá, mặt nước còn có những cánh đào phớt hồng lững lờ trôi dọc theo dòng chảy.
Cảnh đẹp say lòng người. Đông Ly hăng hái chạy dọc theo đường rìa hồ, nàng nhận thấy những đóa bạch liên nổi bềnh bồng trên mặt nước, những mảng lá xanh mướt to rộng như làm nền tô bật lên sự trắng bạch thanh khiết của hoa sen.
“An ca ca, huynh xem bạch liên đã nở rồi kìa.” Nàng vui sướng reo lên.
Đôi mắt Đức An trìu mến ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng. Hoa viên của Đa La Duệ vương phủ cho dù có rộng lớn, mây trời núi nước cho dù có rực rỡ cũng vẫn không bằng được con người thanh tú diễm lệ đang đứng nơi đây. Quan trọng nhất là khi nàng vui lại càng xinh đẹp không bút mực nào tả xiết.
Đang lúc hai người cao hứng du thưởng thì bỗng có một tên gia phó chạy hồng hộc đến quỳ xuống bẩm báo, “An bối lặc, Vương gia có chuyện tìm người thương lượng, hiện đang ở đại sảnh chờ người.”
Đức An nhíu mày mất hứng, tuy rằng luyến tiếc không muốn rời bỏ Đông Ly lúc này, nhưng lệnh A mã không thể không theo, “Ngươi lui xuống trước đi, ta lập tức theo sau.”
Gia phó lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Đức An quay qua nhìn Đông Ly ôn nhu căn dặn, “Ly nhi, trước tiên muội cứ ở nơi này thưởng ngoạn, ta đến gặp A mã bàn công việc một chút.”
Đông Ly chăm chú ngắm nhìn bạch liên, đầu không ngoảnh lại liền đáp, “An ca ca, huynh vội thì cứ đi trước, muội ở lại một mình không sao đâu.”
Đức An mỉm cười lắc đầu, xem ra mị lực của sứ giả hộ hoa này không thể thắng nổi mấy đóa bạch liên kia. (Vivi: sứ giả hộ hoa ở đây có lẽ là người bảo hộ đóa hoa xinh đẹp Đông Ly, ý Đức An là ám chỉ hắn)
Lưu luyến liếc nhìn nàng thêm vài cái, hắn mới đành lòng cất bước ra đi, từ từ rời khỏi hoa viên mà tiến đến đại sảnh.
Trong ngự thư phòng, Đương kim thánh thượng đang ngồi trên long ỷ sau ngự án, chăm chú nhìn Đức Tuyển bối lặc đang đứng bên cạnh một hồi lâu.
“Đức Tuyển, ngươi có biết hôm nay trẫm triệu kiến riêng ngươi đến ngự thư phòng để làm gì không?”
Đức Tuyển đứng thẳng người, hai con ngươi đen bóng bình thản đối mặt hoàng thượng không chút sợ hãi, sau đó khom người cúi xuống đáp, “Thần ngu muội, không biết hoàng thượng triệu thần đến đây để làm gì.”
Hoàng Thượng nghe những lời chói tai đó cũng thông cảm, lắc đầu thở dài, “Ngươi cái gì cũng tốt, nhưng lại thích trốn tránh sự thật, kỳ thật trong lòng ngươi hẳn cũng rõ ràng trẫm vì lẽ gì lại triệu kiến ngươi.”
Đức Tuyển khép hờ hai mắt, thần sắc âm trầm vài phần, hai hàng lông mày nhíu lại không nói một tiếng nào.
Thấy hắn vẫn im lặng, hoàng thượng đứng lên chậm rãi đến gần bên, nghiêm túc nói, “Hôm nay, A mã ngươi lúc lâm triều đã tấu bẩm với ta, hi vọng ngươi có thể sớm trở về Đa La Duệ vương phủ thành thân cùng Đông Ly cách cách. Hắn đã chuẩn bị đem tước vị truyền lại cho ngươi thừa kế, trẫm triệu ngươi đến chính là vì chuyện này, nếu trong lòng ngươi có điều gì bất mãn thì hãy nói ra cho ta biết rõ.”
Đức Tuyển trầm mặc một hồi rồi ngước mắt lên, đôi môi mấp máy thản nhiên đáp, “Thần cho tới giờ vẫn không để tâm đến hôn nhân đại sự, chưa từng nghĩ bây giờ sẽ cùng Đông Ly cách cách thành thân, chuyện này hãy để sau này mới nhắc tới.”
Nghe câu trả lời của hắn, hoàng thượng chỉ đành lắc đầu mỉm cười ôn nhu, “Sự cự tuyệt của ngươi, không hề ngoài tiên đoán của trẫm, nhưng lần này thật sự trẫm không thể tiếp tục dung túng nữa. Ngươi trốn tránh cuộc hôn nhân này đã lâu rồi, năm nay đã gần hai mươi bốn tuổi, cũng nên cưới vợ sinh con, thay Đa La Duệ hoàng thân duy trì huyết mạch đời sau.”
Đức Tuyển nghe vậy toàn thân cứng đờ, đôi mắt sáng lên đầy nghiêm nghị hướng hoàng thượng hỏi thẳng, “Ý của hoàng thượng là muốn ép Đức Tuyển phải lập tức kết hôn?”
Hoàng thượng nhíu mày cười đáp, “Nếu ngươi coi đó là mệnh lệnh của trẫm thì cũng không sao, ngươi có bằng lòng tuân lệnh hay không?”
Đức Tuyển nắm chặt tay thành quyền, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu oa nhi chốc đầu bẩn thỉu không chịu nổi, lại thêm nụ cười đắc ý gian manh của lão già năm nào, hắn cảm thấy lửa giận bốc cháy ngùn ngụt, không ngại thẳng thừng “Thần thật không muốn giấu diếm hoàng thượng, thần không muốn cưới Đông Ly cách cách làm vợ.”
“Sao hử?” Hoàng thượng cau mày, chắp hai tay sau lưng, có phần không vừa ý hỏi lại, “Trẫm muốn nghe thử lý do vì sao ngươi lại chậm chạp không muốn cưới tiểu nha đầu kia làm vợ. Nếu vì ngại xuất thân của nàng ta, thì trẫm sớm đã tứ phong nàng trở thành Đông Ly cách cách, rất xứng đôi với ngươi, huống hồ tánh mạng của ngươi cứu lại được chính nhờ phúc khí của nàng, ngươi làm sao lại nhẫn tâm nói không lấy là không lấy chứ?”
Hai mắt Đức Tuyển mờ hẳn đi, hắn tuyệt đối không thể đem chuyện ông thầy tướng số kia kể lại với hoàng thượng, bắt hắn phải cưới một tiểu khất nhi làm vợ, hắn thấy không chút cam lòng.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn khó chịu lên tiếng, “Chuyện xung hỷ kia thần hoàn toàn không tự nguyện, huống chi thần sớm đã có hôn phối, hiện giờ bảo thần từ bỏ hôn thê để đi cưới người khác thì thần thật sự khó có thể tâm phục.”
Nhìn thấy bộ dáng khăng khăng quật cường của hắn, hoàng thượng thở dài một hơi, hắn không hiểu vì sao đối với chuyện xung hỷ này Đức Tuyển thập phần phản cảm, thậm chí còn trút giận lây sang trên người Đông Ly.
“Trẫm thừa nhận lúc trước vì cứu ngươi đã không để ý tới cảm nhận của ngươi, tự ý an bài cho ngươi một hôn sự khác, nhưng mà trong lúc ngươi thân mang trọng bệnh, Cung hoàng thân kia không nỡ lòng đem nữ nhi yêu quý gả cho ngươi làm cô dâu xung hỷ. Chỉ có thể trách ngươi và nha đầu Uyển Thanh kia không có duyên phận.”
Đức Tuyển bậm môi không hé một lời.
Hoàng thượng trong lòng mặc dù hơi có chút bực bội nhưng cũng thông cảm sự tức giận của hắn, nhưng mà nếu thuận theo ý của hắn thì đối với nha đầu Đông Ly kia vô cùng bất công, việc này khiến người vô cùng đau đầu nhức óc suy nghĩ.
“Như vậy đi…” Hoàng thượng có vài phần nhượng bộ, “Trẫm cho phép ngươi được quyền cưới Uyển Thanh nhập môn, nhưng điều kiện đầu tiên là phải cưới Đông Ly làm vợ, chỉ cần sau ba tháng tân hôn, nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn Uyển Thanh thì trẫm sẽ không cản trở nữa, mà danh phận của các nàng, trẫm cũng không can thiệp, tùy ý ngươi định đoạt.”
Hắn biết rõ tính khí Đức Tuyển ngoan cố bướng bỉnh, ngoài điểm này ra thì Đức Tuyển đúng là một nhân tài, văn thao võ lược, tài trí hơn người, không hề thua kém các hoàng tử, từ lâu hắn đã vô cùng cưng chiều Đức Tuyển, đối đãi ngang hàng với các người con trai khác của mình, nghĩ ra được biện pháp này hắn đã bỏ không ít tâm tư cùng nhượng bộ, hắn cũng không muốn nhìn tiểu tử kia suốt ngày không vui.
Nhưng mà làm như vậy đối với nha đầu Đông Ly kia thật không công bằng, mong rằng trong vòng ba tháng tới, Đông Ly có thể làm cho Đức Tuyển chuyển đổi tâm ý, để đi đến một kết cục viên mãn, nếu không… Ai! Hắn mặc dù là thiên tử cao quý nhưng việc cảm tình cá nhân cũng không thể xen vào, không thể nhúng tay dàn xếp, nha đầu Đông Ly chỉ có thể tự cầu phúc cho chính mình.
“Trẫm quyết định như vậy ngươi có đồng ý hay không?” Hoàng thượng giương mắt liếc nhìn Đức Tuyển chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đức Tuyển cau mày, trầm ngâm một lúc, khóe miệng gợi lên một nụ cười bí ẩn khó nhận biết, thong dong đáp, “Cảm tạ hoàng thượng đã nhường bước, thần thỏa mãn với hiệp nghị của người giao phó.”
Hoàng thượng thấy hắn không chút ý kiến nữa, thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, khuôn mặt lập tức trở lại vẻ ôn hòa, tận tình khuyên giải, “Trẫm hi vọng ngươi có thể cho Đông Ly một cơ hội, thời gian ba tháng kia đủ để cho ngươi cảm nhận được nàng tốt xấu thế nào, ngươi cần phải mở lòng ra với người ta, có biết không?”
“Thần hiểu được.” Đức Tuyển chắp tay thở đài, kính cẩn cúi đầu đáp. Hai con mắt khép hờ lóe lên một tia quỷ mị tà quái, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười lãnh đạm nham hiểm… Vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, một thân ảnh cao lớn nháy mắt thoáng qua trước mặt chặn đường hắn, dù bận rộn tối mày tối mặt lúc nào người này cũng dành thời gian châm chọc hắn.
“Xem gương mặt thối của ngươi kìa, hoàng a mã lại tìm ngươi bàn việc hôn sự sao?” Người này chính là con thứ năm của đương kim hoàng đế - ngũ a ca, Dận Kỳ.
Đức Tuyển lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi đi vào ngự hoa viên, vẻ mặt hờ hững không chút phản ứng.
“Đừng khó chịu mà không lên tiếng thế chứ. Ta tốt xấu gì cũng là Đại Thanh hoàng triều ngũ a ca, cũng là bằng hữu chi giao của ngươi, ngươi sao lại lãnh đạm với ta như thế hả, thật không xứng là bạn tốt mà.” Dận Kỳ bất mãn oán hận.
Trong đám hoàng tử vương tôn, hắn và Đức Tuyển là thân thiết nhất, tính tình cũng hợp nhau nhất. Hai người họ thường xuyên cùng nhau luận bàn võ nghệ, nghiên cứu binh pháp, sớm coi nhau như huynh đệ ruột thịt, bọn hắn cơ hồ không có gì giấu giếm lẫn nhau, tâm sự đối phương cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Lặng im hồi lâu, Đức Tuyển mới trầm giọng nói, “Hoàng thượng muốn ta hồi Đa La Duệ vương phủ, cùng với xung hỷ cô dâu lúc đó thành thân.”
Dận Kỳ hiểu biết gật đầu, “Ngươi chính vì việc này mà tâm tình không thoải mái có phải không?”
Khuôn mặt Đức Tuyển lạnh băng, thản nhiên nói, “Bất kể thế nào ta cũng không thừa nhận thê tử của ta là một nha đầu xấu xí đầy chốc ghẻ.”
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn, Dận Kỳ khó hiểu lên tiếng, “Bởi vì lời nói của thầy tướng số mù năm xưa, mà đến bây giờ ngươi vẫn chưa hả giận, đem tất cả oán hận trút lên người Đông Ly sao? Ngươi thật sự tin tưởng lời của tên thầy bói đó?”
Chuyện Đức Tuyển cùng thầy tướng số gần 10 năm trước hắn cũng có biết qua, hắn cũng hiểu được đó là nút thắt vẫn chưa được tháo bỏ trong lòng Đức Tuyển, nhưng mà việc này đã trải qua nhiều năm rồi, không lẽ hắn vẫn còn giận đến giờ sao?
Dận Kỳ gật gật đầu, “Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng tên thầy kia nói cũng không hề sai. Không đến hai tháng, ngươi quả nhiên cưới tiểu oa nhi kia vào cửa, tuy rằng thân bất do kỷ, nhưng nàng dù sao cũng đã là người của Đa La Duệ vương phủ, hơn nữa lại cứu cho ngươi một mạng.”
Mấy lời này càng chọc giận thêm Đức Tuyển, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Dận Kỳ, gầm nhẹ, “Mạng của ta không phải do nàng cứu. Chuyện buồn cười, một tiểu khất khi chốc đầu sao có thể là phúc tinh của ta chứ. Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Dận Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, lên tiếng phản đối, “Nếu đã không tin thì ngươi không cần để tâm như thế, dường như ngươi thật sự có thù oán với tên thầy bói kia, còn muốn dỡ cả sạp của người ta, giết cả mạng già của lão…” Nói tới đây, trong đầu hắn đột nhiên lóe sáng, Dận Kỳ tỉnh ngộ, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười châm biếm khiêu khích.
“Có phải là ngươi sợ những lời thẳng thắn thật lòng của thầy tướng số kia đã thật nói trúng hết?”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Đức Tuyển tức giận cắt ngang lời hắn, “Ngươi nghĩ rằng ta thật sự phải lấy tiểu khất nhi vừa thối vừa bẩn kia làm thê tử sao? Thật vớ vẩn.”
“Tại sao lại như thế?” Dận Kỳ liều lĩnh cãi lại, “Sự thật đã trước mắt rồi, ngươi đã cưới nàng làm vợ. Hơn nữa cũng chứng thật nàng chính là người đã cứu lại cái mạng nhỏ của ngươi, bằng không tại sao Uyển Thanh cách cách lại không phải là cô dâu xung hỷ của ngươi…”
“Đủ rồi!” Đức Tuyển không kiên nhẫn cau mày nhăn nhó, hắn đã dồn nén nộ khí đến nỗi sắp bùng ra rồi, “Nàng ta chỉ mới bước chân vào Đa La Duệ vương phủ, ta còn chưa chính thức bái đường với nàng, vẫn chưa thể coi nàng ấy là thê tử của ta…” Nói đến đây, đột nhiên khóe miệng hắn nở ra một nụ cười quỷ quái, mới nói tiếp, “Cho dù ta thật sự cưới nàng thì cũng chưa chắc đã phải là thê tử của ta, ta thật muốn xem lúc đó tên thầy tướng số kia giải thích thế nào. Hắn còn dám nói trừ bỏ nàng, ta nhất định không cưới bất kì ai khác.”
“Ai nha nha, nhìn ngươi xem, đúng là hội đủ tư thù với tức giận, nhưng ta mong ngươi đừng vì chuyện này mà đối xử khắt khe với nha đầu Đông Ly kia.” Dận Kỳ nhìn nụ cười tà ác của hắn không kềm được phải lập tức khuyên nhủ.
Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, “Ai bảo nàng ta không biết trời cao đất dày, một tiểu nha đầu xấu xí mà cũng muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng sao.”
Dận Kỳ bị vẻ cực đoan của hắn đánh bại, chỉ đành xoa xoa trán đau đầu, “Người ta rõ ràng là thân bất do kỷ, không cha không mẹ, nên mới rơi vào kết cục làm cô dâu xung hỷ, ngươi nghĩ gả cho ngươi có được ưu đãi sung sướng gì sao? Nếu ngươi thật sự chết đi, thì nàng phải thủ tiết cả đời nha. Ngươi không biết cảm kích người ta, trái lại xem nàng như cừu nhân.”
“Ngươi nói có đủ chưa hả?” Đức Tuyển nheo hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, “Ngươi với nàng ta không hề quen biết, sao lại giúp nàng nói nhiều lời tốt đẹp như thế, kỳ lạ quá nha.” Hắn hạ giọng lẩm bẩm, trong lời nói ẩn chứa ác ý.
“Chuyện này… A…” Dận Kỳ nhất thời nói lắp bắp, không chịu nổi cái nhìn sắc bén của Đức Tuyển, rốt cuộc phải cung khai, “Ta… thấy ngươi để ý đến chuyện này như vậy nên đã chạy đi nhìn thử Khương Đông Ly một cái để xem bộ dạng nàng khó coi cỡ nào, ngươi đoán thử kết quả ra sao?” Hắn ngược lại hỏi dồn.
Đức Tuyển đáp trả bằng một ánh mắt hung hãn tàn ác.
Dận Kỳ sờ sờ mũi, hắn thân làm hoàng huynh mà trước mặt tên kia lại phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, “Cô dâu xung hỷ mà ngươi chán ghét đến cực điểm sớm trỗ mã thành một mỹ nữ tú lệ tao nhã, diễm lệ như hoa như nguyệt. Đôi mắt sáng long lanh tựa sao trời, hai gò má ửng hồng e lệ, cười lên một cái có thể lộ ra hai đồng tiền xinh xắn, bộ dáng thập phần mỹ miều, có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân.”
Dận Kỳ càng nói càng say mê, dường như tiểu mỹ nhân thật sự đang đứng trước mặt hắn.
“Người ta sớm đã không còn là tiểu nha đầu chốc ghẻ hôi bẩn như miệng ngươi hay nói đâu, mái tóc nàng đen bóng suông mượt dài óng ả như tơ tằm thượng hạng. Bệnh chốc đầu gì đó tám năm qua đã tiêu biến không còn bóng dáng.”
Đức Tuyển căn bản vẫn thờ ơ, liếc nhìn Dận Kỳ một cái, lạnh lùng nói, “Ta không tin nàng đã biến thành một tiểu mỹ nhân.”
“Ngươi nói lời này hoàn toàn không đúng rồi.” Dận Kỳ không phục cãi lại, “Ý của ngươi nói là mắt ta có vấn đề sao? Ngươi không tự ngẫm lại đã bao lâu ngươi không thấy nàng, chín năm đúng không? Người ta nói nữ nhân mười tám tức khắc sẽ biến thành mỹ nữ, không gì là không có khả năng.”
“Bộ dạng nàng ta xấu hay đẹp cũng không quan trọng.” Đức Tuyển nhún nhún vai, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, “Ta dự định sẽ giữ nàng ấy ở bên cạnh, làm cho tên thầy tướng số mù kia biết rằng, cho dù nàng ở bên cạnh ta cả đời, cũng tuyệt đối không bao giờ trở thành phúc tấn, càng không thể là nữ nhân duy nhất trong cuộc đời của ta.”
Nhìn thấy tên bạn thân gương mặt âm trầm tươi cười, Dận Kỳ càng lúc càng đau đầu, nghĩ tới Đông Ly, một tiểu mỹ nhân thanh tú xinh đẹp như vậy không biết sẽ bị hắn lăng nhục như thế nào, thật sự làm người khác nghĩ cũng thấy đau lòng.
Hắn cau mày mở miệng hỏi, “Ngươi tính đối đãi với Đông Ly như thế nào? Ta không hi vọng ngươi sẽ tổn hại đến nàng, nàng là vô tội.”
“Sao vậy hả?” Đức Tuyển nhướng mày, nở nụ cười mỉa mai, “Dường như ngươi rất quan tâm đến nha đầu kia đó nha”
Dận Kỳ nghe thế, mặt mày đỏ ửng, ngượng ngùng giải thích, “Kì thật ta thấy nàng không chỉ một lần, còn cùng nàng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, tính tình của nàng khờ dại lại lương thiện, làm cho người ta không thể không lập tức yêu thích nàng….” Nói tới đấy, hắn đột nhiên nghiêm mặt, “Nhưng ngươi đừng vì lời ước hẹn mười năm của tên thầy bói nhàm chán kia, mà đem toàn bộ nộ khí trút lên người Đông Ly, ta không hi vọng ngươi ức hiếp bắt nạt nàng.”
Đức Tuyển trong chớp mắt giận đến tái mặt, “Chuyện của ta với nàng không ai có thể nhúng tay vào, ta muốn đối với nàng thế nào là chuyện riêng của ta, cho dù ngươi là bằng hữu tốt cũng không thể có ý kiến.” Thanh âm của hắn lãnh băng đến cực điểm.
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn đột nhiên có chút tức giận, tại sao mọi người bên cạnh hắn đều nói thay cho nàng, đều bị nàng mê hoặc? A mã, ngạc nương, Đức An, còn có cả nhóm nô bộc trong Đa La Duệ vương phủ tất cả đều đối với nàng yêu thương hết mực, xem như trân bảo nâng niu quý trọng.
Những năm gần đây mặc dù hắn rất ít hồi phủ, nhưng không phải mọi chuyện trong phủ hắn đều ngây ngốc, nha đầu kia đã sớm thu phục tâm của những người từ trên đến dưới trong vương phủ, hiện tại đến cả Dận Kỳ cũng gạt hắn đi gặp nha đầu kia vài lần.
Hừ, hắn thật muốn nhìn thử nàng ta có phải đẹp như lời mọi người ca tụng, cho dù là như thế thì kế hoạch của hắn cũng không thay đổi, hắn tuyệt đối không để tên thầy bói mù kia xem hắn là một chuyện cười.
Dận Kỳ nhìn sắc mặt hắn âm u lạnh lẽo, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Hắn biết rõ tính tình của người bạn chí thân này, Đức Tuyển một khi đã quyết định việc gì rồi thì không ai có thể ngăn cản được hắn, cho dù là hoàng a mã đi nữa. Nhưng đáng thương nhất vẫn là nha đầu Đông Ly kia, chỉ một lần đơn thuần trò chuyện với tên thầy bói kia mà nàng đã bị lôi vào vòng hỗn loạn, lấy cá tính Đức Tuyển mà nói chắc chắn sẽ không để nàng sống yên vui.
Nghĩ tới bộ dáng động lòng người của Đông Ly ngày đó, vì nàng mà trái tim hắn không ngừng rung động, nàng đơn thuần như vậy, thiện lương như vậy thì làm sao chịu được sự đối đãi vô tình của Đức Tuyển đây?
----------------------------------
Thời gian thấm thoắt trôi đi, Đông Ly ở Đa La Duệ vương phủ đã đến tuổi cập kê, năm nàng mười bảy tuổi trổ mã cực kì xinh đẹp, căn bệnh chốc đầu kia đã sớm tiêu tán không dấu vết, mái tóc dài bóng mượt đã thế chỗ hoàn toàn.
Ngày hôm đó, gió xuân nắng ấm, người người ôn hòa, Đa La Duệ vương phủ ngợp trời oanh hót yến lượn, tiếng chim líu lo, không khí thoang thoảng hương thơm hoa lá.
Khương Đông Ly mới sáng sớm đã đứng tựa cửa phơi nắng trong bộ đồ ngủ mỏng manh, hai gò má trơn láng hồng mịn dưới ánh nắng mặt trời, vẻ đẹp của nàng dường như còn rực rỡ hơn cả nắng xuân mơn mởn.
Nha hoàn Tình nhi sau khi hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, liền đi ra bếp dọn đồ ăn sáng, Khương Đông Ly nhìn thấy cảnh xuân trong vườn sáng rực, nhịn không được liền nhẹ nhàng bước ra ngoài, dựa vào cửa sổ ngóng trông.
Tình nhi quay lại phòng, nhìn nàng cười khanh khách, “Cách cách, nhị bối lặc đã đến, ngài nói muốn cùng cách cách đến hoa viên dạo chơi, hiện tại đang ngồi đợi ở phòng khách.”
Khương Đông Ly nghe thấy, liền quay đầu hân hoan, “An ca ca với ta quả là tâm linh tương thông mà, ta cũng vừa có ý định này.” Nói xong lập tức trở lại khuê phòng, thay ra bộ đồ ngủ mỏng manh, “Tình nhi, mau giúp ta chuẩn bị, ta thật nôn nóng muốn đi ra hoa viên, không biết bạch liên đã nở hoa rồi chưa nhỉ?” (Vivi: theo sự hiểu biết nhỏ nhoi của ta thì bạch liên hình như là sen trắng ạ)
Tình nhi mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì hưng phấn. Nàng đã hầu hạ cách cách được hơn năm năm, mắt nhìn cách cách trổ mã ngày càng xinh đẹp, tính tình khờ dại lại hiền lành, nàng thật không hiểu vì sao đại bối lặc vẫn chậm chạp không chịu chính thức cùng cách cách làm một đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc.
Tình nhi một bên tiếc nuối trong lòng, một mặt giúp Đông Ly búi lại mớ tóc, gắn lên một chiếc trâm phượng hoàng có đính ngọc trai. Tiếp theo giúp nàng mặc vào một chiếc áo tơ tằm xanh nhạt mềm mại, dưới gấu váy còn đính vài con bươm bướm hồng cánh sen phấp phới. Sau khi xong việc, nàng mới lặng lẽ ngắm nhìn toàn thân Đông Ly.
Tình nhi nhịn không được bật lên khen một câu, “Cách cách, người thật sự rất đẹp a!”
Khương Đông Ly cười ngọt ngào nói, “Biết ngươi khéo tay rồi, đừng đứng đó mà tán dương ta nữa, mau theo ta đi tìm An ca ca đi.” Dứt lời nàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng hướng đến đại sảnh.
“An ca ca.” Nàng cất giọng gọi to nhưng âm điệu vẫn nhẹ nhàng.
An bối lặc đang ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn quý giá, nghe thấy thanh âm của nàng vội vàng đứng dậy đón chào.
Hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Đông Ly, từ đầu tới đuôi ngắm nhìn nàng kĩ lưỡng, trong ánh mắt toát lên một tia say mê đắm đuối, yêu thương đến mê muội.
Một nữ tử như hoa như ngọc động lòng người như vậy sớm đã trở thành thê tử của đại ca, nhưng mà đại ca lại không biết quý trọng, bỏ nàng một bên cực kì lạnh nhạt, chậm chạp không chịu cho nàng một danh phận chính thức. Mà hắn chỉ có thể ở bên nhìn người ấy mà thở dài, tình yêu sâu sắc đành chôn chặt sâu kín trong đáy lòng.
Đức An không nói gì, trong lòng phiền muộn than vãn, sau một hồi lâu mới gượng gạo mỉm cười, dắt tay Đông Ly từ từ bước ra hoa viên dạo mát.
“Đi, chúng ta mau ra phía sau Uyển hoa viên chơi đi, nơi đó có lẽ cảnh vật là đẹp nhất.” Đức An mỉm cười nói.
Hắn muốn nắm chặt tay nàng thêm được khắc nào thì hay khắc đó, bởi vì không lâu nữa trong tương lai, nàng sẽ trở thành thê tử chính thức của đại ca.
Khương Đông Ly hớn hở gật gật đầu, nàng đối với Đức An là toàn tâm tin cậy, hắn luôn ở bên cẩn thận bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, dần dà nàng tự lúc nào đã hình thành thói quen ỷ lại vào hắn.
Hai người bước ra phía sau Uyển hoa viên, trước mặt là một cái đình nhỏ nằm giữa chiếc hồ trong suốt đến đáy, rêu xanh mọc từng đám, hai bên bờ là hàng dương hàng liễu xanh tốt mơn mởn vừa đâm chồi. Nhìn thẳng về phía trước, trăm ngàn loại hoa cùng nhau bung nở, có loại nhìn sơ đã biết tên, có loại quý hiếm không đoán nổi, tất cả tạo nên một cảnh xuân diễm lệ thoát tục.
Khương Đông Ly trầm trồ tán thưởng, cảnh đẹp này từ cửa sổ khuê phòng đã nhìn thấy, nhưng ngắm mãi bao nhiêu lần vẫn không thấy chán.
Tiếp tục đi về phía trước, một ngọn núi nhỏ xanh biếc đứng sừng sững bên trái, đi theo con đường đầy hoa, chỉ thấy một dòng nước xanh trong vắt nhìn thấy đáy quanh co giữa cây cối và khe đá, mặt nước còn có những cánh đào phớt hồng lững lờ trôi dọc theo dòng chảy.
Cảnh đẹp say lòng người. Đông Ly hăng hái chạy dọc theo đường rìa hồ, nàng nhận thấy những đóa bạch liên nổi bềnh bồng trên mặt nước, những mảng lá xanh mướt to rộng như làm nền tô bật lên sự trắng bạch thanh khiết của hoa sen.
“An ca ca, huynh xem bạch liên đã nở rồi kìa.” Nàng vui sướng reo lên.
Đôi mắt Đức An trìu mến ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào của nàng. Hoa viên của Đa La Duệ vương phủ cho dù có rộng lớn, mây trời núi nước cho dù có rực rỡ cũng vẫn không bằng được con người thanh tú diễm lệ đang đứng nơi đây. Quan trọng nhất là khi nàng vui lại càng xinh đẹp không bút mực nào tả xiết.
Đang lúc hai người cao hứng du thưởng thì bỗng có một tên gia phó chạy hồng hộc đến quỳ xuống bẩm báo, “An bối lặc, Vương gia có chuyện tìm người thương lượng, hiện đang ở đại sảnh chờ người.”
Đức An nhíu mày mất hứng, tuy rằng luyến tiếc không muốn rời bỏ Đông Ly lúc này, nhưng lệnh A mã không thể không theo, “Ngươi lui xuống trước đi, ta lập tức theo sau.”
Gia phó lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Đức An quay qua nhìn Đông Ly ôn nhu căn dặn, “Ly nhi, trước tiên muội cứ ở nơi này thưởng ngoạn, ta đến gặp A mã bàn công việc một chút.”
Đông Ly chăm chú ngắm nhìn bạch liên, đầu không ngoảnh lại liền đáp, “An ca ca, huynh vội thì cứ đi trước, muội ở lại một mình không sao đâu.”
Đức An mỉm cười lắc đầu, xem ra mị lực của sứ giả hộ hoa này không thể thắng nổi mấy đóa bạch liên kia. (Vivi: sứ giả hộ hoa ở đây có lẽ là người bảo hộ đóa hoa xinh đẹp Đông Ly, ý Đức An là ám chỉ hắn)
Lưu luyến liếc nhìn nàng thêm vài cái, hắn mới đành lòng cất bước ra đi, từ từ rời khỏi hoa viên mà tiến đến đại sảnh.
/10
|