Trong sương phòng yên tĩnh, làn khói xanh tỏa lên từ lư hương, nhẹ nhàng thoang thoảng, làm không gian lại mát mẻ yên bình.
Sở dĩ lúc mùa xuân thế này người ta vẫn xài ít hương liệu, nhưng Thẩm đại tiêu thư lại thấy, nàng nhất định phải để thứ này trong phòng để tỉnh táo nhiều hơn, kể cả chính bản thân nàng.
“Tại sao lại muốn gạt ta, mấy món đồ cổ ngọc khí kia nàng mua toàn hàng nhái. Dù Vương phủ có bạc thật đấy, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy được.”
Huống hồ số bạc đó nàng phải mang đồ cưới ra đổi, sao lại lừa nàng thế được?
Trên mặt Dạng tiểu chủ cũng có phần hổ thẹn, nàng ung dung thong thả lướt đến cạnh gót chân nàng.
“Nàng theo dõi nhân gia.”
Đây là vẫn đề hai người đang thảo luận đấy à?
Thẩm đại tiểu thư cố gắng lau đi mấy “đường đen” bên khóe mắt.
“Đúng, ta theo dõi nàng đấy. Ta còn lò nàng bị người ta lừa gạt, cho nên mới ra ngoài với nàng. Nàng đừng có đổi chủ đề, nói cho ta biết, nàng tới tiệm thuốc mua cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Dạng thoáng vẻ đắn đo, rồi cúi đầu viết một chữ lớn màu đen lên giấy.
“Thuốc.”
Nàng cũng biết là thuốc! !
“Thuốc gì?”
“Thuốc cần uống.”
Cái này cầng nàng ta nói nữa sao.
Thẩm Hành hít sâu một hơi, nàng nghĩ một đương gia chủ mẫu như mình, bị thiếp thị ức hiếp đến hoa mày chóng mặt cuối cùng cũng ảy ra.
Có thể bóp chết nàng ta sao? Có thể sao?
“Tô Dạng, chúng ta không chơi chữ. Nàng nói cho ta nghe, nàng bị bệnh hay có chuyện gì khó xử, nói ra ta sẽ giúp nàng giải quyết. Nhiều ngày như vậy, nàng lấy không ít bạc, dù sao cũng phải nói cho ta biết nó được sửa dụng thế nào chứ.”
Tô Dạng chống hai tay lên mặt bàn, cả buổi trời không đụng vào cây bút, nhưng trên mặt lại man mác ưu thương.
Nàng ta không “nói chuyện”, Thẩm Hành cũng không giục, cứ lẳng lặng ngồi chờ như thế.
“Cái đó để cho dế ăn.”
Sau một hồi lâu, Dạng tiểu chủ từ tốn viết lên tấm ván gỗ.
Dế?
Trước khi Thẩm Hành gả cho Tô Nguyệt Cẩm, ngoài việc sửa ngói cho người ta, nửa đem chạy đi dán hồ cửa sổ, việc nàng thích làm nhất chính là đấu dế.
Dù chưa nhìn tận mắt, nhưng chỉ nghe tiếng thôi cũng biết được đó không phải hàng chợ.
Tô Dạng lấy cái nghiêng đá ra, tiếng kêu to vang vọng đầu tiên, nàng vừa nghe đã biết giống này rất khó tìm. Nhìn qua cái miệng bình nho nhỏ, nàng kinh ngạc thốt lên.
“Đây là con Tiếu Hóa mà.”
Đúng rồi, trắng như đen, đen như đỏ, đỏ lại hao vàng. Con dễ này không chỉ toàn thân vàng óng, mà đầu tròn, ngực rộng, miệng la to, đúng là cực phẩm.
Nàng đưa tay chỉ vào con dế với đôi cánh trong suốt kia, vui vẻ nói.
“Nàng mua ở đâu thế, đáng giá vài ngàn lượng bạc đấy.”
Trước kia những người yêu thích dế vẫn thường hay tụ tập, năm ba hôm lại đấu đá một phen.
Thời gian đó Thẩm Hành cũng hay cải nam trang đi ra ngoài thăm thú. Nhưng sau một hồi, mấy công tử kia lại muốn chơi đặt cửa đánh cược, tiền đặt cược càng ngày càng to.
Giá một con dế cũng như nước đẩy thuyền, trên phố có câu tục ngữ: Vạn kim tan hết cũng chỉ vì chuyện đó, ý chỉ hiện tượng này.
Dạng tiểu gia không ngờ Thẩm Hành lại am hiểu chuyện này, khóe miệng nàng cong cong.
“Nàng cung biết đấu dế à?”
“Cũng không hẳn là biết.”
Nàng gãi đầu ái ngại.
“Nhưng mà ta cõ hiểu một chút. Nàng mới nói mua thuốc cho nó ăn à? Ta thấy tiếng kêu nó vang vậy mà, bay cũng khỏe, rất khỏe mạnh đó chứ.”
“Ai nói bị ốm mới phải uống thuốc.”
Dạng tiểu gia cười híp mắt tựa trăng rằm, cẩn thậ n mở chiếc hộp gỗ kia ra từng tý một.
“Cái này chỉ thảo, là cánh lá của lăng kim hoa, mỗi khi đến đầu xuân nó cũng sẽ nở hoa. Chờ tan rồi sẽ lấy lá hong khô, nghiền với thảo quả đút cho dế ăn. Không chỉ kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể khiến nó càng ngày càng tinh tráng. Con dế này của ta ăn cái này từ nhỏ đấy.”
Hóa ra là vậy!
Thẩm Hành nhìn nhúm chỉ thảo trong tay hắn, chần chờ nói.
“Nhưng nó đâu ăn nhiều thế được, môt con dế ăn được mấy cành thảo quả chứ, nàng tốn nhiều bạc vậy mà.”
Có lẽ không phải chỉ có một con.
Dạng tiểu gia xoay người đi sang chỗ bàn đá, cầm một đống chai lọ đang được đặt trên bàn.
“Đây chỉ là một phần thôi, mấy con tốt ta nuôi hết ở Phụng Vu Sơn rồi. Ở kinh thành ba năm mới đánh cược một lần, không chuẩn bị sao thắng được, nàng nhìn xem con này thế nào?”
Ròng rã suốt một buổi chiều, Thẩm Hành đều trải qua trong tiếng côn trùng kêu vang.
Hai người vừa chọ dế, vừa vung cỏ chiến đấu không phân cao thấp, tự dưng lại tìm ra tri kỉ.
Những người có những đam mê tương đồng, người ta thường nói văn hoa là tri âm khó kiếm, còn thông tục thì là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Dạng tiểu chủ ôm một mớ chai chai lọ lọ giải thích, Hoàng hậu nương nươn và Tô Nguyệt Cẩm không cho nàng mượn bạc là vì thấy việc này tốn kém, lại không có thể diện, cho nên mới tỏ vẻ không ưa nàng vậy thôi.
Nhưng “Nàng ta” lại không đề cập tới, trước kia hai vị nhà nọ cũng chi tiền không ít, chỉ có điều chi mãi vẫn không thỏa mãn được mà thôi. Dạng tiểu gia vốn chẳng coi nghĩa khí ra gì, đấu thắng dế rồi thì không chịu xuất bạc, cho nên hai bên mới đoạn tuyệt quan hệ liên quan tới tiền tài.
Sau khi Thẩm đại tiểu thư có được một con dế mèn cực phẩm hắn đưa, nàng gật mạnh đầu biểu thị ý tán thành.
Đáng thương cho Đạo Đạo ở bên ngoài lo lắng, chỉ sợ tiểu thư nhà nàng bị “Tiểu thiếp” kia ức hiếp, suýt chút nữa đã chạy đi gọi người ra hậu viện phá cửa.
Từ đó về sau, Thẩm Hành đã trở thành chân chó của Tô Dạng. Suốt ngày ôm bình dế, dẫn hắn đi dạo chơi khắp thành.
Chỉ thảo không đủ, hai người lại mang đồ trong phủ đi cầm, dù thế nào cũng không thể để bọn dế bị đói.
Lúc Tô thiên tuế cưỡi ngựa chiến phong trần mệt mỏi trở về, nhìn thấy vợ mình đang cầm tay “Nam nhân khác”, gánh hai bao tải đồ đi ra khỏi cửa nhà.
Phía sau là quản gia Nguyên Phúc đã sắp khóc đến nói, mở miệng la to.
“Chủ nhân, đừng cầm cố nữa mà, vương gia mà về sẽ đánh chết tiểu nhân mất.”
Hắn như cười như không tựa người vào cạnh cửa, cảnh tượng này đúng “Đẹp mắt” kì lạ.
Thẩm Hành không chú ý tới bên này, nàng quay lại đáp lời Nguyên Phúc.
“Vương gia sẽ nghe ta, dù có về cũng không sao đâu, ông mau vào nhà đi.”
Hắn mỉm cười nhíu mày, lười biếng hỏi:
“Không ngờ phu nhân ở nhà đã giỏi giang vậy rồi? Vi phu kinh hoàng lắm đấy.”
Thẩm Hành nghe thấy giọng nói kia thì sửng sốt hồi lâu.
Những ngày qua dù chơi bời đến quên trời quên đất, nhưng nàng cũng chưa quên ngày hắn nói trở về, hôm nay là sớm trước hai ngày.
Nhìn cặp mắt ủ rũ kia, người nào đó ném hết đồ đạc chạy sang rồi đau lòng hỏi han:
“Sao lại gầy thế này. Chàng mệt lắm à? Ta sai người nấu nước cho chàng tắm rửa nhé?”
Cũng may là còn chút lương tâm
Tô thiên tuế đưa tay kéo nàng vào ngực.
“Nàng thì mập mạp chưa, chơi vui lắm ấy nhỉ?”
Thẩm Hành chột dja, vùi đầu cọ cọ trong lòng hắn.
“Không có mà, vì Tiểu Dạng quay về, nên thiếp mới đi dạo chơi với nàng ấy.”
HẮn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng an ủi.
“A HÀnh, nói dối thì phải động não, không cần làm khó mình thế đâu.”
Sau đó hắn khinh thường quét mắt nhìn Dạng tiểu ggia đã cứng đờ dưới đất, lạnh lùng chỉ thị:
“Nhốt hắn vào phòng, chờ ta dùng bữa tối xong sẽ thả ra.” Đăng bởi: admin
Sở dĩ lúc mùa xuân thế này người ta vẫn xài ít hương liệu, nhưng Thẩm đại tiêu thư lại thấy, nàng nhất định phải để thứ này trong phòng để tỉnh táo nhiều hơn, kể cả chính bản thân nàng.
“Tại sao lại muốn gạt ta, mấy món đồ cổ ngọc khí kia nàng mua toàn hàng nhái. Dù Vương phủ có bạc thật đấy, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy được.”
Huống hồ số bạc đó nàng phải mang đồ cưới ra đổi, sao lại lừa nàng thế được?
Trên mặt Dạng tiểu chủ cũng có phần hổ thẹn, nàng ung dung thong thả lướt đến cạnh gót chân nàng.
“Nàng theo dõi nhân gia.”
Đây là vẫn đề hai người đang thảo luận đấy à?
Thẩm đại tiểu thư cố gắng lau đi mấy “đường đen” bên khóe mắt.
“Đúng, ta theo dõi nàng đấy. Ta còn lò nàng bị người ta lừa gạt, cho nên mới ra ngoài với nàng. Nàng đừng có đổi chủ đề, nói cho ta biết, nàng tới tiệm thuốc mua cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Dạng thoáng vẻ đắn đo, rồi cúi đầu viết một chữ lớn màu đen lên giấy.
“Thuốc.”
Nàng cũng biết là thuốc! !
“Thuốc gì?”
“Thuốc cần uống.”
Cái này cầng nàng ta nói nữa sao.
Thẩm Hành hít sâu một hơi, nàng nghĩ một đương gia chủ mẫu như mình, bị thiếp thị ức hiếp đến hoa mày chóng mặt cuối cùng cũng ảy ra.
Có thể bóp chết nàng ta sao? Có thể sao?
“Tô Dạng, chúng ta không chơi chữ. Nàng nói cho ta nghe, nàng bị bệnh hay có chuyện gì khó xử, nói ra ta sẽ giúp nàng giải quyết. Nhiều ngày như vậy, nàng lấy không ít bạc, dù sao cũng phải nói cho ta biết nó được sửa dụng thế nào chứ.”
Tô Dạng chống hai tay lên mặt bàn, cả buổi trời không đụng vào cây bút, nhưng trên mặt lại man mác ưu thương.
Nàng ta không “nói chuyện”, Thẩm Hành cũng không giục, cứ lẳng lặng ngồi chờ như thế.
“Cái đó để cho dế ăn.”
Sau một hồi lâu, Dạng tiểu chủ từ tốn viết lên tấm ván gỗ.
Dế?
Trước khi Thẩm Hành gả cho Tô Nguyệt Cẩm, ngoài việc sửa ngói cho người ta, nửa đem chạy đi dán hồ cửa sổ, việc nàng thích làm nhất chính là đấu dế.
Dù chưa nhìn tận mắt, nhưng chỉ nghe tiếng thôi cũng biết được đó không phải hàng chợ.
Tô Dạng lấy cái nghiêng đá ra, tiếng kêu to vang vọng đầu tiên, nàng vừa nghe đã biết giống này rất khó tìm. Nhìn qua cái miệng bình nho nhỏ, nàng kinh ngạc thốt lên.
“Đây là con Tiếu Hóa mà.”
Đúng rồi, trắng như đen, đen như đỏ, đỏ lại hao vàng. Con dễ này không chỉ toàn thân vàng óng, mà đầu tròn, ngực rộng, miệng la to, đúng là cực phẩm.
Nàng đưa tay chỉ vào con dế với đôi cánh trong suốt kia, vui vẻ nói.
“Nàng mua ở đâu thế, đáng giá vài ngàn lượng bạc đấy.”
Trước kia những người yêu thích dế vẫn thường hay tụ tập, năm ba hôm lại đấu đá một phen.
Thời gian đó Thẩm Hành cũng hay cải nam trang đi ra ngoài thăm thú. Nhưng sau một hồi, mấy công tử kia lại muốn chơi đặt cửa đánh cược, tiền đặt cược càng ngày càng to.
Giá một con dế cũng như nước đẩy thuyền, trên phố có câu tục ngữ: Vạn kim tan hết cũng chỉ vì chuyện đó, ý chỉ hiện tượng này.
Dạng tiểu gia không ngờ Thẩm Hành lại am hiểu chuyện này, khóe miệng nàng cong cong.
“Nàng cung biết đấu dế à?”
“Cũng không hẳn là biết.”
Nàng gãi đầu ái ngại.
“Nhưng mà ta cõ hiểu một chút. Nàng mới nói mua thuốc cho nó ăn à? Ta thấy tiếng kêu nó vang vậy mà, bay cũng khỏe, rất khỏe mạnh đó chứ.”
“Ai nói bị ốm mới phải uống thuốc.”
Dạng tiểu gia cười híp mắt tựa trăng rằm, cẩn thậ n mở chiếc hộp gỗ kia ra từng tý một.
“Cái này chỉ thảo, là cánh lá của lăng kim hoa, mỗi khi đến đầu xuân nó cũng sẽ nở hoa. Chờ tan rồi sẽ lấy lá hong khô, nghiền với thảo quả đút cho dế ăn. Không chỉ kéo dài tuổi thọ, mà còn có thể khiến nó càng ngày càng tinh tráng. Con dế này của ta ăn cái này từ nhỏ đấy.”
Hóa ra là vậy!
Thẩm Hành nhìn nhúm chỉ thảo trong tay hắn, chần chờ nói.
“Nhưng nó đâu ăn nhiều thế được, môt con dế ăn được mấy cành thảo quả chứ, nàng tốn nhiều bạc vậy mà.”
Có lẽ không phải chỉ có một con.
Dạng tiểu gia xoay người đi sang chỗ bàn đá, cầm một đống chai lọ đang được đặt trên bàn.
“Đây chỉ là một phần thôi, mấy con tốt ta nuôi hết ở Phụng Vu Sơn rồi. Ở kinh thành ba năm mới đánh cược một lần, không chuẩn bị sao thắng được, nàng nhìn xem con này thế nào?”
Ròng rã suốt một buổi chiều, Thẩm Hành đều trải qua trong tiếng côn trùng kêu vang.
Hai người vừa chọ dế, vừa vung cỏ chiến đấu không phân cao thấp, tự dưng lại tìm ra tri kỉ.
Những người có những đam mê tương đồng, người ta thường nói văn hoa là tri âm khó kiếm, còn thông tục thì là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Dạng tiểu chủ ôm một mớ chai chai lọ lọ giải thích, Hoàng hậu nương nươn và Tô Nguyệt Cẩm không cho nàng mượn bạc là vì thấy việc này tốn kém, lại không có thể diện, cho nên mới tỏ vẻ không ưa nàng vậy thôi.
Nhưng “Nàng ta” lại không đề cập tới, trước kia hai vị nhà nọ cũng chi tiền không ít, chỉ có điều chi mãi vẫn không thỏa mãn được mà thôi. Dạng tiểu gia vốn chẳng coi nghĩa khí ra gì, đấu thắng dế rồi thì không chịu xuất bạc, cho nên hai bên mới đoạn tuyệt quan hệ liên quan tới tiền tài.
Sau khi Thẩm đại tiểu thư có được một con dế mèn cực phẩm hắn đưa, nàng gật mạnh đầu biểu thị ý tán thành.
Đáng thương cho Đạo Đạo ở bên ngoài lo lắng, chỉ sợ tiểu thư nhà nàng bị “Tiểu thiếp” kia ức hiếp, suýt chút nữa đã chạy đi gọi người ra hậu viện phá cửa.
Từ đó về sau, Thẩm Hành đã trở thành chân chó của Tô Dạng. Suốt ngày ôm bình dế, dẫn hắn đi dạo chơi khắp thành.
Chỉ thảo không đủ, hai người lại mang đồ trong phủ đi cầm, dù thế nào cũng không thể để bọn dế bị đói.
Lúc Tô thiên tuế cưỡi ngựa chiến phong trần mệt mỏi trở về, nhìn thấy vợ mình đang cầm tay “Nam nhân khác”, gánh hai bao tải đồ đi ra khỏi cửa nhà.
Phía sau là quản gia Nguyên Phúc đã sắp khóc đến nói, mở miệng la to.
“Chủ nhân, đừng cầm cố nữa mà, vương gia mà về sẽ đánh chết tiểu nhân mất.”
Hắn như cười như không tựa người vào cạnh cửa, cảnh tượng này đúng “Đẹp mắt” kì lạ.
Thẩm Hành không chú ý tới bên này, nàng quay lại đáp lời Nguyên Phúc.
“Vương gia sẽ nghe ta, dù có về cũng không sao đâu, ông mau vào nhà đi.”
Hắn mỉm cười nhíu mày, lười biếng hỏi:
“Không ngờ phu nhân ở nhà đã giỏi giang vậy rồi? Vi phu kinh hoàng lắm đấy.”
Thẩm Hành nghe thấy giọng nói kia thì sửng sốt hồi lâu.
Những ngày qua dù chơi bời đến quên trời quên đất, nhưng nàng cũng chưa quên ngày hắn nói trở về, hôm nay là sớm trước hai ngày.
Nhìn cặp mắt ủ rũ kia, người nào đó ném hết đồ đạc chạy sang rồi đau lòng hỏi han:
“Sao lại gầy thế này. Chàng mệt lắm à? Ta sai người nấu nước cho chàng tắm rửa nhé?”
Cũng may là còn chút lương tâm
Tô thiên tuế đưa tay kéo nàng vào ngực.
“Nàng thì mập mạp chưa, chơi vui lắm ấy nhỉ?”
Thẩm Hành chột dja, vùi đầu cọ cọ trong lòng hắn.
“Không có mà, vì Tiểu Dạng quay về, nên thiếp mới đi dạo chơi với nàng ấy.”
HẮn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, dịu dàng an ủi.
“A HÀnh, nói dối thì phải động não, không cần làm khó mình thế đâu.”
Sau đó hắn khinh thường quét mắt nhìn Dạng tiểu ggia đã cứng đờ dưới đất, lạnh lùng chỉ thị:
“Nhốt hắn vào phòng, chờ ta dùng bữa tối xong sẽ thả ra.” Đăng bởi: admin
/99
|