“Phụ vương, lão nãi nãi, đại ca, còn đại bá, tam thúc, Chấn Nhânthỉnh an mọi người.” Chấn Nhân tiến vào đại sảnh, hành lễ với những người ở đó.
Trong lòng hắn, hành động này có nghĩa là cáo biệt những người này lần cuối cùng.
“Mặt khác, tam thúc, Chấn Vũ cùng Chấn Nam mặc dù đã hy sinh trên chiến trường, nhưng khi bọn nó lâm chung đã bảo ta chuyển lời đến thúc, “Biết cha thật tâm đối với mẫu thân, nếu cha thực sự yêu thương mẫu thân, gia hương của mẫu thân chắc người không quên, chúng ta ở đó chờ người tới.” Tro cốt của hai người họ, ta đã ủy thác người đưa đến đó, thỉnh tam thúc nén bi thương.” Chắp tay thi lễ.
Tiêu Trì Thanh tuy đã biết được chuyện ái tử (con trai yêu) của mình hi sinh qua những người khác, nhưng ông vẫn luôn ôm chút hi vọng; bây giờ lại nghe Chấn Nhân chứng thực đó là sự thật, phút chốc khóc ngã xuống đất. Tiêu Chấn Hành mặc dù cũng là con ông, nhưng sao có thể so được với song bào thai mà ái nhân ông yêu thương thật lòng thật dạ sinh ra.
Hơn nữa thân là người đọc sách, ông cũng ghét cay ghét đắng những hành vi độc ác củaTiêu Chấn Hành, chỉ là vô lực ngăn cản. Sau khiChấn Nhânđịnh tội Tiêu Chấn Hành, ông cũng không trách móc Chấn Nhân, còn cho rằng cái chết của nhi tử là trừng phạt đúng tội. NhưngChấn Nam cùng Chấn Vũ không như vậy. Bọn nó tốt như vậy, quả thực không giống như hài tử trưởng thành trong Tiêu phủ này. Tiêu Trì Thanh hối hận vạn phần, lẽ ra ông phải sớm đưa Chấn Nam vàChấn Vũrời khỏi Tiêu phủ mới đúng.
Đứng lên, Tiêu Trì Thanh cười thảm đi ra ngoài. Ông muốn đến gia hương của mẫu thân Chấn Vũ, Chấn Nam, thắp cho chúng nó một nén nhang, sau đó sẽ đi tìm chúng, một nhà đoàn viên.
ThấyTiêu Trì Thanhđã rời khỏi, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu biến hóa. Đến khi ánh mắt hắn một lần nữa quét đến đám người Tiêu vương, trong ánh mắt chỉ còn lại ánh sáng sắc lạnh, như nhìn thấy thứ cặn bã gì đó, làm người ta phát hoảng. Ánh mắt đó ẩn chứa sự ác độc, như muốn giết người!
Không biết có phải cảm nhận được dục vọng muốn báo thù của Chấn Nhân hay không mà sắc mặt những người trong Tiêu phủ đều biến hóa, từ hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.
“Ngươi…” Tiêu vương đột nhiên phát hiện yết hầu mình không biết vì sao đã trở nên khàn khàn, ho khan một tiếng, nói tiếp “Chấn Nhân, ngày đó ngươi đến hoàng cung, hẳn là khôngthấy ta, đúng không? Nói cách khác… Khụ khụ, ngươi hẳn là biết, cha vô tội. Ngươi có thể thượng tấu với Nhân Hoàng, thẩm tra lại án này một lần nữa đượckhông?”
Tiêu vương không hề tự xưng là‘bổn vương’, hiếm khi nào ông tự xưng được chữ ‘cha’ này, có lẽ trong vô thức ông muốn dùng tình thân để làm Chấn Nhân nghĩ lại.
Như thể không nghe đến lời ông nói, Chấn Nhânquét mắt đến những người ở Tiêu phủ, chuyển tới khối đá thoạt nhìn còn mới kia.
Quả Quả của hắn đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi đó!
Thanh viêm * lạnh như băng biến thànhnhu tình như nước, một lần nữa dùng ánh mắt âu yếm nhìn mặt đất kia, dường như chỗ đó vẫn còn người hắn yêu thương nhất đang đứng.
(* lửa xanh: lửa xanh nóng hơn lửa đỏ, ý ở đây là ánh mắt lạnh lùng nhưng ý chí trả thù thì hừng hực >”<) Tựa hồ không thể chịu nổi loại không khí trầm mặc này lâu hơn nữa,Tiêu Chấn Tổ hổn hển nói, “Tiêu Chấn Nhân, trong bụng ngươi cũng rõ,An Bình công chúakia rõ ràng coi trọng ngươi, nàng sao có thể cấu kết với ta mà làm cái việc bức vua thoái vị gì gì đó được! Còn nữa, nàng đến Tiêu phủ ta cũng không phải vì chuyện đó, mà là vì xử lý nô…” Một bạt tai đánh cho lời nói còn lại của lão nuốt ngược hết vào bụng. “Nếu ngươi còn dám nói một tiếng Tráng Quả là nô tài gì gì đó, ta sẽ cho ngươi nếm thử đầu lưỡi của ngươi có hương vị gì.” Chấn Nhân chậm rãi nói. “Ngươi… Ngươi hôm nay đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?” Tiêu vương rốt cuộc chịu không nổi, giận dữ hét lên. “Đến xử trí các ngươi a, giống như trước đây các ngươi xử lý Tráng Quả ở đây ấy.” Chấn Nhânbày ra bộ dáng thực kinh ngạc, như là thấy kì lạ tại sao bọn họ lại không biết mục đích của hắn khi đến đây. “Ngươi nói cái gì?! Thì ra, thì ra tất cả đều là do ngươi âm thầm làm hết?” Không hổ là Tiêu vương, phản ứng rất nhanh. “Ha hả, đang nói cái gì vậy?! Sao lại do ta gây ra chứ? Đó không phải là hậu quả các ngươi tự gây ra sao?” Chấn Nhân cười nhạo, tiếp tục nói “Này lão thái bà, ngươi cùng với mấy nữ nhân không biết xấu hổ trong phủ hợp mưu giết nương ta, cùng với ba mươi nhân khẩu, hỏa thiêu Tạng Hương sơn trang. Còn nhớ không? Ngươi có lẽ thấy lạ là sao ta lại biết chứ gì? Cáiđó còn phải cảm tạ Tiêu Chấn Hành, nếu không phải khi xử vụ án kia bỗng nhiên xuất hiện một tên tú tài, ta chỉ sợ còn không biết việc các ngươi vì muốn diệt khẩu mà độc chết toàn bộ số người giang hồ năm đó đã thuê. Ta tra xét nhiều năm như thế cũng không tìm thấy chứng cứ các ngươi giết người diệt khẩu. Hừ! Chắc các ngươi khôngngờ trong số những người các ngươi độc chết năm đó còn có cả huynh trưởng của tên tú tài đó a! Cái này gọi là ‘lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát’!” (nhớ Bao đại nhân a ^^) Lão phu nhân lập tức ngã phịch xuống ghế, “Ngươi… là muốn báo thù cho nương ngươi, mới có chuyện hôm nay, phải không?” Bà biết dù có liều chết không nhận cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Nghe bà ta nói như vậy, Tiêu vương liền ngây người. Ông nghĩ người động thủ chỉ có Tiêu vương phi, cho nên nhiều năm nay mới khôngbước vào nơi ở của nàng nữa; không ngờ mẫu thân ông cũng tham gia vào lần hành hung đó! “Ha ha ha! Ngươi sai rồi. Ta tuy có ý giết ngươi, nhưngTráng Quả lại nói với ta, tuổi tác ngươi đã cao, cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, không bằng buông tha cho ngươi, quên đi chuyện này. Về phần những người khác trong Tiêu phủ, Tráng Quả cũng nói với ta, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, oan oan tương báo đến khi nào, không bằng cũng buông tha các ngươi là được rồi. Tráng Quả thiện tâm, không muốn nhìn thấy ta cũng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng; mà ta cũng không muốn làm y khổ sở, cho nênlần này từ Mạc Bắc trở về, ta cũng không có ý đối phó các ngươi. “Nhưng năm ngày trước, thiện tâm của Tráng Quả đã được các ngươi báo đáp thế nào?! Ha ha ha ha… Đáng thương cho các ngươi, các ngươi lại bức tử phật đã cứu mạng mình! Chính các ngươi đã đưa mình vào tử lộ! Các ngươi muốn chết cũng được, ta sẽ thành toàn (giúp đỡ để đạt được mục đích) cho các ngươi, cần gì phải hại chếtQuả Quảcủa ta! Các ngươi là cầm thú! Hại chết nương của ta còn chưa đủ, còn muốn đoạt đi Quả Quả của ta! Y đã đắc tội với các ngươi khi nào mà các ngươi phải làm thế với y? Có chuyện gì thì đến tìm ta, vì sao lại đi tổn thương y? Hả? Vì sao?” Chấn Nhân đã không thể khống chế tâm trạng của mình, càng không ngừng nói “Ta sẽ không dễ dàng buông tha cho các ngươi như vậy! Ta cũng phải cho các ngươi chịu chút thống khổ và khuất nhục mà Tráng Quả từng chịu! Tất cả các ngươi đừng hòng chết thoải mái!” “Ngươi chỉ vì tên tiện nô kia mà hủy diệt cả Tiêu phủ ta! Ngươi điên rồi sao?” Tiêu vươngthanh tỉnh lại từ đả kích. Dù sao thứ ông chú trọng nhất là Tiêu phủ của ông, là vương vị của ông. “Tiêu Trì Viễn, ngươi là người đầu tiên, bây giờ bắt đầu…” Nghe thấy ngôn từ vũ nhục Tráng Quả từ Tiêu vương, hai con ngươi của Chấn Nhân bắt đầu co rút lại. “Thánh chỉ đến, người Tiêu phủ tiếp chỉ!” Lấy chiếu thư từ tay áo ra, Chấn Nhân lớn tiếng hô. Người trong Tiêu phủ bất đắc dĩphải quỳ xuống tiếp chỉ. “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: NgườiTiêu phủ cấu kết với An Bình công chúa Hoàng Phủ Ninh Dục, dùng vũ lực bức vua thoái vị, độc sát tiên hoàng (giết hoàng đế trước bằng thuốc độc), nhiễu loạn triều cương, tội không thể tha! Đặc biệt dụ (bảo) Phiêu Kị tướng quân Tiêu Chấn Nhân, sao thu (thịch thu) Tiêu phủ, điều tra chứng cứ phạm tội, giám sát chấp hình! “Tiêu vươngTiêu Trì Viễn, cướp đoạt vương vị, phán trảm thủ chi hình(chặt đầu); Tiêu phủ đại thế tử Tiêu Chấn Tổ, phán yêu trảm chi hình(chém ngang lưng); Tiêu phủ lão phu nhân Tiêu lão Vương phi, bởi tuổi đã già nên miễn tử tội, phán lưu đày chi hình; những người còn lại trong Tiêu phủ biếm làm thứ dân, suốt đời không được mướn người ; tất cả tài sản của Tiêu phủ phán sung quốc khố. Sau khi tiếp chỉ lập tức thi hành! Khâm thử!” Cạch! một tiếng, Chấn Nhâncuộn thánh chỉ lại, đưa tới trước mặt Tiêu Trì Viễn. “Tiếp chỉ đi! Tiêu Trì Viễn! Mặt khác, phụng khẩu dụ của Thánh Thượng, nô bộc trong Tiêu phủ đều được đặc xá làm bình dân, không phải gia nhập nô tịch nữa. Ngày mai sẽ có đại thần đến đây niêm phong phủ. Trịnh đại nhân mau ra ngoài truyền lệnh, bảo những nô bộc trong Tiêu phủ lập tức rời khỏi đây ngay.” “Vâng.” Vài vị tướng sĩ vẫn luôn im lặng đứng sau Chấn Nhân, có một người tiếp lệnh, đi ra bên ngoài đại sảnh. Hai tay Tiêu Trì Viễn run rẩy tiếp nhận thánh chỉ. Ông không bao giờ ngờ được, chẳng qua chỉ là xử lý một tên nô bộc không biết xấu hổ mà đưa đến kết cục như thế này! Nhưng chuyện làm ông thống khổ nhất còn chưa đến… “Người đâu, đem Tiêu Trì Viễnvà những nghi phạm liên quan lột sạch y phục, nữ tử chừa lại nội sấn(đồ lót aka yếm và quần), đưa ra khỏi Tiêu phủ, đi đến pháp trường chịu hình!” Chấn Nhân vung tay lên, đi ra phía ngoài. Đám người trong Tiêu phủ nghe được lời này, vô cùng hoảng sợ. Tiêu Chấn Tổlập tức nhảy dựng lên, một chưởng đánh tới phía Chấn Nhân. Dù sao đều là chết, lão không muốn chịu nỗi nhục này. Đáng tiếc tay lão còn chưa đụng đến người Chấn Nhân đã bị mấy tướng lĩnh khác đánh ngã xuống đất. Tiêu Trì Viễn không thể tin, nhìn bóng dáng nhi tử của mình. Đến bây giờ ông mới biết được cái gì là con hơn cha! Tiêu Chấn Nhân còn độc lạt (độc ác nham hiểm) hơn ông cả trăm lần! “Tiêu Chấn Nhân! Ngươi không thể làm như vậy! Ta là phụ thân ngươi a! Bà ấy là nãi nãi của ngươi a!” Tiêu Trì Viễnđau đớn kêu lên. Sớm biết có ngày này thì hà cớ gì phải gây ra chuyện khi trước! Nhưng Chấn Nhân cũng không vì thế mà cảm động. Lương tâm của hắn, cảm tình của hắn, vĩnh viễn đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi từ khi Tráng Quả bỏ hắn mà đi rồi. Hắn bây giờ, chẳng qua là người bị mất đi yêu thương, là độc lang (con sói cô độc) gặp ai cũng hận không thể cắn kẻ đó một miếng mà thôi. Huống chi thủ phạm đã bức tử Tráng Quả thì đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng! Không để ý đến phản kháng của đám người Tiêu phủ, những binh sĩ nhất tề ùa lên, lột hết y phục bọn họ, nữ tử chỉ chừa lại nội sam, cứ thế mà trói tay chân lại, tha ra ngoài phủ. Ngoài đại sảnh đã đứng đầy hạ nhân Tiêu phủ, trên tay mỗi người đều có mang theo một cái bọc. Mắt thấy người đã từng là chủ nhân của mình bị người khác chỉnh cho thê thảm, có bộc nhân từng chịu khổ thì vỗ tay mừng rỡ, vui sướng khi người gặp họa; người có chút trung hậu thì cúi đầu không đành lòng nhìn lại. Trên đường ra pháp trường, Tiêu Trì Viễn rốt cục cảm nhận được tâm trạng giận dữ và xấu hổ muốn chết của Tráng Quả ngày đó. Nếu để ông có thể làm lại lần nữa, ông tuyệt đối không chọn loại biện pháp này mà tra tấn y. Đây thực sự là nỗi nhục mà không người nào có thể chịu được! Dân chúng vây xem tấp nập, chỉ chỉ trỏ trỏ đám người Tiêu phủ, khi thì lại có tiếng huýt sáo vui vẻ. Thật vất vả mới tới đượcpháp trường, lão phu nhân đã bất tỉnh, xem dáng vẻ thì có lẽ chưa cần đưa bà đi lưu đày đã xuống địa ngục mất rồi. Đáng thương cho bà, kiêu ngạo một đời, cuối cùng lại vì một kẻ tênTiêu Tráng Quảmà bị chính tôn tử của mình trả thù đến thế này. Giữa những người này, Tiêu Chấn Tổmới là người phải chịu oan uổng nhất. Chỉ là đơn giản nói vài câu bậy bạ về Tráng Quả mà bị phán yêu trảm chi hình. Chỉ có thể trách lão ngày thường quá mức âm hiểm với Tiêu Chấn Nhânmà thôi. Tiêu Trì Viễn hung tợn nhìn nhi tử của mình. Ông không bao giờ ngờ được rằng, nhi tử thân sinh, lại do chính tay mình dạy dỗ ra, cuối cùng lại chính là người phá hủy Tiêu phủ của mình! Ông muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng lại bị những binh lính trông coi nghiêm ngặt, không hề có cơ hội đó. Trên pháp trường, Chấn Nhân như người ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn không trung, ngay cả khiTiêu Chấn Tổ bị chém ngang lưng cũng không thèm liếc mắt một cái. Bây giờ, tất cả mọi thứ với hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa! ‘Quả Quả, ngươi có nhìn thấy không? Tất cả những kẻ dám khi dễ ngươi đều đã nhận báo ứng; lão thiên gia không phạt chúng thì chính tay ta sẽ phạt chúng! Cũng sắp rồi, chờ xử lý hết chuyện ở Tiêu phủ rồi, ta sẽ đến tìm ngươi.’ “Tiêu Chấn Nhân! Ngươi cho dù giết chết người trong cả thiên hạ này cũng không thể lôi tên tiện nô kia trở về! Ha ha, cho dù ngươi có chết cũng không thể gặp được y! Ngươi lại vì một thứ đê tiện, vì một nam nhân mà hủy diệt Tiêu phủ, giết chết phụ thân! Ngươi cứ chờ người trong thiên hạ cười nhạo ngươi đi!” Nói xong, Tiêu vương không đợi người hành hình động thủ, tự mình đưa cổ đến dưới đao, một nhát xuống hoàng tuyền. “Ngươi nói cái gì! Ta có chết cũng không gặp được y? Ngươi nói, y không phải còn sống đấy chứ?” Chấn Nhân vọt tới trước mặt Tiêu Trì Viễn, nhưng đã muộn một bước. Bỏ lại thi thể trong tay, dưới ánh mắt của những người đứng dưới đài, Chấn Nhân triển khai khinh công chạy về hướng Tiêu phủ. Hắn nghĩ có lẽTiêu Trì Viễnnhốt Tráng Quảđâu đó trong phủ mà thôi. Lục lọi khắp nơi trong Tiêu phủ cũng không tìm thấy chút dấu vết y lưu lại. Không để ý tới lời khuyên can của Ô Triển, Chấn Nhânnhư đã phát điên, tìm kiếm khắp nơi trong phủ, ngay cả từngviên đá cũng lật hết cả lên. Những tướng sĩ ở đó không đành lòng, đành phải động thủ giúp hắn tìm kiếm. Không đến một lát, cả Tiêu phủ đã thay đổi hình dạng trong tay năm nghìn binh chúng. Nhưng vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết nào của Tráng Quả. Hi vọng mới vừa được nhen nhóm lập tức bị đánh vỡ, Chấn Nhân như người đã mất tất cả. Tình cảm của hắn đối với Tráng Quả thực sự quá sâu đậm! Từ khi sinh ra, theo y trên đường, theo y luyện công, đến lần đầu tiên ôm lấy y, đến khi hắn trở thành Đại tướng quân, đến tận bây giờ, hắn chưa bao giờ thật sự rời khỏi Tráng Quả. Nam nhân đầu tiên của hắn, thê tử duy nhất của hắn, tất cả của hắn! Chấn Nhân không biết tìm được y phục mà Tráng Quả từng mặc ở đâu, có lẽ không phải là thứ hắn tìm được trong Tiêu phủ này, mà là thứ lúc nào cũng mang theo bên người. Hắn cùng Quả Quả của hắn thậm chí còn chưa từng trao đổi tín vật * nữa mà! Chấn Nhân ôm y phục, vừa khóc vừa cười,trong mắt hắn đã không còn sự tồn tại của người khác nữa rồi… Các tướng sĩ vây quanh hắn cũng chỉ có thể nhìn chứ không biết làm thế nào cho phải. Ô Triển muốn đến gần, lại bị Chấn Nhân một chưởng đẩy ra. Hắn không muốn bất luận kẻ nào đến quấy rầy sự thân mật của mình và Quả Quả. Lúc này, một lão giả từ bức tường người đi ra, run rẩy nói, “Thiếu gia…Tráng Quả không chết, y…” Thanh âm mặc dù không cao, nhưng làm choChấn Nhân tựa như bị sấm đánh trúng, lập tức ngây người, một lát sau mới đẩy mạnh các tướng lĩnh ra, nắm lấy lão giả quát, “Ngươi nói cái gì! Nói lại một lần nữa!” Mọi người đều nhìn lão giả kia — lão hoa tượng Trần bá. Trần bá khẩn trương nói “Thiếu gia, Tráng Quả không chết. Lão gia bọn họ lừa người thôi… Ngày đó, khi lão gia mangTráng Quảvề, lão nô ta tránh ở ngoài đại sảnh nhìn lén thấy… Khi lão gia muốn xử trí Tráng Quả, có một người dị tộc đến đây… Gã mang Tráng Quả đi… Lão gia đánh không lại gã.” “Người dị tộc? Bộ dáng gã thế nào? Tên gì?” Chấn Nhân bị vui sướng xông não, dùng âm thanh như khóc mà hỏi lại. “Gã… mặc áo da, còn…gã hình như nói với lão gia… gã gọi là.. cái gì mà ‘Tà’ gì gì đó…” Chưa bao giờ thấy Chấn Nhân như thế, Trần bá cũng vô cùng bối rối. “Tà? Người dị tộc? Hô Hàn Tà! Ngươi nói có phải làHô Hàn Tàkhông?” Chấn Nhân quát lớn. “Hình như là…đúng a, thiếu gia…”
Trong lòng hắn, hành động này có nghĩa là cáo biệt những người này lần cuối cùng.
“Mặt khác, tam thúc, Chấn Vũ cùng Chấn Nam mặc dù đã hy sinh trên chiến trường, nhưng khi bọn nó lâm chung đã bảo ta chuyển lời đến thúc, “Biết cha thật tâm đối với mẫu thân, nếu cha thực sự yêu thương mẫu thân, gia hương của mẫu thân chắc người không quên, chúng ta ở đó chờ người tới.” Tro cốt của hai người họ, ta đã ủy thác người đưa đến đó, thỉnh tam thúc nén bi thương.” Chắp tay thi lễ.
Tiêu Trì Thanh tuy đã biết được chuyện ái tử (con trai yêu) của mình hi sinh qua những người khác, nhưng ông vẫn luôn ôm chút hi vọng; bây giờ lại nghe Chấn Nhân chứng thực đó là sự thật, phút chốc khóc ngã xuống đất. Tiêu Chấn Hành mặc dù cũng là con ông, nhưng sao có thể so được với song bào thai mà ái nhân ông yêu thương thật lòng thật dạ sinh ra.
Hơn nữa thân là người đọc sách, ông cũng ghét cay ghét đắng những hành vi độc ác củaTiêu Chấn Hành, chỉ là vô lực ngăn cản. Sau khiChấn Nhânđịnh tội Tiêu Chấn Hành, ông cũng không trách móc Chấn Nhân, còn cho rằng cái chết của nhi tử là trừng phạt đúng tội. NhưngChấn Nam cùng Chấn Vũ không như vậy. Bọn nó tốt như vậy, quả thực không giống như hài tử trưởng thành trong Tiêu phủ này. Tiêu Trì Thanh hối hận vạn phần, lẽ ra ông phải sớm đưa Chấn Nam vàChấn Vũrời khỏi Tiêu phủ mới đúng.
Đứng lên, Tiêu Trì Thanh cười thảm đi ra ngoài. Ông muốn đến gia hương của mẫu thân Chấn Vũ, Chấn Nam, thắp cho chúng nó một nén nhang, sau đó sẽ đi tìm chúng, một nhà đoàn viên.
ThấyTiêu Trì Thanhđã rời khỏi, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu biến hóa. Đến khi ánh mắt hắn một lần nữa quét đến đám người Tiêu vương, trong ánh mắt chỉ còn lại ánh sáng sắc lạnh, như nhìn thấy thứ cặn bã gì đó, làm người ta phát hoảng. Ánh mắt đó ẩn chứa sự ác độc, như muốn giết người!
Không biết có phải cảm nhận được dục vọng muốn báo thù của Chấn Nhân hay không mà sắc mặt những người trong Tiêu phủ đều biến hóa, từ hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.
“Ngươi…” Tiêu vương đột nhiên phát hiện yết hầu mình không biết vì sao đã trở nên khàn khàn, ho khan một tiếng, nói tiếp “Chấn Nhân, ngày đó ngươi đến hoàng cung, hẳn là khôngthấy ta, đúng không? Nói cách khác… Khụ khụ, ngươi hẳn là biết, cha vô tội. Ngươi có thể thượng tấu với Nhân Hoàng, thẩm tra lại án này một lần nữa đượckhông?”
Tiêu vương không hề tự xưng là‘bổn vương’, hiếm khi nào ông tự xưng được chữ ‘cha’ này, có lẽ trong vô thức ông muốn dùng tình thân để làm Chấn Nhân nghĩ lại.
Như thể không nghe đến lời ông nói, Chấn Nhânquét mắt đến những người ở Tiêu phủ, chuyển tới khối đá thoạt nhìn còn mới kia.
Quả Quả của hắn đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi đó!
Thanh viêm * lạnh như băng biến thànhnhu tình như nước, một lần nữa dùng ánh mắt âu yếm nhìn mặt đất kia, dường như chỗ đó vẫn còn người hắn yêu thương nhất đang đứng.
(* lửa xanh: lửa xanh nóng hơn lửa đỏ, ý ở đây là ánh mắt lạnh lùng nhưng ý chí trả thù thì hừng hực >”<) Tựa hồ không thể chịu nổi loại không khí trầm mặc này lâu hơn nữa,Tiêu Chấn Tổ hổn hển nói, “Tiêu Chấn Nhân, trong bụng ngươi cũng rõ,An Bình công chúakia rõ ràng coi trọng ngươi, nàng sao có thể cấu kết với ta mà làm cái việc bức vua thoái vị gì gì đó được! Còn nữa, nàng đến Tiêu phủ ta cũng không phải vì chuyện đó, mà là vì xử lý nô…” Một bạt tai đánh cho lời nói còn lại của lão nuốt ngược hết vào bụng. “Nếu ngươi còn dám nói một tiếng Tráng Quả là nô tài gì gì đó, ta sẽ cho ngươi nếm thử đầu lưỡi của ngươi có hương vị gì.” Chấn Nhân chậm rãi nói. “Ngươi… Ngươi hôm nay đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?” Tiêu vương rốt cuộc chịu không nổi, giận dữ hét lên. “Đến xử trí các ngươi a, giống như trước đây các ngươi xử lý Tráng Quả ở đây ấy.” Chấn Nhânbày ra bộ dáng thực kinh ngạc, như là thấy kì lạ tại sao bọn họ lại không biết mục đích của hắn khi đến đây. “Ngươi nói cái gì?! Thì ra, thì ra tất cả đều là do ngươi âm thầm làm hết?” Không hổ là Tiêu vương, phản ứng rất nhanh. “Ha hả, đang nói cái gì vậy?! Sao lại do ta gây ra chứ? Đó không phải là hậu quả các ngươi tự gây ra sao?” Chấn Nhân cười nhạo, tiếp tục nói “Này lão thái bà, ngươi cùng với mấy nữ nhân không biết xấu hổ trong phủ hợp mưu giết nương ta, cùng với ba mươi nhân khẩu, hỏa thiêu Tạng Hương sơn trang. Còn nhớ không? Ngươi có lẽ thấy lạ là sao ta lại biết chứ gì? Cáiđó còn phải cảm tạ Tiêu Chấn Hành, nếu không phải khi xử vụ án kia bỗng nhiên xuất hiện một tên tú tài, ta chỉ sợ còn không biết việc các ngươi vì muốn diệt khẩu mà độc chết toàn bộ số người giang hồ năm đó đã thuê. Ta tra xét nhiều năm như thế cũng không tìm thấy chứng cứ các ngươi giết người diệt khẩu. Hừ! Chắc các ngươi khôngngờ trong số những người các ngươi độc chết năm đó còn có cả huynh trưởng của tên tú tài đó a! Cái này gọi là ‘lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát’!” (nhớ Bao đại nhân a ^^) Lão phu nhân lập tức ngã phịch xuống ghế, “Ngươi… là muốn báo thù cho nương ngươi, mới có chuyện hôm nay, phải không?” Bà biết dù có liều chết không nhận cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Nghe bà ta nói như vậy, Tiêu vương liền ngây người. Ông nghĩ người động thủ chỉ có Tiêu vương phi, cho nên nhiều năm nay mới khôngbước vào nơi ở của nàng nữa; không ngờ mẫu thân ông cũng tham gia vào lần hành hung đó! “Ha ha ha! Ngươi sai rồi. Ta tuy có ý giết ngươi, nhưngTráng Quả lại nói với ta, tuổi tác ngươi đã cao, cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, không bằng buông tha cho ngươi, quên đi chuyện này. Về phần những người khác trong Tiêu phủ, Tráng Quả cũng nói với ta, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, oan oan tương báo đến khi nào, không bằng cũng buông tha các ngươi là được rồi. Tráng Quả thiện tâm, không muốn nhìn thấy ta cũng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng; mà ta cũng không muốn làm y khổ sở, cho nênlần này từ Mạc Bắc trở về, ta cũng không có ý đối phó các ngươi. “Nhưng năm ngày trước, thiện tâm của Tráng Quả đã được các ngươi báo đáp thế nào?! Ha ha ha ha… Đáng thương cho các ngươi, các ngươi lại bức tử phật đã cứu mạng mình! Chính các ngươi đã đưa mình vào tử lộ! Các ngươi muốn chết cũng được, ta sẽ thành toàn (giúp đỡ để đạt được mục đích) cho các ngươi, cần gì phải hại chếtQuả Quảcủa ta! Các ngươi là cầm thú! Hại chết nương của ta còn chưa đủ, còn muốn đoạt đi Quả Quả của ta! Y đã đắc tội với các ngươi khi nào mà các ngươi phải làm thế với y? Có chuyện gì thì đến tìm ta, vì sao lại đi tổn thương y? Hả? Vì sao?” Chấn Nhân đã không thể khống chế tâm trạng của mình, càng không ngừng nói “Ta sẽ không dễ dàng buông tha cho các ngươi như vậy! Ta cũng phải cho các ngươi chịu chút thống khổ và khuất nhục mà Tráng Quả từng chịu! Tất cả các ngươi đừng hòng chết thoải mái!” “Ngươi chỉ vì tên tiện nô kia mà hủy diệt cả Tiêu phủ ta! Ngươi điên rồi sao?” Tiêu vươngthanh tỉnh lại từ đả kích. Dù sao thứ ông chú trọng nhất là Tiêu phủ của ông, là vương vị của ông. “Tiêu Trì Viễn, ngươi là người đầu tiên, bây giờ bắt đầu…” Nghe thấy ngôn từ vũ nhục Tráng Quả từ Tiêu vương, hai con ngươi của Chấn Nhân bắt đầu co rút lại. “Thánh chỉ đến, người Tiêu phủ tiếp chỉ!” Lấy chiếu thư từ tay áo ra, Chấn Nhân lớn tiếng hô. Người trong Tiêu phủ bất đắc dĩphải quỳ xuống tiếp chỉ. “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: NgườiTiêu phủ cấu kết với An Bình công chúa Hoàng Phủ Ninh Dục, dùng vũ lực bức vua thoái vị, độc sát tiên hoàng (giết hoàng đế trước bằng thuốc độc), nhiễu loạn triều cương, tội không thể tha! Đặc biệt dụ (bảo) Phiêu Kị tướng quân Tiêu Chấn Nhân, sao thu (thịch thu) Tiêu phủ, điều tra chứng cứ phạm tội, giám sát chấp hình! “Tiêu vươngTiêu Trì Viễn, cướp đoạt vương vị, phán trảm thủ chi hình(chặt đầu); Tiêu phủ đại thế tử Tiêu Chấn Tổ, phán yêu trảm chi hình(chém ngang lưng); Tiêu phủ lão phu nhân Tiêu lão Vương phi, bởi tuổi đã già nên miễn tử tội, phán lưu đày chi hình; những người còn lại trong Tiêu phủ biếm làm thứ dân, suốt đời không được mướn người ; tất cả tài sản của Tiêu phủ phán sung quốc khố. Sau khi tiếp chỉ lập tức thi hành! Khâm thử!” Cạch! một tiếng, Chấn Nhâncuộn thánh chỉ lại, đưa tới trước mặt Tiêu Trì Viễn. “Tiếp chỉ đi! Tiêu Trì Viễn! Mặt khác, phụng khẩu dụ của Thánh Thượng, nô bộc trong Tiêu phủ đều được đặc xá làm bình dân, không phải gia nhập nô tịch nữa. Ngày mai sẽ có đại thần đến đây niêm phong phủ. Trịnh đại nhân mau ra ngoài truyền lệnh, bảo những nô bộc trong Tiêu phủ lập tức rời khỏi đây ngay.” “Vâng.” Vài vị tướng sĩ vẫn luôn im lặng đứng sau Chấn Nhân, có một người tiếp lệnh, đi ra bên ngoài đại sảnh. Hai tay Tiêu Trì Viễn run rẩy tiếp nhận thánh chỉ. Ông không bao giờ ngờ được, chẳng qua chỉ là xử lý một tên nô bộc không biết xấu hổ mà đưa đến kết cục như thế này! Nhưng chuyện làm ông thống khổ nhất còn chưa đến… “Người đâu, đem Tiêu Trì Viễnvà những nghi phạm liên quan lột sạch y phục, nữ tử chừa lại nội sấn(đồ lót aka yếm và quần), đưa ra khỏi Tiêu phủ, đi đến pháp trường chịu hình!” Chấn Nhân vung tay lên, đi ra phía ngoài. Đám người trong Tiêu phủ nghe được lời này, vô cùng hoảng sợ. Tiêu Chấn Tổlập tức nhảy dựng lên, một chưởng đánh tới phía Chấn Nhân. Dù sao đều là chết, lão không muốn chịu nỗi nhục này. Đáng tiếc tay lão còn chưa đụng đến người Chấn Nhân đã bị mấy tướng lĩnh khác đánh ngã xuống đất. Tiêu Trì Viễn không thể tin, nhìn bóng dáng nhi tử của mình. Đến bây giờ ông mới biết được cái gì là con hơn cha! Tiêu Chấn Nhân còn độc lạt (độc ác nham hiểm) hơn ông cả trăm lần! “Tiêu Chấn Nhân! Ngươi không thể làm như vậy! Ta là phụ thân ngươi a! Bà ấy là nãi nãi của ngươi a!” Tiêu Trì Viễnđau đớn kêu lên. Sớm biết có ngày này thì hà cớ gì phải gây ra chuyện khi trước! Nhưng Chấn Nhân cũng không vì thế mà cảm động. Lương tâm của hắn, cảm tình của hắn, vĩnh viễn đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi từ khi Tráng Quả bỏ hắn mà đi rồi. Hắn bây giờ, chẳng qua là người bị mất đi yêu thương, là độc lang (con sói cô độc) gặp ai cũng hận không thể cắn kẻ đó một miếng mà thôi. Huống chi thủ phạm đã bức tử Tráng Quả thì đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng! Không để ý đến phản kháng của đám người Tiêu phủ, những binh sĩ nhất tề ùa lên, lột hết y phục bọn họ, nữ tử chỉ chừa lại nội sam, cứ thế mà trói tay chân lại, tha ra ngoài phủ. Ngoài đại sảnh đã đứng đầy hạ nhân Tiêu phủ, trên tay mỗi người đều có mang theo một cái bọc. Mắt thấy người đã từng là chủ nhân của mình bị người khác chỉnh cho thê thảm, có bộc nhân từng chịu khổ thì vỗ tay mừng rỡ, vui sướng khi người gặp họa; người có chút trung hậu thì cúi đầu không đành lòng nhìn lại. Trên đường ra pháp trường, Tiêu Trì Viễn rốt cục cảm nhận được tâm trạng giận dữ và xấu hổ muốn chết của Tráng Quả ngày đó. Nếu để ông có thể làm lại lần nữa, ông tuyệt đối không chọn loại biện pháp này mà tra tấn y. Đây thực sự là nỗi nhục mà không người nào có thể chịu được! Dân chúng vây xem tấp nập, chỉ chỉ trỏ trỏ đám người Tiêu phủ, khi thì lại có tiếng huýt sáo vui vẻ. Thật vất vả mới tới đượcpháp trường, lão phu nhân đã bất tỉnh, xem dáng vẻ thì có lẽ chưa cần đưa bà đi lưu đày đã xuống địa ngục mất rồi. Đáng thương cho bà, kiêu ngạo một đời, cuối cùng lại vì một kẻ tênTiêu Tráng Quảmà bị chính tôn tử của mình trả thù đến thế này. Giữa những người này, Tiêu Chấn Tổmới là người phải chịu oan uổng nhất. Chỉ là đơn giản nói vài câu bậy bạ về Tráng Quả mà bị phán yêu trảm chi hình. Chỉ có thể trách lão ngày thường quá mức âm hiểm với Tiêu Chấn Nhânmà thôi. Tiêu Trì Viễn hung tợn nhìn nhi tử của mình. Ông không bao giờ ngờ được rằng, nhi tử thân sinh, lại do chính tay mình dạy dỗ ra, cuối cùng lại chính là người phá hủy Tiêu phủ của mình! Ông muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng lại bị những binh lính trông coi nghiêm ngặt, không hề có cơ hội đó. Trên pháp trường, Chấn Nhân như người ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn không trung, ngay cả khiTiêu Chấn Tổ bị chém ngang lưng cũng không thèm liếc mắt một cái. Bây giờ, tất cả mọi thứ với hắn đã không còn ý nghĩa gì nữa! ‘Quả Quả, ngươi có nhìn thấy không? Tất cả những kẻ dám khi dễ ngươi đều đã nhận báo ứng; lão thiên gia không phạt chúng thì chính tay ta sẽ phạt chúng! Cũng sắp rồi, chờ xử lý hết chuyện ở Tiêu phủ rồi, ta sẽ đến tìm ngươi.’ “Tiêu Chấn Nhân! Ngươi cho dù giết chết người trong cả thiên hạ này cũng không thể lôi tên tiện nô kia trở về! Ha ha, cho dù ngươi có chết cũng không thể gặp được y! Ngươi lại vì một thứ đê tiện, vì một nam nhân mà hủy diệt Tiêu phủ, giết chết phụ thân! Ngươi cứ chờ người trong thiên hạ cười nhạo ngươi đi!” Nói xong, Tiêu vương không đợi người hành hình động thủ, tự mình đưa cổ đến dưới đao, một nhát xuống hoàng tuyền. “Ngươi nói cái gì! Ta có chết cũng không gặp được y? Ngươi nói, y không phải còn sống đấy chứ?” Chấn Nhân vọt tới trước mặt Tiêu Trì Viễn, nhưng đã muộn một bước. Bỏ lại thi thể trong tay, dưới ánh mắt của những người đứng dưới đài, Chấn Nhân triển khai khinh công chạy về hướng Tiêu phủ. Hắn nghĩ có lẽTiêu Trì Viễnnhốt Tráng Quảđâu đó trong phủ mà thôi. Lục lọi khắp nơi trong Tiêu phủ cũng không tìm thấy chút dấu vết y lưu lại. Không để ý tới lời khuyên can của Ô Triển, Chấn Nhânnhư đã phát điên, tìm kiếm khắp nơi trong phủ, ngay cả từngviên đá cũng lật hết cả lên. Những tướng sĩ ở đó không đành lòng, đành phải động thủ giúp hắn tìm kiếm. Không đến một lát, cả Tiêu phủ đã thay đổi hình dạng trong tay năm nghìn binh chúng. Nhưng vẫn không thể tìm thấy chút dấu vết nào của Tráng Quả. Hi vọng mới vừa được nhen nhóm lập tức bị đánh vỡ, Chấn Nhân như người đã mất tất cả. Tình cảm của hắn đối với Tráng Quả thực sự quá sâu đậm! Từ khi sinh ra, theo y trên đường, theo y luyện công, đến lần đầu tiên ôm lấy y, đến khi hắn trở thành Đại tướng quân, đến tận bây giờ, hắn chưa bao giờ thật sự rời khỏi Tráng Quả. Nam nhân đầu tiên của hắn, thê tử duy nhất của hắn, tất cả của hắn! Chấn Nhân không biết tìm được y phục mà Tráng Quả từng mặc ở đâu, có lẽ không phải là thứ hắn tìm được trong Tiêu phủ này, mà là thứ lúc nào cũng mang theo bên người. Hắn cùng Quả Quả của hắn thậm chí còn chưa từng trao đổi tín vật * nữa mà! Chấn Nhân ôm y phục, vừa khóc vừa cười,trong mắt hắn đã không còn sự tồn tại của người khác nữa rồi… Các tướng sĩ vây quanh hắn cũng chỉ có thể nhìn chứ không biết làm thế nào cho phải. Ô Triển muốn đến gần, lại bị Chấn Nhân một chưởng đẩy ra. Hắn không muốn bất luận kẻ nào đến quấy rầy sự thân mật của mình và Quả Quả. Lúc này, một lão giả từ bức tường người đi ra, run rẩy nói, “Thiếu gia…Tráng Quả không chết, y…” Thanh âm mặc dù không cao, nhưng làm choChấn Nhân tựa như bị sấm đánh trúng, lập tức ngây người, một lát sau mới đẩy mạnh các tướng lĩnh ra, nắm lấy lão giả quát, “Ngươi nói cái gì! Nói lại một lần nữa!” Mọi người đều nhìn lão giả kia — lão hoa tượng Trần bá. Trần bá khẩn trương nói “Thiếu gia, Tráng Quả không chết. Lão gia bọn họ lừa người thôi… Ngày đó, khi lão gia mangTráng Quảvề, lão nô ta tránh ở ngoài đại sảnh nhìn lén thấy… Khi lão gia muốn xử trí Tráng Quả, có một người dị tộc đến đây… Gã mang Tráng Quả đi… Lão gia đánh không lại gã.” “Người dị tộc? Bộ dáng gã thế nào? Tên gì?” Chấn Nhân bị vui sướng xông não, dùng âm thanh như khóc mà hỏi lại. “Gã… mặc áo da, còn…gã hình như nói với lão gia… gã gọi là.. cái gì mà ‘Tà’ gì gì đó…” Chưa bao giờ thấy Chấn Nhân như thế, Trần bá cũng vô cùng bối rối. “Tà? Người dị tộc? Hô Hàn Tà! Ngươi nói có phải làHô Hàn Tàkhông?” Chấn Nhân quát lớn. “Hình như là…đúng a, thiếu gia…”
/50
|