Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 172 - Chương 142.2

/291


Hách Liên Duẫn tỏ vẻ thất vọng lắc đầu: “Ta không có chứng cớ.”

“Không có chứng cớ, tướng quân nói với ta thì có ích gì?”

“Có chứ, ít ra có thể cẩn thận đề phòng. Một lần không được, nói không chừng còn có lần thứ hai, ta không hy vọng Thế tử chết trên tay hắn, càng không hy vọng âm mưu của hắn thành công. Giang Tiểu Lâu, nếu ngươi thật sự thông minh như người ta nói, thì chứng minh cho ta xem đi, cố gắng bảo vệ Thế tử, không được để đệ ấy trúng gian kế của kẻ gian, nếu đệ ấy chết thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Giang Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn Hách Liên Duẫn, thật ra nàng không nên tin tưởng hắn, vì biểu hiện của Hách Liên Thái xưa nay rất xem thường vị trí Thế tử, hắn thậm chí hay ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm, dáng vẻ lúc nào cũng là một lãng tử phóng túng. Thế nhưng Giang Tiểu Lâu không thể không thừa nhận, nếu tất cả là do Hách Liên Thái âm thầm bày ra, chiêu một mũi tên hạ hai con chim này quả thật rất tinh diệu. Cục diện bây giờ quả thật vô cùng có lợi cho Hách Liên Thái. Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Duẫn nói: “Ta sẽ ghi nhớ trong lòng, tướng quân xin bảo trọng.”

Hách Liên Duẫn thờ ơ nói: “Có rất nhiều người muốn ta chết, nhưng đến nay chưa ai thành công, dù cho không có xuất thân từ vương phủ ta cũng có thể dựa vào chính mình tự tạo lập nên công danh, cáo từ.” Nói xong hắn liền xoay người đi.

Giang Tiểu Lâu đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút, ta còn một vấn đề muốn hỏi ngài.”

Ngươi hỏi đi.” Hách Liên Duẫn chậm lại bước chân, nhưng không quay đầu lại.

“Nếu đã biết việc này không phải do thê tử của ngài làm, sao còn muốn bỏ nàng ta?”

“Ta phải cho Vương phi một câu trả lời, cho người trong thiên hạ một câu trả lời. Quan trọng hơn chính là, mặc dù nàng là thê tử của ta, nhưng không thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì ta. Từ đầu tới cuối, nàng chỉ muốn vị trí Thế tử phi, trước kia kềm chế không hành động là vì đối phương chưa ra chỉ thị, một khi Thái tử phi yêu cầu, nàng sẽ vì lợi ích của Tưởng gia mà mặc kệ ta. Thê tử ngu xuẩn như vậy sao có thể tiếp tục giữ lại bên cạnh mình.”

Nói xong, Hách Liên Duẫn thở dài một tiếng, đi ra ngoài.

Ngày hôm sau khi Khánh Vương phi đến thăm Thế tử, phát hiện hơi thở của hắn đã vững vàng, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, không khỏi yên lòng, nói với Giang Tiểu Lâu: “Đại phu nói sao?”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười: “Đại phu nói, qua mấy ngày nữa Thế tử sẽ tỉnh táo.”

“A di đà phật, nếu nó còn chưa tỉnh thì ta sẽ lo lắng đến chết mất.” Khánh Vương phi nhìn con trai mình, trong lòng nổi lên thương tiếc. Trước kia bà chỉ cảm thấy Hách Liên Nhạc chỗ nào cũng không tốt, mỗi lần nhìn thấy hắn đều tức giận mà không phát ra được, vì những oan uổng mà bà phải gánh chịu bao nhiêu năm qua khiến bà luôn trách đứa con trai này quá vô dụng. Nhưng bây giờ bà mới cảm giác được, vị trí Thế tử, vinh hoa phú quý, đều không thể sánh bằng tính mạng con mình. Bà ngẩn đầu, nhìn thấy gương mặt gầy rộc đi của Giang Tiểu Lâu, không khỏi ôn nhu nói: “Mấy hôm nay bệnh tình của Vương gia cứ trở đi trở lại, không chịu ăn gì, ta sợ ông ta có mệnh hệ nào, cho nên luôn ở bên đó, khiến con phải vất vả ở đây.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, thân thiết nói: “Bệnh của Vương gia nặng thêm sao?”

“Vẫn như cũ, chẳng qua là nổi nóng thôi.” Khánh Vương phi nhíu mày.

Trong mắt Giang Tiểu Lâu hiện lên một nụ cười: “Vương gia không chịu ăn sao?”

“Phải, không biết ông ta làm sao nữa, đến tuổi này rồi còn giận dỗi cái gì.”

Giang Tiểu Lâu trấn định mỉm cười: “Mẫu thân, không bằng để con đi khuyên Vương gia.”

“Con đi? Bây giờ ông ta đang hận con thấu xương.” Khánh Vương phi kinh ngạc.

Giang Tiểu Lâu chớp mắt, biểu hiện dịu dàng: “Mẫu thân yên tâm, con chỉ có ý tốt thôi.”

Khánh Vương phi thở dài một tiếng: “Muốn đi thì con cứ đi, bây giờ ông ta ngay cả trở người cũng cần có người hầu hạ, không thể làm tổn hại ai nữa.”

Giang Tiểu Lâu vào viện của Khánh Vương phi, Triêu Vân đang đút cho Khánh Vương ăn cơm, nhưng hắn chỉ trầm mặt, nhắm chặt mắt, không thèm để ý Triêu Vân. Giang Tiểu Lâu thấy thế liền đi lên phía trước, tiếp nhận chén cơm trong tay Triêu Vân: “Đi ra đi, nơi này có ta là được.”

Khánh Vương nghe được âm thanh quen thuộc, bỗng nhiên trợn to mắt, trong mắt lập tức chiếu ra dung nhanh mỹ lệ của Giang Tiểu Lâu, con ngươi lập tức trợn to, toát ra sự thù hận vô hạn, miệng nghẹn ngào ô ô, nước dãi không ngừng chảy xuống. Triêu Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng có chút khiếp đảm, không dám tùy tiện lui ra.

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Ngươi yên tâm, là Vương phi bảo ta đến thăm hỏi Vương gia, không cần lo lắng quá.”

Triêu Vân lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói: “Dạ, quận chúa.”

Triêu Vân lặng lẽ lui ra, đứng bên ngoài hành lang chờ đợi, nàng biết Khánh Vương rất ghét Giang Tiểu Lâu, chỉ sợ hai người nổi lên xung đột nên không dám đi quá xa.

Giang Tiểu Lâu múc một muỗng cháo thơm tho, ân cần đưa đến bên miệng Khánh Vương. Hàm răng Khánh Vương không ngừng canh cách va vào nhau, nhưng vẫn không chịu há miệng, mặc cho thức ăn dần dần nguội lạnh.

Giang Tiểu Lâu chậm rãi thả cái muỗng xuống: “Vương gia, ông tức giận thì tức giận, cần gì phải làm khó thân thể của mình như vậy?”

Khánh Vương không phát ra được âm thanh nào, chỉ tàn bạo trừng mắt với Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu khẽ cười: “Ta biết ông hận ta, ta cũng không thích ông. Từ ngày đầu tiên ta vào phủ thì đã rất ghét ông. Nếu không phải ông thì Tuyết Ngưng sẽ không thất lạc từ nhỏ, nếu không tại ông thì tỷ ấy sẽ không thương tích đầy người, không nhà để về. Nếu không phải tại ông thì tỷ ấy sẽ không phải khom lưng cúi đầu, đau khổ dằn xé. Nếu không phải tại ông thì tỷ ấy sẽ không phải chết mà không nhắm mắt. Kẻ đứng đầu những chuyện này chính là người phụ thân như ông. Thân là trượng phu, không thể cư xử công bằng, bất công ái thiếp, thất lễ chính thê, thậm chí làm thất lạc con gái, ta thật muốn moi trái tim của ông ra nhìn một cái, xem xem nó có phải là màu đen hay không.”

Khánh Vương hoảng sợ trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, ngón trỏ duy nhất còn cử động được không ngừng nhúc nhích gõ cành cạch lên giường, như muốn cầu cứu Triêu Vân ngoài hành lang.

Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Không cần căng thẳng, ta sẽ không giết ông, bộ dạng này của ông còn đáng để ta ra tay sao?”

Cái muỗng trong tay nàng khua nhẹ, một lần nữa múc cháo, Khánh Vương cắn chặt hàm răng không chịu há miệng, từng hạt cháo không




/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status