Allen bên này Noah đi trở về truyền tin, thì còn lại bốn người hắn, Oman, Carmen và Đạt Nhĩ, nếu nói bốn người dũng cảm xông vào bộ lạc sừng tê giác thú có mấy chục nhân khẩu, cũng là một loại dũng khí.
Lúc này bốn người đã đều xoa nhựa trắng lên toàn thân, mùi vị đặc biệt của bộ lạc Dực Hổ tộc bị che giấu hầu như không còn, cách đó không xa nhóm sừng tê giác thú hoàn toàn không biết gì cả, còn đang yên vui kiếm thức ăn.
Bốn người, Đạt Nhĩ bay lên trời cao canh gác, Carmen bị tạm thời quyết định làm tiếp ứng, mà thực sự đang chuẩn bị đi trộm ấu tể sừng tê giác thú chính là Allen và Oman. Vốn định là Carmen, nhưng Oman cố ý, một là Allen là em trai hắn hắn không yên lòng, thứ hai là, hai anh em bọn họ có loại ăn ý không thể nói thành lời, vào loại thời điểm này vừa vặn có thể thể hiện ra.
Sừng tê giác thú ra ngoài kiếm thức ăn, không thể mang theo ấu tể mới sinh ra không lâu bên người, mà ở lại trong huyệt động. Sừng tê giác thú mẹ cũng sẽ không quá yên tâm, cho nên nó vẫn đều quanh quẩn ở gần đó, khi nào sừng tê giác thú khác về huyệt động mới cách xa một chút, ăn thêm một vài thứ.
Các thú nhân quan sát thật lâu, những chi tiết này đều thấy rõ ràng liền bắt đầu hành động, sừng tê giác thú mẹ rất cẩn thận, nếu bọn họ muốn bắt ấu tể cũng không dễ dàng. Nhưng luôn có lỗ hổng tồn tại. Ví dụ như đương sự tiểu ấu tể sừng tê giác thú này là đứa rất không an phận, một khi có tinh lực thì cái chân ngắn nhỏ còn chưa cứng cáp của nó đã trèo ra bên ngoài, chờ sau khi trèo đến huyệt động ra bên ngoài, giống như là hết thảy bên ngoài đều rất mới lạ, mở to mắt ngập nước (tg: bất luận là động vật nào còn nhỏ đều đáng yêu... ), cái đầu nhỏ nhìn chung quanh bốn phía. Mỗi khi đến lúc bị sừng tê giác thú mẹ phát hiện, mẹ nó đều phải rống lớn một tiếng, sau đó thật cẩn thận 'Đá' tiểu tử kia trở về. Nhưng vật nhỏ này chính là có cái loại tính tình kiên cường, sau khi bị đá trở về, thì nó tìm cơ hội lại tiếp tục bò ra, sau đó bị phát hiện lại bị đá về. Tuần hoàn như thế, khi bại khi thắng, luôn chiến luôn bại, làm không biết mệt, loại này tinh thần là thật vĩ đại, 囧...
Lúc này đây sừng tê giác thú mẹ lại đá đứa nhỏ nhà mình trở về, sau đó rất lâu cũng không thấy vật nhỏ đó lại trèo đi ra, nhất thời cảm thấy hẳn là sợ nên đành bỏ cuộc. Con mẹ cảm thấy rất thỏa mãn rất có cảm giác thành tựu, quả nhiên đứa nhỏ đầu gấu chính là ầm ĩ người khác. Không có đứa nhỏ đầu gấu ép buộc, sừng tê giác thú mẹ đã nghĩ tìm thêm chút thức ăn, tiếp qua không lâu thì phải quay lại huyệt động, sẽ không được ăn nữa, vì thế liền đi xa chút.
Đây là một cơ hội, thừa dịp hiện tại, thời điểm chung quanh đều không có sừng tê giác thú trưởng thành, tiến đến bắt ấu tể đi.
Không biết bên trong huyệt động này có sừng tê giác thú khác hay không. Đạt Nhĩ lo lắng nói.
Không thể đợi thêm nữa, lần này bầy sói tổn thất nhiều lắm, chúng nó đợi không kịp, nếu như không hành động, thì không còn kịp rồi. Cạm bẫy hơn nữa còn có các thú nhân núp ở chỗ tối giống như sát thủ, số lượng bầy sói bị giảm mạnh, nhưng dù sao số lượng vẫn quá lớn, cho dù như vậy, chúng nó vẫn có năng lực làm ra nguy hại cho bộ lạc.
Được, chúng ta đi. Cũng biết việc này không nên chậm trễ, thời gian không chờ đợi, Oman cũng chỉ do dự một lát rồi cắn răng gật đầu một cái, còn lại Carmen và Đạt Nhĩ cũng không khuyên nữa.
Hai anh em đều biến hình nửa thú hóa, như vậy thuận tiện hơn thú hình, cũng có sức chiến đấu hơn hình người, nhẹ nhàng mạnh mẽ phóng qua chướng ngại vật, hai người liền giống như thú linh hoạt, một đường đi thẳng đến mục đích. Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất trong đống loạn thạch, tim của Carmen và Đạt Nhĩ liền bắt đầu nhấc lên, sau đó gật gật đầu với nhau, từng người tách ra vào vị trí.
Allen và Oman ẩn thân ở dưới một khối cự thạch, nhìn huyệt động sừng tê giác thú, do dự không tiến lên trước. Nếu cứ như thế này mà xâm nhập đi vào trong thì thật sự là rất mạo hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, một chuyến này nhất định phải đi.
Hôm nay ấu tể đó đã bị thuần phục rồi. Oman mắng toe toét: Thật đúng không đúng lúc.
Em đi vào xem. Allen phải đi, nhưng bị Oman một tay ngăn lại: Khoe cái gì mà khoe, muốn vào cũng là anh vào. Nói xong liền muốn cất bước.
Chỉ là đi xem, em cẩn thận một chút thì không có việc gì, hơn nữa em chạy trốn nhanh hơn anh. Điểm ấy không thể phủ nhận, Allen thật sự là chạy nhanh hơn Oman, nhưng mà cái lý do này vẫn không thể thuyết phục Oman.
Anh cũng không kém.
Anh... Allen còn muốn nói gì đó, hắn cũng không muốn rối rắm như vậy, chẳng qua còn chưa nói xong đã bị một động tác của Oman mà dừng lại.
Xuỵt ~ một ngón tay đặt ở bên môi, làm cho người ta không tự chủ được bắt đầu không có lên tiếng.
Em nghe... Oman hạ giọng.
Allen thử cẩn thận nghe, thú nhân ngũ cảm linh mẫn, thực dễ dàng thì nghe được một loạt thanh âm tất tất tốt tốt. Hai người liếc nhau, ánh mắt cũng sáng lên, sau đó cùng nhìn lại chỗ huyệt động sừng tê giác thú. Ở dưới bóng đêm, nơi đó vẫn là một mảnh đen tuyền, nhưng điểm ấy cũng không ảnh hưởng tầm mắt của bọn họ.
Âm thanh này vang không lâu, bọn họ trông thấy một con thú nhỏ ngay tại miệng huyệt động, không ngoài ý muốn chính là ấu tể sừng tê giác thú.
Vật nhỏ này thật đúng đủ tinh, đợi lâu như vậy mới xuất hiện đây. Oman cười lên tiếng, cái này không cần mạo hiểm vào động.
Không đúng. Allen nhăn mi lại: Đây không phải là ấu tể đó.
Hả? Oman sửng sốt, quay đầu lại nhìn, còn không phải sao, thật đúng là không phải con ấu tể đều chạy ra bên ngoài mỗi ngày, con này nhỏ hơn con kia không ít, từng bước một trèo ra bên ngoài thỉnh thoảng còn kêu rầm rì, dưới tình cảnh này ngược lại rất đáng thương.
Chẳng lẽ có hai con? Oman có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn mua một tặng một.
Chỉ sợ còn là một mẹ sinh ra. Allen thực bình tĩnh nói: Đi, đi xem.
Hai người áp chế kích động trong lòng, thả nhẹ bước chân đi qua. Tiểu ấu tể cách gần đó hình như là
Lúc này bốn người đã đều xoa nhựa trắng lên toàn thân, mùi vị đặc biệt của bộ lạc Dực Hổ tộc bị che giấu hầu như không còn, cách đó không xa nhóm sừng tê giác thú hoàn toàn không biết gì cả, còn đang yên vui kiếm thức ăn.
Bốn người, Đạt Nhĩ bay lên trời cao canh gác, Carmen bị tạm thời quyết định làm tiếp ứng, mà thực sự đang chuẩn bị đi trộm ấu tể sừng tê giác thú chính là Allen và Oman. Vốn định là Carmen, nhưng Oman cố ý, một là Allen là em trai hắn hắn không yên lòng, thứ hai là, hai anh em bọn họ có loại ăn ý không thể nói thành lời, vào loại thời điểm này vừa vặn có thể thể hiện ra.
Sừng tê giác thú ra ngoài kiếm thức ăn, không thể mang theo ấu tể mới sinh ra không lâu bên người, mà ở lại trong huyệt động. Sừng tê giác thú mẹ cũng sẽ không quá yên tâm, cho nên nó vẫn đều quanh quẩn ở gần đó, khi nào sừng tê giác thú khác về huyệt động mới cách xa một chút, ăn thêm một vài thứ.
Các thú nhân quan sát thật lâu, những chi tiết này đều thấy rõ ràng liền bắt đầu hành động, sừng tê giác thú mẹ rất cẩn thận, nếu bọn họ muốn bắt ấu tể cũng không dễ dàng. Nhưng luôn có lỗ hổng tồn tại. Ví dụ như đương sự tiểu ấu tể sừng tê giác thú này là đứa rất không an phận, một khi có tinh lực thì cái chân ngắn nhỏ còn chưa cứng cáp của nó đã trèo ra bên ngoài, chờ sau khi trèo đến huyệt động ra bên ngoài, giống như là hết thảy bên ngoài đều rất mới lạ, mở to mắt ngập nước (tg: bất luận là động vật nào còn nhỏ đều đáng yêu... ), cái đầu nhỏ nhìn chung quanh bốn phía. Mỗi khi đến lúc bị sừng tê giác thú mẹ phát hiện, mẹ nó đều phải rống lớn một tiếng, sau đó thật cẩn thận 'Đá' tiểu tử kia trở về. Nhưng vật nhỏ này chính là có cái loại tính tình kiên cường, sau khi bị đá trở về, thì nó tìm cơ hội lại tiếp tục bò ra, sau đó bị phát hiện lại bị đá về. Tuần hoàn như thế, khi bại khi thắng, luôn chiến luôn bại, làm không biết mệt, loại này tinh thần là thật vĩ đại, 囧...
Lúc này đây sừng tê giác thú mẹ lại đá đứa nhỏ nhà mình trở về, sau đó rất lâu cũng không thấy vật nhỏ đó lại trèo đi ra, nhất thời cảm thấy hẳn là sợ nên đành bỏ cuộc. Con mẹ cảm thấy rất thỏa mãn rất có cảm giác thành tựu, quả nhiên đứa nhỏ đầu gấu chính là ầm ĩ người khác. Không có đứa nhỏ đầu gấu ép buộc, sừng tê giác thú mẹ đã nghĩ tìm thêm chút thức ăn, tiếp qua không lâu thì phải quay lại huyệt động, sẽ không được ăn nữa, vì thế liền đi xa chút.
Đây là một cơ hội, thừa dịp hiện tại, thời điểm chung quanh đều không có sừng tê giác thú trưởng thành, tiến đến bắt ấu tể đi.
Không biết bên trong huyệt động này có sừng tê giác thú khác hay không. Đạt Nhĩ lo lắng nói.
Không thể đợi thêm nữa, lần này bầy sói tổn thất nhiều lắm, chúng nó đợi không kịp, nếu như không hành động, thì không còn kịp rồi. Cạm bẫy hơn nữa còn có các thú nhân núp ở chỗ tối giống như sát thủ, số lượng bầy sói bị giảm mạnh, nhưng dù sao số lượng vẫn quá lớn, cho dù như vậy, chúng nó vẫn có năng lực làm ra nguy hại cho bộ lạc.
Được, chúng ta đi. Cũng biết việc này không nên chậm trễ, thời gian không chờ đợi, Oman cũng chỉ do dự một lát rồi cắn răng gật đầu một cái, còn lại Carmen và Đạt Nhĩ cũng không khuyên nữa.
Hai anh em đều biến hình nửa thú hóa, như vậy thuận tiện hơn thú hình, cũng có sức chiến đấu hơn hình người, nhẹ nhàng mạnh mẽ phóng qua chướng ngại vật, hai người liền giống như thú linh hoạt, một đường đi thẳng đến mục đích. Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất trong đống loạn thạch, tim của Carmen và Đạt Nhĩ liền bắt đầu nhấc lên, sau đó gật gật đầu với nhau, từng người tách ra vào vị trí.
Allen và Oman ẩn thân ở dưới một khối cự thạch, nhìn huyệt động sừng tê giác thú, do dự không tiến lên trước. Nếu cứ như thế này mà xâm nhập đi vào trong thì thật sự là rất mạo hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, một chuyến này nhất định phải đi.
Hôm nay ấu tể đó đã bị thuần phục rồi. Oman mắng toe toét: Thật đúng không đúng lúc.
Em đi vào xem. Allen phải đi, nhưng bị Oman một tay ngăn lại: Khoe cái gì mà khoe, muốn vào cũng là anh vào. Nói xong liền muốn cất bước.
Chỉ là đi xem, em cẩn thận một chút thì không có việc gì, hơn nữa em chạy trốn nhanh hơn anh. Điểm ấy không thể phủ nhận, Allen thật sự là chạy nhanh hơn Oman, nhưng mà cái lý do này vẫn không thể thuyết phục Oman.
Anh cũng không kém.
Anh... Allen còn muốn nói gì đó, hắn cũng không muốn rối rắm như vậy, chẳng qua còn chưa nói xong đã bị một động tác của Oman mà dừng lại.
Xuỵt ~ một ngón tay đặt ở bên môi, làm cho người ta không tự chủ được bắt đầu không có lên tiếng.
Em nghe... Oman hạ giọng.
Allen thử cẩn thận nghe, thú nhân ngũ cảm linh mẫn, thực dễ dàng thì nghe được một loạt thanh âm tất tất tốt tốt. Hai người liếc nhau, ánh mắt cũng sáng lên, sau đó cùng nhìn lại chỗ huyệt động sừng tê giác thú. Ở dưới bóng đêm, nơi đó vẫn là một mảnh đen tuyền, nhưng điểm ấy cũng không ảnh hưởng tầm mắt của bọn họ.
Âm thanh này vang không lâu, bọn họ trông thấy một con thú nhỏ ngay tại miệng huyệt động, không ngoài ý muốn chính là ấu tể sừng tê giác thú.
Vật nhỏ này thật đúng đủ tinh, đợi lâu như vậy mới xuất hiện đây. Oman cười lên tiếng, cái này không cần mạo hiểm vào động.
Không đúng. Allen nhăn mi lại: Đây không phải là ấu tể đó.
Hả? Oman sửng sốt, quay đầu lại nhìn, còn không phải sao, thật đúng là không phải con ấu tể đều chạy ra bên ngoài mỗi ngày, con này nhỏ hơn con kia không ít, từng bước một trèo ra bên ngoài thỉnh thoảng còn kêu rầm rì, dưới tình cảnh này ngược lại rất đáng thương.
Chẳng lẽ có hai con? Oman có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn mua một tặng một.
Chỉ sợ còn là một mẹ sinh ra. Allen thực bình tĩnh nói: Đi, đi xem.
Hai người áp chế kích động trong lòng, thả nhẹ bước chân đi qua. Tiểu ấu tể cách gần đó hình như là
/215
|