Khi Liễu Thư tỉnh lại thì đã là gần tám chín giờ sáng, đồng hồ bị ngã hỏng rồi, chính là lần té bị thương chân đó, cho dù là xấu thì cô cũng không nỡ mà ném đi, vẫn còn để trong ba lô.
Liễu Thư em tỉnh chưa?
Sơn động không có cửa nên dùng một tấm da thú làm mành che, tiếng của Allen từ bên ngoài truyền vào, có lẽ là đã sớm chờ ở bên ngoài lâu rồi, sợ quấy rầy đến cô nghỉ ngơi cho nên vẫn không lên tiếng mà đợi cho đến khi Liễu Thư tỉnh lại.
Nghĩ đến điểm này, Liễu Thư vừa mặc áo khoác vào, vừa cao giọng nói: Tôi dậy rồi, Allen anh vào đi.
Theo rèm da thú mở ra, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài thẳng tắp chiếu vào, nhất thời chiếu sáng trong sơn động mờ tối. Trời đã không còn sớm, bên ngoài sương sớm lại còn chưa có tiêu tán, Allen cứ như vậy mà cõng ánh sáng đi vào, ánh sáng chiết xạ ở trên mặt của hắn, ngược lại làm cho sườn mặt của hắn có vẻ càng thêm sâu sắc.
Thật ngại, tôi dậy trễ. Liễu Thư dời tầm mắt đang nhìn Allen chằm chằm, hơi chút ngượng ngùng nói.
Hả? Rõ ràng Allen không có nghĩ tới cái này, nghĩ ngợi một chút sau đó do dự nói: Ừ, là tôi không đánh thức em, em gột rửa trước đi, tôi thịt nướng cho em.
Allen trả lời, Liễu Thư nhất thời cũng không biết nên nói cái gì: Vậy cảm ơn.
Nước trong nồi đá còn có chút ấm áp, vừa vặn để rửa mặt, Liễu Thư nhìn trái nhìn phải, không có nhìn thấy công cụ đánh răng, cho dù không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng nói chung cũng phải súc miệng nhỉ?
Allen, các anh ở đây dùng cái gì súc miệng? Tìm không ra thứ mình muốn, Liễu Thư đành phải quay đầu hỏi Allen đang nướng thịt.
Súc miệng? Allen nghi hoặc, thấy Liễu Thư chỉ chỉ vào miệng, thế này mới giật mình: Em nói là tẩy răng, có, có.
Allen buông thanh gỗ xuyên thịt trong tay, đứng lên chỉ vào một đoạn đen thùi có vẻ là rễ cây gì đó đặt ở bên cạnh nồi đá nói với Liễu Thư: Có thể dùng cái này.
Cái này? Cô rất ngạc nhiên cầm lấy khúc rễ cây đó: Đây là cái gì vậy? Dùng như thế nào?
Đây là gốc cây bách xuyên, bách xuyên thụ (cây bách xuyên) vừa đến mùa hè thì mọc rất nhiều quả có gai, thứ này không có tác dụng gì, còn nhiều gai góc. Đến lúc đó đợi nó chín muồi thì đập bể sau đó lấy nhân bên trong được giống cái rất thích làm đồ ăn vặt, thú nhân thì không thích. Mãi cho đến khi có người phát hiện rễ cây của bách xuyên thụ sinh trưởng sum xuê chỉ cần đập thủng sẽ chảy ra một thứ gì đó màu trắng, sau đó thì có người phát hiện dùng nó tẩy răng có thể tẩy răng thực sạch sẽ còn có thể trở nên trắng sáng.
Bách xuyên thụ chỉ sinh trưởng dựa vào chỗ phía Nam này của chúng ta, cho nên cũng coi như một nét đặc thù không nhỏ của bộ lạc Dực Hổ. Vào ngày trao đổi giữa các bộ lạc thú nhân, có thật nhiều bộ lạc đều thích trao đổi nó, có thể đổi được rất nhiều thứ đó, chỉ là nó không thể ăn, trăm ngàn
Liễu Thư em tỉnh chưa?
Sơn động không có cửa nên dùng một tấm da thú làm mành che, tiếng của Allen từ bên ngoài truyền vào, có lẽ là đã sớm chờ ở bên ngoài lâu rồi, sợ quấy rầy đến cô nghỉ ngơi cho nên vẫn không lên tiếng mà đợi cho đến khi Liễu Thư tỉnh lại.
Nghĩ đến điểm này, Liễu Thư vừa mặc áo khoác vào, vừa cao giọng nói: Tôi dậy rồi, Allen anh vào đi.
Theo rèm da thú mở ra, ánh sáng mặt trời từ bên ngoài thẳng tắp chiếu vào, nhất thời chiếu sáng trong sơn động mờ tối. Trời đã không còn sớm, bên ngoài sương sớm lại còn chưa có tiêu tán, Allen cứ như vậy mà cõng ánh sáng đi vào, ánh sáng chiết xạ ở trên mặt của hắn, ngược lại làm cho sườn mặt của hắn có vẻ càng thêm sâu sắc.
Thật ngại, tôi dậy trễ. Liễu Thư dời tầm mắt đang nhìn Allen chằm chằm, hơi chút ngượng ngùng nói.
Hả? Rõ ràng Allen không có nghĩ tới cái này, nghĩ ngợi một chút sau đó do dự nói: Ừ, là tôi không đánh thức em, em gột rửa trước đi, tôi thịt nướng cho em.
Allen trả lời, Liễu Thư nhất thời cũng không biết nên nói cái gì: Vậy cảm ơn.
Nước trong nồi đá còn có chút ấm áp, vừa vặn để rửa mặt, Liễu Thư nhìn trái nhìn phải, không có nhìn thấy công cụ đánh răng, cho dù không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng nói chung cũng phải súc miệng nhỉ?
Allen, các anh ở đây dùng cái gì súc miệng? Tìm không ra thứ mình muốn, Liễu Thư đành phải quay đầu hỏi Allen đang nướng thịt.
Súc miệng? Allen nghi hoặc, thấy Liễu Thư chỉ chỉ vào miệng, thế này mới giật mình: Em nói là tẩy răng, có, có.
Allen buông thanh gỗ xuyên thịt trong tay, đứng lên chỉ vào một đoạn đen thùi có vẻ là rễ cây gì đó đặt ở bên cạnh nồi đá nói với Liễu Thư: Có thể dùng cái này.
Cái này? Cô rất ngạc nhiên cầm lấy khúc rễ cây đó: Đây là cái gì vậy? Dùng như thế nào?
Đây là gốc cây bách xuyên, bách xuyên thụ (cây bách xuyên) vừa đến mùa hè thì mọc rất nhiều quả có gai, thứ này không có tác dụng gì, còn nhiều gai góc. Đến lúc đó đợi nó chín muồi thì đập bể sau đó lấy nhân bên trong được giống cái rất thích làm đồ ăn vặt, thú nhân thì không thích. Mãi cho đến khi có người phát hiện rễ cây của bách xuyên thụ sinh trưởng sum xuê chỉ cần đập thủng sẽ chảy ra một thứ gì đó màu trắng, sau đó thì có người phát hiện dùng nó tẩy răng có thể tẩy răng thực sạch sẽ còn có thể trở nên trắng sáng.
Bách xuyên thụ chỉ sinh trưởng dựa vào chỗ phía Nam này của chúng ta, cho nên cũng coi như một nét đặc thù không nhỏ của bộ lạc Dực Hổ. Vào ngày trao đổi giữa các bộ lạc thú nhân, có thật nhiều bộ lạc đều thích trao đổi nó, có thể đổi được rất nhiều thứ đó, chỉ là nó không thể ăn, trăm ngàn
/215
|