Eva là nữ hài tử hơn hai mươi tuổi, cô nàng cũng giống như tên của mình, bộ dạng rất đáng yêu, hai gò má tròn trịa hồng nhuận, hơn nữa đôi mắt vừa to lại vừa tròn trông ngây thơ như đứa bé. Chỉ là nếu như 'đứa bé' có thể còn mặc một thân váy rậm rạp bồng bềnh mà nói, thì sẽ càng có vẻ mộng ảo một chút, đương nhiên mặc áo ngực da thú váy da thú gì đó thì cũng có vẻ phong tình dị tộc.
(Eva = Y Oa; oa = đứa trẻ)
Hôm nay thì Eva ở trong này với Liễu Thư.
Hai anh em Oman và Allen đi ra ngoài săn thú, Eva mang thai, Oman lo lắng cho nên cũng đồng ý đề nghị của em trai, để cho Liễu Thư và Eva làm bạn với nhau. Nhưng mà một phụ nữ có thai, một người có thương tích trên người, có thể hỗ trợ nhau cái gì đây?
Vâng. Eva rất im lặng, cũng rất dính Oman, trong ngày thường đều là Oman ở bên cạnh cô, nhất là sau khi cô mang thai. Nhưng mà khi biết Allen tìm được bạn lữ rồi, là tình huống gì thì cô hiểu biết, cho nên vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Oman, đến trong sơn động với Liễu Thư.
Hôm nay tộc trưởng nói phương pháp ướp chế của em cho mọi người. Allen lôi kéo nói chuyện với Liễu Thư ở một bên: Cho nên chúng ta phải mang càng nhiều con mồi hơn thường ngày trở về, giữa trưa cũng không trở lại ăn cơm, đồ ăn đều chuẩn bị xong rồi, em và Eva phải ăn nhiều một chút.
Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Eva. Liễu Thư thật sự rất thích Eva rất là nhu thuận.
Ừ, cũng phải chăm sóc cho mình nữa. Allen cường điệu.
Được, đã biết, cảm ơn anh Allen. Cô gật đầu, loại ân cần thân thiết không thèm che giấu của Allen thật sự làm cho người ta rất hưởng thụ.
Liễu Thư chân của cậu tốt hơn chưa? Phân Đạt nói hôm nay còn phải đổi thuốc, chỉ là ngày hôm qua có mấy giống cái sinh ấu tể, bà ấy đi hỗ trợ rồi, hiện tại hẳn là không có thời gian, mình đổi thuốc giúp cậu.
Nhìn theo Allen Oman rời đi, trong sơn động chỉ còn lại có Liễu Thư và Eva, hai người không quen biết nên khó tránh khỏi có chút xấu hổ, cô đang chuẩn bị nói chút gì đó để tán gẫu thì Eva lại lên tiếng trước.
Không cần, tôi tự mình làm được. Eva đang mang thai, Liễu Thư cũng không dám để cho cô ấy đổi thuốc giúp mình. Nhìn bụng cô ấy hơi gồ lên, chắc là mới hai ba tháng đang là thời khắc mấu chốt nhất, vạn vạn không thể xảy ra sai sót. Cô vội vàng xua tay, xong rồi mới thấy trong lời nói của mình quá mức vội vàng giống như muốn tránh cái gì đó nên vội càng sửa chữa: Eva, hiện tại cô không thuận tiện, hơn nữa thương của tôi đã tốt gần như bình thường rồi, tự tôi có thể làm được. Nếu như làm cô mệt, Oman biết được sẽ đau lòng.
Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Eva đang nhăn lại thì trong nháy mắt thì dãn ra, có lẽ là nhắc tới Oman, ánh sáng hạnh phúc trên mặt cũng không che đi được: Không có quan hệ, Oman chính là lo lắng vớ vẩn, Liễu Thư cậu mau đổi dược đi.
Ừ. Cười cười với Eva, Liễu Thư cẩn thận cởi bỏ da thú trên đùi mình rồi bắt đầu dựa theo trình tự ngày
(Eva = Y Oa; oa = đứa trẻ)
Hôm nay thì Eva ở trong này với Liễu Thư.
Hai anh em Oman và Allen đi ra ngoài săn thú, Eva mang thai, Oman lo lắng cho nên cũng đồng ý đề nghị của em trai, để cho Liễu Thư và Eva làm bạn với nhau. Nhưng mà một phụ nữ có thai, một người có thương tích trên người, có thể hỗ trợ nhau cái gì đây?
Vâng. Eva rất im lặng, cũng rất dính Oman, trong ngày thường đều là Oman ở bên cạnh cô, nhất là sau khi cô mang thai. Nhưng mà khi biết Allen tìm được bạn lữ rồi, là tình huống gì thì cô hiểu biết, cho nên vui vẻ đáp ứng yêu cầu của Oman, đến trong sơn động với Liễu Thư.
Hôm nay tộc trưởng nói phương pháp ướp chế của em cho mọi người. Allen lôi kéo nói chuyện với Liễu Thư ở một bên: Cho nên chúng ta phải mang càng nhiều con mồi hơn thường ngày trở về, giữa trưa cũng không trở lại ăn cơm, đồ ăn đều chuẩn bị xong rồi, em và Eva phải ăn nhiều một chút.
Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Eva. Liễu Thư thật sự rất thích Eva rất là nhu thuận.
Ừ, cũng phải chăm sóc cho mình nữa. Allen cường điệu.
Được, đã biết, cảm ơn anh Allen. Cô gật đầu, loại ân cần thân thiết không thèm che giấu của Allen thật sự làm cho người ta rất hưởng thụ.
Liễu Thư chân của cậu tốt hơn chưa? Phân Đạt nói hôm nay còn phải đổi thuốc, chỉ là ngày hôm qua có mấy giống cái sinh ấu tể, bà ấy đi hỗ trợ rồi, hiện tại hẳn là không có thời gian, mình đổi thuốc giúp cậu.
Nhìn theo Allen Oman rời đi, trong sơn động chỉ còn lại có Liễu Thư và Eva, hai người không quen biết nên khó tránh khỏi có chút xấu hổ, cô đang chuẩn bị nói chút gì đó để tán gẫu thì Eva lại lên tiếng trước.
Không cần, tôi tự mình làm được. Eva đang mang thai, Liễu Thư cũng không dám để cho cô ấy đổi thuốc giúp mình. Nhìn bụng cô ấy hơi gồ lên, chắc là mới hai ba tháng đang là thời khắc mấu chốt nhất, vạn vạn không thể xảy ra sai sót. Cô vội vàng xua tay, xong rồi mới thấy trong lời nói của mình quá mức vội vàng giống như muốn tránh cái gì đó nên vội càng sửa chữa: Eva, hiện tại cô không thuận tiện, hơn nữa thương của tôi đã tốt gần như bình thường rồi, tự tôi có thể làm được. Nếu như làm cô mệt, Oman biết được sẽ đau lòng.
Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Eva đang nhăn lại thì trong nháy mắt thì dãn ra, có lẽ là nhắc tới Oman, ánh sáng hạnh phúc trên mặt cũng không che đi được: Không có quan hệ, Oman chính là lo lắng vớ vẩn, Liễu Thư cậu mau đổi dược đi.
Ừ. Cười cười với Eva, Liễu Thư cẩn thận cởi bỏ da thú trên đùi mình rồi bắt đầu dựa theo trình tự ngày
/215
|