Nhìn lại, đúng là Kathy và Alice, cô đi lâu như vậy hai người còn chưa đi à, xoay người liếc mắt rõ ràng qua: Hai người các cậu thế nào còn không có trở về đi?
Cậu thích hồng điểu của Vu y hả? Kathy lại không để ý đến vấn đề của cô, mà là cười hì hì sáp lại gần: Ai nha, nghĩ cũng đừng nghĩ, nó chính là chim chóc dành riêng cho Vu y mỗi bộ lạc, chúng ta cũng đừng suy nghĩ. Vẫn là thành thành thật thật kỵ thú nhân nhà mình thì chân thật hơn.
Liễu Thư cũng không rối rắm vấn đề của mình, nhưng thật ra bị lời nói Kathy hấp dẫn, nhướng cao một bên lông mày: Dành riêng cho Vu y mỗi bộ lạc? Thực ý vị sâu xa.
Đúng vậy. Kathy gật gật đầu, giống như cảm thán ngẩng đầu nhìn trời: Mỗi một thời đại Vu y đều có một cái tọa kỵ riêng, bộ lạc chúng ta chính là hồng điểu.
Tọa kỵ hồng điểu là đời đời tương truyền. Liễu Thư kỳ quái, nếu là như vậy chim này sống cũng thật là lâu.
Liếc mắt Liễu Thư như nhìn tên ngu ngốc một cái, Kathy bĩu môi: Làm sao có thể chứ, chẳng qua nói là đời đời tương truyền cũng không kém là bao, bởi vì Vu y đời tiếp theo tọa kỵ chính là hậu đại của hồng điểu đời trước, từng tọa kỵ đều là dưỡng thành từ nhỏ, như vậy mới có thể sinh ra cảm tình.
Thì ra là thế, Liễu Thư nghĩ đến cô ấy nói mỗiộ lạc đều có, thì thú vị: Vu y mỗi một bộ lạc đều có tọa kỵ thuộc về mình. Thực phong cách!
Ừ, mình nghĩ hẳn là vậy, bộ lạc nhỏ mình không rõ ràng lắm, đương nhiên nếu có Vu y mà nói nhất định sẽ có tọa kỵ kèm theo, cái khác không biết, nhưng mà vài bộ lạc lớn mình đều biết được, cũng đều có. Tuy rằng Kathy không lớn nhưng cũng đi qua vài lần ngày trao đổi, đi ra ngoài qua bộ lạc khác tự nhiên cũng thấy qua tọa kỵ Vu y những bộ lạc đó.
Hiểu biết gật gật đầu, Liễu Thư nghĩ tới vấn đề vừa rồi của mình muốn nói: Mình nghĩ tiếp qua không lâu chúng ta khẳng định phải đi bên ngoài khai khẩn đất hoang. Vừa rồi trong lời nói của Vu y tuy rằng không có cho cô mười phần đáp án, nhưng mà cô nghĩ cũng tám chín phần. Ngẫm lại làm ruộng ngày, đột nhiên một thân tinh thần, về sau cũng có mục tiêu để theo đuổi rồi.
Tin tức này tự nhiên là làm cho hai người Kathy cũng cao hứng một phen, còn nói nói mấy câu, Alice tiến lên lôi kéo Kathy nói với Liễu Thư: Lúc này Allen bọn họ cũng nên trở lại, chúng ta hãy đi về trước, ngày mai giúp cậu hạ khoai ươm giống.
Ruộng ươm mở lớn, tự nhiên là cần nhiều người ra tay hỗ trợ, hơn nữa phương diện này cũng không phải là mầm của một mình cô. Cô vui sướng gật gật đầu nhìn theo hai người rời đi, Liễu Thư về nhà chuẩn bị nấu cơm, trước đun nước sôi cất vào trong bầu gốm. Đặc biệt nung chế một cái làm ấm nước, hiệu quả giữ ấm cũng không tốt bao nhiêu, nhưng uống nước sôi để nguội hiện tại cũng không tệ, nếu lại có chút lá trà thì rất tốt, nhưng mà điều kiện không cho phép.
Lấy mấy cọng xương cốt mang thịt chặt khúc bỏ trong nồi đổ nước đốt lò, đây là phần canh xương cốt, hiện tại cô luôn luôn chỉ hầm một lần. Dù sao hiện tại cái khác thì không nhiều lắm nhưng loại xương to này thì nhiều, canh xương cốt hầm uống ngon hơn thịt canh rất nhiều, mùi cũng nhẹ một chút, mùi vị không tệ dinh dưỡng cũng đủ, quả thực vẹn toàn.
Canh xương cốt phải hầm từ từ, Liễu Thư đi ra đất trồng rau phía hậu viện trong hái xuống ít rau xanh tươi non còn có mấy quả dưa chuột. Nói là dưa chuột dù sao Liễu Thư là chưa thấy qua, nhưng lại có màu xanh biếc tóm lại ăn không bệnh không tai, coi như là loại mới. Sau khi trồng rồi mới phát hiện nấu cơm ăn rất ngon, bỏ chút thịt xào ăn càng tuyệt, thú nhân cũng có thể gắp thêm hai đũa, mặt khác cô vẫn đề xướng ăn nhiều rau dưa màu xanh.
Hái ra xuống trở về xào, hiện tại dầu mỡ cũng không thiếu thả nhiều chút bạo xào mới đủ hương thơm. Allen vừa mới tiến vào cửa lại hỏi hương vị, mỉm cười thả mọi thứ trên tay ở trong sân đi đến bên dòng suối rửa tay. Đây là Liễu Thư dưỡng thành thói quen cho hắn, mặc kệ làm gì, sau khi trở về trước tiên chính là bỏ mọi thứ xuống rồi đi rửa tay rửa mặt. Như vậy cả người nhẹ nhàng khoan khoái bản thân mình thoải mái người khác nhìn cũng tốt, cái này hắn tự nhiên đáp ứng. Hiện tại liền dưỡng thành thói quen vừa trở về không nói hai lời tẩy rửa hết vết bẩn toàn thân.
Thời điểm Liễu Thư bưng đồ ăn đến nhà chính vừa vặn nhìn Allen vào cửa, cười lên tiếng kêu gọi: Mau ngồi xuống đi, em bưng đồ ăn lên là có thể ăn.
Ừ. Trên bàn nhà chính chẳng những bày biện thức ăn còn có nước sôi để nguội, bưng lên đến ngửa đầu uống cạn lại rót một ly nữa,
Cậu thích hồng điểu của Vu y hả? Kathy lại không để ý đến vấn đề của cô, mà là cười hì hì sáp lại gần: Ai nha, nghĩ cũng đừng nghĩ, nó chính là chim chóc dành riêng cho Vu y mỗi bộ lạc, chúng ta cũng đừng suy nghĩ. Vẫn là thành thành thật thật kỵ thú nhân nhà mình thì chân thật hơn.
Liễu Thư cũng không rối rắm vấn đề của mình, nhưng thật ra bị lời nói Kathy hấp dẫn, nhướng cao một bên lông mày: Dành riêng cho Vu y mỗi bộ lạc? Thực ý vị sâu xa.
Đúng vậy. Kathy gật gật đầu, giống như cảm thán ngẩng đầu nhìn trời: Mỗi một thời đại Vu y đều có một cái tọa kỵ riêng, bộ lạc chúng ta chính là hồng điểu.
Tọa kỵ hồng điểu là đời đời tương truyền. Liễu Thư kỳ quái, nếu là như vậy chim này sống cũng thật là lâu.
Liếc mắt Liễu Thư như nhìn tên ngu ngốc một cái, Kathy bĩu môi: Làm sao có thể chứ, chẳng qua nói là đời đời tương truyền cũng không kém là bao, bởi vì Vu y đời tiếp theo tọa kỵ chính là hậu đại của hồng điểu đời trước, từng tọa kỵ đều là dưỡng thành từ nhỏ, như vậy mới có thể sinh ra cảm tình.
Thì ra là thế, Liễu Thư nghĩ đến cô ấy nói mỗiộ lạc đều có, thì thú vị: Vu y mỗi một bộ lạc đều có tọa kỵ thuộc về mình. Thực phong cách!
Ừ, mình nghĩ hẳn là vậy, bộ lạc nhỏ mình không rõ ràng lắm, đương nhiên nếu có Vu y mà nói nhất định sẽ có tọa kỵ kèm theo, cái khác không biết, nhưng mà vài bộ lạc lớn mình đều biết được, cũng đều có. Tuy rằng Kathy không lớn nhưng cũng đi qua vài lần ngày trao đổi, đi ra ngoài qua bộ lạc khác tự nhiên cũng thấy qua tọa kỵ Vu y những bộ lạc đó.
Hiểu biết gật gật đầu, Liễu Thư nghĩ tới vấn đề vừa rồi của mình muốn nói: Mình nghĩ tiếp qua không lâu chúng ta khẳng định phải đi bên ngoài khai khẩn đất hoang. Vừa rồi trong lời nói của Vu y tuy rằng không có cho cô mười phần đáp án, nhưng mà cô nghĩ cũng tám chín phần. Ngẫm lại làm ruộng ngày, đột nhiên một thân tinh thần, về sau cũng có mục tiêu để theo đuổi rồi.
Tin tức này tự nhiên là làm cho hai người Kathy cũng cao hứng một phen, còn nói nói mấy câu, Alice tiến lên lôi kéo Kathy nói với Liễu Thư: Lúc này Allen bọn họ cũng nên trở lại, chúng ta hãy đi về trước, ngày mai giúp cậu hạ khoai ươm giống.
Ruộng ươm mở lớn, tự nhiên là cần nhiều người ra tay hỗ trợ, hơn nữa phương diện này cũng không phải là mầm của một mình cô. Cô vui sướng gật gật đầu nhìn theo hai người rời đi, Liễu Thư về nhà chuẩn bị nấu cơm, trước đun nước sôi cất vào trong bầu gốm. Đặc biệt nung chế một cái làm ấm nước, hiệu quả giữ ấm cũng không tốt bao nhiêu, nhưng uống nước sôi để nguội hiện tại cũng không tệ, nếu lại có chút lá trà thì rất tốt, nhưng mà điều kiện không cho phép.
Lấy mấy cọng xương cốt mang thịt chặt khúc bỏ trong nồi đổ nước đốt lò, đây là phần canh xương cốt, hiện tại cô luôn luôn chỉ hầm một lần. Dù sao hiện tại cái khác thì không nhiều lắm nhưng loại xương to này thì nhiều, canh xương cốt hầm uống ngon hơn thịt canh rất nhiều, mùi cũng nhẹ một chút, mùi vị không tệ dinh dưỡng cũng đủ, quả thực vẹn toàn.
Canh xương cốt phải hầm từ từ, Liễu Thư đi ra đất trồng rau phía hậu viện trong hái xuống ít rau xanh tươi non còn có mấy quả dưa chuột. Nói là dưa chuột dù sao Liễu Thư là chưa thấy qua, nhưng lại có màu xanh biếc tóm lại ăn không bệnh không tai, coi như là loại mới. Sau khi trồng rồi mới phát hiện nấu cơm ăn rất ngon, bỏ chút thịt xào ăn càng tuyệt, thú nhân cũng có thể gắp thêm hai đũa, mặt khác cô vẫn đề xướng ăn nhiều rau dưa màu xanh.
Hái ra xuống trở về xào, hiện tại dầu mỡ cũng không thiếu thả nhiều chút bạo xào mới đủ hương thơm. Allen vừa mới tiến vào cửa lại hỏi hương vị, mỉm cười thả mọi thứ trên tay ở trong sân đi đến bên dòng suối rửa tay. Đây là Liễu Thư dưỡng thành thói quen cho hắn, mặc kệ làm gì, sau khi trở về trước tiên chính là bỏ mọi thứ xuống rồi đi rửa tay rửa mặt. Như vậy cả người nhẹ nhàng khoan khoái bản thân mình thoải mái người khác nhìn cũng tốt, cái này hắn tự nhiên đáp ứng. Hiện tại liền dưỡng thành thói quen vừa trở về không nói hai lời tẩy rửa hết vết bẩn toàn thân.
Thời điểm Liễu Thư bưng đồ ăn đến nhà chính vừa vặn nhìn Allen vào cửa, cười lên tiếng kêu gọi: Mau ngồi xuống đi, em bưng đồ ăn lên là có thể ăn.
Ừ. Trên bàn nhà chính chẳng những bày biện thức ăn còn có nước sôi để nguội, bưng lên đến ngửa đầu uống cạn lại rót một ly nữa,
/215
|