Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 168 - Giày Rơm.

/215


Mùa hè tiến đến mọi người đều bắt đầu ngại nóng, quần áo mặc ít thì còn được, nhưng mà giầy lại có chút phiền phức, trời nóng gắt như vậy mang giày tuyệt đối là sẽ bị thối chân được không. Nhưng mà đã đi qua giầy, nếu lại chân trần trong mà nói, như vậy ai cũng không chịu được. Cho nên mọi người đều biến thành cuộc sống dùng da thú bó chân, dù sao dùng nó bao lấy còn chân có thể để cho chân hít thở không khí, ít nhất không sẽ phát sinh làm cho nó bị thối rữa.

Xem ra thật là không thể mang rồi. Cởi giày ra, chân vừa được thả lỏng, cả người Liễu Thư đều sảng khoái lên, rốt cục được giải phóng, nhưng mà... cứ để chân trần như vậy cũng không được, không nói chỗ nào cũng gồ ghề, rất nhiều đá vụn thực sự cũng rất đòi mạng người ta.

Làm sao vậy? Vừa vặn Allen cắt một đám cỏ non cho gia cầm hậu viện trở về thì nhìn thấy cô đang ngẩn người, kỳ quái đi qua, bàn tay to tùy ý quơ quơ ở trước mắt cô, muốn nhìn cô đây là làm sao vậy.

Cúi đầu nhìn lại, Allen cũng sớm đã cởi giày, dùng da thú quấn lên, xem ra thú nhân thật là chịu không nổi đâu, buồn cười giật nhẹ khóe miệng: Em đang nghĩ thế nào mới có thể làm cho chân không bị rách.

Thế này mới chú ý tới trên chân cô không có mang giầy, Allen khẩn trương để sát vào nhìn xem, thấy chính là nơi bị che có chút trắng bệch, thế này mới thở nhẹ một hơi: Vẫn là dùng da thú bọc đi, như vậy tốt hơn một chút. Dù sao nhiều năm đều là trôi qua như vậy, khôi phục như lúc ban đầu cũng được, ít nhất thời điểm mùa đông bọn họ là mang ấm áp.

Vậy sao được. Không đồng ý lắc đầu, Liễu Thư bĩu môi: Tiếp qua một đoạn thời gian không phải chúng ta phải khởi hành đi bộ lạc Dực Xà tộc sao? Đường xá xa như vậy, chân nhất định sẽ vất vả. Cho dù toàn bộ hành trình có năng lực phi hành của thú nhân tương trợ, nhưng dù sao cũng phải đi đường, đi da thú quả là thực không dễ chịu.

Vậy em nói làm sao bây giờ? Cào cào đầu tóc xoã tung, Allen không có cách, chỉ có thể vô tội nhìn về phía Liễu Thư, trông cậy vào cô quyết định, dù sao hắn nghĩ không ra được có biện pháp gì tốt, ai, giống cái rất có khả năng, làm cho hắn là thú nhân thực sự bi thương khi có chuyện cần.

Biện pháp là người thì nghĩ ra được. Ánh mắt bắt đầu chuyển, hai tay vỗ một cái ra tiếng: Được rồi, trước đó, đầu tiên chúng ta đi cắt cỏ đi. Ngữ khí bắt đầu để lộ ra tinh thần vui thích, hành vi động tác cũng mang theo hưng phấn.

Allen không hiểu ra sao: Vừa rồi anh đã cắt xong cỏ non, hiện tại không cần. Giờ còn cắt cái gì cỏ.

Mới mặc kệ mấy cái này, Liễu Thư tìm hai tấm da thú quấn lên bàn chân, dùng dây cột lại, đứng lên dậm chân một cái, cảm giác hoàn toàn không có mang giầy, đến thoải mái. Hơn nữa trừ bỏ da ở bên cạnh chân còn ma xát, thật sự là một chút cũng không tốt, tin tưởng cảm giác những người khác cũng không khác gì cô, quả nhiên, 'từ đơn giản nhập vào xa hoa thì dễ từ xa hoa phải tiết kiệm thì khó khăn'. Cô yên lặng cảm thán một phen, rồi kéo thú nhân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: Là cắt cỏ, nhưng không phải cắt cỏ non, hữu dụng. Bất đắc dĩ, thú nhân cao lớn gần 2m cứ như vậy bị lôi đi, đương nhiên trước khi đi còn không quên mang theo nông cụ cắt cỏ.

Địa điểm cắt cỏ Liễu Thư lựa chọn chính là hồ lớn phía sau núi, bởi vì chung quanh nơi đó mọc rất nhiều cỏ tranh, tiết kiêm cho cô khỏi phải chạy đi tìm phía bên ngoài, một đường thoải mái được thú nhân chở đi qua, cô chỉ vào một chỗ cỏ khô tươi tốt bên đường: Chính là nơi đó đi, dừng ở đó. Allen theo lời hạ cánh xuống.

Tiểu Thư muốn cỏ khô đó làm cái gì? Allen kỳ quái hỏi, nhưng tốc độ trên tay không chậm, cầm đao sắc bén làm từ vỏ ngọc trai, cắt cỏ cắt thực lưu loát, chỉ chốc lát chính là một bó to xếp đống ở đàng kia.

Em nghĩ thử bện giầy rơm. Được rồi, rốt cục thì Liễu Thư đánh chú ý tới trên người giầy rơm, giày là không thể mang, mang vào sẽ nóng lở chân, như vậy cũng chỉ có một đường này. Giầy rơm ở Thiên triều thập biên bảy mươi tám mươi năm vẫn rất phổ biến, chỉ là khi cô sinh ra cũng đã rất ít, cô chỉ nhớ rõ gia gia của cô có một đôi, chẳng qua cũng hơi bị cũ, cô lấy từ trong nhà kho đi ra, chơi đùa rồi cũng không biết ném đi đâu.

Cho nên nói hiểu biết của cô đối với món đồ chơi giầy rơm này thật đúng là không nhiều lắm, nhưng cô xem qua đệm lót bằng cỏ trong nhà bện, quyết định coi cả hai làm thành một, lấy hình thức bện đệm lót, bện giầy rơm, hy vọng có thể thành công, ừ, không thành công thì thành nhân.

Cắt một giỏ cỏ khô, Liễu Thư nhìn cũng không kém lắm thì lắc lắc tay ngừng lại, sau đó hai người mang theo một giỏ cỏ trở về, trở về nghiên cứu làm thế nào bện giầy rơm, ài, đây thật sự là làm người quá khó khăn.

Bện giầy rơm. Allen đối với cái ý tứ như mặt chữ này vẫn là hoàn toàn hiểu biết, nhưng mà hắn vẫn là thực hoài nghi : Em muốn bện thế nào? Không nên trách hắn, mấy cọng cỏ như vậy, bện giầy thế nào, hắn vẫn không quá hiểu biết.

Không cần quá coi thường em được không. Nghiêng liếc mắt hắn một cái, Liễu Thư kiêu ngạo : Cái kia... Sinh hoạt với thí nghiệm đi. 囧!

... Allen trầm tư suy nghĩ, cái gì kêu là thí nghiệm.

Bắt một nắm cỏ khô, quay ngược lại lột ra, đều xử lý sạch sẽ những cỏ tạp linh tinh xen lẫn, Allen đợi ở một bên cũng học làm theo, nhưng mà tay hắn lớn hơn một chút, cầm một cái, cỏ khô gần một nửa, Liễu Thư nhìn mà co rút mãi, con hàng này...

Nhìn cỏ khô chuẩn bị xong một phen sạch sẽ, Liễu Thư lại lấy đao ra đều cắt chỉnh tề thành hai đoạn, lúc này mới bắt đầu động thủ bện, ở phương diện này cô cũng không nhớ rõ ràng lắm, hiện tại chỉ có thể tìm tòi, ừ, dù sao cô đã làm tốt chuẩn bị thất bại mấy lần.

Cho dù là chuẩn bị


/215

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status