Biết được thời gian ở đây chênh lệch, đột nhiên Liễu Thư nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc.
Eva các ngươi có thể sống đến bao nhiêu tuổi?
Sống bao lâu hả? Eva nghiêng đầu nghĩ nghĩ: Mình nhớ rõ a ba từng nói, trong bộ lạc chúng mình sống lâu nhất là một lão thú nhân, hắn hoàn chỉnh sống một trăm cái mùa đông, là người sống lâu nhất trong bộ lạc. Nói xong giống như vì để xác định còn hung hăng gật đầu.
Một trăm cái? Liễu Thư há miệng có chút không dám tin, cái này nếu ấn theo trên địa cầu 365 ngày một năm mà tính thì cũng gần đến hai trăm năm mươi năm, hơn nữa ở đây mỗi ngày nhiều hơn sáu giờ...
Nói như vậy các cậu cũng có thể sống lâu đến như vậy?
Không biết, a ba nói có lẽ có thể còn sống qua tám mươi cái mùa đông hoặc là càng lâu.
Liễu Thư đã không biết phải thay đổi biểu đạt của mình thế nào, người ở đây bình quân sống lâu tới hai trăm tuổi, đây là nguyên nhân khác biệt với nhân loại, nháy mắt nghĩ đến chính mình có khả năng chỉ sống tám chín mươi năm, thì vẻ mặt cô buồn bực, đây không phải là kỳ thị chủng tộc thì là cái gì?
Các cậu thật lợi hại, bộ lạc của tôi người sống lâu nhất cũng chỉ có thể sống hơn một trăm tuổi. Đó chính là người may mắn đấy.
A, cái này không có quan hệ. Nhìn thấy biểu tình trên mặt Liễu Thư, Eva vội khoát tay: Oman từng nói cậu uống qua nước thánh thần thú ban cho, đó là thần thú ban thưởng cho đối với từng con dân thú nhân. Phàm là người uống qua nước thánh chỉ cần bình an thì đều có thể sống thật lâu, ấu tể trong bộ lạc sinh ra sẽ được ban cho nước thánh, đây là thuộc loại chúc phúc cho ấu tể mới sinh.
Quả nhiên Liễu Thư hoàn toàn kinh ngạc, chỉ vào chính mình có chút không dám tin: Không, không thể nào, chỉ là uống vào nước thánh là có thể sống lâu như vậy? Đây là thần dược hay sao nha.
Mà Eva cũng là vẻ mặt đương nhiên: Đúng vậy, tộc trưởng và Vu y đều nói qua như vậy, cho nên Liễu Thư cậu không cần lo lắng, chỉ là lại nói tiếp, người bộ lạc các cậu sống thực ngắn.
Đúng vậy rất ngắn. Liễu Thư cứng ngắt gật đầu, vẫn còn đang bị vây trong rối rắm là mình đã được gia tăng thêm trên dưới một trăm tuổi thọ.
Nha!
Làm sao vậy? Đột nhiên bị Eva kêu một tiếng mà dọa hoàn hồn, Liễu Thư ném ý niệm chuyển động trong đầu sang một bên rồi vội hỏi.
Các cậu sống ngắn, đó chẳng phải là... cậu còn chưa có trưởng thành.
Ực... Nháy mắt hết chỗ nói rồi, Liễu Thư có chút do dự nói: Các cậu ở đây phải như thế nào mới xem là trưởng thành?
Ấu tể sinh ra sau mười cái mùa đông thì được coi là trưởng thành. Allen ở mùa đông vừa rồi thì đã thành niên.
Nhìn Eva rất ngây thơ, không nghĩ tới còn có thể đột nhiên thông minh một chút, lại bốn bỏ năm lên tính tính, quả thật là cô còn kém chút nữa mới tính là 'trưởng thành'. Nhưng Liễu Thư cũng không muốn
Eva các ngươi có thể sống đến bao nhiêu tuổi?
Sống bao lâu hả? Eva nghiêng đầu nghĩ nghĩ: Mình nhớ rõ a ba từng nói, trong bộ lạc chúng mình sống lâu nhất là một lão thú nhân, hắn hoàn chỉnh sống một trăm cái mùa đông, là người sống lâu nhất trong bộ lạc. Nói xong giống như vì để xác định còn hung hăng gật đầu.
Một trăm cái? Liễu Thư há miệng có chút không dám tin, cái này nếu ấn theo trên địa cầu 365 ngày một năm mà tính thì cũng gần đến hai trăm năm mươi năm, hơn nữa ở đây mỗi ngày nhiều hơn sáu giờ...
Nói như vậy các cậu cũng có thể sống lâu đến như vậy?
Không biết, a ba nói có lẽ có thể còn sống qua tám mươi cái mùa đông hoặc là càng lâu.
Liễu Thư đã không biết phải thay đổi biểu đạt của mình thế nào, người ở đây bình quân sống lâu tới hai trăm tuổi, đây là nguyên nhân khác biệt với nhân loại, nháy mắt nghĩ đến chính mình có khả năng chỉ sống tám chín mươi năm, thì vẻ mặt cô buồn bực, đây không phải là kỳ thị chủng tộc thì là cái gì?
Các cậu thật lợi hại, bộ lạc của tôi người sống lâu nhất cũng chỉ có thể sống hơn một trăm tuổi. Đó chính là người may mắn đấy.
A, cái này không có quan hệ. Nhìn thấy biểu tình trên mặt Liễu Thư, Eva vội khoát tay: Oman từng nói cậu uống qua nước thánh thần thú ban cho, đó là thần thú ban thưởng cho đối với từng con dân thú nhân. Phàm là người uống qua nước thánh chỉ cần bình an thì đều có thể sống thật lâu, ấu tể trong bộ lạc sinh ra sẽ được ban cho nước thánh, đây là thuộc loại chúc phúc cho ấu tể mới sinh.
Quả nhiên Liễu Thư hoàn toàn kinh ngạc, chỉ vào chính mình có chút không dám tin: Không, không thể nào, chỉ là uống vào nước thánh là có thể sống lâu như vậy? Đây là thần dược hay sao nha.
Mà Eva cũng là vẻ mặt đương nhiên: Đúng vậy, tộc trưởng và Vu y đều nói qua như vậy, cho nên Liễu Thư cậu không cần lo lắng, chỉ là lại nói tiếp, người bộ lạc các cậu sống thực ngắn.
Đúng vậy rất ngắn. Liễu Thư cứng ngắt gật đầu, vẫn còn đang bị vây trong rối rắm là mình đã được gia tăng thêm trên dưới một trăm tuổi thọ.
Nha!
Làm sao vậy? Đột nhiên bị Eva kêu một tiếng mà dọa hoàn hồn, Liễu Thư ném ý niệm chuyển động trong đầu sang một bên rồi vội hỏi.
Các cậu sống ngắn, đó chẳng phải là... cậu còn chưa có trưởng thành.
Ực... Nháy mắt hết chỗ nói rồi, Liễu Thư có chút do dự nói: Các cậu ở đây phải như thế nào mới xem là trưởng thành?
Ấu tể sinh ra sau mười cái mùa đông thì được coi là trưởng thành. Allen ở mùa đông vừa rồi thì đã thành niên.
Nhìn Eva rất ngây thơ, không nghĩ tới còn có thể đột nhiên thông minh một chút, lại bốn bỏ năm lên tính tính, quả thật là cô còn kém chút nữa mới tính là 'trưởng thành'. Nhưng Liễu Thư cũng không muốn
/215
|