Editor: ChieuNinh
Giầy xuất hiện quả nhiên là làm cho nhóm giống cái vô cùng cao hứng, Kathy và Alice thì không cần phải nói, liên thanh nói muốn đi làm nhiều thêm vài đôi cho tiểu thú nhân và tiểu giống cái, trời thật lạnh người lớn còn hoàn hảo chứ tiểu ấu tể cũng không chịu nổi. Hiện tại có thể làm loại vật phẩm giữ ấm này, tự nhiên là người người vui mừng, khẩn trương gấp gáp chế tạo. Mà Liễu Thư đến nói cũng coi như xong việc, hai người Kathy cũng vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ truyền cho nhóm giống cái trong bộ lạc. Nói vậy qua không được bao lâu, mặc kệ là thú nhân hay là giống cái đều có thể vì vậy mà trên chân có một đôi giày da thú.
Sau mấy ngày, Allen cứ theo lẽ thường sáng sớm mỗi ngày quét tuyết cho Liễu Thư, còn cô thì lại nhân lúc này mà chuẩn bị tốt điểm tâm, để cho thú nhân ăn no ấm bụng rồi đi săn bắn, như vậy mới có khí lực, có tinh lực. Bởi vì tuyết lớn nên con mồi chung quanh bộ lạc đã là ít lại càng ít, thú nhân muốn tìm được con mồi thì phải chạy đến địa phương còn xa hơn nơi thường lui tới, về mặt thời gian cũng tiêu phí nhiều hơn.
Đợi ở trong sơn động, một mình một người Liễu Thư cũng không nhàn rỗi, thứ cô muốn làm thực sự nhiều, có thể làm hài, cô có rảnh rỗi thì cũng muốn làm nhiều mấy đôi. Eva muốn tự mình làm giày cho Oman, nhưng chính cô ấy cũng không biết hết, Liễu Thư liền xử lý. Trong khoảng thời gian này có Kathy và Alice nói chuyện làm giày cho nhóm giống cái bộ lạc, có vài lần có thú nhân chở giống cái bay đến chỗ cô thỉnh giáo một ít vấn đề chi tiết. Giờ phút này cô không thể không cảm khái trí tuệ của thú nhân cũng không thể khinh thường, bọn họ khiếm khuyết chẳng qua là năng lực sáng tạo, nhưng năng lực học tập của bọn họ là vô cùng mạnh mẽ, lại còn có thể từ một suy ra ba.
Đã nói làm giày, hiện tại Liễu Thư cũng chỉ là làm ra được ủng, có giống cái cơ trí thông minh cũng đã nghĩ đến có thể làm giày ngắn, như vậy nhóm giống cái tiện mang hơn, đến cuối cùng ngay cả dây giày đều nghĩ ra được. Cho nên nói trí tuệ là dựa vào khai thác, cô cảm thấy hiện tại mình chính là thợ khai quật.
Gấp gáp vội vàng vài ngày thì Liễu Thư cũng bội phục năng lực động tay của chính mình, chẳng những làm một đôi giày cho Eva mà còn làm ra cho chính mình một đôi. Cái này cô cũng thay đổi ghê gớm, làm cho Eva là một đôi giày ngắn có dây mang ở trong sơn động cũng thuận tiện, làm cho mình cũng giống như vậy. Vốn còn định làm một đôi cho Allen, nhưng mà thú nhân này hết sức cố chấp, nói là hiện tại đôi này rất tốt, không cần nữa, Liễu Thư nói mang giầy phải thay đổi, nhưng hắn không nghe. Kỳ thực cô cũng biết, trời rất rét lạnh, ngay cả mỗi ngày ngồi ở bên cạnh lò sưởi, làm giày mấy ngày liền tay đông lạnh đến đỏ bừng, hàng này là đau lòng, sợ nói ra cô mất hứng, chỉ ngăn lại không cho làm như vậy.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong sơn động cũng không giữ ấm, cái rèm cửa ngoài cửa động ở dưới sự yêu cầu của Liễu Thư mà Allen khiêng một thân cây trở về, chẻ ra vài nửa, chọn mấy tấm vừa dài lại rộng cột lên cửa động.
Ngược lại có thể ngăn lại gió tuyết không ít, nhưng độ ấm trong sơn động cũng không tăng lên bao nhiêu.
Nhớ tới làm đế giầy lần trước, Liễu Thư tâm ngứa ngáy muốn làm, vốn cho rằng dùng da thú xé thành dây da hẳn là có thể dùng. Nhưng sau khi dùng mới biết được, làm này hài vẫn phải dùng chỉ vải mới được, bằng không đóng đế hài cũng không chắc chắn, mang một hai lần thì cũng lỏng lẻo. Nhưng trong bộ lạc không có loại 'Vải bông sợi bông' cao cấp này, như vậy chỉ có thể từ bỏ, cho nên cô lại bắt đầu nghiên cứu làm bao tay.
Vật nhỏ này cũng đơn giản, làm ra cũng không khó, chính là khảo nghiệm thủ công linh hoạt, cũng may cái khác Liễu Thư cũng không am hiểu, khi còn nhỏ trong nhà nghèo, chuyện may may vá vá là thường làm, cái này cũng là chuyện tốt. Vốn xã hội hiện đại tiến bộ, mọi người có cuộc sống càng ngày càng tốt, ai còn may vá quần áo, ngược lại đều có chút đã quên kỹ thuật sống trải qua vài lần rèn luyện mà đi lên. Hơn nữa có xu thế càng ngày càng tốt, cô vui vẻ cầm cốt châm may vá cũng có tư thế.
Đây lại làm cái gì vậy? Hiện tại Allen trừ bỏ buổi tối ngủ còn về sơn động của mình ra, thời gian khác đều làm tổ ở chỗ Liễu Thư, mỗi lần săn bắn trở về đây là điểm dừng chân đầu tiên của hắn. Nhớ tới mỗi lần lúc ra cửa, ánh mắt hâm mộ của thú nhân đồng hành nhìn mình, hắn vừa nghĩ tới thì cảm thấy tuyệt.
Làm bao tay. Liễu Thư cũng không ngẩng đầu lên nói.
Cái bao tay? Allen cầm lấy bao tay trong chậu gỗ chuyên dụng của Liễu Thư, nhìn nhìn nghi hoặc khó hiểu. Từ lúc bắt đầu khâu quần áo rồi, thì Liễu Thư đặc biệt làm ra cái chậu gỗ nhỏ cũng không chứa nước mà chứa vật lặt vặt, chính là chuyên môn đặt châm tuyến da thú. Mỗi lần ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, thì lại bắt đầu ôm cái chậu gỗ nhỏ này, còn có thể vừa làm chút việc vừa thuận miệng tán gẫu vài câu với Allen.
Cái này... cũng quá nhỏ đi. Allen lấy ngón trỏ ngón cái kẹp một tấm nhỏ, khoa tay múa chân khoa tay múa chân cái bàn tay to thô ráp của mình, một hồi lâu sau mới ấp a ấp úng chậm chạp nói.
Liễu Thư vừa nghiêng đầu không nhìn rõ, đợi khi ngẩng đầu vừa thấy thì không khỏi nở nụ cười, đưa tay lấy bao tay nhỏ bé trong tay Allen đi, buồn cười nói: Đây không phải đưa cho anh, anh kích động cái gì chứ. Bao tay nhỏ bé này là đặc biệt làm cho nhóm tiểu ấu tể, đợi sau khi làm xong thì tìm thời gian cùng nhau đưa đi 'Cô nhi viện' với Kathy Alice, mệt thú nhân nhị này còn lấy cái móng vuốt to của hắn ra so.
A, không phải là của tôi... Yên lặng rút tay về, một người thật lớn ngồi xổm ở đó, rõ ràng là người hình, nhưng Liễu Thư chính là nhìn ra một con mèo bự đáng thương hề hề rụt cổ, hai cái lỗ tai tròn tròn cũng cụp xuống, một bộ dạng thực ủy khuất, manh không thôi, cô vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.
Khe khẽ gõ gõ cái đầu mèo bự, Liễu Thư bất đắc dĩ: Đây là làm cho nhóm ấu tể, đương nhiên cũng không thể thiếu của anh, ở chỗ này đây... Vừa nói vừa lấy ra cái bao tay da thú đã sớm làm xong cho thú nhân.
Kỳ thực phương pháp thú nhân giữ ấm cũng không cần quá khẩn trương, dù sao bọn họ là có thể thú hóa, trên người có da lông là vật phẩm giữ ấm tốt nhất, cho nên Liễu Thư cũng không có làm bao tay lông xù, mà là chỉ làm cái bao tay cái loại đấu tranh kịch liệt này, da thú vẫn là dùng da bền chắc, cam đoan có ích.
Thế nào, thích không? Tuy rằng biết mình đưa thì thú nhân này thực thích, nhưng cô vẫn muốn vừa hỏi như vậy, bởi vì có vài lời nói là nghe không đủ.
Quả
Giầy xuất hiện quả nhiên là làm cho nhóm giống cái vô cùng cao hứng, Kathy và Alice thì không cần phải nói, liên thanh nói muốn đi làm nhiều thêm vài đôi cho tiểu thú nhân và tiểu giống cái, trời thật lạnh người lớn còn hoàn hảo chứ tiểu ấu tể cũng không chịu nổi. Hiện tại có thể làm loại vật phẩm giữ ấm này, tự nhiên là người người vui mừng, khẩn trương gấp gáp chế tạo. Mà Liễu Thư đến nói cũng coi như xong việc, hai người Kathy cũng vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ truyền cho nhóm giống cái trong bộ lạc. Nói vậy qua không được bao lâu, mặc kệ là thú nhân hay là giống cái đều có thể vì vậy mà trên chân có một đôi giày da thú.
Sau mấy ngày, Allen cứ theo lẽ thường sáng sớm mỗi ngày quét tuyết cho Liễu Thư, còn cô thì lại nhân lúc này mà chuẩn bị tốt điểm tâm, để cho thú nhân ăn no ấm bụng rồi đi săn bắn, như vậy mới có khí lực, có tinh lực. Bởi vì tuyết lớn nên con mồi chung quanh bộ lạc đã là ít lại càng ít, thú nhân muốn tìm được con mồi thì phải chạy đến địa phương còn xa hơn nơi thường lui tới, về mặt thời gian cũng tiêu phí nhiều hơn.
Đợi ở trong sơn động, một mình một người Liễu Thư cũng không nhàn rỗi, thứ cô muốn làm thực sự nhiều, có thể làm hài, cô có rảnh rỗi thì cũng muốn làm nhiều mấy đôi. Eva muốn tự mình làm giày cho Oman, nhưng chính cô ấy cũng không biết hết, Liễu Thư liền xử lý. Trong khoảng thời gian này có Kathy và Alice nói chuyện làm giày cho nhóm giống cái bộ lạc, có vài lần có thú nhân chở giống cái bay đến chỗ cô thỉnh giáo một ít vấn đề chi tiết. Giờ phút này cô không thể không cảm khái trí tuệ của thú nhân cũng không thể khinh thường, bọn họ khiếm khuyết chẳng qua là năng lực sáng tạo, nhưng năng lực học tập của bọn họ là vô cùng mạnh mẽ, lại còn có thể từ một suy ra ba.
Đã nói làm giày, hiện tại Liễu Thư cũng chỉ là làm ra được ủng, có giống cái cơ trí thông minh cũng đã nghĩ đến có thể làm giày ngắn, như vậy nhóm giống cái tiện mang hơn, đến cuối cùng ngay cả dây giày đều nghĩ ra được. Cho nên nói trí tuệ là dựa vào khai thác, cô cảm thấy hiện tại mình chính là thợ khai quật.
Gấp gáp vội vàng vài ngày thì Liễu Thư cũng bội phục năng lực động tay của chính mình, chẳng những làm một đôi giày cho Eva mà còn làm ra cho chính mình một đôi. Cái này cô cũng thay đổi ghê gớm, làm cho Eva là một đôi giày ngắn có dây mang ở trong sơn động cũng thuận tiện, làm cho mình cũng giống như vậy. Vốn còn định làm một đôi cho Allen, nhưng mà thú nhân này hết sức cố chấp, nói là hiện tại đôi này rất tốt, không cần nữa, Liễu Thư nói mang giầy phải thay đổi, nhưng hắn không nghe. Kỳ thực cô cũng biết, trời rất rét lạnh, ngay cả mỗi ngày ngồi ở bên cạnh lò sưởi, làm giày mấy ngày liền tay đông lạnh đến đỏ bừng, hàng này là đau lòng, sợ nói ra cô mất hứng, chỉ ngăn lại không cho làm như vậy.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong sơn động cũng không giữ ấm, cái rèm cửa ngoài cửa động ở dưới sự yêu cầu của Liễu Thư mà Allen khiêng một thân cây trở về, chẻ ra vài nửa, chọn mấy tấm vừa dài lại rộng cột lên cửa động.
Ngược lại có thể ngăn lại gió tuyết không ít, nhưng độ ấm trong sơn động cũng không tăng lên bao nhiêu.
Nhớ tới làm đế giầy lần trước, Liễu Thư tâm ngứa ngáy muốn làm, vốn cho rằng dùng da thú xé thành dây da hẳn là có thể dùng. Nhưng sau khi dùng mới biết được, làm này hài vẫn phải dùng chỉ vải mới được, bằng không đóng đế hài cũng không chắc chắn, mang một hai lần thì cũng lỏng lẻo. Nhưng trong bộ lạc không có loại 'Vải bông sợi bông' cao cấp này, như vậy chỉ có thể từ bỏ, cho nên cô lại bắt đầu nghiên cứu làm bao tay.
Vật nhỏ này cũng đơn giản, làm ra cũng không khó, chính là khảo nghiệm thủ công linh hoạt, cũng may cái khác Liễu Thư cũng không am hiểu, khi còn nhỏ trong nhà nghèo, chuyện may may vá vá là thường làm, cái này cũng là chuyện tốt. Vốn xã hội hiện đại tiến bộ, mọi người có cuộc sống càng ngày càng tốt, ai còn may vá quần áo, ngược lại đều có chút đã quên kỹ thuật sống trải qua vài lần rèn luyện mà đi lên. Hơn nữa có xu thế càng ngày càng tốt, cô vui vẻ cầm cốt châm may vá cũng có tư thế.
Đây lại làm cái gì vậy? Hiện tại Allen trừ bỏ buổi tối ngủ còn về sơn động của mình ra, thời gian khác đều làm tổ ở chỗ Liễu Thư, mỗi lần săn bắn trở về đây là điểm dừng chân đầu tiên của hắn. Nhớ tới mỗi lần lúc ra cửa, ánh mắt hâm mộ của thú nhân đồng hành nhìn mình, hắn vừa nghĩ tới thì cảm thấy tuyệt.
Làm bao tay. Liễu Thư cũng không ngẩng đầu lên nói.
Cái bao tay? Allen cầm lấy bao tay trong chậu gỗ chuyên dụng của Liễu Thư, nhìn nhìn nghi hoặc khó hiểu. Từ lúc bắt đầu khâu quần áo rồi, thì Liễu Thư đặc biệt làm ra cái chậu gỗ nhỏ cũng không chứa nước mà chứa vật lặt vặt, chính là chuyên môn đặt châm tuyến da thú. Mỗi lần ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, thì lại bắt đầu ôm cái chậu gỗ nhỏ này, còn có thể vừa làm chút việc vừa thuận miệng tán gẫu vài câu với Allen.
Cái này... cũng quá nhỏ đi. Allen lấy ngón trỏ ngón cái kẹp một tấm nhỏ, khoa tay múa chân khoa tay múa chân cái bàn tay to thô ráp của mình, một hồi lâu sau mới ấp a ấp úng chậm chạp nói.
Liễu Thư vừa nghiêng đầu không nhìn rõ, đợi khi ngẩng đầu vừa thấy thì không khỏi nở nụ cười, đưa tay lấy bao tay nhỏ bé trong tay Allen đi, buồn cười nói: Đây không phải đưa cho anh, anh kích động cái gì chứ. Bao tay nhỏ bé này là đặc biệt làm cho nhóm tiểu ấu tể, đợi sau khi làm xong thì tìm thời gian cùng nhau đưa đi 'Cô nhi viện' với Kathy Alice, mệt thú nhân nhị này còn lấy cái móng vuốt to của hắn ra so.
A, không phải là của tôi... Yên lặng rút tay về, một người thật lớn ngồi xổm ở đó, rõ ràng là người hình, nhưng Liễu Thư chính là nhìn ra một con mèo bự đáng thương hề hề rụt cổ, hai cái lỗ tai tròn tròn cũng cụp xuống, một bộ dạng thực ủy khuất, manh không thôi, cô vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.
Khe khẽ gõ gõ cái đầu mèo bự, Liễu Thư bất đắc dĩ: Đây là làm cho nhóm ấu tể, đương nhiên cũng không thể thiếu của anh, ở chỗ này đây... Vừa nói vừa lấy ra cái bao tay da thú đã sớm làm xong cho thú nhân.
Kỳ thực phương pháp thú nhân giữ ấm cũng không cần quá khẩn trương, dù sao bọn họ là có thể thú hóa, trên người có da lông là vật phẩm giữ ấm tốt nhất, cho nên Liễu Thư cũng không có làm bao tay lông xù, mà là chỉ làm cái bao tay cái loại đấu tranh kịch liệt này, da thú vẫn là dùng da bền chắc, cam đoan có ích.
Thế nào, thích không? Tuy rằng biết mình đưa thì thú nhân này thực thích, nhưng cô vẫn muốn vừa hỏi như vậy, bởi vì có vài lời nói là nghe không đủ.
Quả
/215
|