Lời nói của Vu y Phân Đạt làm cho người đang ngồi ở đây rất là thổn thức không thôi, loại chuyện này thật sự là vạn năm khó gặp, ngược lại trong lúc nhất thời cảm khái Liễu Thư có vận may.
Biết được mình chỉ sợ là hết hi vọng được trở về, tuy trong lòng Liễu Thư có chuẩn bị thì cũng mất mát từng trận.
Allen biết giống cái mình cứu sẽ không rời đi, trong lòng cao hứng nói không nên lời, tuy rằng hắn cũng biết được loại suy nghĩ này rất đáng khinh, nhưng mà dưới tình huống giống cái có thể ở lại thì hết thảy đều là mây bay.
Không cần lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc em. Allen vội vàng nói.
Ừ, Allen nói không sai, chúng ta ở đây là bộ lạc Dực Hổ tộc, ta là tộc trưởng Lôi Đức, đây là bạn lữ của ta, Đỗ Lạp còn có đây là Vu y trong bộ lạc Phân Đạt. Tộc trưởng Lôi Đức cười giới thiệu nói: Hai tiểu tử này, Allen cứu ngươi rời khỏi rừng rậm Thú Đằng, còn có đây là con trai của ta Phách Nhĩ, là thú nhân dũng cảm cường tráng.
Allen dám khẳng định, một câu phía sau mới là câu tộc trưởng muốn nói.
Đứa nhỏ, con cứ yên tâm, con đã đi đến Dực Hổ tộc chúng ta thì chúng ta vạn phần hoan nghênh, chúng ta cũng sẽ tìm kiếm biện pháp trở về cho con. Phu nhân tộc trưởng là một nữ nhân rất dịu dàng, cũng rất đẹp, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bà xử lý cho mình càng tốt hơn một chút.
Được nhiệt tình đối đãi như vậy, nói Liễu Thư không cảm động là không có khả năng, đường trở về rất xa vời, quả thật bản thân cô có nhu cầu cấp bách cần một địa phương có thể đặt chân tạm thời, có khả năng cô còn phải qua một đoạn thời gian rất dài, có lẽ là cả đời 'tạm thời' ở tại chỗ này, phải hiểu biết rõ ràng nơi này rốt cuộc là chỗ nào.
Thật cám ơn mọi người, tôi nguyện ý ở lại. Cân nhắc trong một chớp mắt, Liễu Thư quyết định lựa chọn của mình.
Vậy là tốt rồi, hoan nghênh con gia nhập bộ lạc, tiến vào bộ lạc của chúng ta thì đều là người một nhà, con lại là giống cái, thú nhân Dực Hổ sẽ bảo vệ con, mãi cho đến khi con tìm được bạn lữ của mình hoặc là trở lại bộ lạc mình. Tộc trưởng Lôi Đức thật vui vẻ, một tiểu giống cái gia nhập tự nhiên sẽ giải quyết tình huống khẩn cấp tìm kiếm bạn lữ cho thú nhân độc thân trong bộ lạc, đây là tình huống mà người làm tộc trưởng như ông cam lòng nhìn thấy.
Tôi đi chuẩn bị chỗ ở cho Liễu Thư, ở trong sơn động là được, một tầng dưới cùng, như vậy cũng thuận tiện tới lui. Phu nhân Đỗ Lạp nói.
Chân của cô ấy bị thương còn phải vài ngày mới có thể khỏe hẳn, để cho một giống cái độc thân ở một mỉnh thì không ổn lắm, tôi thấy không bằng để cho Allen chăm sóc cô ấy là được. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vu y Phân Đạt nói, nói rất trực tiếp, bà thấy có vẻ như Allen có chút cảm tình với Liễu Thư, như vậy cơ hội ở gần này, bà không chút do dự tranh thủ cho Allen.
Tộc trưởng Lôi Đức nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý, ở trong thế giới quan của thú nhân, mình ra ngoài săn được con mồi đều là thuộc về mình, bao gồm giống như Allen nhặt được một giống cái, theo lý thuyết Allen có quyền được ưu tiên theo đuổi, đương nhiên cuối cùng vẫn phải xem giống cái lựa chọn ai.
Không cần phiền toái, tự tôi có thể... Liễu Thư muốn cự tuyệt, nhưng mà liếc mắt nhìn thấy đôi mắt màu hồng của Allen một cái, còn có ánh mắt lộ ra cảm
Biết được mình chỉ sợ là hết hi vọng được trở về, tuy trong lòng Liễu Thư có chuẩn bị thì cũng mất mát từng trận.
Allen biết giống cái mình cứu sẽ không rời đi, trong lòng cao hứng nói không nên lời, tuy rằng hắn cũng biết được loại suy nghĩ này rất đáng khinh, nhưng mà dưới tình huống giống cái có thể ở lại thì hết thảy đều là mây bay.
Không cần lo lắng, chúng ta sẽ chăm sóc em. Allen vội vàng nói.
Ừ, Allen nói không sai, chúng ta ở đây là bộ lạc Dực Hổ tộc, ta là tộc trưởng Lôi Đức, đây là bạn lữ của ta, Đỗ Lạp còn có đây là Vu y trong bộ lạc Phân Đạt. Tộc trưởng Lôi Đức cười giới thiệu nói: Hai tiểu tử này, Allen cứu ngươi rời khỏi rừng rậm Thú Đằng, còn có đây là con trai của ta Phách Nhĩ, là thú nhân dũng cảm cường tráng.
Allen dám khẳng định, một câu phía sau mới là câu tộc trưởng muốn nói.
Đứa nhỏ, con cứ yên tâm, con đã đi đến Dực Hổ tộc chúng ta thì chúng ta vạn phần hoan nghênh, chúng ta cũng sẽ tìm kiếm biện pháp trở về cho con. Phu nhân tộc trưởng là một nữ nhân rất dịu dàng, cũng rất đẹp, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bà xử lý cho mình càng tốt hơn một chút.
Được nhiệt tình đối đãi như vậy, nói Liễu Thư không cảm động là không có khả năng, đường trở về rất xa vời, quả thật bản thân cô có nhu cầu cấp bách cần một địa phương có thể đặt chân tạm thời, có khả năng cô còn phải qua một đoạn thời gian rất dài, có lẽ là cả đời 'tạm thời' ở tại chỗ này, phải hiểu biết rõ ràng nơi này rốt cuộc là chỗ nào.
Thật cám ơn mọi người, tôi nguyện ý ở lại. Cân nhắc trong một chớp mắt, Liễu Thư quyết định lựa chọn của mình.
Vậy là tốt rồi, hoan nghênh con gia nhập bộ lạc, tiến vào bộ lạc của chúng ta thì đều là người một nhà, con lại là giống cái, thú nhân Dực Hổ sẽ bảo vệ con, mãi cho đến khi con tìm được bạn lữ của mình hoặc là trở lại bộ lạc mình. Tộc trưởng Lôi Đức thật vui vẻ, một tiểu giống cái gia nhập tự nhiên sẽ giải quyết tình huống khẩn cấp tìm kiếm bạn lữ cho thú nhân độc thân trong bộ lạc, đây là tình huống mà người làm tộc trưởng như ông cam lòng nhìn thấy.
Tôi đi chuẩn bị chỗ ở cho Liễu Thư, ở trong sơn động là được, một tầng dưới cùng, như vậy cũng thuận tiện tới lui. Phu nhân Đỗ Lạp nói.
Chân của cô ấy bị thương còn phải vài ngày mới có thể khỏe hẳn, để cho một giống cái độc thân ở một mỉnh thì không ổn lắm, tôi thấy không bằng để cho Allen chăm sóc cô ấy là được. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vu y Phân Đạt nói, nói rất trực tiếp, bà thấy có vẻ như Allen có chút cảm tình với Liễu Thư, như vậy cơ hội ở gần này, bà không chút do dự tranh thủ cho Allen.
Tộc trưởng Lôi Đức nghĩ một chút thì gật đầu đồng ý, ở trong thế giới quan của thú nhân, mình ra ngoài săn được con mồi đều là thuộc về mình, bao gồm giống như Allen nhặt được một giống cái, theo lý thuyết Allen có quyền được ưu tiên theo đuổi, đương nhiên cuối cùng vẫn phải xem giống cái lựa chọn ai.
Không cần phiền toái, tự tôi có thể... Liễu Thư muốn cự tuyệt, nhưng mà liếc mắt nhìn thấy đôi mắt màu hồng của Allen một cái, còn có ánh mắt lộ ra cảm
/215
|