Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 96 - Quyển 2 - Chương 1

/215


Editor: ChieuNinh

Việc văn tự truyền thừa chấm dứt, mấy người lại thành thành thật thật chuyển động ở trên lãnh địa sừng tê giác thú, gần như đi dạo bên ngoài một lần. Thời điểm trên đường mấy người lấy ra thịt mình mang theo để ăn, đương nhiên đây là lạnh, Liễu Thư cũng ăn qua loa một chút, ít nhất ăn lót bụng trước.

Thế nào? Hiện tại bọn họ đã tìm một mảnh đất hạ xuống, thấy Liễu Thư còn đang viết viết vẽ vẽ, Allen tiến lên hỏi.

Cô lắc đầu: Tôi đã tính toán khoảng cách của chỗ bầy sói và nơi này, khoảng cách không xa, mặc kệ là bầy sói hay là sừng tê giác thú nếu chạy băng băng mà nói đều có thể gặp phải. Nhưng mà chống lại những mãnh thú này, có biện pháp nào khiến cho chúng nó ngoan ngoãn chạy đi lên liều chết đâu, đây tuyệt đối là vấn đề làm cho người ta hao tổn tâm trí.

Những người khác cũng hiểu được đạo lý này, cũng không nói cái gì, tuy rằng biết mưu kế này khó thành, nhưng chỉ cần một tia hy vọng bọn họ cũng không oán giận mà chạy một chuyến này, cũng không có trách ý tứ của Liễu Thư, thiện chí của cô ai cũng hiểu được.

Bàn tay thô to nắm giữ được tay Liễu Thư, hai tay đối lập rất mãnh liệt, một đen một trắng, lớn nhỏ cũng không đồng nhất.

Tay Liễu Thư thực lạnh, lạnh đến đông cứng, tay Allen thực ấm, nhiệt độ cơ thể thú nhân cũng không phải là người thường có thể so sánh, một bàn tay liền bao lấy tay của cô: Đừng nghĩ quá nhiều, cũng không cần quá miễn cưỡng chính mình.

Tôi không có miễn cưỡng. Cô lắc đầu: Chỉ là không cam lòng, chờ tôi ngẫm lại một chút.

Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng mau trở về đi thôi. Phách Nhĩ nhìn xem chung quanh nói: Bằng không bị a ba biết, khẳng định trốn không thoát một trận xoa nắn. Hắn cũng sợ bị đánh, hu hu.

Ài. Mắt thấy thời gian không nhiều lắm, Liễu Thư cũng biết lần này xem ra là phải không công mà trở về: Cũng tốt đi, hiện tại đi trở về xem tìm hiểu chỗ bầy sói như thế nào rồi.

'Oanh ầm ầm.'

Liễu Thư đều đã ngồi lên trên lưng Allen, lại bị tiếng vang bất thình lình không báo trước chấn động đến rơi xuống.

Mặt đất run rẩy, giống như là động đất, theo sau là một tiếng thú kêu chưa bao giờ nghe qua, liên tiếp sau đó chính là loại tiếng kêu này, thanh âm cũng không sắc nhọn, cũng rất điếc tai.

Là cái gì? Chưa bao giờ gặp được loại sự cố này, Liễu Thư níu chặt lông hổ của Allen, hoang mang rối loạn hỏi.

Sừng tê giác thú đều tới tìm ăn, chúng ta mau rời đi nơi này. Allen hiểu biết tình huống, sau khi nhanh chóng nói xong thì cẩn thận chở Liễu Thư liền đập cánh bay đi trên đường trở về, ba người khác không cần nhiều lời theo sát phía sau.

Đợi sau khi bay một lúc, xác định sẽ không đối diện với đám sừng tê giác thú kia, bọn họ mới dừng lại.

Liễu Thư còn sợ hãi trong lòng, vỗ vỗ ngực: Thì ra đó là sừng tê giác thú. Quả nhiên không hổ là thú trọng lượng nặng, ngay cả lên đường cũng cực kì cường hãn.

Sừng tê giác thú bình thường một tháng đi ra ngoài tìm thức ăn một lần, một lần ba ngày, đợi chúng nó ăn no trở về đợi ở trong hang, thông thường dưới tình hình chung là sẽ không xuất hiện. Allen rơi xuống khôi phục hình người phổ cập tri thức khoa học cho Liễu Thư, an ủi vỗ vỗ cô. Đã làm cho cô bị kinh hách, hắn rất tự trách.

Cái kia... Liễu Thư thật sự có chút khó mà mở miệng, nhưng vẫn kiên trì: Chúng ta có thể trở lại đi xem sừng tê giác thú hay không?

Cái này làm sao được. Phách Nhĩ vẻ mặt không đồng ý: Chúng ta cũng bay trở về, hơn nữa hiện tại sừng tê giác thú đang tìm ăn, rất cẩn thận.

Không phải Liễu Thư cố tình gây sự, cô là muốn biết tình huống cụ thể của sừng tê giác thú.

Tiểu Thư, em... Allen liếc mắt nhìn Liễu Thư thật sâu một cái, chậm rãi thở dài. Liễu Thư cũng không làm gì, nhưng vẫn kiên trì.

Không nghĩ tới Allen đột nhiên xoay người lại nói với Phách Nhĩ Carmen: Các cậu đi về trước đi, tôi theo cô ấy đi xem.

Cùng đi. Carmen không thích nói chuyện nói.

Quên đi quên đi, phục các cậu rồi, cùng nhau cùng nhau.

Sau cùng cũng vẫn thuận theo Liễu Thư, làm cho trong lòng cô áy náy một trận, cô khẽ cắn môi nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt mới được.

Địa điểm sừng tê giác thú kiếm thức ăn ngay tại chung quanh lãnh địa của chúng nó, đều nói chúng nó là một loại thú ý thức lãnh địa rất mạnh, cho nên cũng không dễ dàng tình nguyện rời đi, cái trạng huống này làm cho Liễu Thư yên lặng phun tào chính là trạch thú cứng nhắc.

Ngay cả ra cửa ăn một bữa cơm cũng không muốn chạy thêm vài bước, có thể thấy được trình độ trạch của đám sừng tê giác thú này, điều này làm cho cô lúng túng, vốn là chuyện gian nan, hình như càng khó thêm một tầng.

Vì phòng ngừa sừng tê giác thú phát hiện bọn họ, bọn họ đều cách khá xa, thị lực Liễu Thư không tệ cũng thấy bảy tám phần, các thú nhân thì càng không cần phải nói, ngũ cảm tuyệt đối linh mẫn.

Xem ra là không có cách nào. Mùa đông đến, thịt để ăn gì đó đều thiếu, sừng tê giác thú liền bắt đầu đào gốc cây trên mặt đất và rễ cây ăn. Vì để lấp đầy bụng còn có thể ăn đến nước dịch trong rễ cây, Liễu Thư cảm thấy chúng nó hẳn là lớn lên có bốn cái dạ dày tương đương với trâu phổ thông. Hoàn toàn ăn nhiều một chút sau khi trở về




/215

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status