Sau khi lôi kéo thành công Dividly đến nhà mình, Tiểu Vy trực tiếp dẫn Dividly ngồi lên giường rồi hai người cứ thế buôn chuyện cho đến khi đến khi mặt trời lên cao.
Tiểu Vy từ chỗ Dividly đã kiếm được chút kiến thức ở đây. Nơi mà hiện tại cô đang ở chính là bộ lạc Dực Hổ- một trong số những bộ lạc lớn ở Đại Lục Thú Nhân. Một năm ở đây được chia thành hai mùa, mùa hạ và mùa đông không như ở trái đất. Con người ở đây không biết cách đếm số nên họ tính thời gian ngày tháng bằng ngày trăng tròn.
Hầu như không nghe được chút thông tin nào về Ma Thần, Tiểu Vy có chút ủ rũ, ngập ngừng hỏi: Vậy còn Ma Thần thì sao? Cậu có biết chút thông tin nào về chúng không vậy?
Dividly vừa nghe thấy hai chữ Ma Thần thì cơ thể rung lên bần bật như thể vừa nhìn thấy quỷ: Mình không biết.
Quả nhiên, Tiểu Vy cũng đoán một giống cái như Dividly làm sao có thể biết gì về Ma Thần cơ chứ. Tuy vậy nhưng nhìn thấy thái độ hoảng sợ trên nét mặt của cô khi nghe hai chữ Ma Thần, Tiểu Vy thấy được sự sợ hãi của những con người nơi đây đã ăn sâu vào tiềm thức.
Vốn dĩ muốn hỏi thêm vài câu, nhưng thấy tinh thần của cô không ổn định, Tiểu Vy cũng không dám nói gì nữa, chỉ lặng im ngồi một chỗ nhìn ra ngoài.
Bên ngoài hang, các giống cái khác cũng bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới. Khắp bộ lạc ríu rít tiếng cười nói vang cả vào trong hang thu hút sự chú ý của Tiểu Vy khiến cô nổi tính tò mò, muốn đi thăm thú nơi này lần nữa.
Không nghĩ tới rằng chưa ngồi dậy đã thấy một bóng người lấp ló bên ngoài như lén lún khiến cô chú ý.
Ai đứng ở ngoài đó mau ra mặt đi.
Biết mình bị phát hiện, một bé trai lấp sau cửa hang rón rén bước ra, tay giấu ra sau lưng như lén cầm thử gì đó.
Thấy thủ phạm lén lút sau cửa hang, Tiểu Vy cũng không có mấy ngạc nhiên, chỉ chăm chú nhìn bông hoa trắng mà cậu giấu sau lưng.
Cậu bé đột nhiên chạy đến trước mặt cô, giơ bông hoa lên rồi nói: Tặng... tặng ngươi.
Tiểu Vy miệng co rút, không biết phải nói gì, có nên nhận hay không.
Thấy cô không nói gì, cậu bé mất kiên nhẫn, nói lại: Tặng ngươi, không lấy thì thôi. xong làm bộ cất đi.
Tiểu Vy cười một tiếng rồi đưa tay nhận lấy bông hoa cảm ơn một cái, cậu bé hí hửng tươi cười nói: Ngươi nhận hoa của ta thì sau này sẽ là bạn lữ của ta.
Tiểu Vy: ... ngươi vừa nói cái gì cơ?
Được rồi, cho dù là người mới tới nhưng cô cũng biết chút phép tắc, ngươi bảo ta làm bạn lữ ngươi thì khác nào ta cưới ngươi.
Tiểu Vy nhăn mày hỏi lại: Sao ta phải làm bạn lữ của ngươi?
Cậu bé: Tại sao ngươi không thể?
Tại sao lại không thể, ha, sao ngươi không thấy được khác biệt vậy, ta hai mươi tuổi, ngươi cũng chỉ sáu hay bảy tuổi, quả đúng là tình yêu không cân xứng a.
Ngoài ra bà đây không có sở thích luyến đồng, không rảnh mà đi chơi cái trò gia đình với bọn con nít làm gì cho mệt.
Giọng cô lạnh đi: Tại sao lại chọn ta mà không phải người khác?
Tại vì ngươi đẹp.
Tiểu Vy câm nín, được rồi coi như ta chưa hỏi ngươi cái gì cả.
Thật không nghĩ tới tác hại của việc xinh đẹp lại khiến cho những mầm non mới nhú làm hành động bạo dạng như vậy, nếu như sau này thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Tiểu Vy day day thái dương, có chút đau đầu không biết phải đáp lại như thế nào cho dễ hiểu với một đứa trẻ còn non nớt.
Như thế này, ta và ngươi không thể kết thành bạn lữ được.
Tại sao?
Vì... nói chung là chúng ta không hợp nhau, ngươi còn quá nhỏ để hiểu.
Có phải là ngươi đã chọn Louis rồi không, vì hắn mạnh hơn ta?
Hả? Tiểu Vy bất ngờ bị hỏi một câu như thế liền khó hiểu.
Ngươi vừa nói ta làm cái quái gì cơ?
Cả bộ lạc đang đồn ầm lên trưởng tử của tộc trưởng đã chọn ra bạn lữ tương lai không phải Sella mà là một giống cái ngoại tộc xinh đẹp khác được cứu sống từ trong rừng chết. Bộ ngươi không biết sao?
Tiểu Vy gào thét trong lòng, ta biết mới là lạ đó, lại không nghĩ tới mới đến dị giới có hai hôm mà đã tạo scandal lớn như vậy, ta sao mà biết được chứ.
Ngươi có biết ai khơi nào chuyện này không? Để ta phanh thây cả nhà hắn ra thành trăm mảnh vì cái tội bày đặt chuyện lung tung.
Cậu bé thành thật trả lời: Ta không biết, chỉ nghe thấy mọi người bàn tán như thế nên ta mới đến đây xem thử. Không ngờ ngươi lại xinh như vậy nên ta mới...
Không cần nói nữa. cô có thể đoán ra chuyện xảy ra tiếp theo rồi.
Vậy...
Biết cậu định trốn, Tiểu Vy cũng không ngăn cản, vẫy vẫy tay ý muốn đuổi khách.
Nhanh chân đi ra ngoài, cậu bé đứng lại trước cửa hang hét vọng lại: Ngươi nhất định phải nhớ lấy, tên ta là Ros, nhất định sau này ta sẽ mạnh hơn tên Louis và đem ngươi trở thành bạn lữ.
Tiểu Vy: ... Ta không cần phải nhớ được không?
Nói xong, Ros quay người rời đi, để lại Tiểu Vy mặt đầy gạch đen ngồi đó nhìn theo.
Tiểu Vy từ chỗ Dividly đã kiếm được chút kiến thức ở đây. Nơi mà hiện tại cô đang ở chính là bộ lạc Dực Hổ- một trong số những bộ lạc lớn ở Đại Lục Thú Nhân. Một năm ở đây được chia thành hai mùa, mùa hạ và mùa đông không như ở trái đất. Con người ở đây không biết cách đếm số nên họ tính thời gian ngày tháng bằng ngày trăng tròn.
Hầu như không nghe được chút thông tin nào về Ma Thần, Tiểu Vy có chút ủ rũ, ngập ngừng hỏi: Vậy còn Ma Thần thì sao? Cậu có biết chút thông tin nào về chúng không vậy?
Dividly vừa nghe thấy hai chữ Ma Thần thì cơ thể rung lên bần bật như thể vừa nhìn thấy quỷ: Mình không biết.
Quả nhiên, Tiểu Vy cũng đoán một giống cái như Dividly làm sao có thể biết gì về Ma Thần cơ chứ. Tuy vậy nhưng nhìn thấy thái độ hoảng sợ trên nét mặt của cô khi nghe hai chữ Ma Thần, Tiểu Vy thấy được sự sợ hãi của những con người nơi đây đã ăn sâu vào tiềm thức.
Vốn dĩ muốn hỏi thêm vài câu, nhưng thấy tinh thần của cô không ổn định, Tiểu Vy cũng không dám nói gì nữa, chỉ lặng im ngồi một chỗ nhìn ra ngoài.
Bên ngoài hang, các giống cái khác cũng bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới. Khắp bộ lạc ríu rít tiếng cười nói vang cả vào trong hang thu hút sự chú ý của Tiểu Vy khiến cô nổi tính tò mò, muốn đi thăm thú nơi này lần nữa.
Không nghĩ tới rằng chưa ngồi dậy đã thấy một bóng người lấp ló bên ngoài như lén lún khiến cô chú ý.
Ai đứng ở ngoài đó mau ra mặt đi.
Biết mình bị phát hiện, một bé trai lấp sau cửa hang rón rén bước ra, tay giấu ra sau lưng như lén cầm thử gì đó.
Thấy thủ phạm lén lút sau cửa hang, Tiểu Vy cũng không có mấy ngạc nhiên, chỉ chăm chú nhìn bông hoa trắng mà cậu giấu sau lưng.
Cậu bé đột nhiên chạy đến trước mặt cô, giơ bông hoa lên rồi nói: Tặng... tặng ngươi.
Tiểu Vy miệng co rút, không biết phải nói gì, có nên nhận hay không.
Thấy cô không nói gì, cậu bé mất kiên nhẫn, nói lại: Tặng ngươi, không lấy thì thôi. xong làm bộ cất đi.
Tiểu Vy cười một tiếng rồi đưa tay nhận lấy bông hoa cảm ơn một cái, cậu bé hí hửng tươi cười nói: Ngươi nhận hoa của ta thì sau này sẽ là bạn lữ của ta.
Tiểu Vy: ... ngươi vừa nói cái gì cơ?
Được rồi, cho dù là người mới tới nhưng cô cũng biết chút phép tắc, ngươi bảo ta làm bạn lữ ngươi thì khác nào ta cưới ngươi.
Tiểu Vy nhăn mày hỏi lại: Sao ta phải làm bạn lữ của ngươi?
Cậu bé: Tại sao ngươi không thể?
Tại sao lại không thể, ha, sao ngươi không thấy được khác biệt vậy, ta hai mươi tuổi, ngươi cũng chỉ sáu hay bảy tuổi, quả đúng là tình yêu không cân xứng a.
Ngoài ra bà đây không có sở thích luyến đồng, không rảnh mà đi chơi cái trò gia đình với bọn con nít làm gì cho mệt.
Giọng cô lạnh đi: Tại sao lại chọn ta mà không phải người khác?
Tại vì ngươi đẹp.
Tiểu Vy câm nín, được rồi coi như ta chưa hỏi ngươi cái gì cả.
Thật không nghĩ tới tác hại của việc xinh đẹp lại khiến cho những mầm non mới nhú làm hành động bạo dạng như vậy, nếu như sau này thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Tiểu Vy day day thái dương, có chút đau đầu không biết phải đáp lại như thế nào cho dễ hiểu với một đứa trẻ còn non nớt.
Như thế này, ta và ngươi không thể kết thành bạn lữ được.
Tại sao?
Vì... nói chung là chúng ta không hợp nhau, ngươi còn quá nhỏ để hiểu.
Có phải là ngươi đã chọn Louis rồi không, vì hắn mạnh hơn ta?
Hả? Tiểu Vy bất ngờ bị hỏi một câu như thế liền khó hiểu.
Ngươi vừa nói ta làm cái quái gì cơ?
Cả bộ lạc đang đồn ầm lên trưởng tử của tộc trưởng đã chọn ra bạn lữ tương lai không phải Sella mà là một giống cái ngoại tộc xinh đẹp khác được cứu sống từ trong rừng chết. Bộ ngươi không biết sao?
Tiểu Vy gào thét trong lòng, ta biết mới là lạ đó, lại không nghĩ tới mới đến dị giới có hai hôm mà đã tạo scandal lớn như vậy, ta sao mà biết được chứ.
Ngươi có biết ai khơi nào chuyện này không? Để ta phanh thây cả nhà hắn ra thành trăm mảnh vì cái tội bày đặt chuyện lung tung.
Cậu bé thành thật trả lời: Ta không biết, chỉ nghe thấy mọi người bàn tán như thế nên ta mới đến đây xem thử. Không ngờ ngươi lại xinh như vậy nên ta mới...
Không cần nói nữa. cô có thể đoán ra chuyện xảy ra tiếp theo rồi.
Vậy...
Biết cậu định trốn, Tiểu Vy cũng không ngăn cản, vẫy vẫy tay ý muốn đuổi khách.
Nhanh chân đi ra ngoài, cậu bé đứng lại trước cửa hang hét vọng lại: Ngươi nhất định phải nhớ lấy, tên ta là Ros, nhất định sau này ta sẽ mạnh hơn tên Louis và đem ngươi trở thành bạn lữ.
Tiểu Vy: ... Ta không cần phải nhớ được không?
Nói xong, Ros quay người rời đi, để lại Tiểu Vy mặt đầy gạch đen ngồi đó nhìn theo.
/27
|