*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu để những người đó biết ở Ninh thị xa xôi có một tam hệ dị năng giả…
Chu Nham hít sâu một hơi, nếu Lâm Đàm Đàm bị mang đi, Diệp Tiêu chắc chắn sẽ đi theo, còn gã lập công cho Lý Quần, có thể được bên trên nhìn một cái, biết đâu còn được lên Thủ đô.
Nhưng thực ra gã cũng do dự, một mặt rất muốn tìm tòi những chuyện liên quan đến Lâm Đàm Đàm, một mặt lại bản năng lại cảm thấy người này nguy hiểm, nên tránh càng xa càng tốt. dien~ dan~ LQD
Gã tìm được một người, cười với cậu ta: “Nhóc Văn, tôi nhớ lúc trước cậu thân với Hứa Thiên Kim lắm hả? Cậu ta còn đi xem bệnh với cậu mà.”
…
Một ngày bận trộn trôi qua, mọi người lại quay về biệt thự. Sau bữa cơm chiều, Giang Hiểu Thiên đột nhiên ôm máy tính thì thầm một hồi với Bạch Trừng, sau đó chờ Diệp Tiêu về, Giang Hiểu Thiên nói: ‘Đội trưởng, phía Thủ đô gửi mail đến.”
Diệp Tiêu đang luyện tập dị năng, ban ngày những lời nói ít ỏi của Lâm Đàm Đàm khiến anh xúc động, cũng mang đến áp lực, anh bắt đầu càng thêm chăm chỉ, nghe vậy thản nhiên hỏi: “Lại nói gì nữa?”
“Họ kêu chúng ta nhanh chóng trở về, nói nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta còn chưa hoàn thành, không trở về tức là cãi lệnh.” Giang Hiểu Thiên nói: “Nhất định là Lý Quần kia muốn đuổi chúng ta đi nên chơi xấu sau lưng, gần đây mail đã tới mấy lần rồi.”
Mai Bách Sinh ngậm cà rốt bước tới: “Nói đi nói lại cũng có mấy câu, không có ý nào mới à? Cái gì theo lệnh với không theo, nhiệm vụ của chúng ta từ sau mạt thế đã ngưng hẳn, mất hiệu lực rồi. Không thì cậu hack kho hồ sơ rồi chụp màn hình gửi họ, giúp họ khôi phục trí nhớ đi?
Anh ta há to mồm răng rắc cắn một miếng cà tốt to, vừa ăn vừa nói: “Nhiệm vụ trước hết, nhiệm vụ sau còn chưa tới chúng ta sẽ rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, tự do thân thể, chuyện bình thường thế còn không hiểu à?”
Giang Hiểu Thiên nói: “Người ta nói đã giao cho chúng ta nhiệm vụ mới.”
“Vậy kêu bọn họ bổ sung đầy đủ thủ tục đi đã. Không có chữ ký của Tư lệnh trưởng thì chúng ta không nhận.”
Tư lệnh trưởng đã hy sinh từ lúc đầu mạt thế rồi.
Mấy người im lặng một hồi, Giang Hiểu Thiên nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ: “Móa nó, còn gặm cà rốt, cậu là thỏ à?”
“Hết cách rồi, Bạch ca có cho chúng ta ăn trái cây đâu.” dien~ dan~ LQD
Bạch Trừng liếc mắt nhìn anh ta: “Chẳng còn bao nhiêu hoa quả nữa.” Mấy tên con trai bụng lớn, bao nhiêu hoa quả cũng không đủ nhét kẽ răng vậy thà để dành cho con gái ăn.
Hiển nhiên Mai Bách Sinh cũng biết nên anh ta không oán không hận mà gặm cà rốt, đàn ông thô kệch chỉ xứng gặm cà rốt. Giang Hiểu Thiên thở
Nếu để những người đó biết ở Ninh thị xa xôi có một tam hệ dị năng giả…
Chu Nham hít sâu một hơi, nếu Lâm Đàm Đàm bị mang đi, Diệp Tiêu chắc chắn sẽ đi theo, còn gã lập công cho Lý Quần, có thể được bên trên nhìn một cái, biết đâu còn được lên Thủ đô.
Nhưng thực ra gã cũng do dự, một mặt rất muốn tìm tòi những chuyện liên quan đến Lâm Đàm Đàm, một mặt lại bản năng lại cảm thấy người này nguy hiểm, nên tránh càng xa càng tốt. dien~ dan~ LQD
Gã tìm được một người, cười với cậu ta: “Nhóc Văn, tôi nhớ lúc trước cậu thân với Hứa Thiên Kim lắm hả? Cậu ta còn đi xem bệnh với cậu mà.”
…
Một ngày bận trộn trôi qua, mọi người lại quay về biệt thự. Sau bữa cơm chiều, Giang Hiểu Thiên đột nhiên ôm máy tính thì thầm một hồi với Bạch Trừng, sau đó chờ Diệp Tiêu về, Giang Hiểu Thiên nói: ‘Đội trưởng, phía Thủ đô gửi mail đến.”
Diệp Tiêu đang luyện tập dị năng, ban ngày những lời nói ít ỏi của Lâm Đàm Đàm khiến anh xúc động, cũng mang đến áp lực, anh bắt đầu càng thêm chăm chỉ, nghe vậy thản nhiên hỏi: “Lại nói gì nữa?”
“Họ kêu chúng ta nhanh chóng trở về, nói nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta còn chưa hoàn thành, không trở về tức là cãi lệnh.” Giang Hiểu Thiên nói: “Nhất định là Lý Quần kia muốn đuổi chúng ta đi nên chơi xấu sau lưng, gần đây mail đã tới mấy lần rồi.”
Mai Bách Sinh ngậm cà rốt bước tới: “Nói đi nói lại cũng có mấy câu, không có ý nào mới à? Cái gì theo lệnh với không theo, nhiệm vụ của chúng ta từ sau mạt thế đã ngưng hẳn, mất hiệu lực rồi. Không thì cậu hack kho hồ sơ rồi chụp màn hình gửi họ, giúp họ khôi phục trí nhớ đi?
Anh ta há to mồm răng rắc cắn một miếng cà tốt to, vừa ăn vừa nói: “Nhiệm vụ trước hết, nhiệm vụ sau còn chưa tới chúng ta sẽ rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, tự do thân thể, chuyện bình thường thế còn không hiểu à?”
Giang Hiểu Thiên nói: “Người ta nói đã giao cho chúng ta nhiệm vụ mới.”
“Vậy kêu bọn họ bổ sung đầy đủ thủ tục đi đã. Không có chữ ký của Tư lệnh trưởng thì chúng ta không nhận.”
Tư lệnh trưởng đã hy sinh từ lúc đầu mạt thế rồi.
Mấy người im lặng một hồi, Giang Hiểu Thiên nhìn anh ta với vẻ ghét bỏ: “Móa nó, còn gặm cà rốt, cậu là thỏ à?”
“Hết cách rồi, Bạch ca có cho chúng ta ăn trái cây đâu.” dien~ dan~ LQD
Bạch Trừng liếc mắt nhìn anh ta: “Chẳng còn bao nhiêu hoa quả nữa.” Mấy tên con trai bụng lớn, bao nhiêu hoa quả cũng không đủ nhét kẽ răng vậy thà để dành cho con gái ăn.
Hiển nhiên Mai Bách Sinh cũng biết nên anh ta không oán không hận mà gặm cà rốt, đàn ông thô kệch chỉ xứng gặm cà rốt. Giang Hiểu Thiên thở
/165
|